Dưỡng Thú Thành Phi - Chương 80

Tác giả: Cửu Trọng Điện

Thời gian An Hoằng Hàn và Đông Phương Vưu Dục nếm cũng càng ngày càng dài.
Mấy món ăn bưng lên đầu tiên, tất cả mọi người đều qua.
Cho tới khi cùng nếm.
Trong đĩa toàn là thịt, dựa vào bề ngoài món ăn thì không nhìn ra đặc trưng gì. Mùi vị tuyệt hảo, ăn miếng lqđ đầu tiên thì thấy hơi cay, nếm cẩn thận thì lại có thể cảm nhận được chút ngọt.
Nguyên liệu phụ trợ cho mùi vị gần như bị hai vị này át mất.
Tịch Tích Chi ăn vài lần, vẫn không kết luận được. Nàng chớp mắt mấy cái, nhìn ba người kia. Bọn họ cũng cau mày, hình như chưa cho ra được kết luận.
Cố gắng tự hỏi rốt cuộc món ăn này là thứ gì nấu thành, đồng tử sáng trong của Tịch Tích Chi tràn đầy nghi ngờ.
"Giấy, mực, 乃út, nghiên." An Hoằng Hàn vắt óc suy nghĩ hồi lâu, là người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng.
Tịch Tích Chi chớp mắt vài cái đầu kinh ngạc. Tốc độ của An Hoằng Hàn cũng quá nhanh đi? Mới một lát như vậy mà đã cho ra kết luận rồi.
Hứa Du thắng lần trước cũng không tốt hơn Tịch Tích Chi là bao. Đôi đũa gắp món ăn không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không nghĩ ra được.
Đông Phương Vưu Dục vẫn duy trì bề ngoài ôn nhã, ngoài hơi nhíu mày thì không biểu hiện ra chút hoang mang rối loạn gì.
Hồi lâu sau, Đông Phương Vưu Dục đi về bàn mình, nhấc 乃út bắt đầu viết, "Cuối cũng cũng nghĩ ra, lần tranh tài nếm thử món ăn này, Phượng Tiên cư đúng là hao tổn tâm huyết."
Tịch Tích Chi hơi hoảng, tự nhủ hai người các huynh sao lại lợi hại vậy chứ? Sao ông trời lại thiên vị bọn họ, không chỉ cho bọn họ địa vị tối cao, tài phú vô địch, thậm chí đến cả mỹ vị bọn họ cũng vô cùng hiểu rõ.
Hàm răng trắng tinh của Tịch Tích Chi cắn chặt đũa, đôi tai lông xù dưới miếng khăn đen run lên rồi run lên không ngừng.
Trong đầu bỗng xuất hiện linh quang, nàng nhanh chóng bắt lấy linh cảm đó, gọi người chủ trì tới giúp nàng viết ra nguyên liệu.
Cái miệng nhỏ đo đỏ khẽ mở khẽ khép, nàng dán sát vào tai đại tỷ tỷ, từ từ nói ra từng loại nguyên liệu.
Hứa Du thấy ba người bọn họ đều phẩm ra rồi còn mình mình vẫn không có chút đầu mối nào thì trong lòng hoàn toàn hoảng loạn. Hắn không để ý ba bảy hai mốt gì, nhấc 乃út viết ngay. Về phần nguyên liệu viết ra có đúng hay không vậy chỉ có thể nhờ vào may mắn.
Thời gian một nén nhang từ từ trôi đi.
Quần chúng phía dưới rất kích động mà nhìn cảnh tượng này. Rất nhiều người đặt cược, đương nhiên không thể d;đ;l;q;đ đặt tiền trên người một tiểu hài tử. Thấy lần nào An Hoằng Hàn cũng cho ra đáp án nhanh nhất nên không ít người đặt nặng tay cho hắn thắng.
Tịch Tích Chi khẽ cắn môi, bàn tay trắng như phấn dưới ống tay áo nắm chặt. Ba vạn hai đó, kiên quyết không thể thua.
Nữ chủ trì lại đối chiếu đáp án, "Qua mấy hiệp nếm thử, độ khó càng lúc càng lớn. Ở đây...Rất không may là sẽ có một vị dự thi sẽ phải rời đi."
Theo tiếng nói vừa dứt của nữ chủ trì, rất nhiều người bắt đầu nghị luận thật lớn.
"Chắc chắn là tiểu hài tử kia...Ta đã nói một tiểu hài tử nào có bản lĩnh cao như vậy."
"Là tiểu hài tử không sai, dáng dấp mới bảy tám tuổi, có thể biết được bao nhiêu."
Trong mắt bọn họ, nàng có thể qua nhiều cửa như vậy thật không dễ dàng. Mấy người dự thi còn lại đều là nhân vật lợi hại. Chặng đường tranh tài của tiểu hài tử này e rằng cũng đã đi tới hồi cuối.
Nhưng nữ chủ trì lại cười, lắc đầu, vẻ mặt đầy thất vọng, "Người sẽ phải rời đi lần này là...Hứa Du. Món ăn này tổng cộng tốn hai mươi tám loại nguyên liệu. Hứa Du không chỉ viết nhiều hơn năm loại nguyên liệu mà còn viết sai ba loại."
Nàng vốn kỳ vọng khá lớn vào Hứa Du, vì người này từng tham gia nhiều cuộc tranh tài mỹ vị, hơn nữa còn thường giành thắng lợi cuối cùng.
Còn lần này, vậy mà hắn lại không đánh lại ba người này. Một vị trong đó còn là hài tử bảy tám tuổi.
Toàn trường xôn xao, không thể tin mà trừng mắt.
Tiểu hài tử này lại thành công lần nữa! Chuyện này nghĩa là sao? Nghĩa là hài tử này lợi hại hơn Hứa Du nhiều.
Hứa Du bị vây trong khi*p sợ chưa hoàn hồi. Khuôn mặt không còn chút máu nào, hơi đứng không vững, lảo đảo mà đi xuống đài.
Cuộc tranh tài sẽ không vì một người rời đi mà dừng lại.
Trận đấu cuối cùng chính là tranh tài giữa ba người Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn và Đông Phương Vưu Dục.
Tịch Tích Chi quay lại nhìn hai người một chút. Sự nắm chắc hoàn toàn trước đó đã giảm xuống phân nửa. Nàng thầm mắng to các huynh đúng là nhàn rỗi không có chuyện gì làm, lại không thiếu tiền, sao lại tới tranh bạc với nàng?
"Càng ngày càng kích động lòng người nhỉ? Ba vị dự thi cuối cùng trên đài, ai mới có thể mang một ngàn lượng bạc về nhà đây?" Giọng nữ chủ trì vô cùng mềm mại giòn giã động lòng người, một cái nhăn mày một nụ cười vô cùng quyến rũ.
"Hiệp này...Hy vọng có thể cho ra được thắng bại. Kế tiếp chính là một loại canh mà đầu bếp Phượng Tiên cư d.đ.l.q.đ đặc biệt nấu ra. Xem xem ba vị có thể nói ra nguyên liệu của chén canh này không. Sau đây bắt đầu tranh tài."
Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn, Đông Phương Vưu Dục, mỗi người được chia một chén canh.
Chén canh này là chất lỏng màu trắng sền sệt. Tịch Tích Chi nhìn vài lần, ngay cả mảnh rau quả cũng không thấu. Nàng thổi thổi, nhấp một miếng, lập tức mùi hương thơm ngát tràn vào khoang miệng, người như bước vào núi rừng, một luồng gió mát mẻ lùa vào người.
Chén canh này tuyệt đối chứa không ít nguyên liệu quý giá.
Tịch Tích Chi không nhịn được mà cầm chén lên, uống thêm một miếng. Nếu có thể tìm được cách nấu ra chén canh này, nhất định nàng phải bảo ngự trù ngày nào cũng nấu cho mình.
Nghĩ đi nghĩ lại thấu hơi lạc đề, nàng mới nặng nề kéo suy nghĩ về, lẳng lặng bắt đầu nghĩ, làm sao mới có thể nấu thành chén canh này.
Không thể không nói thử thách lần này khó hơn mấy lần trước nhiều.
Mấy lần trước coi như bọn họ còn có thể nhìn thấy món ăn nguyên vẹn, còn lần này chỉ có một chén canh.
An Hoằng Hàn vừa nhấp một miếng liền cau mày, hình như cũng không đoán ra nguyên liệu.
Đông Phương Vưu dục càng khổ não hơn, sau khi uống một miếng thì dùng mũi ngửi, dường như muốn ngửi ra chút đầu mối.
Thời gian cũng chỉ có một nén nhang, giờ đã cháy hết nửa, mà ba người chưa nói câu nào.
"Canh này..." Không biết An Hoằng Hàn nghĩ tới cái gì mà nhìn chén canh rất lâu.
Tịch Tích Chi bị những lời này của hắn dọa sợ tới mức tim thót lên.
"Ha ha...Xem ra hình như người dự thi này có lẽ đã có manh mối." Người chủ trì thêm dầu vào lửa bên cạnh. Người đặt An Hoằng Hàn thắng bên dưới càng thêm hô từng đợt cố gắng lên.
Ba vạn hai lượng bạc, cộng thêm một ngàn lượng bạc! Tịch Tích Chi mới không hào phóng như vậy, chịu pãng phí! Nàng giơ chân lên đạp An Hoằng Hàn một cước.
Nếu là bình thường thì cho Tịch Tích Chi mười lá gan nàng tuyệt đối không dám làm thế. Nhưng lúc này không giống trước. Dưới sự hấp dẫn của ba vạn hai, cho dù bị An Hoằng Hàn đánh một trận nàng cũng phải đạp.
Hắn từ từ quay đầu qua, khóe môi nhếch lên thành nụ cười không rõ ý tứ, nhìn thẳng vào hành động xù lông của tiểu hài tử nào đó.
Lòng Tịch Tích Chi thầm lộp bộp, chỉ sợ hắn tức giận, muốn cái mạng nhỏ của nàng tại chỗ, rụt cổ một cái, tự nhủ, đừng nhìn ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm ta.
Đông Phương Vưu Dục chú ý tới hành động của hai người, hơi thở dài một hơi.
Chén canh này thật đúng là làm khó hắn. Hắn đã ăn rất nhiều sơn hào hải vị, có kiến giải nhất định với món ăn, nhưng mấy trận trước cũng hơn phân nửa là nhờ vận may mà thôi.
Người chủ trì đứng trên đài, hơn nữa còn có rất nhiều người nhìn chằm chằm, An Hoằng hàn không tiện nói quá nhiều. Hắn kề sát lại Tịch Tích Chi, đứng bên cạnh nàng, khẽ nói một câu, "Nếu nàng muốn thắng, vậy phải đồng ý một điều kiện của trẫm."
Khỏi phải nói một điều kiện, mười điều kiện, trăm điều kiện Tịch Tích Chi cũng bằng lòng!
Nàng quơ cái đầu nhỏ, gật đầu.
"Điều kiện vẫn là hôm trẫm, là hôn môi..."
Nếu nàng vẫn không rõ cái gì gọi là phúc hắc thêm vô sỉ, vậy vẻ mặt lúc này của An Hoằng Hàn chính là đưa hai người từ diễn kịch ra đời thật.
Bất kể là thắng hay thua thì Tịch Tích Chi đã sớm nhảy vào bẫy của một con sói xám lớn nào đó rồi...
"Nghĩ rõ ràng chưa? Nếu nàng muốn thua vậy trẫm sẽ viết đáp án ra ngay lập tức." An hoằng Hàn nói rất thờ ơ nhưng lại uy Hi*p Tịch Tích Chi khắp nơi!
Nàng hận không thể nhào lên đồng quy vu tận với hắn. Mà hành động thực tế lại là khẽ kéo tay áo rộng của hắn, gật đầu với hắn.
Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, dù sao cũng phải hôn, không bằng kiếm nhiều bạc về, bù đắp chỗ trống trong lòng nàng.
An Hoằng Hàn vô cùng hài lòng, nụ cười nơi khóe môi sâu hơn, "Vậy nàng mau nghĩ ra đáp án chút đi. Trẫm đồng ý để nàng thắng chứ không có nghĩa Đông Phương Vưu Dục bằng lòng." Ánh mắt hắn chuyển sang hướng Đông Phương Vưu Dục. Lúc này hắn ta vẫn đang nếm canh.
Động tác của hắn rất ưu nhã, mặc hoa bào, lộ ra khí thế cao quý thuộc về hoàng gia.
Có lẽ là phát hiện có người nhìn hắn cho nên hắn ngước lên, vừa hay nhìn thấy ánh mắt của An Hoằng Hàn.
Còn một đối thủ mạnh mẽ như vậy, Tịch Tích Chi không dám lơ là chút nào. Nàng nâng đủ mười phần tinh thần, bưng chén lên lần nữa, tinh tế nếm một miếng.
Vẫn là mùi vị thấm vào lòng người, nàng không nhịn được mà cảm thán.
Một cảm giác như gió mát thổi qua, chảy khắp toàn thân khiến nàng hết sức thoải mái.
Cũng vào lúc này, nàng gần như biết một chút về nguyên liệu làm ra chén canh này. Nàng bắt lấy chút linh cảm đó, không dám lơi lỏng, uống tiếp một miếng. Dần dần, toàn bộ một chén canh đầy đã thấy đáy.
Mới một lúc như vậy mà Tịch Tích Chi đã ăn không ít thứ, không kiềm được mà ợ một cái.
Có điều...May mà đáng giá.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc