Dưỡng Thú Thành Phi - Chương 71

Tác giả: Cửu Trọng Điện

Kể từ sau khi con chồn nhỏ bị thương, An Hoằng Hàn đi nơi nào cũng mang theo nó. Vì vậy trong hoàng cung thường có thể nhìn thấy trong *** An Hoằng Hàn ôm một quả cầu trắng. Nhưng quả cầu này dường như xấu hổ, chỉ lộ ra một cái đầu đầy lông lá, còn những chỗ khác đều bị che bởi áo bào của An Hoằng Hàn.
Từ hôm trở về trong Thiên Lao, Tịch Tích Chi cũng không biết An Nhược Yên và Tiểu Tuân Tử về sau thế nào. Dù sao cho tới bây giờ, Tịch Tích Chi không còn nghe thấy tin tức liên quan tới bọn họ, càng không biết An Hoằng Hàn xử lí hài cốt hai người đó ra sao.
"Khởi bẩm bệ hạ, vết thương của con chồn nhỏ mấy ngày nữa là có thể khép lại." Thầy thuốc thú y kiểm tra xong cho con chồn nhỏ, chậc chậc lưỡi kinh ngạc. Thuốc cao này thật hiệu quả, thật lợi hại, mới qua hai ba ngày mà vết thương con chồn nhỏ đã đỡ không biết bao nhiêu. Không biết vị thầy thuốc thú y trước đó là người phương nào, y thuật cao minh như vậy.
Chít chít. . . . . . [Khi nào lông có thể dài ra?]
Đây mới là vấn đề Tịch Tích Chi nàng quan tâm nhất, nàng lắc lắc đầu, không ngừng kêu với thầy thuốc thú y. Mấy ngày nay phải sống cuộc sống thò đầu thụt đuôi khiến trong lòng Tịch Tích Chi rất đau khổ. Có câu người dựa vào y phục, phật dựa vào áo cà sa, nàng không còn lông nữa thì sao đi ra gặp người thế nào?
Sợ nhìn thấy ánh mắt khác thường người ta, mấy ngày nay Tịch Tích Chi đều không dám ra khỏi cửa đi dạo.
Thầy thuốc thú y sao hiểu được lời nói của con chồn nhỏ, ông vẫn vùi đầu sắp xếp lại cái hòm thuốc nhỏ.
An Hoằng Hàn phiên dịch thay, "Khi nào bộ lông Vân chồn mới có thể dài lại lần nữa?"
Cầm một khối bánh ngọt, An Hoằng Hàn đưa tới khoé miệng con chồn nhỏ.
Tịch Tích Chi không chút nào khách sáo, ngay cả khi vị Đế Vương nào đó phục vụ, há miệng ngậm miếng bánh ngọt nhai. Bánh ngọt là món sở trường nhất của vị ngự trù béo, mỗi lần Tịch Tích Chi ăn đều không nhịn được thán phục một phen.
Tịch Tích Chi híp mắt lại như đang hưởng thụ, bộc lộ bộ dạng hạnh phúc, đôi mắt có chứa phần lười biếng, người xem cũng say mê vui vẻ theo.
"Chuyện này. . . . . ." Thầy thuốc thú y úp úp mở mở một lúc, mở miệng nói: "Đoán chừng phải mất bốn, năm tháng nữa, về chuyện đó, vi thần cũng không có biện pháp."
Trong tay ông cũng không có thuốc K**h th**h mọc lông dài ra, cho dù bệ hạ chém đầu ông thì ông cũng đành chịu.
Thần thái trong mắt con chồn nhỏ nhất thời trở nên ảm đạm. Chỉ là trong nháy mắt, nàng lại lập tức lấy lại tinh thần, đại chiến với món bánh ngọt. Một miệng một ngụm bánh ngọt làm bột phấn bắn ra bốn phía.
An Hoằng Hàn cảm nhận được tâm tình dao động của con chồn nhỏ, giọng nói càng thêm lạnh lung, giận dữ mắng một tiếng: "Lui ra."
Thầy thuốc thú y sợ hãi co cẳng bỏ chạyhạy, đầu vai vác lấy cái hòm thuốc nhỏ, không ngừng lung lay phát ra âm thanh ‘bành bành’.
Lâm Ân cúi đầu, thỉnh thoảng vụng trộm nghiêng mắt nhìn bệ hạ một cái. Nhìn đi, nhìn xem. . . . . . Chỉ cần chuyện có liên lụy đến con chồn nhỏ thì cảm xúc của bệ hạ luôn biểu hiện rõ.
Cầm lấy tấu chương trên thư án, An Hoằng Hàn mở ra vừa nhìn, sau đó phân phó nói: "Lâm Ân, truyền lệnh xuống, phân phó người của Ngự Thư Phòng chuẩn bị chu đáo buổi tiệc, tối nay trẫm sẽ khoản đãi thái tử nước Luật Vân."
Gần đây An Hoằng Hàn đều bận rộn chuyện về con chồn nhỏ, luôn đầy lùi chuyện yến tiệc lại. Đã mấy ngày trôi qua cũng không tỏ vẻ lễ tiết chào đón, về tình về lý đều không đúng. Mà bản tấu chương trong tay An Hoằng Hàn nói về chuyện này chính là do Lưu Phó Thanh bẩm tấu.
Dạ yến? Con mắt tròn vo của Tịch Tích Chi lộ ra một tia sáng chói. Bữa dạ yến lần trước, Tịch Tích Chi chưa lưu lại được chút ấn tượng nào, đều bởi vì dạ yến mới bắt đầu không bao lâu, nàng đã bị An Hoằng Hàn chuốc say. Hôm nay vừa nghe ngay lập tức thấy hứng thú.
Chít chít. . . . . . [Ta muốn đi].
Một đôi tròng mắt sáng quắc, thẳng tắp nhìn chằm chằm An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi cực kỳ nỗ lực biểu đạt ý nguyện của nàng. Hai móng vuốt dùng sức lôi kéo vạt áo An Hoằng Hàn, không ngừng đong đưa, bộ dáng có vài phần giống như đang làm nũng.
An Hoằng Hàn cố ý nhướng mày, "Kéo hỏng long bào, ngươi định dùng cái gì bồi thường cho trẫm? Một mũi kim khâu một sợi chỉ trên long bào, tất cả đều được thêu thùa, chế tác bằng tơ vàng, chỉ một kiện, Cẩm Tú Sơn Trang phải làm gấp mà đã mất mấy tháng mới có thể chế tạo được."
Tịch Tích Chi bị doạ sợ hãi lui về sau, nhìn chằm chằm kiện long bào được An Hoằng Hàn mặc trên người rồi sững sờ cả người. Nếu để cho An Hoằng Hàn biết hai ngày trước nàng vừa chảy nước mũi, cố tình lai nước mũi vào người hắn thì sẽ có hậu quả như thế nào? Tịch Tích Chi không có can đảm nói ra, bởi ngộ nhỡ vị Đế Vương nào đó bắt đền, nàng quả thật đền không được.
Tịch Tích Chi có tất giật mình, giả bộ dáng vẻ vô cùng bình tĩnh nhảy lên trên thư án ngồi. Thính thoảng lại nghía chỗ An Hoằng Hàn phê duyệt tấu chương, mỗi khi An Hoằng Hàn chau mày vì một bản tấu chương, trong lòng Tịch Tích Chi không diễn tả hết được sự sung sướng. Nhìn An Hoằng Hàn xử lý chính sự nhiều lần, Tịch Tích Chi có nhận biết mấy chữ.
Nàng cũng có nghĩ đến việc để An Hoằng Hàn cho nàng đến viện Thái Phó để học, nhưng . . . . . . Nếu thật có thể làm vậy thì chắc chắc con chồn như nàng quá khác người thường rồi. Hiển nhiên là sống ở trong hoàng cung vẫn nên điệu thấp thì tốt hơn. Ngộ nhỡ bị người hoài nghi nàng là yêu quái thì nàng biết giải thích như thế nào!
Nằm úp sấp ở trên bàn, không được bao lâu Tịch Tích Chi đã đi gặp Chu công rồi. Âm thanh ngáy ngủ dần dần vang lên, cái bung con chồn nhỏ lúc lên lúc xuống một cách nhịp nhàng.
Lúc này, An Hoằng Hàn đặt Pu't lông trong tay xuống, hai tay nâng con chồn lên, ôm vào trong ***, đặt nó nằm ở trên đù* hắn tiếp tục ngủ. Ng'n t vuốt đi vuốt lại bộ lông con chồn nhỏ, thật ra không đơn thuần chỉ con chồn thích loại cảm giác này, ngay cả An Hoằng Hàn cũng không biết từ bao giờ vô tình thích xúc cảm đó.
Bộ lông con chồn nhỏ mềm mại mà mượt mà, mang theo nhiệt độ cơ thể nó cho nên rất ấm áp. Nhiệt độ ấm áp như một dòng nước ấm chậm rãi chảy vào trong lòng của An Hoằng Hàn.
Hắn càng không thể kiềm chế được.
Hoàng hôn buông xuống, sắc trời dần trở nên mờ mịt.
Khi Tịch Tịch Chi vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, nàng nâng lên móng vuốt ngáp, vươn cái lưng mỏi, chậm quá đứng lên, bộ lông run lẩy bẩy, uy phong lẫm liệt đứng ở trên bàn. Mắt còn ngái ngủ lờ đờ, thấy sắc trời bên ngoài đã đen kịt rồi, nhớ lại lời nói buổi chiều của An Hoằng Hàn, tinh thần liền trở nên tràn trề sức sống, kêu ra hai tiếng ‘chít chít’. . . . . . [Đi, đi tham gia dạ yến].
An Hoằng Hạn lại gần con chồn nhỏ, Pu'ng mạnh cái trán nó, "Thật giống ngươi tưởng tượng đơn giản như vậy, nhưng mọi chuyện đã chuẩn bị tốt rồi."
Lời này có ý gì? Tịch Tích Chi bị Pu'ng đau che cái trán lại, chẳng lẽ dạ yến còn có thể có bẫy? Do đã trải qua nhiều chuyện, Tịch Tích Chi cũng trở nên đa nghi hơn.
An Hoằng Hàn ôm nó đứng dậy, chậm rãi bước ra khỏi bàn, mang theo đám người Lâm Ân, vừa tiến về phía điện Lưu Vân vừa nói: “Nước Luật Vân cũng không sống lệ thuộc vào nước Phong Trạch như nước Cưu, mặc dù bề ngoài quan hệ giữa nước Luật Vân và Phong Trạch rất tốt, nhưng một khi vào trong tối, không có hai quốc gia nào thật sự tồn tại tình hữu nghị. Lần này bọn họ đến đây, nhất định sớm đã có sự chuẩn bị, đợi đến lúc làm khó dễ nước Phong Trạch một phen. Cho nên buổi dạ yến tối nay, thay vì nói vì chiêu đãi thái tử nước Luật Vân, không bằng nói tiếp nhận sự khiêu chiến của bọn họ."
Yên lặng nghe xong lời An Hoằng Hàn nói, Tịch Tích Chi nghiêm túc tiêu hoá sự thật đó. Thì ra là như vậy, nói cách khác. . . . . . Tối nay có trò hay để nhìn!
Con chồn nào đó thích xem náo nhiệt, càng hăng hái hơn trước nữa, hai móng vuốt vỗ vào nhau phát ra tiếng vang giống như vỗ tay, đôi mắt trong sáng mang theo sự thích thú khi có người gặp hoạ.
"Tối nay quả thật sẽ rất đặc sắc." Mặc kệ ai thắng ai thua, tóm lại một đêm này sẽ cho người ta để lại ấn tượng sâu sắc.
An Hoằng Hàn nhìn lên bầu trời đêm, những ngôi sao lấp lánh, phát ra ánh sáng thuộc về chúng.
Trong điện Lưu Vân, tất cả đại thần và sứ giả đều đã đến đông đủ. Rất nhiều đại thần tụ tập chung một chỗ nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng nghe thấy mấy tiếng cười. Quang cảnh trông chừng rất yên bình.
Nhưng đây chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi. Thực tế, sau nụ cười của bọn họ không biết cất giấu bao nhiêu âm mưu quỷ kế.
Tịch Tích Chi nhìn nụ cười dối trá của các đại thần, sự hứng thú ban đầu giảm xuống ba phần rồi.
An Hoằng Hàn mới vừa bước vào điện Lưu Vân, tất cả đại thần đều quỳ xuống hành lễ, từng tiếng hô to: "Cung nghênh bệ hạ."
"Bình thân." An Hoằng Hàn tùy ý phất vạt áo một cái, ôm Vân chồn đi về phía ghế trên.
Đông Phương Vưu Dục cùng với các sứ giả khác ngồi toàn bộ phía dưới bên tay phải, trang phục của bọn họ có chỗ khác biệt so với các vị đại thần, cho nên ngay ánh mắt đầu tiên Tịch Tích Chi liền trông thấy hắn ta.
Cung nữ bưng bầu R*ợ*u, rót R*ợ*u cho An Hoằng Hàn. Tiếng nước chảy róc rách, lỗ tai Tịch Tích Chi nghe được không ngừng rung rung. Nhìn ly R*ợ*u kia dần dần đầy lên, Tịch Tích Chi nuốt nước miếng một cái tiến tới, chuẩn bị uống một hớp đỡ thèm. Đúng lúc móng vuốt vừa định ***ng đến, một bàn tay to từ trên trời giáng xuống, nhấc lên cái chén nhỏ đó, đặt ly R*ợ*u cách xa nàng chỉ tầm một tấc.
Cái đầu nhỏ của Tịch Tích Chi di chuyển theo cái tay kia, dần dần nhìn lên trên, cuối cùng dừng lại ở gương mặt tuấn tú của An Hoằng Hàn.
Tức giận đến mức khiến bộ lông run lên, móng vuốt Tịch Tích Chi thò ra muốn ςướק đoạt.
An Hoằng Hàn cầm ly R*ợ*u ra xa, mày kiếm vừa nhíu, "Trên lưng ngươi có thương tích, dám uống R*ợ*u? Có phải muốn để lại sẹo hay không?" Nói xong câu này, hắn bưng ly R*ợ*u lên, chuyển qua khóe miệng, uống một hơi cạn sạch, hoàn toàn chăt đứt tưởng niệm của Tịch Tích Chi.
Tịch Tích Chi cắn răng nghiến lợi, trong lòng hung hăng mắng hai câu. Nhưng trong lòng nàng không mù quáng, biết An Hoằng Hàn làm như vậy đều suy nghĩ vì mình.
"Rót một chén nước trắng." Lo lắng con chồn nhỏ thật sự khát nước, An Hoằng Hàn xoay sang cung nữ phân phó nói.
Cung nữ sửng sốt hai giây, mới phản ứng lại, hồi đáp: "Nô tỳ tuân lệnh."
Kết quả là, Tịch Tích Chi ôm chén nước trắng kia, cách một lúc lại *** hai cái.
Dáng vẻ ngây thơ đó tức khắc dẫn tới nhiều người liếc mắt nhìn.
Tầm mắt Đông Phương Vưu Dục nhìn quả cầu trắng nhỏ, khoé miệng nhếch lên ý cười nhạt, "Thật là đáng yêu, khó trách quốc sư lại trà trộn vào hoàng cung. . . . . ."
Vị quốc sư nước Luật Vân kia của bọn họ, ngoại trừ chiêm tinh xem bói thì chỉ có để ý tới động vật. Riêng trong phủ quốc sư đã nuôi một lượng lớn chim chóc thú dữ.
Từ trước đến giờ Đông Phương Vưu Dục không chú ý tới các loài động vật này nọ, bởi vì đối thủ của hắn cho tới nay đều là người. Đến nay gặp phải con chồn kia, mới cảm thấy nó mang theo sức hấp dẫn kì lạ làm cho người ta không nhịn được phải hướng ánh mắt lên trên người nó.
"Cũng chỉ là một con chồn, thật không biết vì sao bệ hạ nâng niu như của quý giá. Các ngươi nhìn kĩ coi, vết bỏng sau lưng con chồn đó thành vết sẹo lớn như vậy, nếu là ta đã sớm ném nó đi, nuôi cũng mất mặt."
Cách đó không xa một vị đại thần trẻ tuổi bực bội nói, dường như không thể thích nổi Vân chồn. Mặc dù bọn họ mặc triều phục(1), nhưng trong nội tâm không che dấu được chí khí của người mặc quần áo lụa là.(2)
(1)Triều phục: lễ phục khi vào chầu vua.
(2)Chỉ tư tưởng của con cháu nhà giàu sang quyền quý.
Như việc miệng con người không che được, vừa nhìn liền biết là người bỏ tiền dựa vào quan hệ mới leo lên được chức quan. Mỗi triều đình đều có tồn tại chỗ mục nát, nên loại chuyện như vậy thấy rất phổ biến.
Sau khi Đông Phương Vưu Dục nghe được, ánh mắt trầm xuống, "Ánh mắt nông cạn, không hiểu giá trị thực sự của nó."
Hai người thị vệ bên cạnh thấy mơ hồ, không hiểu vị điện hạ từ trước đến giờ chững chạc nhà mình sao lại nói vậy.
Dạ yến đã bắt đầu, Lâm Ân vẫy tay với nhạc công, âm nhạc đàn sáo từ từ ngừng lại, bên trong điện Lưu Vân trở nên yên tĩnh.
An Hoằng Hàn ngồi trên cấp chín trên đài cao, khí phách tập trung vào một thân, bưng ly R*ợ*u trên bàn dài lên, chậm rãi giơ cao, "Thái tử nước Luật Vân đường xa mà đến, trẫm trước kính ngươi một ly, xem như đón chào thái tử đã đến."
An Hoằng Hàn uống một hơi cạn sạch.
Đông Phương Vưu Dục phất áo bào đứng lên, lộ ra nụ cười, "Ly R*ợ*u này vốn nên do bổn thái tử kính bệ hạ mới phải, bệ hạ thực sự quá khách khí."
Hai người ngươi một lời, ta một câu, tất cả đều là lời khách sáo.
Tịch Tích Chi ngồi ở trên bàn, cố gắng kiềm chế tính tình của mình nhìn động tĩnh của bọn họ. Đôi tròng mắt lóe sáng, một hồi xem An Hoằng Hàn một chút, một lúc lại xem mặt hổ cười(3) một chút.
(3)Mặt hổ cười (Nguyên văn: Tiếu Diện Hổ): nghĩa là con hổ biết cười, ví với người bên ngoài thì cười nói vui vẻ, bên trong thì vô cùng độc ác, ở đây là chỉ thái tử nước Luật Vân Đông Phương Vưu Dục.
Lời nói hai người đều rất khách sáo, nhưng bên trong đó lại mang theo chút xa cách. Lúc bọn họ nói chuyện, trong mắt giống như không có đối phương, chẳng qua chỉ đơn thuần nói mà thôi.
Tịch Tích Chi nhàm chán ngồi, trong lòng suy đoán Đông Phương Vưu Dục sẽ đưa ra gây khó khăn như thế nào. . . . . .
Chăm chú nhìn vị thái tử điện hạ anh tuấn vô song kia, Tịch Tích Chi vô cùng buồn bực nghĩ, chẳng lẽ trong lòng càng nham hiểm đen tối, dáng vẻ bên ngoài lại càng trở nên đẹp trai? Vì tìm ra đáp án, Tịch Tích Chi lại quay đầu nhìn về phía An Hoằng Hàn, đồng dạng là dáng vẻ khí phách. . . . . .
Hai nam nhân này đều là sói đội lốt cừu, không. . . . . . An Hoằng Hàn đúng là một con sói, ít nhất không giống Đông Phương Vưu Dục, đem bản thân ẩn nấp trốn tránh như vậy, mà hắn đem một mặt bản thân mình lộ ra trước mặt mọi người.
Ngay khi Tịch Tích Chi nhàm chán sắp mệt rã rời, Đông Phương Vưu Dục rốt cuộc đi vào chủ đề chính, "Bổn thái tử nghe nói tài nghệ Lục Công Chúa vô song, vốn lần này đến nước Phong Trạch, thấy còn tưởng nhanh, không ngờ mới chỉ mấy ngày, Lục Công Chúa đã không may mắn qua đời. Nhưng bổn thái tử đã sớm nghe nói nước Phong Trạch có rất nhiều tài nữ, đặc biệt muốn kiến thức một phen tài múa của bọn họ. Vì chuyện này, bổn thái tử còn cố ý dẫn theo mấy vũ cơ, muốn cho bọn họ tỷ thí một chút."
Đông Phương Vưu Dục nói hết sức khiêm tốn, ít nhất làm cho người ta không nhìn ra hắn ta có nửa phần tự đại cuồng ngạo. Nhưng chính điểm này lại không cần thẩn nói rõ mục đích của hắn ta.
Múa sao? Thật ra việc này nàng vô cùng thích. So với vừa đàn vừa hát thì múa có vẻ thú vị hơn nhiều. Tịch Tích Chi vội vàng ngồi ngay ngắn, đôi mắt lóe sáng như ngọc, mong đợi nhìn phía dưới.
An Hoằng Hàn đưa tay liền vỗ nó một cái, tỏ vẻ cảnh cáo, "Sao người khác tìm trẫm gây rắc rối, ngươi ngược lại còn cao hứng phấn khởi? Hay nói cách khác, ngươi nghĩ muốn khuỷu tay rẽ ra ngoài(4)?"
(4)Khuỷu tay rẽ ra ngoài: trong truyện ý nói con chồn nhỏ định về phe thái tử nước Luật Vân.
Tịch Tích Chi bị hỏi á khẩu không trả lời được, dường như thân phận của nàng là sủng vật của An Hoằng Hàn, thế cũng coi như là ‘ người ’của hắn. Nếu là ‘ người ’ của hắn thì phải giúp người thân không để ý kẻ khác. Phiền não gặm móng vuốt, Tịch Tích Chi cảm thấy lung túng.
"Trẫm không phải muốn ngươi chỉ đứng như một người xem, hiểu không?" An Hoằng Hàn nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông con chồn nhỏ, tránh chạm phải vết thương sau lưng nó, "Ngươi do trẫm nuôi, vì vậy phải đứng ở phía bên này của trẫm."
Giọng điệu bá đạo, lời nói từ trong miệng An Hoằng Hàn nói ra.
Tịch Tích Chi nói không nên lời phản bác, dù sao cũng không thể ăn không đồ ăn của hắn, ngủ giường của hắn, còn giúp người khác đả kích hắn nữa?
Chít chít. . . . . . Tịch Tích Chi nâng chân phải phía trước lên, lải nhải nói một tràng dài giống như kiểu đang thề.
Dù sao ý nghĩa của nó cũng không khác nhiều với ý ‘ ta hoàn toàn đứng về phía ngươi ’ !
Khoé miệng An Hoằng Hàn cong lên, vui vẻ nói: "Rất tốt, cuối cùng không phụ lòng trẫm nuôi ngươi mấy tháng."
Tịch Tích Chi khiêm tốn thụ giáo, thu hồi bộ dạng xem náo nhiệt, thành thật nghiêm túc như một con chó giữ cửa, hai con chân trước chạm đất, cái ௱ô** ngồi chồm hổm ở trên bàn. Động tác này của nó khiến hai người cung nữ bên cạnh không ngừng cười run rẩy.
An Hoằng Hàn nghiêm mặt, xoay qua chỗ các cung nữ nhìn một cái. Hai người cung nữ nhất thời không cười được nữa, nụ cười cứng ở trên mặt, cuối cùng hóa thành vẻ mặt sợ hãi, rụt cổ một cái.
"Nếu thái tử điện hạ cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, vậy trẫm cũng không thể quét nhã hứng của mọi người. Vũ cơ nước Phong Trạch ta còn nhiều, tin rằng nhất định sẽ làm thái tử điện hạ hài lòng." Không nhìn ra vui giận, lời nói An Hoằng Hàn truyền vào lỗ tai của mọi người.
Đông Phương Vưu Dục cười một tiếng, "Bệ hạ bên kia cần một khoảng thời gian chuẩn bị, không bằng để vũ cơ nước Luật Vân ta ra sân trước?"
Nếu Đông Phương Vưu Dục dám nói thế với, như vậy nhất định có niềm tin tuyệt đối.
Ai cũng nghe ra trong lời của hắn có chứa mùi vị khiêu khích, nhưng là nước Phong Trạch là một đại quốc, đương nhiên không thể cự tuyệt yêu cầu của bọn họ, nếu không truyền đi thì còn tưởng rằng nước Phong Trạch của bọn họ sợ nước Luật Vân.
Loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên gặp phải. An Hoằng Hàn bình tĩnh như thường, đưa mắt ra hiệu với Lâm Ân ý bảo ông nhanh đi an bài mấy tên dáng dấp giống như vũ cơ ra sân. Đối phương tới địa bàn Phong Trạch khiêu khích, bọn họ chỉ có thể thắng, không thể thua.
Trong đầu Tịch Tích Chi không nghĩ nhiều chuyện như vậy. Nàng chỉ đơn giản ‘ dựa vào quan hệ ’ để ủng hộ An Hoằng Hàn, hi vọng hắn giành được thắng lợi cuối cùng. Móng vuốt vỗ mạnh vào mu bàn tay hắn, cổ vũ hắn cố gắng lên, kêu hai tiếng ‘chít chít’.
Đông Phương Vưu Dục vỗ tay ‘bốp bốp’, ngoài điện lập tức đi vào một nhóm mỹ nhân cùng một kiểu dáng y phục, bọn họ trang điểm son phấn, biến mình ăn mặc trang điểm xinh đẹp. Trên người mặc lụa mỏng, bộ *** để hở một nửa, đường cong Khêu g**, dáng vẻ hoàn mỹ hiện ra ở trước mặt mọi người.
Các nàng mới ra sân đã có rất nhiều ánh mắt nam nhân bị hấp dẫn.
Quay đầu nhìn An Hoằng Hàn, thấy sắc mặt hắn vẫn không đổi, tâm tình Tịch Tích Chi cuối cùng tốt hơn một chút. Cho dù hắn là lang(=sói), còn không đến mức là sắc lang. Ít nhất trông hắn không giống như nam nhân khác, chăm chú nhìn bộ *** của vũ cơ không rời.
"Cố gắng nhảy cho bổn thái tử, nhảy tốt, bổn thái tử có thưởng lớn!" Đông Phương Vưu Dục chậm rãi đứng dậy, quạt giấy phe phẩy, nói qua lời nói khích lệ.
Tất cả vũ cơ vui mừng kêu, cúi nửa người xuống nói: "Tạ thái tử điện hạ."
Tiếng đàn sáo chậm rãi vang lên, tiếng đàn du dương đinh đinh đông đông như giọt nước đập vào rãnh, nhưng tầm mắt của mọi người lại tập trung đến trên người mười vị vũ cơ. Động tác của bọn họ cực kỳ hấp dẫn, eo thon đung đưa, bắt đầu nhảy múa.
Tịch Tích Chi mở to hai mắt nhìn, thỉnh thoảng mí mắt chớp chớp hai cái.
An Hoằng Hàn liếc mắt một cái nhận ra điệu múa của mấy nàng ta, sắc mặt nhanh chóng trở nên âm trầm, nói: "Là điệu ‘ Phượng hoàng cùng bay ’."
Hắn vừa nói, đại thần phía dưới đều ồ lên. Giật mình nhìn mười tên vũ cơ này, quả thật không dám tin. Điện Lưu Vân ngay lập tức nhấc lên cao trào, tất cả các đại thần châu đầu ghé tai nghị luận ầm ĩ.
"Thật sự là phượng hoàng cùng bay, các ngươi nhìn. . . . . . Động tác của các nàng cỡ nào lưu loát, hơn nữa y phục trang sức cũng giống y như đúc trong tin đồn."
"Thật sự là động tác lưu loát nhất quán, mang theo khí thế ung dung của Phượng Hoàng."
"Lão phu đã rất lâu không được nhìn thấy điệu múa đẹp vậy. . . . . ."
Cho dù Tịch Tích Chi chưa từng nghe qua tên điệu múa này, nhưng nhìn thấy phản ứng của An Hoằng Hàn cùng các đại thần cũng đoán được lai lịch điệu múa này khẳng định không nhỏ.
"Hơn mười năm không người nào dám nhảy điệu múa này, lần này thái tử Đông Phương Vưu Dục thật dùng không ít công sức cho buổi dạ yến này." An Hoằng Hàn bưng R*ợ*u lên, mặt không chút thay đổi uống cạn.
Tịch Tích Chi phỏng đoán tâm tư của hắn, vậy An Hoằng Hàn rốt cuộc có gì nắm chắc đây? Hay là không có nắm chặt? Tịch Tích Chi không nhìn ra được gì từ sắc mặt của hắn,.
Đột nhiên Lâm Ân xuất hiện từ bậc thang phía khác ở bên ngoài, vẻ mặt lo sợ lại gần An Hoằng Hàn, nhỏ giọng bẩm báo nói: "Bệ hạ, việc lớn không tốt rồi."
Lỗ tai Tịch Tích Chi dựng lên, có biến!
An Hoằng Hàn đã sớm dự đoán được không đơn giản, trầm giọng nói: "Nói."
Chữ này nói rất đanh thép. Đồng thời, nói cho Tịch Tích Chi, tâm tình An Hoằng Hàn không tốt.
"Bệ hạ, nô tài mới vừa đi giáo phường(5), những ngày gần đây đám vũ cơ kia bị thổ tả(6), không thì bị trật chân, hầu như tất cả vũ cơ đều chịu chút vết thương, không thể nào lên sân khâu được."
(5)Giáo phường: nơi quản lý, dạy dỗ nhạc công thời xưa.
(6)Thổ tả: theo tả hiểu là bị tiêu chảy đó :v
Chuyện này nói ra cũng lạ, cả giáo phường có một hai trăm người, kể cả bị thương thì sao có thể toàn bộ đều bị thương chứ?
An Hoằng Hàn cười lạnh nói: "Đông Phương Vưu Dục thật sự là suy nghĩ tỉ mỉ, lại làm được đến bước này."
Tịch Tích Chi xoay người nhìn xuống phía dưới, đám vũ cơ kia bay múa nhảy, kéo dài làn váy rực rỡ màu sắc, mỗi khi các nàng nhảy lên là lúc làn váy bay lên tượng trưng cho lông đuôi Phượng Hoàng .
Nhưng thu vào mắt Tịch Tích Chi, nàng cảm giác những động tác này, tất cả đều không đâu vào đâu.
Khi các nàng ta nhảy quá mềm mại, trái lại làm không nổi bật lên khí thế cao quý thuộc về Phượng Hoàng.
Ánh mắt chuyển qua Đông Phương Vưu Dục bên kia, thần sắc Tịch Tích Chi cũng trở nên ngưng trọng, nghĩ thầm, thật là một người biết gây sự. Ngay trước mặt nói muốn hai nước tỷ thí, nói cực kỳ vinh quang, mà sau lưng lại làm chuyện mờ ám.
Chân mày An Hoằng Hàn nhíu chặt lại, "Còn tìm được người khác không?"
Cách một khoảng thời gian, hoàng cung sẽ chiêu mộ một nhóm vũ cơ từ dân chúng. Mà tài múa của vũ cơ, nhất định phải là tài nghệ đứng đầu.
"Hồi bệ hạ, tạm thời lúc này, phỏng chừng tìm không được." Nếu là trước đây thì còn có thể khiến Lục Công Chúa tới chống đỡ một chút. Dù sao tài nghệ của An Nhược Yên nổi tiếng cả trong Hoàng Đô. Nhưng bây giờ, phóng mắt cả Hoàng Đô, tài nữ xuất sắc có thể có mấy cái?
An Hoằng Hàn cường đại hơn nữa cũng không có bản sự nghịch thiên, có thể thay đổi cục diện.
Nhìn vẻ mặt chủ nhân mình ưu sầu, lương tâm con chồn nhỏ nào đó phát ra, tự đề cử mình đi tới phía trước đứng, tại chỗ nhảy về ra trước hai cái, kêu ‘chít chít’. . . . . .
An Hoằng Hàn gợi ra nụ cười có thâm ý sâu xa, "Chẳng lẽ ngươi có thể nhảy?"
Ng'n t chọc vào cái bụng mập của con chồn nào đó, trong đầu liên tưởng đến cảnh tưởng một quả cầu nhảy múa, giờ phút này An Hoằng Hàn dứt bỏ tất cả ưu phiền, sung sướng cười ra tiếng.
Con chồn nhỏ bị người khác đùa giỡn, liền xù lông đẩy bàn tay to kia ra. Bằng thân thể vụng về của nàng, có thể đi ra nhảy hay không? Chẳng qua nhiều người, sự tình liền dễ làm! Thật ra nàng có biện pháp có thể thắng được đám vũ cơ múa ‘ phượng hoàng cùng bay ’ kia.
Giờ phút này, điệu múa đã tiến vào giai đoạn cao trào. Tiếng cười của Đông Phương Vưu Dục bên kia vang lên không ngừng, mà bên này bọn họ còn đang suy nghĩ nên ứng đối như thế nào.
Điệu múa ‘Phượng hoàng cùng bay’ này đòi hỏi thời gian rất dài, thời gian mới qua một ly trà(7), mà mới nhảy được một nửa bài. Nói như vậy, Tịch Tích Chi còn có thời gian uống cạn chung trà có thể chuẩn bị.
(7)Thời gian tính theo ly trà: ý là ngày xưa hay có tục pha trà, cần phải qua rất nhiều công đoạn ngâm ấm tách, rửa dụng cụ, mà rót được ly trà rồi đến uống ly trà nhâm nhi cũng cần rất nhiều thời gian.
Tịch Tích Chi trượng nghĩa vỗ vào *** nhỏ của mình, lải nhải hai tiếng, giống như đang nói ‘ mọi chuyện, cứ để ta lo ’.
Khó được con chồn nhỏ nguyện ý cùng hắn đứng ở trên cùng một chiến tuyến, mặc dù An Hoằng Hàn không ôm ấp hy vọng quá lớn, cũng theo nó nói: "Thế thì đều xem ngươi rồi."
Lâm Ân có xúc động muốn ngất, đây là cuộc so tài giữa hai nước, bệ hạ lại mắc bệnh hồ đồ gì rồi, sao có thể đem chuyện này giao cho một con chồn đi làm? Huống chi Vân chồn chẳng qua là sủng vật mà thôi, có thể có bao nhiêu bản lãnh? Chẳng lẽ còn có thể hóa thân thành người, múa được một điệu múa kinh diễm vô song?
Nhìn thấy trong mắt Lâm Ân có ý xem thường, thần sắc An Hoằng Hàn đông cứng lại, "Thế nào? Đại Tổng Quản có ý kiến?"
Âm thanh lạnh lùng quanh quẩn bên tai, lời nói Lâm Ân mắc kẹt trong cổ họng, không dám ra nói phản bác.
Làm nô tài, thì phải tuân thủ bổn phận của nô tài.
"Nô tài không dám." Lâm Ân cúi thấp đầu.
Tịch Tích Chi đương nhiên biết rõ Lâm Ân nghĩ thầm cái gì, nhưng nàng không hề có chút tức giận nào, nếu như đổi lại là nàng thì cũng không thể tin một con chồn có thể giải quyết phiền toái trước mắt. Nhưng mà. . . . . . Đừng quên một điểm quan trọng rằng, Tịch Tích Chi không phải con chồn bình thường!
Nàng đi dọc mép bàn, sau đó vươn người nhảy dựng lên, vững vàng rơi xuống đất.
An Hoằng Hàn không biết con chồn nhỏ muốn đi đâu, trong lòng có chút không yên lòng, nhưng tối nay hắn là chủ nhân buổi dạ yến, hắn lại không thể dễ dàng rút người rời đi. Hơn nữa trực giác nói cho hắn biết, chuyện tiếp theo con chồn nhỏ cần làm, tuyệt đối không thể để người ta biết.
Nhìn thấy hai người cung nữ muốn đuổi theo, An Hoằng Hàn lập tức ngăn cản nói: "Tối nay không cần đi theo."
Hai người cung nữ đồng thời sững sờ, ngừng bước chân. Trong lòng lại buồn bực, trước kia bệ hạ phân phó hai người bọn họ đi theo là sợ con chồn nhỏ chạy loạn, hoặc là bị người khác bắt nạt, thế nào hôm nay lại khác thường, không để cho họ đi theo nữa rồi?
An Hoằng Hàn không để ý tới cung nữ nghĩ như thế nào, tầm mắt dần chuyển xuống phía đám vũ cơ ở dưới.
Ánh mắt Đông Phương Vưu Dục lúc này quay sang đối mặt, nâng chén với hắn, trong ánh mắt mang theo sự lạnh nhạt, dường như tất cả chuyện ở đây đều không liên quan với hắn ta.
Có thể giả bộ đến mức này, đúng là tên hồ ly thâm tàng bất lộ.
Chẳng qua An Hoằng Hàn không có tiếp xúc nhiều lắm với hắn ta, bởi vì vị trí quốc gia của hai người khác nhau, cho nên tình huống tiếp xúc rất ít. Nâng ly R*ợ*u lên, giơ về hướng về hắn ta, An Hoằng Hàn uống một hơi cạn sạch.
Lại nói về phía con chồn nhỏ, nó chạy chậm thẳng một đường đến bãi cỏ màu xanh quen thuộc.
Nơi này chính là chỗ lần trước nàng gặp Đông Phương Vưu Dục, nhưng hôm đó có cầu vồng rực rỡ còn đêm nay chỉ có tiếng gió lạnh xào xạc.
Sau lưng là một mảnh đất trống không, Tịch Tích Chi cảm thấy có chút lạnh lẽo, đứng tại chỗ nhảy lên vài cái để cơ thể ấm áp hơn.
Chít chít. . . . . . [Mỹ nhân bươm bướm].
Chít chít. . . . . .
Tịch Tích Chi kêu liền mấy tiếng, bình thường nàng gọi vài câu, ba con bươm bướm sẽ xuất hiện.
Lần này cũng không khác trước, ba con bươm bướm bay dần từ phía xa tới, nhìn thấy con chồn nhỏ muộn như vậy còn ra đây, toàn bộ chúng đều bay quanh nó, sau đó dừng lại rơi xuống trên chiếc đầu đầy lông của con chồn nhỏ. Ba con bươm bướm nhiều ngày không thấy con chồn nhỏ, nhìn thấy trên sống lưng nó bị thương, đôi cánh càng đập kịch liệt hơn, giống như đang hỏi thăm nó có đau không.
Mặc dù bọn họ không cùng ngôn ngữ nhưng đều có trí thông minh.
Sở dĩ con chồn nhỏ dám khẳng định điểm đó, bởi vì quanh thân người tu tiên thường có linh khí, cho nên chỉ cần gặp nhau, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã có thể cảm giác được một chút.
Chít chít. . . . . . [Mời các ngươi giúp đỡ một chuyện].
Tịch Tích Chi vung móng vuốt khoa tay múa chân, cố gắng giải thích cho chúng nó nghe.
Ngôn ngữ chính là một chướng ngại rất lớn, Tịch Tích Chi phải giải thích mất rất lâu mới miễn cưỡng biểu đạt được rõ ràng ý mình định nói. Thân thể đứng thẳng lên, bắt chước con người đi hai bước, nói cho bọn chúng biết phải biến thành hình người.
So với mới con chồn nhỏ vừa tu luyện mấy tháng thì tu vi của ba con bươm bướm bọn họ còn cao hơn. Chí ít mức độ linh khí quanh thân bọn họ dày đặc hơn, xa hơn Tịch Tích Chi một khoảng lớn.
Chỉ là bọn họ đều không cần thầy dạy cũng biết, dựa vào thân mình tự động hấp thu lấy Thiên Địa Linh Khí mà đề cao tu vi. Vì vậy quá trình này rất thong thả, hơn nữa lại không có người chỉ đạo, cho nên lúc bọn họ tu luyện, rất nhiều chuyện cũng không biết.
Đây cũng là nguyên nhân mà rất nhiều yêu tinh tu luyện trăm năm vẫn không thể đắc đạo .
Tịch Tích Chi tự mình làm mẫu, dạy chúng nó điều động linh lực trong cơ thể mình, thúc giục luồng linh lực để biến ảo thành hình người. Tịch Tích Chi dùng sức thúc giục, không thể làm sao cho chính bản thân nàng thay đổi được. Cách một khoảng thời gian dài, Tịch Tích Chi cũng nhiều ít sờ soạng ra chút bí quyết. Cái chính là mỗi một động vật lúc vừa mới bắt đầu hóa hình đều ở trạng thái không ổn định.
Cũng không phải chỉ có nàng là trường hợp đặc biệt.
Ba con bươm bướm tuân theo yêu cầu con chồn nhỏ, vừa mới bắt đầu thúc giục linh lực, bên ngoài thân thể của bọn họ liền hiện ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt trong suốt.
Trong nháy mắt cặp mắt Tịch Tích Chi trợn to, ‘có hy vọng’!
Đang mong đợi một màn sau đó, Tịch Tích Chi trầm ngâm nhìn ba con bươm bướm, mí mắt cũng không dám chớp.
Lần đầu tiên bọn họ biến ảo, hao phí không ít thời gian. Cho đến khi tầng ánh sáng trong suốt chậm rãi rút đi, ba con bươm bướm đã lấy hình dáng thiếu nữ xuất hiện.
Do vừa mới biến ảo thành công, vì vậy họ còn không có mặc y phục.
Điều này dẫn đến chính mắt Tịch Tích Chi nhìn thấy vóc dáng hoàn mỹ của ba thiếu nữ! Đồng thời, nàng cũng hiểu được, tại sao loài người luôn loan truyền Yêu Tinh một cách thần kì, nói bọn hỡ xinh đẹp biết bao, câu hồn phách con người bao nhiêu. Nhìn ba thiếu nữ trước mắt này một chút xem, lỗ mũi ánh mắt kia, chỗ nào cũng đều hơn hẳn người phàm trần.
Dù An Nhược Yên trước kia, sợ rằng khi thấy ba nữ Yêu Tinh này cũng ảm đạm phai mờ.
Hai lần trước Tịch Tích Chi biến ảo thành hình đều trong thời gian rất ngắn, cho nên nàng cũng chưa soi gương, cho nên càng không biết dáng vẻ mình lớn lên ra sao .
Nhìn thấy dung mạo ba vị nữ nhân trước mắt, nàng quyết định, lần biến thân lần sau, nhất định phải nhìn kỹ bản thân mình hẵng nói.
Thân thể các nàng đều ***, sao có thể đi ra ngoài gặp người, đây trở thành một cái vấn đề lớn. Bàn tay Tịch Tích Chi giơ hướng bọn họ, ý bảo họ đi theo nàng.
Tịch Tích Chi đã học thuộc bản đồ đường lối trong hoàng cung, lúc đi đường đều cố gắng chọn những con đường mòn không có ai đi. Đi thẳng một đường cũng chưa có ai phát hiện ra mấy người các nàng.
Đi tới nơi gọi là Hoán Y Cục, Tịch Tích Chi chỉ huy bọn họ lén lút trộm mấy bộ y phục, cho mình mặc vào. Lúc này, Tịch Tích Chi cảm giác được thành tựu ‘ trở thành quân sư ’ , trong lòng không biết sảng khoái hơn bao nhiêu.
Mặc dù mặc y phục các cung nữ bình thường nhưng vẫn không thể che giấu được dung mạo xuất sắc của ba thiếu nữ này.
Chít chít. . . . . . [Các ngươi có thể nói chuyện sao?]
Từ sau khi biến ảo thành hình người, ba Yêu Tinh vẫn chưa từng mở miệng, Tịch Tích Chi chỉ đành phải hỏi trước.
Ba thiếu nữ u mê lắc đầu một cái, phát ra âm thanh ‘a a a’, có chút tương tự với người bị câm, đặc biệt muốn nói chuyện, nặn không ra một câu nói hoàn chỉnh.
Tịch Tích Chi hiểu ra, mặc dù tu vi của ba người bọn họ cao hơn so với nàng, nhưng từ trước tới nay chưa từng học qua ngôn ngữ của con người, vì vậy không nói được là điều rất bình thường. Cuối cùng gặp được người so với mình càng đơn thuần không biết gì, trong lòng Tịch Tích Chi nhất thời lấy lại thăng bằng.
Nhưng đồng thời, nàng càng lo lắng với dung mạo rực rỡ nổi bật của bọn họ xuất hiện trước mắt loài người.
Bởi vì người trong hoàng cung quá mức phức tạp.
Ngay cuộc sống Tịch Tích Chi ở trong hoàng cung cũng thở không nổi, chẳng cần nói đến ba Yêu Tinh cái gì cũng không hiểu này. Xem ra chờ dạ yến vừa kết thúc, nàng nhất định phải lập tức mang các nàng đi, tránh cho rước lấy nhiều phiền toái.
Chít chít. . . . . . [Đuổi theo]. Tiếp tục vung móng vuốt, Tịch Tích Chi chạy như bay về phía Điện Lưu Vân.
Ba Yêu Tinh đều là lần đầu tiên mặc y phục loài người, cho nên lúc bước đi cũng không được tự nhiên, luôn nghiêng ngả chao đảo.
Từ cửa sau Điện Lưu Vân len lén đi vào. Nàng vừa mới bước vào cửa đã nhìn thấy Lâm Ân đứng tại nơi đó, chờ nàng.
"Tiểu Tổ Tông, cuối cùng ngài đã trở lại. Ngài còn không về, đoán chừng bệ hạ sẽ phải phái người đi tìm." Lâm Ân khom lưng hướng con chồn nhỏ nói xong, ánh mắt chạm đến ba mỹ nhân đứng phía sau, cặp mắt trợn trừng có thể so với chuông đồng.
"Các nàng là người nào?" Sau khi Lâm Ân kinh ngạc, liền nổi lên nghi ngờ.
Dù sao một con chồn cùng ba Yêu Tinh cũng không thể nói chuyện được nên trực tiếp coi lời Lâm Ân nói như không nghe qua.
Mái tóc đen láy của ba Yêu Tinh bay bồng bềnh trong không trung, khuôn mặt sạch sẽ không có bất kì chút phấn son nào, so với bất kỳ cô gái nào đều xinh đẹp hơn. Đặc biệt làn da trên người như được tạc từ ngọc.
Tịch Tích Chi đi vòng vo tại chỗ mấy vòng, gẩy gẩy đầu, ý bảo Lâm Ân mang các nàng đi trang điểm ăn mặc.
Có ba người giúp đỡ còn sợ không thể thắng được đám Vũ Cơ kia? Nói giỡn sao, người nào không biết bay múa dập dờn như bươm bướm, nói đến múa, ba Yêu Tinh này tuyệt đối là người trong nghề!
"Ngài. . . . . . Ngài muốn cho bọn họ tỷ thí múa với nước Luật Vân?" Lâm Ân không thể tin, chỉ trong nháy mắt liền thu lại cảm xúc bản thân.
Dù sao bệ hạ đã phân phó, nếu như con chồn nhỏ thật sự có biện pháp, bất kể thắng thua đều giao cho con chồn nhỏ đi làm.
Huống chi dung mạo ba cô nương này xuất chúng, chỉ đi ra đứng ngoài Điện Lưu Vân đã có thể hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.
Không dám chần chờ nữa, Lâm Ân dẫn một con chồn và ba Yêu Tinh đi tới nơi trang điểm.
Đập vào mặt đúng là một mùi son phấn, Tịch Tích Chi hắt xì, ngồi ở ghế bên cạnh, chăm chú nhìn lão ma ma trang điểm cho ba Yêu Tinh.
Chỉ cần nhan sắc vốn có, bọn họ cũng đã đẹp lắm rồi. Lại trang điểm thêm, gương mặt đó quả thật trở nên chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.
Ước chừng nhìn được một lúc, Tịch Tích Chi từ từ hồi hồn, vung móng vuốt, ý bảo chúng ta đi! Làm cho loài người cũng nhìn một chút, Yêu Tinh chúng ta cũng có sở trường của Yêu Tinh!
Mãi đến lúc bọn họ đi rồi, trong phòng lão ma ma còn vẫn không ngừng ca ngợi nói: "Rất lâu không nhìn thấy người xinh đẹp đến vậy, cảm thấy còn xinh đẹp hơn Lục Công Chúa mấy phần."
Sau đó là một trận tiếng cười.
Tịch Tích Chi càng trở nên mong đợi bộ dáng sau khi biến thân của mình. . . . . .
Trên dạ yến, vũ điệu đã gần đi đến kết thúc.
Tịch Tích Chi đi ra ngoài từ một lối đi nhỏ, cũng không có gấp gáp đi tìm An Hoằng Hàn, mà ở cùng một chỗ với ba Yêu Tinh. Móng vuốt chỉ vào vùng đất chính giữa Vũ Cơ đang đứng, lải nhải truyền đạt nói một hồi.
[Đợi lát nữa ba người các ngươi liền đi đến nơi đó múa một điệu, nhất định phải múa sở trường của mình!]
Cũng không biết ba Yêu Tinh có nghe hiểu hay không, dù sao cuối cùng bọn họ u mê gật đầu một cái.
Ba ba. . . . . . Một trận âm thanh vỗ tay vang lên.
Mười người Vũ Cơ đột nhiên nhảy xoay tròn rồi tập trung lại với nhau, sau đó giống như một bông hoa mẫu đơn nở rộ, tay nắm tay, lưng cong ra bên ngoài. Họ dẻo dai giống như rắn vậy, chỉ cách mấy giây, lại đột nhiên tiếp tục chuyển hóa đội hình.
Bốn gã Vũ Cơ nửa ngồi , cánh tay hướng về phía Vũ Cơ còn lại, vung lên, lập tức lại có ba gã Vũ Cơ đạp bờ vai của các nàng, đứng thẳng ở lên tựa như xây từng tầng lầu.
Nhưng chỉ hai tầng còn chưa đủ, lại có hai người Vũ Cơ tiếp tục nhảy leo lên trên các nàng, hai chân chia ra đạp vào đầu vai của các nàng dưới, cánh tay vừa nhấc làm ra một tư thế hết sức đẹp đẽ.
"Được, rất đẹp, không hổ đúng là phượng hoàng cùng bay."
"Nhiều năm chưa xem qua, hôm nay vừa nhìn mới biết điệu múa này tuyệt đẹp, động lòng người bao nhiêu."
. . . . . .
Ánh mắt Tịch Tích Chi cũng bị hấp dẫn, nàng biết, điều này cũng không phải khó khăn nhất, bởi vì người thứ mười còn không có đi lên.
Ba Yêu Tinh bên cạnh cũng nhìn vô cùng chăm chú, dường như cũng thích điệu múa này.
Đúng lúc này, hai cánh tay người Vũ Cơ cuối cùng động, đập tay giống như Phượng Hoàng cất cánh, cả người chạy về hướng nhóm múa đang xây thành bức tường người ba tầng.
Nàng ta nhón chân, cho nên người ở bên ngoài xem thấy, động tác này mang theo sự nhẹ nhàng.
Tay chân nàng ta linh hoạt vịn vào đầu vai Vũ Cơ khác, đạp lên bắp đù* một Vũ Cơ khác, trong khoảnh khắc liền leo lên tới chỗ cao nhất.
Cánh tay chậm rãi động, chân phải phía sau từ từ nâng lên, giống như Phượng Hoàng đang vểnh đuôi lên, thân thể lấy hình giọt nước trình hiện ở trước mặt mọi người.
Động tác này nhìn tưởng đơn giản, nhưng muốn làm chuẩn động tác lại cực kỳ khó khăn. Bởi vì phía dưới nàng ta có ba tầng người, toàn bộ cộng lại khoảng chừng cao bốn năm mét. Muốn ở chỗ cao như vậy giữ vững thăng bằng là một chuyện không dễ dàng chút nào, nếu không, người dám múa điệu ‘ phượng hoàng cùng bay ’ sẽ không ít như thế.
Điệu múa kết thục, tiếng vỗ tay ‘bộp bộp’ vang khắp cả đại điện.
Ngay cả Tịch Tích Chi cũng sinh ra lòng khâm phục, ít nhất để có thể múa được điệu múa có độ khó cao vậy, không nỗ lực cố gắng mười năm thì không thể nhảy ra được.
"Đẹp đẹp đẹp. . . . . . Thật sự rất đẹp."
"Nước Luật Vân thật là nơi địa linh nhân kiệt, tài nghệ của mười tên Vũ Cơ càng khiến hai mắt người ta toả sáng!"
. . . . . .
Tiếng ca ngợi liên tục truyền vào lỗ tai mọi người.
Mười tên Vũ Cơ nhảy thời gian lâu như vậy, đã sớm mệt mỏi mặt mũi đầy mồ hôi, mới vừa kết thúc liền lấy khăn tay ra xoa mặt.
Lúc này Đông Phương Vưu Dục đứng lên, dò hỏi: "Bệ hạ bên kia đã chuẩn bị xong?"
Ánh mắt An Hoằng Hàn chuyển xuống phía dưới, rơi vào trên thân quả cầu trắng nào đó.
Hiện tại Tịch Tích Chi cùng ba Yêu Tinh đang đứng ở ngoài hành lang. Nhìn thấy ánh mắt An Hoằng Hàn chuyển tới, nàng H**g phấn bộ lông run lên, một dáng điệu ‘ ta rất lợi hại ’.
"Đã chuẩn bị ổn thỏa." Giọng nói lạnh lùng của An Hoằng Hàn Băng vang lên, tiếp theo lại nói: "Có thể bắt đầu."
"Thế thì tốt, bổn thái tử cũng hi vọng nhìn thấy một điệu múa tuyệt vời." Đông Phương Vưu Dục lại lần nữa ngồi xuống, bưng R*ợ*u lên, nhấp một ngụm, dường như nắm chắc phần thắng.
Tịch Tích Chi chỉ vào trong đại điện, kêu lên hai tiếng ‘chít chít’, đẩy ba Yêu Tinh đi ra.
[Để cho họ biết Yêu Tinh chúng ta cũng không thua kém gì!]
Ngày thường Ba Yêu Tinh gặp qua không ít người, vì vậy sau khi đi vào trong đại điện liền không có chút biểu tình khẩn trương nào.
"Nên đàn khúc nhạc nào?" Lâm Ân hỏi thăm con chồn nhỏ.
Tịch Tích Chi sao biết được? Nhưng mà muốn khiêu chiến với điệu ‘Phượng hoàng cùng bay’ thì khúc đàn ra nhất định không thể thua kém.
Đương nhiên là càng khó càng tốt!
Không biết nên làm sao biểu đạt ý của mình, Tịch Tích Chi đột nhiên loé lên một ý tưởng trong đầu , móng vuốt chỉ hướng Nam. . . . . .
"Chỉ bên kia làm cái gì?" Lúc vừa mới bắt đầu Lâm Ân chưa kịp phản ứng, nhìn theo cái hướng đó, thấy chỉ có một gốc cây cổ thụ.
Cho đến khi Tịch Tích Chi lặp đi lặp lại hành động chỉ mấy lần, tiểu thái giám mới lên tiếng nhắc nhở: "Đại Tổng Quản, Vân chồn chỉ là phương Nam."
"Nam. . . . . . Khó khăn(*)! Ta đã hiểu." Lâm Ân lập tức vung phất trần, chạy tới đi hướng nhạc sĩ bên kia, phân phó nói: "Đàn bài hát càng khó càng tốt!"
(*) Ở đây con chồn nhỏ chỉ ‘phương Nam’, đọc lên là {Nán}, cũng là cách đọc của từ ‘khó/khó khăn’ trong tiếng Trung.
Sau khi an bài hết những chuyện cần làm, Tịch Tích Chi hấp ta hấp tấp lắc cái ௱ô** nhỏ, chạy như bay về phía An Hoằng Hàn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc