Dường như em đã yêu - Chương 12

Tác giả: Đang cập nhật

San lặng đi một giây, nụ cười đang nở trên môi cũng trở nên gượng gạo hơn. Nhìn thấy thái độ ngỡ ngàng và bất ngờ của San, R*ợ*u Vang quay ra xoa đầu:
- Ngốc ạ, đừng nghĩ đây là một câu tỏ tình, anh chỉ nói lên cảm nhận của mình thôi.
- Bỗng dưng có người nói với em như thế tất nhiên em sẽ… lo lắng rồi.- San cười hì hì.
- Đừng nghĩ nhiều, em biết thế thôi nhé!
San về nhà, vẩn vơ với suy nghĩ nếu như hôm nay Lâm là người nói ra câu ấy, có lẽ, San sẽ rất hạnh phúc. Nhưng, chỉ tiếc đó không phải Lâm, người con trai mà San vẫn thầm thương thầm nhớ.
“Lâm à, em thích anh lắm, anh có biết không?”
***
San vẫn đến hội tình nguyện như bình thường và cô vẫn gặp Lâm. Cho dù trái tim cô vẫn đập liên hồi khi Lâm bước tới gần hỏi han nhưng cô vẫn cố tỏ thái độ bình tĩnh khi nói chuyện. Công việc khiến cho cô và Lâm có cơ hội gần nhau thêm.
- Em chưa về à? Mình đi ăn tối nhé, được không?
- À, vâng, được ạ. San hơi lúng túng về lời đề nghị bất ngờ của Lâm.
San chủ động chọn quán ăn. Một quán ăn nhỏ, dân dã trong hẻm vắng. Món ăn ở đây không quá cầu kỳ và khách hàng ở đây cũng toàn người bình dân.
- Lần đầu tiên anh đến những chỗ như thế này à?
- Cũng không hẳn thế, chỉ là không thường xuyên thôi.
- Em thấy lạ đấy, một người như anh, cẩn thận đến từng chi tiết nhỏ, thích lui tới những chỗ yên tĩnh và sang trọng, mà lại đến hội tình nguyện để chăm sóc cho đám trẻ, thấy vô lý làm sao ấy. - San nói thẳng suy nghĩ của mình.
- Ban đầu anh cũng thấy khó thích nghi nhưng những gì diễn ra là hai mặt cuộc sống và điều đó cũng khá thú vị.
- Có còn lý do nào khác không?
- Anh muốn bù đắp những gì anh chưa làm được trước kia thôi, em còn nhớ đấy, anh vẫn thôi không day dứt về em gái mình.
- Em thật sự rất tiếc.
Lần đầu tiên San nói thẳng những gì mà cô vẫn nghĩ về Lâm, chẳng hề có một sự ngại ngùng, San chia sẻ và nói chuyện với anh như một người bạn chân thành. Cho dù đi bên anh, trái tim cô vẫn đập thình thịch...
- Anh rất thích đi với em, lần sau chúng ta có thể gặp nhau và đến những nơi hay ho như thế này nữa không?
- Tất nhiên rồi, nếu như anh có thời gian và thích thật sự.
Có vẻ như đã có một sự cởi mở và gần gũi hơn giữa Lâm và San. Cho đến khi về nhà, San nghĩ lại và chẳng thể ngờ rằng hôm nay người con trai mà cô vẫn thầm thương nhớ lại ở bên cô thật gần. San hạnh phúc chẳng thể nào ngủ được bởi trong cô đang có những tia hy vọng nhen nhóm.
Cô nghĩ đến những gì R*ợ*u Vang nói, có lẽ cô chẳng nên ngại ngần hay tự ti về bản thân nữa bởi có một điều chắc chắn rằng, cô cũng là một người con gái đặc biệt.
“Mình sẽ cố gắng để nắm lấy tình yêu của mình” - San quả quyết. Cô tin rằng đó là những tín hiệu thật khả quan để cô từng bước một chiếm được tình cảm của Lâm.
***
Những kỳ thi cuối năm thật căng thẳng, San bù đầu vào sách vở. Cho dù được ở nhà ôn tập nhưng San còn thấy tệ hại hơn bởi mọi thứ rối tung và khó chịu. San phải cố nhồi nhét vào đầu những thứ chẳng mấy thú vị, những con số khô khốc và những đêm dài bất tận mệt mỏi với cà phê.
San vẫn cố gắng dành ngày cuối tuần để đến với những đứa trẻ và quan trọng là gặp Lâm. Cho dù cô cũng cảm thấy mình hơi lợi dụng việc đến đây cho lý do cá nhân, nhưng rõ ràng rằng cô vẫn làm tốt mọi thứ chứ chẳng hề sao nhãng. Chỉ là thỉnh thoảng liếc mắt về phía Lâm và ngắm đôi mắt nâu và khuôn mặt tuấn tú kia mà thôi.
Dạo này San rất hay đi cùng với Lâm, đôi khi là lang thang trầm tư trên những con đường, dừng chân nghỉ ngơi ở một chỗ và im lặng nhìn ngắm mọi thứ đang chuyển động.
Hôm nay cũng là một ngày như thế. San đi bên Lâm, hai người đi bên nhau, im lặng, cô không hề biết anh đang nghĩ gì. Nhưng đối với San, điều ấy chẳng mấy quan trọng.
Lâm đưa San về, bất chợt anh kéo cô lại thật gần.
“San à, em biết không, đi bên em lúc nào anh cũng có cảm giác thật an toàn và bình yên” Thật nhẹ nhàng, Lâm nắm lấy tay cô và thật nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.
“Cảm ơn em gái!” Giọng Lâm thì thầm bên San thật gần, thật gần.
Trái tim San như tê cứng lại, nó dường như không đập nữa, không gian và mọi thứ có cảm giác như đang lắng lại. San ước sao cô có thể giữ mãi được giây phút này để thời gian thôi không trôi nữa.
Bóng Lâm khuất dần và San cứ đứng mãi như thế. Cô hạnh phúc, chỉ muốn hét lên thật to cho cả thế giới biết điều ấy.
San về nhà, chẳng thể nào quên nụ hôn ấy.
Nhưng cô cũng không thấy Lâm liên lạc cho cô.
Có thể anh đã quên nụ hôn ấy nhưng với San đó là một điều kỳ diệu mà cô đã mong chờ lâu lắm rồi.
***
Mai Chi hẹn gặp San. Cô hơi bất ngờ về cuộc gặp mặt này. Nhưng San cũng đoán trước được những gì Mai Chi định nói với cô.
- Đừng gặp anh Lâm nữa.
- Tại sao?
- Vì tôi ghét như thế!
- Cô có biết rằng cô thật ích kỉ không?
- Tôi có quyền ích kỉ vì tôi yêu anh ấy, còn cô, đừng có chen ngang vì hãy nhớ tôi mới thật sự là người phù hợp với anh Lâm… về mọi thứ…
San cười, tự dưng nhớ đến nụ hôn lên trán của Lâm, có thể nó không là gì đối với người khác, nhưng thật sự, San tin vào nụ hôn ấy.
Không hiểu khuôn mặt San có biểu lộ ra điều gì đó không nhưng có vẻ như Mai Chi cũng lờ mờ nhận ra và đoán được điều ấy. Cô ta tức giận đứng dậy trước. San cũng đã sẵn sàng cho cuộc "tuyên chiến".
Sinh nhật Lâm, San đã vui sướng đến phát điên khi được Lâm mời. Cô cười toe toét, líu la líu lô như một đứa trẻ. San nghĩ xem sẽ tặng quà gì cho Lâm, tìm mọi thứ trên mạng, rồi hỏi han bạn bè nhưng rút cuộc San chẳng thể nghĩ ra được thứ gì hay ho hơn cả. Tặng những thứ đắt tiền thì hiển nhiên San chẳng thể nào có thể có đủ tiền, và tất nhiên Lâm cũng sẽ chẳng thiếu những thứ như thế.
“Mình sẽ làm bánh sinh nhật tặng Lâm” - San sung sướng với ý nghĩ ấy, hì hục đi mua đồ và vật dụng để làm, cô tỉ mẩn tới từng chi tiết và cuối cùng, cô cũng ra lò được một chiếc bánh rất đẹp mắt. San cầm chiếc bánh, hạnh phúc khi nghĩ đến lúc Lâm nâng niu chiếc bánh do chính cô làm và thưởng thức nó.
Nhưng San gặp một vấn đề cực lớn đó là cô chẳng có bộ váy nào cả. Nhìn vào tủ quần áo chỉ thấy áo phông quần bò khiến cô thở dài ngán ngẩm. Bây giờ San mới biết sự quan trọng của váy vóc đối với một đứa con gái là như thế nào, bởi lẽ San đã từng kêu ca với Dung là sao mua lắm váy áo chật tủ để làm gì? Thêm nữa, cô cũng chẳng biết trang điểm cho mình trở nên đẹp hơn!
"A, mình sẽ nhờ cái Dung" - Thế là vấn đề to đùng của San đã được giải quyết, cái tủ váy áo chật cứng của Dung làm cho San có cảm giác đấy giống như một của hàng quần áo vậy, lại còn phụ kiện, vòng vèo và cả một đống túi tông duyệt tông như Dung.
- Mở mắt ra được rồi đấy, mày thấy thế nào. Dung bảo San mở mắt sau khi make up và làm tóc cho San.
- Ôi, tao đây á, khác quá! San ngạc nhiên khi nhìn vào gương, chính San còn chẳng nhận ra chính mình nữa.
- Xinh nhớ, thế mà chẳng bao giờ biết điệu đà, ôi, nhìn tao còn thích nữa là….
- Hehe, cảm ơn nhé, thôi tao đi đây không muộn mất.
San bắt taxi để đến, chật vật mãi vì ngày cuối tuần taxi thường đông hơn nhưng rồi cũng đến kịp. Cô hồi hộp, hít một hơi thật dài, chiếc bánh nhỏ San gói và để trong túi, định sẽ đưa cho Lâm khi nào thích hợp.
- Ôi SanSan, hôm nay em xinh quá, anh suýt nữa không nhận ra đấy.- Lâm niềm nở chào San rồi đưa cô vào nhà.
Căn nhà quá sang trọng giống như một biệt thự vậy, San hơi choáng ngợp bởi sự xa hoa này. Có rất đông người, mọi người đều toát lên vẻ sang trọng và nhìn là biết đều là những người có tiền và quyền thế. Thật sự, San hơi lo lắng bởi chưa bao giờ cô đến những nơi như thế này. San nhìn lại mình, cô chẳng thể nào sánh bằng những cô gái chân dài trong những bộ đầm ***y phô diễn cơ thể kia. San không tự tin, chiếc bánh vẫn nằm im trong túi.
Mai Chi nhìn thấy San rồi khẽ gật đầu chào kiêu hãnh, cô ta lướt mắt nhìn từ đầu đến chân San cười. San biết, nụ cười ấy là sự khinh thường. Cô ta kéo Lâm đi và San đành đứng một mình trơ trọi
Mai Chi dường như là tâm điểm của bữa tiệc, mọi người vây quanh tán tụng, cô ta đứng bên Lâm với vẻ kiêu sa và đầy tự hào như kiểu muốn nói cho cả thế giới biết rằng “chàng trai này là của tôi” vậy.
San muốn về, có lẽ bởi cô không biết mình sẽ nói chuyện với ai hay ở đây để làm gì.
Những món ăn trên bàn bày đẹp mắt, San chẳng bụng dạ nào muốn ăn. Một bữa tiệc sang trọng của những người giàu có và không khí thế này San cảm thấy ngột ngạt và khó thở trong ***g ***.
San lúng túng liệu chẳng biết cô ở thêm đây để làm gì nữa. Cô rút điện thoại, tìm số của R*ợ*u Vang, cô muốn anh đến đón cô thoát khỏi chỗ này, thoát khỏi cái cảnh nhìn thấy Lâm và Mai Chi tay trong tay tình tứ.
Tay San run run, chẳng hiểu sao San lại đánh rơi, luống cuống, cô định cúi xuống nhặt…
Có một ai đó cầm chiếc điện thoại, San lí nhí cảm ơn, ngước lên nhìn….
- R*ợ*u Vang, sao anh….? - San ngỡ ngàng.
- Suỵt, đừng có hét lên thế chứ?
- Sao anh lại ở đây…
- Mình ra ngoài đi, chỗ này chẳng thoải mái chút nào cả.
San vui mừng và cũng ngạc nhiên vô cùng khi R*ợ*u Vang đột ngột xuất hiện ở đây. Hóa ra, R*ợ*u Vang và Lâm là hai người bạn thân của nhau từ nhỏ.
- Em có gì mà cứ giấu mãi trong túi thế?
- À, cái này… San rụt rè rồi từ từ lôi trong túi ra chiếc bánh nhỏ được gói cẩn thận trong hộp.
- Cái này em định tặng Lâm, nhưng….
- Thế thì vào đưa cho cậu ấy đi chứ, đi nào, mạnh dạn lên…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc