Dưỡng Thú Thành Phi - Chương 53

Tác giả: Cửu Trọng Điện

Đạn Chỉ thần công(1) bách phát bách trúng(2)
Vượt qua mấy đoạn cua quẹo, dọc theo đường đi nhỏ, rốt cuộc họ cũng dừng trước mặt một gian phòng ốc.
Cửa phòng mở rộng ra, loáng thoáng có thể nghe tiếng khóc của trẻ con.
Trong phòng trang hoàng không khác phong cách đại sảnh lắm, điểm khác biệt duy nhất là căn phòng này toàn mùi sữa thơm.
Hai tỳ nữ bưng sữa đi vào, thấy bà vú lập tức hỏi "Tiểu thiếu gia vẫn còn khóc sao? Nếu cứ tiếp tục khóc thì giọng nói có thể mất hay không?"
Đứa bé vô cùng yếu ớt, nếu nó không được bảo vệ thoả đáng thì tương lai sau khi lớn lên có thể tạo ra ảnh hưởng nhất định.
Tịch Tích Chi nằm ở cửa, đôi mắt xanh lam tròn vo xoay chuyển, đầu ghé vào bên trong nhìn quanh. Đứa trẻ nằm ở trong *** bà vú, kêu gào tâm tê phế liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn giàn giụa nước mắt. Khí đen đã lan tới khuỷu tay của nó, nửa cánh tay đều bị nhuộm đen bởi tà khí. Người bình thường dĩ nhiên không nhìn thấy, chỉ có Tịch Tích Chi nàng mới có tài có thể quan sát rõ ràng.
Nếu lắc tay đeo vào trên cổ tay người trưởng thành thì khí đen còn không xâm nhập mạnh mẽ đến vậy. Nhưng một đứa trẻ còn nhỏ không có chút sức lực chống cự thì chỉ có thể mặc cho tà khí xâm lấn.
Bà vú bưng chén sữa, đút cho đứa trẻ uống..., "Tiểu thiếu gia ngài đừng khóc, uống chút sữa, uống xong rồi không khóc."
Đứa trẻ không chút cảm kích, giãy dụa không uống khiến sữa văng tung tóe lên toàn thân bà vú.
Tịch Tích Chi yên lặng nhìn, trong đầu tự hỏi làm thế nào dẫn bà vú và tỳ nữ ra ngoài, sau đó lén lút đi vào, rút lắc tay ra. Bất đắc dĩ, bà vú đành lắc đầu, đứa bé cũng không phải do đói bụng, bất kể mọi ngươi dụ dỗ ra sao, nó đều không nghe theo mà cứ khóc.
Tính mạng con người bị uy hiếp cũng sẽ làm ra phản ứng theo bản năng. Giống như đứa trẻ, mặc dù nó không thể nói chuyện nhưng lại có thể gào khóc dẫn tới sự chú ý của người khác.
Tiếng khóc non nớt quanh quẩn bên tai, Tịch Tích Chi dậm chân, nhìn thấy hòn đá nhỏ lộn xộn bên cạnh bồn hoa, nàng liền chạy tới nhặt lên. Xem ra phải dùng hết mọi cách, trước kia nàng uống trộm R*ợ*u ngon của sư phụ, nàng đã dùng không ít chiêu ‘giương đông kích tây’(3).
Hai móng vuốt đẩy hơn mười cục đá nhỏ chuyển dần dần qua cửa.
Tịch Tích Chi nhanh chóng tóm lấy một viên bắn về phía một tỳ nữ.
Tỳ nữ đau đến kêu ‘ai da’ một tiếng, xoa cái ௱ô** đau, lập tức nghĩ đến cái gì, kéo lấy cánh tay một tỳ nữ khác, "Du tỷ, tỷ xem trong phòng này có phải có thứ gì không sạch sẽ hay không? Đột nhiên cái ௱ô** muội bị bắn phải, chắc chắn tiểu thiếu gia nhìn thấy gì đó mới có thể một mực khóc như thế."
Tỳ nữ còn lại lườm nàng kia một cái, "Tỷ thấy muội cả ngày đoán mò nghi thần nghi quỷ, trên đời này nơi nào có quỷ. Nếu có thật, muội kêu ra cho tỷ xem một chút."
Tịch Tích Chi nháy mắt mấy cái, thoáng hiện nụ cười xấu xa, ai nói trên đời không có quỷ? Chẳng qua các ngươi không nhìn thấy thôi. Nàng lại nhặt lên một viên đá khác, ném qua hướng nàng ta.
Trên đù* đột nhiên bị cái gì bắn vào, tỳ nữ dừng nói chuyện, nhưng không nghĩ đến chuyện ma quỷ mà quay đầu nhìn bốn phía.
"Không có người mà? Sao bắp đù* lại bị thương chứ." Tỳ nữ vuốt vuốt chân, nghi ngờ nói.
Bà vú mắng: "Hai người các ngươi đứng ở đấy mò mẫm làm gì, còn không qua đây nghĩ biện pháp. Đợi lát nữa Hữu Tướng đại nhân trở lại, ngài nhìn thấy tiểu thiếu gia vẫn còn khóc, ta xem các ngươi giải thích như thế nào."
Bà vú tầm bốn mươi năm mươi tuổi, đặc biệt kiêng kỵ những chuyện kia. Con người đến một tuổi nhất định sẽ luôn có chút mê tín. Mới vừa rồi bà nghe thấy lời nói thầm của hai tỳ nữ, trong lòng bà đã thấy bất mãn.
Hai tỳ nữ không dám tiếp tục nói, mới vừa bước được một bước, chuẩn bị đi qua cùng dỗ tiểu thiếu gia với bà vú. Ai ngờ cái ௱ô** của hai người đồng thời bị bắn phải. . . . . .
Tỳ nữ không tin chuyện ma quỷ lúc này xoay người, nhìn về phía tỳ nữ lùn hơn với mình một cái đầu, hung dữ mắng: "Vương Vi, ngươi cho rằng Lý Du Nhi ta dễ lừa gạt vậy sao? Vừa rồi ngươi đánh ௱ô** ta phải không?"
Trong phòng chỉ có ba người, bà vú cách xa bọn họ nên tự nhiên không thể nào đánh nàng, khả năng duy nhất đó là Vương Vi vừa ăn ςướק vừa la làng.
Tỳ nữ nọ uất ức chảy nước mắt, "Không phải là muội, không phải là muội. . . . . . Cái ௱ô** của muội cũng bị đập mà." Mới vừa nói xong, bắp đù* đột nhiên lại đau, Vương Vi che bắp đù*, "Lại đến, lại đến rồi! Muội nói rồi gian phòng này bất thường, tỷ còn không tin! Nhất định có vật kì quái gì đó trêu cợt chúng ta!"
‘Vật kì quái’ được nói đến lại cầm thêm một hòn đá nhỏ bắn về phía Lý Du Nhi. Vì đầu nàng nhỏ nên chỉ cần trốn phía sau cửa là không ai nhìn thấy được. Bây giờ nàng đang hả hê đắc ý vì Đạn Chỉ thần công bách phát bách trúng của mình.
Cái ௱ô** Lý Du Nhi lại bị đánh, nhìn về phía Vương Vi. Vương Vi đang đứng đối diện nàng, nàng ta đang đưa ௱ô** và lưng về phía nàng, nàng ta hoàn toàn không thể ra tay.
Trong phòng có ba người, ai cũng không phải nhất định có người khác.
Xem xét bốn phía, Lý Du Nhi nhìn thấy mấy viên đá nhỏ trên đất, căm hận nói: "Ta muốn nhìn xem ai đang tác quái, có bản lãnh thì đi ra, đừng ẩn ẩn núp núp."
Nàng nhặt một viên đá nhỏ lên, nhìn ra ngoài cửa, nhanh chóng chạy ra ngoài. Cả người Vương Vi không được tự nhiên, lại không muốn ở lại trong phòng, nhìn thấy Lý Du Nhi chạy ra ngoài thì càng cảm thấy gian phòng bất thường, vội vàng chạy ra ngoài cửa.
Tịch Tích Chi dựa vào thân thể nhỏ bé, nhảy vào trong bụi hoa, trong nháy mắt bụi hoa rậm rạp chằng chịt che mất bóng dáng của nàng.
Hai tỳ nữ chạy qua bên người nàng, từ từ đi xa cho đến khi không thấy được bóng dáng, Tịch Tích Chi mới lần nữa đi ra.
"Hai đứa hầu gái này thật vô dụng, chờ Hữu Tướng đại nhân hỏi đến, ta sẽ cáo trạng các ngươi." Bà vú tự tăng thêm can đảm cho mình, ôm đứa trẻ không ngừng dỗ dỗ.
Tiếng khóc đứa trẻ liên tục không dứt, vang lên bên trong căn phòng.
Bà vú nói không sợ đó là giả, từng giọt mồ hôi lạnh rơi trên trán bà đã sớm tiết lộ tâm tư của bà.
Lại làm chiêu cũ, Tịch Tích Chi lấy hòn đá nhỏ đầu tiên bắn vào người bà ta, sau đó thân thể nho nhỏ dùng sức xô cửa. Cửa phòng phát ra tiếng vang kẽo kẹt. . . . . .
Bà vú sợ hết hồn, xoa mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn về phía cửa. Chẳng lẽ chân tướng đúng như lời Vương Vi nói, phòng này có gì bất thường sao? Càng nghĩ càng sợ, bà vú nói đứt quãng, "Là ai. . . . . . Là ai đang giở trò giả thần giả quỷ, đi ra cho ta, đợi lát nữa ta mà bắt được thì sẽ để quản gia trừng trị ngươi nên đời.”
Bà vú ôm đứa trẻ sợ đến phát run cả người, tuy sợ nhưng lại muốn tìm hiểu kĩ. Bà cất bước, rụt đầu, đi từng bước một đến phía cửa.
Thấy cá đã cắn câu, Tịch Tích Chi nhanh chóng núp kỹ.
Chờ bà vú đi ra, ngoài cửa phòng không có một bóng người.
Chung quanh tĩnh lặng không có một tia động, nhưng càng yên tĩnh càng khiến người ta sợ. Bà vú vừa vỗ ***g *** của mình, vừa an ủi bản thân nói: "Ban ngày ban mặt chỗ nào có quỷ, đừng tự hù dọa mình, bình tĩnh. . . . . . bình tĩnh."
Bà ôm đứa trẻ, lại đi vào ngồi trong phòng, đặt đứa trẻ lên giường, đắp kín chăn bông cho nó. Bà vú vốn là người rất nhát gan, trải qua việc lúc nãy, con ngươi không ngừng quét bốn phía.
Tịch Tích Chi lại vọt tới cửa lần nữa, cửa phòng vang lên ‘kẽo kẹt’ không ngừng. Nàng cầm mấy hòn đá nhỏ còn lại ném toàn bộ vào phòng, lực ném mạnh hơn trước mấy lần, bà vú bị hòn đá đập ngay chính giữa, bị dọa sợ hét lên.
"Có. . . . . . Có quỷ . . . . . ." Bà vú hô to, vội vàng chạy ra bên ngoài.
Tịch Tích Chi đi ra từ sau cửa phòng, cười gian ‘xèo xèo’. Nàng nghênh ngang đi vào phòng, nhảy bật lên giường đứa trẻ.
Có lẽ do cả người con chồn nhỏ có chứa đựng Linh Khí của trời đất, tiếng khóc đứa trẻ dần dần nhỏ đi, đôi mắt linh động nhìn thẳng vào con vật như quả cầu trắng đáng yêu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc