Dưỡng Thú Thành Phi - Chương 121

Tác giả: Cửu Trọng Điện

Xuất hiện một nam tử thần bí như vậy, cũng không phải chuyện tốt. . Nếu người kia dám đối nghịch với An Hoằng Hàn, ít nhất phải có hậu thuẫn cường đại, nếu không làm sao sẽ không chút nào e ngại quyền thế và địa vị của An Hoằng Hàn? Suy đoán có khả năng nhất, có hai loại. Loại thứ nhất, tên nửa yêu kia chính là người của những quốc gia khác, vì khơi mào bất hòa giữa Phong Trạch quốc và Luật Vân quốc, cố ý bắt đi Từ quốc sư, khiến cho quan hệ hai nước trở nên bế tắc. Loại thứ hai, tên nửa yêu kia chính là người của Phong Trạch quốc, hơn nữa còn hận An Hoằng Hàn thấu xương, đa số là người trong triều đình.
"Bốn phía vực Đoạn Tràng đều là núi, muốn tra ra được cũng không dễ dàng, huống chi ai có thể bảo đảm trong khoảng thời gian này, nửa yêu sẽ không dời Từ quốc sư đi lần nữa?" Nghe xong lời nói của Tịch Tích Chi, Phùng chân nhân mở miệng lần nữa nói.
Hai hàng lông mày của An Hoằng Hàn nhất thời nhíu lại, sắc mặt âm trầm, ngược lại nhìn về phía Bạch Hồ vừa bị bắt ở trong иgự¢ Phùng chân nhân, "Nó chắc chắn biết, đừng quên nơi này chính là nơi ở của con hồ ly này, chắc hẳn nó hiểu rõ nơi này nhất."
An Hoằng Hàn một lời thức tỉnh người trong mộng, Tịch Tích Chi lập tức nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, "Nó có thể mở miệng nói chuyện, mới vừa rồi trong động, ta nghe nó nói chuyện với nửa yêu."
Những lời này vừa nói ra, không chỉ An Hoằng Hàn và Phùng chân nhân đều khi*p sợ, ngay cả con Bạch Hồ kia cũng trừng lớn mắt.
Mới vừa rồi ở chỗ sâu trong huyệt động, trừ nàng và chủ thượng, chỉ còn dư lại một con chồn. Như vậy bé gái này chẳng phải là. . . . . . ?
Càng nghĩ càng thấy phải chuyện nghiêng về suy đoán của mình. Ánh mắt của Bạch Hồ tràn đầy rung động, sợi tóc ngân bạch, còn có tròng mắt màu xanh thẩm kia, cùng với dấu ấn màu đỏ giữa trán, mỗi một chỗ đều giống con Vân Chồn kia như đúc.
"Nói chuyện?" Phùng chân nhân đưa tay nâng Bạch Hồ lên, cũng là lần đầu tiên nghe được loại chuyện như vậy. Phàm là yêu tinh, chỉ cần lúc là hình thú, đều không thể nói tiếng người, đây chính là chuyện mọi người đều biết. Đột nhiên có một ví dụ khác thường như vậy, sao Phùng chân nhân có thể không coi trọng?
Tầm mắt An Hoằng Hàn cũng tập trung trên người Bạch Hồ, hình như cũng ôm mấy phần hứng thú với con chồn này.
"Nói." Chỉ một chữ, làm cho người ta không sản sinh được bất kỳ cảm xúc phản kháng nào.
Thân thể Bạch Hồ run lên, cực kỳ sợ hãi khí thế phát ra trên người An Hoằng Hàn. Nó rúc đầu, sợ hãi cúi đầu không dám đánh giá An Hoằng Hàn.
Cách hồi lâu, Bạch Hồ vẫn không có mở miệng, tính nhẫn nại của An Hoằng Hàn rốt cuộc mất hết, "Không mở miệng. . . . . . ?" Lạnh lùng kéo dài giọng nói, khí thế mãnh liệt uy áp tỏa ra, An Hoằng Hàn đi lên phía trước hai bước, giơ tay lên liền rút bảo kiếm từ trong vỏ ra, gương mặt anh tuấn, không nhìn ra chút cảm xúc nào, tất cả biểu hiện đều vô cùng lãnh huyết, kiếm chống đỡ ở cổ Bạch Hồ, "Không nói sao? Như vậy trẫm lập tức lột da của ngươi."
Cùng một lời nói, trước kia An Hoằng Hàn cũng từng nói với Tịch Tích Chi. Nhưng giữa hai người, có bất đồng thật lớn.
Tịch Tích Chi cảm giác được một cỗ sát ý mãnh liệt, cổ sát ý này cùng quấn lấy với sát khí trên người An Hoằng Hàn. Không nghi ngờ chút nào, nếu Bạch Hồ không mở miệng nói chuyện, như vậy thanh kiếm này chắc chắn lấy tánh mạng nó.
Thân thể Bạch Hồ run rẩy càng thêm lợi hại, một đôi mắt màu trắng dựng đứng nhìn về phía An Hoằng Hàn. Con ngươi lóng lánh tràn đầy ánh sáng thanh u nhàn nhạt, Tịch Tích Chi cũng chú ý từng cử động của Bạch Hồ, nhìn tròng mắt tràn đầy mị hoặc của Bạch Hồ, chỉ cảm thấy tâm thần nhộn nhạo, liền muốn xông tới bảo vệ nó. Loại tâm tình này tới cực kỳ đột ngột, thời gian nàng chưa kịp suy tư, liền khiến cho nàng bước ra một bước nhỏ.
Cũng may Tịch Tích Chi còn tồn tại lý trí, chỉ trong nháy mắt, hồi hồn trong ánh mắt của Bạch Hồ. Con Bạch Hồ này sử dụng Hồ Mị thuật với An Hoằng Hàn!
Hồ ly am hiểu nhất chính là mê hoặc lòng người, mà con Bạch Hồ này đã thành tinh, dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Ánh mắt kia điềm đạm đáng yêu, tràn đầy vô tội, làm cho người ta không nhịn được ra tay giúp đỡ, đi trợ giúp nàng.
Tịch Tích Chi lo lắng nhìn về phía An Hoằng Hàn, sợ Hồ Mị thuật có tác dụng với hắn. Vậy mà An Hoằng Hàn vẫn duy trì nét mặt than vừa rồi, vẫn không có thay đổi, ngay cả lông mày cũng không lay động một cái.
Tịch Tích Chi buồn bực quay đầu, lại nhìn Phùng chân nhân một chút. Phùng chân nhân trấn định đứng ở một bên, hình như mới vừa rồi, tất cả chỉ là ảo giác của nàng.
Ánh mắt An Hoằng Hàn nhìn Tịch Tích Chi, chậm rãi mở miệng liền nói: "Chỉ chút đạo hạnh này của ngươi, sao đủ để mê hoặc trẫm?"
Nếu so định lực, An Hoằng Hàn tuyệt đối là người nổi bật nhất. Hắn đã nhìn rõ giàu nghèo, sanh ly tử biệt của thế gian, còn có cái gì đủ mê hoặc hắn?
Tịch Tích Chi vừa nghĩ, hình như đúng là như vậy. Ít nhất nàng chưa từng nhìn thấy An Hoằng Hàn tỏ vẻ mưu cầu danh lợi đối với vật gì, thật là nam nhân khó đoán.
"Nơi này cũng chỉ có ngươi mới có thể trúng Hồ Mị thuật của yêu nghiệt kia." Phùng chân nhân bất đắc dĩ lắc đầu, bộ dáng kia tựa như đang nói ‘đạo hạnh ngươi không đủ, còn phải chăm chỉ tu luyện’.
Tịch Tích Chi cũng biết lúc này, nàng vô cùng yếu ớt. Nhưng nàng có thể có biện pháp gì? Nàng trọng sinh đến dị thế, chỉ mới mấy tháng, coi như căn cơ rất tốt, cũng không thể lợi hại đến đâu.
Vì bị An Hoằng Hàn và Phùng chân nhân khi dễ, con chồn nào đó ở trong lòng định ra cho mình một kế hoạch tu luyện, cần phải nâng tu vi lên, không thể dựa vào cây to An Hoằng Hàn này sống qua ngày nữa.
Bảo kiếm trong tay An Hoằng Hàn, tiến vài phần vào cổ Bạch Hồ, bộ lông trắng nơi cổ Bạch Hồ bị từng giọt máu tươi nhuộm đỏ, đau đến Bạch Hồ nhe răng gào thét một tiếng.
Đều là động vật, Tịch Tích Chi dĩ nhiên không muốn nhìn thấy cảnh tượng này. Nhưng vừa nghĩ tới thân phận của đối phương và an nguy của Từ lão đầu, Tịch Tích Chi dĩ nhiên biết mình nên làm cái gì, không nên làm cái gì, đứng lẳng lặng ở một bên, không dám có động tác.
Bạch Hồ bị dọa đến tròng mắt phát ra một chút lệ quang, ở dưới uy Hi*p của An Hoằng Hàn, cuối cùng run rẩy mở miệng, "Sơn động bên kia có cơ quan."
Giọng nói nũng nịu mang theo tiếng khóc nức nở, khiến Tịch Tích Chi không khỏi nổi lên một thân nổi da gà. Không hổ là hồ ly tinh, ngôn hành cử chỉ cũng tràn đầy một cỗ mị hoặc. Tịch Tích Chi dò xét cẩn thận con Bạch Hồ này một hồi, trong lòng thầm nghĩ, hoàn hảo nó còn chưa có hóa thân thành người hình, nếu không ai có thể ngăn cản được sức quyến rũ của nó?
"Phùng chân nhân, vì sao nó có thể có thể lấy hình thú nói tiếng người?" Đây là nghi vấn luôn quay xung quanh đầu Tịch Tích Chi.
Trước kia nàng thử qua rất nhiều biện pháp nói chuyện, cuối cùng đều thất bại.
Phùng chân nhân cũng không hiểu, "Có lẽ là có cơ hội gì đó thôi. . . . . ." Ánh mắt thâm thúy nhìn Bạch Hồ, Phùng chân nhân chau mày, tiếp tục hỏi: "Ngươi giải thích đi."
Trải qua sự đe dọa vừa rồi của An Hoằng Hàn, Bạch Hồ chỉ có thể đàng hoàng nói rõ, "Đúng . . . . . Hóa Yêu Quả."
Hóa Yêu Quả, làm cho bọn họ rơi vào yêu đạo không sai. Nhưng đồng thời, cũng tồn tại một tác dụng khác, đó chính là khiến cho yêu lực bọn chúng tăng lên rất nhiều. Coi như không có biến hình, cũng có thể mở miệng nói chuyện trước.
Bạch Hồ chính là dựa vào mỗi ngày ăn một Hóa Yêu Quả, tu vi mới có thể tăng trưởng nhanh như vậy.
Bạch Hồ nói rõ ràng tất cả đầu đuôi góc nhọn mọi chuyện.
Thì ra là như vậy. . . . . .
Chỉ là chuyện trước tiên phải nói, đi nuốt chửng Hóa Yêu Quả, chuyện như vậy Tịch Tích Chi tuyệt đối không làm được. Bởi vì con đường nàng phải đi, nhất định là phi thăng, bởi vì nhỏ mà mất lớn, tuyệt không có lời.
"Chỉ đường."
Nghe Bạch Hồ nói xong tác dụng của Hóa Yêu Quả, An Hoằng Hàn lạnh lùng nói một tiếng.
Hai chữ ‘chỉ đường’, ý nghĩa bọn họ sẽ không buông tấm lưới quấn quanh Bạch Hồ ra, như vậy Bạch Hồ cũng không thể có cơ hội chạy trốn. Không thể không nói, thời điểm nào đó, An Hoằng Hàn đánh bàn tính phải nói là vô cùng tuyệt diệu.
Tịch Tích Chi âm thầm bội phục, không hổ là nhất quốc chi chủ.
Phùng chân nhân ôm Bạch Hồ đi ở phía trước, dựa vào chỉ dẫn của Bạch Hồ, một đường đi ra ngoài. Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn cùng nhau đi ở phía sau, duy trì khoảng cách nhất định với Phùng chân nhân.
Ba người mới vừa đi ra sơn động, ánh mắt Ngự Lâm quân lập tức nhìn sang bọn họ. Khi nhìn thấy con hồ ly bị quấn chặt trong иgự¢ Phùng chân nhân, nhất thời lộ ra vẻ mặt hưng phấn. Quả nhiên bệ hạ mời tới cao nhân không giống bình thường, lúc này vừa mới ra tay, yêu tinh liền hàng phục.
Nhìn vẻ mặt vui mừng của mọi người, An Hoằng Hàn lạnh lùng miệng: "Đừng vui mừng quá sớm, nơi này không chỉ có một con yêu tinh là Bạch Hồ."
Mọi người giống như bị hắt một chậu nước lạnh, nụ cười cứng ngắc giắt ở trên mặt.
"Ý bệ hạ là gì?" Ngự lâm quân dẫn đường cho bọn họ lúc trước, lại một lần đứng ra hỏi.
An Hoằng Hàn cũng không phải người có hỏi tất đáp, huống chi hắn đối với quyền uy của mình, có Dụς ∀ọηg khống chế cực kỳ mãnh liệt, ghét nhất có người dám làm ra hành động không theo lời của hắn.
"Toàn thể ngự lâm quân nghe lệnh."
An Hoằng Hàn vừa dứt lời, từng hàng ngự lâm quân đứng chỉnh tề ở trước mắt của hắn, mỗi người nghiêm chỉnh chờ đợi.
"Bao vây đáy vực vực Đoạn Tràng lại, có bất kỳ gió thổi cỏ lay, lập tức bẩm báo." Vì phòng ngừa nửa yêu chạy trốn, phải làm chút đề phòng.
"Chúng ta mau mau đi tìm Từ lão đầu." Tịch Tích Chi kéo kéo tay áo bào của An Hoằng Hàn, ý bảo hắn đi nhanh một chút. Mới vừa rồi ở trong sơn động đã làm trễ nãi không ít thời gian, nếu còn chậm trễ, hậu quả khó mà lường được.
"Tất cả đều lên tinh thần, coi chừng thật tốt, nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, trẫm sẽ hỏi tội các ngươi." An Hoằng Hàn phất áo bào một cái, xoay người mang theo Tịch Tích Chi liền rời đi.
Dưới chỉ dẫn của Bạch Hồ, đám người An Hoằng Hàn đi tới một phía khác của sơn động. Nơi này cỏ cây tươi tốt, tương đối bí mật. Nếu không phải quan sát cẩn thận, rất khó phát hiện cửa động cao hơn nửa mét đó. Chung quanh có thật nhiều cỏ dại cản trở, sơn động chỉ lộ ra một chút.
"Chính là chỗ này. Mỗi lần ta đều tiến vào bằng cửa trước sơn động, mà chủ thượng là đi đường này." Từ trước đến giờ nàng và chủ thượng đều là tách ra đi, sợ dẫn tới sự chú ý của người khác, gặp phải phiền toái không cần thiết.
"Trước đi vào xem một chút." An Hoằng Hàn phất mở cỏ dại xung quanh, đi trước làm gương.
Phùng chân nhân rất muốn giành đi phía trước, nhưng bệ hạ đã đi vào rồi, ông cũng không dám làm trái ý của hắn.
Ánh sáng trong sơn động này tương đối sáng ngời, đường đi cũng không có quanh co như vừa rồi. Phùng chân nhân một tay ôm Bạch Hồ, một tay cầm kính chiếu yêu, chiếu sáng con đường phía trước.
Lòng Tịch Tích Chi tràn đầy lo lắng cho an nguy của Từ lão đầu, bước chân vội vã đi theo An Hoằng Hàn.
Nhưng rất nhanh, bọn họ phát hiện trước trước mặt không có đường, chỉ phát hiện khắp nơi đều là tro bụi che kín vách núi.
"Cơ quan ở đâu?" An Hoằng Hàn lạnh lùng đặt câu hỏi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc