Đường Chim Bay - Chương 34

Tác giả: Lộ Điểu

Ngoại truyện : Cuộc gặp vô tình của Dương và Lý (1)
Dương từ trong siêu thị đi ra ngoài, anh mua một thùng mì gói lớn, còn có một số đồ hộp thịt, nước trái cây tươi trong siêu thị
Z mới từ nhà anh rời đi, giống như cá diếc sang sông. Tất cả thức ăn trong tủ lạnh đều bị ăn sạch, cả thực phẩm hết hạn cũng không ngoại lệ. Trải qua giám định, Z tuyệt đối là một sinh vật ngoài hành tinh, hệ tiêu hoá có thể chứa vạn vật, miễn dịch với tất cả loại hình thức ăn gây ngộ độc.
Thời điểm Z tới hai tay trống trơn, lúc trở về lại mang theo phần cứng của laptop – thật ra thì mấy bộ phận không thực tế đó cực độ không tốt, dùng lời nói mà Dương và Z đều có thể hiểu, chính là thêu hoa trên túi rơm. Z nói: “Kỹ thuật của hacker cao hay thấp hoàn toàn không hề liên quan đến phần cứng của máy vi tính.” Ngụ ý, Otaku (trạch nữ) cho dù dùng 2 cái processor cũng không thể nào đi vào lầu năm góc hóng gió. Trong vòng hai tuần ở chỗ Dương, Z tra ra mấy chỗ sơ hở của phần mềm thông dụng, rồi đăng ký bán trên một website Thụy Sĩ, tính riêng tiền bán số liệu chỗ sơ hở đã hơn 3 triệu Euro.
Mấy năm này, Dương và Z lui tới quá mức, ở dưới sự ảnh hưởng của cô, Dương cũng bắt đầu thỉnh thoảng đến liên minh Hacker đi dạo.
Đây là một thế giới rất sâu, người thường thường nghĩ hacker cách mình rất xa, lại không biết đám người hành nghề đặc biệt này lại rất gần tất cả mọi người – chỉ cần bạn lên mạng, thì bọn họ đang ở bên cạnh bạn.
Mỗi nghề đều có quy tắc ngầm của mình, hacker cũng như thế. Bọn họ là người hành nghề tự do, không cần đi làm đúng hạn, tự nhiên tùy thời đều có thể làm việc theo ý mình, hơn nữa còn là đám người thu nhập cao. So với “Kẻ phát minh” phần mềm Trojan, “người lây bệnh” tung virus và phần mềm Trojan, “Người săn đuổi” vồ trúng thịt gà, đám người tự do này chính là tồn tại trong truyền thuyết.
Loại người này có kỹ thuật siêu cao và kiến thức lập trình cực kỳ phong phú, bọn họ cơ hồ hòa làm một thể với ngôn ngữ máy vi tính, mỗi người đều có thể tra ra chỗ sơ hở trong lập trình software. Bọn họ chỉ là tìm kiếm chỗ sơ hở rồi bán ra, không có công kích trực tiếp bất kỳ máy vi tính của ai, cho nên cũng không phạm pháp.
Bọn họ được gọi là “Nhà thám hiểm” thế giới internet, bọn họ ở trong đỉnh kim tự tháp của hacker, chẳng những hacker khác phải mua những số liệu sơ hở bọn họ tìm ra, người tạo ra software đó cũng tìm kiếm sự giúp đỡ của họ.
Z chính là nhân vật đỉnh cao trong đám “Nhà thám hiểm” này. Nhưng trong cuộc sống hiện thực, nhân vật đỉnh cao này lại là một kẻ hủy diệt tủ lạnh, tiêu hóa vạn năng, thật là con ma ban đêm, du hồn đêm khuya trong hành lang… Tóm lại, Dương cảm thấy anh không thể nào chịu đựng được việc sống chung dưới một mái nhà với cô.
Anh từ từ đi, hồi tưởng trong nhà còn có chỗ nào cần dọn dẹp. Xét thấy ngày hôm qua Z mới vừa hưởng dụng phòng tắm của anh, Dương quyết định sau khi về nhà lập tức tiến hành thanh khiết tất cả mọi chỗ trong phòng tắm.
Đoán theo nhân phẩm một năm tắm 52 lần của Z, độ dầy của lớp bụi ngày hôm qua cô tắm ra chắc chắn hơn 2mm, để bảo đảm an tâm, Dương quyết định lần đầu thanh khiết tuyệt đối phải dùng a-xít clohidric.
Anh nhớ từ nơi này quẹo trái vào một hẻm nhỏ thì có một tiệm bán thuốc hóa học độc quyền, vì vậy không chút do dự đi vào.
Ngõ hẻm rất sâu còn thu hẹp, mới vừa mưa, trên đất có rất nhiều bùn lầy.
Los Angeles nằm ở vùng biển Tây Nam nước Mĩ, thường thường bị dòng không khí ẩm ướt ảnh hưởng nên u ám mưa rơi liên miên. May mắn vệ sinh đường phố làm rất tốt, phần lớn nước trên đường phố đều trong suốt, nhưng hẻm này lại ở khu nghèo khó, mặt đất lồi lõm, trên mặt đường xi măng vỡ đã đọng không ít bụi bậm, một khi trời mưa liền thay đổi thành lầy lội.
Dương không sợ bẩn, anh chỉ không chịu nổi nhà của mình bị ô nhiễm mà thôi, Z xưng anh là “Người mắc phải chứng thích sạch sẽ”, “Đàn ông yêu nhà điển hình”. Thành viên khác trong Pandora đều gọi khen Z là tài hoa, danh hiệu này nói rõ bản chất phi thường.
Hẻm nhỏ quanh co tĩnh mịch, một đoạn đường rất dài đều không có người, Dương cúi đầu từ từ đi, không hề nóng nảy. Cho đến khi anh nhìn thấy người nằm vật xuống trên đất.
Anh dừng bước.
Một người phương Đông nằm nghiêng ở trên mặt đường xi măng, tóc lửng bị người ta xoa rất loạn, mái tóc dính đầy bùn cát, áo choàng ngắn màu trắng giống như pho mát bị mốc, dính nhiều vết dơ bẩn.
Có lẽ là phụ nữ, anh lạnh lùng nhìn xuống người bên chân, trong lòng nghĩ.
Dương không phải một nhà từ thiện, anh chỉ là một người trẻ tuổi có đạo đức ở dưới tiêu chuẩn của xã hội. Nếu như vô tình gặp người bệnh sắp ૮ɦếƭ, nhiều nhất chỉ gọi tổng hợp tuyến hồng ngoại 911 hoặc phân lưu tuyến hồng ngoại 311. Báo cáo hết địa điểm, đa số tình huống đều có tai như điếc với những phương pháp cấp cứu mà nhân viên y tế chỉ dẫn ở đầu bên kia. Phong cách vắt giò ngồi xem làm như việc không liên quan mình thể hiện rất rõ ràng trên người anh.
- cô gái này giống như ૮ɦếƭ rồi, *** không thấy phập phồng, trên mặt dính đầy bụi bậm. Dương ngồi chồm hổm xuống, ôm túi giấy siêu thị ở trước ***, đưa ra một cái tay đâm đâm mặt của cô.
Lạnh giống như tảng băng. Hơn nữa, thật bẩn…
Anh thu tay lại, nhìn chút bụi dính ở đầu ngón tay mình, quyết định cứ để cô ta nằm lại đây. Dù sao ૮ɦếƭ cũng đã ૮ɦếƭ rồi, anh nên nhanh chóng rút lui, ở lại bên cạnh một thi thể chờ đợi cảnh sát tìm tới rồi hỏi han theo pháp luật là một chuyện rất ngu.
Dương đang muốn đi, điện thoại di động trong túi vang lên. Móc ra xem, là Z điện tới.
“Hey, có biện pháp lấy được giác mạc không? Nhóm máu A.” Z nói.
“… Cô có thể hỏi xin bệnh viện.”
“Không còn kịp nữa, có rất nhiều người xếp hàng, hiện tại xin không biết đợi đến lúc nào.”
“Ai cần gấp vậy?”
“La Nặc Nặc Á, bạn của tôi, một lính đánh thuê.”
“A, lính đánh thuê à, khó trách gấp gáp như vậy, việc này phiền toái.”
“Làm thế nào?”
Dương ngồi xổm xuống lần nữa, đưa một cái tay ra banh mắt thi thể kia lên, phát hiện tròng mắt của nó khuếch trương, giác mạc trong suốt không vẩn ***c.
“Z à, cô có ở cạnh máy vi tính không?”
“Ở đây.”
“Tra xem bao lâu sau khi ૮ɦếƭ thì giác mạc mới vẩn ***c?”
Hai giây sau – “Một đến hai giờ.”
“Tra tiếp thời gian bảo đảm chất lượng của giác mạc.”
Lập tức trả lời – “Trong vòng sáu tiếng gở xuống, trong hai mươi bốn giờ phải thay.”
“Bên cạnh tôi có một thi thể rất mới mẻ, còn ở trong thời gian bảo đảm chất lượng. Hình dáng có thể phù hợp yêu cầu của cô, có muốn tôi mang về không?”
“A, mặc kệ như thế nào, anh mang về đi rồi nói. Tôi lên chợ đen xem hai ngày nay có giác mạc thích hợp được bán ra không.”
Dương kéo người ૮ɦếƭ lên, để nó ngồi dưới đất, tựa vào trong cánh tay mình.
Bình thường mà nói, người hơi có lòng đồng tình đều sẽ dùng từ anh hoặc cô để chỉ người đã ૮ɦếƭ, nhưng Dương chia rất rõ ràng. ૮ɦếƭ chính là ૮ɦếƭ rồi, không có mạng sống cũng không có linh hồn. Dù gặp phải cảnh ngộ nào cũng sẽ không phản kháng, chỉ là món đồ chơi lạnh lẽo.
Anh thói quen xếp thi thể vào loại “Nó”. HE và SHE cũng không thể dùng ở trên vật lạnh lẽo không hề linh hồn.
Anh có một tình cảm trìu mến đặc biệt với thi thể.
Trên người nó ướt hết, xem ra là đã dầm mưa suốt.
Cái áo choàng ngắn dính đầy bùn đất này quá gây chú ý, anh bèn *** khoác cộc tay của mình xuống, đắp lên bên ngoài nó, sau đó xoay người vác lên vai. Dương một tay ôm túi mua hàng từ siêu thị, một tay dắt cánh tay lạnh lẽo của nó, một đường đi chậm về kho hàng mình thuê, trên đường gặp phải mấy người nhìn Dương, thì anh đều dùng lý do người bạn bị ngã bệnh thành công lừa gạt qua.
Cửa mở ra, Dương lập tức biết trong nhà mình có người đến, quả nhiên, Z từ trong phòng bếp lung lay ra ngoài. Tóc của cô luôn rối loạn, mặc quần dài vải rách màu vàng, trong tay ôm máy vi tính mini mới sắm: “Tôi đang muốn gọi cho anh để báo không cần phiền toái gì, trên chợ đen vừa đúng bán ra giác mạc mới, tôi đã điều tra tài liệu của người ૮ɦếƭ khi còn sống, không có mắc bệnh gì, rất đáng tin. Giá tiền cũng tương đối thích hợp, bạn của tôi đã trả tiền trước rồi.”
Dương cởi giầy ra để trước cửa, thay dép trong nhà rồi mới đi vào, vọt thẳng vào phòng tắm, thả người trong bả vai xuống cái tủ tắm đúng, mới nâng người lên nói: “Cô có thời gian đi hack kho tài liệu bệnh nhân, lại không thời gian cho tôi biết một tiếng? Hiện tại tôi mang nó trở lại rồi cô bảo làm sao hả.”
Anh khá là bắt bẻ với thiết bị lắp đặt trong nhà, phòng tắm giữ được cực kỳ khô ráo chỉnh tề, tủ tắm kiểu đứng bị ngăn trở ở trong kính mờ ẩm ướt, bên ngoài tủ tắm là một tấm thảm thêu hoa, nhưng hôm nay đã bị giọt nước từ trên thi thể chảy xuống làm dơ.
Dương không muốn thấy một màn thảm không nỡ nhìn này, bởi vì ý nghĩa này anh lại muốn vệ sinh lại lần nữa, vì vậy dắt Z rời khỏi phòng tắm.
Z mới nói: “Ai mang về thì người đó chịu trách nhiệm.”
Dương hung tợn trừng cô một hồi lâu không thể nói.
“Vừa đúng thời gian trước tôi xem được ba bước xử lý thi thể trên một website, hình như trước hết là cần axit rồi đến cái gì đó, tóm lại là chất thuốc hóa học có thể hòa tan cả người, một chút cặn bã đều không còn.”
“Sau đó thì sao? Sau đó rót dung dịch từ cơ thể xương cốt lông tóc kia tan ra vào bồn cầu nhà tôi, rồi chảy ra từ cống thoát nước nhà tôi?”
“…”
“Tôi cho cô biết, tôi tình nguyện thoa máu của tôi khắp vách tường, cũng không nguyện ý để cho một giọt nước mũi của người khác dính nhà sàn nhà tôi, huống chi là thứ ghê tởm thế này.”
“Vậy bây giờ anh cũng mang ‘ nó ’ vào rồi, anh nói nên làm sao bây giờ.” Z rất không đạo đức nói.
Bọn họ đều là một loại người, có đạo đức ở dưới tiêu chuẩn của xã hội, cũng không biết là ai lây bệnh cho ai, hoặc là cùng lây bệnh cho nhau.
Hai người đang nói chuyện, phòng tắm bên kia đột nhiên truyền đến tiếng vang huyên náo. Bất luận là Dương hay là Z đều ngậm miệng lại, cẩn thận lắng nghe.
Z hỏi: “Nhà anh có chuột?”
“Không thể nào. Dù là con gián vạn năm không ૮ɦếƭ cũng không thể có.”
“… Vậy là âm thanh gì? Có vật gì ở đó hả?”
“…”
Hai người liếc nhau một cái, sau lưng phát rét.
“Anh xác định ‘ nó ’ mà anh mang về đã ૮ɦếƭ rồi sao?”
“Cô cho rằng tôi nhìn nhầm sao?”
Không thể nào, Z biết Dương là hạng người gì, nghiêm cẩn nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ. Anh cũng thường thường giao thiệp với người ૮ɦếƭ, còn là một chuyên gia chế tạo người ૮ɦếƭ, không thể nào nhận lầm.
Căn cứ vào văn hóa của đất nước, hai người bọn họ đoán được một khả năng, cả người liền tê dại.
Dương nhe răng trợn mắt nói: “Như vậy là… Xác ૮ɦếƭ vùng dậy?!!”
Khả năng này không phải không có, Dương không tin, cho dù tin cũng là tin Ma Giáo, tỷ như Thái Dương thần giáo… Đối với mấy vụ án xác ૮ɦếƭ vùng dậy hiếm gặp, anh cảm thấy không sợ mà là H**g phấn. Anh không thể nào cảm thấy sợ, nếu như bạn ngày ngày đối mặt với loại hình du hồn nửa đêm không phải con người của Z, như vậy cho dù Hắc Sơn Lão Yêu sống lại cũng không thể cảm thấy đáng sợ.
Về phần Z – người chuyên bay tới bay lui trong nhà thì không cần phải nói rồi. Cô rất quan tâm nói: “Đi qua xem chuyện gì đây.”
“Không ngờ trừ ngôn ngữ máy vi tính ra, trên thế giới còn có chuyện khiến cô hứng thú.”
***
Thích nhất là một mình sống ở trong không gian thuộc về mình, ghét nhất là người khác tùy ý chà đạp không gian của mình – thói quen của Dương làm cho người ta vừa xem hiểu ngay, anh bao lại địa bàn của mình, nếu đồng ý thì người khác có thể tùy ý tiến vào, nếu ghét ai thì dù người đó không màng sống ૮ɦếƭ cũng chỉ có thể quanh quẩn ở cửa nhà anh.
Anh trải qua cuộc sống như con sói, chỉ là bên cạnh không có bầy sói, anh là một con sói sống một mình.
Anh chứa được bất cứ thứ đồ bỏ nào ở trong nhà mình, nhưng điều kiện trước nhất phải là chính anh mang vào hoặc tự chế tạo. Thi thể không có mạng sống, thì xem như một món đồ bỏ to lớn, nhưng nếu như thi thể vẫn chưa hoàn toàn ૮ɦếƭ hẳn, hơn nữa đột nhiên sống lại, vậy thì biến thành người sống sờ sờ mà Dương không thể chịu nổi – huống chi hiện trạng thê thảm trước mắt của thi thế này, khiến anh liếc nhìn liền sinh lòng chán ghét.
“Ghét” là từ ngữ thỏa đáng nhất để hình dung tâm trạng của anh lúc đó.
Thi thể đã ૮ɦếƭ này sống lại, nó biến thành “cô”. Sự thật này khiến Dương dâng lên ác cảm từ trong đáy lòng. Người hoàn toàn không quen biết kia đang tựa vào trên tấm kính mờ của tủ tắm đứng, sắc mặt tái xanh khó coi, trên da hỗn tạp chất lỏng không biết là mưa hay là mồ hôi.
Thật là bẩn thỉu, thật muốn mau chóng ném ra ngoài. Dương nghĩ.
Anh mới vừa cúi người xuống muốn bắt nó lại, ngay sau đó liền phát hiện cô đang hơi co quắp, chất lỏng màu đỏ ngòm nhàn nhạt từ khóe miệng chảy xuống. Cơ hồ chỉ là chuyện trong mấy giây, cô bắt đầu co quắp mãnh liệt, kịch liệt đến Dương cho rằng cô sẽ cắn đứt đầu lưỡi mình trong lúc co quắp. Anh vẫn duy trì tư thế cúi người, không thể động đậy. Trơ mắt thấy mồ hôi lạnh của cô không ngừng rỉ ra da, giống như da biến thành màng mỏng không có lực cản trở, không cách nào giam cầm cơ thể người bên trong.
Z hô lớn: “Giữ chặt cô ta, đây là chứng thiếu thuốc.”
Anh đứng ngẩn ngơ mấy giây, chợt nặng nề ngã xuống, cái trán cúi xuống bên cạnh tủ tắm đứng, phát ra tiếng vang trầm nặng. Z há to miệng, dù là hệ thống phòng ngự của máy vi tính mình bị công phá cũng không có kinh ngạc thế này. Cô cứ trơ mắt nhìn Dương đánh mất tất cả hơi sức, thân thể giống như bị rút sạch xương sống, theo bồn tắm trượt chân xuống, nằm ở trên mặt thảm phòng tắm.
Z bị sợ nhảy lên, nhưng mà trước khi cô kịp phản ứng, Dương lại đột nhiên có phản ứng. Anh giống như là bị điện giật, cả người co quắp chấn động, tiếp đó mở mắt. Lông tơ của thảm dính vào mắt, khô ráo mềm mại, kho hàng này vốn được anh sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, chỗ mà lúc trước vốn bị nhận định là không thể cho người ở, giờ lại giống như là gia đình thoải mái.
Nhưng chỗ này căn bản không có gia đình, nơi này chỉ có một người ở – chính anh.
Hai tay anh chống đất, từ từ đứng lên.
“Anh làm sao vậy?” Z hỏi.
Dương lắc đầu, chán ghét liếc người trong bồn tắm, lại căm hận chuyển tầm mắt: “Giúp tôi ném cô ta đi ra ngoài.”
“Ném tới nơi nào?”
“Cửa sau đi ra ngoài quẹo phải 20m có một đống rác.”
Nghe nói người té xỉu còn nặng nề hơn người tỉnh táo, bởi vì bọn họ mất đi ý thức, sẽ không phối hợp hành động của người khác, cho nên khiêng một người té xỉu lên phải hao phí gấp đôi hơi sức. Nhưng nếu như đối mặt là một người còn ૮ɦếƭ chìm giãy giụa, hơi sức tiêu hao sẽ càng gấp ba bình thường, bởi vì người ૮ɦếƭ chìm giãy giụa, càng là liều ૮ɦếƭ giãy giụa.
Z cảm khái thời gian mình ngồi ở trước máy vi tính quá lâu, nên bây giờ thật không muốn một con nghiện mà tiêu phí hơi sức, chỉ là cô vẫn làm theo lời Dương, cô xem
được tâm tình của anh cực độ không tốt, tội gì vì một người xa lạ phá hư cách mạng hữu nghị giữa bọn họ.
Cả buổi tối Dương đều không có ngủ, trước mắt anh nhấp nhô cảnh tượng khó có thể quên được, thay nhau ra sân tựa như đèn kéo quân. Đây là một bộ phim, một bi kịch gia đình còn hơn cả phim truyền hình chiếu lúc 8 giờ. Bị lừa gạt khổ sở không chịu nổi, xao động lo lắng khi bị vứt bỏ, ở buổi tối hôm ấy đều dây dưa anh.
Buồn khổ đến cực điểm, anh cũng muốn thử dùng loài hoa anh túc cấm kỵ để ngăn lại ký ức của mình, dùng mơ mộng ảo cảnh thay thế trí nhớ khổ sở. Chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, anh sẽ không biến thành hành động, trước khi bị MT ô nhiễm, anh sẽ kết thúc tánh mạng của mình trước.
Anh căm hận chán ghét tất cả thứ có liên quan với MT, hai mươi bốn người trong Pandora đều là như vậy. Bọn họ giữ mình trong sạch, dẫu có ૮ɦếƭ cũng sẽ không dính vào vật phẩm tội ác này.
Chuyện xưa của Dương thật ra thì rất đơn giản, anh và người mẹ tóc đen sinh sống cùng nhau. Anh bị bạn học trong trường học vây xem, bị nói thành là “ông già nhỏ”, bởi vì anh từ nhỏ đã có màu tóc gần như bạc trắng, rõ ràng là mắt đen như người phương Đông, lại mang theo màu tóc của người phương Tây.
Mẹ lại rất vui mừng, nói đây là kỷ niệm mà cha để lại cho anh. Hôm nay hồi tưởng lại, Dương chỉ dùng cái từ “mềm yếu” chỉ phái nữ để khái quát.
Sau đó bọn họ di cư đến nước Mĩ, mẹ dẫn anh đến sum họp với cha.

Dương không ngủ được, anh từ trên giường bò dậy, kéo cửa phòng ngủ ra, phát hiện trong phòng khách đều tối. Z đã rời đi rồi, có lẽ là đi kiểm tra giác mạc mua được từ chợ đen.
Anh nghe được tiếng tim đập của mình, nghe được tiếng xe hơi gào thét mà qua trên đường phố xa xa, nhưng không nghe được âm thanh người sống.
Cuộc sống thật yên tĩnh.
Khi đèn treo bật lên, liền thấy được thiết kế huy hoàng giống như của một gia đình vô cùng giàu, song khi màn đêm buông xuống, chốt mở kéo lên, tất cả cảnh tượng đều chìm vào bóng tối, vì vậy chỉ có thể nghe được âm thanh của mình.
Chốt mở bị đè xuống vang lên một tiếng nhỏ.
Dương nhắm lại hai mắt, rất nhanh thích ứng độ sáng này, nơi này trừ anh ra không còn ai khác. Không có cha, không có mẹ, chỉ có một mình anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc