Dưỡng Thú Thành Phi - Chương 22

Tác giả: Cửu Trọng Điện

Độc nhất lòng đàn bà
Không có người, nhưng có một con chồn nhỏ đã tới, vậy đã đủ rồi.
Mặc dù thân thể con chồn nhỏ tuy bé, lại không có tính nguy hiểm, nhưng năng lực gây họa thì tuyệt đối không thể coi thường.
Mấy vị phu nhân sững sờ giây lát, khi nhìn thấy đầu cành bị bẻ gãy, không khỏi hướng ánh mắt về phía thái hậu. Người nào không biết thái hậu nương nương thích nhất chậu hoa Lam Linh này, khi đóa hoa vừa nở đều mời vài nhóm người đến xem.
Thái hậu đặc biệt sĩ diện, hễ có đồ gì tốt cũng sẽ gây khó dễ một phen. Bọn họ chỉ là tiểu phi tần trong hoàng cung, từ khi tiến cung đến nay còn chưa được bệ hạ sủng hạnh qua, đương nhiên muốn nịnh bợ vị mẫu hậu này của bệ hạ thật tốt để được hoàng thượng chú ý.
Sắc mặt thái hậu không thể đen hơn được nữa, ngón tay nhẹ nhàng vặn chặt cành hoa bị đứt, nổi giận mắng: "Lá gan người nào lớn như vậy, dám hái hoa Lam Linh của ai gia xuống! Mấy tên nô tài các người còn không mau đi thăm dò, hỏi xem vừa rồi có ai đã tới Ngự Hoa Viên."
Cành hoa này rõ ràng là bị bẻ gẫy, nếu không có ai tới Ngự Hoa Viên, chẳng lẽ bông hoa còn có thể tự mình biến mất hay sao?
Quét mắt chung quanh mấy lần, mấy người cũng không phát hiện ra bóng dáng đóa hoa Lam Linh. Ánh mắt thái hậu dừng ở trên người con chồn nhỏ, ánh mắt lóe lên một cái, phân phó nói: "Đuổi con chồn kia đi, nhìn xem đóa hoa có ở phía sau nó hay không?"
Mặc dù thân hình con chồn nhỏ rất nhỏ, nhưng phía sau nó cũng đủ giấu một đóa hoa nhỏ rồi.
Lòng Tịch Tích Chi kinh sợ run rẩy trợn to hai mắt, khó trách người đời đều nói hoa dại ven đường không thể hái. Nhìn xem tình thế của nàng hôm nay đi, vì một đóa hoa liền đắc tội vị hoàng thái hậu này. Thái hậu là ai! Mẫu thân đại nhân của hoàng đế, thân phận còn trên An Hoằng Hàn một bậc. Coi như không có đầu óc suy nghĩ, Tịch Tích Chi đã có thể đoán được kết cục bản thân bi thương đến cỡ nào.
Đã đến nước này, Tịch Tích Chi cũng không nghĩ được nhiều như vậy. Đặt ௱ôЛƓ ngồi lên đóa hoa sau lưng, che chắn thật kín. Chỉ cần nàng bất động, ai cũng không tìm được bông hoa này. Mặc cho hai nữ nhân đưa tay đuổi nàng đi, nàng liền bất động không xê dịch nửa phần.
"Mẫu hậu, con chồn nhỏ này đuổi không chịu đi." Hai nữ nhân không còn kế sách. Bởi vì là sủng vật bệ hạ nuôi, họ chỉ khẽ dùng ngón tay đẩy con chồn nhỏ, không dám dùng sức quá mạnh. Có câu đánh chó phải ngó mặt chủ, tuy con chồn nhỏ là một súc vật, nhưng nó có chỗ dựa là bệ hạ, thân phận tự nhiên không cần nói cũng biết.
"Đồ vô dụng." Nhìn họ không dùng được như vậy, thái hậu mắng ngay tức thì.
Vừa định tự mình ra tay, thái giám bên cạnh đột nhiên hô: "Bẩm báo thái hậu, nô tài điều tra được, từ sáng nay đến giờ quả thật không có ai tới đình nghỉ mát."
"Không ai tới, vậy bông hoa đi nơi nào?" Thái hậu kiềm chế không được, tức giận mắng. Đột nhiên phát hiện gì đó, thái hậu khom người đến gần Tịch Tích Chi, chỉ vào móng vuốt con chồn nhỏ, " Cuối cùng ai gia hiểu chuyện gì xảy ra rồi, các người xem móng vuốt nó dính thứ gì! Nhất định là con chồn nhỏ này làm, còn không mau mau bắt nó lại. Đó là vật tiên hoàng ban tặng, người nào làm hư tổn, người đó phải chịu phạt!"
Trên lông chân màu bạc của con chồn nhỏ dính rất nhiều phấn hoa màu xanh dương, một đôi chân bẩn thỉu đặt ở trên bàn vô cùng dễ thấy.
"Nhấc con chồn nhỏ này lên cho ai gia, hoa Lam Linh biến mất, đúng là bị nó cất giấu rồi." Dung mạo của thái hậu được chăm sóc rất tốt, nhưng bởi vì biểu tình dao động trên mặt quá lớn nên khóe mắt nhíu lại thành từng nếp nhăn.
Hai thái giám nghe theo chỉ thị thái hậu, bắt được con chồn nhỏ, ôm nàng rời khỏi bàn đá.
Hoa Lam Linh cất giấu dưới thân thể tức khắc lộ ra, bởi vì bị con chồn nhỏ đè lên, hoa Lam Linh đã không còn xinh đẹp như trước, từng cánh hoa rơi rụng trên bàn đá, bị chà đạp đến biến đổi hoàn toàn.
Thái hậu càng phẫn nộ hơn ba phần, nâng vài cánh hoa nát vụn lên, "Hoa Lam Linh của ai gia, bốn năm mới mở hoa một lần, bốn năm đó. . . . . ."
Mấy vị phu nhân thấy chuyện không ổn, tất cả đều vây quanh an ủi thái hậu một hồi. Có hai người lại càng diễn trò, nhỏ thêm vài giọt nước mắt, vừa khóc thút thít vừa nói chuyện.
Thái hậu đau lòng một lúc, cuối cùng thoát ra từ trong mất mác. Ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm con chồn nhỏ, phân phó hai người thái giám nói: "Đè nó vào trên bàn đá cho ai gia, phải dạy dỗ nó một trận thật tốt."
Vẻ mặt hai người thái giám do dự, nhỏ giọng nói: "Thái hậu, Vân Chồn được bệ hạ nuôi. Chẳng may bệ hạ truy cứu tới. . . . . ."
Đều nói thà đắc tội tiểu nhân chớ đắc tội với phụ nữ, Tịch Tích Chi nhìn vẻ giận dữ của thái hậu, sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Không hổ là mẫu hậu An Hoằng Hàn, cũng là dạng người lòng dạ độc ác. Phỏng đoán lão bà này rốt cuộc sẽ dạy dỗ mình như thế nào, Tịch Tích Chi nhìn thẳng chằm chằm bên kia.
Thái hậu suy nghĩ sâu xa chốc lát, rất dễ nhận ra bà ta cũng rất kiêng kỵ An Hoằng Hàn, nếu không sẽ không do dự như thế.
Mấy vị phu nhân bên cạnh phụ họa nói: "Mẫu hậu, tuyệt đối không thể vì một con chồn nhỏ liền trở mặt với bệ hạ. Hai người là mẹ con, không bằng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không."
Nhưng cơn tức giận này thái hậu làm sao nuốt xuống được? An Hoằng Hàn chưa lập hậu, cho nên hậu cung vẫn do bà trông coi. Bà vốn là người tâm cao khí ngạo, chẳng lẽ còn phải nuốt giận với một con chồn nhỏ? Đối phương chẳng qua là súc vật mà thôi!
"Các ngươi cũng nói bệ hạ và ai gia chính là mẹ con, chẳng lẽ bệ hạ còn có thể vì một con súc vật mà làm khó ai gia?"
Một tiếng ‘súc vật’ làm Tịch Tích Chi giận đến giãy giụa đứng dậy. Cho dù nàng nhát gan sợ phiền phức, khi dễ người tốt sợ kẻ ác, nhưng tôn nghiêm sống làm người vẫn phải có. Bị đối phương xem thường như vậy, trong lòng nhất thời nổi giận đùng đùng.
Sớm biết vậy nàng đã nhổ tận gốc hoa Lam Linh để tức ૮ɦếƭ lão bà này!
Nhìn mắt con chồn nhỏ trừng to, thái hậu càng thêm tức giận, "Nếu một con súc vật cũng có thể khi dễ đến trên đầu ai gia, cái danh hoàng thái hậu này của ai gia không làm cũng được. Hai người các ngươi đè lại bốn chân Vân Chồn, ai gia tự nhiên có biện pháp đối phó nó."
Thái hậu chính là người nữ nhân thông minh lanh lợi, nếu bà có biện pháp thì khẳng định chắc chắn không bỏ qua cho Vân Chồn như vậy rồi.
Hai người thái giám chia ra túm lấy chân trước vaf chân sau của con chồn nhỏ, Thái hậu dùng móng tay vừa nhọn vừa dài đâm trọc vào bụng con chồn nhỏ, "Xem ra bệ hạ bận việc xử lý công vụ, không rảnh dạy dỗ ngươi, không bằng để ai gia đến giáo huấn ngươi."
Gọi tên vài phi tần, thái hậu nói: "Lời các ngươi vừa nói rất đúng, không thể bởi vì một con chồn nhỏ cứng đầu cứng cổ mà tổn hại đến tình cảm giữa ta và bệ hạ. Cho nên tận lực làm sao không để người khác nhìn ra, hiểu chưa?"
Thái hậu để mấy phi tần kia nhìn, bà ta lại làm mẫu trước lần nữa. Trọng tâm là vừa cấu vừa ấn bụng và bốn chân con chồn nhỏ. Đau đến mức Tịch Tích Chi không ngừng phản kháng, thế nhưng con chồn sức yếu không có một chút đường sống chống lại.
"Dù sao bộ lông con chồn rất dày nên có bị thương cũng không nhìn ra. Chỉ cần bệ hạ không biết, quan hệ mẹ con chúng ta sẽ vẫn giống như trước đây." Không hổ là người lăn lộn ở trong cung đình, tâm kế rất nhiều.
Sau khi hiểu rõ chỉ thị của thái hậu, mấy phi tần ra tay cực kỳ ngoan độc.
Trên người đau rát, Tịch Tích Chi vung móng vuốt muốn cào bọn họ. Nhưng bốn chân đều bị thái giám đè chặt không thể động đậy. Nhìn đám nữ nhân này một chút, người nào không phải mỹ nhân như hoa như ngọc, không ngờ xuống tay độc ác như vậy.
Quả thật câu nói kia không sai, nữ nhân càng đẹp càng giống như con bò cạp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc