Đừng Vội Nói Lời Yêu - Chương 12

Tác giả: Tự Do Hành Tẩu

Chuyện Gì Cũng Không Thể Quá Tuyệt Đối
Ôtô đi gần một tiếng đồng hồ, đến một khu vực hết sức yên tĩnh. Sau khi vòng vèo qua lối nhỏ, cuối cùng xe dừng lại trước một khoảnh sân được bài trí xa hoa. Trong sân đã đậu đầy ô tô, bên trong thấp thoáng tiếng nhạc và tiếng nói chuyện.
Tiêu Kiến Thành xuống xe, dẫn Tô Lạc đi vào trong.
Đây là một ngôi biệt thự ba tầng, mỗi ô cửa đều sáng trưng ánh đèn. Phía trước ngôi biệt thự là một bể bơi rất lớn, thời tiết mùa xuân còn giá lạnh nhưng vẫn có người đang bơi lội. Bên cạnh là một bãi cỏ rộng, trong đó có hai cây nhãn cao cao, bốn bề trồng các loại hoa cỏ, ở giữa có mấy chiếc xích đu màu trắng. Vài đôi nam thanh nữ tú kẻ ngồi người đứng trò chuyện vui vẻ.
"Đây là đâu vậy?" Tô Lạc hỏi.
"Nhà một người bạn của tôi. Nơi này rất rộng nên mọi người thích hẹn nhau tụ tập ở đây." Tiêu Kiến Thành đắc ý hỏi tiếp: "Cô thấy thế nào? Rất tuyệt đúng không?"
"Cũng vậy thôi." Tô Lạc thản nhiên đáp. "Những nơi như thế này đặc biệt nhiều chuột."
Tiêu Kiến Thành bật cười ha hả.
"Mùa hè cũng lắm muỗi." Tô Lạc nói thật lòng.
"Cô tưởng giống nhà cô sao?" Tiêu Kiến Thành vừa cười vừa hỏi lại.
Ban công ở tầng hai xuất hiện mấy người, bọn họ vẫy tay với Tiêu Kiến Thành. "Nhanh lên đi lão Tiêu, sắp tới bữa ăn rồi."
Tiêu Kiến Thành giơ tay chào lại, sau đó dẫn Tô Lạc đi vào trong ngôi biệt thự.
Nội thất của ngôi nhà trang nhã và đơn giản hơn Tô Lạc tưởng, ngoài những đồ gia dụng cần thiết thì không có quá nhiều vật trang trí.
Một người phụ nữ trung niên đi xuống cầu thang, hồ hởi nói với Tiêu Kiến Thành: "Kiến Thành, chỉ đợi cháu nữa thôi, mọi người tập trung đông đủ cả rồi." Nói xong, bà ta liếc qua Tô Lạc, ánh mắt có phần nghi hoặc.
Tiêu Kiến Thành tùy tiện giới thiệu: "Tô Lạc, một người bạn của cháu."
Bắt gặp thái độ này của anh ta, người phụ nữ không thèm để ý đến Tô Lạc.
Cô cũng chẳng bận tâm, đi theo hai người lên gác.
Tầng hai là một phòng ăn rất lớn, bên trong có một chiếc bàn dài được trải khăn trắng muốt, trên bàn đặt đầy đồ ăn đủ màu sắc, trông rất bắt mắt, có thể K**h th**h vị giác của mọi người. Phần lớn các món ăn, Tô Lạc chưa thấy bao giờ.
Tô Lạc hơi bất ngờ, phản ứng đầu tiên của cô là: Tiệc tự chọn thì đấu R*ợ*u kiểu gì? Nhưng cô lập tức có phản ứng thứ hai: Khỏi cần quan tâm, mình phải chén một bữa no nê mới được.
Lúc này, không thấy bóng dáng Tiêu Kiến Thành đâu, cô cầm đĩa như những người khác, vui vẻ bắt đầu bữa tối.
Tô Lạc H**g phấn gắp mỗi thứ một ít, đĩa ăn của cô bất giác đầy ắp. Cô đứng bên bàn đồ uống hơi phân vân. Ở đây có tất cả bảy, tám loại đồ uống, nhiều món cô chưa nghe tên bao giờ. Nhân viên phục vụ đứng sau cái bàn, mỉm cười chờ cô lên tiếng.
Đúng lúc này, đằng sau chợt có người nói: "Cô ăn gì mà lắm thế?"
Tô Lạc quay đầu, phát hiện Tiêu Kiến Thành đang ghé sát bên tai, gần như chạm vào mặt cô. Cô vội lùi hai bước.
"Ăn ít thôi. Cô thử nhìn xem, những người khác nhỏ nhẹ biết bao. Cô phải giữ thể diện cho tôi chứ!" Nói xong, Tiêu Kiến Thành liền quay người bỏ đi.
Tô Lạc đảo mắt một vòng, trong đĩa của những người phụ nữ ở xung quanh chỉ có mấy miếng salad hoặc hoa quả, bọn họ hé miệng nhấm nháp. Tô Lạc đột nhiên cảm thấy bản thân lạc lõng, cô liền cầm cốc nước ép dưa hấu, đi đến một góc rồi ngồi xuống lặng lẽ ăn.
Trong không khí chợt thoang thoảng mùi nước hoa, Tô Lạc ngẩng đầu, liền bắt gặp một cô gái trẻ xinh đẹp, mặc đồ Khêu g** ngồi xuống cạnh mình.
"Cô học ở trường nào vậy?" Cô gái hỏi.
"Trường nào ư?" Tô Lạc không hiểu ý cô ta.
"Đúng vậy, tôi học ở trường nghệ thuật, còn cô thì sao?"
"Không phải, tôi đã đi làm rồi." Tô Lạc đáp.
Người đẹp không tin. "Thôi đi, cô hãy nói nhỏ cho tôi biết, tôi sẽ không tiết lộ đâu. Cô học ở Đại học Công nghiệp phải không?"
Tô Lạc miễn cưỡng nuốt hết đồ ăn trong miệng, lắc đầu.
"Không phải, tại sao cô lại hỏi tôi điều này?"
"Vì bọn họ thích đưa sinh viên đến đây."
"Bọn họ? Bọn họ là ai?"
"Là đám đàn ông đó. Bọn họ đều là công tử nhà giàu vừa có tiền, có quyền lại vừa có tướng mạo ở thành phố này. Đúng rồi, sao cô quen Tiêu công tử vậy?"
"Tiêu công tử?" Tô Lạc cảm thấy buồn cười.
"Đúng thế! Anh ấy vừa đẹp trai lại có tiền, là đối tượng hàng đầu của phái nữ. Bọn tôi thường nghiên cứu anh ấy nhưng trước đây luôn có một người đẹp đi cùng anh ấy nên chúng tôi không tiện ra tay."
Nghe câu này, Tô Lạc cảm thấy kỳ lạ. "Tại sao phải nghiên cứu? Nghiên cứu gì chứ?"
Người đẹp cười. "Cô đừng giả bộ nữa, thế hôm nay cô đến đây làm gì?
Không phải để coi mắt đấy chứ?"
"Tôi đến để uống R*ợ*u." Tô Lạc đáp.
"Lát nữa sẽ có R*ợ*u cho cô uống, ngoài R*ợ*u ra còn có thứ khác." Người đẹp nháy mắt. "... sẽ khiến cô càng sung sướng hơn."
Nghe ra điều bất thường, Tô Lạc liền đứng dậy quan sát xung quanh. Phòng ăn phần lớn là những đôi nam nữ đứng sát vào nhau, ôm ôm ấp ấp. Đàn ông đều tầm ba, bốn mươi tuổi và có vẻ thành đạt còn phụ nữ đều là những cô gái trẻ trung, xinh đẹp.
Lẽ nào nơi này là chốn ăn chơi hưởng lạc, hay nói đúng hơn là hang ổ đồi trụy?
Nghĩ đến đây, Tô Lạc lập tức đảo mắt tìm Tiêu Kiến Thành nhưng không thấy bóng dáng anh ta. Cô gọi điện thoại, một lúc lâu sau cũng chẳng ai nghe máy.
Bắt gặp dáng vẻ sốt ruột của cô, người đẹp ở bên cạnh nhắc nhở: "Cô không biết sao? Bây giờ chắc bọn họ đang ở trên tầng ba."
Tô Lạc liền buông đĩa ăn, đi nhanh lên cầu thang. Tầng ba rất yên tĩnh, cô không biết Tiêu Kiến Thành ở trong căn phòng nào nên đành đến trước mỗi cánh cửa đóng chặt, dỏng tai lắng nghe để xác định mục tiêu. Cho tới khi đến căn phòng nằm ở trong cùng, cô vừa định áp tai thì cánh cửa đột ngột mở ra, người phụ nữ trung niên ban nãy đi ra ngoài làm Tô Lạc giật bắn mình. Nhìn thấy cô, bà ta quay đầu nói: "Kiến Thành, có người tìm cháu."
"Ai vậy ạ?" Tiêu Kiến Thành lên tiếng.
Người phụ nữ nhường lối, Tô Lạc liền đi vào trong.
Trong phòng có bảy, tám người đàn ông đang ngồi quanh một chiếc bàn chơi mạt chược. Tiêu Kiến Thành ngậm *** lá ném một quân mạt chược ra giữa bàn. Nhìn thấy Tô Lạc, anh ta hỏi: "Ăn xong rồi à?"
"Tôi ăn xong rồi." "Cô đã no chưa?"
"No rồi. Nếu không có chuyện gì, tôi muốn về trước."
"Ai nói không có việc, tôi đang bận kinh khủng đây này."
"Vậy tôi tự đi là được."
"Sao cô có thể đi? Chuyện nhận lời tôi, cô đã làm đâu." Tiêu Kiến Thành gảy tàn thuốc xuống nền nhà.
Nghe anh ta nói vậy, những người xung quanh cất tiếng cười mờ ám.
Tô Lạc đỏ mặt, định quay người bỏ đi. Tiêu Kiến Thành liền gọi: "Lại đây giúp tôi lấy bài, tay tôi đen quá."
"Tôi không muốn chơi."
"Không muốn sao? Xem ra cô biết chơi mạt chược, mau giúp tôi đi, xem có may mắn hơn không?" Tiêu Kiến Thành đứng dậy, kéo tay cô.
"Tôi đến đây không phải để chơi mạt chược." Tô Lạc rất muốn bỏ đi. Trong phòng mù mịt khói thuốc, ánh mắt của những người đàn ông khiến cô rất khó chịu.
"Chỉ đánh một ván thôi, sau đó tôi đưa cô về." Tiêu Kiến Thành kéo cô ngồi xuống ghế.
Người đàn ông ở phía đối diện cười cười. "Lão Tiêu à, đừng nói tôi không nhắc nhở anh, đàn bà xúi quẩy lắm đấy. Anh để cô ta thế chân, chắc sẽ càng thua thảm hơn."
"Không sao, cô ta chẳng phải nam cũng chẳng phải nữ, lớn nhỏ xơi tái hết."
Tiêu Kiến Thành vừa nói vừa vỗ vai Tô Lạc.
Ngữ điệu coi thường của người đàn ông kia khiến Tô Lạc khó chịu. Cô tập trung hết tinh thần vào ván bài. Bài Tiêu Kiến Thành để lại chẳng ra sao, nhưng sau mấy lần mò lấy bài, cô cũng giành thắng lợi. Tiêu Kiến Thành vỗ tay khen hay. Ba người còn lại lần lượt ném tập tiền ra trước mặt cô. Cô liếc qua, đoán cũng phải tầm ba, bốn mươi ngàn. Tiêu Kiến Thành nhanh chóng nhét tiền vào ngăn kéo rồi lại xếp quân mạt chược.
Tô Lạc hôm nay số đỏ, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, thắng liên tiếp mấy ván. Mãi đến tối muộn, khi đối phương thua sạch tiền thì cuộc chơi mới kết thúc. Tô Lạc phấn khởi đứng dậy, vươn vai cho đỡ mỏi người.
Đám đàn ông quay sang chúc mừng Tiêu Kiến Thành. Qua lời nói của bọn họ, có thể thấy anh ta suốt ngày thua, hôm nay coi như lấy lại thể diện.
Tiêu Kiến Thành mỉm cười, khen Tô Lạc: "Thật sự nhìn không ra, cô cũng có chút bản lĩnh đấy chứ!"
"Nhà tôi từng mở quán mạt chược, nhiều lúc không đủ người chơi, tôi đành phải góp một chân." Tô Lạc thật thà tiết lộ.
"Cô thường chơi bao nhiêu một ván?"
"Một đồng đến năm đồng."
Tiêu Kiến Thành cảm thấy thú vị, hỏi tiếp: "Một buổi tối thắng thua có nhiều không?"
Về việc đối phương cười nhạo mình, Tô Lạc luôn tiếp chiêu, không bao giờ né tránh. "Có lúc gặp may, cũng có thể thắng một vài trăm tệ."
Tiêu Kiến Thành mở ngăn kéo, lấy hai tập tiền dúi vào tay Tô Lạc. Cô không nhận, lập tức trả lại cho anh ta.
"Cầm lấy đi, đây là phần cô đáng được hưởng." Tiêu Kiến Thành nói.
"Tôi không lấy. Anh chơi lớn như vậy thì gọi là cờ bạc rồi còn gì, nhỡ sau này bị xử tử, tôi cũng thành tòng phạm mất."
"Vậy cô muốn tôi cảm ơn thế nào? Cô muốn gì?" Tiêu Kiến Thành ném tập tiền xuống bàn.
"Sau này anh đừng gây khó dễ cho tôi là được." Tô Lạc đáp.
"Hừm, tôi gây khó dễ tức là coi trọng cô đấy."
Hai người đi xuống dưới. Chợt nhớ đến ngăn kéo chứa đầy tiền, Tô Lạc nhắc nhở: "Anh không cầm tiền đi à?"
"Cứ để ở đó."
"Tại sao? Anh thiếu nợ chủ nhà à?"
"Đúng, tôi vẫn đang phải trả nợ."
"Anh có thể nghĩ cách quỵt nợ mà, đây là sở trường của anh còn gì." Tô Lạc châm chọc.
"Quỵt nhiều lần rồi, dù sao cũng không thể thoát." Tiêu Kiến Thành nhún vai.
Hai người xuống đến tầng hai, cửa nhà ăn khép hờ, ánh đèn rực rỡ hắt ra ngoài, tiếng nhạc điện tử xập xình, mấy đôi nam nữ đang ôm hôn nhau. Phòng bên cạnh vọng ra tiếng cười của phụ nữ.
Tiêu Kiến Thành như vô tình đặt tay lên lưng Tô Lạc, lên tiếng: "Chúng ta vào trong uống một ly đi!"
Tô Lạc chợt nhớ đến lời cô gái trẻ hồi nãy, lập tức bừng tỉnh từ niềm vui thắng lợi, từ chối ngay: "Không được, tôi phải về rồi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc