Dưỡng Thú Thành Phi - Chương 194

Tác giả: Cửu Trọng Điện

"Ha ha. . . . . . Ta bị nhốt lâu như vậy, hôm nay cuối cùng lại thấy ánh mặt trời. Kỳ ૮ɦếƭ của các ngươi tới rồi, ta muốn các ngươi ૮ɦếƭ không được tử tế." Giao Long ngước đầu, một đôi mắt đỏ bừng nhiễm ánh sáng ác độc.
Toàn thân phủ đầy vảy tối đen như mực, ở sau lưng còn cắm một thanh kiếm. Xung quanh thanh kiếm kia quấn quýt từng đợt khí đen, phàm là người tu tiên nhìn thấy, cũng biết đây là một thanh Tà Kiếm. Có lẽ là bởi vì lý do bị thương, mặc dù tốc độ Giao Long khá nhanh, nhưng cũng không linh hoạt.
Thanh kiếm này chính là thanh kiếm treo dưới thành cây cầu một thời gian mà nửa yêu lưu lại.
Nửa người nó bao phủ ở trong nước, thân thể cong xuống, thỉnh thoảng vung đuôi vài cái, nổi lên một hồi sóng lớn cuồn cuộn.
"Rốt cuộc là ai ૮ɦếƭ, còn chưa biết chắc đâu? Nói khoác lác thì ai không biết!" Tịch Chân la lớn về phía Giao Long, bàn tay ôm đầu vai. Đầu vai không ngừng chảy máu, hẳn là bị trọng thương.
Phùng chân nhân và An Hoằng Hàn đứng các góc, lấy hình tam giác bao bọc vây quanh Giao Long.
Mặc dù thực lực Giao Long vượt xa bất kỳ người nào trong bọn họ, nhưng Tịch Chân phi thăng nhiều năm như vậy, thực lực cũng không thể coi thường. Đơn đả độc đấu không thắng được Giao Long, không có nghĩa là không thể dùng những biện pháp khác.
"Còn nhớ rõ trận pháp ta nói với các ngươi không? Bày trận!" Tịch Chân thét to một tiếng, đôi tay kết ấn ở trước ***. Từng chùm ánh sáng bắn ra từ giữa hai tay ông, bay về phía Giao Long.
An Hoằng Hàn và Phùng chân nhân kết ấn theo sát phía sau, tia sáng dần dần xuất hiện ở trong tay bọn họ, có vài tơ sáng gắt gao bao trùm Giao Long, vây Giao Long ở bên trong.
Những tơ sáng mảnh này nhìn như mềm mại dễ vỡ, kì thực cứng rắn không thôi. Mặc cho Giao Long ra sức giãy giụa, cũng không có biện pháp tránh thoát.
"Các ngươi cho là như vậy liền có thể vây khốn ta sao? Quá khinh thường ta rồi." Giao Long vẫy động thân thể, đập mạnh ở trong nước, một đôi mắt đỏ đến tỏa sáng. Theo sức vung vẩy kịch liệt của nó, ba người đang nắm giữ sợi tơ mỏng đều theo động tác của nó mà đung đưa xung quanh.
Sắc mặt ba người đều không quá tốt, âm trầm đến đáng sợ.
Mặc dù bọn họ có biện pháp kiềm chế giữ chặt hành động Giao Long, nhưng lại không có cách nào thật sự chế phục nó. Đặc biệt là thân thể cường hãn này của Giao Long, tùy tiện động một cái liền có thể giày vò bọn họ.
Thân thể mấy người ở giữa không trung, không ngừng bị Giao Long ném đi.
Tịch Chân đã sớm phát hiện đồ đệ chạy tới, thấy nàng đứng sững sờ, lớn tiếng quát mắng một câu, "Còn không nhanh thừa cơ hội này đánh nó trọng thương! Ngây ngốc nhìn cuộc vui sao?"
Tịch Tích Chi bị mắng đến đỏ mặt lên, nàng xác thật là muốn giúp một tay, nhưng đây không phải là không chen vào lọt sao?
Từ từ ngưng tụ linh lực, hóa thành một mảnh gió sắc bén. Khi Tịch Tích Chi phất tay, vô số cơn gió sắc bén bắn về phía Giao Long trong trận pháp.
Toàn thân Giao Long bị tơ sáng mỏng quấn quanh, hành động bị hạn chế. Nhìn thấy vô số cơn gió sắc bén đánh về phía mình nhưng không thể né tránh, một đôi mắt đỏ hồng tỏa sáng, hung hăng khóa chặt Tịch Tích Chi.
Hận ý trong mắt khiến Tịch Tích Chi sợ đến run tay, có mấy cơn gió sắc bén bắn chệch vị trí.
Từ trước đến giờ thị lực của Tịch Tích Chi rất chính xác, nhìn thấy đại đa số cơn gió sắc bén đều bắn ở trên người Giao Long, còn chưa kịp vui mừng liền tức đen mặt. Bởi vì gió sắc bén đều bắn về phía vảy màu đen quanh thân Giao Long, hoàn toàn không có thương tổn tới nó chút nào.
"Ha ha. . . . . . Dựa vào bộ dáng công kích này mà muốn tổn thương ta. Ngu xuẩn, quá ngu xuẩn!" Giao Long cất tiếng cười to, trong mắt đều là giễu cợt.
Tịch Tích Chi tức giận hung hăng trừng mắt, cẩn thận phát hiện, Giao Long cũng không phải hoàn hảo không chút tổn hại. Mấy cơn gió sắc bén bắn chệch đó vừa lúc bắn tới khóe mắt Giao Long, nơi đó chảy ra chút máu tươi.
Thiếu chút nữa liền bị con Giao Long này lừa gạt rồi!
Tịch Tích Chi nhếch miệng lên thành một nụ cười giảo hoạt, lần nữa điều động linh lực, triệu ra vô số cơn gió sắc bén.
Trong lúc nhất thời, sau lưng Tịch Tích Chi đều là gió sắc bén dày đặc ngay ngắn chỉnh tề.
Hai tay Tịch Tích Chi vung lên, gió sắc bén lấy tốc độ cực nhanh tấn công về phía Giao Long. Gió sắc bén ở nửa đường chia ra làm hai cổ, tập trung ở hai mắt Giao Long.
Giao Long vừa nhìn thấy tình thế không đúng, muốn xoay người tránh công kích này, vậy mà thân thể lại bị những sợi tơ mỏng vây khốn. Động tác của nó quá chậm, chỉ có thể trợn mắt nhìn gió sắc đảo mắt liền đến trước mắt.
Hàng loạt tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn ở phía chân trời, tiếng dã thú điên cuồng hét lên, khiến người ta nghe đến da đầu tê dại.
"A. . . . . . Mắt của ta. . . . . . Đôi mắt của ta. . . . . ." Tiếng kêu của Giao Long rất thảm thiết, không dứt bên tai.
Hai hàng huyết lệ chảy xuống theo khóe mắt Giao Long. Rơi vào mặt nước, trong nháy mắt nhuộm đỏ một mảng lớn.
Tịch Chân nghĩ đến vết thương ở trên đầu vai, nhất thời cảm thấy hả lòng hả dạ, cười ha ha: "Đồ đệ ngoan, làm tốt lắm!"
Mấy ngày nay, bọn họ đều ở đây ăn không ít bực tức từ Giao Long, lúc này nhìn thấy đối phương mù một đôi mắt, tất nhiên sẽ rất sảng khoái rồi.
Nếu nói người duy nhất không cười chính là An Hoằng Hàn, An Hoằng Hàn lo lắng nhìn Tịch Tích Chi, giống như sợ nàng gặp chuyện không may.
Quả nhiên, chờ sau khi hóa giải cơn đau, Giao Long lập tức tăng vọt tức giận. Dựa theo phương hướng đứng của Tịch Tích Chi ở trong trí nhớ, đuôi dùng sức một cái, nhấc lên sóng lớn cao trăm trượng.
Sóng lớn xông thẳng về phía Tịch Tích Chi. . . . . .
"Ta nhất định phải giết ngươi!" Tiếng nói ác độc của Giao Long truyền vào trong lỗ tai Tịch Tích Chi.
Tịch Tích Chi sợ hãi xoay người liền muốn chạy, nhưng tốc độ sóng lớn tới vô cùng nhanh, không đợi Tịch Tích Chi chạy được mấy bước, liền bị sóng lớn va chạm bao phủ dưới nước.
Lực đánh vào rất mạnh, lại lần nữa khiến cho vết thương ở phần lưng của Tịch Tích Chi càng nặng hơn.
Bị một trận đột kích như vậy, linh lực Tịch Tích Chi tạm thời không tụ tập lại được. Nước lạnh như băng vây quanh nàng, trong cổ họng nàng phun ra một ngụm máu tươi, không ngừng ho khan.
Không có linh lực hộ thể, lúc Tịch Tích Chi ở trong nước, không khác người thường bao nhiêu.
Dòng nước liên tục không ngừng tụ tập về phía mình, cảm giác hít thở không thông càng ngày càng mãnh liệt, tứ chi không nghe sai khiến, giống như bị cự thạch ngàn cân ngăn chận, ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích được.
Ưmh. . . . . . Tịch Tích Chi lại sặc một ngụm nước.
Lý trí nhắc nhở mình, lúc này nên nhanh bơi lên, nhưng thân thể lại không nghe mình khống chế, dần dần chìm xuống.
Sau khi đôi mắt của Giao Long bị mù, phẫn nộ cuốn lên sóng lớn xung quanh, toàn bộ mặt nước đều điên cuồng lay động không ngừng.
Tịch Tích Chi không có linh lực chống đỡ, gió sắc xuyên vào mắt Giao Long từ từ hóa thành hư không. Dù vậy, tổn thương do gió sắc tạo thành cho Giao Long lại không có biến mất, chỉ thấy trong hai mắt Giao Long tràn đầy lỗ thủng, giống như một tổ ong vò vẽ, nhìn thấy đặc biệt kinh người.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thật lâu vẫn không nhìn thấy Tịch Tích Chi nổi lên. Trong lòng An Hoằng Hàn rất là lo lắng, một đôi mắt nhìn chăm chú nơi vừa bị sóng to tập kích, nhưng nơi đó ngược lại chậm chạp không có động tĩnh gì.
Không được, không thể chờ đợi thêm nữa.
An Hoằng Hàn nhìn lướt qua Tịch Chân, lại nhìn thoáng qua Phùng chân nhân. Bất luận như thế nào, hắn đều không thể nhìn Tịch Tích Chi xảy ra ngoài ý muốn! Dù trả giá cao hơn nữa, hắn cũng không cho phép nàng có chuyện.
Toàn bộ cảm xúc lo lắng chiếm đóng trong đầu của hắn, An Hoằng Hàn vung hai tay lên, tơ sáng bắn ra trong tay thu lại trở về trong nháy mắt. Không có An Hoằng Hàn chống đỡ, cả trận pháp thiếu hụt một phần cực kỳ quan trọng, trong nháy mắt bắt đầu tan rã.
Giao Long thừa dịp lúc này, tìm đúng cửa đột phá, xông ra ngoài.
Tịch Chân phát hiện khác thường đầu tiên, tức giận quay đầu, quát với An Hoằng Hàn: "Ngươi làm cái gì vậy? ! Giao Long chạy rồi!"
An Hoằng Hàn mắt điếc tai ngơ, trực tiếp bay về phía Tịch Tích Chi biến mất, sau đó \'bùm bùm\' một tiếng chui vào trong nước.
Không khí bị nước lạnh ςướק đoạt, cảm giác hít thở không thông khiến Tịch Tích Chi cực kỳ khó chịu, cả khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì kìm nén mà đỏ bừng. Ngay khi Tịch Tích Chi sắp không kiên trì nổi, một thân thể ấm áp ôm nàng vào trong ***.
Tầm mắt trong nước không tốt, nhưng vừa chạm tới nhiệt độ ấm áp này, Tịch Tích Chi liền đoán được người đến là ai, cũng chỉ có hắn mới có thể khiến cho mình cảm thấy an tâm.
Cánh môi man mát lành lạnh chạm lên.
An Hoằng Hàn cạy hàm răng Tịch Tích Chi ra, truyền không khí trong miệng cho Tịch Tích Chi.
Không khí trong miệng nhất thời khiến Tịch Tích Chi bớt cảm giác khó chịu, chậm rãi nhận lấy.
An Hoằng Hàn dùng một tay ôm hông của nàng, một tay rẽ nước, bơi lên mặt nước.
Mặt nước bị Giao Long làm cho long trời lở đất, sóng lớn từng đợt liên tiếp nhau, không ngừng tản ra từ bên cạnh Giao Long.
Phốc. . . . . . Hai người vọt ra khỏi mặt nước.
Tịch Tích Chi tham lam hô hấp không khí mới mẻ, bàn tay vỗ nhè nhẹ lên ***g *** của mình. Nếu vừa rồi An Hoằng Hàn không tới cứu mình, có lẽ hôm nay nàng đã là một cỗ thi thể lạnh lẽo.
Vừa nghĩ đến điểm này, Tịch Tích Chi không khỏi cảm thấy có An Hoằng Hàn ở bên cạnh thật là tốt.
Tịch Chân đã giận đến dựng râu trợn mắt rồi, "Ngươi có biết ngươi làm chuyện ngu xuẩn gì không?! Ngươi nghĩ rằng chúng ta còn có cơ hội có thể lần nữa vây khốn Giao Long sao?"
Cặp mắt An Hoằng Hàn tràn đầy hàn băng, khí thế lạnh lùng nhìn về phía Tịch Chân, "Đối với trẫm, nàng quan trọng hơn trận pháp."
Sau lưng của Tịch Tích Chi chảy ra rất nhiều máu tươi, rất dễ nhận thấy một kích mới vừa rồi của Giao Long tổn thương nàng rất lớn.
Lúc này Tịch Chân mới chuyển ánh mắt qua trên người của đồ đệ, vừa nhìn thương thế của nàng, toàn bộ tức giận lúc trước đều tiêu tán mất không thấy.
"Sư phụ, thật xin lỗi, nếu không phải tại con. . . . . . trận pháp cũng sẽ không bị phá." Tịch Tích Chi không muốn sư phụ trách cứ An Hoằng Hàn, muốn trách thì trách chính nàng không có tiền đồ.
Lời này vô luận người nào nghe, đều nghe ra ý thiên vị trong đó.
Cho dù Tịch Chân muốn tức cũng không tức giận được. Lòng nói, rốt cuộc An Hoằng Hàn này cho đồ đệ mình uống * canh gì! Còn chưa có gả đi đâu, tâm liền hướng về phía hắn rồi.
Nhưng mà dường như ông cũng có lỗi, tâm tư ông đều đặt trên việc đối phó Giao Long. Ngược lại không có chú ý tới đồ đệ mình, thậm chí có thể nguy hiểm đến tánh mạng. . . . . .
"Thôi thôi!" Tịch Chân khoát khoát tay.
Âm thanh ầm ầm vang lên, bầu trời bắt đầu đổ mưa từng giọt tí tách. Hạt mưa lớn chừng hạt đậu nện vào mặt nước, dẫn tới từng trận gợn sóng.
Bầu trời giăng đầy mây đen, tia chớp đan xen.
Trong đó một đạo kình lôi màu tím chợt thoáng qua ở tầng mây.
Phùng chân nhân vừa lúc chú ý tới, cực kỳ giật mình nói: "Thiên kiếp của Giao Long đến rồi!"
Theo những lời này, kinh lôi lập tức bổ về phía Giao Long.
Giao Long dựa vào kiên cường dẻo dai*, không chút nào lao lực đón lấy một kích này.
"Thật hy vọng thiên lôi đánh ૮ɦếƭ nó." Tịch Chân ác độc hung ác mắng.
Phùng chân nhân bất đắc dĩ cười một tiếng, "Có câu nói, tai họa do trời, sợ rằng không dễ dàng như vậy."
Nói xong, Giao Long lần nữa đón nhận Thiên lôi thứ hai.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc