Đừng Nói Chuyện Với Cô Ấy - Chương 21

Tác giả: Ngộ Cẩn

Nhiệm Vụ Ám Sát Khó Khăn
Sau nháy mắt tôi đã trở về thực tại từ trong dòng ký ức mơ hồ, bàn tay phải hơi run lên một chút, suýt nữa thì đánh rơi chiếc cốc xuống đất. Đúng thế, tôi đã từng không chỉ một lần đọc tập tài liệu về những vụ ૮ɦếƭ người này, cũng nhìn thấy cái tên Trương Nghĩa Quân, vậy nhưng lại không lần nào nhớ được. Bởi lẽ, X vẫn luôn ngầm ngăn cản tôi đọc tập tài liệu này, còn thường xuyên dùng các phương như phân tán sự chú ý hay xóa bỏ ký ức trong tiềm thức để loại trừ hoặc là sửa đổi ký ức của tôi về những gì đã đọc được, điều này cũng giống như việc anh ta từng nhiều lần sửa đổi ký ức của tôi ở các phương diện khác vậy.
Hoặc cũng có thể nói thế này, trong những thời khắc quan trọng, tôi sẽ không còn là tôi nữa, mà là X. Anh ta có quyền khống chế tuyệt đối với tâm lý, cũng là chủ nhân thực sự của Trương Nhất Tân, còn tôi thì chỉ là lớp vỏ che chắn bên ngoài của anh ta mà thôi.
Tôi bỏ chiếc cốc xuống, không những không cảm thấy hoảng sợ mà ngược lại còn H**g phấn vô cùng. Tự nơi đáy lòng tôi nảy sinh niềm cảm kích tột độ với Diệp Thu Vi - cô ta đã tiến hành một cuộc ám thị nhằm vào tôi từ nhiều mặt, dưới sự giúp đỡ của cô ta, lúc này tôi rốt cuộc đã được đứng ở một vị trí hoàn toàn bình đẳng với X. Đây là một cơ hội ngàn năm hiếm gặp, tôi nhất định phải nắm lấy để rồi đoạt lại quyền khống chế tâm lý từ trong tay X.
Tôi mới là Trương Nhất Tân.
Tôi vô thức nhếch khóe môi, lại uống một ngụm trà nữa, sau đó tiếp tục lật đến những trang sau của tập tài liệu.
Thông tin về người ૮ɦếƭ thứ mười hai được ghi lại như thế này: Dương Dũng, nam, sinh năm 1980, người bản địa, không nghề nghiệp, ૮ɦếƭ vì ngộ độc khí ga.
Tôi dễ dàng nhớ ra các thông tin về người này. Lúc đó dường như là ngày Hai mươi tháng Giêng năm 2005, tôi bắt đầu điều tra về Dương Dũng, phát hiện anh ta từng bị tổn thương về tình cảm ở nhiều phương diện như tình thân, tình bạn, dẫn đến bị mắc chứng rối loạn khí sắc1 chu kì nghiêm trọng. Tôi đã nghiên cứu về quy luật luân chuyển các tâm trạng của anh ta, lại dùng một số biện pháp để K**h th**h, cuối cùng đã khiến anh ta bỏ mạng trong căn phòng thuê trọ khi tâm trạng bi quan chiếm vị trí chủ đạo trong tâm lý. Tôi không thể nhớ ra nguyên nhân *** anh ta.
1. Rối loạn khí sắc là một thuật ngữ được dùng để thay thế rối loạn cảm xúc, trong đó khí sắc là chỉ một tâm trạng, một trạng thái tình cảm lâu dài, bền vững hơn so với cảm xúc - ND.
Tiếp theo là người ૮ɦếƭ thứ mười ba: Dương Hạo, nam, sinh năm 1981, người bản địa, không nghề nghiệp, chất do tự thiêu.
Dương Hạo hình như là em họ của Dương Dũng. Mùa hè năm 2005, tôi bắt đầu tiến hành đi sâu vào điều tra và phân tích tâm lý của Dương Hạo, qua đó phát hiện anh ta bề ngoài thì có vẻ mạnh bạo nhưng thực chất nội tâm lại vô cùng yếu đuối. Anh ta hết lòng tin theo một thứ tôn giáo nào đó, và tôi đã lợi dụng thứ tín ngưỡng có phần hơi quá khích này để khiến anh ta tự thiêu. Còn về nguyên nhân *** anh ta thì tôi cũng không thể nhớ ra được.
Người ૮ɦếƭ thứ mười bốn tên là Nghiêm Tuấn Khanh, nam, sinh năm 1959, là một quan chức ở Sở Xây dựng của tỉnh. Trong phần ký ức về người đàn ông này đã xuất hiện bóng dáng của Chủ nhiệm Viên. Đó là mùa thu năm 2006, Chủ nhiệm Viên nhờ tôi tiến hành điều tra Nghiêm Tuấn Khanh và tìm cách trừ khử ông ta. Sau hơn nửa tháng điều tra và phân tích, tôi phát hiện trong giai đoạn ngủ đông của T*nh d*c, Nghiêm Tuấn Khanh từng bị một người phụ nữ trưởng thành dụ dỗ, thế nên sau khi trưởng thành, tâm lý buông thả *** vẫn luôn tồn tại. Dưới sự sắp đặt của tôi, ông ta cuối cùng đã đột tử trong nhà người tình vì buông thả *** quá độ.
Người ૮ɦếƭ thứ mười lăm tên là Phùng Nam, nữ năm 1969, là bác sĩ nội khoa ở Bệnh viện Nhân dân số 1 của thành phố. Tôi không rõ cô ta đã gây ra một sự uy hiếp như thế nào cho Tập đoàn A, tóm lại là mùa xuân năm 2007, tôi được Chủ nhiệm Viên nhờ *** cô ta. Khá giống với tình trạng của Lã Thần, Phùng Nam cũng bị mắc chứng rối loạn nhân cách thể hoang tưởng rất nghiêm trọng. Thông qua biện pháp ám thị, tôi ℓàм тìин trạng hoang tưởng của cô ta nặng thêm, đồng thời khiến cho cô ta nảy sinh H*m mu*n tự sát, và cuối cùng cô ta đã quyết định dùng thuốc độc để kết liễu cuộc đời mình - đây quả thực là phương thức tự sát thích hợp với một bác sĩ nội khoa.
Tôi dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lại ngoảnh đầu liếc nhìn bà xã đang ngồi gật gà gật gù trên xô pha, sau đó tiếp tục lật mở tài liệu, thấy người ૮ɦếƭ ở trang thứ mười sáu tên là Lý Tùng.
Nhìn thấy cái tên này, tôi đột nhiên nảy sinh ấn tượng rõ ràng hơn hẳn về Chủ nhiệm Viên.
Tôi lờ mờ nhớ lại một cảnh tượng thế này: Đó là một ngày mùa hè, tôi ngồi trên ghế lái phụ của một chiếc xe, ô cửa sổ bên cạnh mở hé, những tiếng ve kêu râm ran không ngớt vang lên. Tôi ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy nơi đó là một rừng cây dương khá chỉnh tề, cành lá rất rậm rạp, ánh sáng gần như không qua lọt. Ở nơi cuối của khu rừng đó loáng thoáng có thể nhìn thấy mấy phiến ngói xanh, ngoài ra còn có mùi phân trâu cùng với mùi hương thanh tân của hoa cỏ trộn lẫn vào nhau không ngừng tràn vào mũi tôi. Tôi ngoảnh đầu nhìn qua phía bên trái, thấy Chủ nhiệm Viên đang ngồi trên ghế lái của chiếc xe.
Ông ta liếc mắt nhìn tôi, hai bờ môi mím chặt rồi chợt ho mạnh một tiếng, nhổ ra ngoài cửa sổ một bãi đờm. Sau đó, ông ta lấy từ trong chiếc cặp da màu đen ở ghế sau ra một túi hồ sơ, lại lấy từ trong túi ra một xấp ảnh. Ông ta xem đi xem lại những tấm ảnh đó mấy lượt, cuối cùng mới đưa tới cho tôi một cách cẩn thận.
Xấp ảnh đó tổng cộng có tám tấm, kích thước đều vào khoảng 15x10. Trong đó có một tấm chụp lại cảnh một người đàn ông đứng phát biểu trong một buổi hội nghị nào đó, vừa nhìn đã biết là tác phẩm của một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Có bốn tấm khác thì dường như là chụp trộm, đều là ảnh về cuộc sống cũng như công việc của người đàn ông này. Đó là một người đàn ông khoảng trên dưới năm mươi tuổi, vóc người cao lớn, bụng tuy có mỡ nhưng không nhô lên nhiều lắm, tứ chi đều có vẻ chắc nịch, dáng đi cũng rất vững chãi, có lẽ là một người thường xuyên tập luyện thể dục thể thao. Ông ta đeo một cặp kính hình vuông, mặt cũng là kiểu hình vuông chữ điền, tóc mai đã lốm đốm điểm bạc, môi dưới dày và hơi chĩa ra ngoài một cách tự nhiên, ánh mắt thì vừa sâu sắc vừa tràn đầy sức mạnh.
"Lý Tùng." Chủ nhiệm Viên giới thiệu: "Bí thư ủy ban Kiểm tra Kỷ luật tỉnh đương nhiệm."
Tôi cầm xấp ảnh đó trong tay, hơi thở vốn đang đều đặn đột nhiên trở nên hơi rối loạn.
"Các thông tin về người này tôi không cần thiết phải giấu cậu, đương nhiên cũng không giấu nổi cậu.” Chủ nhiệm Viên đưa mắt nhìn tôi một chút, sau đó nói tiếp: "Người này nổi tiếng về phương thức làm việc cứng rắn, những năm qua từng đánh đổ không ít nhân vật tai to mặt lớn ở tỉnh ngoài, đến đầu năm nay thì đột nhiên được điều qua đây, nhất định là cũng muốn làm nên thành tích gì đó. Ông ta muốn có thành tích thì mục tiêu nhắm đến đầu tiên tất nhiên chính là Tập đoàn A. Nửa năm gần đây, tập đoàn đã sử dụng mọi biện pháp nhưng vẫn không ăn thua vì người này cả rắn lẫn mềm đều không chịu, dường như đã nhất quyết muốn thiết lập lại trật tự trong chính giới cũng như giới thương nghiệp."
Tôi đưa trả lại xấp ảnh đó cho Chủ nhiệm Viên, lẳng lặng gật đầu, không nói năng gì cả.
Chủ nhiệm Viên đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, sau đó mới khẽ thở dài, nói: "Theo nguồn tin đáng tin cậy, ủy ban Kiểm tra Kỷ luật sẽ có hành động vào trung tuần tháng Tám, một khi hành động bắt đầu thì cục diện sẽ vượt ra ngoài tầm kiểm soát." Rồi ông ta ngoảnh đầu qua nhìn tôi. "Nhiệm vụ của cậu lần này chính là trừ khử ông ta càng nhanh càng tốt, thời gian hạn định là trong tháng này. Hơn nữa, để giảm bớt phiền phức trong tương lai, cái ૮ɦếƭ của ông ta nhất định phải là một vụ tự sát."
Ký ức càng lúc càng trở nên rõ ràng, tôi nhớ ra hôm đó hình như là ngày 20 tháng 7, chỉ còn mười một ngày nữa là sang tháng mới. Khi ấy, tôi suy nghĩ một lát rồi bèn lắc đầu, nói: "Không được, thời gian ngắn quá."
"Đây đương nhiên không phải là một chuyện dễ dàng, nhưng chúng ta đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi" Chủ nhiệm Viên nói. "Chúng ta nhất định phải đồng tâm hiệp lực vượt qua cửa ải khó khăn này. Có một điều cậu cần phải hiểu, đó là nếu tập đoàn mà gặp vấn đề, thân phận của cậu chắc chắn sẽ bị bại lộ, về điều này tôi có thể dùng nhân cách của mình để đảm bảo với cậu. Nhất Tân..." Ông ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt của tôi. “Giữa chúng ta không chỉ là quan hệ giữa chủ thuê và người làm thuê thôi đâu, cậu đã bước chân lên con thuyền của tập đoàn rồi."
Tôi khẽ gật đầu, cố giữ bình tĩnh nói: "Tôi hiểu, nhưng thời gian thực sự quá ngắn. Với loại quan chức ở cấp bậc như ông ta, chỉ riêng việc tiếp xúc và điều tra đã khó khăn lắm rồi, càng đừng nói gì tới việc tiến hành tác động vào tâm lý..."
"Điều này thì cậu không cần phải lo lắng." Chủ nhiệm Viên cắt ngang lời tôi, đồng thời lấy từ trong túi hồ sơ ra ba trang tài liệu dày đặc toàn những chữ là chữ. "Toàn bộ thông tin về ông ta, bao gồm thói quen sinh hoạt, hứng thú sở thích, hoàn cảnh gia đình, thậm chí là cả quá trình trưởng thành nữa, tôi đã thay cậu điều tra hết sức tỉ mỉ và chi tiết rồi." Vừa nói ông ta vừa đưa mấy trang tài liệu đó cho tôi. "Nhiệm vụ của cậu là dựa vào đây để phân tích ra nhược điểm trong tâm lý của ông ta, sau đó trừ khử ông ta trong tháng này. Còn về vấn đề tiếp xúc, tập đoàn sẽ dùng mọi nguồn lực để giúp cậu. Trong vòng mười một ngày sắp tới, cậu sẽ có cơ hội tiếp xúc với ông ta hai lần ở cự ly gần. Ngoài ra, tập đoàn sẽ nghĩ cách sắp xếp cho cậu ăn cơm riêng với ông ta một bữa nữa."
Tôi chậm rãi lật xem tài liệu nhưng vẫn không thể hạ quyết tâm.
"Nhất Tân.” Chủ nhiệm Viên đột nhiên hỏi- "Cậu bây giờ còn nợ khoảng bao nhiêu nữa?"
Tôi lập tức hiểu ngay ra ý của ông ta, thế là bèn thành thực trả lời: "Không tính đến nợ ngân hàng thì còn khoảng tám triệu một trăm nghìn nữa.”
"Nợ ngân hàng không phải là vấn đề gì lớn lắm, nhưng nợ tư nhân thì thật không dễ giải quyết chút nào." Ông ta nở một nụ cười đầy ý vị. "Cuộc sống của cậu bây giờ vẫn ổn chứ?"
Tôi cũng khẽ mỉm cười, sau khi suy nghĩ một chút bèn nói: "Sau mấy lần làm nhiệm vụ trước, tôi đã nhận được hơn một triệu, về cơ bản vẫn còn có thể ứng phó được."
"Với chút tiền vặt vãnh đó chỉ có thể ứng phó được tạm thời mà thôi." Chủ nhiệm Viên nói tiếp: "Phải rồi, nghe nói cậu và cô gái kia vẫn giữ liên lạc với nhau, hơn nữa cô ta còn từ chối không đi xem mặt bất kỳ ai, một lòng muốn đợi cậu, làm cha mẹ đều giận đến nỗi đổ bệnh, có đúng vậy không?"
Nghĩ đến câu nói này, dòng suy nghĩ của tôi đột nhiên lại quay trở về thực tại. Tôi ngoảnh đầu nhìn bà xã lúc này đã sắp ngủ gật trên xô pha, sống mũi bất giác cay sè - mấy năm trước, cô ấy quả thực đã vì tôi mà phải chịu quá nhiều nỗi khổ sở.
Sau khi cha mẹ qua đời, tôi vẫn luôn phải cố gắng để hoàn trả món nợ khổng lồ mà bọn họ để lại. Đến năm 2004 tôi đã bán đi toàn bộ các món tài sản có thể bán được, từ đó trả xong phần lớn các khoản nợ, cuộc sống vì thế mà bình lặng hơn trước một chút, có thể đi làm một cách bình thường. Nhưng dù rằng như thế, tôi vẫn phải gánh một món nợ hơn tám triệu, những tranh chấp có liên quan thì lại càng không thể tránh khỏi, thế nên phần lớn tiền lương mỗi tháng của tôi đều phải dùng để trừ nợ, chỉ có thể giữ lại mấy trăm nhân dân tệ để giải quyết những nhu cầu cơ bản của cuộc sống. Trong quãng thời gian đó, buổi tối tôi chỉ có thể ngủ lại ở công ty, ăn uống thì khắc khổ vô cùng. Nếu không có mấy người bạn và bà xã (khi đó vẫn còn là bạn gái) ngấm ngầm tiếp tế, chắc tôi không sống được đến bây giờ.
Tôi không muốn làm liên lụy tới bạn gái, do đó bắt đầu từ năm 2001, tôi đã từng mấy chục lần đề nghị chia tay, nhưng lần nào cũng chỉ đổi lại được nước mắt của cô ấy cùng với lòng quyết tâm chờ đợi càng thêm son sắt hơn. Bề ngoài cô ấy nói với người thân và bạn bè là đã chia tay với tôi rồi nhưng lại từ chối không đi xem mặt bất cứ ai mà người nhà giới thiệu, hơn nữa cứ có cơ hội là lại lén lút đi gặp tôi ngay. Năm 2005, cha mẹ cô ấy vì chuyện này mà lần lượt đổ bệnh phải vào nằm viện, tôi thì lại một lần nữa đề nghị chia tay, bảo cô ấy hãy cố gắng sống cho tốt và báo hiếu cha mẹ. Nhưng cô ấy cố chấp vô cùng, nói là nếu không thể thành hôn với tôi, cô ấy sẽ sống một mình cả đời. Trong những năm tháng đó, có một lần tôi đã lén trốn đến nơi khác, hy vọng có thể thoát khỏi những khoản nợ, đồng thời khiến cho bạn gái vì tuyệt vọng mà thôi không chờ đợi tôi nữa. Nhưng vô ích, cô ấy rất nhanh đã tìm được tôi, các chủ nợ cũng vậy. Tôi chỉ đành quay trở lại thành phố này, tiếp tục sống trong sự giày vò đau khổ hết ngày này tháng nọ.
Cuộc sống vốn dĩ chẳng hề có chút hy vọng nào, vậy nhưng vận may bỗng buông xuống vào năm 2007. Lúc sinh tiền, cha tôi từng mở một công ty chế biến thực phẩm, đến năm 2003 thì bị ngân hàng tịch thu để gán nợ, nhưng vì cha tôi khi còn sống có thực hiện một số hành vi trái pháp luật thế nên giấy tờ sở hữu nhà đất của công ty đó có tồn tại các vấn đề rất nghiêm trọng, thủ tục thu hồi vì thế mà không thể hoàn thành, đất đai và nhà xưởng từ đó liền trở thành vật ૮ɦếƭ, bất kể là tôi, ngân hàng, công ty bảo lãnh hay là dân làng và quan chức sở tại ở nơi công tỵ đó tọa lạc đều chẳng có biện pháp gì với khu đất đó cả. Đến tháng 8 năm 2007 thành phố có kế hoạch mở rộng, cần dùng đến đất đai của công ty chế biến thực phẩm, thế là tôi, ngân hàng và dân làng địa phương đã bắt tay liên kết với nhau, lại nhở cậy sự giúp đỡ của một số người làm việc trong chính phủ, cuối cùng đã thành công nhận được một khoản tiền bồi thường là hai mươi hai triệu nhân dân tệ. Sau việc này, tôi không chỉ trả xong tất cả các khoản nợ, còn dư ra được hơn hai triệu nữa. Cuộc sống đột nhiên phát sinh thay đổi, thế rồi tôi và bạn gái đã kết hôn luôn vào tháng Chín cùng năm...
Nghĩ đến đây, tôi bất giác sững người ra đó, phát hiện ký ức đã lại một lần nữa xuất hiện mâu thuẫn hết sức rõ ràng: Trong ký ức vốn có của tôi, sự thay đổi trong cuộc sống bắt nguồn từ khoản tiền bồi thường thu hồi đất vào tháng 8 năm 2007. Nhưng trong ký ức của X, tôi cuối cùng có thể kết hôn với bà xã hoàn toàn là nhờ vào nhiệm vụ được giao hồi tháng 7 năm 2007.
Tôi nhớ rất rõ ràng, chiều ngày 20 tháng 7 năm 2007, nghe Chủ nhiệm Viên nhắc đến chuyện giữa tôi và bạn gái, tôi nhất thời im lặng không nói gì. Không chờ tôi mở miệng, Chủ nhiệm Viên đã lại nói tiếp: “Cô gái đó đã vì cậu mà phải chịu nhiều nỗi khổ như vậy, lẽ nào cậu không muốn sớm kết hôn với cô ta để cô ta được sống một cuộc sống tốt đẹp hơn sao?”
Tôi vẫn giữ im lặng, đợi ông ta nói tiếp.
"Cậu quả thực rất thông minh." Chủ nhiệm Viên khẽ gật đầu với tôi. "Tôi sẽ nói rõ ràng luôn với cậu vậy, nếu cậu giúp được tập đoàn, tập đoàn nhất định sẽ không bạc đãi cậu. Chỉ cần Lý Tùng tự sát trong tháng này, các khoản nợ còn lại của cậu tập đoàn sẽ giúp cậu thanh toán hết luôn trong một lần."
"Không đủ." Tôi nhìn chằm chằm vào mắt ông ta. "Ngoài việc trả hết các khoản nợ, tôi muốn được nhận thêm hai triệu tiền mặt nữa."
Chủ nhiệm Viên hơi nhíu đôi hàng lông mày lại, các bắp thịt trên mặt cũng khẽ rung lên, cặp mắt thì nheo lại thành một đường thẳng - lời của tôi hiển nhiên đã khiến ông ta thấy phản cảm. Có điều, chỉ một giây sau đó ông ta đã lại mở to mắt ra, mỉm cười rạng rỡ, thở phào một hơi, nói: "Được thôi, cậu cứ xem kĩ chỗ tài liệu này trước đi đã."
Tôi lập tức đưa trả tài liệu lại cho ông ta. “Tôi đã ghi nhớ hết vào đầu rồi."
Ông ta nhướng mày lên, sống mũi hơi run rẩy, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền gật đầu mỉm cười, xuống xe đi tới bên cạnh một dòng sông nhỏ ở phía đối diện với khu rừng kia, đốt sạch toàn bộ ảnh và tài liệu. Sau khi trở về trong xe, ông ta vừa nổ máy vừa nói: "Nhớ đấy, nhất định phải khiến cho ông ta tự sát trong tháng này. Còn có một câu này nữa cậu cũng cần phải nhớ kĩ, tất thảy đều là hành vi cá nhân của cậu, nếu xảy ra chuyện gì không ai có thể bảo vệ được cậu đâu." Hơi dừng lại một chút, ông ta nói bằng giọng nhẹ nhàng hơn: "Tiền vẫn sẽ được gửi vào tài khoản đó."
Nghĩ tới đây, tôi lại một lần nữa quay trở về thực tại thế rồi liền bất an đứng dậy, đi đi lại lại mấy bước trong phòng. Bà xã nghe thấy tiếng động thì liền tỉnh dậy, đưa mắt nhìn tôi, hỏi: "Nhất Tân, anh xem xong rồi ư?"
Nhìn vào đôi mắt đầy vẻ mỏi mệt của bà xã, tôi bất giác nhớ lại sự kiên định của cô ấy trong quãng thời gian khó khăn kia, trong lòng không ngừng trào dâng những nỗi niềm chua xót và cảm động.
"Em yêu..." Tôi đã lâu lắm không gọi cô ấy như vậy rồi. "Nếu em đã buồn ngủ rồi thì hãy đi ngủ trước đi, đừng đợi anh nữa."
Cô ấy thoáng sững người ra một chút rồi không kìm được đưa tay bụm miệng, khẽ sụt sịt mấy tiếng, nước mắt lập tức ứa ra ầng ậng trong khóe mắt. Sau một lát, cô ấy mím chặt đôi môi, dụi mạnh mắt, hít sâu một hơi, cất giọng thoáng mang theo chút vẻ nghẹn ngào: "Anh cứ làm việc của anh đi, em đi rót cho anh cốc trà nữa."
Tôi vốn muốn nói gì đó nhưng đến cuối cùng vẫn chẳng thể mở miệng. Bà xã cầm cốc rời khỏi phòng đọc sách, tôi thì ngồi trước bàn, mở máy tính ra, vào một trang Web tìm kiếm dòng chữ "bồi thường thu hồi đất của công ty chế biến thực phẩm ** ở thành phố ** năm 2007" và ấn nút tìm kiếm. Sau khi lật liền một mạch hơn ba mươi trang tìm kiếm, tôi vẫn chẳng thể tìm thấy những thông tin bồi thường đất đai có liên quan. Kế đó, tôi lại gõ từ khóa "công ty chế biến thực phẩm ** ở thành phố **" và ấn nút tìm kiếm, rất nhanh sau đó đã sợ hãi phát hiện nhà xưởng và đất đai của công ty ấy sớm đã bị ngân hàng thu hồi thành công từ năm 2005 rồi, hơn nữa còn được bán đấu giá một cách thuận lợi, tới năm 2006 thì trở thành phân xưởng của một công ty chế biến thực phẩm khác. Nói như vậy, việc tôi nhận được tiền đền bù đất và dùng để trả hết các khoản nợ vào tháng 8 năm 2007 căn bản chưa từng xảy ra.
Đây rõ ràng lại là một đoạn ký ức hư cấu nữa được X bịa đặt ra và cấy vào trong ý thức của tôi.
Tôi hít sâu một hơi, sau đó gõ từ khóa "Bí thư ủy ban Kiểm tra Kỷ luật tỉnh ** Lý Tùng tự sát năm 2007" và ấn nút tìm kiếm. Tại dòng cuối cùng của trang tìm kiếm thứ bảy hiển thị một đường link có đoạn văn tự trích dẫn như thế này: Ngày 28 tháng 7 năm 2007, Bí thư ủy ban Kiểm tra Kỷ luật tỉnh ** Lý Tùng qua đời trong văn phòng làm việc do treo cổ, nghi là tự sát, động cơ không rõ.
Tôi cẩn thận nhấn vào đường link đó, dòng suy nghĩ lại một lần nữa trở về thời điểm cuối tháng 7 năm 2007.
Buổi chiều hôm ấy, Chủ nhiệm Viên sau khi đốt sạch ảnh và tài liệu thì liền lái xe đưa tôi rời khỏi khu rừng kia.
Sau khoảng mười phút, ông ta đưa tôi tới một trạm xe khách ở cách đó mấy cây số rồi liền lái xe rời đi luôn. Lúc chiều tối, khi tôi đang ngồi trên chiếc xe khách đường dài trở về thành phố thì nhận được tin nhắn do bạn gái gửi tới: "Nhất Tân, em vừa mới thử bằng que thử thai xong, hai vạch, lần này thì có thật rồi, phải làm sao đây?"
Tin nhắn này đã khiến tôi hoàn toàn hạ quyết tâm là phải giết Lý Tùng bằng được. Tôi gọi điện thoại cho bạn gái, đảm bảo là sẽ cưới cô ấy trong vòng hai tháng tới, sau đó bèn giữ lòng bình tĩnh để bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch ám sát.
Trên tập tài liệu mà Chủ nhiệm Viên đưa cho tôi xem có viết rằng: Lý Tùng sinh tháng 5 năm 1949, trình độ học vấn thạc sĩ, từng có mấy năm phải tham gia đội sản xuất ở nông thôn1, sau khi trở lại thành phố thì tiếp tục học tập, đầu những năm tám mươi được vào làm trong một đơn vị cấp bộ nào đó, đến giữa những năm chín mươi thì được điều xuống địa phương, từng giữ chức vụ Bí thư ủy ban Kiểm tra Kỷ luật ở nhiều nơi, nổi tiếng về sự thiết diện vô tư cùng với phương thức làm việc cứng rắn. Năm 2005, trong thời gian đảm nhiệm chức Bí thư ủy ban Kiểm tra Kỷ luật của một tỉnh nào đó, Lý Tùng đã gạt bỏ sự dụ dỗ về tiền bạc và sự uy hiếp tới tính mạng sang một bên, cuối cùng thành công đập tan một tập đoàn lợi ích khổng lồ có dính dáng tới cả chính giới, giới thương nghiệp và giói xã hội đen trong tỉnh, từ đó nức tiếng một thời. Đến đầu năm 2007, Lý Tùng được điều về vùng này
1. Chỉ việc các thanh niên tri thức tham gia phong trào vô sản hóa bằng cách gia nhập các công xã, đội sản xuất ở nông thôn trong thời kỳ Cách mang văn hóa ở Trung Quốc - ND.
giữ chức Bí thư ủy ban Kiểm tra Kỷ luật tỉnh, rất nhanh sau đó đã tỏ ý rằng sẽ nghiêm trị hủ bại và loại trừ đám u nhọt trong Đảng. Nghe thấy những lời này, một số quan chức cùng với Tập đoàn A vốn có dính dáng rất nhiều tới chính giới về mặt lợi ích đương nhiên là cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than rồi.
Trên tài liệu còn viết, ông nội của Lý Tùng từng giữ chức Chính ủy của một đơn vị bộ đội nào đó, trong thời chiến đã lập nên những công lao không nhỏ, sau khi đất nước được thành lập thì vào làm việc trong cơ quan nhà nước, vậy nhưng lại đã bị bức hại mà ૮ɦếƭ trong mười năm loạn lạc1. Tuy Lý Tùng và cha mẹ ông ta không hề vì thế mà bị liên lụy, nhưng việc này nhất định là đã tạo ra những ảnh hưởng nhất định đối với ông ta, có thể còn dẫn đến sự xuất hiện của một nhược điểm nào đó trong tâm lý của ông ta nữa - đây chính là một trong các trọng điểm mà tôi cần tiến hành thăm dò trong quá trình tiếp xúc với Lý Tùng sắp tới.
Trong tài liệu còn nhắc đến một chuyện thế này: Mùa xuân năm 1985, Lý Tùng đã từng phải chịu một sự đả kích to lớn cả về mặt gia đình lẫn sự nghiệp, dẫn đến tâm trạng suy sụp vô cùng. Về sau, ông ta từng có lần công khai kể chuyện này ra và coi đó như một cuộc trải nghiệm trong đời, nguyên văn như sau: "Hơn hai tháng liền, cứ đúng vào ba giờ đêm mỗi ngày là tôi lại tỉnh dậy, sau đó thì không cách nào ngủ tiếp được nữa. Hồi đó đầu óc tôi cũng trở nên ngốc nghếch, chẳng suy nghĩ được việc gì, chẳng nhớ được việc gì, cũng chẳng có hứng thú với chuyện gì cả.
1. Chỉ thời kỳ Cách mạng văn hóa - ND.
Khi phải đối mặt với sự chỉ trích của lãnh đạo và đồng nghiệp, tôi cảm thấy mình sống mà chẳng có chút giá trị nào, chẳng bằng ૮ɦếƭ đi cho xong (cười lớn). Ôi, bây giờ nghĩ lại, khi đó bản thân đúng là còn non dại quá, cứ gặp phải khó khăn là liền dễ dàng cúi đầu. Trạng thái đó đã kéo dài khoảng gần ba tháng thì phải, nhưng rồi cuối cùng dưới sự trợ giúp của người nhà, tôi đã thoát được khỏi tình cảnh khó khăn, từ đó học được cái gọi là tâm lý kiên cường thực sự.”
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi thoáng nảy ra chủ ý: Sự mất ngủ có tính quy luật, sự suy giảm đột ngột của năng lực tư duy, năng lực nhận thức cùng hứng thú đối với mọi vật, ngoài ra là cảm giác không có giá trị, cảm giác sống không bằng ૮ɦếƭ, những tình trạng này rõ ràng đều là biểu hiện lâm sàng của chứng trầm cảm. Nếu ông ta thực sự từng bị mắc chứng trầm cảm, vậy thì muốn dẫn dắt cho ông ta tự sát hẳn cũng không phải là việc gì quá mức khó khăn.
Tôi lập tức gửi tin nhắn cho Chủ nhiệm Viên, yêu cầu ông ta nhanh chóng điều tra rõ ràng xem trongnăm 1985, Lý Tùng rốt cuộc đã gặp phải những sự đả kích như thế nào, tâm trạng suy sụp được biểu hiện ra sao, ngoài ra cũng cần làm rõ quá trình ông ta trở lại bình thường nữa. Sáng sớm ngày hôm sau, Chủ nhiệm Viên gọi điện thoại cho tôi, nói là thời gian đã qua lâu quá rồi, việc điều tra quá mức khó khăn, do đó chỉ có thể lần ra được một số chi tiết vụn vặt thôi.
Khi đó, tôi suy nghĩ trong chốc lát rồi bèn hỏi: “Năm đó, ông ta rốt cuộc đã phải chịu những sự đả kích như thế nào?”
Chủ nhiệm Viên nói: "Đầu năm 1985, không biết ông ta đã làm mất lòng ai mà đột nhiên bị điều từ trung ương xuống địa phương đảm nhiệm một chức vụ nhàn hạ, hơn nữa rất có khả năng ngay cả chức vụ này cũng không giữ nổi. Cũng trong thời gian đó, cha ông ta mắc bệnh cấp tính qua đời, mẹ thì vì bệnh tim mà phải vào nằm viện, nghe nói con gái ông ta còn bị ngã gãy tay nữa. Nói tóm lại là trong thời điểm đó ông ta đã gặp phải những tai họa liên miên."
Tôi suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: "Tâm trạng của ông ta đã bị suy sụp trong khoảng hai, ba tháng, về sau đã khôi phục như thế nào vậy? Khi đó ông ta có từng đi gặp bác sĩ tâm lý nhờ tư vấn không? Hay có từng uống thứ thuốc gì đó hay không?"
"Có một tin tức này tôi cũng không rõ là có đáng tin cậy hay không." Chủ nhiệm Viên hơi dừng một chút rồi mới nói tiếp: "Bởi lẽ nó được lan truyền sau khi đã qua miệng của mấy người. Nghe đâu, Lý Tùng từ năm hơn hai mươi tuổi đã bắt đầu uống thứ thuốc gì đó rồi, mãi tới năm chín mươi mấy mới dừng lại."
"Là thuốc gì vậy?" Tôi hỏi. "Có biết tên thuốc không?"
\'\'Việc này tôi còn đang điều tra." Chủ nhiệm Viên nói: ‘Phải rồi, nghe nói ông ta còn từng nhờ người mua thuốc từ nước ngoài về nữa."
Tôi suy nghĩ một lát rồi bèn hỏi tiếp: "Trong thời gian tâm trạng suy sụp, ông ta có từng thể hiện ra khuynh hướng tự sát không?"
"Chuyện này..." Chủ nhiệm Viên do dự trong phút chốc rồi mới nói: "Có từng thực sự tìm đến cái ૮ɦếƭ hay không thì tôi không rõ, nhưng ông ta có một người em họ trong quãng thời gian khó khăn đó đã từng đến giúp ông ta chăm sóc con gái. Nghe người này kể lại thì khi giúp ông ta thu dọn bàn làm việc, cô ta từng tìm thấy một bức di thư do chính tay ông ta viết."
Tôi khẽ gật đầu. Bất kể là đã có hành động thực tế hay chưa, việc viết di thư cũng chứng tỏ rằng Lý Tùng ít nhất cũng từng xuất hiện ý nghĩ tự sát. Khuynh hướng tự sát, dùng loại thuốc nào đó trong một thời gian dài, khi gặp khó khăn thì tâm trạng có những sự thay đổi đột ngột, những biểu hiện này đều chứng tỏ Lý Tùng rất có khả năng từng mắc chứng trầm cảm. Nếu loại thuốc mà ông ta uống kia là thuốc chữa trị trầm cảm, vậy thì xét từ việc ông ta bắt đầu uống thuốc từ năm hơn hai mươi tuổi, căn nguyên của chứng trầm cảm mà ông ta mắc phải căn bản không phải là những sự đả kích về mặt gia đình và sự nghiệp...
Tôi lại một lần nữa nhớ đến cảnh ngộ mà ông nội của ông ta đã gặp phải trong mười năm loạn lạc.
Đương nhiên, bản thân việc "Lý Tùng từng mắc chứng trầm cảm" cũng chỉ là một suy đoán mà thôi, nói đến căn nguyên thì vẫn còn sớm quá. Việc cấp bách trước mắt là phải điều tra ra tên của loại thuốc mà năm xưa ông ta đã uống - nghĩ đến đây, trong lòng tôi bỗng nhiên lóe lên một tia sáng rực. Nếu Lý Tùng quả thực đã từng uống thuốc chữa trị trầm cảm trong một thời gian dài, vậy thì chứng tỏ ông ta bị mắc chứng trầm cảm mãn tính. Chứng trầm cảm mãn tính thông thường có liên quan tới các nhân tố không dễ thay đổi như khiếm khuyết gen, nhân cách trầm cảm, do đó rất khó dùng thuốc và các liệu pháp tâm lý để chữa khỏi tận gốc. Đối với người bệnh dạng này mà nói, cho dù không có biểu hiện trầm cảm rõ ràng trong một thời gian dài thì cũng vẫn phải kiên trì dùng thuốc, ít nhất thì cũng cần mang sẵn loại thuốc thường dùng bên người.
Tôi đưa tay mân mê cằm, trầm ngâm nói: "Chủ nhiệm Viên, hãy đặt trọng điểm điều tra vào Lý Tùng hiện giờ đi. Ông cần cố gắng điều tra xem gần đây ông ta có mua và uống loại thuốc nào không, hoặc là ông ta có thường xuyên mang theo loại thuốc nào bên người không. So với những chuyện đã xảy ra từ mấy chục năm trước, chuyện này chắc là dễ điều tra hơn đúng không?"
"Tôi hiểu rồi." Chủ nhiệm Viên nói. "Cậu yên tâm, trước buổi trưa hôm nay tôi sẽ có câu trả lời cho cậu. Phải rồi, sáng ngày mai có một cuộc họp ở Sở Giám sát, Lý Tùng sẽ tới đó phát biểu. Sau cuộc họp, tôi sẽ sắp xếp cho cậu tiến hành phóng vấn riêng ông ta khoảng mười phút. Cậu cứ chuẩn bị trước cho cẩn thận đi, cơ hội này không dễ gì có được đâu."
Khi đó, tôi phải sống trong một căn phòng trọ rẻ tiền ở ngoại ô thành phố, tiền thuê một tháng là một trăm hai mươi tệ, mà khoản tiền đó còn là do bạn gái tiếp tế cho tôi. Căn phòng ấy rất nhỏ, không có cửa sổ, chỉ có duy nhất một chiếc giường tưởng như sắp sập đến nơi. Sáng hôm đó bạn gái đến thăm tôi, còn mang cho tôi một miếng thịt bò. Cô ấy ôm chặt lấy tôi mà khóc rất lâu. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô ấy, đảm bảo với cô ấy là trong vòng hai tháng nữa sẽ mang lại cho cô ấy một gia đình ấm áp. Cô ấy hỏi tôi là dựa vào cái gì, tôi bèn ôm lấy cô ấy và dịu dàng nói: Đất của công ty chế biến thực phẩm sắp được chính phủ trưng dụng rồi, anh cùng với Bí thư chi bộ của thôn ** và người của ngân hàng đã bắt tay hợp tác với nhau được một thời gian rất dài, tin rằng đến tháng sau sẽ lấy về được một khoản tiền lớn."
Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt mong chờ. "Được khoảng bao nhiêu?"
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngoài khoản tiền chi cho Bí thư chi bộ và người của ngân hàng thì còn khoảng hơn mười triệu, trả xong tất cả các khoản nợ thì chúng ta còn được chừng hai triệu."
Cô ấy đổi khóc thành cười, mở to hai mắt ra nhìn tôi. "Thật vậy ư?"
Tôi mỉm cười gật đầu, ân cần lau nước mắt cho cô ấy...
Nghĩ tới đây, bàn tay phải đột nhiên hơi run lên, tôi lại một lần nữa quay trở về thực tại. Nửa giây sau, tôi ngó mắt nhìn cảnh đêm bình lặng bên ngoài cửa sổ, trong lòng nổi lên một sự nghi hoặc trước giờ chưa từng có.
Sáng ngày 21 tháng 7 năm 2007, khi tôi gặp bạn gái, để khiến cô ấy yên tâm tôi đã bịa đặt ra chuyện trưng thu và bồi thường đất - đây là lần đầu tiên lời nói dối đó xuất hiện. Trước đó, tôi vẫn luôn ngỡ rằng lời nói dối đó là do X bịa đặt ra, là một lần X tiến hành thao túng ký ức của tôi. Nhưng sau khi ngẫm lại nguồn cơn mọi chuyện, tôi đột nhiên cảm thấy khi nói ra những lời đó, tôi - chứ không phải là X - kỳ thực biết rõ đó là một lời nói dối. X không hề lừa gạt tôi, chính tôi đã lừa gạt bạn gái của mình, sau đó thì nhân tiện lừa gạt luôn chính bản thân mình nữa, tôi...
Tôi hít sâu một hơi, đưa tay lên ôm chặt mặt, nỗi nghi hoặc trong lòng càng lúc càng nhiều thêm. Trước đó, ký ức của tôi và X không có chút dính dáng gì tới nhau, cứ tựa như hai đường thẳng hoàn toàn song song. Nhưng lúc này, thông qua một lời nói dối vào ngày 21 tháng 7 năm 2007, ký ức của chúng tôi đột nhiên lại đan xen vào với nhau, đồng thời lấy đó làm điểm khởi đầu để bắt đầu hòa quyện, hơn nữa còn càng lúc càng khăng khít. Tôi thử nhớ lại những ký ức khác thuộc về X, thế rồi bất ngờ cảm thấy tất cả ký ức của anh ta đều thuộc về tôi - không phải là lúc này mới thuộc về tôi mà là bấy lâu nay vẫn luôn thuộc về tôi.
Chỉ mấy giây sau, hai đường thẳng song song đó đã hoàn toàn dung hòa thành một thể, thật và giả được phân tách rõ ràng, dần dần hình thành nên một ký ức hoàn chỉnh và chân thực của chính bản thân tôi.
Tôi vẫn luôn cho rằng tôi là tôi, X là X, nhưng bắt đầu từ lúc đó tôi đã hiểu rằng tôi chính là X. Hoặc có thể nói thế này, từ trước đến giờ chưa từng có X nào cả, tôi chính là tôi, tôi là Trương Nhất Tân.
Tôi uống một ngụm trà, tiếp tục nhớ lại chuyện xưa.
Trưa ngày 21 tháng 7 năm 2007, trong căn phòng trọ rẻ tiền ở ngoại ô thành phố, bạn gái vừa mới rời đi chưa lâu tôi liền nhận được một cuộc điện thoại do Chủ nhiệm Viên gọi đến.
“Tra ra rồi." Giọng của ông ta nghe rất bình tĩnh, nhưng vẫn có thể nhận ra sự H**g phấn ẩn bên trong. "Thứ thuốc đó là Luvox, có mấy người bên cạnh Lý Tùng đã xác nhận ràng ông ta thường xuyên mang theo một loại thuốc có tên gọi Luvox trên người."
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tôi.
Trong cơ thể người có tồn tại một thứ vật chất tên là serotonin. Nói một cách đơn giản thì serotonin là một chất dẫn truyền thần kinh, có hàm lượng cao nhất ở vỏ ngoài của đại não và các khớp thần kinh. Xét về mặt vi mô, nó có tác động đến việc truyền thông tin giữa các tế bào thần kinh, về mặt vĩ mô, nó có khả năng tác động đến tất cả mọi hoạt động của đại não, từ đó làm ảnh hưởng đến các mặt như tâm trạng, trí nhớ, khả năng tư duy và sức sống của con người.
Có thể nói serotonin là một thứ vật chất có thể khiến con người ta cảm thấy thoải mái, tạm bỏ qua các nhân tố khác (nhân tố bên ngoài như là áp lực xã hội, sự uy hiếp của người khác, nhân tố bên trong như là số lượng thụ thể dẫn truyền thần kinh, độ nhạy cảm) chưa xét đến, hàm lượng serotonin càng cao thì tâm trạng của con người sẽ càng vui vẻ. Ngược lại, nếu hàm lượng serotonin xuống thấp hơn mức thông thường, con người ta sẽ cảm thấy lo âu, mệt mỏi, bất an, thậm chí là phẫn nộ, từ đó nảy sinh các tình trạng như tâm trạng suy sụp, trí nhớ giảm sút, năng lực tư duy không ổn định, thường xuyên mất ngủ. Nếu hàm lượng này tiếp tục xuống đến mức quá thấp, năng lực của đại não sẽ lại càng giảm sút thêm/ từ đó gây ra các biểu hiện điển hình của chứng trầm cảm.
Chứng trầm cảm là một loại bệnh tâm lý hết sức đặc thù, việc phát bệnh của nó vừa có liên quan tới sự K**h th**h về mặt tinh thần ở thế giới bên ngoài, lại vừa liên quan tới việc sụt giảm của hàm lượng serotonin trong đại não – nguyên nhân tâm lý và nguyên nhân sinh lý hoàn toàn có thể xúc tiến và tác động đến nhau. Cho nên, muốn chữa trị chứng bệnh này nhất định phải kết hợp giữa dùng thuốc và tư vấn tâm lý. Riêng đối với một số người mắc chứng trầm cảm vì nguyên nhân khiếm khuyết gen, việc thường xuyên dùng thuốc để duy trì hàm lượng serotonin
là điều vô cùng cần thiết. Các loại thuốc thường dùng để chữa trị chứng trầm cảm có rất nhiều, một trong số đó là Fluvoxamine, thường được gọi tắt là Luvox. Tôi đã biết cần phải giết Lý Tùng bằng cách nào rồi. Có hai nguyên nhân gây ra chứng bệnh trầm cảm, do đó muốn dẫn dắt một người bị mắc chứng trầm cảm mãn tính tự sát thì cần phải bắt tay vào từ hai phương diện: Thứ nhất nghĩ cách khiến ông ta dừng việc dùng thuốc từ đó làm giảm hàm lượng serotonin trong đại não của ông ta, tạo điều kiện tiền đề cho sự tác động vào tâm lý. Thứ hai, tìm ra căn nguyên gây ra chứng trầm cảm, suy đoán ra quá trình tâm lý trong khi phát bệnh, tiếp đến tìm cách dẫn dắt cho tâm lý của ông ta tái hiện lại quá trình này, khiến cho chứng trầm cảm lại một lần nữa bùng phát. Điều thứ nhất thì không có gì là quá khó khăn để thực hiện, Luvox là một loại thuốc được kê theo đơn, chỉ có thể
mua dưới sự giúp đỡ của bác sĩ. Lý Tùng thường xuyên mang theo Luvox trên người, điều này chứng tỏ rất có thể ông ta có một bác sĩ tâm lý riêng đã hợp tác nhiều năm.

Chỉ cần mua chuộc được người này và nhờ đưa ra lời đề nghị tạm thời ngừng dùng thuốc, Lý Tùng chẳng có lý nào lại không nghe.
Mấu chốt vẫn nằm ở điều thứ hai: Lý Tùng sinh năm 1949, hơn hai mươi tuổi thì bắt đầu dùng thuốc, căn nguyên của chứng trầm cảm hiển nhiên là có liên quan tới một vụ việc nào đó đã xảy ra từ những năm sáu mươi, bảy mươi của thế kỷ trước. Đến năm 1985, chứng trầm cảm xuất hiện một lần bùng nổ trong thời gian ngắn, điều này chứng tỏ việc xảy ra vào năm đó đã lại một lần nữa chạm đến căn nguyên trầm cảm ở sâu trong nội tâm của ông ta. Dựa vào tài liệu điều tra mà Chủ nhiệm Viên cung cấp, căn nguyên trầm cảm của ông ta rất có thể có liên quan tới việc ông nội ông ta bị bức hại đến ૮ɦếƭ, nhưng điều này dù sao cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Nếu là các nhiệm vụ khác, có lẽ tôi sẽ không ngừng thăm dò để tiến hành kiểm chứng điều này, nhưng nhiệm vụ lần này quá ư quan trọng, cơ hội tiếp xúc với mục tiêu cũng cực kì đáng quý, do đó trước khi phán đoán được chứng thực, tôi tuyệt đối không thể hành động một cách khinh suất.
”Chủ nhiệm Viên.” Tôi trầm giọng nói: “Vẫn còn thiếu một chuyện cuối cùng nữa. Hãy giúp tôi điều tra hai mốc thời gian này, thứ nhất là ngày tháng cụ thể ông nội của Lý Tùng bị bức hại đến ૮ɦếƭ, thứ hai là thời điểm Lý Tùng bắt đầu dùng thuốc. Trước khi tôi bắt đầu phỏng vấn riêng Lý Tùng, ông nhất định phải đưa kết quả điều tra tới cho tôi đấy.”
”Tôi hiểu.” Chủ nhiệm Viên nói “Tôi sẽ bắt đầu điều tra luôn từ bây giờ, nhưng kết quả ra sao thì thật không dám đảm bảo, tôi chỉ có thể nói là sẽ cố hết sức mình thôi.”
”Ít nhất cũng phải điều ưa rõ ràng một trong hai chuyện đó.” Tôi nói. “Như vậy thì tôi mới có căn cứ để suy đoán.”
Vừa nghĩ đến đây, một bàn tay ấm áp, mềm mại chợt đặt lên gáy của tôi, theo bản năng tôi hơi rùng mình, lại một lần nữa quay trở về thực tại. Bà xã đặt cốc trà xuống bàn, nhìn tôi bằng ánh mắt áy náy và thoáng mang theo chút vẻ sợ hãi. “Có phải là em đã làm ảnh hưởng đến anh rồi không?”
”Đâu có.” Tôi thở phào một hơi, ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười với cô ấy, sau đó lại nhanh chóng cúi xuống. “Em yêu, vất vả cho em rồi. Ý anh là, những năm nay vất vả cho em rồi.”
Cô ấy khom người xuống ôm lấy cổ tôi, khẽ hôn lên má tôi một cái, hai giây sau mới đưa mắt nhìn thoáng qua màn hình máy tính, rồi bèn hỏi: “Người này là ai vậy?”
”À.” Tôi nhìn vào bức hình Lý Tùng đang phát biểu trong một cuộc họp trên màn hình máy tính, khẽ ho một tiếng, nói: “Là một người bạn cũ của anh, nhưng đã qua đời được mấy năm rồi.”
* *
Tám giờ ba mươi phút sáng ngày 22 tháng 7 năm 2007, Sở Giám sát tỉnh mở một cuộc họp thường kỳ, Lý Tùng đại diện cho ủy ban Kiểm tra Kỷ luật tham dự và đứng ra phát biểu. Tôi một mặt chụp ảnh và ghi chép trong hội trường giống như một phóng viên bình thường, mặt khác lẳng lặng quan sát Lý Tùng ở cự ly gần. Tuy đây là một cuộc họp thiên về phương diện hành chính, vậy nhưng lời phát biểu của Lý Tùng lại nhấn mạnh vào công tác chống tham nhũng, hủ bại. Khi nói tới cảm nhận của bản thân hồi mới được điều tới đây nửa năm trước, ông ta thẳng thắn phát biểu mà không chút kiêng dè:
“Các vị hiện đang ngồi ở đây chắc hẳn đều rõ cả, trong tỉnh ta có tồn tại một thế lực ngoan cố, một tập đoàn lợi ích khổng lồ. tập đoàn này đã len lỏi vào trong nội bộ Đảng, trở thành mộ khối u nhọt không thể không loại trừ…Tôi có thể khẳng định một điều thế này, một số người đang ngồi đây ắt hẳn là có mối liên quan cực kỳ sâu sắc với tập đoàn lợi ích đó, chuyện này tôi sẽ điều tra tới cùng. Nhưng mọi người cũng đừng sợ, tôi khuyên những đồng chí đã đi nhầm vào con đường sai trái thế này, đừng nên ngồi đó chờ ૮ɦếƭ, hãy chủ động đến các cơ quan bộ nghành có liên quan mà khai báo thành thực, như thế các đồng chí sẽ được xử lý một cách khoan hồng…Tôi có thể kể cho mọi người nghe về một số người và việc mà tôi đã gặp gần đây, để mọi người thấy được tập đoàn lợi ích này ngông cuồng thế nào, coi trời bằng vung ra sao.. Khi tôi mới nhậm chức chưa đầy một tháng, thực sự là chưa đầy một tháng mà đã có người dám mang tiền mặt tới gặp tôi…Ba tháng gần đây, tôi còn nhận được không ít thư nặc danh, một số thì uy hiếp bản thân thôi, một số khác thì uy hiếp người nhà của tôi, thậm chí có một số bức thư còn nói thẳng tuột gì mà“Bí thư Lý, ông đừng có R*ợ*u mời không uống lại uống R*ợ*u phạt”, “Ông ở nơi khác thì còn có thể hô mưa gọi gió, nhưng đến tỉnh này rồi thì đừng có đùa với lửa”… Hôm nay, tại nơi này, tôi có thể nói cho mọi người biết chút về hoàn cảnh gia đình của tôi. Thế này nhé, cha mẹ tôi *
đều đã qua đời, con gái cũng gặp tai nạn xe cộ rồi bỏ tôi mà đi, hiện giờ tôi chỉ còn mỗi người vợ kết tóc đang nằm trên giường bệnh. Tôi vẫn thường xuyên đến bệnh viện thăm bà ấy, thường xuyên nói chuyện với bà ấy. Bà ấy nói với tôi là đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc rút ống thở bất cứ lúc nào. Hai vợ chồng chúng tôi trên thực tế đều chẳng sợ gì cái ૮ɦếƭ, cho nên, tôi có thể nói rõ với những người đang uy hiếp tôi thế này, có trò gì thì cứ việc lôi ra hết đi. Thứ nhất, tôi với vợ tôi đã chuẩn bị sẵn quan tài rồi, chúng tôi không sợ ૮ɦếƭ; thứ hai, các người mà dám động đến tôi, ô dù bảo vệ của các người nhất định sẽ gặp phải vô vàn phiền phức, hành động đó thực chẳng khác nào vác đá tự đập vào chân mình đâu...”
Lời phát biểu của ông ta hùng hồn khẳng khái, trong hội trường tiếng vỗ tay không ngớt vang lên, có không ít người dự họp và phóng viên còn cảm động rơi nước mắt. Tự nơi đáy lòng tôi rất kính phục sự can đảm của Lý Tùng, nhưng cùng với đó, tôi còn phát hiện ra một số điểm lạ thường trong các biểu hiện của ông ta.
Tôi để ý thấy cứ mỗi lần nhắc đến cái ૮ɦếƭ là ông ta lại cúi đầu xuống một chút, đôi hàng lông mày nhíu chặt, hơi thở cũng trở nên dồn dập trong thời gian ngắn. Ngoài ra, trong ba lần nhắc đến cái ૮ɦếƭ của bản thân, ông ta đều vô thức đặt tay lên vị trí trái tim. Những biểu cảm và hành vi kể trên chưa từng xuất hiện một lần nào khi ông ta nhắc tới những việc không liên quan gì tới cái ૮ɦếƭ, điều này chứng
tỏ giữa chúng và cái ૮ɦếƭ có một mối liên quan đặc biệt nào đó. Vô thức cúi đầu và nhíu lông mày thông thường thể hiện sự thiếu tự tin, hơi thở dồn dập thì tượng trưng cho sự căng thẳng đột ngột, những điều này đều là biểu hiện bên ngoài của việc thiếu thoải mái trong tâm lý. Còn về hành động đặt tay lên chỗ trái tim thì hình như cũng có một ý nghĩa hết sức đặc biệt nào đó, có khả năng là một hành vi nghi thức hóa.
Tôi ý thức được rằng đối với Lý Tùng mà nói, “cái ૮ɦếƭ” là một khái niệm gì đó hết sức đặc biệt có khả năng tác động mạnh tới tâm lý của ông ta.
Lúc mười rưỡi, khi cuộc họp đang được tiến hành, tôi nhận được tin nhắn từ Chủ nhiệm Viên: “Ông nội Lý Tùng ૮ɦếƭ vào tháng 5 năm 1973, trong quá trình đấu tố, bệnh tim của ông ta tái phát dẫn đến tử vong, hoàn toàn là một việc ngoài ý muốn. Theo một nguồn tin chưa được xác minh, Lý Tùng bắt đầu dùng thuốc vào năm hai mươi lăm tuổi, thông tin này có thể dùng để tham khảo, thật giả chưa rõ.”
Tôi trả lời: “Mau xác minh.”
Thời gian cứ thế trôi qua từng giây từng phút, vậy nhưng bên phía Chủ nhiệm Viên vẫn chẳng có thêm thông tin nào khác được gửi đến. Lúc mười một giờ bốn mươi lăm phút, cuộc họp rốt cuộc đã đi tới hồi kết, một nhân viên hành chính tìm đến tôi, nói rằng việc phỏng vấn Lý Tùng đã được sắp xếp xong xuôi, sẽ bắt đầu sau mười phút nữa. Tôi gửi tin nhắn cho Chủ nhiệm Viên hỏi về tình hình điều tra, Chủ nhiệm Viên nhanh chóng trả lời: “Có lẽ không thể xác minh trong hôm nay được.”
Tôi xóa hết tin nhắn đi, sau đó liền theo nhân viên hành chính kia rời khỏi hội trường, đồng thời ngấm ngầm suy tính kế hoạch. Việc đã đến nước này, xem ra chỉ có thể dựa vào các thông tin đã nắm được để tiến hành suy đoán mà thôi.
Sự việc rất có thể là như thế này: Lý Tùng bị khiếm khuyết gen, khả năng tổng hợp serotonin có vấn đề. Ông ta sinh năm 1949, năm 1973 thì hai mươi tư tuổi. Đúng vào năm hai mươi tư tuổi đó ông ta đã phải tận mắt nhìn thấy ông nội mình ૮ɦếƭ thảm, tâm lý phát sinh một loạt những biến hóa phức tạp, mà sự biến hóa trong tâm lý lại thông qua các phương thức như điều tiết nội tiết tố để tác động đến sinh lý, từ đó dẫn đến tình trạng hàm lượng serotonin giảm mạnh, mà gen có liên quan tới khả năng tổng hợp serotonin của ông ta lại bị khiếm khuyết, thế là bắt đầu từ lúc này Lý Tùng liền mắc phải chứng trầm cảm mãn tính. Năm 1974, Lý Tùng hai mươi lăm tuổi, trải qua sự đau khổ kéo dài trong một năm, ông ta và người nhà rốt cuộc đã nhận ra sự tồn tại của chứng trầm cảm, thế là liền bắt đầu dùng thuốc chống trầm cảm. Năm 1985, đối mặt với sự đả kíc*** nề cả về mặt gia đình lẫn sự nghiệp, tâm lý của ông ta lại một lần nữa xuất hiện quá trình biến hóa tương tự như năm 1973, từ đó tác động đến sinh lý, khiến cho chứng trầm cảm của ông ta xuất hiện và kéo dài trong ba tháng. Sau đó, nhờ tác dụng của thuốc cũng như sự an ủi của người nhà, ông ta rốt cuộc đã dần dần bình phục.
Dựa theo mạch suy nghĩ này mà phán đoán, hai sự kiện xảy ra năm 1973 và năm 1985 đều khiến cho chứng trầm cảm của Lý Tùng bùng phát, vậy thì căn nguyên trầm cảm của ông ta rất có thể là có liên quan tới một nhân tố chung nào đó cùng tồn tại trong hai sự kiện này. Có điều, trong hai sự kiện này quả thực có quá nhiều nhân tố chung, ví dụ như áp lực cuộc sống tăng đột ngột, sự qua đời của người thân, ác ý đến từ người khác, sự u ám của tương lai vân vân. Tôi để mặc cho tư duy lan rộng, lần lượt ***g từng nhân tố có thể nghĩ đến vào trong suy đoán của bản thân, vậy nhưng từ đầu đến cuối vẫn chẳng thể xác định rốt cuộc là căn nguyên nào đã dẫn đến chứng trầm cảm của ông ta. Có lẽ, căn nguyên trầm cảm của ông ta không phải là một nhân tố đơn lẻ, mà là do rất nhiều nhân tố tập hợp lại mà thành. Nếu sự thực quả đúng là như vậy, tôi rốt cuộc nên bắt tay vào từ phương diện nào để khiến chứng trầm cảm của ông ta lại một lần nữa bùng phát đây?
Tôi chậm rãi đi theo nhân viên hành chính kia, không kìm được có chút tự trách: Mười phút phỏng vấn sắp tới đây là cơ hội hiếm có mà Tập đoàn A chẳng dễ dàng gì mới tạo ra được cho tôi, nếu lãng phí mất thì quả thực quá ư đáng tiếc. Tại sao tôi không cố gắng suy luận và phán đoán từ trước mà cứ nhất định phải chờ kết quả điều tra từ Chủ nhiệm Viên làm gì? Nếu tôi sớm đã có chuẩn bị thì lúc này có lẽ đã không phải bị động như thế này.
Nhưng dù có tự trách thế nào đi nữa thì cũng chẳng ích gì, mười mấy giây sau, tôi đã theo nhân viên hành chính kia đi vào trong phòng làm việc của Lý Tùng. Khi đó, Lý Tùng đang đứng một mình trước cửa sổ, trầm tư dõi mắt nhìn về phía xa. Nhân viên hành chính đó nhìn thoáng qua tôi một chút, rồi lại đưa mắt nhìn Lý Tùng, nói: “Bí thư Lý, phóng viên Trương đến rồi đây.”
”Ừm.” Lý Tùng xoay người lại, chậm rãi đi tới bên cạnh tôi, ân cần chìa tay ra, đồng thời vừa quan sát tôi vừa nói: “Ồ, thật không ngờ lại là một cậu trai trẻ tuổi thế này.”
Nhân viên hành chính đứng kế bên nở một nụ cười đầy ý vị, sau đó liền đóng cửa phòng lại.
Tôi vội vàng đưa cả hai tay ra bắt tay với ông ta, đồng thời tươi cười, nói: “Bí thư Lý, được phỏng vấn riêng ngài thế này thật có thể nói là phúc đức ba đời của tôi. Tôi cảm thấy ngài so với trong tưởng tượng của tôi thì còn bình dị dễ gần hơn.”
Ông ta khẽ lắc đầu vẻ hết cách.“Này chàng trai trẻ, cậu nên bớt dùng mấy trò miệng lưỡi đó đi thì hơn, phải làm sao để học được những bản lĩnh thật sự mới là điều quan trọng.”
Tôi bất giác cười trừ, đồng thời ngấm ngầm quan sát sự bố trí trong căn phòng này và tưởng tượng ra tình cảnh ông ta tự sát. Khi đó, nghĩ đến cái ૮ɦếƭ của Lý Tùng, trái tim tôi đột nhiên chấn động, nhớ ra một vấn đề vừa rồi đã bị mình bỏ sót.
Buổi sáng hôm nay trong khi phát biểu, Lý Tùng từng không chỉ một lần nhắc đến cái ૮ɦếƭ, hơn nữa lần nào cũng đều thể hiện ra sự khó chịu khá rõ ràng trong tâm lý, mà khi nhắc đến cái ૮ɦếƭ của mình, ông ta còn vô thức đặt tay lên vị trí trái tim - đây dưòng như là một hành vi nghi thức hóa nào đó. Ngay từ lúc ấy tôi đã cảm thấy đối với Lý Tùng, cái ૮ɦếƭ dường như có mang một ý nghĩa tâm lý vô cùng đặc biệt.
Vậy thì, liệu chứng trầm cảm của ông ta có liên quan gì tới khái niệm về “cái ૮ɦếƭ” không?
Khả năng này là rất lớn. Dựa theo suy đoán trước đó, hai lần chứng trầm cảm của ông ta bùng phát lần lượt là vào năm 1973 và năm 1985. Năm 1973, ông nội của ông ta bị bức hại mà ૮ɦếƭ, năm 1985, cha ông ta đột ngột qua đời vì bệnh cấp tính, trong cả hai lần chứng trầm cảm bị phát ông ta đều phải trải qua nỗi đau mất người thân. Ông nội ông ta ૮ɦếƭ do bệnh tim tái phát dưới áp lực nặng nề, Lý Tùng mỗi khi nhắc đến cái ૮ɦếƭ của bản thân thì đều vô thức đặt tay lên vị trí trái tim, giữa hai việc này liệu có tồn tại mối liên quan gì không? Cha của Lý Tùng qua đời vì bệnh cấp tính, nhưng chứng bệnh cấp tính đó rốt cuộc là gì? Phải chăng cũng là một loại bệnh tim nào đó? Việc Lý Tùng đặt tay lên vị trí trái tim của mình có ẩn chứa một ý nghĩa tâm lý như thế nào? Chuyện này thì có mối liên quan như thế nào đến khái niệm về “cái ૮ɦếƭ”?
Tôi quyết định phải bắt tay vào điều tra từ “cái ૮ɦếƭ“.
Nhân viên hành chính kia đặt hai cốc nước xuống bàn trà, đồng thời vội vã nhìn thoáng qua tôi một chút, trong ánh mắt mang đầy vẻ cảnh giác và mong chờ. Tôi lập tức ý thức được rằng anh ta có lẽ cũng là người của Tập đoàn A. Trong quá trình phỏng vấn riêng lần này, anh ta là nội ứng của tôi, nhưng đồng thời cũng là người giám sát tôi nữa. Xem ra Tập đoàn A đến giờ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào tôi.
Tôi thu nụ cười trên mặt lại, cất giọng dè dặt hỏi: “Bí thư Lý, thời gian của ngài rất quý báu, chúng ta hãy bắt đầu luôn đi, ngài xem vậy có được không?”
”Ừm.” Lý Tùng khẽ gật đầu, sau đó liền chỉ tay vào xô pha, nói: “Ngồi đi Tiểu Trương, hôm nay tôi có thể trò chuyện với cậu trong mười phút.”
“Dạ, mời ngài.” Tôi cung kính đưa tay ra dấu mời, chờ ông ta ngồi xuống rồi mới dè dặt ngồi xuống đầu bên kia của xô pha, sau đó lấy ra giấy Pu't chuẩn bị ghi chép. “Bí thư Lý, được phỏng vấn ngài tôi thực sự rất lấy làm vinh hạnh. Tôi đã chuẩn bị sẵn mấy câu hỏi thế này, mong được nghe ý kiến của ngài.”
”Được.” Ông ta ngồi mà lưng thẳng tắp. “Tôi đang nghe đây, hãy nói câu hỏi của cậu ra đi.”
Tôi đưa mắt liếc nhìn người giám sát ở cách đó mấy mét, suy nghĩ một chút rồi mới hỏi: “Trong cuộc họp hồi sáng hôm nay, ngài từng nhắc tới một tập đoàn lợi ích đã len lỏi vào trong nội bộ Đảng. Tôi muốn hỏi ngài thế này, tập đoàn lợi ích ở đây rốt cuộc là phiếm chỉ các thế lực hủ bại trong tỉnh hay là có hàm ý ám chỉ đặc biệt nào đó?”
Lý Tùng cầm cốc nước lên, nở một nụ cười mang đầy hàm ý sâu xa. “Câu hỏi này thoạt nghe thì sắc bén, kỳ thực lại rất thiếu suy nghĩ. Tôi đã từng làm công tác kiểm tra kỷ luật ở rất nhiều địa phương cấp huyện, cậu biết không, chỉ trong một vụ án tham nhũng ở một huyện lị nhỏ thôi mà khi điều tra xử lý cũng có thể lôi ra rất nhiều người, rất nhiều ban ngành, thậm chí là rất nhiều hệ thống có liên quan. Cậu thử nghĩ xem, một tỉnh là khái niệm như thế nào đây? Khi việc tham nhũng, hủ bại đã tồn tại trong thời gian dài, vậy thì không thể chỉ đơn thuần tập trung trong một khu vực nhỏ được, mà sẽ hình thành nên một hệ thống riêng của nó. Cho nên, nếu cậu hỏi rằng tập đoàn lợi ích này có phải là phiếm chỉ các thế lực hủ bại trong tỉnh hay không, câu trả lời của tôi là khẳng định, vì muốn chống hủ bại thì phải bắt hết cả cá lớn lẫn cá bé. Nhưng cùng với đó, muốn hình thành hệ thống thì trước tiên cần phải có nòng cốt, bọn khỉ vượn thường thích nấp trên cây cổ thụ, để tóm được bọn chúng thì phải chặt bỏ cây cổ thụ này đi, cho nên nếu cậu hỏi tôi là có hàm ý ám chỉ đặc biệt gì hay không, câu trả lời của tôi cũng vẫn là khẳng định.”
Tôi mỉm cười gật đầu, sau đó lại hỏi tiếp: “Chẳng hay ngài có thể tiết lộ một số chi tiết cụ thể về cây cổ thụ đó không?”
Ông ta uống một ngụm nước, sau đó vừa đặt cốc nước xuống vừa nói: “Trong một cuộc họp hồi đầu tháng tôi đã từng nói rồi, tình hình ở tỉnh nhà có hơi đặc biệt, giới thương nghiệp không chỉ chủ động tấn công vào chính giới, hơn nữa còn chiếm địa vị chủ đạo trong hệ thống tham nhũng, hủ bại. Gốc rễ của cây cổ thụ đó không hề nằm ở trong đảng. Cậu muốn tìm hiểu về chi tiết trong chuyện này, vậy thì đây chính là câu trả lời của tôi.”
Tôi khẽ gật đầu. “Nói vậy tức là cây cổ thụ đó chính là một xí nghiệp cỡ lớn nào đó trong tỉnh rồi.”
Lý Tùng chỉ cười mà không nói gì.
Tôi cho rằng thời cơ đã chín muồi, thế là sau khi trầm tư một lát liền quyết định bắt đầu thăm dò: “Nghe xong lời phát biểu của ngài trong cuộc họp hồi sáng, tôi thực sự rất cảm động, hơn nữa cũng vô cùng chấn động, tin rằng rất nhiều người có mặt tại đó cũng đều có cảm giác như tôi. Điều khiến tôi có ấn tượng sâu sắc nhất là những lời tuyên ngôn dũng cảm của ngài với thế lực hủ bại, tôi muốn hỏi rằng bọn họ thực sự gan lớn tày trời, dám trắng trợn uy hiếp là sẽ *** ngài ư?”
”Đúng vậy.” Lý Tùng vô thức đưa tay lên sờ *** một chút. “Gần như mỗi ngày tôi đều nhận được thư nặc danh hoặc là điện thoại nặc danh, những ví dụ mà tôi đã liệt kê ra trong cuộc họp vẫn còn là nhẹ đấy.” Ông ta nở một nụ cười vẻ hết cách. “Có một số lời dọa dẫm và nhục mạ thực sự khó nghe vô cùng, người bình thường sợ là không chịu đựng nổi đâu.” Tôi thở dài một hơi, sau đó lại hỏi tiếp: “Ngài có thể nói ra cảm nhận của mình khi đối mặt với những lời uy hiếp và nhục mạ đó không?” Ông ta đột nhiên nheo mắt lại, đôi hàng lông mày nhăn tít, cùng với đó còn dùng tay phải ấn lên gáy, một giây sau mới khôi phục lại trạng thái tự nhiên. Trong quá trình buông tay xuống, ông ta còn để bàn tay dừng lại ở vị trí trái tim khoảng nửa giây.
”Cảm nhận ư?” Ông ta dừng lại một chút rồi mới nói:
”Bản thân tôi thì không thấy có chút phẫn nộ hay sợ hãi nào, nhưng tôi có thể cảm nhận được rõ ràng sự sợ hãi và bất lực của bọn họ. Nếu không vì bất lực, tại sao bọn họ lại phải dốc hết tâm tư để tiến hành đả kích tôi như thế? Nếu không vì sợ hãi, tại sao bọn họ lại nói ra những lời lẽ ác độc như vậy?”
”Ngài thực sự không sợ chút nào ư?” Tôi lập tức truy hỏi. “Ngài không lo bọn họ thực sự sẽ làm ra chuyện gì quá đáng ư?” Nói tới đây, tôi đưa tay gãi đầu, đưa mắt nhìn ông ta vẻ lúng túng.
”Tất nhiên là không rồi.” Ông ta đặt tay lên vị trí trái tim, khóe miệng hơi nhếch lên để lộ một nụ cười mỉm, lông mày thì hơi cau lại. “Tôi sẽ không run sợ trước bất cứ thủ đoạn hèn hạ nào. Đảng và nhà nước chính là chỗ dựa vững chãi nhất của tôi, dù tôi có ૮ɦếƭ đi thì quyết tâm loại trừ tham nhũng, hủ bại của nhà nước cũng tuyệt đối không bao giờ dao động.” Nói xong những lời này, ông ta khẽ hắng giọng một cái, trong cổ họng dường như có thứ gì đó bị mắc lại – đây là tín hiệu của sự căng thẳng và lo lắng tiềm tàng.
“Ừm.” Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Ý của tôi là tạm gác thân phận và chức vụ qua một bên không xét tới, đứng từ góc độ của một con người, lẽ nào ngài chưa từng sợ hãi ư? Theo như tôi được biết, hình như con người ai cũng sợ ૮ɦếƭ thì phải?”
Ông ta hít sâu một hơi, khẽ thở dài một tiếng không dễ gì phát giác, sau đó liền cất giọng kiên định nói: “Cậu nói vậy không sai, đã là con người thì ai cũng đều sợ ૮ɦếƭ. Nhưng tôi muốn bổ sung một câu thế này, đã là một con người, vậy thì cần phải gánh vác những sứ mệnh xã hội xứng đáng với vai trò trong xã hội của bản thân. Tôi không có gì phải sợ hãi cả.”
Khi nói ra những lời này, bàn tay của ông ta thỉnh thoảng lại đặt lên vị trí trái tim, tần suất chớp mắt rõ ràng tăng thêm không ít, hơn nữa còn xuất hiện hai lần ngẩn ngơ ngắn ngủi. Những chi tiết nhỏ này đều chứng tỏ, trong tiềm thức, ông ta kì thực không hoàn toàn đồng tình với câu trả lời này của mình. Trực giác nói cho tôi biết, trong lòng ông ta thực ra cũng có tồn tại nỗi sợ hãi đối với cái ૮ɦếƭ.
Tôi cố giữ bình tĩnh, sau mấy phen do dự liền hạ quyết tâm cất tiếng hỏi: “Bí thư Lý, ngài có từng suy nghĩ về ý nghĩa của cái ૮ɦếƭ bao giờ chưa?”
Tôi biết đây là một hành động rất mạo hiểm, bởi câu hỏi này mang hàm ý xúc phạm khá rõ ràng, nếu không thể đánh động nội tâm của Lý Tùng, ông ta ắt sẽ nảy sinh sự hoài nghi, cảnh giác, thậm chí là phản cảm. Nhưng hành động mạo hiểm này rất đáng để thử một phen. Tôi tin rằng đối với Lý Tùng, cái ૮ɦếƭ nhất định là có một ý nghĩa tâm lý đặc biệt nào đó, câu hỏi này nhất định sẽ có thế khiến tiềm thức của ông ta nảy sinh sự đồng cảm. Mà một khi tiềm thức đã nảy sinh sự đồng cảm rồi, tự nơi đáy lòng ông ta sẽ sinh ra cảm giác thân thiết đối với tôi, từ đó liền coi tôi như là tri âm vậy. Với nền tảng này, tôi sẽ có thể tiến hành tìm hiểu sâu hơn về tâm lý của ông ta, thậm chí là trực tiếp tác động để khiến ông ta tự sát.
Hỏi xong câu hỏi này, tôi đưa mắt liếc nhìn nhân viên hành chính đang đứng một bên kia. Anh ta nhìn lại tôi một chút, sau đó liền ngoảnh đầu qua nhìn chằm chằm vào Lý Tùng, từng sợi cơ trên mặt đều trở nên C*ng c*ng.
Khi đó, Lý Tùng nhanh chóng cúi đầu xuống, đôi hàng lông mày nhíu chặt, liên tục chớp mắt mấy lần, hơi thở cũng đột nhiên trở nên nhẹ bẫng, hiển nhiên là đã rơi vào trong một trạng thái suy tư đầy bức bối. Một lát sau, ông ta uống một ngụm nước, thân thể bỗng trở nên cứng đờ trong vòng một giây, thiếu chút nữa thì đánh rơi cốc nước trong tay xuống đất.
”Anh Trương.” Nhân viên hành chính kia lập tức quát khẽ. “Xin hãy chú ý tới ngôn từ của mình! Đây là một cuộc phòng vấn về công việc, anh hỏi kiểu gì vậy?”
Tôi hiểu là anh ta đang giải vây giúp tôi, thế là vội vàng đưa tay gãi đầu, cười trừ nói: “Úi chao, Bí thư Lý, thật có lỗi quá, vừa rồi tôi lỡ lời, mong ngài đừng trách! Thường ngày tôi vốn hay nghĩ đến những vấn đề triết học, hôm nay mới lần đầu tiên được gặp một nhân vật lớn như ngài, thành ra căng thẳng quá, thế nên...”
”Không sao.” Lý Tùng rốt cuộc cũng đã tỉnh táo trở lại, liền đặt chiếc cốc xuống bàn trà, khẽ xua tay nói, sắc mặt cũng nhanh chóng dãn hẳn ra vẻ thư thái. “Thật không ngờ cậu hãy còn trẻ như vậy mà đã bắt đầu suy nghĩ về những vấn đề triết học nặng nề đến thế. Tôi có thể trả lời câu hỏi này của cậu. Thực sự thì trong cuộc đời này tôi đã phải trải qua quá nhiều cái ૮ɦếƭ, do đó thường xuyên suy nghĩ về ý nghĩa của cải ૮ɦếƭ đối với con người. Chính vì như thế nên tôi sớm đã hiểu được một điều, đó là cần phải sống sao cho có ý nghĩa, vậy thì cái ૮ɦếƭ mới có ý nghĩa. Cho nên, vẫn là câu nói vừa rồi thôi, đối mặt với các thế lực hủ bại, tôi không có gì phải sợ hãi cả.”
Khi nói ra những lời này, ông ta không chỉ một lần đặt tay lên vị trí trái tim.
Tôi gật đầu lia lịa, tiếp tục dẫn dắt: “Tôi thì chưa từng có trải nghiệm gì cả, chỉ suy nghĩ vu vơ mà thôi, lời của ngài thực sự đã khiến tôi thu được rất nhiều lợi ích. Tôi nhất định sẽ ghi nhớ kĩ những lời dạy này, sống sao cho có ý nghĩa, để cho cái ૮ɦếƭ...” Tôi cố ý dừng lại một chút, sau đó mới nói giọng nhấn mạnh: “Để cho cái ૮ɦếƭ cũng trở nên có ý nghĩa.”
Trong quãng thời gian ba, bốn giây sau đó, Lý Tùng một mực cúi đầu, thân thể trở nên cứng đờ như khúc gỗ, hơi thở thì rất chậm rãi và nhẹ nhàng, hai mắt lộ vẻ ngẩn ngơ, những biểu hiện này đều chứng tỏ ông ta đang đi sâu vào suy nghĩ. Thế rồi ông ta đột nhiên tỉnh táo trở lại, tay phải đặt trên đù* chậm rãi xoa P0'p, hơi thở khi thì nhẹ nhàng, khi lại dồn dập, đây là tín hiệu rõ ràng cho thấy sự bức bối trong tâm lý.
Lý Tùng thích suy nghĩ về ý nghĩa của cái ૮ɦếƭ, vậy nhưng việc suy nghĩ này lại khiến ông ta cảm thấy bức bối, đây chính là một trong các ý nghĩa tâm lý của “cái ૮ɦếƭ” đối với ông ta.
Tuy lần thăm dò này hoàn toàn được tiến hành trên cơ sở phán đoán, vậy nhưng rất may là sự mạo hiểm của tôi đã thành công. Tiếp theo đó, chỉ cần công tác chuẩn bị được tiến hành thuận lợi là trong lần gặp mặt sau tôi sẽ có thể thăm dò Lý Tùng lần cuối và bắt đầu thực hiện việc tác động vào tâm lý của ông ta.
Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, tôi lập tức liên lạc với Chủ nhiệm Viên, bảo ông ta dừng tất cả các cô việc điều tra lại, nhanh chóng tìm cho ra bác sĩ tâm lý của Lý Tùng và mua chuộc đối phương. Hiệu suất làm việc của Chủ nhiệm Viên quả thực rất cao, ngay tám giờ tối ông ta đã gọi điện cho tôi, nói là đã mua chuộc được bác sĩ kia rồi, mà Lý Tùng cũng đã nghe theo lời đề nghị, bắt đầu dừng dùng thuốc ngay trong tối hôm đó.
Tôi biết là tập đoàn A có cài người bên cạnh Lý Tùng, thế là bèn hỏi về người giám sát đã ở bên cạnh tôi và Lý Tùng trong suốt cuộc phỏng vấn hôm nay. Chủ nhiệm Viên cười nói: “ Đúng là không giấu được cậu chuyện gì. Có điều mục đích của chúng tôi không phải là giám sát cậu, mà là giúp đỡ cậu khi cần. Người đó tên là Đường Bác Hiên, đã làm việc ở ủy ban Kiểm tra Kỷ luật mười mấy năm rồi mà vẫn chẳng thể ngóc đầu lên được, lần này tập đoàn phải mất rất nhiều công sức mới bố trí được anh ta tới bên cạnh Lý Tùng làm tai mắt, cậu có thể hoàn toàn tin tưởng anh ta. Phải rồi, Đường Bác Hiên còn nói cho tôi biết, chiều nay Lý Tùng từng không chỉ một lần nhắc tới cậu, hình như còn rất tán thưởng cậu nữa, xem ra thu hoạch của cậu trong lần gặp mặt này không nhỏ chút nào.”
”Đúng vậy.” Tôi nói. “Tiếp theo đây chỉ cần sắp xếp thêm một lần gặp mặt nữa là đủ rồi. Có điều tôi có một yêu cầu thế này, nhất định phải để tôi và Lý Tùng gặp riêng nhau với tư cách cá nhân, điều này thì cần Đường Bác Hiên phải cố gắng nghĩ cách mới được.”
”Chuyện này thì cậu không cần lo lắng.” Chủ nhiệm Viên nói: “Chắc cậu cũng biết chuyện về bà xã của Lý Tùng rồi chứ? Bà ta sắp không cầm cự được nữa rồi, gần đây vẫn luôn ở trong Bệnh viện Nhân dân số 1 của thành phố. Quãng thời gian này, Lý Tùng dù bận rộn thế nào thì mỗi tối cũng đều đến bệnh viện bầu bạn với bà ta một lát. Cấp trên đã có sắp xếp rồi, bắt đầu từ hôm nay tới đầu tháng Tám, sau sáu giờ tối mỗi ngày sẽ không có bất cứ ai đến bệnh viện thăm nom người bệnh cả. Chỉ cần cậu cảm thấy thời cơ đã chín muồi thì có thể chọn lấy một buổi tối bất kỳ và lấy danh nghĩa đi thăm bệnh để tới bệnh viện, sau đó chắc chắn sẽ gặp được Lý Tùng. Đương nhiên, Đường Bác Hiên cũng sẽ toàn lực phối hợp với cậu, cậu có yêu cầu gì thì cứ việc nói với tôi, tôi sẽ nghiêm túc dặn dò anh ta.”
”Tôi quả thực có một nhiệm vụ quan trọng muốn giao cho anh ta đây.” Tôi nói. “Bắt đầu từ sáng ngày mai, ông hãy bảo anh ta cứ cách ba giờ lại báo cho tôi biết trạng thái tinh thần của Lý Tùng một lần, trong đó bao gồm cả tâm trạng, sinh lực, khả năng ghi nhớ, khả năng phân tích, mỗi một mục đều phải có sự miêu tả chi tiết kèm theo. Tôi nhất định phải nắm được trạng thái tinh thần của Lý Tùng và tiến hành phân tích, vậy thì mới có thể tìm ra thời cơ tốt nhất để bắt đầu tác động vào tâm lý của ông ta.”
”Tôi hiểu rồi.” Chủ nhiệm Viên nói những lời cuối cùng bằng giọng nhấn mạnh: “Chuyện này vô cùng quan trọng, nhất định phải thành công. Sau khi mọi việc xong xuôi, tiền sẽ lập tức được chuyển đến tài khoản của cậu. Những người mà trước đây từng ức hiếp cậu, làm nhục cậu, tập đoàn cũng sẽ giúp cậu giải quyết luôn, không cần cậu phải tự mình ra tay làm gì cả.”
Những người từng ức hiếp tôi, làm nhục tôi... Khi nghĩ tới câu nói này, một chuỗi những thông tin vừa hỗn loạn vừa xa lạ bỗng tràn vào trong ý thức của tôi từ khu vực bên rìa tiềm thức. Sau nháy mắt tôi đã có được một sự nhận thức rõ ràng hơn về quá khứ của mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc