Đừng Vội Nói Lời Yêu - Chương 15

Tác giả: Tự Do Hành Tẩu

"Thì là... là..." Tô Lạc cố gắng ngẫm nghĩ. Anh nên chau mày, thần sắc tỏ ra nghiêm nghị, mặt chảy dài, ánh mắt đờ đẫn, không nhìn bất cứ ai. Ngoài ra, anh nên giữ im lặng người khác nói gì, anh cũng chỉ gật đầu. "Người khác muốn bắt tay, anh sẽ đáp lễ..." Tô Lạc vừa hồi tưởng lại vẻ mặt của những người có tang mà cô từng gặp vừa biểu diễn cho đối phương xem.
Khi cô cụp mi, làm động tác giơ tay, cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, sau đó, môi cô bị phủ kín. Vào giây phút đó, ngay cả đôi mắt của cô cũng bị gương mặt người đàn ông đè đến mức chỉ còn cách nhắm nghiền.
Trong bóng tối mờ, hơi thở của người đàn ông bủa vây cô. Cô còn chưa kịp phản ứng thì đầu lưỡi mềm mại của anh ta đã xâm nhập, khiến cô không còn đường thoát.
Trong khoảnh khắc, Tô Lạc cảm thấy như sắp ૮ɦếƭ đến nơi. Giống như người không biết bơi bất thình lình bị đẩy xuống nước, khiến bản thân trở nên tuyệt vọng trong giây lát.
Cô chưa từng bị ai xúc phạm. Làm công việc này tuy thỉnh thoảng cũng có đàn ông quấy nhiễu nhưng chỉ là chạm vào người hay vòng tay ôm, bị cô trừng mắt thì lập tức dừng lại ngay. Cô không thể ngờ, dù đang có tang nhưng người đàn ông này lại lợi dụng sự đồng cảm ngu ngốc của cô để xúc phạm cô một cách trắng trợn. Thật ra, anh ta đã từng đề cập đến "sự xúc phạm" này nhiều lần nhưng cô chưa hề coi là thật, vẫn tiếp xúc với anh ta. Chính vì vậy hành vi hiện giờ giống như sự chế nhạo của anh ta, chế nhạo cô quá ấu trĩ và ngây thơ.
Tô Lạc ra sức giãy giụa nhưng Tiêu Kiến Thành đã khóa chặt cổ tay cô, đè lên người cô từ lúc nào, khiến cô không thể động đậy. Một lúc lâu sau, nhưng cũng tựa như chỉ vài giây trôi qua, anh ta liền dừng lại.
Tô Lạc mở to mắt, thấy gương mặt người đàn ông đã cách một đoạn. Cô mở miệng định kêu cứu, chợt nghe anh ta cảnh cáo: "Đừng kêu! Bằng không tôi sẽ hôn lần nữa đấy."
Tô Lạc mặc kệ, há miệng hét lớn: "Cứu..." Vừa thốt ra một từ, Tiêu Kiến Thành quả nhiên ghé sát lại khiến cô sợ đến mức lập tức ngậm miệng.
Anh ta mỉm cười, khen ngợi cô: "Phản ứng nhanh thật!"
"Đồ lưu manh!" Tô Lạc trừng mắt, mắng anh ta.
"Sao cô biết biệt danh của tôi?"
"Anh mau thả tôi ra!"
"Tôi không dám, sợ cô đánh tôi!"
"Chỉ cần anh buông tay tôi, tôi sẽ không đánh anh."
"Tôi không dễ dàng tin lời người khác như cô."
"Vậy anh muốn thế nào?"
"Ngay từ lần đầu gặp cô, tôi đã muốn ở cùng cô. Cô có điều kiện gì, mau ra giá đi!"
"Tôi không có hứng thú với anh."
"Một tháng năm mươi ngàn có đủ không? Nhà và xe đều có sẵn."
"Không đời nào! Anh mau buông tôi ra đi, bằng không..."
"Bằng không thì thế nào?"
Tô Lạc ngẫm nghĩ vài giây xem người đàn ông này sợ hãi điều gì nhất.
"Bằng không, tôi sẽ nói cho Thẩm Doanh biết."
Tiêu Kiến Thành thản nhiên như không. "Cứ nói đi, cô ấy còn lâu mới tin cô."
"Tôi sẽ nói với tất cả mọi người, để thiên hạ biết bộ mặt thật của anh."
Tiêu Kiến Thành bật cười thành tiếng. "Tất cả mọi người đều biết bộ mặt thật của tôi, không cần cô tiết lộ."
Tô Lạc lại vùng vẫy, cho đến khi chẳng còn sức lực.
Tiêu Kiến Thành cúi đầu nhìn cô, đột nhiên thu lại nụ cười. "Tôi xin lỗi, do tâm trạng của tôi rất tệ nên vừa rồi đầu óc không tỉnh táo. Nếu cô không tính toán với tôi, tôi sẽ buông cô ra."
"Được, tôi sẽ không tính toán với anh." Tô Lạc nhận lời ngay.
Tiêu Kiến Thành quan sát đôi mắt cô, nhếch miệng: "Cô không biết nói dối, đây là khuyết điểm chí mạng của cô."
"Vậy anh bảo tôi phải làm sao?"
"Cô đừng nổi nóng, cũng đừng đuổi theo đánh tôi. Tôi thì chẳng sao cả, bởi thanh danh của tôi cũng đã "thối" lắm rồi, nhưng cô còn là gái chưa chồng..."
"Được!" Tô Lạc vừa nhận lời vừa thầm nghĩ xem lát nữa nên xử lý anh ta thế nào.
"Thật ra cô vẫn muốn đánh tôi đúng không?" Tiêu Kiến Thành như thể nhìn thấu nội tâm Tô Lạc. "Nói thật với cô, tôi bị mắc bệnh thần kinh, lúc phát tác sẽ mất kiểm soát như vừa rồi. Về mặt pháp luật, tôi sẽ không phải chịu trách nhiệm. Cô mà ***ng đến tôi, tôi dám hôn cô trước mặt tất cả mọi người, cô có tin không?"
"Tôi không đánh anh, thật đấy. Tôi thề!"
"Được, chỉ cần cô không so đo, tôi nhất định sẽ quyên tiền xây dựng trường học của các cô. Không phải, tôi sẽ đích thân đi xây."
"Anh phải giữ lời đấy nhé!"
"Được thôi, tôi rút đây, cô cũng nhớ giữ lời." Nói xong, Tiêu Kiến Thành dịch người về phía cửa xe. Một tay anh ta vẫn túm cổ tay Tô Lạc, bàn tay còn lại mở cửa.
Tô Lạc vẫn ngồi yên một chỗ, nhưng khi Tiêu Kiến Thành vừa buông tay, định nhảy xuống xe, cô liền giơ chân, đạp trúng đầu gối bên phải của anh ta.
Tiêu Kiến Thành kêu một tiếng, lùi lại mấy bước. "Cái cô này, chẳng giữ lời gì cả."
Tô Lạc nhanh chóng xuống xe, lao đến trước mặt anh ta, đồng thời vung nắm đấm. Tiêu Kiến Thành phản ứng nhanh, nhảy sang một bên. "Được rồi, chẳng phải chúng ta đã hứa rồi hay sao?"
"Anh hạ lưu, vô liêm sỉ như vậy, tôi có gì đáng nói với anh chứ?" Tô Lạc lại giơ tay bên kia, chuẩn bị cho đối phương một cái tát.
Tiêu Kiến Thành lùi lại hai bước, cất cao giọng: "Đừng đánh nữa, tôi đã hứa thì sẽ quyên tiền."
"Lời anh nói có bao giờ trở thành sự thực đâu." Tô Lạc chuẩn bị giơ chân đá.
Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên có người hét lớn: "Tô Lạc, cô làm gì vậy?"
Tô Lạc giật mình, liền thu chân, quay đầu nhìn. Không ngờ đám đông đang dồn ánh mắt về phía bọn họ. Thư ký Dụ đứng phía trước, trừng mắt với cô, vẻ mặt vô cùng tức giận.
"Anh ta..." Tô Lạc chỉ vào Tiêu Kiến Thành, định kể chuyện vừa xảy ra.
Bỗng dưng có một hình bóng lao nhanh đến, Thẩm Doanh lao vào lòng Tiêu Kiến Thành, cắt ngang lời Tô Lạc: "Kiến Thành, em tìm anh mãi, thì ra anh ở đây. Anh đừng nói gì cả, mau theo em vào trong, Chủ tịch Mã đã đến rồi." Nói xong, cô ta liền kéo Tiêu Kiến Thành đi vào bệnh viện.
Tiêu Kiến Thành thừa dịp liền đi theo Thẩm Doanh. Tô Lạc không phục, dõi theo bóng lưng anh ta, gọi lớn: "Tiêu Kiến Thành, anh đợi đã!"
Thư ký Dụ đi tới ngăn cô lại: "Đủ rồi!"
Tô Lạc đờ người tại chỗ, không biết nên tiến hay lùi. Đám đông lại quay đi chỗ khác, chẳng thèm để ý đến cô gái không rõ lai lịch này, dường như cảnh tượng vừa rồi chỉ là trò giận dỗi của đôi nam nữ.
Thư ký Dụ đến trước mặt cô, thở dài. "Cô gây chuyện với ai cũng được, sao lại động đến vị thiếu gia đó? Bây giờ thì hay rồi, không chỉ mất thể diện của mình mà còn khiến cơ quan chúng ta mất mặt. Công việc của chúng ta vốn quang minh chính đại, bây giờ cô gây lộn, người khác sẽ đánh giá chúng ta ra sao?"
"Vừa rồi anh ta giở trò lưu manh trước." Tô Lạc không nhịn được, lên tiếng giải thích.
"Cô không ở bên cạnh Tiêu Tổng, làm sao cậu ấy có thể giở trò với cô?" Thư ký Dụ hỏi lại.
"Nếu chú không ép cháu đi hỏi tiền anh ta, sao cháu có thể ở cùng loại người xấu xa đó?" Tô Lạc càng tức giận.
"Tô Lạc!" Thư ký Dụ hiếm có dịp tỏ ra cứng rắn. "Công tư nhất định phải phân minh. Tôi đã nói với cô bao lần rồi, đây là nguyên tắc cơ bản nhất."
"Chú có nguyên tắc gì chứ? Chú chỉ biết "vuốt đuôi" lãnh đạo thôi." Cuối cùng, Tô Lạc cũng không thể kiềm chế: "Cháu nói cho chú biết, cháu không làm nữa, công và tư của chú chẳng còn dính dáng đến cháu. Sau này, chú muốn tìm ai đi đòi tiền thì tìm."
Nói xong, cô lập tức sải bước dài đi ra ngoài bệnh viện. Hôm nay không có nắng, bầu trời u ám, nếu đi nhanh, cơn gió nhẹ sẽ táp vào mặt. Tô Lạc đột nhiên cảm thấy má hơi ươn ướt, cô giơ tay lau, mới phát hiện là nước mắt. Buồn cười thật bản thân rơi lệ lúc nào cũng không biết, có thể thấy cô đã tức giận đến đỉnh điểm.
Điện thoại báo hiệu có tin nhắn, không ngờ là tin nhắn Tiêu Kiến Thành gửi tới: "Ai bảo không nghe lời, cứ cố đuổi theo tôi. Cô đã thấy chưa, bây giờ mất mặt rồi phải không?"
Không biết anh ta là yêu nghiệt phương nào đến phá hoại cuộc sống của cô, Tô Lạc thở dài. Nhưng xét cho cùng, tất cả cũng do cô nóng nảy, thiếu kiềm chế nên mới hết lần này đến lần khác bại trong tay anh ta. Tuy nhiên, từ nay về sau, cô rời khỏi quỹ từ thiện, không cần để ý đến anh ta nữa, cuối cùng cũng được giải thoát.
Thế là Tô Lạc vừa đi vừa bấm tin nhắn trả lời: "Cút xa tôi ra một chút!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc