Dưỡng Thú Thành Phi - Chương 73

Tác giả: Cửu Trọng Điện

"Những người khác có từng trông thấy?" An Hoằng Hàn cầm tay nhỏ bé Tịch Tích Chi, nhẹ nhàng vuốt mấy cái, ý bảo nàng đừng nóng lòng.
Bên trong hoàng cung thị vệ và thái giám rất nhiều, cho dù Vũ Cơ muốn biến mất khỏi Điện Lưu Vân, nhất định cũng sẽ có người nhìn thấy.
"Không có. . . . . . Không có."
"Hồi bẩm bệ hạ, chúng thần chỉ mài uống R*ợ*u, thật sự không để ý." Rất nhiều đại thần hồi đáp.
. . . . . .
Càng nghe những lời này, trong lòng Tịch Tích Chi càng khó giữ được bình tĩnh, "Họ không thể đi lung tung chỗ nào!"
Tiếng nói thanh thuý của tiểu cô nương vang lên, mang theo vài phần nóng nảy. Đôi tròng mắt màu xanh trong suốt có thần thái bất thường.
"Người nào nhìn thấy? Nói ra, trẫm có trọng thưởng." Một tay An Hoằng Hàn khoác lên đầu vai tiểu cô nương, giọng nói mang theo lạnh lẽo rét thấu xương.
Tầm mắt An Hoằng Hàn nhìn vào chỗ xa, nơi thân thể hai thị vệ đang run rẩy, cúi đầu không dám nâng lên.
Phát hiện điểm khác thường của bọn họ, An Hoằng Hàn trầm giọng nói: "Thị vệ trông chừng Điện Lưu Vân, đứng ngay ngắn cho trẫm xem, ba người Vũ Cơ sống sờ sờ biến mất trước mắt các ngươi, mà các ngươi lại không biết một chút gì, là muốn rơi đầu sao?"
Mọi người thấy bệ hạ lo lắng tìm ba người Vũ Cơ, trong lòng đều có chút suy đoán, chẳng lẽ bệ hạ thích ba người đó? Muốn thu vào hậu cung, phong làm phi tử?
Không thể trách các đại thần suy nghĩ nhiều, có nam nhân nào không ham mê cái đẹp? Chỉ là mỗi người đều có điểm khác biệt, có người có thể kiềm chế trước sự hấp dẫn của sắc đẹp, được gọi là quân tử. Nhưng có người không có được sự tự chủ như vậy, bị sắc đẹp *** mê hoặc choáng váng cả đầu óc, bị vạn người phỉ nhổ, kêu thành phong lưu trăng hoa.
Hơn trăm thị vệ quỳ đầy đại điện, tất cả đều cúi đầu không dám nâng lên.
"Trẫm cho các ngươi thêm một cơ hội, có ai nhìn thấy ba Vũ Cơ, nói ra, trẫm không những không phạt, ngược lại có thưởng. Nhưng ai dám biết chuyện không báo, trẫm sẽ cho đầu kẻ đó rơi xuống đất."
Độ chân thật những lời đó, không người nào dám đi kiểm tra.
Các đại thần nhìn bệ hạ vì ba người Vũ Cơ, liền làm lớn chuyện, trong lòng đều có chút suy nghĩ riêng. Ngay cả bọn họ nhìn mỹ nhân như thế, cũng không nhịn được tán thưởng một phen, nếu bệ hạ thật sự nổi lên tâm tư kia thì bọn họ cũng hoàn toàn có thể hiểu được.
Tịch Tích Chi nóng lòng như lửa đốt, quan sát nhìn xung quanh. Nếu không phải trong lúc bất chợt nàng biến thân thì ba Yêu Tinh kia cũng không thể mất tích. Yêu Tinh do nàng tìm đến, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, tội Tịch Tích Chi nàng càng lớn.
Đã nhiều lần thấy mặt dơ bẩn bên trong hoàng cung, Tịch Tích Chi vô cùng lo lắng ba Yêu Tinh chọc phải phiền toái, không thể toàn thân an toàn.
"Làm thế nào bây giờ?" Liên tục kéo vạt áo An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi rất muốn tự thân đi tìm. Nhưng không có chút đầu mối nào, Tịch Tích Chi không thể nào tìm được.
"Còn không thành thật khai báo?" Giống như biết rõ chân tướng sự tình, An Hoằng Hàn hét to một tiếng, duỗi chân đạp vào tên thị vệ cách đó không xa.
Có lẽ bởi vì chột dạ, nên tên thị vệ kia càng run rẩy hơn, "Nô tài. . . . . . Nô tài thật sự không biết ba người Vũ Cơ đi đâu."
An Hoằng Hàn lạnh lung nghiêm mặt, "Không biết? Thật sự không biết, hay là đang giấu giếm?"
Giọng nói rét lạnh thấu xương đập về hướng mọi người.
Người duy nhất không bị hù dọa, chỉ có một mình Tịch Tích Chi đang nóng lòng như lửa đốt.
Nàng thò đầu nhỏ ra, nghe giọng của An Hoằng Hàn, liền biết rõ tên thị vệ kia chắc biết chút gì đó, nàng mở miệng liền hỏi: "Ngươi biết? Nói ra thì sao? Ta dùng một rương bảo vật đổi với ngươi."
The như lời trong miệng nàng, một rương bảo vật chính là thứ cất giấu dưới long sàng. Đó đã là toàn bộ gia sản của nàng rồi. . . . . .
An Hoằng Hàn nhẹ nhàng vỗ đầu vai Tịch Tích Chi, để cho nàng bình tĩnh chớ nóng vội, "Trẫm hỏi ngươi một lần nữa, có biết hay không?"
Tất cả mọi người nhìn ra bệ hạ đã tức giận, sợ tai họa dính vào người vô tội, tất cả mọi người lui về phía sau hai bước.
"Nô tài không biết, nô tài thật sự cái gì cũng không biết." Thị vệ vẫn là ngậm miệng không nói ra.
An Hoằng Hàn ngược lại nhìn về một tên thị vệ khác bên cạnh, "Ngươi cũng không biết gì?"
Tên thị vệ kia bị doạ cho sợ hãi đến thân thể run rẩy, âm thanh đứt quãng, "Nô tài. . . . . . Nô tài cũng không biết."
An Hoằng Hàn Triệt hoàn toàn không có tính nhẫn nại, "Biết chuyện không báo, kéo xuống chém."
An Hoằng Hàn ra lệnh một tiếng, lập tức có thị vệ đè lại hai người thị vệ đó.
Tên thị vệ đó ra sức giãy giụa, nhưng vẫn không chống cự nổi sự công kích của đối phương, cuối cùng bị người bắt giữ.
Cách đó không xa, Đông Phương Vưu Dục phe phẩy chiếc quạt trong tay, khóe miệng chứa đựng một nụ cười như có như không, giống như đang xem một vở kịch hay.
Nhìn nụ cười của hắn ta, Tịch Tích Chi cảm giác hắn ta biết chút gì đó, ánh mắt trong suốt chuyển sang hắn ta, hỏi "Ngươi có biết gì đúng không?"
Một câu nói này, khiến Đông Phương Vưu Dục đang đứng xem sững sờ chốc lát, sau đó phát hiện là đứa bé nói chuyện với mình, nhất thời dâng lên một nụ cười thân thiết, "Bổn thái tử biết một chút."
Cặp mắt nhất thời tỏa ra ánh sáng, Tịch Tích Chi đi về phía trước một bước, vội vàng hỏi "Họ đang ở đâu?"
Nụ cười Đông Phương Vưu Dục càng sâu hơn, cẩn thận đánh giá dung mạo đứa trẻ, đôi tròng mắt màu xanh dương dường như có thể hút người ta vào trong đó.
An Hoằng Hàn trong nháy mắt bất mãn, rồi lại không nói gì. Trong lòng con chồn này sợ rằng đang rất sốt ruột, nếu không để cho nó làm một chút chuyện thì đoán chừng tính tình nàng đã sớm không chịu được.
Hai người thị vệ mới vừa nói không biết, mắt thấy sắp bị kéo xuống dưới, lại thấy đột nhiên có người đứng ra phơi bày sự thật, sợ hãi đến la to: "Bệ hạ, nô tài biết được, chúng ta nhìn thấy qua ba vị Vũ Cơ!"
Đông Phương Vưu Dục nháy mắt với Tịch Tích Chi, nói: "Dường như có người nguyện ý lên tiếng."
"Ừ." Tịch Tích Chi gật đầu. Trong lòng vô cùng nghi ngờ, Đông Phương Vưu Dục rốt cuộc biết, vẫn là không biết? Mới vừa rồi một màn kia, là hắn vì giúp nàng khiến thị vệ mở miệng, nên mới giả bộ ra dáng vẻ biết gì đó?
Thị vệ lại bị lần nữa bị kéo đến trên đại điện.
An Hoằng Hàn lạnh lung nói một tiếng: "Nói."
Hai người thị vệ cúi đầu, hoang mang sợ hãi hô: "Dạ . . . . . Là Tá quan Lưu, Đề hạt Trịnh, Giáo đầu Lâm cùng Thị lang Phạm."
"Bọn họ lôi kéo ba Vũ Cơ, đi hướng rừng cây nhỏ bên kia. Nô tài đã ngăn cản qua bọn họ, nhưng bọn họ nói. . . . . . Nếu bọn nô tài dám xen vào việc của người khác thì sẽ *** bọn nô tài, còn sai bảo chúng ta không được nói với những người khác, nếu không nhất định sẽ dạy dỗ hai người nô tài." Hai người thị vệ mặc dù là đại nam tử, nhưng giờ phút này ánh mắt lại nặn ra vài giọt lệ.
Tịch Tích Chi không quan tâm, cái thứ nhất trong nháy mắt liền hỏi: "Đi góc nào rừng cây nhỏ?"
Vừa nghe liền biết bốn quan viên kia không phải là người tốt, Tịch Tích Chi vội vã hỏi thăm thị vệ.
An Hoằng Hàn nhăn mày lại, bốn người này vốn chính là phần tử cặn bã trong triều đình, chức vụ được sắp xếp cũng là chức vụ nhàn tản trong hoàng cung, không có quyền lực thực sự. Nếu không phải dựa vào quan hệ thì sao bọn họ có thể cầu xin đến một chức quan. Không nghĩ tới vẫn chưa đi ra khỏi hoàng cung, bốn người này liền dám làm xằng làm bậy.
Dù sao những thứ Đông Phương Vưu Dục có thể làm, hắn ta cũng đã làm, hắn ta đứng ở bên cạnh, chân chính bắt đầu xem náo nhiệt.
"Bọn họ đi về hướng phía đông khu rừng cây nhỏ." Thị vệ không dám giấu giếm nữa, Tịch Tích Chi hỏi cái gì, bọn họ liền trả lời cái đó.
Tịch Tích Chi mở ra bước chân, vội vã liền đi về phía đông. Trong lòng thầm cầu nguyện, nghìn lần đừng gặp phải chuyện không may, nhất định không xảy ra chuyện gì!
An Hoằng Hàn nheo lại mắt, "Vừa rồi cho các ngươi nói, các ngươi không chịu. Bây giờ cho dù đã nói, thì cũng đã muộn. Người tới, kéo ra ngoài xử trảm."
Chúng thần đã dự đoán trước được kết quả trước sau hội sẽ như vậy, không cảm giác được kỳ quái chút nào.
Về phần bốn gã quan viên, tất cả đều là những người ăn chơi trác táng ở kinh đô. Chưa nói đến việc mỗi ngày lưu luyến kỹ viện lầu xanh, mà làm việc gì cũng không chịu tập trung.
An Hoằng Hàn đuổi theo bước chân đứa trẻ, sau đó đi sóng vai cùng nó.
Xem bước chân vội vã không kịp chờ đợi của đứa bé, liền biết trong lòng nó sốt ruột đến cỡ nào. Trái tim An Hoàng Hàn thoáng có chút đau lòng, bất đắc dĩ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nó.
Trong rừng cây nhỏ có từng đợt âm thanh tiếng chạm vào nhau, nhưng. . . . . . Đó không phải là âm thanh con người có thể phát ra. Mặc dù Tịch Tích Chi huyễn hóa thành hình người, nhưng thính lực không có giảm sút, lỗ tai bên trong chiếc khăn vả màu đen không ngừng run rẩy, tĩnh tâm nghe động tĩnh bốn phía.
Những tiếng rất nhỏ đó, chính là âm thanh côn trùng đập cánh, đến tận mấy nghìn con, nghe khiến người ta sợ hãi.
"Bên kia." Tịch Tích Chi nghe những tiếng đó, chỉ đường cho mọi người.
Trong rừng, truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Tiếng kêu thê thảm như vậy, truyền vào lỗ tai, làm mọi người sợ tới mức nghĩ muốn dừng bước chân. Rất nhiều đại thần nhát gan đều co đầu rụt cổ lại, theo ở phía sau.
"Chuyện này. . . . . . Âm thanh này sao không giống như tiếng nữ tử?" Không biết vị đại thần nào lên tiếng nói.
Lập tức có người phụ họa: "Đúng. . . . . . Nghe thế nào, đều như là tiếng nam tử kêu thảm thiết? Sao. . . . . . Sao lại thế này?"
Theo lẽ thông thường mà nói, vừa nhìn đã biết ba Vũ Cơ ở thế yếu. Sao đi đến rừng cây nhỏ, mà âm thanh bọn họ nghe được lại thành ra vậy?
Tất cả mọi người đều vô cùng buồn bực, ngay cả Tịch Tích Chi cũng không ngoại lệ.
Chỉ là trái tim vừa rồi còn đập thình thịch loạn xạ, giờ đã bình tĩnh trở lại.
An Hoằng Hàn đưa tay làm biến mất mồ hôi hột trên trán nàng, "Đừng lo lắng, không có chuyện gì."
Ít nhất từ trận tiếng kêu thảm thiết phát ra lúc này, coi như phải chịu thiệt, thì cũng là đám cầm thú kia bị ăn khổ.
"Ừ." Nghe ra An Hoằng Hàn trong lời nói an ủi, tịch tiếc nặng nặng một đầu.
Hai người không coi ai ra gì làm ra cử động, rơi vào trong mắt mọi người, lại thay đổi thành một kiểu. Nơi nào nhìn thấy qua bệ hạ quan tâm tới người khác? Hơn nữa thái độ bệ hạ đối với tiểu cô nương, đều lộ ra vẻ khác biệt.
Rất nhiều đại thần rất muốn hỏi đến cùng, nhưng coi tình cảnh hiện giờ, dường như chuyện về các Vũ Cơ, càng đáng giá người ta lo lắng hơn, cho nên tất cả mọi người không hỏi ra miệng.
Dần dần đến nơi, từng đợt âm thanh ma sát, càng ngày càng vang dội.
Đêm khuya tối đen, trong rừng cây nhỏ không có ánh đèn.
Tiếp theo mọi người đốt đèn ***g đến gần, lập tức nhìn thấy một màn chưa từng phát sinh qua ở trước mắt. Bươm bướm chi chít đang đập cánh, không ngừng đánh vào người bốn người.
Bốn tên nam tử chạy trối ૮ɦếƭ, bị chìm nghỉm trong cơn sóng bươm bướm.
Bởi vì chi chit bươm bướm tụ tập cùng một chỗ, bọn họ không thấy rõ con đường phía trước, nên một lúc lại va vào đại thụ. Miệng lại càng kêu la thảm thiết, nhìn kỹ đầu của bọn họ có thể phát hiện bọn họ đã sớm ***ng chảy máu đầu. Đôi tay che vết thương trên đỉnh đầu, chạy trốn không ngừng.
Tịch Tích Chi cất bước, chạy tới phía bên kia. Rốt cuộc nhìn thấy ba Yêu Tinh đứng thẳng ở đằng xa, y phục được mặc trên người các nàng đã bị xé rách không ít, một Yêu Tinh trong đó bị xé rách cả ống tay áo, cánh tay bóng loáng mịn màng phơi bày bên ngoài.
Rất rõ ràng, mới bắt đầu các nàng cũng nếm phải thiệt thòi. Chỉ là đến cuối cùng, có đàn bươm bướm trợ giúp, các nàng mới thành công tránh được bàn tay ma quỷ của bốn tên nam tử.
Toàn thân Tịch Tích Chi mang theo linh khí, mỗi bước nàng tiến lên phía trước, làn sóng những con bươm bướm liền theo đó lùi ra sau một bước.
An Hoằng Hàn đi ở bên cạnh nàng, nhìn bươm bướm bay múa đầy trời, cũng cực kỳ khiếp sợ. Đám đại thần đi phía sau bọn họ, đã sớm bị trấn động, con mắt trừng rất to.
Đông Phương Vưu Dục cũng đi theo một đường tới đây, nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái như thế, chiếc quạt trong tay đong đưa qua lại vang lên tiếng ‘vù vù’.
"Thật là không thể tưởng tượng nổi, không ngờ tới bươm bướm cũng có thể có một mặt linh tính như thế. Không những hội cùng hợp tác khiêu vũ, còn có thể xua đuổi kẻ ác." Đông Phương Vưu Dục vừa đi, vừa nói.
Các đại thần xôn xao lấy làm kỳ lạ.
"Bươm. . . . . ." Lời vừa muốn nói ra miệng, ý thức Tịch Tích Chi mới nhớ hiện giờ nàng không phải hình dạng động vật, lời nàng nói, con người cũng có thể nghe hiểu, liền lập tức thay đổi lời nói, nói: "Các ngươi thế nào?"
Đi tới trước mặt của ba Yêu Tinh, Tịch Tích Chi dừng bước, nhìn họ. Thân thể của các nàng có vết thương nhỏ, hẳn là trong lúc giãy giụa, không cẩn thận bị thương.
Tịch Tích Chi cảm thấy rất day dứt, mở miệng nói: "Thật xin lỗi."
Lời này khiến cho mọi người mù mờ không hiểu gì. Mà người duy nhất biết chân tướng sự việc là An Hoằng Hàn, tất nhiên giữ im lặng.
Tịch Tích Chi sớm đã đoán được người trong hoàng cung không đơn giản, nhưng không ngờ nàng mới rời khỏi một lúc, những xú nam nhân bị sắc dục mê hoặc này liền nhịn không được đã ra tay rồi. Cắn răng oán hận, Tịch Tích Chi nhìn về phía bốn tên nam nhân đang không ngừng chạy trốn trong rừng cây nhỏ, "Các ngươi yên tâm, món nợ này, ta nhất định sẽ thay các ngươi đòi lại."
Không có đạo lý gì bạn chơi của mình bị ức hiếp, Tịch Tích Chi còn có thể ngồi yên không để ý đến. Huống hồ, tất cả mọi chuyện đều dính dáng đến Tịch Tích Chi, nếu không phải nàng tìm ba Yêu Tinh múa trên sân khấu thì cũng không đến mực làm các nàng trọc tới nhiều phiền toái vậy. Tóm lại, so với Tịch Tích Chi, ba Yêu Tinh quả thật là người vô tội.
Ánh mắt ba Yêu Tinh hiện ra vẻ ngờ vực, nhìn qua nhìn lại chằm chằm tiểu cô nương chỉ có bảy tám tuổi trước mắt, mở trừng mắt nhìn, vẫn không nhận ra đối phương là ai.
Tịch Tích Chi muốn mở miệng giải thích, nhưng lại có quá nhiều người ở đây gây trở ngại, không cách nào nói ra khỏi miệng.
Ba Yêu Tinh u mê đứng tại chỗ, mặc cho gió lạnh thổi đến trên người các nàng, cũng không nhúc nhích. Nếu không phải cặp mắt kia còn đang chuyển động thì sợ rằng tất cả mọi người sẽ cho rằng họ chỉ là tượng điêu khắc mà thôi.
Nhìn bọn họ mặc vũ y(1) rách rưới, thân hình lung lay trong gió lạnh, Tịch Tích Chi có chút không đành lòng. Xoay người, liền đi kéo y phục của vị Đế Vương nào đó. . . . . .
(1)Vũ y: y phục chuyên dùng cho việc biểu diễn múa.
Mà đường đường là Đế Vương nước Phong Trạch chẳng những không có ngăn cản, mà còn mặc cho đứa trẻ *** khoác ngoài của hắn.
Ánh mắt của mọi người cũng chăm chú nhìn động tác của đứa trẻ.
Ngay khi y phục An Hoằng Hàn sắp được cởi ra, thân là thị vệ, Ngô Kiến Phong là người phản ứng lại đầu tiên, hô to một tiếng: "To gan! Y phục của bệ hạ, là thứ ngươi có thể tùy tiện cởi ra sao?"
Tịch Tích Chi ngẩn người, vô tội giương mắt nhìn, trước kia nàng cũng thường cởi y phục An Hoằng Hàn kia mà, mặc dù là dùng móng vuốt cởi ra.
"Các nàng lạnh." Ba chữ, giống như chịu uỷ khuất rất lớn.
Trái tim nhỏ của mọi người đập ‘bình bịch’ nhảy thót lên, có cảm giác giống như mình là kẻ phạm tội không thể tha thứ, là mình đang ức hiếp tiểu cô nương vậy.
An Hoằng Hàn giơ tay lên *** khoác ra, đưa cho tiểu cô nương, "Ngươi thích làm sao, liền làm thế ấy."
Toàn bộ đại thần, thái giám cùng thị vệ không thể tin nhìn chằm chằm vào hai người, trong lòng thở dài, đó là long bào đấy! Tượng trưng cho địa vị và quyền lợi chí cao vô thượng, vậy mà bệ hạ ngài nói cho liền cho.
Khóe miệng Đông Phương Vưu Dục lộ ra một tia nghiền ngẫm, chưa từng nhìn thấy An Hoằng Hàn có một mặt này. Rốt cuộc tiểu cô nương này có lai lịch ra sao? Lại có thể khiến người đứng đầu một nước ngoan ngoãn nghe theo.
Sau khi An Hoằng Hàn rút đi áo khoác, còn mặc một tầng áo trong. Cho dù trên thân không có long bào, nhưng một thân khí thế uy nghiêm, vẫn làm cho người ta không dám xem nhẹ.
Tịch Tích Chi nhận lấy chiếc áo khoác, không để ý ánh mắt của mọi người, phủ thêm vào một Yêu Tinh.
"Che kín tốt hơn." Vũ Y vốn có vẻ hở hang, hơn nữa y phục của các nàng cũng bị kéo rách tung toé. Vừa rồi Tịch Tích Chi còn nhìn thấy, có mấy nam nhân không ngừng nhìn về phía các nàng bên này, kiểu ánh mắt đắm đuối đó, Tịch Tích Chi tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.
Chiều cao Tịch Tích Chi không đủ, nàng phải nhón chân, nâng hai cánh tay trắng nõn nà lên, cách một hồi lâu, mới khoác y phục lên cho Yêu Tinh.
Yêu Tinh kia mắt không chớp nhìn đối phương khoác áo cho mình, khi chạm đến cặp tròng mắt màu xanh thẩm thì dường như nghĩ đến cái gì, mở miệng phát ra âm thanh ‘y nha y nha’ nói chuyện. Chỉ tiếc tất cả mọi người nghe không hiểu rốt cuộc hàm nghĩa nàng ta muốn biểu đạt là gì. . . . . .
"Là . . . . . Là bị câm?"
Rất nhiều người phát hiện chuyện đó, triển khai nghị luận. Không nghĩ tới dáng vóc người đẹp như thế, lại không nói được thành lời.
"Còn thiếu hai kiện y phục." Tịch Tích Chi nhỏ giọng nói thầm.
Lời này lập tức bị mọi người nghe thấy được. . . . . .
Đông Phương Vưu Dục xung phong nhận việc, "Dùng của bổn thái tử đi."
Nói xong, Đông Phương Vưu Dục cởi ra áo khoác của mình, đưa cho tiểu cô nương, "Mau mặc vào cho các nàng đi, ban đêm rất lạnh."
Giờ khắc này, cái nhìn Tịch Tích Chi miễn cưỡng có sự thay đổi đối với Tiếu Diện Hổ(2). Tâm địa người này cũng không xấu lắm, ít nhất còn có phong độ của nam nhân.
(2)Tiếu Diện Hổ: nghĩa là khuôn mặt hổ cười, ý nói người dối trá bề ngoài luôn cười nhưng trong lòng thì ngược lại, ở đây được dùng là biệt danh Tịch Tích Chi đặt cho Đông Phương Vưu Dục.
Đông Phương Vưu Dục đáp lại bằng một nụ cười.
Bên cạnh khuôn mặt An Hoằng Hàn trong nháy mắt trở nên âm trầm, "Ngô Kiến Phong, cởi y phục của ngươi xuống."
Ai cũng đều nghe được ra lời nói này mang theo lạnh lẽo, nhưng từ trước đến giờ bệ hạ vẫn nói chuyện như thế nên mọi người cũng không có nghĩ theo hướng khác.
"Tuân chỉ, bệ hạ." Ngô Kiến Phong tuân theo An Hoằng Hàn phân phó, cởi ra áo khoác của mình, sau đó đem áo khoác đưa cho Tịch Tích Chi.
Tịch Tích Chi từ từ mặc vào cho ba Yêu Tinh, nhân tiện kiểm tra thân thể của các nàng một lần, rồi xác định họ không có bất kỳ thương thế nghiêm trọng gì, mới thở ra một hơi.
Bốn tên ăn chơi trác táng đã bị thị vệ bắt lại, trong rừng cây nhỏ, bươm bướm cũng dứt quãng bay khỏi, ngẫu nhiên có mấy con lưu luyến không rời, đỗ xuống trên người ba Yêu Tinh.
Tịch Tích Chi xoay người, hỏi An Hoằng Hàn: "Có luật pháp nào quy định không thể ức hiếp phụ nữ đàng hoàng không?"
Trong lòng Tịch Tích Chi biết rất rõ, hẳn là có, bởi vì điều luật này là không biến đổi ở mỗi quốc gia từ xưa. Nếu thiếu đi một điều này thì quốc gia khẳng định sẽ lộn xộn.
"Có thì có, nhưng dám ở bên trong hoàng cung của trẫm gây chuyện, há có thể dễ dàng chỉ nguôi giận?" Từ trước đến giờ thủ đoạn của An Hoằng Hàn luôn tàn nhẫn, những lời này của hắn có ý tứ là, luật pháp sử phạt, chưa đủ nặng, bốn tên quan viên này tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ vậy.
Từ trước đến nay, Tịch Tích Chi luôn mềm lòng, lần này cũng phải chủ động đề nghị phạt nặng! Xem tác phong làm việc của bốn tên nam nhân bọn hắn, hiển nhiên không phải lần đầu tiên gây án. Nếu không phạt nặng thì không biết sau này sẽ có bao nhiêu thiếu nữ bị hại ở trong tay bọn họ.
Mỗi lần nghĩ đến ba Yêu Tinh thiếu chút nữa liền gặp phải bàn tay độc ác của bọn họ, Tịch Tích Chi liền nghiến răng một hồi.
Bốn nam tử không ngờ rằng chuyện này sẽ gây náo động lớn như vậy, sau cùng còn kinh động đến cả bệ hạ, khiến bọn họ kinh hoàng sợ hãi, "Cầu xin bệ hạ tha mạng! Chúng thần. . . . . . Chúng thần chỉ là mang các nàng ra ngoài chơi đùa mà thôi, không có nổi lòng xấu xa."
Giống như nghe được một truyện cười, Tịch Tích Chi ngoan độc hung ác trừng mắt, âm thanh réo rắt lanh lảnh vang lên, "Chơi đùa? Các ngươi muốn chơi đùa thế nào? Cởi hết y phục chơi sao?"
Lời Tịch Tích Chi nói đi ra ngoài, mặc dù có phần mất thể diện, tuy nhiên lại rõ ràng chỉ ra tư tưởng bẩn thỉu trong lòng bốn người.
"Ngươi. . . . . . Ngươi là ai? Dám nói như vậy. . . . . ." Nhìn thấy có người dám lên tiếng giễu cợt bọn họ, bốn người đều có chút không phục. Nhưng thấy thái độ bệ hạ sủng ái nàng vừa rồi, nhất thời thu lại sự kiêu ngạo.
Tịch Tích Chi quay đầu lại, "Nhân chứng vật chứng đều ở đây, không phải các ngươi ૮ɦếƭ cũng không nhận chứ."
Lo lắng Tịch Tích Chi bị chọc cho tức giận, An Hoằng Hàn nhẹ nhàng kéo nàng qua, bàn tay khoác lên đầu vai của nàng. Động tác rất thân thiết khiến mọi người cảm thấy không chân thật.
Rất ít khi nhìn thấy bệ hạ chủ động gần gũi với người khác, bất kể là hoàng thân hay là phi tử, chưa bao giờ nhìn thấy bệ hạ làm ra động tác như thế. . . . . . Mà bây giờ, khi hắn kéo đầu vai tiểu cô nương qua, sao mà thành thạo như động tác này đã được làm vô số lần.
"Trẫm sẽ làm chủ cho ngươi." An Hoằng Hàn lạnh lùng nói: "Ngô Kiến Phong, đem bốn người này giải phòng Tịnh Thân(3), thiến. Đợi trưa ngày mai mang ra chém đầu răn đe mọi người."
(3)phòng Tịnh Thân: là phòng để thiến nam nhân trước khi trở thành thái giám.
Cái này sao gọi là làm chủ? Rõ ràng là thiên vị mà.
Nếu như chỉ muốn đối phương ૮ɦếƭ thì tại sao trước khi ૮ɦếƭ, nhất định phải cắt mất gốc rễ của bọn hắn.
Lời này giống như của ma quỷ, quay quanh tai bốn nam nhân, "Không. . . . . . Bệ hạ, tha cho chúng thần, lần sau chúng thần cũng không dám nữa."
Bốn người đều bị doạ sợ vỡ mật, dập đầu cầu xin tha thứ một hồi.
Nhưng tâm địa An Hoằng Hàn thật sự cứng rắn, mặc cho bọn hắn dập đầu đến kêu vang, nhưng cũng làm như không nghe thấy .
"Bệ hạ, tỷ tỷ thần chính là Hoa Quý Phi, ngài là tỷ phu của thần mà, người không thể đối với thần như vậy, Lưu gia chúng thần chỉ có một mầm là thần." Lưu Phỉ kêu gào nói, tứ chi nằm trên mặt đất, giống như một con chó đang quỳ.
Cùng với bộ dáng tự cao tự đại lúc trước, tưởng như hai người.
An Hoằng Hàn cau mày, tựa hồ rất không muốn nghe được lời này. Hắn quay đầu, nhìn về phía Tịch Tích Chi, phát hiện sắc mặt của nàng không có biến hóa chút nào, sẵn có phần bực mình, lại có chút may mắn. Ngay cả chính hắn cũng không biết, đây là vì sao?
Nếu như bám vào quan hệ thì có thể miễn đi cái ૮ɦếƭ. Vậy thì Thái hậu cùng An Nhược Yên đã không phải bỏ mạng. . . . . .
"Kéo xuống." An Hoằng Hàn không muốn nghe tiếng bọn họ cầu xin tha thứ nữa.
Thật ra thì Tịch Tích Chi cũng không phải không lộ vẻ gì, chỉ là không có phản ứng kịp. Trong đầu nàng vẫn bị bao quanh câu nói ‘ tỷ tỷ thần là Hoa Quý Phi ’. . . . . .
Từ khi nàng bị tiến dâng cho An Hoằng Hàn, mỗi đêm An Hoằng Hàn đều ở lại điện Bàn Long qua đêm, thế cho nên Tịch Tích Chi quên mất, hắn còn có mỹ nhân trong hậu cung.
Cách hồi lâu, cho đến lúc bên tai vang lên âm thanh ‘y nha y nha’, Tịch Tích Chi mới phục hồi lại tinh thần.
"Đến đây, ta mang các ngươi trở về." Tịch Tích Chi ngoắc hướng ba Yêu Tinh ra, thời gian họ hóa thành hình người cũng đủ dài rồi. Huống chi các nàng đến tiếng người đều chưa học qua, ở lại cái nơi hoàng cung ăn sống nuốt tươi này lâu dài, cũng không phải một biện pháp tốt.
Một câu nói này khiến các vị đại thần lại rơi vào suy nghĩ sâu xa.
Ba Vũ Cơ do tiểu cô nương này mang tới sao? Vậy rốt cuộc nàng lại có sở trường gì? Ánh mắt các đại thần chuyển qua người bệ hạ, tóm lại tin tưởng bệ hạ không có sai. Có thể để cho bệ hạ dùng ánh mắt khác đối đãi tiểu cô nương này, nhất định là có bản lãnh hơn người.
Kì thực, bọn họ căn bản đều hiểu sai rồi.
An Hoằng Hàn đối với tiểu nữ hài này tốt như vậy, đơn giản vì một nguyên nhân, đứa trẻ chính là Vân chồn hóa thân. Nói cách khác, hắn yêu thương sủng vật của mình, lại cái gì sai sao?
Sủng vật, đương nhiên dùng để cưng chiều.
"Tất cả các vị giải tán đi, ngày mai lâm triều, nếu người nào dám đến muộn, trẫm không định dễ dàng tha thứ."
An Hoằng Hàn nhẹ nhàng ném một câu nói, bước nhanh rời đi cùng tiểu nữ hài.
Đông Phương Vưu Dục nhìn bóng lưng của hai người, khóe môi nở nụ cười không có ngừng quá.
"Hàn Quân, ngươi đi hỏi thăm thân phận của tiểu cô nương này." Đông Phương Vưu Dục nảy sinh hứng thú rất lớn với Tịch Tích Chi, phân phó thuộc hạ của mình nói.
Tại sao vừa vặn nhìn tới, mình liền rất muốn giữ đối phương giữ ở bên người?
Sau khi đi được nửa đường, An Hoằng Hàn cho lui toàn bộ cung nữ thái giám, dắt tay sủng vật của mình, cùng ba Yêu Tinh đi tới chỗ bãi cỏ màu xanh.
"Các ngươi nên đoán được ta là ai chứ?" Tịch Tích Chi nhìn chằm chằm đôi mắt ba Yêu Tinh, ở bên trong nhìn thấy sự tin tưởng không giữ lại chút nào. Các nàng nhất định biết được, mới nguyện ý đi theo nàng rời đi rừng cây kia.
Tịch Tích Chi chậm rãi cúi đầu, nói chuyện mang theo sự áy náy, "Tối nay là do lỗi của ta, nếu không phải ta thì các ngươi cũng không có thể bị bốn tên không bằng cầm thú gì đó bắt đi."
"Đây không phải lỗi của ngươi." An Hoằng Hàn vỗ nhè nhẹ lên đầu vai đứa trẻ.
Ban đêm yên tĩnh, gió mát khoan khoái từng trận thổi qua, thổi bay sợi tóc của bọn họ. Trong lúc không để ý, vết đỏ chính giữa trán Tịch Tích Chi, khẽ chớp loé, giống như ánh sáng lóng lánh của bột huỳnh quang. Nhưng vừa vặn chỉ trong nháy mắt, lại khôi phục nguyên dạng, nhanh đến mức làm cho người ta bắt không kịp.
Chiếc khăn đen trên đầu Tịch Tích Chi không cẩn thận bị cơn gió nhẹ thổi rơi, lộ ra một mái tóc bạch kim dài, còn có hai lỗ lai xù xì lông lá.
Ba Yêu Tinh nhìn thấy một màn này, đều thật tâm cười một tiếng, lắc đầu hướng Tịch Tích Chi, tựa như muốn nói. . . . . . Chúng ta không trách ngươi.
Y Nha Y Nha. . . . . . Ba Yêu Tinh không biết đang gì đó, dù sao Tịch Tích Chi nghe không hiểu.
Bọn họ giống như ông nói gà bà nói vịt, Tịch Tích Chi nhìn các nàng ấp úng đôi môi mấp máy, không đoán ra ý tứ các nàng biểu đạt. Bất đắc dĩ các nàng, lại xem bản thân, nhìn lại An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi nhất thời cảm thấy. . . . . . Trước kia An Hoằng Hàn Năng có thể nghe hiểu ý tứ mình muốn biểu đạt, quả thực là rất giỏi!
"Đêm đã rất khuya rồi, làm cho các nàng biến trở về bươm bướm đi, hoàng cung không thích hợp bọn họ." So sánh với Tịch Tích Chi, ba Yêu Tinh đến cả đối thoại với con người, đều nghe không hiểu. Ngộ nhỡ bị người bán, chắc rằng còn vì người ta kiếm tiền.
Tịch Tích Chi cũng cực kỳ đồng ý quyết định đó, lại làm mẫu lần nữa cho các nàng xem, để các nàng làm theo mình. Từ trong đan điền vận khởi từng sợi linh lực, thúc giục linh lực để biến trở về hình dạng ban đầu.
Tịch Tích Chi vừa mới bắt đầu điều động linh lực, một tầng ánh sáng trắng nhàn nhạt, trong nháy mắt bao trùm nó lại. Tịch Tích Chi phát hiện tóc của mình cũng có thể thúc giục linh lực, để biến thân, nhất thời vui mừng cười toét cả miệng.
Y phục không được chống đỡ, ‘phịch’ một tiếng, trong nháy mắt rơi xuống đất.
Không cách bao lâu, trong đám y phục lộn xộn, chậm rãi chui ra một con chồn và ba con bươm bướm.
Tịch Tích Chi chui đi ra từ trong đống y phục, hiên ngang mạnh mẽ, bộ lông run lên.
Ba con bươm bướm đập cánh, lưu luyến không rời bay vòng quanh con chồn nhỏ hai vòng, dần dần bay về phía nơi xa.
Tịch Tích Chi nâng lên móng vuốt mũm mĩm lên, giống như Miêu Chiêu Tài(4) đong đưa, như chào tạm biệt các nàng. . . . . . Hẹn gặp lại.
(4)Miêu Chiêu Tài: hiểu nôm na đây chính con mèo làm bằng vàng thể hiện tài lộc, kêu gọi tiền tài được thiết kế cử động được bàn tay, nó cứ vẫy vẫy, thường được đặt trong các xe ô tô ngày nay.
Mặc kệ Tịch Tích Chi là hình thú hay hình người. Bất kể thế nào An Hoằng Hàn xem đều không cảm thấy chán ghét, ngược lại càng xem, càng muốn bế nàng vào trong ***, không để cho nàng chạy thoát.
"Còn có thể biến trở lại sao?" An Hoằng Hàn dò hỏi.
Tịch Tích Chi cũng không xác định. Hai lần trước biến thân, đều ở trạng thái không ổn định. Bất qua so với lần này, thời gian kéo dài hơn rồi.
Trong lòng Tịch Tích Chi có chút chờ mong, lại vận khởi linh lực lần nữa, xuyên qua kinh mạch, sau đó thúc giục. Hào quang màu trắng bạc lại tái hiện một lần nữa, vây quanh thân thể Tịch Tích Chi, giống như một cái kén bằng ánh sáng. . . . . .
Cái kén ánh sáng từ mỏng biến dày, lại từ dày dần dần trở thành mỏng. . . . . .
Khi ánh sáng mất đi một thoáng, một tiểu cô nương trắng ngần lại xuất hiện lần nữa.
An Hoằng Hàn nhặt y phục trên đất lên, tự mình mặc lên cho nàng.
"Trở về nghỉ ngơi, mấy ngày sau, không thiếu chuyện cho ngươi làm." An Hoằng Hàn dắt tay đứa trẻ, sau đó đi trở về.
Đầu óc Tịch Tích Chi có chút mơ hồ, "Có chuyện gì lien quan đến ta?"
"Ngươi đã hóa thành hình người, tất nhiên phải biết đọc sách biết chữ, trẫm sẽ mau chóng an bài ngươi vào học tập ở viện Thái Phó." An Hoằng Hàn nói sắp đặt đâu ra đấy, đem toàn bộ dự tính của bản thân nói cho Tịch Tích Chi.
Tịch Tích Chi tức giận nghiến răng, mới vừa biến ảo hình người thành công, liền nghe được tin dữ. An Hoằng Hàn cũng quá độc ác, không cho nàng một phút nghỉ ngơi.
Trong lòng con chồn nhỏ nào đó nghĩ cái gì, sao An Hoằng Hàn lại đoán không ra chứ?
Nhưng trong cuộc sống ở thế giới con người, có vài việc, nhất định phải đi làm. Ví dụ như biết chữ, nếu như không biết chữ thì tương lai sẽ gặp phải rất nhiều chuyện, ngươi không có biện pháp làm.
Điện Bàn Long, trong ngoài đều có cung nữ thái giám đứng phục vụ.
An Hoằng Hàn cùng Tịch Tích Chi bận rộn một ngày, đều cảm giác cả người dính dính không thoải mái.
Phân phó cung nữ chuẩn bị xong áo ngủ, An Hoằng Hàn ngồi trên ghế, nâng chung trà lên, nhấp một ngụm trà.
"Đều lui ra ngoài đi, riêng Lâm Ân lưu lại."
Kỳ thật Lâm Ân cũng có đầy bụng câu hỏi, ví như. . . . . . Con chồn nhỏ hoạt bát nhảy loạn kia đi nơi nào? Sau khi trở lại từ điện Lưu Vân, vẫn không nhìn thấy bóng dáng con chồn.
Tịch Tích Chi cầm bánh ngọt trên bàn dài lên, nhét vào trong miệng, miệng vương đầy vụn bánh ngọt.
An Hoằng Hàn dùng nắp ly trà phất phất mép chén, nhìn về phía Tịch Tích Chi ngồi bên cạnh, "Ngươi đi phủ Nội Vụ, an bài cho nàng một thân phận."
Lâm Ân không rõ chân tướng nhìn tiểu cô nương , quả thật tựa như người từ trên trời rơi xuống . . . . . .
"Xin hỏi bệ hạ, nên cho thân phận gì?" Cung nữ cũng chia thành ba sáu chín cấp, Lâm Ân thấy bệ hạ coi trọng tiểu cô nương này, không dám tự tiện chủ trương.
"Cung nữ tuỳ thân cạnh trẫm, tên là Tịch Tích Chi." An Hoằng Hàn cố ý nhìn đứa trẻ một cái.
Đứa trẻ bị người nào đó thành công làm dừng lại động tác trong miệng, cắn vài miếng, nuốt trọn khối bánh ngọt trong miệng, "Tại sao là cung nữ? Chẳng lẽ không thể cho ta làm một ‘ công chúa ’?"
Nhớ tới trước kia An Nhược Yên ỷ vào thân phận đó, mới có thể hoành hành ngang ngược, Tịch Tích Chi thuận miệng nói ra.
Lời này. . . . . . Khiến Lâm Ân sợ đến mức tay đang cầm phất trần run lên.
Thân phận công chúa có thể tuỳ ý làm sao? Những người kia đều là tieur thư cành vàng lá ngọc.
An Hoằng Hàn không có chút nào tức giận, chỉ nói: "Vậy cũng được, chỉ là. . . . . . Ngươi có thể tiếp nhận vận mệnh như họ?"
Hiểu ngụ ý mà An Hoằng Hàn nói, Tịch Tích Chi chột dạ nói, "Vậy hay là thôi đi."
So với việc làm cung nữ, dù sao cũng tốt hơn trở thành công cụ của An Hoằng Hàn.
Đáng tiếc. . . . . . Tịch Tích Chi xem thường tính toán của An Hoằng Hàn, điều này cũng trực tiếp dẫn đến vận mệnh đau khổ của nàng sau này.
"Đi xuống làm việc đi." An Hoằng Hàn phân phó Lâm Ân nói, ý bảo ông có thể lui ra.
Lâm Ân hoài nghi xoay người, ngay lúc muốn bước ra cửa điện, vẫn lại không nhịn được đặt câu hỏi, "Bệ hạ, có muốn phái người đi tìm Vân chồn hay không?"
Theo nhận thức của Lâm Ân, nếu trong điện Bàn Long không có bóng dáng Vân chồn thì khẳng định nó chạy ra ngoài chơi rồi.
Tịch Tích Chi nghe thấy lời đó, một hớp bánh ngọt còn chưa nuốt xuống, sặc đến mặt nàng đỏ lên. Không phải nàng đang ở đây sao? Chỉ là đại thúc vẫn chỉ đạt đến một trình độ nào đó, không phát hiện bóng dáng của nàng, ít nhất còn biết cần đi tìm nàng.
Chứ nào giống như những người khác chẳng quan tâm đến nàng.
An Hoằng Hàn nhanh chóng rót một chén nước, đưa tới khoé miệng bé gái, "Muốn ăn thứ gì, thì ăn từ từ. Uống miếng nước cho trơn cuống họng."
Đây không phải do nàng bị dọa đến à? Tịch Tích Chi bưng ly nước, uống vài ngụm.
Lại cảm nhận được chỗ tốt khi biến thành người! Ít nhất uống nước, không cần *** uống từng đợt từng đợt một..., bớt việc hơn.
"Tạm thời không cần tìm, trẫm tin rằng nó đi bộ đủ bên ngoài, cuối cùng sẽ tự mình trở về."
Ánh mắt Tịch Tích Chi loé sáng, mắt không chớp nhìn chằm chằm An Hoằng Hàn. Diễn trò giỏi thật, nói láo cũng không đỏ mặt, hơn nữa không có chút sơ hở.
Lâm Ân nhận lệnh xong, rốt cuộc lùi ra khỏi cửa điện.
"Đi tắm rửa."
Trước kia một khi An Hoằng Hàn nói ba chữ này, con chồn nhỏ nào đó sẽ hấp tấp chạy đi theo phía sau hắn, sau đó cùng nhau vào ao tắm rửa.
Nhưng hôm nay, con chồn nào đó mới vừa hoá thành hình người, con chồn nhỏ đã tỏ ra khác biệt.
Con chồn ngồi như cũi ở trên ghế không chịu động đậy, hai tay trắng nõn mềm mài cầm một khối bánh ngọt hình trọn, thẹn thùng nói: "Ngươi đi trước đi, chờ ngươi tắm xong, ta lại tắm."
Khi nói lời này, Tịch Tích Chi mang theo chút ngượng ngùng, hai bên gò má cũng từ từ trở nên đỏ ửng.
An Hoằng Hàn giờ mới hiểu được. . . . . . Thì ra tiểu nữ hài lại xấu hổ rồi.
Xem ra lần trước dạy dỗ vẫn còn chưa đủ ghi nhớ lòng người.
Sắc mặt An Hoằng Hàn lạnh lùng, "Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi hả? Toàn thân ngươi trên dưới, đã sớm bị trẫm xem qua sờ qua. Lại không theo trẫm đi vào, chẳng lẽ còn để trẫm phải tự mình ôm ngươi hay sao?"
Tịch Tích Chi sợ nhất là lúc người nào đó nghiêm mặt, nhìn cảnh này, hoàn toàn mất khí phách, nhún vai. Từng sợi tóc bạch kim bay lả tả ở sau lưng, cái đuôi xù xì lông lá quét qua quét lại hai lần, chậm chạp nhảy xuống ghế, sau đó đi theo sau An Hoằng Hàn, vào ao tắm rửa.
Nhưng đi vào là đi vào, khi *** áo, đứa bé vẫn không cởi ra.
"Muốn trẫm tự mình cởi cho ngươi?" An Hoằng Hàn thâm thuý hơi nhíu mày, mang theo vẻ uy hiếp.
Tịch Tích Chi sợ hãi lùi về phía sau hai bước, cắn chặt hàm răng, "Tự ta cởi!"
Trong lòng cảnh báo cho mình, cũng không phải là chưa từng bị thấy qua, không có gì đáng ngại! Nhưng càng khuyên mình như vậy, động tác Tịch Tích Chi cởi dây áo, lại càng ngày càng chậm.
An Hoằng Hàn dù bận vẫn ung dung nhìn nàng, thừa dịp nàng không chú ý, nâng lên một nụ cười nhạt nhòa.
Tịch Tích Chi xấu hổ đỏ bừng mặt, cuối cùng đem dây y phục phức tạp kia mở ra, vừa muốn kéo y phục ra, đột nhiên dừng động tác lại, "Ngươi. . . . . . Ngươi trước xoay người sang chỗ khác."
Tịch Tích Chi cò kè mặc cả, liền không chịu buông mở tầng phòng tuyến cuối cùng.
"Nếu trẫm nói không thì ngươi sẽ làm sao?" An Hoằng Hàn cũng không chịu nhượng bộ, nếu trước mỗi lần tắm rửa đều để Tịch Tích Chi nháo một trận như vậy thì cuộc sống sau này, An Hoằng Hàn liền cảm thấy phiền muộn, "Bây giờ ngươi cũng chỉ là đứa trẻ bảy tám tuổi, trẫm lại không thể làm thế nào với ngươi. Đừng quên, trẫm là chủ nhân của ngươi."
Hai gò má của Tịch Tích Chi đỏ đến mức sắp chảy ra nước, cắn răng một cái, mở dây y phục, sau đó trơn bóng như cá trạch, nhanh chóng nhảy vào ao tắm gội. Động tác làm liền một mạch, không có nửa điểm dừng lại.
Bọt nước khổng lồ văng khắp nơi, từng đợt khí nóng ấm áp vấn vít quanh ao tắm.
Giọt nước bắn tung toé lên người An Hoằng Hàn, mà hắn lại không tức giận, ngược lại cười ‘ha ha’ ra tiếng.
Thật lâu không có cười thoải mái, An Hoằng Hàn cảm giác đặc biệt sảng khoái.
Mà cùng với tiếng cười, gò má đứa trẻ nóng như lửa đốt.
An Hoằng Hàn rút đi y phục mặc trên người, cũng bước vào trong nước.
Khi An Hoằng Hàn xuống nước trong nháy mắt, một đứa trẻ nhanh chóng trốn sang bên mép bờ bên cạnh.
An Hoằng Hàn tạm thời không ép buộc nàng, chỉ để lại một câu nói: "Nếu không kì cọ được sau lưng thì chốc nữa chính mình tới đây."
Tịch Tích Chi bực mình ở tại chỗ, uốn cánh tay, đưa ra sau lưng kì cọ.
Nhưng luôn có một vài nơi, Tịch Tích Chi kì cọ không tới. Bộ dáng thân thể này mới bất quá bảy tám tuổi, thể lực cũng không tốt lắm, Tịch Tích Chi chưa kì cọ được bao lâu, liền cảm thấy cả người vô lực ghé vào bơ ao.
An Hoằng Hàn thấy, không để ý đứa trẻ giãy giụa, bắt được hai cái cánh tay nàng, để cho nàng ghé ngay ngắn vào bờ ao, sau đó cầm khăn lên, xoa P0'p lưng cho nàng.
Có lẽ do dấn thân vào làm động vật, coi như sau lưng không có lông, Tịch Tích Chi vẫn rất thích ý hưởng thụ Đế Vương phục vụ. Suy nghĩ lại bay trở lại quãng thời gian trước kia còn là một con chồn, An Hoằng Hàn sử dụng tay hắn, kỳ cọ cho nàng.
Dần dần, cảm giác mâu thuẫn trong lòng biến mất.
Ánh mắt An Hoằng Hàn lại nhìn chằm chằm chút *** dưới bờ vai Tịch Tích Chi, nơi đó một vết thương lớn cỡ bàn tay đã bắt đầu dần dần khép lại.
Có lẽ bởi vì hôm nay quá mệt mỏi, khi Tịch Tích Chi tắm rửa, liền không nhịn được đi gặp mặt cùng Chu công. Trong cơn mơ màng, có một người bế ngang nàng, sau đó bỏ nàng vào chiếc giường lớn ấm áp.
Tịch Tích Chi ngủ say như ૮ɦếƭ, bình thường ngủ đều là một mạch đến sáng, sét đánh cũng không tỉnh.
Từng tia nắng mặt trời chiếu vào, Tịch Tích Chi lười biếng ngáp dài một cái, cảm giác mình gối lên một vật cưng cứng. Khó trách tối hôm qua ngủ thấy cổ đau nhức, thì ra là do gối đầu cứng. Lấy tay vỗ vỗ, một cảm giác chắc chắn vô cùng truyền về Tịch Tích Chi. Nhéo nhéo, rất có thịt.
"Ngươi dùng cánh tay trẫm thành gối đầu rồi hả? Nhéo có thoải mái?"
Giọng nói An hoằng Hàn vang lên.
Tịch Tích Chi sợ hãi chống nửa người lên, vội vã vươn tay tung chăn bông ra muốn chạy trốn. Khi chăn bông mở ra trong nháy mắt, khuôn mặt Tịch Tích Chi liền biến sắc, gương mặt đỏ bừng, rồi lập tức đắp chăn lên.
"Vì. . . . . . Vì sao ta không mặc y phục?" Dưới chăn bông, một đứa trẻ không ***.
Mới sáng sớm, Tịch Tích Chi vừa thẹn thùng đỏ hết cả mặt.
An Hoằng Hàn giả bộ như không sao cả, kì thực trong lòng lại hết sức thưởng thức dáng vẻ ngây thơ của đứa trẻ.
"Chẳng lẽ ngươi quên? Hôm qua lúc ngươi tắm rửa, bất tri bất giác ngủ quên mất. Nếu không phải trẫm ôm ngươi lên long sàng, chắc rằng da của ngươi đều ngâm mục cả rồi." An Hoằng Hàn vén chăn bông lên, theo mép giường rời khỏi, đứng dậy đi ra ngoài.
Tịch Tích Chi chuyển động đầu óc, tận lực nhớ lại thời điểm tắm rửa tối hôm qua Hình như đúng như lời An Hoằng Hàn nói. . . . . .
Ít nhất trí nhớ của nàng, bị cắt đứt từ lúc ở ao tắm.
An Hoằng Hàn trước tiên vì mình sửa sang xong y phục, sau đó cầm lên bộ y phục nhỏ của Tịch Tích Chi, gọi: "Tới đây."
Tịch Tích Chi có một lúc do dự, tránh né lui về sau.
"Chẳng lẽ chính ngươi mặc?" Một câu nói của An Hoằng Hàn thành công khiến Tịch Tích Chi ngoan ngoãn dề dàng đi tới.
An Hoằng Hàn hài lòng gật đầu, nhìn toàn thân Tịch Tích Chi *** trắng trợn đứng ở trước mặt hắn, "Nếu như ngươi có thể có khả năng học được tự mình mặc quần áo thì về sau cũng không cần trẫm làm thay."
Kết quả là, mỗi khi An Hoằng Hàn mặc quần áo cho nàng, Tịch Tích Chi luôn cố gắng nhìn động tác của hắn, nghiêm túc ghi nhớ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc