Đường Chim Bay - Chương 12

Tác giả: Lộ Điểu

Tôi muốn hắn ta, gây mê hắn cho tôi
Nhà lớn ở Tây Nam Đa Duy Cống.
Brando mặc một cái áo ngủ bằng lông màu vàng nhạt, ngồi trên ghế mây trong nhà kính, một tay bưng ly hồng trà, chăm chú xem báo.
Khoảng thời gian trước, một cái nhà kho của gia tộc bị cảnh sát Mexico thanh tra và tịch thu tài sản, mười tỷ dollar bên trong đã bị tịch thu hết. Mặc dù không tạo ra uy hiếp lớn đối với kho bạc của gia tộc, nhưng từ trong đã để lộ ra sơ hở không thể bỏ qua trong sự quản lý.
Hắn dùng tròn một tháng để tìm kiếm ứng cử viên đủ sức đảm nhiệm chức vụ xoay vòng tiền mặt, thuận tiện di dời số tiền mặt đang cất, an bài kết hoạch rửa tiền năm nay, hôm nay mới vừa được rảnh rỗi.
Ánh sáng của nắng sớm mùa đông xuyên qua thủy tinh chiếu vào nhà kính, khiến làn da có thể cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp. Brando hài lòng, rất nhiều năm trước, khi hắn còn nhỏ, mơ ước lớn nhất là có thể có một căn nhà kính của riêng mình, có thể ngày ngày phơi nắng ở bên trong; sau đó nuôi một con chó to, cho nó nằm ở bên chân,; có một người có thể nằm ở bên cạnh hắn.
Chuông cửa vang lên, cắt đứt suy nghĩ của hắn. Brando đặt tờ báo trên mâm trà bên cạnh, xác nhận cho phép tiến vào trên bảng thao tác, người vào là Mary, giao một bản thảo viết không đầu không đuôi cho Brando.
“Đây là cái gì?” Hắn hỏi.
“Thiếu gia còn nhớ rõ một thời gian trước có người bán phương pháp chế luyện thuốc gây ảo giác kiểu mới trên internet không?”
“Nhớ, bọn họ cũng gởi hàng mẫu cho chúng ta mà? Kết quả khảo nghiệm ra sao?”
“Là hàng thật, công thức phân tử không giống thuốc gây ảo giác truyền thống. Bọn họ quả thật tìm được một con đường khác để mở ra cửa chính.”
Brando để chân vắt chéo xuống, vẻ mặt hắn trở nên nặng nề.
“Cái ngài cầm là tin tức giao dịch trên internet của họ, bọn họ chuẩn bị tiến hành giao dịch cách làm tại hiện trường ở Las Vegas.”
“Giao dịch hiện trường? Bọn họ nghiên cứu nhiều nên tự mình cũng trúng độc sao?” Brando rất kinh ngạc, không còn cách làm nào không an toàn bằng giao dịch hiện trường.
“Nghe nói là sợ bị kiểm tra, cho nên yêu cầu giao dịch tiền mặt.”
“Khi nào tiến hành?”
“23h tối nay.”
“Tính nôn nóng là một thói quen rất không ưu nhã.” Brando cúi đầu trầm ngâm một lát rồi hỏi, “Bọn họ yêu cầu bao nhiêu tiền?”
“Ranh giới cuối cùng là bốn tỷ, dllar.”
“… Đó là khái niệm gì?”
“Cần một chiếc xe chở tiền, thiếu gia, đối phương yêu cầu phải lái xe đi cùng.”
Brando vô tình cười cười: “Thật là đồ ranh con không hiểu quy củ gì cả, cô gọi bên Las Vegas chuẩn bị một chiếc xe chở tiền trước đi, mặt ngoài không nên quá rêu rao.” Nói xong, hắn đã tiến vào hình thức nhàn nhã sau khi xử lý xong chuyện,cũng không giao phó cái gì nữa, cầm tờ báo lên đọc tiếp.
Mary nhận lệnh cũng không đi vội vã, cô hơi nghi ngờ hỏi, “Nhưng thiếu gia, ngài còn chưa an bài người nào chịu trách nhiệm chuyện này đấy.”
Tầm mắt Brando không có rời đi tờ báo: “Tôi phụ trách, mau đi chuẩn bị.”
“Thiếu gia, có thể hỏi một câu, là vì cái gì không? Đột nhiên… Ngài không phải không muốn đặt chân đến lãnh thổ nước Mĩ nữa sao.”
“Đột nhiên muốn tham gia lễ Noel một lần mà thôi, đừng nghĩ nhiều.”
“Nhưng…”
“Không có nhưng nhị gì hết, chỗ nguyên lão đã có di chúc của tôi rồi. Dù tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cũng không có gì ảnh hưởng. Đừng ở chỗ này làm mất thời gian, bỏ qua cuộc giao dịch vào 23h tối nay thì không hay.” Brando cũng để tờ báo xuống đứng lên, “Tôi đi về trước thay quần áo, cô cứ ở đây tiếp. Cô không đi chuẩn bị thì tôi tự đi, tối nay cô cũng không cần đi theo.”
“Vậy sao được, tôi không thể rời khỏi ngài.”
Brando dừng bước lại trong hành lang thông đến phòng ăn, hắn nửa xoay người, lộ bả vai ra ngoài cửa, làm mặt quỷ: “Vậy còn không nhanh lên? Đừng suy nghĩ quá nhiều, mau già lắm. Dù nói thế nào, trong nhà lớn cũng chỉ có cô là tôi tin tưởng nhất.”
Mary đứng ở nơi đó thật lâu, cơ hồ quên phải đuổi theo làm chuyện thiếu gia phân phó. Tâm trạng như nước mênh ௱ô**, vì lời Brando nói trước khi đi.
“Mặc kệ ngài có hận tôi không, dù những lời nói nhiễu loạn lòng người này là sự trừng phạt ngài dành cho tôi, tôi cũng sẽ không phản bội ngài.” Mary thề trong lòng.
***
Nơi này là một nhà hàng có biểu diễn nghễ thuật đặc sắc ở Las Vegas. Gỗ xây dựng màu rám nắng đậm và màn vải màu đỏ sậm tạo thành màu cơ bản của nhà hàng. Ở giữa có một sân khấu cao mô hình nhỏ, bốn bề được đặt những cái bàn ăn tròn bằng gỗ tinh xảo.
Lý Lộc ngồi dựa vào một góc tường, ánh đèn chiếu không tới vị trí này. Cô mặc áo khoác màu đen, lộ ra cổ áo sơ mi màu đỏ thẫm. Mái tóc bình thường cột sau ót để tiện cho việc giải phẫu được buông xuống, hơi cong lại rơi vào trên vai và lưng.
Chủ nuôi chậm chạp không có xuất hiện, đã có mấy ngày cô không ăn được thức ăn ngon, bây giờ đang trừng mắt nhìn miếng thịt bò nấu tiêu đen, cảm thấy hết sức phẫn uất. Nói không chừng trong khoảng thời gian cô không có ở đây, Keith đã đến phòng khám bệnh của cô tìm cô, dù sao người kia đã cam kết sẽ dạy cô làm món ruột heo xào ngon.
Cô chỉ muốn nhanh chóng làm xong, rồi trở về phòng khám bệnh của cô.
Trước 10 giờ, Z chặn được một email đến từ một sở nghiên cứu tư nhân ở vùng tây bắc nước Mĩ. Nội dung là bọn họ dùng phương pháp phản ứng hóa học chế tạo ra một loại thuốc gây ảo giác kiểu mới, giá bán ra cao hơn hợp chất đường nhỏ, sẽ tiến hành giao dịch với người mua trong nhà hàng này.
Phần lớn thuốc gây ảo giác truyền thống được chiết xuất từ những thực vật như anh túc hoặc cây gai, tạo ảnh hưởng cho hệ thống thần kinh chính là sinh vật kiềm trong những thực vật này.Việc này rất hạn chế nghiệp phát triển MT, vì chỉ cần khống chế
diện tích trồng trọt anh túc, là có thể ngăn lại nghiệp tức của MT. Cho nên người có lòng đều tìm kiếm làm sao để chế tạo ra thuốc gây ảo giác dựa vào phản ứng hóa học. Một khi đánh vỡ kỹ thuật chiết xuất này, sự tiêu thụ MT sẽ phát triển gấp mấy lần.
Loại chuyện như vậy đã có tiền lệ, thí dụ như băng phiến, chất gây ảo giác này hoàn toàn không dựa vào anh túc hay cây gai mà dùng thuốc ê-phơ-đơ-rin trị hen suyễn làm vật liệt, trong thời gian mấy năm ngắn ngủn băng phiến đã khai chi tán diệp trên toàn thế giới, bất kỳ một khu nào cũng có thể thông qua phản ứng hóa học lấy được tinh thể băng phiến. Nếu bây giờ cũng thế thì thiên hạ thật sự sẽ đại loạn.
Z chỉ bỏ lại một câu trên màn hình: “Thà giết lầm 1000, không thể bỏ qua cho một.”
Dương lại bổ sung rõ ràng: “Không có ai giữ bí mật tốt hơn người ૮ɦếƭ.”
Cho nên hiện tại, Iris vâng mệnh chạy tới sở nghiên cứu, tiêu hủy tất cả số liệu thí nghiệm. Mà Dương thì đến Las Vegas, phụ trách thanh trừ tất cả người biết chuyện.
“Lý Lộc, không nên dùng khí thế *** đối đãi thức ăn, thức ăn là vô tội.” Máy bộ đàm vô tuyến bỏ túi truyền ra thanh âm Brad. Lý Lộc đẩy miếng thịt bò tới, nhấc ly R*ợ*u bạc hà lên uống một ngụm nhỏ, không đưa ra bình luận.
Brad ẩn thân ở nóc nhà, bây giờ là giai đoạn chuẩn bị nhiệm vụ, anh đang điều chỉnh góc độ cuối cùng cho việc bắn xa. Làm một người tập kích hợp cách, một khi Brad ở vào vị trí ẩn thân thì sẽ y như tảng đá. Bây giờ lại còn nói chuyện với Lý Lộc cũng chỉ vì hôm nay cô có vẻ rất kỳ quái.
23h đêm, khách trong nhà hàng lác đác lơ thơ, trên sân khấu có một thằng hề đang biểu diễn ma thuật chọc cười chẳng ra gì. Lý Lộc xác định quả thật không ai chú ý tới vị trí của cô, mới nhỏ giọng trả lời: “Brad, xin có một chút đạo đức nghề nghiệp, an tĩnh ở đó đừng nói chuyện.”
Brad tận chức tận trách không trả lời.
Dương đang ở quán cà phê ngoài trời chen vào cuộc nói chuyện của họ, anh nói: “Cậu còn chưa biết, gần đây Lý Lộc tìm được một chủ nuôi rất tốt. Đáng tiếc chưa tới hai ngày đã biến mất không thấy.”
“Chủ nuôi?” Đối với Brad mà nói, đây tuyệt đối là một tin tức rung động, lại phát ra một tiếng vang không theo nghề nghiệp lần nữa.
“Tóc màu vàng nhạt, giống như ánh mặt trời sau giữa trưa; tròng mắt màu xanh lá, khiến người yêu mến hơn cả ngọc lục bảo; hơn nữa nghề nghiệp còn rất hợp với cậu, cậu nhất định cảm thấy rất hứng thú!”
Không cần biết nghề nghiệp của anh, chỉ bằng vào việc anh trở thành ‘ chủ nuôi ’ cũng đã khiến tôi sinh ra hứng thú lớn lao. Brad nghĩ như vậy, sau đó khó được gia nhập câu chuyện: “Xin nói tiếp!”
Lý Lộc lạnh lùng nói: “Anh dám nói tiếp, lần sau tôi đến nhà anh tìm thêm mấy người ‘ không màng sống ૮ɦếƭ ’.”
Lời này nói bằng tiếng Trung, hết sức máu tanh. Lần trước Lý Lộc gặp tập kích trong nhà anh, trực tiếp đại khai sát giới, còn làm thành như hiện trường tên Biến th' dùng cưa điện ***, Dương thiếu chút nữa phát điên đến ૮ɦếƭ.
Dương không nói, Brad nói: “Xin đừng dùng ngôn ngữ dân tộc để trao đổi, tôi nghe không hiểu.”
“Brad, tôi có nỗi khổ tâm. Tôi sợ lúc nào đó mình bị trúng đạn không thể không đi tìm Lý giúp một tay – đến lúc đó nếu cô ấy cố ý vá vào bụng tôi một hai miếng băng gạc thì cũng còn dễ chịu.”
Chuyện liên quan đến sống ૮ɦếƭ của mình, Brad cũng không thể không cẩn thận một chút: “Chẳng lẽ còn có chuyện tàn nhẫn hơn?”
“Tôi sợ cô ấy vá vào cả áo mưa an toàn Jissbon.”
“Cám ơn anh cung cấp ý kiến hay, tôi sẽ ghi vào trong sổ ghi chép.”
“A ngao!” Dương rất hối tiếc trong lòng.
“Còn có một chuyện, tôi cho anh quyền quan sát nhà của tôi khi nào.”
“Tôi không có.”
“È hèm, anh không có?” Lý Lộc cười lạnh cổ quái một tiếng, ngay sau đó học giọng điệu nhiều chuyện của Dương lặp lại: “‘Anh không biết à’- tin tức của anh rất nhanh nhạy; cùng với, ‘ gần đây Lý Lộc tìm được một chủ nuôi rất tốt ’- tôi nói anh ta là chủ nuôi của tôi từ khi nào? Cùng với, ‘ đáng tiếc chưa tới hai ngày đã biến mất không thấy ’- anh ta không tới nên anh rất thất vọng à? Mắc mớ gì tới anh!”
… Dương, anh em ủng hộ cho cậu về mặt tinh thân, bản thân mình tự tiêu thụ đi. Brad nghĩ thầm.
Dương đột nhiên an tĩnh lại, chỉ chốc lát sau liền nói: “Xe của đối phương đã tiến vào đầu đường. Tiến vào trạng thái chuẩn bị.”
Lý Lộc giơ tay lên uống một hớp R*ợ*u, lúc nãy khi nói chuyện, cô vẫn duy trì sắc mặt lạnh lùng ngồi yên như núi, phục vụ cũng nhượng bộ lui binh với cô.
“Hiểu rõ.” Cô nói.
Brad cũng ừ một tiếng ngắn gọn.
Cũng không lâu lắm, từ cửa kiếng màu nâu có sáu người cao thấp không đều đi vào. Bọn họ đều đeo kính đen hoặc kính màu, mặc trang phục đơn giản, đi vào một căn phòng dưới sự hướng dẫn của người hầu bàn.
“Người mua đi vào trước.” Dương nói, “Hai chiếc xe, còn có hai tài xế ở trên xe.”
“Ở lại trên xe làm cái gì, chờ ૮ɦếƭ?” Lý Lộc nói.
Dương cười khổ trả lời: “Gần đây hình như tâm trạng của em không được tốt lắm.”
Cách mấy phút, Lý Lộc và Brad rốt cuộc đã nhận được tin tức họ cần, Dương nói: “Xe của người bán vừa qua khỏi đầu đường… Bọn họ dừng lại… Chỉ có ba người đi vào, còn có hai người ở lại trên xe – tổng cộng là năm người tới. Ưmh, bọn họ chạy xe quá tải!”
Lý Lộc nói: “Xem ra chúng ta phải chia đầu hành động rồi, hai người bên ngoài anh phụ trách.” Mục tiêu của bọn họ chỉ là người bán, muốn tiêu diệt hết trước khi người bán tiếp xúc với người mua. Một khi hai bên có tính tiếp xúc thực chất, sẽ rất có khả năng tiết lộ cách điều chế ra ngoài.
“Tốt, bọn họ vừa tiến vào nhà hàng liền hành động. Không cần lo lắng sẽ có tài liệu hay hình ảnh bị để lại, Z đang lên mạng trợ giúp phía sau.”
Lý Lộc cau mày nhìn mấy máy theo dõi ở góc tường, mặc dù đèn vận hành đang sáng, nhưng phương hướng cố định lại nhìn đến cửa phòng rửa tay. Chỉ cần không đến bên kia thì cũng không cần lo lắng lưu lại chứng cớ. Để người cuồng nhiệt internet kia chơi là đủ rồi, phàm là có tài liệu ghi vào hồ sơ, và người đó có đăng ký internet, thì ở trước mặt Z cũng như *** – chỉ cần xác định nhân vật mục tiêu, cô ấy sẽ tra ra được tổ tông ba đời.
“Tập trung vào, bọn họ tiến vào.” Brad nói.
Ba thanh niên nhìn qua chỉ như ba mươi tuổi đi vào. Cả người bọn họ đều khẩn trương, nhưng hiển nhiên chỉ là khẩn trương vì sẽ bắt đầu giao dịch, bọn họ thậm chí không nhìn vị trí của máy theo dõi hoặc là tìm mấy con đường có thể thoát đi. Khiến người ta nhìn một cái cũng biết là tay mơ của thế giới bóng tối. Cả người bọn họ đều lộ sơ hở, xem ra là lần đầu bước vào khu vực cấm kỵ này, căn bản không biết vụ làm ăn mà bọn họ giao dịch đen tối đến cỡ nào.
Từ lối vào quẹo phải, đường ngắn nhất cần đi qua gần bàn Lý Lộc ngồi. Brad từ trong kính ngắm thấy được rất rõ, “điểm ngắm (十)” vẫn luôn ở trên đầu một người. Khi ba
người kia đi tới nơi chỉ cách chỗ của Lý Lộc vẻn vẹn một bàn, thì anh liền đè lên cò S***g.
Trong lúc đó Lý Lộc cũng nói với Dương: “Bắt đầu hành động.”
Lúc còn rất nhỏ Brad đã bị thầy dùng tiêu chuẩn của sát thủ ưu tú tiến hành bồi dưỡng. Tất cả thói quen của anh đều có liên quan với nghề nghiệp này, bao gồm mỗi lần nhắm ngay một mục tiêu thì cần phải P0'p cò hai viên đạn. Thầy nói, muốn thật sự dồn người ta vào chỗ ૮ɦếƭ, thì phải làm đầy đủ hơn bình thường.
Bắn hai cái liên tục vào giữa ót của người đi trước. Bởi vì sử dụng đạn nổ bắn xuyên ra, nên không bắn đầu anh ta ra làm đôi, mà là trực tiếp nổ trong sọ não, khiến não nổ thành dưa hấu bể nát, tạo thành hiệu quả vô cùng máu tanh đáng sợ. Hai thành viên trong sở nghiên cứu đi theo phía sau đần độn tại nguyên chỗ, bọn họ ăn cơm hòa bình lớn lên, hoàn toàn quên mất nên lập tức tìm kiếm chỗ che chắn tránh né. Nửa giây ngẩn ngơ đủ cho Brad bắn ૮ɦếƭ một người nữa.
Cho đến lúc này, những khách khác trong nhà hàng mới phản ứng được đến tột cùng xảy ra chuyện gì, bọn họ khiếp sợ thét lên lao ra nhà hàng. Trong đoạn thời gian này, Dương ở bên ngoài nhất định phải *** hai người trong xe rồi, nếu không bọn họ rất dễ dàng chạy ô-tô thoát đi. Dù bỏ xe chạy trốn cũng khó giải quyết cục diện.
Nhưng bất luận bên trong hay bên ngoài, đều không ở trong phạm vi suy nghĩ của Lý Lộc.
Trước mắt, người cuối cùng trong nhà hàng phục hồi tinh thần lại, hắn xoay người lảo đảo chạy trốn. Người mua ở trong phòng nghe được tiếng vang cũng mở cửa ra ngoài. Những người này ở trong hắc đạo quen, năng lực tùy cơ ứng biến không phải mấy người bán y hệt con thỏ nhỏ có thể so sánh, lúc này liền cúi xuống dưới bàn, rút VK bắn xa từ trong người ra.
“Tôi ngăn họ, em hành động.” Brad nói.
Lý Lộc không cần anh phân phó, đã sớm rút hai con dao giải phẫu ra từ túi trên chân phóng về phía nhân viên nghiên cứu kia, tính chuẩn đâm vào hốc mắt hắn.
“Chỉ tay!” Brad nhắc nhở cô.
“Đã thoa thuốc che chỉ tay, tự chế, dùng rất tốt, lần sau cho anh một chai.” Lý Lộc vừa nói, vừa không hiền hậu tính toán có thể lừa được bao nhiêu S***g ống đạn dược từ chỗ anh ta.
“Nói xạo.” Brad nói, “Em là người không hiền hậu, không phải chỉ là sơn móng tay thôi sao, nhà tôi cũng có.” Người này công kích từ xa nên cực kỳ tỉnh táo, nhưng thỉnh thoảng chiến đấu ở khoảng cách gần thì máu lưu manh vẫn sôi trào lên.
Dương ở bên ngoài đột nhiên gọi trợ giúp, cẩn thận bổ sung một câu: “Có kẻ thứ ba xuất hiện.” Anh căn bản không ngờ còn có kẻ thứ ba xuất hiện, có lẽ bọn họ cũng bị MT kiểu mới hấp dẫn tới. Vội vàng chặn đánh ở bên trong, khiến cho hai nhân viên nghiên cứu chờ bên ngoài nhà hàng trốn hết.
Sở thích của Dương không phải là sử dụng võ lực. Anh vốn nên ngồi ở trong nhà hàng, dùng R*ợ*u Australia năm 82 và thịt bê, ưu nhã dò thăm tình báo từ các nữ sĩ xinh đẹp – đây mới là công việc của anh. Nhưng bây giờ, anh không thể không cầm VK bắn xa không văn nhã lên, đấu tranh với một đám Trình Giảo Kim.
Anh vừa bắn vừa lui, đạn rốt cuộc dùng hết. Giờ đến phiên thứ này có tác dụng, Dương móc một cuộn tơ mỏng ra từ trong túi.
Người dây dưa với anh chính là người của Brando. Người bán đồng thời hẹn hai người mua lớn, xem ai ra giá cao thì bán cho người đó.
Brando ngồi ở trong quán cà phê quan sát sức chiến đấu không tưởng được bên ngoài. Đoàn lính đánh thuê ngồi vây quanh ở bên cạnh hắn, còn chặn lá chống đạn, dự phòng đạn lạc đột nhiên bắn vào.
“Người đàn ông kia không tệ, tôi rất thích.” Hắn nói, cũng không mấy để ý vì đội ngũ lính đánh thuê dần tổn thất.
Người hầu bên cạnh cúi đầu hỏi thăm: “Có muốn bắt sống người đó về không?”
“Ưmh” Brando nắm cằm, chống khuỷu tay trên bàn cà phê suy nghĩ trong chốc lát, nhìn thấy phần tử vũ trang không rõ thân phận đột nhiên giơ tay thảy VK xạ kích ra ven đường, rồi sau đó một kẻ địch cách anh ta không xa liền không cách nào tự chủ bị kéo đến trước người anh, cơ hồ không có lực giãy giụa.
“Đó là cái gì?” Hắn sợ hãi hỏi, rướn cổ lên xem.
“…” Người theo hầu cũng không thể cho ra đáp án xác thực, người đàn ông kia đã biến thành bao cát đỡ đạn của Dương.
Phần tử vũ trang đang trốn sau chiếc xe ven đường kia là một người phương Đông có hình thể không mấy cường tráng, nhìn diện mạo của anh ta, lại giống như người hầu bàn ở khách sạn, ít nhất sẽ không có ai cho rằng người này có thể tham gia chém giết ở đầu đường.
Brando nói: “Tôi muốn hắn ta, chuẩn bị đạn thuốc mê.”
“Vâng”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc