Đường Tâm Thục Nữ - Chương 13

Tác giả: Điển Tâm

"A, hỏa tiểu thư." Lão quản gia có vài phần kinh ngạc.
Nhạ Hoan mỉm cười ngọt ngào. "Thật có lỗi, cháu đến muộn, có bỏ lỡ đoạn hay nào không?" Cô có chút Ϧóþ cổ tay nói, tầm mắt hơi hơi hướng về phía phòng khách. Cô ban nãy có đi qua đó, phát hiện Lâm Duệ Duy một mình ngồi ở chỗ kia, ánh mắt cùng biểu tình khác với thường ngày, trong lòng cô biết rõ có chuyện vui liền vội vàng đi vào đây.
"Hoàn hảo, không trễ lắm, màn vui mới bắt đầu." Lão quản gia tẫn trách (trách nhiệm đầy đủ) nói, đối với cô gái xinh đẹp trẻ tuổi này có cảm tình tốt.
"Như vậy xem ra, Đường Tâm thích Mộ Dung từ lâu?" Nữ chủ của Đường Gia nhi*p thủ nhi*p chân xuất hiện, chính là thân mình cũng dán tại cửa trước, cau mày nói :"Người trẻ tuổi đều là như vậy sao? Tiến triển thật nhanh! Bọn chúng không phải vừa mới biết nhau sao?"
Lão quản gia đang muốn mở miệng giải thích, lại nghe thấy bên phải truyền đến tiếng nói trầm thấp của người đàn ông, ông nhanh chóng quay đầu đi, lại kinh ngạc thấy Đường Phách Vũ vẻ mặt âm trầm đứng ở nơi đó.
"Thái độ Đường Tâm có vấn đề, hẳn là lúc trước bọn chúng có quen biết nhau, hơn nữa quan hệ không tầm thường." Đường Phách Vũ thong thả nói, trong lòng có vài phần phức tạp. Ông đương nhiên không ngu muội, dễ dàng nhìn ra Mộ Dung Đạt Viễn nên không có nói quá một tiếng, cũng không thông báo cho Đường Tâm. Thân là cha, ôngcó vài phần phẫn hộ cùng lo lắng, nhưng là người đàn ông kia hắn vừa thấy được mắt, chọn lựa, cầu người, ông còn có thể oán giận cái gì?
Lão quản gia nhìn biểu tình phức tạp của Đường Phách Vũ, tiếp tục cùng Phương Khoản Khoản, Hỏa Nhạ Hoan và Đường Chấn duy trì cùng một tư thế, mạo hiểm bị ông chủ mắng đá nguy hiểm, hạ quyết tâm muốn nghe lén. "Ông chủ, chúng ta là quan tâm tiểu thư mà!" Ông biện giải.
Đường Phách Vũ từ chối trong vài giây, cuối cùng thở dài một hơi.
"Tránh ra một chút, tôi cũng muốn nghe." Hắn lần đầu buông tha dáng vẻ ông chủ, cúi người xuống làm theo động tác của bọn họ.
Bên ngoài cửa lớn, năm người tất cả đều nín thở ngưng thần lắng nghe. {Đỉnh thật =)) Cả nhà đi nghe lén người ta ứ ừ =))}
★ ★ ★
Lão quản gia vừa đi ra, đánh gãy một màn không khí ngập tràn sắc.
Đường Tâm vững tâm tránh khỏi cái ôm của Mộ Dung Đạt Viễn, ngồi ở trên sopha phát ra ՐêՈ Րỉ, xấu hổ quẫn bách quả thực muốn đào một cái hố để chui vào. "Tôi xong rồi, lão già kia tuyệt đối sẽ bắt lấy đuôi tôi, nói móc nhục nhã tôi cả đời." Cô lấy tay che khuất ánh mắt, thậm chí không quan tâm giờ phút này thân hình đang trần trụi.
Hắn cười khẽ vài tiếng, bàn tày dừng trên vai mảnh khảnh của cô, vỗ nhẹ vài cái để trấn an, lại không có ý tốt mà vuốt ve, tham luyến da thịt phấn nộn của cô. "Đường lo lắng, chờ em thành vợ của anh, hết thảy chẳng phải danh chính ngôn thuận hay sao, ông ấy làm sao có thể nói móc em?" Hắn cúi đầu hôn vai.
"Kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này là anh, tránh xa tôi một chút đi, tôi sẽ không gả cho anh, có nghe hay không!" Đường Tâm không thể nhịn được nữa hô, vừa xoay người đã muốn ngã xuống.
Nhưng chính là cô hơi chút đứng dậy, bên hông liền đột nhiên căng thẳng, sức lực cường đại kéo cô làm cho cô đổ về sau, thình lình an vị trên thắt lưng của hắn, Dụς ∀ọηg cứng rắn làm cho mặt cô hồng lên, chính là ở giữa hai chân mềm mại, một chút va chạm cũng làm cho hai người không thể tự chủ mà phát ra ՐêՈ Րỉ.
"Em thật sự không muốn gả cho anh sao? Tiểu bạo quân, ta sẽ rất khổ sở a! Chẳng lẽ lúc chúng ta ở căn phòng nhỏ màu hồng, em làm mọi chuyện với anh, đều chỉ do tham luyến thân thể của anh thôi sao?" Hắn giả bộ ngữ điệu khổ sở, giống như là bị người ta đùa bỡn đáng thương.
Biểu tình kia xuất hiện trên khuôn mặt tuấn lãng nguy hiểm của hắn, quả thực có vài phần buồn cười.
"Anh không cần phải lật ngược phải trái, là anh đùa bỡn tôi, lừa tôi, còn đối tôi làm ra.... làm ra sự tình này...." Mặt của cô đỏ lên, quyết không chịu thua kém, vẻ mặt đỏ ửng xinh đẹp chọc đến hắn khiến hắn không nhịn được khẽ cúi đầu hôn lên trán cô. Tay cô nắm chặt thành quyền, căn bản không nói nên lời những chuyện hắn đã làm. Cô rốt cuộc là muốn làm như thế nào, khi gặp phải hắn từ ngữ liền hoàn toàn biến mất?
"Tiểu bạo quân a, trí nhớ của anh cũng không tốt lắm, em có muốn nhắc cho anh nhớ một tí, rốt cuộc anh đã làm gì với em hay không?"
Hắn ung dung hỏi, biết trước rằng cô căn bản không nói nên lời. Cô tuy rằng trời sinh tính nhiệt tình, nhưng nói như thế nào vẫn là danh viện thục nữ chịu quá nhiều giáo dục (danh viện thục nữ là con gái hiền lành nhà có tiếng tăm),chuyện nam nữ hoan ái vô cùng thân thiết này, đối với cô mà nói chính là điều cấm kỵ.
"Anh đã làm gì, trong lòng biết rõ, không cần tôi phải kể lại." Đường Tâm không hờn giận nói, ở trên người hắn giãy dụa.
Nhưng chính xoay cái eo nhỏ vài cái, cô liền phát hiện ra không thích hợp, Dụς ∀ọηg nóng rực của hắn kề sát cô, mà hàng động của cô tựa hồ chính là làm cho hắn càng thêm hưng phần. Cô khẩn trương đình chỉ vặn vẹo, rất sợ hắn nhất thời quật khởi, lấy loại tư thế này, cô cũng đủ biết chuyện gì sẽ diễn ra, dù sao ở trong phòng nhỏ, bọn họ cũng từng...
"Chính là bởi vì trong lòng biết rõ, cho nên anh mới muốn chịu trách nhiệm, đem em lấy về nhà làm vợ của anh." Hắn đương nhiên nói, thân thủ vuốt ve mái tóc dài của cô.
"Lúc đó chính là gặp dịp thì chơi, nay trình diễn xong rồi, chúng ta đại khái đi hai hướng. Động cơ ban đầu của anh chỉ là muốn trêu đùa tôi, hiện tại anh cũng đạt được mục tiêu, không phải sao?" Cô lạnh lùng cứng rắn nói, kháng cự hắn vuốt ve tóc dài, gây cho cô tác động diệu kỳ, khắc chế chính mình không bị hắn mê hoặc.
"Tiểu bạo quân, em suy nghĩ thật rất đơn giản." Hắn thong thả lắc đầu, thương tiếc nhìn bộ dáng khốn khổ đang tự mình đấu tranh của cô. Hắn đương nhiên biết cô khẩn trương, nhưng là nếu không bức bách cô, cô căn bản không chịu đối mặt với thực tế của hai người.
"૮ɦếƭ tiệt, rốt cuộc anh muốn thế nào hả?" Đường Tâm phẫn nộ quay đầu, cắn môi trừng mắt nhìn hắn.
"Anh muốn rất đơn giản." Hắn kề sát tai cô, mềm nhẹ mà kiên định tuyên bố. "Liền làm theo lời lúc trước của anh, anh muốn em làm vợ của anh." Hai tay không an phận tiến đến eo nhỏ của cô, lén lút cởi bỏ dây lưng của cô, bàn tay ngăm đen dễ dàng thâm nhập vào bên trong quần dài, xoa bên ngoài ҨЦầЛ ŁóŤ của cô, sau lớn hơn nữa tìm kiếm hoa hạch ở giữa hai chân cô.
"Dừng tay!" Đường Tâm kinh hãi la lên một tiếng, trong một khắc không phòng bị, khoái cảm như một tia chớp bén nhọn, từ địa phương hắn ᴆụng chạm truyền lên, làm cho cô run run.
Mộ Dung Đạt Viễn thong thả nhẹ nhàng tại hoa hạch mẫn cảm của cô, cố ý gây cho cô vui thích tuyệt vời. "Hư! Nơi này cũng không phải là phòng nhỏ trong rừng, âm thanh tuyệt vời của em nói không chừng có thể truyền thật xa." Hắn nhắc nhỏ cô, thấy cô bộ dáng ẩn nhẩn không dám hô lên âm thanh thật đáng yêu. "Đừng lên tiếng, âm thanh này chỉ có thể bị anh nghe thấy, chỉ có anh mới được nói, âm thanh của em có bao nhiêu mất hồn."
Đường Tâm cắn chặt môi, thân thủ muốn đẩy hắn ra, nhưng là lực của hắn quá cường đại, cô căn bản không có biện pháp kháng cự. Mà khoải cảm giống như sóng cuộn từng đợt đánh úp vào, làm cho cô không giữ được một tia khí lực, khi bàn tay thô ráp hắn chạm vào, vỗ về chơi đùa trên hoa hạch non mềm của cô, cô chỉ có thể khó khăn phát ra tiếng ngâm ngọt ngào.
Hắn chỉ chậm rãi đẩy ra đóa hoa của cô, sau tiến vào cơ thể cô đã tràn đầy mật hoa ấm áp, mềm nhẹ di động, dụ hoặc cô, khiến cơ thể ngọt ngào co rút nhanh. Cô khó nhịn hít sâu, tác động hoa kính, cơ bắp non mềm càng nhanh bao trụ lấy hắn, hại hắn muốn tiêu tốn hết tự chủ, mới có thể kháng cự xúc động muốn đem cô đặt dưới thân.
"Ác Phu..." Cô kêu gọi hắn thân mật, không ngừng bị khoái cảm liên tiếp làm mờ lý trí, lúc nãy kháng cự hai tay của hắn, nay chặt chẽ cầm lấy, làm như rất sợ hắn đột nhiên rời đi. Cô nhắm chặt mắt, nước mắt như muốn chảy ra, bởi vì tình dục kịch liệt mà sắp khóc.
Đường Tâm ngồi ở trên người hắn, phủ lên Dụς ∀ọηg ấm áp của hắn, mang đến cảm giác ngọt ngào nhất mà cũng đau đớn nhất, hắn đang dụ dỗ cô, đồng thời cũng chịu sự tra tấn từ cô. Chỗ mẫn cảm của hai người, chỉ cách mấy miếng vải mỏng manh, mỗi lần ma sát đều mang đến nhiệt độ cực nóng.
Ngón tay thon dài trong cơ thể cô luật động, xâm nhập kịch liệt mà âu yếm cô, nhưng là bất luận cô lắc lắc thân thể mềm mại như thế nào, cũng không nói cầu khẩn hắn, hắn như cũ không chịu để cô thoải mái. Quần áo của cô bị cởi quá nửa, trên thân thể mềm mại xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng manh, ở trên người hắn khó chịu vặn vẹo.
"Tiểu bạo quân xinh đẹp của anh, đáp ứng lời cầu hôn của anh, trở thành vợ của anh, anh liền cho em." Hắn từ hoãn dụ dỗ nói, tay rút nhanh ra khỏi hoa hạch cô, càng thêm kích thích cô {có ai cầu hôn như vậy hông =)) }
"Không, tôi... mới là không cần ...." Đường Tâm nói đứt quãng, ngay cả khát vọng như vậy, nhưng cô như cũng không muốn cúi đầu. Nhưng là, cô có thể nhẫn nại bao lâu? Cảm giác tuyệt vời ở ngay trước mắt hắn, dễ như trở bàn tay, thế nhưng hắn lại tàn nhẫn không chịu cho cô....
"Rất tốt, không cần lo lắng, anh có thể chờ đợi, đừng quên, anh vậy nhưng rất kiên nhẫn." Hắn cúi đầu hôn cô, cố ý làm ra vẻ tốt đợi cô cho phép.
"Không." Cô dùng sức cắn môi, thậm chí cắn đến chảy máu, vẫn là không muốn đáp ứng hắn. Cô thậm chí không có nhận ra, nước mắt chảy xuống dọc theo khuôn mặt phấn nộn, một giọt nước mắt rơi xuống trên da thịt ngăm đen của hắn.
Hắn đã nắm nhiều ngược điểm của cô như vậy, cô làm sao còn dám cho hắn nhiều hơn? Trong lòng cô vẫn là sợ hãi, nếu hắn không phải nhiệt tình, nếu hắn cầu hôn, cũng có thể là đùa dai? Cô chấp nhận chính mình không thể chống đỡ quá nhiều đã kích. Cô đã rất muốn để ý hắn, chính là bởi vì như thế, khiến cho cô không dám dễ dàng hứa hẹn.
"Cô gái nhỏ cố chấp!" Hắn gầm nhẹ nói, trong thanh âm tràn ngập phẫn bộ cùng bất đắc dĩ. Không biết vì sao, hắn đang kiên trì như thế, nhưng chỉ cần nhìn lấy nước mắt của cô, liền nhanh chóng tan rã, hỏng mất, thật sự không đành lòng khiến hắn hô hấp khó khăn.
Ngón tay hắn lại hoạt nhập, linh hoạt trong hoa kính non mềm của cô mà di động rất nhanh, cuồng dã mà kịch liệt, hoàn toàn âu yếm nơi tư mật của cô. Tiết tấu mãnh liệt rốt cuộc đem cô đến điểm giới hạn, trong nháy mắt khiến cô phát điên lên.
Đường Tâm gắt gao dựa vào hắn, ngã vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ rộng lớn, ở trên người hắn cuồng loạn thở hổn hển, sao cao trào mắt trở nên loạn đi, thậm chí sau một lúc lâu không biết được mình đang ở nơi nào. Thân thể yếu đuối tựa vào hắn, mà hai tay của hắn còn trong hoa kính rung động của cô, trấn an một chút đóa hoa run run.
"Em thật ngoan cố, muốn tới khi nào thì mới nhìn vào sự thật đây?" Hắn thở dài, không rõ vì sao đã giải thích với cô rất nhiều, vậy mà cô vẫn không chịu tin tưởng hắn nhiệt tình. Đại khái toàn bộ cũng là do hắn gieo gió gặt bão, dùng thủ đoạn tỉ bỉ như vậy để tiếp cận cô, trêu đùa cô, căn bản cũng khó trách cô không thể tin được hắn.
"Cái gọi là sự thật, chính là anh, cùng với Đỗ Phong Thần hạ âm mưu với tôi. Anh còn không nhắc thì tôi đã quên, tôi là nên hảo hảo mà cảm ơn ông ta, bái ông ta vì hổ trướng ban tặng người, có thể nói là tôi đã thua hoàn toàn." Cô thu nhi*p tinh thần, không thể tha thứ cho chính mình thế nhưng lại say mê ở trong иgự¢ hắn, nếu hắn tàn nhẫn một chút nữa thôi, cô đại khái thật sự mở miệng cầu khẩn hắn.
"Ông ta cũng chỉ là quan tâm đến em." Mộ Dung Đạt Viễn nói. Hắn biết đây một loại phương thức biểu đạt tình cảm khác thường, mặc dù có vài phần ác liệt, nhưng ít ra bọn họ đều quan tâm đối phương ; Nếu không phải tin tưởng hắn, Đỗ Phong Thần sẽ không có cho hắn cơ hội bò lên người Đường Tâm.
"Anh biết ông ta ở đâu sao?" Đường Tâm nhanh chóng đứng dậy, tay chân cảm thấy hư nguyễn, miễn cưỡng cố đứng thẳng, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, ngẩng đầu lên duy trì tư thế tôn nghiên.
"Ông ta đang ở trên lầu cao nhất công ti anh, không biết vì sao, ông ta tựa hồ rất kiên trì muốn ở lại đó." Mộ Dung Đạt Viễn nói dối như thật, rũ mắt xuống che đi hai luồng ánh sáng kì lạ. Hắn dụ Đường Tâm tới đó, kỳ thật là có tư tâm khác.
"Thật đúng lúc, tôi cũng có vài chuyện muốn thảo luận cùng hắn." Cô cần một ít thời gian để bình tĩnh hoặc là tìm một người để phát tiết cảm giác thất bại trong lòng, dù sao cô chính là không thể nhịn được nữa chuyện đã cùng hắn sống chung. Này, đi tìm Đỗ Phong Thần phát tiết tức giận, xem ra là lựa chọn tốt nhất.
Ở ngoài mặt bình tĩnh, chính là vì che dấu chân tướng cô thực đã mê luyến.
"Anh có thể tận hưởng sự chiêu đãi ở Đường gia, nhưng tôi không hứa sẽ chăm sóc anh." Cô thản nhiên nói, sau mở cửa lớn của phòng khác.
Thùng thùng thùng thùng thùng, liên tiếp vang lên năm tiếng đánh, nguyên bản tất cả người đang dán tai vào cửa nghe lén, tất cả đều bởi vì không dự đoán được Đường Tâm đột nhiên mở cửa mà ngã chật vật xuống đất. Vài người đều thần sắc xấu hổ ngẩng đầu, cứng họng nhìn Đường Tâm, quay đầu lại, nhìn Mộ Dung Đạt Viễn chỉ mặc một cái ҨЦầЛ ŁóŤ ngồi trong phòng khách.
Đường Tâm ngay cả khí lực để mắng cũng không có, chỉ vừa mới nghĩ đến chuyện phát sinh trong phòng, đều bị người nhà cùng bạn tốt nghe được không sót một chữ, cô liền xấu hổ và giận dữ muốn đi nhảy lầu. Cô thế nhưng lại bị lú lẩn, quên mất "Nghe trộm" căn bản chính là sở trường của người ở Đường gia.
Cô quay người lại, không có dũng khí tiếp xúc tầm mắt của mọi người, cơ hồ có thể muốn chạy trối ૮ɦếƭ ra khỏi Đường gia. {Khổ chị ghê :)) chị ăn mặc đàng hoàng mà :)) còn mặt dày biến thái ở trỏng thoát y bị người khác coi còn không ngại, sao chị phải ngại :))}
Mộ Dung Đạt Viễn ung dung cầm lấy tây trang lúc trước quản gia mang đến, thong thả bắt đầu mặc quần áo. Trong lòng hắn âm thầm thở dài, hoài nghi chính minh cả đời sau, có phải hay không đều phải truy đuổi cô gái bé nhỏ cố chấp kia?
"Đường tiên sinh, tôi nghĩ xin hỏi ngài một vấn đề." Hắn lễ phép nói, trong lúc mọi người trợn mắt há hốc mồm mặc áo khoác vào. Ánh mắt hắn cùng Hỏa Nhạ Hoan tiếp xúc, hai người trao đổi ánh mắt lẫn nhau. {Bởi ta nói, đừng có nhìn người mà oánh giá :)) Chị Hoan nhìn thục nữ chứ cũng thâm lắn =))}
Đường Phách Vũ chỉ có thể phát ra vài thanh âm trong cổ họng, trong khoảng thời gian ngắn còn không biết nên đối xử với Mộ Dung Đạt Viễn như thế nào. Ông đang lo lắng, là nên tiến đến cầm lấy tay đối phương, cảm tạ hắn thu phục hoàn toàn Đường Tâm, hay vẫn là bởi vì hắn dám chọc đến Đường Tâm, tội lớn ngập trời mà Gi*t hắn.
"Tôi nghĩ xin hỏi ngài, có phải hay không mua giúp thuộc hạ mình một bảo hiểm kếch xù." Mộ Dung Đạt Viễn nhìn bóng dáng Đường Tâm đi xa, chậm rãi nâng cao mày rậm "Bởi vì lấy trình độ phẫn nộ của Đường Tâm xem ra, kế tiếp cô ấy muốn đi gặp Đỗ Phong Thần, đại khái là kiếp này của ông tay có nguy cơ."
Hắn thật sự hoài nghi, Đường Tâm phẫn nộ có phải hay không sẽ xuống tay Gi*t ૮ɦếƭ Đỗ Phong Thần?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc