Dưỡng Thú Thành Phi - Chương 176

Tác giả: Cửu Trọng Điện

Trước kia đã nói với nó, người tu tiên kiêng kỵ nhất là động tình. Động tình thật sẽ có nhớ thương với thế gian, đến thời điểm phi thăng, cuối cùng khổ mệt vẫn là mình.
Tịch Tích Chi ở trong иgự¢ An Hoằng Hàn run lên, bị sợ đến không ngừng chui vào trong иgự¢ hắn, hình như muốn che kín thân thể của mình. Bi thương thầm nghĩ, mới bắt đầu là lão đầu này tính toán ăn mình, rõ ràng là ông ấy đuối lý. Hiện giờ bị An Hoằng Hàn quấy nhiễu như vậy, ngược lại mình không mặt mũi gặp người.
Mắt không dám chống lại một cặp mắt tức giận của lão đầu, Tịch Tích Chi yên lặng nhắc đi nhắc lại a di đà phật bồ tát phù hộ.
Tích Chi. . . . . . ? Nghe Tịch Chân gọi con chồn nào đó thân mật như vậy, sắc mặt của An Hoằng Hàn đổi một cái, sau đó rất nhanh liền khôi phục thành bình thường, ngay cả mình cũng chưa từng gọi như vậy.
"Nàng đang ở trước mắt ngươi." An Hoằng Hàn vẫn như cũ, mí mắt đều không chớp nói tiếp, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Tịch Tích Chi, giống như đang an ủi nàng, lại giống như cấp cho nàng dũng khí.
Có câu nói, nàng dâu xấu sớm muộn cũng phải gặp cha mẹ chồng, An Hoằng Hàn thích nhất là đánh đòn phủ đầu.
Huống chi, sớm một chút xác nhận quan hệ giữa hai người, không phải tốt hơn sao?
Vừa nhìn thấy lão gia hỏa này tới tìm Tịch Tích Chi, tám phần là muốn mang Tịch Tích Chi từ bên cạnh mình đi, An Hoằng Hàn làm sao sẽ cho ông cơ hội kia?
"Trước mắt? Ở đâu?! Người trẻ tuổi đừng mở mắt nói mò? Ngươi đừng coi lão tử dễ gạt gẫm, nơi này chỉ có hai người ta và ngươi, chẳng lẽ ngươi cho rằng lão tử không biết sao?" Hai tay Tịch Chân chống nạnh, một bộ dáng lão tử rất hung dữ.
"Trẫm cũng không nói nàng là người."
An Hoằng Hàn nói hờ hững, lại làm cho Tịch Chân có loại kích động muốn ngất đi.
Tịch Tích Chi yên lặng ở trong lòng cầu nguyện cho sư phụ. . . . . .
Tổng kết từ kinh nghiệm trước kia, tuyệt đối không thể đắc tội với người như An Hoằng Hàn, chỉ là vừa rồi nhìn hắn nói ra những lời đó, người có năng lực thừa nhận không tốt, nhất định giận đến phun ra máu .
Ánh mắt Tịch Chân nhìn vào trong lòng An Hoằng Hàn, hầu kết nuốt xuống, chậm rãi mở miệng nói: "Không phải ngươi muốn nói cho ta biết. . . . . . con vật trong lòng ngươi chính là đồ đệ của lão tử chứ?"
Lần này không cần An Hoằng Hàn nói chuyện, Tịch Tích Chi đã kinh hoảng động đầu nhỏ, gật đầu với ông.
Là đồ đệ ngươi không sai, thiên chân vạn xác, không thể giả được!
Hai chân Tịch Chân thiếu chút nữa đứng không vững, vin thân cây ở bên cạnh, "Tích Chi, sao con càng lớn càng trẻ lại rồi hả?! Hồn phách chui vào cái gì không được, cố tình chui vào một con chồn?"
Tịch Tích Chi bất đắc dĩ bĩu môi, hồn phách chui vào bên trong thân thể nào, cũng không phải là nàng có thể lựa chọn. Lúc ấy nàng mở mắt ra liền phát hiện mình biến thành động vật lông lá. Khi đó phản ứng của nàng không kém hơn Tịch Chân, thậm chí Cưu quốc cố ý chuẩn bị cho nàng vào trong Ⱡồ₦g, nàng tuyệt thực hai bữa. Sau khi sắp ૮ɦếƭ đói, lại phải chui vào một lần.
Nhưng cuối cùng vẫn còn không quyết tâm được, lại ngoan ngoãn đón nhận sự thật này.
Không biết lúc hai người đang thảo luận thân thể con chồn, sắc mặt của An Hoằng Hàn bên cạnh đã khó coi đến đáng sợ.
Hồn phách chui vào một con chồn?
An Hoằng Hàn cười lạnh ở trong lòng. . . . . . Nhớ tới lần đầu tiên bắt gặp cảnh tượng Tịch Tích Chi tu luyện, còn có lời nói dối vô căn cứ với mình lúc trước, nói là gặp một cao nhân đắc đạo, được ông ta thu làm đệ tử, sau đó bắt đầu tu luyện? Vừa nghĩ lại liền thấy sơ hở khắp nơi
Hai người này rõ ràng đã sớm biết, không ngờ Tịch Tích Chi lại dùng chiêu nửa thật nửa giả chiêu này với mình.
An Hoằng Hàn biểu hiện ra ngoài là sóng nước chẳng xao, trên thực tế trong lòng đã là sóng to gió lớn.
Thấy Tịch Tích Chi vẫn luôn lải nhải không ngừng, Tịch Chân lại nghe không được loại thú ngữ này, giận đến vỗ một chưởng lên thân cây, cây khô phát ra âm thanh rắng rắc đứt gãy.
"Đừng nói với ta con đã kết xuất nội đan rồi mà vẫn chưa có biện pháp biến thành người hình nói chuyện? Chít chít chít, ai biết con nói cái gì." Tịch Chân không nhịn được quát với Tích Chi.
Tịch Tích Chi uất ức trừng mắt nhìn, càng thêm hoài niệm mình và An Hoằng Hàn không cần lên tiếng là có thể hiểu đối phương muốn nói rõ cái gì. Thua thiệt sư phụ nuôi mình mười ba năm, lại không có chút ăn ý với mình một chút nào.
Chít chít. . . . . . Lần này Tịch Tích Chi không có kêu lên với Tịch Chân, trực tiếp nói chuyện với An Hoằng Hàn, thỉnh cầu hắn phiên dịch.
An Hoằng Hàn không phụ sự mong đợi của mọi người, "Hiện tại nàng không thể biến thân, nàng biến thân chính là toàn thân xích lõa." Ngón tay của An Hoằng Hàn điểm chóp mũi của con chồn, nói: "Bây giờ nàng là người của trẫm, trừ trẫm, những người khác không được nhìn."
Tịch Chân nghẹn họng, tức giận đến xanh mét cả mặt mày, "Lão tử - người sư phụ này cũng còn chưa lên tiếng đâu. Chuyện của ngươi và đồ đệ lão tử, không tính."
"Đây không phải là chuyện ngươi nói không tính liền không tính. Trước đó vài ngày, Tịch Tích Chi đã trao thân cho trẫm rồi."
Lần này, lão đầu nào đó thật bị tức đến phát điên, chỉ kém phun một ngụm máu. Xong rồi, đồ đệ mình không những bị người bắt cóc, còn bị ăn đến không còn thừa một mảnh vụn? !
Tịch Chân liếc mắt nhìn Tịch Tích Chi, muốn xác nhận một phen.
Tịch Tích Chi trực tiếp vùi đầu trốn trong khuỷu tay An Hoằng Hàn, kiên quyết không để cho sư phụ nhìn thấy.
Cử động cố ý tránh né này đã nói rõ đáp án cho mọi người biết.
Hoàn hảo Tịch Tích Chi lúc này là chỉ hình chồn, nếu không cả khuôn mặt khẳng định đều đỏ rồi, có kích động muốn cào mặt của An Hoằng Hàn, hắn cố ý! Tuyệt đối là cố ý!
"Ngươi. . . . . . các ngươi làm ta tức ૮ɦếƭ rồi." Rõ ràng chính là trời mùa thu, thời tiết cực kì mát mẻ, nhưng cố tình Tịch Chân lại cảm thấy nóng ran, giơ tay áo bào lên không ngừng quạt.
Lại liếc mắt nhìn An Hoằng Hàn và con chồn trắng bạc kia một cái, Tịch Chân phất tay áo, hừ hai tiếng, "Hai ngươi ở chỗ này chờ, ta đi tìm bộ y phục cho nó, lão tử vẫn khuyên các ngươi một tiếng, một người cũng đừng nghĩ trốn được."
Nói xong giống như chạy trốn, trở về lại đường cũ.
Nhưng Tịch Tích Chi chung ᴆụng với lão ngoan đồng này nhiều năm như vậy, làm sao sẽ không hiểu tính khí của ông. Đoán chừng ông vẫn không tiếp thụ nổi chuyện của mình và An Hoằng Hàn, bản thân chạy đến một chỗ yên tĩnh rồi.
Trong khoảng thời gian này, Tịch Chân cũng đang giúp giúp dân chạy nạn chữa bệnh. Lấy danh tiếng nơi này của ông, muốn cầm một bộ y phục chỉ là một việc nhỏ.
Khi Tịch Chân trở lại lần nữa, ước chừng là sau một nén nhang.
Trong tay ông đang cầm một bộ y phục sạch sẽ, là áo gai vải thô màu xám tro. Sau khi Phong Châu phát sinh nước lũ, có thể có một bộ y phục mặc cũng không tệ rồi, còn có thể tìm được tơ lụa thượng đẳng ở đâu chứ?
Tịch Chân ném y phục cho An Hoằng Hàn, một bộ dáng cực kỳ tức giận, "Mau để cho nó thay y phục, đợi lát nữa lão tử không thể không dạy dỗ nó."
An Hoằng Hàn không hề nói gì, ôm Tịch Tích Chi đi tới nơi xa, cho đến khi không nhìn thấy người phía sau mới dừng bước.
Tịch Tích Chi cũng không có làm trễ nãi thời gian, trong nháy mắt nhảy xuống đất, liền biến trở về hình người.
Nhìn Tịch Tích Chi trắng nõn xích lõa đứng ở trước mặt mình, An Hoằng Hàn nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trong đầu không khỏi nhớ tới một đêm kia, Tịch Tích Chi trẻ trung nằm ở dưới người mình, một bộ dáng động lòng người mặc cho mình đòi lấy.
An Hoằng Hàn vẫn lấy chấn tĩnh làm kiêu ngạo, đến trước mặt của Tịch Tích Chi liền không có chút sức chống cự. Không đợi Tịch Tích Chi mặc y phục vào liền kéo Tịch Tích Chi qua, ôm gặm một chút.
Tịch Tích Chi bị hắn dùng ánh mắt như lang như hổ nhìn đến tâm hốt hoảng, đưa tay đẩy hắn ra, chột dạ nói: "Sư phụ vẫn còn ở đó."
Vì vậy dù bất mãn thế nào, An Hoằng Hàn chỉ có thể từ bỏ, buông Tịch Tích Chi ra.
Sau khi nhanh nhẹn mặc xong quần áo, An Hoằng Hàn liền lôi kéo tay Tịch Tích Chi, chính thức đi gặp sư phụ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc