Dường như em đã yêu - Chương 07

Tác giả: Đang cập nhật

Tình yêu không phải với anh mà là với mẹ anh và gia đình anh thì điều đó là không đủ… Người con gái cùng anh đi đến suốt cuộc đời là một cô gái chuẩn mực, bố mẹ giàu có, được học hành tử tế, được học những thứ về nghệ thuật như piano, vẽ tranh và quan trọng hơn là cô ấy không phải là một đứa con gái nghèo giống như Hạ.
Anh không đủ mạnh mẽ để nắm tay Hạ đi suốt cuộc đời nên cô quyết định rời xa anh không một chút níu kéo. Cô bỏ lại sau lưng mọi ký ức tốt đẹp về những ngày tháng hạnh phúc, bỏ lại khung trời mộng mơ của ngày nào và bỏ lại anh trong khoảng trống vô hình.
“Anh biết không, bây giờ em thấy em chẳng có cái gì hết, gia đình không có, tiền không có, nhà cũng không, cả một tình yêu rẻ rách cũng không có nốt” - Đó là lời Hạ nói khi say.
***
Mọi người trong văn phòng đã về hết. Hạ còn ngồi lại để hoàn thành nốt vài chi tiết nhỏ.
- Cô chưa về hả? Anh không có nhiều tiền để trả cho nhân viên tự nguyện làm thêm giờ đâu nhé! - Đức, vị giám đốc trẻ đứng bên cạnh cô từ lúc nào vẫn nói chuyện với cô bằng cái giọng rất thân mật.
- Xong rồi đây sếp ạ. Hạ cười rồi tắt chương trình đồ họa.
Màn hình máy tính hiện ra… Một nụ cười và gương mặt rất quen…
Đức khẽ cười...
Quán R*ợ*u ốc vỉa hè trong buổi chiều của mùa thu. Màu xám ảm đạm của bầu trời sau cơn mưa và xung quanh mọi thứ đểu ẩm ướt đến khó chịu. Có hai người ngồi bên ly R*ợ*u trắng nhạt và đĩa ốc nóng, bà chủ quán thân thiết chào đón hai người khách quen. Một cậu thanh niên và một cô gái ăn mặc trông rất lạ với những thứ vòng vèo phụ kiện lạ mắt lúc nào cũng chỉ ngồi ở cái bàn ấy, gọi một đĩa ốc và một chai R*ợ*u, lúc nào cũng đến đây cũng vào buổi chiều. Hai con người có hai vị thế khác nhau nhưng họ ngồi bên nhau với sự chân tình và không còn những khoảng cách về tiền bạc, địa vị…
- Sau này em đi rồi, không biết còn ai ngồi uống R*ợ*u ốc với anh nữa?
- Anh kiếm lấy ai đấy thay thế đi là vừa đấy.
- Cũng chỉ tại em, đầu độc anh đến quán này và cả cái vị R*ợ*u khó quên ở đây nữa.
- Một người như anh không nên ngồi đây, anh phải vào những nhà hàng sang trọng , uống R*ợ*u ngoại, nhân viên phục vụ niềm nở chứ không nên ngồi quán vỉa hè như thế này. Mất hết cả vị thế. - Hạ nhìn Đức cười tinh quái.
- Em nghĩ thế là sai rồi, khi ngồi những chỗ như thế này, anh mới chính là anh, còn khi bước vào những nơi sang trọng ấy, anh phải cố gắng tỏ ra… gì nhỉ... biết đi đứng ăn nói... à… lịch lãm, biết trả tiền tip đúng kiểu. Thậm chí chẳng bao giờ ăn hết phần trong đĩa… Chẳng thoải mái chút nào…
Hạ quen Đức cũng chưa lâu nhưng hai người khá thân thiết bởi Hạ coi anh như anh trai, còn Đức thì coi Hạ như đứa em gái cần được vỗ về. Anh biết hoàn cảnh của Hạ nhưng không tỏ ra thương hại vì anh biết Hạ ghét điều đó, anh luôn cố gắng đối xử với Hạ giống như những người khác. Cố gắng không để cho cô biết rằng anh thương cô như tình thương của một người thân.
Anh muốn Hạ ở lại nhưng không có gì để níu kéo. Cô bảo rằng hãy để cô đi và sau này gặp lại, chắc chắn anh sẽ nhìn thấy cô với nụ cười chứ không phải với gương mặt ảm đạm như thế này. Đức tôn trọng quyết định ấy và đối với một người con gái như Hạ, khi mà thứ duy nhất cô nâng niu là tình yêu nhưng nó đã mất đi thì sẽ chẳng còn gì để ngăn bước chân cô nữa.
Hạ muốn anh giúp cô một việc trước khi đi, đó là kể cho anh nghe câu chuyện về một cô gái có một niềm đam mê cháy bỏng nhưng bắt buộc phải từ bỏ. Đó là câu chuyện về người bạn thân tốt nhất của Hạ… Đó là lý do tại sao Hạ đang cố làm điều này dành cho người bạn ấy.
- Anh không có thói quen làm việc theo cảm tính hay do những mối quan hệ thân quen. Nhưng… nếu là bạn em và đúng như những gì em nói, hãy bảo cô ấy đến gặp anh…
Anh nói như thế là đã gần như nhận lời Hạ. Cô vui vì đã cô đang cố gắng làm một việc tốt cho San.
- Cô bé chụp ảnh với em mà em để làm hình nền máy tính ấy, anh cũng nhìn thấy rồi đúng không?
- Ồ…
Đức cười tủm tỉm, giấu đi sự ngạc nhiên. “Đúng là cuộc sống có những điều không ai có thể biết trước được, cho đến phút cuối cùng”.
San nhận nhiệm vụ mới của hội tình nguyện để cùng với Lâm tổ chức chương trình đấu giá từ thiện cho những em nhỏ bị mắc bệnh tự kỉ. Đây cũng coi như là lần thử thách đầu tiên đối với San. San miệt mài nghiên cứu, tìm tài liệu trên mạng và học tập kinh nghiệm cho tổ chức sự kiện.
Được biết, nhân sự kiện này bố nuôi của Lâm và cũng là bố của Mai Chi sẽ đến dự. San thấy được tầm quan trọng của công việc mà Lâm giao cho cô và nghĩ đến việc được Lâm tin tưởng, cô cảm thấy rất hạnh phúc.
San hỏi tại sao Lâm lại chọn San mặc dù cô chưa hề có chút kinh nghiệm nào và anh có thể chọn bất cứ ai đó chứ không phải một người mới như San. Lâm cười thân mật giải thích, bởi anh cần những ý tưởng mới sáng tạo chứ không muốn những kịch bản cũ đã lặp đi lặp lại quá nhiều lần. Vả lại anh cũng muốn dành cho cô một cơ hội để thể hiện chính mình. “cứ thể hiện hết những gì mà em có, SanSan ạ, đừng ngại ngần” - Lâm ân cần nói với cô.
San thức gần hai đêm để hoàn thành kịch bản chương trình, lên kế hoạch để chương trình có thể chạy tốt mà không vấp phải bất cứ điều gì. Tính toán chi phí để xin kinh phí từ nhà tài trợ. Buổi sáng cô vẫn lên giảng đường đều đặn, chiều chạy đôn đáo cùng Lâm đến đi các cơ quan xinh kinh phí, phân công nhiệm vụ cho những thành viên khác phụ trách âm thanh, ánh sáng, thuê MC, thuê diễn viên rồi đội ngũ phục vụ. Công việc ngập đầu nhưng San thấy vui, Lâm thấy vui thì chắc chắn cô sẽ vui rồi.
Cả tuần liền cùng Lâm chạy ngoài đường và mọi việc đã gần ổn. San đã quen với bận rộn tối mắt, quên cả ăn, thậm chí cả Lâm cũng không nhớ đến ăn uống mà làm việc quên cả mệt mỏi. Lâm khá bận với việc ở bệnh viện, lại thêm vụ chương trình này nữa, buổi tối Lâm còn phải trực ca đêm. San thấy anh vất vả quá, San lo lắng cho anh, nhưng đáp lại anh còn lo lắng cho cô hơn. Từng việc cô làm anh đều cẩn thận check lại rồi góp ý kiến, cũng nhắc nhở cô ăn uống và đừng thức đêm nhiều quá sợ đến lúc bắt đầu chương trình lại không đủ sức nữa. Nhưng San vui lắm, hàng ngày cô được gặp anh, được nói chuyện được nghe thấy giọng nói ấm áp của anh, được nghe anh gọi hai tiếng “SanSan” đầy trìu mến. Mỗi lần gặp anh, trái tim cô dường như đập loạn xạ nhưng cô đều cố gắng hít thật sâu để giấu đi điều đó.
Buổi chiều chủ nhật, khi San và Lâm đã hoàn thành những công đoạn cuối cùng với buổi tổng duyệt khá thành công. Lâm mời cô đi ăn, quán ăn sang trọng yên tĩnh, mát mẻ và có rất nhiều khách nước ngoài ghé qua. Những món ăn lạ mắt mà San chưa biết tên, thậm chí việc đọc tên được chúng cũng thật là khó. Cô để Lâm tự chọn món bởi có vẻ như anh khá quen với những nơi thế này …
Nhìn phong cách từ tốn của anh với những chi tiết nhỏ, rất nhẹ nhàng và lịch sự với người phục vụ làm cho cô cũng không thể tự nhiên như bình thường được. Nhưng cô thích cái cách anh cư xử như thế.
- Em thử món này đi, rất ngon ấy, nó được làm theo phong cách Ý.
- Vâng, cảm ơn anh.- San nhẹ nhàng.
- Đấy là món anh thích nhất đấy.
- Thế ạ, em thấy nó khá ngon.- San trả lời như một cái máy, mặc dù cái món ấy cô không thấy hấp dẫn nhiều.
- Nói cho em biết nhé, anh ghét món susi như cô gái bàn bên cạnh đang háo hức ăn lắm, tanh và thật là khó chịu!- Lâm nói với cô rồi hướng mắt sang bàn bên cạnh có ý chỉ cho San thấy.
- À vâng, em…,món đó, em cũng không hay ăn.- San ngượng nghịu trả lời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay