Dưỡng Thú Thành Phi - Chương 83

Tác giả: Cửu Trọng Điện

"Muội chỉ muốn ra ngoài đi dạo, Hoa phi có rảnh rỗi nói chuyện với muội, không bằng nên ghĩ làm sao để nắm vững trái tim An Hoằng Hàn." Tịch Tích Chi cố gắng bình ổn sự khó chịu trong lòng, không muốn dây dưa gì với nữ nhân này.
Vừa nhìn là thấy Hoa phi chính là thuộc loại nhân vật không thể trêu chọc. Nàng chỉ muốn sống cuộc sống thật yên lặng, âm mưu quỷ kế gì, nàng không có hứng thú.
"À? Tịch cô nương muốn đi ra ngoài đi dạo? Vừa hay bổn cung có thời gian, không bừng cùng tản bộ." Hoa phi không định bỏ qua lúc này, bất kể Tịch Tích Chi nói thế nào cũng luôn quấn lấy nàng không buông.
Tịch Tích Chi có xúc động mắng người nhưng lại cứng rắn nhịn xuống.
"Không cần, muội bỗng lại không muốn đi." Tịch Tích Chi ngồi trở lại ghế, trong lòng thầm mắng da mặt người này cũng quá dày rồi. Nàng đã nói ra lời đuổi người mà Hoa phi còn như không nghe thấy.
Hoa phi cũng thuận thế ngồi vào ghế bên cạnh, phân phó cung nữ: "Còn không châm trà cho bổn cung?Chẳng lẽ các ngươi không hiểu phép tắc trong hoàng cung à?"
Lời bình luận về Hoa phi trong cung rất nhiều. Có vài người nói nàng quản lý hậu cung vô cùng trật tự có lý. Nếu không có gì nhầm lẫn thì chắc chắn bệ hạ sẽ phong nàng làm Hậu. Cũng có người nói Hoa phi ỷ thế hiếp người, thường xuyên đánh mắng nô tài. Sau khi bị bệ hạ biết, chắc chắn khó thoát tội.
Có điều những điều này chẳng qua là lời đồn mà thôi, không có căn cứ thực sự nào, không ai có thể dùng nó để làm gì Hoa phi. Làm bất cứ chuyện gì cũng phải nhìn bằng chứng mà nói chuyện.
Hoa phi nâng chung trà lên, nhấp một miếng, trong nháy mắt đôi môi chạm vào ly trà, ấn xuống hai dấu môi son đo đỏ.
"Tịch cô nương, đừng căng thẳng, hôm nay bổn cung chỉ muốn nói chuyện hòa bình mà thôi. Muội cũng đã vào cung vài ngàu nhưng bệ hạ cũng không tỏ rõ thân phận của muội...Nói thật, chỉ sợ nói ra thân phận \'cung nữ thiếp thân\' này ra cũng không có mấy ai tin." Hoa phi liếc nhìn trà Đại Hồng Bào trước mặt Tịch Tích Chi. Đây chính là thứ nước khác mới tiến cống vài ngày trước liền đưa hết cho mình nàng hưởng dụng.
Hoa phi lập tức ghen ghét nhưng không biểu lộ ra.
Tịch Tích Chi lẳng lựng nghe những lời này, từ từ suy nghĩ ý tứ trong lời nói của nàng ta. Thì ra là nội dung cuộc nói chuyện nữ nhân này muốn nói chính là xung quanh thân phận của mình.
Suy nghĩ một chút thấy cũng đúng. Tất cả đám nữ nhân này đều là phi tử của An Hoằng Hàn, lo nhất không phải là bị thất sủng à?
Tịch Tích Chi từ từ ngẩng đầu lên, "Thân phận có quan trọng vậy không? Muội không tranh giành cái gì với các tỷ."
Mối quan hệ giữa nàng và An Hoằng Hàn chính là chủ nhân và sủng vật. Có điều sao nàng có thể nói ra?
Hoa phi nhìn miệng Tịch Tích Chi ngậm thật chặt, âm thầm cắn răng nhưng lại bày ra khuôn mặt tươi cười thân thiết.
"Tịch cô nương nói đùa à? Chỉ cần là thứ muội thích, sao bổn cung lại không biết ngượng mà đi tranh? Nhất định sẽ dâng vào tay muội." Hoa phi nói những lời khách sáo, thỉnh thoảng che miệng cười hai tiếng.
Tịch Tích Chi nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của nàng ta, càng ngày càng khó chịu. Nàng vô cùng muốn rời đi, lại bị đối phương quấn chặt lấy.
Hoa phi đi vào chính đề, "Nghe nói muội ngủ chung với bệ hạ?"
Bộ não nhỏ của Tịch Tích Chi lập tức ૮ɦếƭ máy. Bình thường ngủ cùng An Hoằng Hàn đã quen, hơn nữa lại không thấy có người nói tới chuyện này. Nàng đã sớm coi chuyện này là chuyện đương nhiên. Vừa nghe Hoa phi nói ra thì giận tới mức suýt chút nữa nôn ra máu.
Chỉ nhìn vẻ mặt đối phương Hoa phi cũng đã xác định được đáp án. Nàng ta truy hỏi tiếp: "Tịch cô nương, danh dự là quan trọng nhất với một cô nương. Bổn cung thấy tuổi muội còn nhỏ, có biết ngủ chung với nam tử có nghĩa là gì không?"
Tịch Tích Chi suy nghĩ theo lời Hoa phi, lập tức nghĩ tới ở phàm trần chỉ có phu thê là sẽ ngủ chung một chỗ. Nhưng nàng và An Hoằng Hàn là phu thê à? Câu trả lời rất rõ ràng.
"Muội mới bảy tuổi." Tịch Tích Chi sững sờ trong chốc lát, nhanh chóng kiếm cớ giải vây cho mình, nói số tuổi của mình rất nhỏ.
Tiểu hài tử ngủ chung với người trưởng thành, dù sao cũng không có vấn đề nhỉ?
Hoa phi thật vất vả mới moi ra chút đầu mối, đương nhiên sẽ đuổi theo tới tận cùng, "Tiểu hài tử ngủ với người trưởng thành đúng là chuyện thường xảy ra. Nhưng quan hệ của muội với bệ hạ là thế nào? Huống hồ dù là hài tử nhà mình, lúc năm sáu bảy tuổi đã sớm nên ngủ một mình. Chẳng lẽ Tịch cô nương sợ tối?"
Giao tiếp với người lão luyện như Hoa phi, khí thế Tịch Tích Chi có vẻ yếu hơn rất nhiều. Nàng không ngừng thầm mắng to, nữ nhân này quan tâm quá nhiều.
Mà lúc này Hoa phi đang ngưng thần nhìn vẻ mặt Tịch Tích Chi, muốn nghiệm chứng tin đồn có thật hay không? Những lời đồn này có không ít là về chuyện hài tử này là con của bệ hạ. Sao Hoa phi có thể không đề cao lòng cảnh giác?
"Hoa phi nương nương, tỷ cũng đừng quanh co với muội. Muội không phải hài tử của An Hoằng Hàn." Tịch Tích Chi sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, "Tỷ nhìn chút đi, đôi mắt lỗ mũi cái miệng của muội, điểm nào có nửa phần tương tự với An Hoằng Hàn?"
An Hoằng Hàn thuộc loại tuấn nam băng sơn lãnh khốc mà mình hiển nhiên là một tiểu hài tử có khuôn mặt Pu'p bê.
Nghe Tịch Tích Chi nói xong, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng Hoa phi cũng rơi xuống.
"Tịch cô nương, vậy bổn cung sẽ không quấy rầy muội nữa. Có điều bổn cũng vẫn khuyên muội một câu, làm chuyện gì cũng khó tránh khỏi gây ra lời ra tiếng vào. Điều chúng ta kiêng kỵ nhất là danh tiếng, tốt nhất Tịch cô nương nên cân nhắc đi."
Đây là lời khuyên à? Rõ ràng là lời cảnh cáo.
Tịch Tích Chi nặn ra nụ cười cứng ngắc, đáp lại: "Cảm ơn Hoa phi nương nương nhắc nhở, muội sẽ nhớ kỹ."
Không phải là ám chỉ nàng phải kéo khoảng cách với An Hoằng Hàn? Nếu ngay cả ý này mà cũng nghe không hiểu thì nàng chính là vô cùng ngu ngốc.
Nàng cố gắng muốn quên đi như lời Hoa phi nói nhưng càng muốn quên thì lại càng nhớ rõ.
Có phải cũng nên phân giường ngủ không?
Đây là một vấn đề đáng để suy nghĩ, cũng không phải bởi mấy câu nói của Hoa phi mà là vì đúng như lời nàng ta, lời người rất đáng sợ. Quan hệ càng thân thiết với An Hoằng Hàn thân thiết càng tạo nhiều kẻ thù. Hôm nay chỉ là một Hoa phi, khó đảm bảo sau này Ninh phi Liễu phi Thục phi thay phiên nhau ra sân!
Tịch Tích Chi dựa vào ghế mây, ngẩn người khá lâu, mãi cho tới khi An Hoằng Hàn về điện Bàn Long mới kéo suy nghĩ về.
Thức ăn đầy bàn, Tịch Tích Chi lại thấy tẻ nhạt vô vị, trong đầu toàn nghĩ...Có nên phân giường ngủ không? Nếu phân giường ngủ thật vậy chẳng phải giường của mình là chậu Phượng Minh bằng ngọc lưu ly à?
Thời gian dần trôi, màn đêm từ từ buông xuống, sau khi Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn cùng tắm xong thì nàng chỉ mặc một bộ áo mỏng. Tơ lụa màu trắng khiến khuôn mặt trắng nõn nà càng thêm đáng yêu.
Nàng đứng bên giường thật lâu vẫn không động đậy. Nàng nhìn giường, vẫn còn tự hỏi chuyện kia.
An Hoằng Hàn nhạy bén phát hiện tiểu hài tử khác thường, "Thất thần cái gì? Còn không nhanh đi ngủ, ngày mai lại muốn ngủ nướng à?"
Mặt Tịch Tích Chi đỏ lên, ngay sau đó từ từ nói ra một câu: "Ta...Ta...tối nay muốn ngủ một mình. Trong hoàng cung có nhiều phòng như vậy, tùy tiện trải cho ta một cái giường được không?"
Ánh mắt lạnh lẽo của An Hoằng Hàn trở nên u ám, bàn tay nhấc chăn bông lên từ từ thu lại, "Vì sao bỗng muốn ngủ một mình? Có phải ngủ trên long sàng này khó chịu không? Ngày mai trẫm có thể phân phó người thay cái khác."
"Rất thoải mái." Tịch Tích Chi buột miệng nói, tự nhủ giường này mềm mại, huống hồ nàng ngủ đã quen, nào có thể khó chịu?
"Vậy thì vì sao?" An Hoằng Hàn làm mặt lạnh, nhìn tiểu hài tử, nhớ lại chuyện hôm nay Lâm Ân bẩm báo, hỏi: "Có phải có liên quan tới Hoa phi không?"
"Không liên quan gì tới tỷ ấy." Tịch Tích Chi thành thật mà nói.
"Không liên quan?" Hắn nheo mắt, "Nhưng không liên quan thật vậy sao nàng lại nói ra yêu cầu này?"
Trước kia hai bọn họ ngủ cùng nhau, chưa từng nghe nàng nhắc tới muốn phân giường ngủ.
Đặc biệt là lúc vừa cho phép nàng ngủ trên long sàng, một con chồn nhỏ nào đó cao hứng tới mức nhảy lên.
Bị ánh mắt lạnh lùng của An Hoằng Hàn nhìn chằm chằm tới mức mất tự nhiên, giọng nàng nhỏ đi vài phần, "Thật ra là có vài phần liên quan. Ta cảm thấy Hoa phi không nói sai. Ta cũng không phải con ruột của huynh, không phải phi tử, ngủ cùng huynh trên một cái giường sẽ dẫn tới rất nhiều lời chỉ trích."
Điều quan trọng nhất chính là nữ nhân hậu cung của huynh có ai là đèn đã cạn dầu? Tịch Tích Chi chỉ muốn tránh bị các nàng tìm mình gây phiền phức.
"Thì ra là như vậy..." An Hoằng Hàn tiến lên vài bước, ôm eo tiểu hài tử, kéo về phía trước người mình. Nàng ***ng vào *** hắn, "Nếu chỉ là như thế thì căn bản không cần phải lo lắng. Chỉ cần có trẫm ở đây, ai dám nói xấu, trẫm cắt đầu lưỡi hắn ngay. Huống hồ cho tới nay đều ngủ cùng trẫm, chẳng lẽ nàng cho rằng nàng phân giường ngủ thì bọn họ sẽ không nói ra nói vào sau lưng à?"
Có vài chuyện chỉ cần làm một lần vậy thì có lau xóa cỡ nào cũng không hết.
Cho dù Tịch Tích Chi chịu phân giường ngủ, bọn họ vẫn sẽ nhớ trước kia hai người cùng ăn cùng ở.
Đồng tử Tịch Tích Chi xoay tròn vài vòng, cũng cảm thấy có chuyện vậy thật.
"Đừng quan tâm tới những ánh mắt của người khác." An Hoằng Hàn xốc chăn bông, để Tịch Tích Chi vào ngủ, "Lời đồn trong hoàng cung có rất nhiều nhưng là thật lại không có nhiều. Cho dù bọn họ nghi ngờ lung tung cũng không thay đổi được sự thật, để ý nhiều như vậy chỉ khiến mình càng thêm phiền muộn."
Mỗi một câu của An Hoằng Hàn đều là khuyên Tịch Tích Chi.
Nàng cũng không phải đầu gỗ, đương nhiên có thể nghe hiểu mấy phần ý trong lời hắn, đơn giản là để nàng đừng để ý những lời nói bậy vô vị đó.
Trong nháy mắt sờ tới giường, một chút mâu thuẫn cuối cùng của nàng cũng đã biến mất.
Sao phải vì người khác nghĩ thế nào mà nàng phải rời bỏ cái giường mềm mại thoải mái này?
Lúc nằm dài trên giường với An Hoằng Hàn, hai người ngủ như trước kia. Có điều trong màn đêm tĩnh lặng, hai mắt sắc bén của An Hoằng Hàn lại mở ra đầy lạnh lùng.
Hoa phi thật là to gan...Vậy mà dám chạy tới chỗ hắn châm ngòi chia rẽ, để Tịch Tích Chi xa lánh mình. Lâu không để ý hậu cung, lá gan của đám nữ nhân này càng lúc càng lớn.
Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã trôi qua mấy ngày. Mà điều này cũng đại diện cho việc sinh nhật của An Hoằng Hàn càng ngày càng gần.
Hậu cung phi tần, tất cả đại thần của triều đình đều đi tìm báu vật xung quanh, chờ tới ngày sinh của bệ hạ thì làm vui lòng người.
Tịch Tích Chi cũng không ngoại lệ, mắt thấy hai ngày nữa là sinh nhật An Hoằng Hàn, nàng lại ngay cả tặng quà gì cũng chưa nghĩ ra. Tặng ngọc thạch à? Trong hoàng cung có rất nhiều. Tặng dây chuyền châu báo hả? An Hoằng Hàn không phải nữ nhân, chắc chắn không thích những thứ đồ này.
Kết quả là, Tịch Tích Chi cả ngày không có việc gì lại nhìn bầu trời xanh ngây người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc