Dường như em đã yêu - Chương 11

Tác giả: Đang cập nhật

“SanSan, đi vào nhà cho mẹ nói chuyện”. - Mẹ từ đâu đó chen vào, nghiêm nghị nhìn San rồi bảo San vào nhà. Cô không nghe được hai người phụ nữ đang nói với nhau chuyện gì. San ngoái cổ lại nhìn thì thấy những giọt nước mắt từ đôi mắt u buồn của cô Vy. San cảm nhận người phụ nữ ấy đang ôm mang nỗi đau đớn cực độ. Thoảng trong suy nghĩ San muốn hiểu thật nhiều về con người này, người mà cho đến 20 năm sau vẫn không khỏi day dứt với mối tình xưa.
Người mà có một sự liên hệ với người chú mà San yêu thương nhất…
***
Trở lại Hà Nội. San bị ám ảnh bởi hình dáng và nỗi niềm của người phụ nữ ấy. Cô cũng không hiểu tại sao có một cái gì đó như sự liên hệ vô hình với San với cô Vy. Dường như cô ấy muốn nói với San điều gì đó thì phải? Và có những điều San thắc mắc về chú nhưng vẫn chưa có ai trả lời…
Một sự đồng cảm nào đó... có lẽ bởi cả San và cô Vy đều yêu quý người chú đáng kính của San. - Cô nghĩ như vậy.
Người phụ nữ có đôi mắt u sầu ấy ám ảnh San một cách vô thức. Đôi mắt ấy, San thấy thật quen như cô đã gặp ở đâu đó rồi…
***
Lại những ngày tháng dài lên giảng đường chán ngắt. Đám bạn trong lớp túm tụm những nhóm chơi thân với nhau trò chuyện. Thực tế thì San đã nhận thấy sự buồn tẻ này lâu lắm rồi, ngay từ khi bước chân vào cổng trường đại học, ngay từ khi đặt Pu't viết tên ngành mà San sẽ học. Lũ bạn chơi với San đa số là con nhà khá giả, ít phải lo lắng đến tiền bạc. Thậm chí nếu hỏi thì thừa biết rằng mối quan tâm không ngoài mấy thứ như: đi mua sắm, ăn uống, vui chơi, yêu đương và đa số đó là game sau đó là dành thời gian để ngủ. Mấy trò tiêu khiển hầu hết là suốt ngày ngồi trước máy tính và đua nhau chém gió trên mấy mạng xã hội. San thấy nhàm chán, thật sự nhàm chán. Và sự cảm nhận ấy không phải riêng San mà hầu hết với những đứa bạn mà San quen. Toàn một đám không biết dùng thời gian vào việc gì ngoài việc đi chơi và đi chơi. Sinh viên ai cũng biết chỉ đến cuối kỳ mới vật mặt ra học chứ ngày thường chỉ cắp cặp lên giảng đường ngồi hết tiết rồi về. Nói cho đúng mức thì trường đại học mà San đang theo học không phải danh tiếng gì, sinh viên cũng không phải cố sống cố ૮ɦếƭ để vào được trường vì đầu vào số điểm cũng vừa tầm, ra trường cũng không phải lo lắng vì bố mẹ đều có mối quan hệ. Đa số lũ bạn của San không phải vất vả vì chuyện tiền bạc, cũng không phải lo trang trải cho cuộc sống trọ học mà hàng tháng luôn ung dung nhận tiền đầy đủ như lĩnh lương. San cũng có trong số đó, đôi khi San nhận thấy có lẽ San và đám bạn đang sống quá hời hợt và bỏ lỡ bao chuyện tươi đẹp của tuổi trẻ chăng? Nhưng thực tế là như thế, có hàng tá thời gian rảnh rỗi chồng chéo lên nhau mà San phát ngán tới mức không biết làm gì với nó. Lang thang trên mạng, chat chit, facebook mãi rồi cũng cảm thấy đó thực sự là những thứ… quá nhàm.
Tuy nhiên có một điều San thấy ở đám bạn là chúng không phải những đứa hư hỏng, không bao giờ biết đến vũ trường, bia R*ợ*u hay đàn đúm thuốc lắc. San cũng có phần nào cảm thấy ít ra thì như thế tốt hơn, chứ với những sự sa ngã của tuổi trẻ thì đối với San và đám bạn thì đang sống đúng với tuổi của mình. Tuổi trẻ, tuổi hai mươi đầy trong sáng không chút vẩn ***c…
Cả lũ gần chục đứa chen nhau xuống hai bàn cuối cùng của dãy giảng đường ngồi tán phét. Được dịp hôm nay chủ đề chính là chủ đề tình yêu của con bạn mới “tậu” người yêu mới, đấy là một anh “đẹp zai”. Một lũ được bữa cười sung sướng chất vấn con bạn bắt kể lại tỉ mỉ câu chuyện tình hay ho của nó rồi cười ha hả mặc kệ cho ông thầy trẻ đang ngồi chúi đầu vào cái máy tính như kiểu “kệ muốn làm gì thì làm”.
San cười phụ họa theo, nhìn cả một lũ hồn nhiên không chút âu lo.
San bỗng thấy có khi nào mình lại có suy nghĩ già hơn chúng nó không. Khi mà có những nồi buồn cứ đến vô cớ rồi đi rồi lại luẩn quẩn trong vòng chán ngắt ấy. Đôi khi nỗi buồn của tuổi trẻ thật là khó hiểu.
Người phụ nữ hôm trước gọi điện muốn gặp San nói chuyện. Cô đồng ý rồi nhanh chóng biến khỏi cái giảng đường buồn tẻ để bắt xe đến chỗ hẹn.
Người phụ nữ ấy đã tới từ lúc nào, kiên nhẫn ngồi đợi San đến. Đón chào San là nụ cười tươi tắn, đôi mắt ánh lên mừng rỡ khi thấy cô. San chào rồi ngồi xuống và giải thích lý do đến muộn bởi tìm được chỗ này San phải chuyển khá nhiều xe bus.
Tuy chỉ gặp San có một lần nhưng người phụ nữ này lại dành cho San những tình cảm đặc biệt. San ngồi nói chuyện với cô Vy một cách vui vẻ, người phụ nữ này khá khéo léo lại còn rất tâm lý. Lần đầu tiên nói chuyện với một người lớn tuổi San không hề có cảm giác ngại ngùng hay e dè. Bà nói San có thể gọi bà là dì Vy. San đồng ý với cách xưng hô thân mật ấy. Sau một hồi nói đủ chuyện, chủ yếu là chuyện của San thì bà rủ cô đi mua sắm vì đã lâu lắm bà không về Việt Nam nên cũng không thạo đường và cũng không biết khu mua sắm nào. San vui vẻ đi cùng.
Khu trung tâm thương mại mua sắm chủ yếu dành cho những người có tiền chứ những đứa sinh viên như San thường chỉ vào đây tham quan hay để tránh nóng những ngày hè nóng bức. Có đi vào đây thì túi tiền sinh viên cũng chẳng bao giờ đủ mà thanh toán với những hóa đơn tính tiền triệu. San đi cùng, lắc đầu lè lưỡi với con số 0 dài ngoằng.
San từ chối những món đồ cô Vy mua cho, nhất định San không lấy một thứ gì, mặc dù được khoác lên mình những bộ quần áo hàng hiệu là mơ ước của bao nhiêu đứa bạn San. Nhưng San không thích nhận quà của người khác, mà trong khi đó, San mới chỉ gặp người phụ nữ này có một lần và thêm lần này nữa là hai với tư cách là bạn của người chú đã quá cố.
- Con gái cô khéo chọn đồ quá, cái váy này hợp với cô lắm.
Nhân viên bán hàng nói với hai người khi San chọn một chiếc váy đưa cho cô Vy mặc thử. Thật tuyệt là nó vừa khít như may riêng cho cô ấy vậy. Hai người liếc nhìn nhau cười tủm tỉm, không biết vì do lời khen khéo léo hay vì những cử chỉ của San và bà Vy khá giống như hai mẹ con. Còn đối với mẹ, rất hiếm khi San và mẹ đi mua đồ cùng nhau. Mẹ San là người khá lạnh lùng, bà luôn có những quy tắc sống chuẩn mực và không dành chỗ cho sự ủy mị. Rất ít khi mẹ thể hiện tình cảm dành cho San nhưng cô hiểu bà luôn dõi theo những bước đi của mình.
San bước xuống thang máy cùng với những thứ đồ lỉnh kỉnh mới mua được. Cô Vy gọi cho tài xế báo rằng hai người đang đứng trước của trung tâm thương mại, rồi quay sang nói với San bà sẽ đưa cô đi ăn tối, sau đó sẽ đưa San về nhà.
***
Tối San loay hoay với những bài tập dài ngoằng, cố gắng làm cho xong cho đến khi đồng hồ đã điểm 12h đêm. Nick yahoo San vẫn để sáng đèn, mặc dù cô ít khi chat chit. Chợt thấy Lâm online, mỗi lần nhìn thấy đèn yahoo của Lâm sáng, San lại thấy tim mình hồi hộp một cách khó tả. Thậm chí San bỏ mọi việc đang làm dở chỉ để nhìn nick yahoo của Lâm dù không bao giờ dám buzz. Thậm chí mấy câu status của Lâm đôi khi là vu vơ, đôi khi chỉ là một lời bài hát cũng khiến San quan tâm và thích thú...
“Buzz!” - San đang suy nghĩ linh tinh thì bị giật mình. “Là Lâm” - San sướng rơn. Dù đây chỉ là một điều cực kỳ bình thường nhưng San hạnh phúc lắm. Thật khó lý giải cho một tình yêu mà San lúc nào cũng chỉ tự mình tưởng tượng mà cũng không hiểu đó có phải là tình yêu hay không?
Lâm dặn dò vài chuyện cho những chương trình sắp tới, ngoài ra chẳng có gì hơn. San hơi thất vọng. Nhưng dù sao thì San vẫn thích Lâm.
Thoảng qua vài suy nghĩ của San là dì Vy. Đối với San thì người phụ nữ này có rất nhiều điều khó hiểu. Thật tình San rất muốn biết người phụ này đối với chú là người quan trọng như thế nào. Nhưng tất cả chỉ là một mớ bòng bong…
***
Lại những ngày tháng đơn độc một mình, San lên giảng đường đều đặn, về nhà lại ôm mặt với cái máy tính xem phim rồi thức đến 1, 2 giờ sáng. Thỉnh thoảng lang thang cùng R*ợ*u Vang, cứ cuối tuần lại gặp Lâm ở hội tình nguyện. Nhưng San cũng chẳng có thời gian ở bên Lâm vì bận rộn với hàng đống việc và tất nhiên Mai Chi vẫn kè kè bên anh chẳng rời nửa bước. San lại chỉ có thể nhìn Lâm từ xa, thật khó chịu nếu như thích một người mà chỉ dám đứng từ xa nhìn anh thế này. Đã có lần San tự nhủ mình sẽ giũ bỏ hết lòng tự trọng để nói cho Lâm biết tình cảm của mình, nhưng có lẽ đó là một điều quá khó khăn với cô.
San vẫn gặp R*ợ*u Vang đều đặn, chat chit qua yahoo và nhắn tin hỏi han hàng ngày. Hình như R*ợ*u Vang đã trở thành mội thói quen của San, đó là người có đủ kiên nhẫn lắng nghe những câu chuyện không đầu không cuối, những ẩm ương, những nỗi buồn San vẫn gọi là “vô lý” và cả những câu chuyện hóm hỉnh đôi khi là bậy bạ San hóng được ở đâu đó.
Một lần đi giữa phố tấp nập, R*ợ*u Vang quay sang nói với San:
- Anh rất thích em đấy nhóc ạ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc