Dưỡng Thú Thành Phi - Chương 09

Tác giả: Cửu Trọng Điện

Tiểu tử mê R*ợ*u
Ngự trù làm đồ ăn, mùi vị có thể kém được sao? Bệ hạ nói như vậy, cũng chỉ lấy lệ thôi. Lâm Ân may mắn mình đoán trúng tâm tư của bệ hạ, vừa rồi không có nói bậy, nếu không, nói không chừng cái đầu trên cổ này đã phải dọn nhà.
Nhưng mà. . . . . . tại sao ông sẽ cảm thấy, bệ hạ có tình cảm không tầm thường đối với con sủng vật này?
"Còn không mau qua đây?" Trong lúc Lâm Ân đang ngây người, ánh mắt An Hoằng Hàn không hề báo trước chuyển qua.
Lâm Ân bị dọa sợ đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, ông như thế nào lại quên mất, ông có thể suy đoán tâm tư của bệ hạ vào thời điểm đó với điều kiện tiên quyết là bệ hạ cho phép ông đoán.
Làm đại tổng quản, mỗi ngày cũng phải lo lắng đề phòng, e sợ nói bậy làm chuyện sai lầm. Chọc giận bệ hạ, có mười cái đầu cũng không đủ chém.
Người khác nhìn ông huy hoàng một đời, ai lại có thể nhìn thấy chua cay sau lưng ông. Có thể làm được vị trí tổng quản này, Lâm Ân đã dùng tính mạng của mình để phục vụ.
"Nô tài sẽ đi ngay." Lâm Ân mở ra bước chân, đi xuống dưới chín bậc của đài cao, đến giữa đại điện nói mấy câu nói với ngự trù.
Nguy cơ được giải trừ, Tịch Tích Chi thở dài một hơi, đám lông tơ trên đầu đã dính mồ hôi ướt nhẹp. Nâng lên móng vuốt lau mặt, lông tơ ướt nhẹp dính trên người thật không dễ chịu.
Nằm ở trên đù* An Hoằng Hàn, điều tức một hồi, Tịch Tích Chi mới khôi phục lại sức khỏe.
Dạ yến đã khai tiệc, rất nhiều đại thần vừa nhìn ngự trù nấu ăn ngay tại hiện trường, vừa uống R*ợ*u cười nói.
"Thức ăn của Phong Trạch quốc quả thật tuyệt nhất, hôm nay Thẩm Cát thần coi như có lộc ăn. Bệ hạ, tiểu thần đại biểu Cưu quốc kính người một chén." Người nói chuyện là sứ giả Cưu quốc.
Trên người hắn mặc chính là trang phục Cưu quốc, ở trong đại điện đặc biệt dễ thấy. Tịch Tích Chi nâng mí mắt lên, không vất vả chút nào tìm được vị trí mà hắn ta đang ngồi.
Người này không kiêu ngạo không nịnh nọt, nói chuyện biết tròn biết méo, xử sự khéo léo, khó trách vua Cưu quốc đã cắt cử hắn đi sứ.
Lâm Ân đang cầm bầu R*ợ*u ngọc màu trắng, thật cẩn thận rót đầy ly R*ợ*u cho An Hoằng Hàn, đưa tới trước mặt An Hoằng Hàn.
Nếu là một bậc đế vương, có chút xã giao là cần thiết, An Hoằng Hàn từ chối không xong. Hắn giơ ly R*ợ*u lên, nâng chén với sứ giả, cũng không nói cái gì , uống một hơi cạn sạch.
Không chỉ riêng sứ giả, rất nhiều đại thần cũng nhân cơ hội mời R*ợ*u. Từ đầu chí cuối, An Hoằng Hàn không nói một chữ, một ly R*ợ*u lại tiếp một ly R*ợ*u xuống bụng, giống như uống không phải R*ợ*u, mà là nước, sẽ không làm say lòng người.
Tịch Tích Chi vụng trộm giơ Ng'n t cái lên, tửu lượng giỏi. Uống hết nhiều R*ợ*u như vậy, mặt không đỏ hơi thở không gấp.
Bên trong chén, R*ợ*u bập bềnh, nổi lên một vài gợn sóng lăn tăn. Tịch Tích Chi vừa đúng lúc có chút khát nước, nhìn An Hoằng Hàn uống nhiều chén như vậy, cũng không thấy say, nghĩ thầm chắc nồng độ R*ợ*u này cũng không quá cao. Rón rén nhảy đến trên bàn, một cái đầu đầy lông ngẩn ngơ nhìn về phía ly R*ợ*u bạch ngọc. Đưa hai chân mập mạp ra, ôm lấy ly R*ợ*u, lè đầu lưỡi phấn nộn, *** *** R*ợ*u ngon.
R*ợ*u ngon tỏa ra mùi thơm nồng đậm, đầu lưỡi Tịch Tích Chi vừa mới chạm vào liền cảm thấy cay, nhưng khi vừa đưa vào miệng lại cảm thấy vô cùng thơm mát. So với vài hũ R*ợ*u ngon Tử Mỹ mà sư phụ len lén cất giấu kia, uống ngon hơn nhiều.
Lại lè lưỡi *** *** lần nữa, cho đến khi hết R*ợ*u thấy đáy rồi, hai cái móng vuốt mới luyến tiếc buông ly R*ợ*u ra.
Lâm Ân giật mình nhìn, lo lắng mở miệng nói: "Bệ hạ, đó là ly R*ợ*u của ngài. . . . . ."
An Hoằng Hàn thật không có tức giận, nhìn bộ dáng con chồn nhỏ tham uống R*ợ*u, nói không ra được thú vị.
"Lại cho nó thêm một chén." An Hoằng Hàn chỉ ly R*ợ*u mà con chồn nhỏ ôm, hứng thú dâng cao.
Lần đầu tiên nhìn thấy con chồn nhỏ biết uống R*ợ*u, Lâm Ân cũng rất tò mò, nghe theo An Hoằng Hàn phân phó, lại rót đầy một chén vào ly R*ợ*u kia.
Tịch Tích Chi vẫn đang nhấm nhám mùi vị R*ợ*u trong miệng, nhìn thấy ly R*ợ*u lại đột nhiên đầy lên, cười đến kêu loạn ‘chít chít’.
An Hoằng Hàn nghe không hiểu Tịch Tích Chi đang nói cái gì, chỉ là nhìn cặp mắt tươi cười kia liền suy đoán ra mấy phần.
"Tên tiểu tử mê R*ợ*u này." Khóe miệng dần dần hiện lên một nụ cười, ngay cả An Hoằng Hàn cũng không có phát hiện, hắn cười đến đến dịu dàng cỡ nào.
Tịch Tích Chi không kịp chờ đợi lại bắt đầu uống thêm R*ợ*u, mỗi lần thêm một ngụm, miệng chẹp chẹp hai cái như uống đến say sưa ngon lành.
Mỗi khi con chồn nhỏ uống hết một chén, Lâm Ân lại lập tức rót đầy.
Kiếp trước Tịch Tích Chi uống mấy chục chén cũng sẽ không say đến ngã xuống. Nhưng nàng quên mất một sự thật, trước đây nàng là người, mà đời này là một con chồn, quan trọng nhất là nàng còn thuộc loại con chồn nhỏ chưa trưởng thành thì tửu lượng có thể cao bao nhiêu?
Khi uống xong chén thứ ba, cảnh sắc trước mắt Tịch Tích Chi biến thành hai hình ảnh. Thế giới tựa hồ đang đảo lộn, lắc lư, Tịch Tích Chi hoa mắt chóng mặt.
Lảo đảo đứng lên, Tịch Tích Chi bước từng bước một, thân thể liền lung lay đổ, say đến không phân biệt rõ đông tay nam bắc, chỉ thiếu chút nữa là sẽ ngã ra ngoài mép bàn. Rốt cuộc An Hoằng Hàn vươn tay bắt được con chồn nhỏ, ôm nó vào trong ***.
"Còn tưởng rằng ngươi uống được nhiều...ba ly R*ợ*u đã say rồi." An Hoằng Hàn bật cười, giơ tay lên vuốt ve bộ lông con chồn nhỏ .
Vậy mà Tịch Tích Chi say bí tỉ nên tưởng đó là R*ợ*u, lè đầu lưỡi ra liền *** thêm về chỗ đó.
Đầu lưỡi mềm mại trong lòng bàn tay An Hoằng Hàn, làm hắn không khỏi kinh ngạc. Bị con chồn nhỏ làm như vậy, hắn lại cảm thấy rất thoải mái, lại cố ý giơ tay qua trước mặt con chồn nhỏ, muốn cho nó *** *** nữa.
Con chồn nhỏ bị lừa qua một lần, nào còn có chuyện bị lừa lần nữa? Biết vật kia không có hương R*ợ*u, mùi vị cũng sẽ không thơm mát. Dường như ghét bỏ, nghiêng đầu, ngã vào trên đù* An Hoằng Hàn, thở to ngủ rồi.
Lâm Ân nhịn được không cười ra tiếng, không ngờ bệ hạ lại có lúc kinh ngạc, mà đối tượng còn là một con chồn nhỏ.
Nếu chuyện này bị những người khác nhìn thấy, không biết sẽ cười thành dạng gì rồi.
"Lâm Ân, có phải gần đây trẫm quá mức dễ dãi với ngươi rồi không?" Không có bất kỳ chuyện gì có thể tránh thoát tầm mắt An Hoằng Hàn. Cặp mắt hẹp dài của hắn khẽ nheo lại, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
Lâm Ân quỳ hai đầu gối, cũng không cười nổi nữa, "Xin bệ hạ thứ tội."
Đối với Lâm Ân cầu xin tha thứ, An Hoằng Hàn không có lên tiếng, lại không thấy trách phạt, cũng không có tha thứ. Giống như không có nhìn thấy Lâm Ân quỳ trên mặt đất, thần sắc An Hoằng Hàn thu lại, nhìn con chồn nhỏ trong *** mấy lần, cuối cùng mắt nhìn xuống các đại thần phía dưới, nói: "Hôm nay sắc trời không còn sớm, các vị khanh gia cũng sớm trở về đi thôi. Trẫm cũng mệt mỏi rồi, đi trở về tẩm cung trước."
An Hoằng Hàn đang tầm trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, nói mệt mỏi các kiểu, tất cả đều là lấy cớ thôi. Trong lòng các đại thần đều hiểu, có thể bệ hạ thấy dạ yến quá nhàm chán, cho nên mới tìm một lý do, lấy cớ rời đi.
Không người nào dám vạch trần lời nói dối của hắn, cũng chính là không người nào dám khiêu khích quyền uy của hắn.
"Cung tiễn bệ hạ." Đại thần đều rất hiểu lễ tiết, toàn bộ đi ra khỏi chỗ, vỗ vỗ hai đầu gối quỳ xuống, đưa mắt nhìn An Hoằng Hàn rời đi.
Nhìn bệ hạ ôm con chồn nhỏ đi ra Lưu Vân điện, Lâm Ân vẫn quỳ trên mặt đất như cũ, không biết nên đứng lên hay không nên. Bệ hạ chưa miễn tội cho ông, càng không có nói ông bình thần, chẳng may ý của bệ hạ chính là phạt ông quỳ. . . . . . Ông đứng lên thì không phải là không vâng lời chỉ ý của bệ hạ?
Bất luận như thế nào, dù sao quỳ một đêm cũng đơn giản hơn nhiều với việc suy đoán tâm tư của bệ hạ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc