Dưỡng Thú Thành Phi - Chương 19

Tác giả: Cửu Trọng Điện

Bệ hạ, ngài thật ‘hiền lành’!

Đôi mắt Tịch Tích Chi trợn ngược, vị đế vương lạnh nhạt vô tình này vừa mới nói gì? . . . . . .
Bàn tay An Hoằng Hàn nắm thật mạnh lỗ tai nhọn của con chồn nhỏ, có phần hết cách với nàng, "Trẫm đã nhượng bộ một bước, nếu ngươi còn không chịu ăn cơm thì đừng trách trẫm thu hồi lời mới vừa nói ra."
Lỗ tai truyền tới từng trận đau nhẹ, rõ ràng nói cho Tịch Tích Chi biết . . . . . . Vừa rồi An Hoằng Hàn thật sự nói muốn thả đám cung nữ, thái giám kia ra.
Không ngờ đạt được dễ dàng như thế, Tịch Tích Chi cười ‘chít chít’ không ngừng.
An Hoằng Hàn buông lỗ tai của nàng ra, trong con ngươi thoáng hiện lên bất đắc dĩ. Con chồn nhỏ này rất dễ dàng thỏa mãn, không phải hắn chỉ nói một câu nói thôi sao, lại cười thành ra bộ dáng như vậy. Nhiệt độ ấm áp của cơ thể con chồn nhỏ theo bàn tay An Hoằng Hàn truyền trực tiếp vào trái tim của hắn.
Lại chọn một khối bánh ngọt nhìn bề ngoài có vẻ ngon, An Hoằng Hàn P0'p nát, đưa tới khóe miệng con chồn nhỏ, "Mau ăn. Đừng làm cho người ta nói Phong Trạch quốc của trẫm keo kiệt làm đói ૮ɦếƭ một con chồn nhỏ yếu ớt vô năng."
Tịch Tích Chi cũng không nói thêm nữa, mặc kệ nam nữ thụ thụ bất thân, đầu nhỏ tiến tới bàn tay An Hoằng Hàn, vùi thân thể vào ăn ngay tại bàn tay hắn.
Khi con chồn nhỏ ăn bánh ngọt, đầu lưỡi thỉnh thoảng ***ng phải lòng bàn tay An Hoằng Hàn làm hắn nhớ lại tình hình lúc con chồn nhỏ uống R*ợ*u say đêm qua. Cũng không biết đang suy tư cái gì, khóe miệng An Hoằng Hàn dần dần nâng lên một chút độ cong nhỏ dễ nhìn thấy.
Từ trước đến giờ bệ hạ không thích cười, bình thường cười một tiếng, đó là có người muốn gặp nạn.
Ngô Kiến Phong đi theo phục vụ bên cạnh An Hoằng Hàn mấy tháng, tự nhiên cũng biết một chút. Rụt đầu, lui hai bước về phía sau. So với lúc không cười, trên mặt bệ hạ xuất hiện nụ cười mới là đáng sợ nhất.
Không rảnh chú ý nét mặt biến hóa của An Hoằng Hàn, tâm tư Tịch Tích Chi đặt toàn bộ ở trên bánh ngọt. Nhìn thấy một khối bánh ngọt lớn hơn, hai cái móng vuốt đồng thời ôm lấy, từ từ gặm.
Ánh mắt lộ ra vẻ thỏa mãn và hưởng thụ, giống như đồ nàng ăn là đồ ăn ngon nhất thiên hạ.
Tất cả mọi người nhìn vào trong đĩa bánh ngọt, rõ ràng trong hoàng cung thường ăn điểm tâm ngọt sau khi ăn xong, vậy tại sao bọn họ sẽ toát ra ý nghĩ như vậy?
Lão giả vuốt râu ria, nụ cười bên mép chưa từng biến mất. Vân Chồn thật đáng yêu, so với những động vật mà hắn đã gặp, con chồn nhỏ này làm người khác ưa thích nhất.
Đợi con chồn nhỏ ăn no, còn đánh ‘ợ’ một cái, An Hoằng Hàn mới nhận lấy cái khăn thái giám đưa tới, nhẹ nhàng lau mảnh vụn trên miệng con chồn nhỏ, sau đó lau sạch cả móng vuốt nàng một lần.
Con chồn nhỏ nằm chổng vó trong *** An Hoằng Hàn, mắt hơi hé, cực kì nhàn hạ thoải mái.
An Hoằng Hàn vuốt nhẹ cái bụng phình của con chồn nhỏ, nghe người khác nói, làm như vậy có thể thúc đẩy động vật tiêu hóa.
Được hưởng thụ đế vương chăm sóc, trái tim bé nhỏ của Tịch Tích Chi bộc phát ra một cỗ tự hào trước nay chưa từng có. Người nào được may mắn lớn như nàng? Đường đường là vua một nước, chưa kể đến việc tự tay chăm sóc cuộc sống hàng ngày của nàng. Nhìn xem bây giờ một chút, lại còn ‘hiền lành’ khẽ vuốt ve thuận lông cho nàng.
‘Chít chít’. . . . . . Giống như khen thưởng, Tịch Tích Chi rống lên hai tiếng với An Hoằng Hàn.
"Cho ngươi ba phần màu sắc, ngươi liền mở phường nhuộm rồi hả?" An Hoằng Hàn nhìn bộ dáng kia của con chồn nhỏ, sức tay lớn hơn.
Trong thiên hạ, ai không sợ hắn ba phần, chỉ có con chồn nhỏ không cảm thấy chút khiếp đảm nào, còn dám coi hắn là nô tài sai khiến!
Không phải thực sự tức giận, chẳng qua An Hoằng Hàn cố ý đe dọa con chồn nhỏ một cái mà thôi.
Nhưng chỉ cần sắc mặt của An Hoằng Hàn trở nên hơi lạnh lùng, tất cả uy nghiêm và khí thế trên người đều biểu lộ ra rồi. Tịch Tích Chi bị dọa sợ, ngay lập tức thu hồi bộ dáng hưởng thụ kia. Nhỏ giọng nói thầm, gần vua như gần cọp, thật là không sai chút nào. Công phu biến sắc mặt của đối phương còn lợi hại hơn xiếc ảo thuật trong kịch Xuyên* nhiều.
"Bệ hạ, con chồn nhỏ còn phải tiếp tục chịu phạt không?" Ngô Kiến Phong cúi đầu hỏi thăm, đầu hạ xuống thật thấp.
Đám cung nữ, thái giám kia đã không còn phải lo mất mạng, còn muốn nàng tiếp tục lãnh phạt? Đó là không thể nào. Có câu nói, việc không liên quan đến mình vắt chân ngồi xem. Chuyện này đã thoát khỏi liên quan với nàng, Tịch Tích Chi mới không muốn tiếp tục sống ở phòng giam tối tăm này.
Móng vuốt nhỏ chỉ hướng cửa, Tịch Tích Chi kêu lên với An Hoằng Hàn.
"Ha ha. . . . . ." Lão nhân bị hành động của con chồn nhỏ chọc cho không nhịn được cười nói: "Thì ra nó lại nghe hiểu được chúng ta nói gì."
Nhìn lão nhân nháy mắt mấy cái, dĩ nhiên nghe hiểu được. Nếu nghe không hiểu, làm sao tranh thủ được lợi ích cho bản thân.
"Miễn. Chẳng may nó lại nháo tuyệt thực thêm một lần với trẫm, trẫm cũng không có thời gian nhàn rỗi để hao phí phụng bồi nó." An Hoằng Hàn nói xong câu này, xoay người, mang theo những tên thái giám rời đi.
Phòng giam tối đen nhất thời lại trở nên hết sức yên tĩnh.
Lão nhân cũng đi theo An Hoằng Hàn đến Bàn Long điện. Dọc theo đường đi, ông biểu hiện vô cùng thản nhiên, dường như hoàng cung hùng vĩ sừng sững không hấp dẫn sự chú ý của ông chút nào. Cũng chính vì vậy, Tịch Tích Chi càng thêm kiên định cho rằng lão nhân này không thể so với người bình thường.
Nếu ông chỉ là một dân thường thì lần đầu tiên vào hoàng cung nên giống như những người dân hết nhìn đông lại nhìn tây, cảm thán hoàng cung nguy nga lộng lẫy. Đừng hỏi tại sao Tịch Tích Chi lại nghĩ như vậy, bởi vì đấy là kinh nghiệm nàng tự thân trải qua.
Cho tới bây giờ, nàng nhìn khắp cả cung điện vẫn có một loại cảm giác không chân thực.
Đẹp thì đẹp thật, nhưng lại tràn đầy nguy hiểm.
"Trẫm thấy y thuật ngươi không tệ, sau này liền ở lại làm thái y trong hoàng cung đi." An Hoằng Hàn ngồi lên ghế lót da hổ, một tay ôm con chồn nhỏ, một tay khác gõ vào trên mặt bàn.
"Tạ bệ hạ ban ân." Lão nhân quỳ xuống lạy An Hoằng Hàn.
Vẻ mặt Ngô Kiến Phong có chút phiền não, người nọ là hắn tìm đến, mới vừa rồi còn nói lão nhân này là lang băm. Không ngờ chỉ chớp mắt, người này lại lấy được ân điển của bệ hạ. Ngô Kiến Phong nhìn ông không thuận mắt, mặc dù lão nhân vừa thể hiển một tay. Nhưng chỉ thành công được một lần, không chừng do vận khí ông ta tốt thôi, vẫn chưa nói lên được điều gì.
"Ngô Kiến Phong, đợi lát nữa ngươi dẫn hắn đi Thái Y viện. Mặc dù ngươi trị bệnh cho động vật, không chữa bệnh cho người. Nhưng chỉ cần làm nghề chữa bệnh trong hoàng cung thì vẫn là thái y, thuộc quản lí trông nom của Thái Y viện." An Hoằng Hàn khoát khoát tay, ý bảo bọn họ có thể nhanh chóng rời đi.
Sắc trời không còn sớm, mặt trời dần dần lặn về phía tây, ánh mặt trời càng ngày càng ảm đạm, hành lang các điện đều được đốt đèn, ngôi sao trên trời cũng chiếu sáng.
Sau khi tắm rửa với An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi lần nữa chui vào ổ nhỏ của mình. Ổ nhỏ đổi hình con cá, cái bồn được điêu khắc từ ngọc bích, cả vật thể đều là màu xanh lá, trong suốt. Vừa mới chui vào, Tịch Tích Chi liền cảm nhận được sự ấm áp.
Tịch Tích Chi hưng phấn lăn lộn ở bên trong, cái ổ này rất đáng tiền. Nếu có một ngày có thể mang đi cầm đồ, ít nhất cũng trị giá một nghìn tám trăm lượng đó.
Nếu như mọi người biết suy nghĩ trong nội tâm của con chồn nhỏ, tất cả nhất định sẽ không nhịn được gầm thét: Đó là bảo vật vô giá!
Minh bồn Lưu Ngọc Phượng, toàn bộ thế gian chỉ có một cái như vậy. Trừ hoàng cung Phong Trạch quốc cất giữ, quốc gia khác không lấy ra nổi một khối ngọc tinh khiết hoàn mỹ như vậy.
Mang bồn ngọc quý giá làm ổ cho con chồn nhỏ mới gọi là phí của trời.
Chăn bông thêu hình con chồn màu trắng đắp từ dưới đầu Tịch Tích Chi trở xuống. Hình con chồn nhỏ thêu thủ công phía trên giống như đặc biệt rất sống động, có diện mạo giống đến bảy phần so với Tịch Tích Chi. Tịch Tích Chi yêu thích không buông tay, vùi mình vào chăn bông cực kỳ vui vẻ.
Chú thích:
(*) kịch Xuyên: kịch hát Tứ Xuyên, lưu hành ở tỉnh Tứ Xuyên và một số vùng ở Quý Châu, Vân Nam, Trung Quốc
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc