Đừng Trốn, Lão Bà - Chương 07

Tác giả: Mễ Kỳ

Cô thật cẩn thận đến bên cạnh anh, hít sâu một hơi, quỳ gối ngồi xổm bên anh, vươn ngón trỏ chọc chọc cánh tay anh.
Không có phản ứng.
Chọc thêm lần nữa, không tự chủ được đột nhiên gọi tên anh “Long Kình Vũ. . . . . .”
Anh không nhúc nhích , làm cô có chút bất lực.
Long Kình Vũ kỳ thật căn bản không ngủ, anh nghe thấy được tiếng có người mở cửa , nhưng không nghĩ người đó chính là Sở Tiểu Tinh.
Anh nghĩ cô sẽ cử người tới cùng anh thảo luận, nhưng cô lại vượt xa hơn so với trí tưởng tượng của anh, chẳng những chính mình tiến vào, lại còn dùng ngón tay đánh thức anh.
Kho hàng này chính là phòng nghỉ tư nhân của anh, hiện tại là giờ nghỉ trưa, cô chưa được cho phép đã tự tiện đi vào, anh phải cho cô một lễ gặp mặt thật đặc biệt mới được.
Anh mở hé mắt, trộm nhìn ngón tay cô lại muốn chọc anh lần nữa, anh muốn đùa cô một chút, ngay lập tức ngồi dậy muốn dọa cô. . . . . .
“A!” Sở Tiểu Tinh quả thực bị hoảng sợ, theo bản năng lui ra sau, ngã xuống đất, ***ng vào đống cỏ khô phía sau, trong lúc nhất thời đống cỏ cao tới tận trần nhà liền rơi xuống,trên đầu của cô, trên người cô tất cả đều là cỏ khô. . . . . . Long Kình Vũ mải miết nhìn bộ dáng chật vật của cô, không nghĩ cô lại nhát gan như vậy, càng không nghĩ tới sẽ trở thành như vậy, anh lập tức đứng dậy, ngồi xổm trước mặt cô,dùng tay thay cô trút xuống một đống cỏ khô.
“Em dùng nước hoa hoặc làm tóc có chứa thành phần hóa học sao?” Anh hỏi.
“Không có.” Cô cũng vội vàng đẩy những cọng cỏ trên người mình cùng cả tay anh ra. . . . . . Sự nhiệt tình của ânhlàm hại lòng cô không ngừng rung động, toàn thân nóng lên, ánh mắt nóng bỏng của anh cũng làm cô không được tự nhiên.
“Em nên thành thực trả lời.” Anh nhanh chóng gạt tay của cô, mười phần nhiệt tình gạt đi những cọng cỏ trên vai cô.
“Anh hỏi việc này làm gì?” Vấn đề của anh cùng việc té ngã của cô một chút cũng không liên quan.
“Anh không hy vọng đống cỏ khô nuôi cấy hoa lan này đã bị ô nhiễm.”
“Ô nhiễm?”
Thật sự là hiểu lầm lớn, cô biết ngay anh không hề tốt như vậy mà! Thì ra là để bảo vệ nguyên liệu phát tài của anh không thể để cô làm cho ô nhiễm.
“Những đống cỏ này bình thường phải giữ ở nơi khô ráo và phải được làm sạch.”
“Tôi không biết thì ra là. . . . . .” Cô cũng không hiểu việc này.
“Đừng nhúc nhích.” Anh đột nhiên ra lệnh.
Cô trừng lớn hai mắt, nhìn thấy anh nghiêng người tiến sát gần cô, một đôi mắt thực chăm chú dò xét cô, như muốn hôn cô. . . . . . Tim cô đập thật mạnh, hơi nóng bay loạn, toàn thân đột nhiên cảm thấy căng thẳng, bối rối bắt đầu nắm chặt tay, nếu anh có ý đồ gây rối, thừa cơ ăn *** cô, cô sẽ ngay lập tức liền thưởng cho anh một quyền.
Chú ý theo dõi anh từng chút từng chút tiếp cận mình, cô cơ hồ có thể cảm nhận được hơi thở của anh, không khí xung quanh hai người từ từ nóng rực. . . . . . Cô hoa mắt choáng váng một trận, không khách khí nắm tay hung hăng hướng tới bụng anh. . . . . . Đau!
Cô vội vàng vung tay, cơ bụng anh thật rắn chắc, so với nắm tay của cô còn cứng hơn, như là sắt thép vậy
Long kình Vũ rùng mình, lấy đi ngọn cỏ trên đầu cô, không thể tưởng tượng quay ra nhìn cô, nheo lại mắt hỏi: “Em đánh lén anh?”
Sở Tiểu Tinh nhìn thấy cọng cỏ trên tay anh, thầm nghĩ xong đời, cô làm chuyện bé xé ra to, anh chỉ là giúp cô lấy cọng cỏ trên đầu kia, thế nhưng cô khẩn trương đánh anh, vẻ mặt của anh dường như rất tức giận .
“Thật xin lỗi.”
Long Kình Vũ nhìn cô chằm chằm, hai mắt lóe sáng như sao, cô cảm thấy hối hận, hẳn là biết chính mình đã làm sai.
Kỳ thật trong lòng anh căn bản không hề tức giận, nhưng cũng không nghĩ sẽ dễ dàng tha thứ cho cô, anh làm sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này? Anh phải trêu nàng, hỏi xem trong lòng cô cho rằng anh là người như thế nào?
Khuôn mặt tuấn tú của anh tiến gần tới cô, lạnh lùng nói: “Không cần phải nói xin lỗi, cho dù hận anh cũng không cần động thủ như vậy.”
“Tôi không có hận anh.” Sở Tiểu Tinh khẽ lùi lại, âm thầm kéo dài khoảng cách của hai người, không chút suy nghĩ nói.
“Còn dám nói không có, rõ ràng chính là quan báo tư thù.”(lợi dụng việc chung trả thù riêng)
“. . . . . . Không có.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, cô biết rõ anh nói “Thù riêng” là cái gì, nhưng từ đầu tới anh chỉ trách tội cô chứ không hề trách anh a!
“Thực không có sao?” Anh tiếp tục tiến sát gần cô, hoài nghi hỏi.
“Thật sự.” Cô không thở thở được, hai người chỉ cách nhau 5cm, nhiệt độ trên người anh mơ hồ trong lúc đó đã khuếch tán giữa hai người, hơi thở nam tính ma quái này làm cho đầu cô choáng váng, cô cũng không biết chính mình đang e lệ cái gì, cô nên đẩy anh ra, nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng ngay cả sức đứng lên cô cũng không có. . . . . . “Chính là em nói sao?”
“Tôi nói .”
“Vậy là tốt rồi.” Anh cười .
“Tôi kỳ thật. . . . . . Thực cảm ơn anh, may mắn ngày đó gặp anh.” Nàng khó khăn biểu đạt sự cảm kích chồng chất trong lòng của mình.
“Ngày nào cơ?” Anh cố ý nhếch khóe môi, không cười hỏi.
“Là lần ở trong quan R*ợ*u nhỏ đó.” Cô sợ anh, vẻ mặt của anh dường như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
“Em còn nhớ rõ ngày đó?” Giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt thật sâu nhìn cô chăm chú.
“Vâng!” Cô cần phải quên đi, nhưng cô quả thật vẫn nhớ rõ ngày đó.
“Em nhớ rõ ngày đó em muốn đi sao?” Anh cẩn thận hỏi.
Cô lắc đầu, trong lòng ngổn ngang tâm sự, vấn đề của anh cũng thật nhiều.
“Trả lời anh một vấn đề nữa là được, ngày đó em thực cảm thấy vui chứ?” Anh cúi thấp đầu hỏi, chờ mong đáp án của cô.
Cô rất vui vẻ.
Đó là cảm giác khi ngồi chung cùng anh, có thể cô không nói, nhưng cô hiểu được anh muốn thăm dò lòng của cô, có thể lưu lại bóng dáng của anh không, nhưng cô sao có thể cho anh biết?
“Vì sao không nói gì?” Long Kình Vũ nhìn thẳng đôi mắt mơ màng của cô.
“Anh tránh ra, tôi phải đi.” Nơi này không thể ở lâu, cô phải lập tức rời đi mới được.
“Em đang sợ cái gì? Sợ không chịu nổi hấp dẫn của anh sao?” Anh nâng ngón tay, ôn nhu khẽ vuốt mặt cô.
“Đừng tự cho mình là đúng.” Lòng cô nóng bừng, ngược lại sắc mặt rất lạnh lùng.
“Vậy đừng trốn tránh, trả lời câu hỏi của anh.” Tay anh nhẹ nhàng vuốt hai má mềm mại của cô.
“Không.” Cô tuyệt đối không nói, Cô thầm nghĩ yêu cầu anh thu hồi vấn đề của mình, hành động nhu tình của anh đang quấy nhiễu cô.
Thân thể mình đã từng một lần bị anh câu dẫn, cô không thể lại để như vậy một lần nữa, không muốn lại hối hận không kịp, tốt nhất hiện tại dừng lại như vậy, từ nay về sau bọn họ đừng gặp lại nhau nữa.
Bàn tay nhỏ bé của cô run lên, đẩy tay anh ra, biểu tình hờ hững nói: “Tôi phải đi, tôi sẽ phân công Tiểu Thạch của công tỷ tôi đến đàm phán vấn đề công việc với anh.”
“Không được.” Anh không đồng ý.
“Tôi cũng mặc kệ.” Cô nóng vội nói, hai tay đẩy anh ra.
Cô sao biết lần này anh khốn có phòng bị, bị cô đẩy, tay ***ng vào vụn gỗ, làm cho vụn gỗ như luyến bay từ trên bàn xuống, phủ đầy một thân anh.
“Úc! Thật là cô gái cố chấp.” Anh thấp giọng mắng một tiếng.
Cô ngây ngốc nhìn anh, cô không nên dùng sức đẩy ảnh như vậy , mắt thấy anh cả người đầy vụn gỗ, tâm cô co lại một chút, không chút suy nghĩ đến mọi chuyện vừa phát sinh, hai tay run lên giúp anh phủi bụi, thanh âm nhẹ nhàng:
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . . Tôi không phải cố ý .”
Long Kình Vũ dùng sức lắc lắc đầu, hất ra đầy đầu vụn gỗ, hai, ba chế trụ bàn tay nhỏ bé đang kích động phủi bụi gỗ trên người mình, ngăn cản đôi tay nhỏ bé ấy vô tình châm tên dục hoả trong người anh.
“Nếu là tên họ Quản bị như vậy, em sẽ thực đau lòng! Ngay cả từ bỏ anh ta cũng luyến tiếc đúng không?” Đáy mắt ảnh hiện lên đầy bi thương thống khổ, liên tiếp hỏi cô.
Sở Tiểu Tinh đột nhiên chấn động, anh làm sao lại biết Chí Viễn họ Quản? Trong đầu cô rối tung lên tìm đáp án, rốt cục là ảnh đã biết những gì?
“Đừng nghĩ bịa ra chuyện xưa gạt anh, em tốt nhất là nên nói thật với anh.” Anh thành khẩn thỉnh cầu cô.
Cô trừng lớn mắt nhìn hắn, anh vẫn luôn thử cô sao, thực ra anh vẫn biết cô độc thân?
“Anh đã biết hết tất cả?” Cô cũng thử hỏi.
“Đúng vậy.”
“Anh hỏi chị tôi?”
“Đúng.” Thật đơn giản ăn khớp, anh thông mình nên đã sớm nghĩ đến.
Sở Tiểu Tinh hiểu được , hắn nếu đã hỏi chị cô, như vậy cũng chỉ biết cô lúc trước toàn bộ là nói dối, Anh biết có cùng Quản Chí Viễn không có hôn ước, nhưng là mặc dù như thế, cô cũng không tiếp nhận anh.
Cô vội vàng thối lui, nhanh chóng muốn rời đi.
“Đừng đi. . . . . .” Anh giữ chặt lấy cô, xoay người một cái đem cô đè xuống trên mặt cỏ.
“Tránh ra. . . . . .” Cô lấy hai tay chống ở trong bờ *** kiên cố của anh, không cho anh tới gần.
“Mơ tưởng.” Cô so với cô đương nhiên cường ngạnh hơn, thân mình cường tráng rắn chắc chặt chẽ dán lên người cô, anh cũng không phải phải phục tùng cô, mà là phải cho cô hiểu được tình yêu của anh là tuyệt đối chân thành, mong cô cho anh một cơ hội.
“Em không cần quên anh ta, em cũng không có lỗi với ảnh ta, nếu anh ta yêu em, cũng không đồng ý để em cô đơn một mình, không có một chỗ dựa ấm áp để em có thể dựa vào.”
“Tôi không nghe. . . . . .” Cô đưa tay lên bịt chặt hai tai.
Anh gỡ tay cô ra. “Em phải nghe, không cần cảm thấy bị anh ô nhục, thân thể của em vẫn luôn luôn thành khiết không nhiễm chút bẩn nào như vậy, anh muốn em mở ra lòng của mình, tình yêu của anh khó có thể được em tiếp nhật như vậy sao ? Cõ lẽ em sẽ phát hiện ra, tiếp nhận tình yêu của anh so với trốn tránh nó càng dễ dàng hơn nhiều.”
“Anh cho là tôi không thể tự chiếu cố bản thân được sao ? Ai cần tình yêu của anh? Tôi không cần tình yêu của người khác, nhất là anh.” Mặt cô hồng lên, hốc mắt cũng hồng , lớn tiếng bác bỏ, nói cái gì cũng không ở trước mặt anh biểu lộ ra tâm tình của mình.
“Chanh tinh, đừng tùy hứng, có lẽ miệng em nói không cần yêu, chính là em còn không lừa được chính mình, em rõ ràng là sợ yêu thương anh sẽ là cỗ lỗi với anh ta.” Long Kình Vũ đem vấn đề mấu chốt nói ra.
Sở Tiểu Tinh lo sợ không yên địa cứng đờ, anh cư nhiên có thể nhìn thấu tâm sự của lòng cô.
Cô trừng lớn hai mắt nhìn anh, vẻ mặt của anh không nhìn ra một chút vui đùa hoặc chế nhạo nào, mà chính là chân thành khẩn thiết, không biết là vì cái gì, bộ dáng của anh như vậy lại làm cho cô khổ sở rơi lệ như mưa đổ xuống.
“Đừng như vậy. . . . . .” Anh vừa thấy cô khóc, cũng cảm thấy khổ sở theo, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên, lần thứ hai thổ lộ lập trường của chính mình.
“Em vĩnh viễn đều có thể đặt anh ta ở chỗ sâu nhẩt trong lòng, chỉ cần giành ra một khoảng không gian, lưa lại mọt vị trí cho anh . . . . . Thỉnh cầu này không tính quá phận.”
Cô sâu kín nhắm lại hai mắt, rất sợ nhìn thấy anh mắt ôn nhu cùng thâm tình tràn đầy đến tân chân mày của anh, tâm đã triền thành một đoàn, lung tung tới cực điểm.
“Anh tránh ra, thả tôi đi.” Cô lãnh đạm nói.
“Nếu anh không thả thì sao?” Cả đời này anh cũng không nghĩ muốn buông cô ra.
Cô nhíu mi, bi thống không nói, cô cần không gian một mình, tự tôn của cô không cho phép trái tim của mình sẽ bị anh mở ra khám phá, cô không cần không hề giữ lại mà đem chính mình lộ ra ngoài ở trước mặt anh.
Trên thực tế nội tâm cô là thống khổ hơn bất kì cái gì!
Cê không trách chị cô nói với anh chuyện cũ của cô và Chí Viễn, cô cũng không trách anh đến hỏi, bình thường dưới tình huống nào đi nữa, anh đều là một người đàn ông thông mình, khả năng bị cô lừa gạt thực không có, huống chi anh còn là ngươờ nhạy cảm, anh thậm chí đã sớm nhận ra cô chỉ muốn nhanh thoát khỏi anh.
Cô tự trách mình, lòng của cô đã mất đi phương hướng rồi, không phải bởi vì bị anh mê hoặc, mà là chính cô không thể khống chế trong lòng, trong *** mình có hình bóng anh.
Anh thực ra đã sớm thành công, anh đã khảm vào trong tâm cô bóng dáng của mình…. Đây chính là đáp án thực mà cô không dán đối mặt.
Trong lòng cô có anh.
Long Kình Vũ nhìn cô, không biết cô đang suy nghĩ cái gì, có hay không là bởi vậy mà hận anh
Cô tình nguyện không tiếng động khóc cũng không nguyện nói thêm câu nữa, làm hại anh nhìn cô khóc mà cũng đau lòng.
Nhưng anh không rút lui, quyết tâm phải tiến vào lòng của cô, thẳng đến khi cô vì anh mà mở cửa trái tim, rồi tiếp nhận anh.
“Trở về đi! Tiểu hoa lan, không cần lại khóc .” Anh thối lui, đứng lên, cũng kéo cô đứng dậy, chỉnh sửa quần áo giúp cô.
Hai chân cô đứng không vững phát run, hai mắt đẫm lệ bất đắc dĩ nhìn anh, trên mặt anh hiện lên một nụ cười ôn như nhưng nhợt nhạt, nghiêng người chỉnh quần áo cho cô, lấy hết cỏ trên người cô ra, không tiếp tục gây khó dễ nữa mà thả cô đi.
“Nhớ kỹ, anh chỉ là cho em một chút thời gian để suy nghĩ cho kĩ lời nói của anh, muốn chạy trốn khỏi anh không dễ dàng như vậy đâu, đi đi!” Anh gạt đi giọt lệ trong mắt cô.
Cô trong khoảng thời gian ngắn đã quên cả việc cho anh một cái tát, để cảnh cáo anh đừng ngả ngớn.
“Làm sao vậy? Có phải là luyến tiếc anh không muốn đi hay không?” Anh mìm cười, con thình lình cho cô…. một cái hôn khẽ.
“Mới là lạ.” Cô hung hăng làm mặt quỷ với anh, lau đi độ ấm của môi anh trên môi của mình, xoay người đi hướng cửa gỗ, đẩy cửa ra, vội vàng chạy thoát thân.
Long Kình Vũ trên mặt là nét cười ảm đạm, nghe tiếng bước chân của cô đi xa, tâm anh cũng theo đó mà đi rồi.
Anh ngồi xuống trên mặt đất, chống tay xuống dưới, có chút bất đắc dĩ.
Anh luôn luôn rất có tự tin đối với chính mình, nhưng giờ phút này anh phát hiện, kia có lẽ con kêu mình cảm giác tốt bụng.
Sau khi đem tất cả lời nói trong lòng nói cho cô, anh cư nhiên không có cảm giác nắm chắc cố thể theo đuổi được cô.
Cô vẫn lãnh đạm mà chống đỡ, như là dội một gáo nước lạnh lên sự tự tin của anh.
Anh nên làm thế nào mới có thể làm cho mình tốt hơn trong lòng cô?
Kỳ thật anh vừa mới rồi còn muốn nói một việc nữa cho cô. . . . . . Anh từng tự mình đến mộ viên của Quản Chí Viễ, anh đặt hoa lan lên trước mộ, im lăng truy điệu.
Anh không nói là sợ cô kích động, dù sao anh không có tư cách tham gia vào quá khứ của cô, anh còn chờ mong tương lai cô sẽ có anh làm bạn cả đời, cô không cần cô đơn một mình như vậy nữa.
Thỉnh cầu như vậy có phải là rất tự nguyện hay không? Nhưng đối với tâm ý của anh, cô dường như không chút cảm kích.
“Ai. . . . . .” Anh thở dài, cầm lấy Pu't điện, đi ra khỏi kho hàng trở lại nhà ấm.
Anh còn phải tự tạo cho mình nhiều cơ hội nữa, cũng không tin cô sẽ không bị ảnh làm cho cảm động.
Những đám mây tím rực rỡ, chiếu rọi honàg hôn tại khu nghĩa trang.
Sở Tiểu Tinh bước đi có phần nặng nề theo con đương tĩnh lặng đi đến trước ngôi mộ của Quản Chí Viễn, sau khi cô rời khỏi Lan viên cũng không trở về công ty, mà là đến nơi này.
Cô bỗng giật mình, hai bên tấm bia đá nhưng lại có hai bồn hoa lan tươi đẹp với vài con bướm màu vàng, một gốc cây có những bông hoa lan nhỏ nở rộ.
Có người đã tới.
Chẳng lẽ. . . . . . Chính là Long Kình Vũ?
Cô nhìn hoa lan này, người duy nhất có thể nghĩ đến cũng chỉ có anh
Trong lòng cô không khỏi có một nỗi khiếp sợ, anh xâm nhập vào lòng cô còn chưa đủ, nay còn cả Chí Viễn cũng nhất định thu mua .
Cô thất thần ngồi vào một bên  ghế đá, tự hỏi: “Nên làm cái gì bây giờ?”
Không có gì thanh âm trả lời cô, mấy năm nay đều chỉ có mình cô đến thăm mộ của Chí Viễn rồi tự lầm bầm lầu bầu, cô cùng anh chia sẽ bị thương của mình, buồn rầu của mình, tình yêu của mình. . . . . . Nhưng anh cũng không trả lời cô.
Bởi vì anh đã hóa thành thiên sứ đến bầu trời, anh đã sớm không còn ở bên người cô, cô thậm chí ngay cả trong mộng cũng không tim thấy bóng dáng của anh
Cái mà cô khổ tâm gìn giữ chính là một hồi mộng đẹp trong quá khứ, cô không muốn bước ra khỏi giấc mơ đó, cô sợ sau khi tình dậy sẽ phát hiện chỉ còn lại mình cô cô đơn một mình.
Cô nhìn ra phía đám mây xanh tím trên không trung, hai hàng nước mắt cứ thể rơi xuống hai má, rốt cục không thể không chế chính mình mà thứa nhận, cô quả thật là cô độc
Có một người đàn ông tên Long Kình Vũ, đã nhiệt tình lại trực tiếp mạnh me xông vào nội tâm vốn được bảo vệ bởi một bức tường rốt yếu ớt của cô, anh như đem cô từ quá khứ trở về hiện thực, làm cho cô nhìn thấy rõ ràng trái tim cô đơn của mình, nguyên tưởng rằng không bao giờ có thể…… yêu thêm một người nào nữa, nhưng cô sai lầm rồi.
Cô đã đối với Long Kình Vũ nảy sinh tình cảm.
Anh là một người đàn ông tốt. . . . . . Anh nói. . . . . . Cô có thể để Quản Chí Viễn ở trong đáy lòng, chỉ cần để lại một vị trí nhỏ cho anh. . . . . . Hai tay cô gắt gao ôm lấy bản thân, trái tim đau đớn không thôi, nếu anh không phải là nói với cô như vậy, cô kì thật có biết bao cảm động cùng cảm tạ đối với anh, anh thế nhưng lại vì cô mà đem chính mình xuống vị trí thứ hai..
Lấy điều kiện của Long Kình Vũ  có thể đem tình yêu trao cho bất kì cô gái nào tốt hơn cô, nhưng anh lại yêu thương cô.
Cô phải xem nhẹ anh, hay là tiếp nhận anh? Mà chỉ cần cô chịu buông tha quá khứ, là có thể giữ lại tình yêu, giữ lại khát vọng hạnh phúc của mình. . . . . . Cô lặng im nghĩ muốn, ngồi đó hồi lâu, thẳng đến khi đám mây tím cũng dần tối đi, cô đã nghĩ thông suốt, nên để cho tất cả thuận theo tự nhiên, tình yêu trong quá khứ vẫn sẽ ở trong lòng cô, mà cô cũng sẽ không tự gian giầm chính mình nữa, cũng sẽ không lại làm cho Long Kình Vũ khó xử nữa.
Cô có thể để ra một vị trí để cất chưa anh. . . . . . Có lẽ cô sẽ phát hiện ra mình còn có năng lực yêu, cũng có thể an tâm được yêu.
Cô đi đến trước mộ của Quản Chí Viễn, hai tay tạo thành chữ thập, yên lặng nói lời từ biệt, chỉ mong anh ở trên trời có thể nhìn thấy hết thảy, cũng có thể ủng hộ cô.
Cô chậm rãi xoay người, theo đường mòn rời đi, tâm không hề mờ ảo không chừng.
Hôm sau, Sở Tiểu Tinh đã muộn mới đến công ty.
“Tiểu Tinh a, tập đoàn Long thị đưa thiệp mời đến a!” Tiểu Phương đem thư thu để lên bàn Sở Tiểu Tinh, vưa thấy cô đến, lập tức nói cho cô biết.
“Thiệp mời gì vậy?” Sở Tiểu Tinh đi đến vị trí của mình, buông túi xách, rồi ngồi xuống ghế, xem xét một tập thư tín để trên bàn, trong đó thiệp mời của Long thị để trên đầu.
Mặt cô không chút thay đổi mở ra đến xem, trái tim cũng không có đập loạn, cô đang tự đoán rằng, thiệp này có phải là Long Kình Vũ gửi hay không?
Vừa thấy nội dung quả thật là Long Kình Vũ, anh mở một hoạt động bán hoa lan từ thiện, ngày tổ chức là 2 ngày nữa.
Cô nhìn dòng chữ đỏ nổi bật là tự tay anh kí tên, thực rõ ràng anh chính là tạo cơ hội để gặp lại cô.
Cô không phải đã quyết định thử tiếp nhận anh hay sao? Đây là một cơ hội, cô chỉ cần đi lên phía trướ từng bước từng bước một, là có thể quên đi quá khứ.
Cô mới nghĩ đến đấy, điện thoại trên bàn bỗng đổ chuông.
“Em đã nhận được thiệp mời chưa?” Long Kình Vũ hỏi.
“Rồi ạ.” Cô cúi đầu lên tiếng.
“Có tới hay không?” Anh nóng bỏng hỏi.
“Có thể phái người đại diện tham gia được hay không?” Cô thực ra còn rụt rè, chưa có quyết định.
“Trừ em ra, còn có ai có thể thay thế em?”
Cô trầm mặc một hồi lâu, anh nói cũng không sai.
“Không có lời nào để nói sao? Để tay lên trán là đang nghĩ cái gì ? Long Kình Vũ lại hỏi.
“Có cái gì đâu?” Anh làm sao có thể biết cô đang để tay lên trán? Thực là xảo quyệt đi ? Cô buồn bực nghĩ.
“Em lạnh lùng đối với sự đùa giỡn của anh cũng cô ích thôi, nhiệt tình của em. . . . . . Chỉ có anh mới có thể thấy được.” Giọng nói hấp dẫn của anh lại vang lên.
“Anh. . . . . . Thật là xấu. . . . . . Sáng sớm lại nói những chuyện vô bổ như vậy.” Cô hạ giọng cảnh báo anh, không để nhân viên nghe thấy lời nói của mình.
“Em đến muộn, còn dám nói sáng sớm?”
“Anh làm sao lại biết?”
“Nhìn ra bên ngoài đi.”
Cô giương mắt nhìn ra phía bên ngoài cánh cửa thuỷ tinh, liền nhìn thấy anh đang đứng bên ngoài, thanh thản nói điện thoại, đứng bên ngoài cánh cửa nhìn cô.
“Chẳng lẽ. . . . . . Thiệp mời này là anh tự mang tới?” Sở Tiểu Tinh trố mắt, lúc này mới phát hiện anh hẳn là có dự tính từ trước .
“Hẳn là đủ thành ý đúng không! Anh đợi em đã nửa tiếng mới thấy em đi vào công ty.” Long Kình Vũ hiên ngang nâng cằm cười.
Cô lúc này mới lại biết, thì ra anh đã chờ cô từ rất sớm.
Một dòng nước ấm chảy qua lòng cô, nhưng cái miệng nhỏ nhắn của cô vẫn có giữ ngữ khí lãnh đạm nói:
“Anh đừng uổng phí tâm cơ .”
“Em tốt nhất nên đáp ứng nhanh một chút, bằng không chờ tính nhẫn nại của anh dùng hết, sẽ trực tiếp đi vào mời em.” Anh không có hảo ý  nói.
Trong lòng cô ai oán kêu, mới không cần anh làm trò trước mặt nhân viên uy hiếp cô.
“Không. . . . . . Tôi sẽ đi. . . . . . Ngày kia, đã nhớ kỹ.” Cô thỏa hiệp .
“Tốt lắm, em ra đây đi!”
“Cái gì? Hiện tại?” Không phải đáp ứng rồi sẽ không có việc gì sao?
“Đương nhiên là hiện tại, anh còn chưa ăn sáng, đợi em nửa tiếng rồi, tốt xấu gì em cũng phải theo anh ăn xong bữa sáng.”
“Anh. . . . . . Tự mình đi ăn là được rồi.” Mặt cô hồng đến tận trên lông mi .
“Anh thấy, anh đi vào công ty là đượce rồi thì đúng hơn, tự mình tìm em.” Anh nói xong, thật sự đi vào cửa công ty.
“Không không. . . . . . Anh. . . . . . Ở bên ngoài chờ tôi. . . . . . Lưu manh.” Cô ngăn cản anh tiến dần từng bước, vội vã ngắt điện thoạt, cầm lấy ví, xấu hổ đi ra khỏi công ty.
Long Kình Vũ khanh khách cười, đóng di động, dù bận nhưng vẫn ung dung ở ngoài cửa chờ cô, nhìn thấy cô không tình nguyện đi về phía anh, trong lòng anh thực thoải mái, tâm tình quả thực chính là tốt nến nói không nên lời.
Anh cũng không tin anh mềm dẻo không được, mạnh bạo cũng không được, tóm lại điểm xuất phát của anh đều là vì muốn tiếp cận cô.
Anh đang chờ đợi cô giao trái tim cô đơn của mình ra, để lại cho anh một vị trí trong lòng.
Sở Tiểu Tinh đi ra ngoài công ty, nhưng cô cũng không phải là ngoan ngoãn đi đến trước mặt Long Kình Vũ, mà là theo ban công đi đến giao lộ có tiệm điểm tâm, tránh gặp những nhân viên mình quen biết.
“Ai là lưu manh?” Long Kình Vũ đuổi theo cô, hai tay anh đút túi áo, bình tĩnh đưng ở cạnh cô.
“Đương nhiên là anh.” Cô liếc mắt nhìn anh một cái, chỉ thấy anh cười nhạt.
“Thật tốt quá, lên xe.” Anh giương mắt, cánh tay lặng lẽ đặt lên thắt lưng mảnh khảnh của cô, bắt cô hướng hồng chuyên mà đi.( hướng những viên gạch hồng mà đi)
“Anh. . . . . . Muốn làm cái gì? Không phải phải ăn điểm tâm sao không?” Cô bỗng nhiên thấy xe anh dừng ven đường, việc này rõ như ban ngày, anh sao có thể cố chấp mà đến? Cô mới không cần lên xe.
Cô mặt đỏ tai hồng, một cái phản xạ có điều kiện nghĩ muốn gạt tay anh ra, không ngờ cánh tay nhỏ bé ngược lại bị anh một phen chiêu trụ.(giữ lấy)
“Cùng lưu manh ở một chỗ phải nghe lưu manh, trước mắt đem bắt em đi rồi nói sau.” Anh nở nụ cười trầm thấp , tà ác nói nhỏ, nắm chặt tay cô, quấn chặt cái eo nhỏ bé mảnh mai của cô, mở cửa xe.
Cô cắn cắn môi, giận dữ nhắc đi nhắc lại. “Anh không thể muốn làm cái gì thì làm, cái đó. . . . . .”
Hắn cũng không nghe vào, đem cô mang lên xe, chính mình cũng lên xe, sau đó thật sự  đem cô chở đi rồi.
“Anh rốt cuộc là muốn đưa tôi tới nơi nào?” Cô mắt thấy xe rời xa địa bàn của mình, bất an hỏi.
“Phía trước có tiệm gọi là quán ăn hạnh phúc chuyện phục vụ bữa sáng, không thấy sao?” Long Kình Vũ thảnh thơi lái xe, chỉ vào phía trước đường nói.
Sở Tiểu Tinh nhìn về phía anh chỉ , căn bản không có tên tiệm nào là quán ăn hạnh phúc cả.
“Anh đừng gạt tôi.” Cô nghĩ thầm, rằng anh nhất định là đang lừa cô.
“Anh không lừa em.” Long Kình Vũ đi về phía trước thật lâu, quẹo phải vào tầng hầm ngầm của một toà nhà cao ốc mà mọi người ít biết đến, dừng xe.
“Xuống xe.” Anh cởi bỏ dây đeo an toàn, xuống xe .
“Không cần, đây là làm sao?” Sở Tiểu Tinh đoán này cái toà nhà cao cấp này đúng là chỗ ở của anh đi! Anh đem cô đến nơi đây làm cái gì?
Cô có thể mở rộng lòng đối mặt với sự theo đuổi của anh, nhưng cô cũng chưa có chuẩn bị tâm lý, phải tiến dần từng bước a!
“Xuống xe chẳng phải sẽ biết .”
“Anh không có ý tốt.” Cô hoài nghi nhìn anh.
“Tuyệt đối là ý tốt.” Trên mặt anh lộ vẻ ôn nhu cười, không xấu xa dọa cô lần nữa, kỳ thật nhà của anh đúng là ở toà nhà hai mươi ba tầng này, phòng bếp của anh chính là tiệm ăn hạnh phúc, vì anh sẽ tự mình xuống bếp, chẳng lẽ không đủ thành tâm thành ý sao?
“Nơi này mà có cái gì tiệm hạnh phúc mới là lạ.”
“Nếu có thì sao?” Anh thực khẳng định.
Cô thở dài, không lay chuyển được anh, nếu đều đã đến đây, vậy phải đi xuống xe nhìn xem, anh rốt cuộc muốn làm cái gì, dù sao thì cương quyết ở trên xe cũng không phải là biện pháp.
“Anh dẫn đường đi!” Cô xuống xe.
Anh cũng không đi xe, dẫn cô đi hướng thang máy, lên lầu đến chõ ở của anh ở tầng hai mươi ba trong khu nhà cao cấp.
Anh mở cửa nhà, khẽ đẩy cô đi vào.
Cô đảo mắt một cái thấy một chỗ có bồn hoa màu đen với hoa lan hồng nhạt đang nở rộ, rồi xem ở bên trong, phòng khách cũng có hoa lan.
“Đây là nhà anh nha!” Quả nhiên là muốn đem cô dụ vào nhà của anh.
“Thông minh.” Long Kình Vũ đóng cửa lại, thay dép trong nhà, lôi kéo cô cùng đi vào phòng khách.
“Em chờ một chút, bữa sáng rất nhanh sẽ.”
Anh tự tin nói, sau đó đi vào phòng bếp.
Cô ở lại phòng khách, nhìn thấy khí phái mười phần, tràn ngập thiết kế gây cảm giác của người đàn ông độc thân trong khu nhà cấp cao, các góc đều có sự mới mẻ của hoa lan điểm xuyết, xa hoa nhưng lại có thứ gì đó không nói nên lời, bầu không khí tao nhã, nhìn ra được anh có khiếu thưởng thức không tầm thường.
Cô không ngồi xuống, mà đi vào phòng bếp, nhìn xem anh rốt cuộc muốn biến hoá ra cái gì? Thực ngoài ý muốn, cô nhìn đến cử phòng bếp, lại thấy một tấm biển bằng gỗ được điêu khắc, dùng những kí tự hình tròn khắc thật sâu hai chữ “Hạnh phúc”.
Lông mày co nhướng lên, bỗng nhiên nở nụ cười cười, anh đúng là không nói bậy, anh có cái phòng bếp hạnh phúc.
Nhìn dáng người cao ráo đẹp trai của anh đứng trước bàn bếp xử lí mọi việc, trên người đeo tạp dề xuống bếp, nói cũng kỳ quái, cô thế nhưng cảm thấy có phần kỳ dị ấm áp nhộn nhạo dưới đáy lòng.
Đó là đã lâu lắm không có được cảm giác hạnh phúc này, trước kia tiểu Quản cũng vì cô xuống bếp. . . . . . Chính là trước mắt giờ đây này là Long Kình Vũ, vì cái gì anh cũng có thể làm cho cô cảm thấy hạnh phúc như vậy?
Là bị sự thành tâm của anh đả động đi! Có lẽ anh biểu hiện thật sự bá đạo, luôn theo ý mình, nhưng cô cảm nhận được anh hoàn toàn là có ý tốt, anh đã làm điểm tâm cho cô.
Có người vì mình nấu cơm là hạnh phúc .
Mà chỉ cần cô đón nhận, phúc phần hạnh phúc này liền thuộc về cô.
Cô chủ động đi đến bàn nấu ăn, bắt tay rửa, hỏi anh: “Anh có cần hỗ trợ không?”
“Nếu em sẽ không dũ giúp dũ vội(nói suông).” Long Kình Vũ gọn gàng đánh trứng, đảo qua đảo lại trên chảo rán, vui vẻ cho cô cùng tham gia.
” Anh quá coi thường em.” Sở Tiểu Tinh cầm phòng bếp khăn tay lau khô tay.
“Vậy ra tủ lạnh lấy chà bông, như thế này phụ trách đem thêm chà bông đến, anh chiên bánh trứng này là được rồi.” Long Kình Vũ giao một nhiệm vụ đơn giản cho cô.
“Được thôi!.” Cô đi đến hai bên cánh cửa của cái tủ lạnh thật lớn, mở ra tìm hộp chà bông.
Long Kình Vũ thuần thục đem bánh nướng áp chảo đặt trên trứng , phân thần ngắm Sở Tiểu Tinh , có sự tham gia của cô, khiến cho không khí cả phòng bếp cũng không giống nhau, dường như thêm vào đó rất nhiều cảm giác ngọt ngào.
Nhìn trộm bộ dáng cô đứng ở trước tủ lạnh lấy đồ vật này nọ, trông thật giống một nữ chủ nhân, hoàn toàn không có bộ dáng bất thình lình hay không hợp nhau, điều này đem lại cho lòng anh tràn ngập những cảm giác vui sướng khó có ngôn từ nào có thể diễn tả được .
Tuy rằng trên cửa phòng bếp anh có treo bảng đề hai chữ “Hạnh phúc”, nhưng anh cho tới bây giờ đều không có cảm thụ ý nghĩa thực chất của nó, kia bất quá chỉ là tiện tay mà khắc ra  hai chữ, thẳng đến giờ phút này anh mới biết hàm nghĩa chân chính của hai chữ kia.
Cô chính là khát vọng được đến hạnh phúc của anh, có sự tồn tại của cô, kia hai chữ mới có ý nghĩa.
“Tiểu hoa lan, nếu em muốn thêm Bồi Căn cũng có thể, anh đặt ở trên kệ thứ hai, nhanh lấy cho anh ly nước, còn có tương liêu ở ngăn tủ, em nghĩ muốn thêm hương vị gì cứ  tự do lấy ra dùng.”
Anh ôn nhu nói với cô.
“Được.” Sở Tiểu Tinh theo lời anh nói, cầm Bồi Căn cùng tương liêu.
Cô cũng nghe thấy nick name mà anh đặt cho mình, cảm giác đã không hề là bài xích, mà là tiếp nhận, cô không có đặc biệt thanh minh, khi cô nguyện ý đi vào phạm vi của anh, để cho anh dùng hạnh phúc vây quanh mình, thì khi ấy đáy lòng cô đã tiếp nhận anh rồi.
Cô không hề đóng băng chính mình nữa, cô đối chính mình thừa nhận, cô chính là một người phụ nữ bình thường, cô cần tình yêu, cũng có thể dũng cảm đi yêu người khác.
Long Kình Vũ tim đập mãnh liệt, anh nói cái gì cô cũng nghe theo, không hề lạnh như băng, khiến anh có được sự cổ vũ rất  lớn.
“Bồi Căn đến đây, bỏ vào nồi lẩu!” Sở Tiểu Tinh đi đến bên cạnh anh.
Anh phối hợp rất khá, trước đem hai phần bánh nướng áp chảo xúc qua hai bên, để cho cô đem Bồi Căn đặt trên nồi.
Anh thực thuận tay trở miếng Bồi Căn, chiên mặt trước, mặt sau, lập tức mùi thơm lan ra bốn phía.
“Chén đĩa.” Anh nói.
“Đây” Cô đem hai cái đĩa tròn màu trắng anh đã chuẩn bị ở để trên bàn đến.
Anh đem thêm bánh nướng áp chảo trứng chim đặt trên chén đĩa, lại thêm một phần Bồi Căn.
“Thơm quá à! Giống như bộ đáng ăn lắm, nhìn không ra đến anh có thể nấu bếp nha!” Cô ngửi mùi vị phong phú, đem chén đĩa bưng đến bàn ăn, phân biệt đặt ở hai đầu bàn dài .
Long Kình Vũ tắt đi lò vi ba, tháo tạp dề, nhìn thấy cô đem hai cái đĩa thức ăn đặt ở hai đầu của bàn dài , không vừa lòng mà đi tới, đem một đĩa bưng đến một chỗ bên cạnh bàn.
“Ngồi xa như vậy làm gì?” Anh nhéo bên hông cô.
Mặt cô một trận nhiệt xông tới, vuốt ve tay hắn.
Ạnh thu tay về, cũng không cho cô vỗ.
“Em nghĩ xem muốn uống cái gì?” Anh nhếch miệng cười, hỏi cô.
“Nước đá.” Cô ngồi vào ghế, cố ý lấy tư thái của bậc nữ vương nói, cũng không làm nũng với anh.
“Không cho phép em uống nước đá, anh pha sữa lắc cho em, Hokkaido tới đây, rất thơm.” Long Kình Vũ nói xong tự lấy hai tách sữa bọt có kem bưng tới, ngồi vào chỗ rẽ bên cạnh cô, đem một ly đưa cho cô.
“Có thể ngồi xích ra không?” Cô hỏi.
“Ngồi đây anh có thể đút cho em.” Anh khoái trá mà nói.
“Anh có thể nói một câu đứng đắn hay không?” Cô mạc khả nề hà hỏi. (không biết làm thế nào)
“Anh không có một câu nào là không đứng đắn .” Anh quay về với ánh mắt nóng cháy
Hai người bốn mắt ‘giao tiếp’, không tiếng động nổi lên pháo hoa, anh nhìn chằm chằm trên mặt cô đã đở ửng say lòng người, cô nhìn bộ dáng nghẹn cười của anh, yên lặng mà cũng cười, cô lúc này dù có như ngu dốt cũng đều có thể cảm nhận được tâm ý của anh .
Trước kia cô thấy anh liền một đường muốn chạy trốn, nghĩ biện pháp xem nhẹ, lơ anh đi thật là tốt, chưa bao giờ cảm thấy được có lúc lại đi quý trọng anh, hiện tại mới biết cô thiếu chút nữa bỏ qua sự quan tâm của anh.
“Anh thật sự là một. . . . . .Tên vô lại, em đói bụng, không để ý tới anh.” Cô trong lòng tràn đầy ngọt ngào, miệng lẩm bẩm, cúi đầu, đổ sốt cà chua lên Bồi Căn bánh nướng áp chảo, dùng đũa bắt đầu ăn.
Anh nhận thấy được một phần chân thực không quá giống nhau lưu chuyển ở trong mắt cô, anh thật khinh ngạc cùng vui mừng nói không nên lời, hôm nay là ngày lành gì vậy? Phản ứng của cô tiến bộ thật lớn, làm cho tâm tình anh như bay lên chin tầng mây, nhưng anh không nói ra, hỏi nàng: “Vô lại làm điểm tâm hợp với khẩu vị ăn uống của em không?”
“Có nha!” Cô nhịn không được mà vừa cười , anh vậy mà vẫn xưng là vô lại.
“Ăn ngon vừa buồn cười không?” Tâm tình anh thật tốt mà đối với cô nháy mắt mấy cái, lấy bánh nướng áp chảo rải lên chà bông, cũng ăn một ngụm.
“Không được đùa em.” cô nghẹn cười.
“Anh không đùa em thì ai đùa em?” Anh muốn cô càng buông lỏng chính mình, cùng anh vui vẻ  cười to.
Cô không để ý tới anh nữa.
Anh lại bắt đầu nói giỡn. “LUCKY trở mình thành đài ngữ là cái gì ý tứ?” (PịD: hai người đang nói cái zề thế???)
“Thai ngữ quốc ngữ đều không kêu may mắn?”
“Sai, bát quái tin tức cũng chưa đang nhìn, tân hãy thai ngữ kêu ‘ còi lưỡi ’.”
“Ừ! Thật chán ghét.” Cô nở nụ cười.
Anh cắn một miếng to bánh nướng áp chảo, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang cười ngọt ngào củ cô, hai mắt long lanh như nước cũng vì tươi cười mà trán  xinh đẹp dao động, anh chân thật nhìn thấy cô cười a!
“HAPPY  nghĩa là gì?” Anh lại hỏi cô.
Cô trước hết nghĩ nghĩ xem anh lại bày trò gì? Lại không nghĩ ra được.
Cô quan sát vẻ mặt của anh, xem có phải hay không trong đó có đánh lừa? Trên mặt anh chỉ có nụ cười mê người, hại cô hô hấp dồn dập.
“Vui vẻ.” Đây là đáp án, cô nghĩ chắc là đúng.
“Tốt lắm, ‘ tôi rất vui vẻ ’ tiếng Anh nói như thế nào?” Anh hỏi, đi từng bước một mà dụ dỗ cô.
“I am happy.” Câu này thật đơn giản.
“Me too!” Anh ha ha cười.
Sở Tiểu Tinh hậu tri hậu giác, lúc này mới phát hiện chính mình rơi vào bẫy của anh, cô trề cái miệng nhỏ nhắn, nhịn không được cũng cười to, cô thật sự cảm thấy khoái hoạt, cô thích có anh làm bạn, giống như có thể chạm đến được đến hạnh phúc.
Long Kình Vũ trong lòng cười vui, anh từ từ cảm giác được cô bây giờ vào trước kia không quá giống nhau , dường như đã không hề đối với anh có địch ý cùng phòng bị, mà là rộng mở cánh cửa trái tim đợi anh.
Lúc này mới phát hiện kẻ khác phấn chấn, anh thừa cơ truy vấn: “Buổi tối có muốn lại đến phòng bếp hạnh phúc ăn cơm hay không?”
“Anh muốn làm cơm?” Cô trưng ra bộ mặt không dậy nổi một nụ cười, khoái hoạt còn ở trong lòng tự động chạy đi mất
“Kỳ thật anh chỉ muốn nấu cơm ở nhà.” Anh dùng ánh mắt khóa lại đôi mắt mĩ lệ của cô nói.
“Đó là thuận tiện nấu một phần cho em sao?” Cô phát hiện anh nhìn chăm chú, sắc mặt lấp ló một tầng đỏ ửng.
“Là đặc biệt nấu, không phải thuận tiện nấu, được không?” Anh nhịn không được đưa tay nựng khuông mặt của cô.
Cô chụp lấy tay anh, nhưng lại không chụp được, động tác của anh rất nhanh mà thu tay lại, cô trừng mắt lên nhìn anh, anh liền cười to, cái trò chơi nhỏ này thật sự thú vị.
“Em không muốn ăn mà không phải trả tiền.”
“Vậy em liền phụ trách hỗ trợ nấu thôi! Phân công hợp tác, ưu đãi em ăn đến thật no miễn phí.” Cô chưa nói cô không đến, điều này làm cho anh sự trông mong rất lớn.
“Em sẽ suy nghĩ.” Cô ra vẻ rụt rè.
“Không cần lo lắng, như thế này anh đưa em đi đến công ty, chờ em tan tầm anh lại đi đón em, vậy nhé.” Anh tự mình quyết định.
“Không cần, tan tầm em có thể tự mình đến. . . . . .” Oa oa. . . . . . Sở Tiểu Tinh cắn cắn môi, cô nói cái gì gì đó? Ý tứ của cô là cô rất độc lập, luôn luôn tự mình tan tầm, cũng không cần ai đưa đón, nhưng lời này vừa nói ra, chợt nghe vậy nhưng lại thành thực có ý tứ chủ động muốn tới nhà anh .
“Anh chờ em.” Long Kình Vũ tiếp cận thực dễ dàng, phản ứng của cô làm cho anh cảm thấy nhân sinh tràn ngập hy vọng, hạnh phúc cách anh càng lúc càng gần.
“Cụng ly.” Anh cầm lấy tách sữa
“Vì cái gì phải cụng ly?” Cô nghi hoặc mà cầm lấy tách sữa, hỏi anh.
“Tỏ vẻ em thực vừa lòng với phòng bếp hạnh phúc của anh.” Anh đắc ý nói.
“Được rồi, quan hệ hữu nghị thành công.” Cô sảng khoái cụng ly với anh.
“Gì?” Anh kinh hỉ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, cẩn thận hỏi: “Ý của em là quyết định cùng với lưu manh, vô lại làm. . . . . . Bạn bè ?”
“Em cũng không nói như vậy!” Cô nho nhỏ mà làm khó dễ anh.
“Tốt lắm, quyết định vậy đi .” Anh cũng không bị làm khó dễ, đổi lại anh càng có ý tưởng trực tiếp.
“Quyết định cái gì?” Cô tò mò .
“Không làm bạn bè, em trực tiếp làm bà xã của anh.” Anh đem khuôn mặt tuấn tú sát lại gần cô.
“Gì?” Cô giật mình, mặt đỏ hồng.
“Không thể đổi ý, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
“Em không phải quân tử, em là phụ nữ.”
“Anh cũng không phải GAY, cũng chỉ có phụ nữ có thể làm bà xã của anh.”
“Anh . . . . .”
“Uống nhanh, sữa lạnh uống không tốt.” Anh lấy tốc độ cực nhanh, hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô, rồi ừng ực ừng ực uống hết sữa.
Sở Tiểu Tinh mới nâng lên ngón tay phải tính chắn môi anh, cũng đã không còn kịp rồi, cô luôn nói không thắng hắn, biện luận chẳng thắng được anh, suy nghĩ của anh so với cô lại nhanh lẹ, phản ứng cũng so với cô nhanh nốt.
Cô thưởng thức anh, thích anh, cũng có thể tiếp nhận anh, chỉ là. . . . . . Cô còn không có phải bà xã của anh nha! Trên cơ bản cô chính là nghĩ muốn bảo thủ duy trì ở giai đoạn quan hệ hữu nghị. . . . . . Nhưng là, cánh cửa tâm hồn một khi mở ra, ngay cả chính cô đều không thể lường trước sự phát triển của tương lai .
Cô cần gì phải tự mình thiết lập giới hạn? Cô có thể đóng gói anh thật là tốt, toàn bộ thu lại trong lòng, mà anh hình như cũng cho phép cô làm như vậy, chỉ chờ cô có điều đáp lại mà thôi.
Cô phải về trả lời sao đây?
Cô chậm rãi uống hết ly sữa trên tay, đứng dậy dọn đi bàn ăn trống không đem tới bồn nước để rửa.
“Bà xã, chén đĩa để ở đây là được rồi, anh có thời gian để rửa.” Long Kình Vũ không cần cô làm cái này.
“Không được, không vệ sinh. . . . . .” Sở Tiểu Tinh bất quá là xuất phát từ phản ứng mà trả lời, nhưng này nói giống ở thừa nhận danh hiệu “Bà xã” này?
Cô lập tức tự cho là thông minh, đổi lại nói: “Em không thói quen đem đồ ăn dùng rồi đặt ở bồn rửa chén. . . . .” Cô càng giải thích liền cảm thấy trường hợp càng hỗn loạn, đơn giản không nói nữa.
“Anh biết, anh lập tức rửa là được, bà xã đại nhân.” Long Kình Vũ cầm đĩa ăn chính mình đến bồn rửa.
“Em không muốn anh rửa. . . . . .” Ơ! Ông trời, cô thực khô khan đứng bên cạnh anh, giống như nói như thế nào đều giống với lời anh.
“Vậy em rửa là được rồi.” Anh nhìn ra được cô rất ngượng ngùng, nhưng anh cũng không thay cô giải vây, liền làm cho cô vẫn bị hãm ở vòng tròn anh tạo ra, muốn ra cũng không ra được.
Để cho anh gọi “Bà xã, bà xã” như vậy, không che đậy giúp cô ôn tập, cô tự nhiên sẽ nhớ rõ địa vị của cô ở trong lòng anh.
“Vâng. . . . . .” Cô cười khổ, không dám lên tiếng nữa, an phận rửa chén đĩa, sao biết. . . . . . Ngay lúc hai tay cô đều là bong bong xà phòng, chính cái thời điểm vội vàng ấy, anh từ phía sau người hôn lên mặt cô một cái.
“Có bà xã cảm giác thực hạnh phúc.”
Cô nín thở, đáy lòng cuộn lên sóng nhiệt, lập tức sẵng giọng: “Tránh ra đi! Ai là bà xã của anh?”
“Bà xã giận à?” Anh không đi, hai tay còn vòng bên hông của cô, vô cùng thân thiết mà dùng cằm vuốt ve nhè nhẹ cổ cô
“Im miệng cho em, sau đó lăn ra xa một chút.” Cô run rẩy, lên tiếng cảnh cáo anh, bộ dáng thật đúng là giống ngươi vợ đang giận dữ.
“Được rồi, vậy cái người này lăn đi vậy.” Long Kình Vũ mừng rỡ cười to, dùng sức hôn hai má của cô, rôi đi khỏi phòng bếp.
Cô thấy anh đi ra ngoài, chính mình nhưng lại khắc chế không được mà cũng cười, nhìn phòng bếp thật tinh xảo, cảm thấy kỳ diệu, cô thế nhưng lại đứng ở phòng bếp của Long Kình Vũ, vì anh mà rửa chén đĩa.
Việc này nhìn như công việc ở nhà bình thường, lại làm cho cô chạm vào hạnh phúc một cách rõ ràng hơn, bóng dáng nó không hề là xa xôi mà mơ hồ, nó đang lớn dần lên trong lòng của cô.
Cô mở vòi nước ra, để cho dòng nước gột đi xà phòng trên chén đĩa, nhìn thấy bàn ghế trơn bóng, trong lòng cô giống như cũng chia ra thành những tia sáng rực rỡ, cô không thể kết luận tương lai thế nào, cũng cô sẽ không thiết lập giới hạn với anh trong hiện tại, phải có tình yêu của anh, cô cũng còn phải thật sự . . . . . . Yêu anh.
Anh thích gọi cô là bà xã thì cứ gọi như vậy đi!
Mà cô làm như vậy có đúng không?
Đúng, cô không có vi phạm ai, cô đắm chìm trong hạnh phúc chính là cảm thụ, an tâm mà khoái hoạt.
Trong phòng khách, Long Kình Vũ cầm chìa khóa nhà, thoải mái ngồi ở trên sô pha, nghe phòng bếp truyền ra tiếng rửa chén, tưởng tượng đến ở bên trong chính là tiểu hoa lan của anh, anh nói không nên lời cái cảm giác thoả mãn hạnh phúc lúc này.
Anh mong mỏi cô thật có thể nhận thức tình yêu của anh, tất cả tình yêu anh đều muốn cho cô.
Bà xã cái này cũng không phải gọi giả, không biết cô có nguyện ý vĩnh viễn để cho anh ở bên mình hay không?
Anh bắt tay vào thưởng thức trên cái chìa khóa dành riêng, chờ mong cô có thể nhận lấy. Nếu cô nguyện ý nhận lấy, cái này tỏ vẻ anh hôm nay. . . . . . Tấn công thành công.
Cô đi ra khỏi phòng bếp .
“Đây là. . . . . .” Anh đứng lên, đi về phía cô, đứng ở trước mặt cô, lấy cái chìa khóa đưa cho cô.
“Là cái chìa khóa, không cần đoán em cũng biết.” Sở Tiểu Tinh nghĩ đến anh lại muốn nói cái gì nói đùa cô.
“Đây không phải cái chìa khóa bình thường.” Long Kình Vũ đứng đắn nói.
“Đừng đùa em , chở em trở về công ty.” Cô không có biện pháp cười lắc đầu.
Anh cầm tay cô, đem cái chìa khóa đặt vào trong. “Cho em, đây là chìa khóa nơi này, không cần trở về nơi cũ, em có thể tùy lúc tự do ra vào, được chứ?”
Tay cô nóng lên, trái tim cũng vậy, nâng hai mắt lên lườm anh, ánh mắt thâm thúy của anh, trong mắt còn có phần thật sự chờ mong.
“Không tốt.” Cái miệng nhỏ nhắn của cô e lệ mà thổ lộ, tim đập liên hồi.
“Vì sao?” Anh nắm chặt các ngón tay của cô, có điểm ngang ngược muốn cô cầm chắc cái chìa khóa, đừng trả lại cho anh.
“Em. . . . . . Tự do ra vào nhà anh làm cái gì?”
“Chúng ta có thể cùng nhau nấu cơm, cùng nhau nghe âm nhạc, cùng nhau. . . . . . Làm một chuyện gì.” Anh chế trụ tay cô, ôm lấy cô. “Cho anh một cơ hội, anh sẽ cho em hạnh phúc.”
“Hạnh. . . . . . Phúc. . . . . . Là cái gì?” Cô đã quên đây là lần thứ bao nhiêu nghe anh nói hai chữ như thế, nhưng lần này hắn lại thật sâu mà rung động  cô, nội tâm mãnh liệt mà rung động .
“Hạnh phúc của em chính là anh, anh là máy chế tạo nên hạnh phúc của em.” Anh ôm chặt cô, cường lực truyền tình yêu của anh, nhìn chăm chú vào cô, cô không có biểu tình gì quá tồi.
“Eo, anh nói . . . . . Buồn nôn quá!” Cô e lệ mà kề sát anh, cũng không có phản đối anh ôm, trong *** anh dày rộng mang đến sứcc mạnh kiên định cùng cảm giác an toàn, cũng khiến cô tin tưởng rất lớn, làm cho cô càng muốn có tình yêu của anh.
“Không được sao?” Người khác muốn còn cầu không được, anh chính là chỉ đối với một mình cô nói những lời buồn nôn như vậy.
“Anh xác định đem cái chìa khóa cho em sao?” Cô run rẩy lông mi, suy nghĩ một chút, hỏi anh.
“Đương nhiên.” Đây là khẳng định .
“Được rồi, ai muốn anh làm bữa sáng cho em ăn.” Tim cô đập nhanh bèn tìm cái lý do đáp ứng .
Anh nhìn chòng chọc như dán mắt vào cô, bộ dáng non nớt lại rụt rè của cô, cái miệng nhỏ nhắn của cô mặc dù nói như vậy, nhưng lòng của cô rốt cục có thể hướng về anh.
Đây là sự đột phá trong tính chất của thời khắc, đáy lòng anh bùng nổ sự vui sướng, khuôn mặt tuấn tú của anh cúi xuống tấn công cái miệng phấn nộn nhỏ nhắn của cô, quặc trụ đôi môi thơm tho của cô, nhiệt tình in lại dấu ấn của mình. . . . . Cô nắm trong tay chìa khóa nhà hắn, tinh tế đáp lại nụ hôn của anh, phiêu đãng đã lâu, trái tim mới chậm rãi an tĩnh lại, cô nghĩ muốn liền như vậy đắm chìm ở sức sống trong *** anh, mãi không buông tay.
Đáy lòng cô chỉ có một phần ôn nhu kia. . . . . . Là anh.
Anh cũng là của cô, anh ở trong lòng cô, cô rốt cục cũng dũng cảm đối với chính mình thừa nhận.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc