Dưỡng Thú Thành Phi - Chương 46

Tác giả: Cửu Trọng Điện

Quậy tung Ngự Thiện Phòng
Hai phe giằng co bất động, bọn thái giám không dám khi dễ con chồn nhỏ, vẻ mặt đau khổ dậm chân liên hồi.
Thái giám cầm đầu nhìn về phía hai người cung nữ, thái độ quay ngoắt chuyển biến, dùng giọng nịnh nọt nói: "Hai tỷ tỷ, mỗi ngày các tỷ đều ở chung một chỗ với Vân Chồn. Không bằng hai tỷ khuyên nhủ nó trả lại xác cá cho bọn đệ, để bọn đệ cũng biết đường báo cáo."
Một con cá ૮ɦếƭ, tội của bọn họ đã rất lớn rồi. Nếu ngay cả xác cá còn không bảo đảm được thì bọn họ chắc chắn chỉ có đường ૮ɦếƭ theo.
Hai người cung nữ lén xông vào Thanh Nguyên trì, vốn đã đuối lý, nói chuyện cũng khách khí, "Trừ lời bệ hạ nói ra thì bất luận ai nói Vân Chồn đều không nghe theo, sao chúng ta có bản lĩnh kia được chứ."
Các nàng chỉ cung nữ, địa vị ở trong hoàng cung còn không bằng sủng vật Vân Chồn đấy, với thân phận các nàng, sao dám nhúng tay nhiều chuyện.
Có câu: “Giấy không gói được lửa”, mấy canh giờ đã qua, Tiểu Lưu Tử chắc hẳn đã bẩm báo chuyện này lên bệ hạ, còn không nắm chặt thời gian thì tính mạng bọn họ quả thật sẽ kết thúc.
Tịch Tích Chi thoải mái hơn nhiều với đám thái giám đang đứng ngồi không yên kia. Ngự trù sợ con chồn nhỏ gây rắc rối liền cố ý mang cho nó một đĩa bánh ngọt, hi vọng nó yên lặng tại chỗ. Tịch Tích Chi dùng một móng vuốt đè con cá, một móng vuốt còn lại nhét thức ăn vào miệng, miệng nhỏ không ngừng nhai nuốt còn vụn bánh bắn tung tóe khắp nơi.
Trong Ngự Thiện Phòng, mùi vị dầu mỡ rất nồng, mười mấy ngự trù nổi tiếng đều bận việc riêng của mình.
Thái giám lấy hết dũng khí bước tới trước một bước.
Tịch Tích Chi lập tức cảnh giác, đặt con cá ૮ɦếƭ ra sau lưng.
"Vân Chồn, nô tài đắc tội, con cá này quan hệ đến tính mạng nô tài nên phải thu hồi." Thái giám đưa hai tay ra, định bắt nó.
Tịch Tích Chi nào ngốc ở yên một chỗ cho người khác cơ hội xuống tay với mình. Nàng ôm con cá lăn lộn một vòng tránh thoát đôi tay giơ ra.
Một người một chồn bắt đầu trò chơi truy đuổi, con chồn nhỏ ngậm cá ૮ɦếƭ, chạy qua ***g hấp, nhảy sang một cái bếp lò khác.
Thái giám đuổi theo không bỏ, mỗi khi con chồn nhỏ chạy thêm mấy bước, hắn cứ tiếp tục đuổi theo, ra sức muốn thu hồi con cá ૮ɦếƭ.
Ngự trù Bàn Tử phiền não dậm chân, ném cái cán chảo đang cầm trong tay, vội vàng chạy về hướng con chồn nhỏ. Chuyện hắn lo lắng cuối cùng vẫn xảy ra. . . . . .
Ngự Thiện Phòng là nơi thổi lửa nấu cơm, lò bếp không quá nguy hiểm với người, nhưng đối với thân thể nhỏ bé của con chồn nhỏ, độ nguy hiểm liền cao vô cùng. Chẳng may ngọn lửa bên trong lò bếp không cẩn thận đốt tới con chồn nhỏ thì người trong Ngự Thiện Phòng bọn họ nhất định sẽ bị bệ hạ trách tội.
Rất nhiều ngự trù nhìn thấy con chồn nhỏ chạy tới, cũng lập tức dừng động tác trong tay lại, sợ cản trở bước chạy của con chồn nhỏ.
Thân thể con chồn nhỏ nhanh nhẹn, mỗi lúc lướt qua một lò bếp, rau dưa đặt phía trên liền bắn ra bốn phía. Cảnh tượng như châu chấu quét qua ruộng lúa, những nơi đi qua đều trở nên bừa bãi.
Đám ngự trù đều có lòng muốn ૮ɦếƭ. mọi người khóc không ra nước mắt nhìn một người một chồn quậy tung Ngự Thiện Phòng.
Tịch Tích Chi không cẩn thận dẫm lên cái đĩa, bốn chân mất thăng bằng, nghiêng đông nghiêng tây như muốn ngã xuống.
Trái tim tất cả mọi người đều nâng lên cao. Ở bên cạnh con chồn nhỏ là một chảo dầu nóng sôi, tiếng dầu bên trong còn vang dội, thỉnh thoảng còn có vài giọt dầu bắn ra ngoài. Nếu con chồn nhỏ rơi vào thì có thể trực tiếp rán chín rồi.
Một số người nhát gan lấy hai tay che mắt, sợ nhìn thấy cảnh tượng kia.
Hai người cung nữ sợ hãi thét chói tai. . . . . .
Khi mọi người đang trong trạng thái lo lắng sợ hãi, Tịch Tích Chi đột nhiên di chuyển sang bên phải, vượt qua cái đĩa, an toàn rời khỏi nơi nguy hiểm. Cái đĩa quay hai vòng tròn tại chỗ, đột nhiên bay về hướng cửa.
Rất nhiều người thở hắt một hơi, vừa có bài học kinh nghiệm nguy hiểm, tất cả ngự trù đều có nhận thức chung, nhanh chóng hất mấy cái đĩa trên bếp lò xuống đất không để ý tới đồ ăn vừa mới làm xong trong đĩa, tất cả đĩa vỡ vang lên âm thanh ‘loảng xoảng’.
Ngự trù còn cho rằng nguy hiểm đã giải trừ thì một âm thanh chói tai không ngừng vang lên trong Ngự Thiện Phòng.
"Oái! Người nào không có mắt, ta mới vào cửa liền bay một cái đĩa . Ôi. . . . . . Máu. . . . . . Đầu ta." Trong nháy mắt, giọng nói đặc thù của Lâm Ân thu hút sự chú ý của mọi người.
Bọn thái giám ngẩn người, nhanh chóng quay đầu lại. Mọi người thấy trên trán Lâm Ân có một vết thương, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài. Nhưng vết thương cũng không lớn, chỉ do máu chảy ra hù dọa tất cả.
"Lâm tổng quan vì sao lại tới?" Không biết người nào kêu một câu.
Tên thái giám truy đuổi Tịch Tích Chi cũng dừng bước lại, mặt tái mét nhìn Lâm Ân. Nếu Đại Tổng Quản đã đến, nghĩa là bệ hạ đã biết được chuyện.
Lâm Ân lấy khăn tay ra che trán. Bởi vì cái trán bị thương nên tính tính ông cũng nóng hơn bình thường, "Còn dám hỏi ta vì sao lại tới! Nhìn chuyện tốt các ngươi làm! Không một người làm ta yên tâm."
Toàn thân Tịch Tích Chi bẩn thỉu, bộ lông tơ trắng tinh đã trở nên xám xịt, suýt nữa làm ông không nhận ra.
Ngự trù Bàn Tử không hiểu hỏi: "Hôm nay Ngự Thiện Phòng không xuất hiện sai lầm."
Nói đến đây, Lâm Ân liền một bụng tức giận, quên cả vết thương trên trán, chỉ vào mọi người trong Ngự Thiện Phòng mắng: "Còn nói không xuất hiện sai lầm! Trên đường tới Ngự Thiện Phòng, ta thấy toàn bộ cung nữ đưa đồ ăn cho bệ hạ đang khóc lóc rối rít chen chúc tại hành lang. Nhìn xem giờ này là giờ gì, trì hoãn thời gian bệ hạ dùng bữa, người nào chịu trách nhiệm! Người nào gánh chịu!"
Lúc Lâm Ân phát uy không thể coi thường.
Tịch Tích Chi che hai lỗ tai, không chịu nổi loại giọng nói the thé chói tai của Lâm Ân. Nàng ngậm xác con cá Phượng Kim Lân trong thời gian dài, khiến hàm răng có chút đau nhức, thấy không người tới giành nữa, mà nàng vốn lười biếng nên chậm rãi đặt cá xuống, ngồi ở trên bếp lò xem kịch vui.
Lâm Ân nhắm vào đám ngự trù mắng một trận, bỗng cảm thấy đau nhức hít sâu một hơi, "Ai trong các ngươi ném đĩa thì đứng ra cho ta! Càng ngày càng không có quy củ, đến ta cũng dám ném."
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người con chồn nhỏ đang xem náo nhiệt, Tịch Tích Chi xấu hổ rụt cổ. Nó tuyệt đối không cố ý, nhìn thấy vết thương trên trán Lâm Ân càng cảm thấy áy náy.
"Các ngươi nhìn về phía Vân Chồn làm gì? Chẳng lẽ dám làm còn không dám nhận!" Lâm Ân cất bước tới con chồn nhỏ, không biết vừa rồi Ngự Thiện Phòng loạn như thế, con chồn nhỏ có bị thương không?
Chẳng may nó bị thương thì bệ hạ chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ.
Đám ngự trù cực kỳ oan ức tố cáo, "Lâm tổng quản, chính do con chồn nhỏ ném."
"Các ngươi muốn lừa gạt ta cũng phải tìm cái cớ hay hơn chút. Vân Chồn chỉ là một sủng vật, sao biết ném đĩa!" Lâm Ân không tin, nhưng vừa nói xong câu đó lại đột nhiên nhớ tới con chồn nhỏ có linh tính hơn các sủng vật khác.
Nhưng sủng ***ng minh hơn nữa cũng không thể ném cái đĩa ra xa thế được, hơn nữa còn không lệch chút nào đập trúng đầu ông.
Chít chít. . . . . . Tịch Tích Chi là một đứa bé ngoan dám làm dám chịu, giơ lên chân trước bên phải, dùng hành động này nói cho Lâm Ân chân tướng sự tình. Bộ dáng ngây ngô khờ dại của con chồn nhỏ cực kì đáng yêu khiến người người thương tiếc, chỉ cần ánh mắt điềm đạm cũng khó khiến người ta nỡ lòng trách cứ nó.
Sự thật chứng minh Lâm Ân vô cùng xui xẻo, tất cả mọi chuyện đều là ngoài ý muốn.
Khóe miệng Lâm Ân giật giật, chẳng lẽ mệnh ông xung khắc với Vân Chồn? Tại sao mỗi lần luôn là ông bị thương? Lần trước bị thương do trượng hình(1), mới cách không bao lâu lần này lại do Vân Chồn mà thêm một vết thương.
Chú thích:
(1)Trượng hình: hình phạt đánh bằng gậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc