Duyên Hề - Chương 47

Tác giả: Hề Lệ Sa

Uyên Ương Tụng
Cảm giác được vạt áo trên lưng buông lỏng, một bàn tay chậm rãi cởi bỏ áo ngoài của nàng, từng bước từng bước đi lên trên, thẳng đến cổ, vuốt ve *** lõa lồ của nàng, dường như là cố ý khiêu khích, chậm rãi bắt đầu hướng bên *** áo của nàng.
Chỉ nghe một tiếng cười khẽ, lại là một mảnh nóng ẩm theo cái trán, giữa lông mày, khóe mắt trượt xuống, nhưng lại lưu luyến ở khóe môi của nàng.
Thủy Dạng Hề dùng toàn bộ khí lực còn sót lại, tận lực cắn môi, coi như là phương thức không ngừng phản kháng, giãy dụa. Nàng không dám mở mắt nhìn hắn, nàng sợ y như lời Nguyệt Mộng nói, mở mắt ra sẽ nhìn đến khuôn mặt của Nam Cung Ngự Cảnh, như vậy tất cả sẽ thất bại trong gang tấc.
Bỗng nhiên cảm thấy trên vai chợt lạnh, quần áo đã là bị cởi tới cánh tay, Thủy Dạng Hề bất giác thở hốc vì kinh ngạc. Hai tay gắt gao muốn đẩy thân thể nam tử ra, nhưng hiện tại tay nàng mềm yếu không có tý khí lực nào, hắn vẫn đè ép xuống. Nàng thật là khó chịu, thân thể càng ngày càng nóng, nóng làm nàng cơ hồ chịu không nổi, chỉ có thể nắm chặt hai tay, dựa vào sự đau đớn mang lại để chống đỡ ý chí gầy còm của nàng.
Nam Cung Ngự Cảnh, ngươi nếu còn không xuất hiện, ta sẽ hận ngươi cả đời... Trong lòng nàng âm thầm phát ra lời thề.
Trên vai vẫn là một mảnh lạnh lẽo, thân thể nặng nề của nam tử vẫn nằm trên thân thể của nàng, nhưng sự nóng bỏng lại không thấy xuất hiện nữa. Làm cho gán*** trong lòng Thủy Dạng Hề liền được giải khai, dựa vào một tia ý chí còn thanh tỉnh, đã đoán được trong phòng lúc này không chỉ có hai người.
Nàng thở dốc thật mạnh một hồi, vẫn là từ từ nhắm hai mắt lại. Lông mày đã nhăn hàng ngàn, hàng vạn lần, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy róc rách. Nàng vặn vẹo thân mình không ngừng, muốn thoát khỏi thân thể đang đè trên người làm nàng ghê tởm đến cực điểm. Nhưng mà càng vận động, cái phần không an phận trong cơ thể nàng lại càng tăng vọt.
Nàng khống chế không được trong miệng vẫn không ngừng tràn *** rỉ. Rốt cục, tụ khí, gằn từng tiếng, chậm rãi hỏi: “Ngươi là ai?”
Người tiến vào trầm mặc không lên tiếng, chỉ dùng một động tác nhỏ, liền đem thân thể Nam Cung Ngự Vũ đang mê man đẩy sang một bên. Hắn cầm toàn bộ quần áo Thủy Dạng Hề, nhanh chóng đem nàng ôm lên.
Thủy Dạng Hề chỉ cảm thấy thân thể nhất thời nhẹ nhàng, sau đó lập tức đã bị ôm vào trong lòng. Một trận hơi thở nồng đậm của nam tử nhất thời tràn đầy trong mũi nàng. Trong đầu của nàng trống rỗng, theo bản năng, tay chậm rãi ôm lấy cổ nam tử, nàng đã muốn mất đi năng lực tự khống chế.
Đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng trêu tức: “Tam Hoàng phi nếu mà không ngại, ta rất sẵn lòng phụng bồi.”
Thủy Dạng Hề giật mình một cái, lý trí đã sớm tan thành mây khói, lại mạnh mẽ được kéo lại. Nàng lại một lần nữa hung hăng nắm chặt hai tay, móng tay đâm vào ***, sáp nhập vào cánh tay, máu trong lòng bàn tay cùng cánh tay trộn lẫn với nhau, ròng ròng chảy xuống, như là sự băn khoăn, khổ sở trong trái tim, dần dần khắc sâu, tiến vào huyết mạch.
Thanh âm này, hình như là thái tử của Thịnh Hạ quốc. Nàng muốn lên tiếng hỏi, nhưng mà dược tính kia trong cơ thể ép buộc nàng làm nàng khi thì thanh tỉnh, khi thì mơ hồ, muốn mở miệng, so với lên trời còn khó hơn. Chỉ có thể không ngừng thở dốc, để hóa giải khó chịu trong người.
Cắn chặt môi dưới, rốt cục nói ra một câu: “Mang ta đi tìm Nam Cung Ngự Cảnh, làm ơn.” Tuy rằng, nàng cùng Thịnh Hạ quốc thái tử có chút va chạm, nhưng ở trong ấn tượng của nàng, hắn coi như là quân tử, nếu muốn cứu nàng, hẳn là sẽ không lợi dụng cơ hội giậu đổ bìm leo. Nếu hắn dám, cho dù khắp chân trời góc biển, nàng cũng giết hắn.
Chỉ cảm thấy hắn dừng bước, trong ***g *** phát ra mấy phần ý cười: “Không cần phải tìm, hắn đã muốn đến.”
Vừa nghe xong hắn nói, liền lại thấy thân thể bay bổng lên, nhưng mà lần này hình như là hắn thi triển khinh công, hướng tới không trung bay đi.
Trong đầu Thủy Dạng Hề lúc này một mảnh hỗn độn, ít có thể suy xét.
Chỉ nghe thấy có người quát: “Buông tỷ tỷ / tẩu tẩu của ta ra.” Sau đó là một trận giao thủ. Lòng của nàng cuối cùng cũng thả xuống dưới.
Lúc này, xác thực là đám người Nam Cung Ngự Cảnh chạy tới.
Tống Nương thấy Thủy Dạng Hề hướng ẩn ý bảo nàng, liền vội vàng nói vài câu với Tử nhi, đợi Đông Ly Hạo trở về, làm cho hắn nhanh chóng đuổi tới Phong Ngâm các, sau mới chạy về phủ tam hoàng tử.
Vấn đề là khoảng cách từ Hồng lâu tới phủ tam hoàng tử so với khoảng cách từ Hồng lâu tới phong ngâm các, thật sự xa hơn rất nhiều. Hơn nữa, về tới phủ hoàng tử, lại được Trần Khải báo cho biết tam hoàng tử ra phủ còn chưa về. Tam đại thị vệ cũng tùy thân tam hoàng tử mà đi, ngay cả ngày thường thường áo xanh nam tử cũng không biết tung tích.
Tống Nương nhất thời nóng nảy, sao lúc nào có sự tình trọng yếu, một người cũng đều tìm không thấy. Nghĩ vừa rồi nhớ đến Thủy Dạng Hề trước khi đi đề lại ánh mắt ngưng trọng, nên chắn chắn sẽ phát sinh tình huống nguy hiểm gì đó, nếu mà tới chậm... Có lẽ, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được.
Một mặt cho người ra phủ tìm kiếm tam hoàng tử, một mặt làm cho người bên hồng lâu nhanh chóng đi nghe ngóng tin tức, nhân thủ để nàng hiện tại có khả năng điều động, cũng chỉ có hồng lâu.
Trái chờ, phải chờ, thời điểm nàng cảm thấy không thể đợi thêm nữa, thì rốt cục thấy tam hoàng tử cùng tứ hoàng tử, Thủy nhị công tử, còn có Trương thái y cùng nhau vào trong phủ.
Trong lòng nàng thế này mới thả xuống dưới, nghĩ trong lòng, coi như là Bồ Tát phù hộ.
Vì thế, đoàn người liền như vậy vội vàng chạy tới Phong Ngâm các. Vừa tới trước cửa Phong Ngâm các, liền thấy một nam tử đầu đội nón ôm Thủy Dạng Hề, máu trên tay nàng vẫn không ngừng chảy làm nhiễm đỏ cả vạt áo trước *** nàng. Làm ra một cảnh xuân, xinh đẹp làm kinh hãi lòng người.
Làm cho máu vẫn không ngừng chảy, đến lúc ướt cả quần áo, không biết là bàn tay bị móng tay cắm vào bao nhiêu lần, tình trạng như thế không biết nàng đã trải qua sự giày vò như thế nào, chỉ phải dùng sự đau đớn khi móng tay đâm vào ***, một lần lại một lần nhắc nhở, mới có thể có tình trạng như thế này.
Những mảng áo bị nhiễm đỏ lại không ngừng mở rộng, làm chói mắt Nam Cung Ngự Cảnh, màu đỏ càng thêm đỏ. Phẫn nộ dưới đáy lòng như cuồng phong nhanh chóng dâng lên. Tim hắn đau, trong lòng hắn đau, Hề nhi của hắn, hắn ngay cả một cọng tóc cũng không làm bị thương nàng, nhưng mà hôm nay, kẻ nào làm bị thương nàng nặng như thế? Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Hai tay nắm chặt thành quyền, khớp xương răng rắc vang lên. Chân khí trong cơ thể dĩ nhiên theo tức giận, không ngừng bay lên. Trương thái y bên cạnh vội vàng kéo tay hắn nói: “Tam hoàng tử xin bớt giận. Nếu là Tam Hoàng phi thấy ngươi như vậy, nhất định sẽ không đáp ứng. Thật vất vả mới áp chế được độc, trăm ngàn không thể lỗ mãng.”
Nam Cung Ngự Cảnh ngoái đầu hung hăng trừng mắt hắn một cái, cũng không thèm quan tâm.
Giữ không trung Nam Cung Ngự Linh cùng Thủy Giác Hiên, ở thời khắc này đã phi thân đi lên đoạt người.
Nam Cung Ngự Linh cùng Thủy Giác Hiên chiêu chiêu ngoan chuẩn, từng bước tấn công, mà Thịnh Hạ quốc thái tử tay còn ôm Thủy Dạng Hề, chỉ có thể dựa vào khinh công không ngừng né tránh.
Nhưng Nam Cung Ngự Linh cùng Thủy Giác Hiên đâu phải là kẻ đầu đường xó chợ, không qua một khắc, Thịnh Hạ quốc thái tử liền bại trận.
Hắn ném Thủy Dạng Hề vào trong lòng Nam Cung Ngự Cảnh, nói: “Nếu là không thể cam đoan an nguy của nàng, còn không bằng tha nàng đi.” Chỉ lạnh lùng trong ném ra những lời này, liền phi thân ly khai.
Nam Cung Ngự Cảnh tiếp nhận Thủy Dạng Hề, như lấy được trân bảo liền đem nàng chặt chẽ ôm vào trong ***, chỉ thấy khuôn mặt nàng ửng hồng, cắn chặt đôi môi, tay như cũ gắt gao nắm chặt, một chút cũng không buông lỏng, cảm giác như một khi buông lỏng, sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục.
Nam Cung Ngự Cảnh nhẹ giọng nói: “Hề Nhi, là ta, buông lỏng tay ra, nắm như vậy sẽ làm bị thương chính mình.” Giọng điệu vạn phần ôn nhu, thành khẩn đầy tính ý, chứa đựng chua xót trong lòng, nhiều điểm phiền muộn, hết sức lo lắng cùng đau lòng, nhè nhẹ tự trách.
Thủy Dạng Hề phảng phất nghe thấy thanh âm từ bên trên truyền xuống, có một chút chần chờ, một phen choáng váng vừa rồi đã khiến nàng mất đi ít khí lực còn sót lại. Mị dược này rất lợi hại, nàng thế nhưng nghe thấy được thanh âm Nam Cung Ngự Cảnh, hơi thở của hắn cũng vờn quanh nàng.
Tay nàng giống như xà quấn lên cổ hắn, vươn người lên, đôi môi nhanh chóng hôn lên môi hắn. Lúc này, dược tính trong cơ thể nàng là chúa tể, nàng hoàn toàn bị nó khống chế, hết thảy, là theo bản năng không ngừng đòi hỏi, dường như vĩnh viễn cũng không thể thỏa mãn.
Máu tươi lúc này sáng chói như ánh mặt trời, vây quanh hai người, tầng tầng lớp lớp, gắn bó không rời.
Nam Cung Ngự Cảnh kéo nàng xuống, nhìn nhìn mọi người xung quanh, có chút cảnh cáo kêu một tiếng “Hề Nhi.”
Thủy Dạng Hề lúc này làm sao có thể nghe thấy, chỉ không ngừng cọ xát lên người Nam Cung Ngự Cảnh.
Trương thái y thấy có chút không đúng, trên mặt một phen suy nghĩ cẩn thận, ánh mắt thâm trầm, tiến lên nói với Nam Cung Ngự Cảnh: “Ta thấy có chút kỳ quái, để ta bắt mạch cho nàng.”
Nam Cung Ngự Cảnh gật gật đầu, cố gắng giữ chặt Thủy Dạng Hề.
Sau một lúc, Trương thái y mới buông lỏng tay ra, lông mày nhăn lại, những nếp nhăn có thể kẹp ૮ɦếƭ mấy con muỗi: “Nàng trúng mị dược. Hơn nữa, là mê huyễn mị dược. Trách không được, cánh tay bị chính móng tay của nàng cắm tới chảy máu. Loại mị dược này cực kỳ lợi hại, có thể kiên trì đến bây giờ, đã là kỳ tích.”
Nam Cung Ngự Cảnh nghe thấy thế, ngoan ý trong đáy mắt cơ hồ có thể cắn nuốt tất cả mọi người. Mê huyễn mị dược, là cực phẩm mị dược, người trúng mị dược này thần chí không rõ, vô luận trước mặt là người hay động vật, thì ở trong đầu, đều là người nàng suy nghĩ trong lòng. Đây là biện pháp phổ biến mà các tần phi dùng để trừng phạt cung nữ không nghe lời ở trong cung.
Đáng sợ nhất là, loại mị dược này mặc dù không phải độc, nhưng rất khó giải. Nếu như trong vòng mười hai canh giờ không cùng người khác ái ân, thì thất khiếu sẽ chảy máu đến tử. (thất khiếu: gồm hai tai, mũi, hai mắt và miệng)
Nam Cung Ngự Cảnh không nói hai lời, ôm Thủy Dạng Hề liền đi về phía phủ tam hoàng tử.
Đến Lâm Thủy các, Nam Cung Ngự Cảnh đem Thủy Dạng Hề nhẹ nhàng đặt ở trên giường. Nhìn bàn tay nàng tràn đầy máu tươi, trong lòng không khỏi lại có một trận co rút đau đớn, chậm rãi cúi xuống đến gần nàng, ôn nhu nói: “Hề Nhi, ta vốn định chờ ngươi khi nào cam tâm tình nguyện, chuẩn bị tốt đón nhận ta, thì ta sẽ muốn ngươi. Nhưng mà thế sự khó lường, không thể tưởng tượng được lại gặp phải tình huống như bây giờ. Hề Nhi, ngươi sẽ trách ta sao?”
Nói xong, đôi môi ôn nhu hôn lên môi của nàng, nhè nhẹ chà xát, giống như gió thổi trên mặt hồ, vô cùng ôn nhu.
Thủy Dạng Hề mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt Nam Cung Ngự Cảnh, đưa tay sờ lên mặt hắn, chần chừ nói: “Nam Cung Ngự Cảnh?”
“Đúng vậy, là ta.” Nam Cung Ngự Cảnh gật đầu nói.
“Ngươi rốt cục đến đây, ta chờ thật là lâu...” Nói xong, ngửa đầu ra sau, hai đôi môi lại dính sát vào nhau, dây dưa cùng một chỗ.
Màn mỏng dường như có linh tính chậm rãi buông xuống, trong màn từng đợt sóng tình trào lên làm người ta đỏ mặt.
Ngoài cửa sổ, ánh tà dương chiếu xuống, chỉ thấy quần sơn phỉ thúy, gợn sóng trên mặt nước ánh lên màu bạc, cuồn cuộn không ngừng. Sâu thẳm trong suốt, chậm rãi khắc sau, đón từng trận song trào, thẹn thùng những vẫn quyến rũ tiến về phía trước.
Hoa đào trong rừng, trong ánh tịch dương, từng cánh từng cánh hoa rơi rơi, vui vẻ hòa cùng cảnh xuân sắc trong phòng, so với dung nhan thẹn thùng, thẹn thùng đi qua, chỉ còn lại có một cái cúi đầu ngượng ngùng...
 Bình Yên Trước Sóng gió
Tia nắng lúc ban mai, bất tri bất giác, nhập vào trong mộng của người ngủ trên giường, mang theo thanh âm ông ông của ong mật, nghịch ngợm như tiểu hài tử, quấy nhiễu mộng đẹp của người nào đó.
Ngoài phòng, xuân ý dạt dào, trong phòng, ấm áp tình lứa đôi, chỉ nghe tiếng chim hót líu ríu, thánh thót dễ nghe, giống như loài hoa khai chi tán diệp, vang vọng thật lâu trong buổi xuân sáng sớm.
Thủy Dạng Hề thoả mãn mở mắt ra, khóe môi nhếch nhẹ, tối hôm qua ngủ rất ngon, hôm nay, tâm tình cũng không sai. Chính là khi muốn đứng lên, lại thấy bên hông có một bàn tay to vắt ngang, *** cùng *** kề sát, làm cho nàng không thể động đậy.
Thủy Dạng Hề cả kinh, thế này mới thấy Nam Cung Ngự Cảnh ở bên cạnh, nàng có chút không kịp phản ứng. Trong mắt tràn đầy nghi vấn.
Nam Cung Ngự Cảnh nhận thấy được động tĩnh của thiên hạ bên cạnh, đã thấy nàng tỉnh, ánh mắt chớp chớp như ánh trăng hình lười liềm, tay lại không tự giác ôm ôm Thủy Dạng Hề, nói: “Hề Nhi tỉnh?” Tươi cười sáng lạn, như ánh mặt trời buổi sáng sớm, làm tan băng tuyết mùa đông, ấm áp lòng người.
Thủy Dạng Hề bị ôm kề sát vào trong bộ *** lão lồ của hắn, thế này mới phát hiện, hai người hình như đều không mặc quần áo, *** cùng *** nóng bỏng tiếp xúc làm cho nàng xấu hổ lui về phía sau trốn tránh, né tránh hỏi: “Ta... Ngươi... Chúng ta...” Ấp úng nói ra vài tiếng xưng hô, lại không thể thành câu hoàn chỉnh.
Nam Cung Ngự Cảnh vẫn như cũ ôm chặt thân thể nàng, làm sao có thể để cho nàng né tránh, vẫn là cười nói: “Hề Nhi đã quên sao? Nàng đã muốn là danh phù kỳ thực nương tử của ta.” Trong thanh âm lộ ra nhè nhẹ trêu tức.
Thủy Dạng Hề thẹn thùng nhìn hắn một cái, hình ảnh tối hôm qua rõ mồm một hiện lên trong mắt, từng màn từng màn xẹt nhanh như điện, thoáng hiện ở trong đầu. Nàng không khỏi sợ hãi a lên một tiếng, nàng như thế nào có thể như vậy? Bây giờ xấu hổ đến không thể gặp người, đem mặt vùi vào trong chăn.
Nam Cung Ngự Cảnh khó có được khoảnh khắc nhìn thấy nàng thẹn thùng như thế, nhìn nàng khuôn mặt hồng hồng, bất giác tâm lại rung động, lại một lần nữa ôn nhu hôn lên môi của nàng.
Ngoài cửa, tiếng đập cửa không đúng lúc vang lên, sau đó truyền đến thanh âm có vẻ bất ổn của Hoa Nhiên: “Tam hoàng tử, tứ hoàng tử cùng Thủy nhị công tử đến.” Cái số của nàng thực khổ, một bên là tam hoàng tử, hắn không thể đắc tội chủ tử, một bên là tứ hoàng tử, cũng là chủ khác không thể khinh thường. Tiến cũng không xong, lui cũng không được, thật thật là tiến thoái lưỡng nan a.
Nam Cung Ngự Cảnh buồn bực nói: “Để cho bọn họ đợi.” Nói xong, xoay người một cái, đã đem Thủy Dạng Hề đặt ở Dưới ***.
Bên trong độ ấm lại lên cao, cùng với không khí ngày xuân sáng sớm, ái muội đến cực điểm. Cái gọi là nùng tình mật ý, cũng không gì hơn cái này, một lần tiếp một lần, tầng tầng lớp lớp, trải ra mở ra.
Bước ra khỏi cửa phòng, đã là ba ngày sau.
Thủy Dạng Hề cảm thấy thân mình đau nhức, yếu ớt, đi đường nhận được ánh mắt ái muội của mọi người, đáy lòng không khỏi oán giận, cổ đại không phải chú ý nhất cái gì tu thân, tề gia, tiết dục sao? Nhưng mà Nam Cung Ngự Cảnh thì sao? Dường như không thuộc loại người như vậy, thật sự là chỉ có khổ nàng.
Theo Tống Nương đi vào đại sảnh, Trương thái y cũng đã chờ khá lâu, phải nói là đợi đã nhiều ngày.
Đón nhận vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu của hắn, Thủy Dạng Hề có chút ngượng ngùng nhìn về phía hắn gật gật đầu, nói: “Rốt cục có manh mối sao?” Vẻ mặt nàng nghiêm túc.
Trương thái y thấy nàng chỉ cần đề cập đến chính sự, liền lại nhớ tới cái người tư duy mạch lạc, ngôn ngữ sắc bén - Thủy Dạng Hề, cho nên thái độ cũng không dám chậm trễ, chỉ phải bắt kịp tốc độ tư duy của nàng: “Ân, coi như thế đi. Hôm trước đến quý phủ tìm ngươi, nhưng vừa vặn gặp tam hoàng tử, nghe nói ngươi xảy ra chuyện, liền vội vàng cùng Tam hoàng tử đi ra ngoài.”
Thủy Dạng Hề chỉ gật gật đầu, có chút suy nghĩ nói: “Như vậy, ngươi đã tìm được tiểu cung nữ kia? Có thể phát hiện được manh mối trọng yếu gì trên người nàng không?” Nghĩ đến lần đó nàng ta cùng cái mama kia nói chuyện, quan hệ của bọn họ nhất định là không bình thường, mà quan hệ của cái mama kia cùng hoàng hậu lại càng không phải nói. Muốn biết tình hình thực tế ở chỗ hoàng hậu, cũng chỉ có thể đột phá điểm này.
Trương Thái y nhìn Thủy Dạng Hề, lắc đầu thở dài nói: “Đúng vậy, như Tam Hoàng phi dự đoán, quả thật là tìm được tiểu cung nữ kia, là tiểu cung nữ ở hoán tẩy phòng, từ lời nói đến việc làm bình thường đều thận trọng, cũng không làm một chút sai lầm nào. Làm cho người ta nói bóng nói gió, cũng vô dụng, không hở miệng nói một câu. Nghĩ thấy đó là một người thông minh lanh lợi.”
Thủy Dạng Hề hiểu rõ, cười cười, theo lần đó nghe lén được cuộc nói chuyện là biết được. Không nói đến, nàng ta một hai câu liền nói rõ được tình thế trong cung, mà nói là nàng ta là một cái nha đầu nho nhỏ ở hoán tẩy cục, lại có thể giao hảo cùng lão mama pha trà được tín nhiệm trong cung hoàng hậu, năng lực như thế, không phải ai đều có. Còn nữa, cái mama kia ẩn núp ở bên người hoàng hậu hơn hai mươi năm, cũng không bị phát hiện, có thể thấy được tâm kế của người này cũng không phải bình thường.
“Nếu nàng không phải là người thông minh lanh lợi, ta cũng sẽ không vội vàng, phí nhiều công như vậy để tìm nàng.” Hứng thú được khơi mào trong mắt của nàng chợt lóe rồi biến mất, “Nếu mà dễ dàng liền bị người tham dò được, chẳng phải là uổng phí ta kí thác hy vọng lớn như thế trên người nàng.” Chính là, tìm được là rất tốt rồi.
“Tam Hoàng phi định làm như thế nào?” Hắn nhìn bộ dáng nàng định liệu trước mọi việc, nhất định đã muốn có đối sách.
“Càng là người thông minh, lại càng phải thẳng thắn. Bất quá, bây giờ còn chưa đến lúc đó.” Thủy Dạng Hề biết rất rõ ràng chính mình cần cái gì, bởi vậy, từng bước một phải đi như thế nào đi, từ lâu đã hình thành trong đầu.
Tay nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo lưu lại trên tay ngày ấy, thản nhiên nói: “Ngươi trước tiên điều tra rõ ràng tất cả mọi thứ về nàng, ta phải biết rõ điểm yếu của nàng, lần này không thể có sai lầm. Quá vài ngày, ta sẽ gặp nàng.”
Thủy Dạng Hề nhìn biểu tình có chút đăm chiêu của hắn, không khỏi hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Tam Hoàng phi tại sao không muốn gặp nàng ta sớm?” Nàng luôn luôn muốn tiên cơ sớm, để tránh đêm dài lắm mộng, lần này, vì sao phương pháp lại trái ngược?
Thủy Dạng Hề lại đem hai tay tràn đầy vết thương giơ lên trước mắt, cười lạnh nói: “Ta là có sự tình trọng yếu hơn phải làm. Có lẽ, mấy ngày tới sẽ có sự tình trọng đại phát sinh, cho nên, tạm thời bỏ xuống việc này.” Việc Nhị hoàng tử cùng Nguyệt Mộng làm với nàng, nàng tuyệt đối phải đòi lại tất cả. Nàng luôn luôn đều yêu ghét rõ ràng, có cừu tất báo, không chút nào nhân từ nương tay.
Nam Cung Ngự Cảnh sẽ không đơn giản bỏ qua như vậy, chuyện này rất trọng yếu, nàng một chút cũng không thể phân tâm.
Trương thái y nhìn biểu tình, giọng điệu mỉa mai của nàng, đã là biết suy nghĩ trong lòng nàng, nói: “Gần nhất, hình như Thịnh Hạ quốc đóng quân ở biên cảnh nước ta, hình như có ý uy hiếp.”
Thủy Dạng Hề nghe xong, nhướng mày, đứng dậy nói: “Cái gì?” Trong thanh âm chứa đựng sự oán giận.
Quay đầu, vội vàng đi đến Tử Thần lâu.
Nhưng ai biết, tới lâu, vừa lúc ***ng phải Nam Cung Ngự Linh cùng Thủy Giác Hiên đi ra, xem ra, nàng đã tới chậm một bước.
Tiến lên hỏi hai người kia: “Đàm xong rồi?”
Hai người song song gật đầu, cùng đáp lại: “Đàm xong rồi.” Ánh mắt nghi vấn, thẳng tắp dừng ở trên người Thủy Dạng Hề.
Thủy Dạng Hề nhìn biểu tình chế nhạo trên vẻ mặt của bọn họ, hai mắt nhíu lại, ánh mắt trở nên sắc bén bắn thẳng đến hai người. Nàng lúc này không có tâm tình tốt để trêu đùa, giọng điệu lạnh lùng, cứng rắn hỏi: “Thịnh Hạ quốc xuất binh?”
Hai người sửng sốt, gật gật đầu. Thủy Giác Hiên nói: “Tỷ tỷ làm sao biết?”
Lúc này, Trương thái y cũng đi lại đây, đáp án cũng liền không cần trả lời cũng biết.
Thủy Dạng Hề đang muốn bắt chẹt hai người bọn họ, lại nghe thấy thanh âm Nam Cung Ngự Cảnh vang lên, lập tức bị kéo vào một cái ôm ấm áp: “Hề Nhi không cần lo lắng, ta biết nên ứng phó như thế nào.” Tươi cười ôn nhu, mị hoặc như những đám mây trên trời, từng bước từng bước một, tiến vào lòng người.
Thủy Dạng Hề ngẩng đầu, gần như tin tưởng hỏi: “Thật sự?”
“Ân.” Một cái gật đầu, đã muốn chứng minh nhiều lắm.
Thủy Dạng Hề thế này mới nở nụ cười, nàng tin tưởng hắn, hắn nói có thể ứng phó, tất nhiên là đã muốn nghĩ được biện pháp giải quyết tốt nhất. Như vậy, nàng sẽ không cần phải lo lắng nhiều.
Hôm nay, trời trong veo, mây rất cao, phong thổi nhẹ, trần gian muốn an bình. Nhưng mà nguy hiểm, bất an lại ẩn nấp ở một nơi bí mật, và rốt cục, cũng trồi lên mặt nước.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc