Đừng Nói Chuyện Với Cô Ấy - Chương 12

Tác giả: Ngộ Cẩn

Giấc mơ là nơi phơi bày sự ngụy trang của tiềm thức, giấc mơ càng hỗn loạn thì chứng tỏ sự ngụy trang của tiềm thức càng sâu sắc. Muốn phân tích một giấc mơ như vậy, trước tiên cần phải lột bỏ sự ngụy trang của tiềm thức, cũng tức là phải hiểu được ý nghĩa tượng trưng của các sự vật chủ yếu trong giấc mơ.
Tôi hỏi: "Anh ta có phản ứng như thế nào?"
"Năm phút sau, anh ta gửi tin nhắn trả lời: Đừng đùa vớ vẩn nữa! Bọn tôi đang ở Kim Dạ, chỉ còn thiếu mình cậu thôi đấy, mau đến đây!"
Kim Dạ là tên của một câu lạc bộ giải trí nổi tiếng trong thành phố. Tôi nói: "Xem ra anh ta đã coi cô là một người bạn nào đó rồi."
"Phản ứng đầu tiên của tôi cũng là như thế." Diệp Thu Vi nói. "Nhưng rất nhanh sau đó tôi đã hiểu ra, tin nhắn này rất có thể là một sự dò xét của anh ta với tôi."
"Dò xét? Tức là sao?" Tôi không kìm được nhíu chặt đôi mày, cất giọng nghi hoặc: "Cô dựa vào đâu mà nhìn ra được điều này?"
Diệp Thu Vi phân tích: "Giả sử anh ta thực sự coi tôi là một người bạn nào đó, vậy thì hai câu "chỉ còn thiếu mình cậu thôi đấy" và "mau đến đây" chứng tỏ anh ta đã đợi người bạn này từ trước rồi, hay nói cách khác, người bạn này lẽ ra cũng phải biết địa điểm tụ họp đêm đó là Kim Dạ. Đã như vậy, tại sao anh ta còn phải thêm câu "bọn tôi đang ở Kim Dạ" vào phía trước đó?"
Tôi hít sâu một hơi, nhất thời chẳng nói được gì.
"Còn nữa." Diệp Thu Vi tiếp tục phân tích. "Lý Cương rõ ràng đã từng làm ra những việc không trung thành với Triệu Hải Thời, thế mà khi nhận được tin nhắn kỳ quặc từ một số máy lạ thì lại tỏ ra không chút để tâm, điều này rõ ràng là không hợp tình hợp lý. Hơn nữa, sau khi nhận được tin nhắn của tôi, mãi năm phút sau anh ta mới trả lời. Thử nghĩ mà xem, trong năm phút đó anh ta đã làm những gì? Hay là anh ta sơ suất không để ý tới điện thoại? Nhưng một người đàn ông mới hơn hai mươi tuổi như anh ta thường vẫn còn rất thích thú vui chơi, rất ít khi dời mắt khỏi điện thoại, cho nên khả năng này là không lớn. Theo tôi nghĩ, trong quãng thời gian năm phút đó, anh ta có lẽ đã suy nghĩ đối sách. Ngoài ra, giọng điệu trong tin nhắn đó chứng tỏ quan hệ giữa anh ta và "người bạn" kia không tệ, vậy tại sao anh ta không trực tiếp gọi điện thoại chứ? Tối ngày 22 tháng 7, trên đường đi, Lý Cương đã gọi mấy cuộc điện thoại liền, thế nhưng chưa từng gửi bất cứ tin nhắn nào, ngay cả lúc chờ đèn đỏ cũng vậy. Trong vòng hai ngày sau đó, tôi từng không chỉ một lần lén xem điện thoại của Tiêu Tiểu Yên, thấy cô ta thường xuyên trò chuyện qua điện thoại với Lý Cương, thỉnh thoảng cũng gửi tin nhắn, thế nhưng Lý Cương lại chưa từng trả lời cô ta bằng tin nhắn bao giờ." Diệp Thu Vi dùng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Tổng hợp những nhân tố này lại, tôi cho rằng tin nhắn trả lời cùa Lý Cương hoàn toàn là nhằm thăm dò ngược lại tôi, khi đó anh ta kỳ thực đang cố tỏ ra bình tĩnh để xem tôi có phản ứng như thế nào."
Tôi vẫn không nói gì cả.
"Tôi ý thức được rằng trò chuyện bằng tin nhắn có lẽ không phải là biện pháp hay nhất." Diệp Thu Vi chậm rãi nói: "Bất kỳ hình thức trao đổi không giáp mặt nào đểu tồn tại sự dối gạt hoặc ít hoặc nhiều, bởi ngôn ngữ - đặc biệt là ngôn ngữ trong hình thức văn tự - là một trong các công cụ trao đổi mang nhiều tính dối gạt nhất, chỉ có các cử chỉ của thân thể cùng biểu cảm trên khuôn mặt là hoàn toàn thành thực mà thôi." Cô ta nhìn tôi, nói tiếp: "Do đó, trong khi thăm dò, tôi nhất định phải tận mắt nhìn thấy phản ứng của anh ta mới được."
"Tận mắt?" Tôi không khỏi cảm thấy hơi khó hiểu. "Cô muốn trực tiếp trò chuyện với anh ta ư? Nhưng, đây dường như không phải là một biện pháp hay cho lắm thì phải?"
"Không nhất định là phải trực tiếp trò chuyện, tôi chỉ cẩn tận mắt nhìn thấy phản ứng của anh ta khi nhận được tin nhắn của tôi là được rồi." Bên khóe miệng Diệp Thu Vi hiện ra một nét cười rất rõ. "Để tránh xảy ra chuyện bất ngờ, tối đó tôi không liên lạc với Lý Cương thêm nữa, chỉ kiên nhẫn chờ đợi cơ hội, và cơ hội chẳng bao lâu sau đã tới. Lúc gần bốn giờ ngày 27 tháng 7, Tiêu Tiểu Yến nhận được một cuộc điện thoại của Triệu Hải Thời, hóa ra dòng họ Triệu có một ông cụ vừa mới qua đời, theo như tập tục thì Triệu Hải Thời và Tiêu Tiểu Yến cẩn về quê tham dự tang lễ ngay trong buổi tối hôm đó. Triệu Hải Thời đã đi trước, đồng thời dặn Lý Cương phải đưa Tiêu Tiểu Yến về quê trước lúc sáu giờ. Khoảng hơn bốn giờ một chút thì Lý Cương đến phòng tập thể thao, vậy nhưng Tiêu Tiểu Yến lại không lập tức đi ngay, vẫn nán lại đánh bóng bàn với tôi và mấy người khác. Trong thời gian này, Lý Cương vào ngồi chờ trên chiếc xô pha ở ngay gần cửa vào của phòng tập thể thao. Đúng bốn rưỡi, Tiêu Tiểu Yến đi tới khu vực nghỉ ngơi để tắm rửa, còn tôi thì tránh vào một góc khuất, sau đó gửi tin nhắn cho Lý Cương một lần nữa, đồng thời ngầm quan sát phản ứng của anh ta qua khe cửa."
Tôi vô thức nín thở.
"Đầu tiên, tôi gửi đi một tin nhắn có nội dung hoàn toàn giống hệt với hôm trước: Tiểu Cương, những việc cậu làm tôi đã biết cả rồi." Diệp Thu Vi kể tiếp: "Lý Cương khi đó đang hơi buồn ngủ, nhưng vừa mới mở điện thoại ra xem tin nhắn thì đã lập tức tỉnh táo trở lại. Anh ta nhanh chóng khóa màn hình điện thoại, sau đó dáo dác nhìn ngó xung quanh, ௱ôЛƓ thì không ngừng dịch chuyển vị trí trên ghế, thỉnh thoảng còn đưa tay ấn cổ và day đầu, nhũng hành vi này đều là biểu hiện rõ nét của sự căng thăng cao độ. Tôi nghĩ, tối ngày Hai mươi lăm, khi nhận được tin nhắn, có lẽ anh ta cũng từng làm ra những hành vi tương tự thế này. Tôi ngấm ngầm tính toán thời gian, thấy sau đúng năm phút, anh ta rốt cuộc đã bình tĩnh trở lại, rồi liền gửi cho tôi một tin nhắn: Anh đừng có suốt ngày trêu chọc em nữa đi mà, em bây giờ đang lái xe đấy."
"Lại là một sự thăm dò nữa." Tôi khẽ gật đầu. "Tại sao anh ta lại phải nói là mình đang lái xe nhỉ?"
"Là bởi tính khuếch tán, hoặc cũng có thể nói là quán tính của hành vi nói dối." Diệp Thu Vi phân tích. "Đây là một hiện tượng tâm lý hết sức bình thường. Con người ta khi bị chất vấn thì thường sẽ xuất hiện ba loại phản ứng, thứ nhất là nói dối theo sự thôi thúc của nhân cách bản ngã, thứ hai là né tránh theo sự thôi thúc của bản năng, còn thứ ba thì chính là nói thật theo sự thôi thúc của nhân cách siêu ngã. Trong đời thực hai loại phản ứng thứ nhất và thứ hai chiếm đa số. Nếu không có gì bất thường, khi đối mặt với sự uy hiếp do chất vấn mang lại, phản ứng đầu tiên của con người chính là né tránh, tiếp theo đó mới nảy sinh ý định nói dối. Khi hành vi né tránh đã xảy ra rồi, ý định nói dối sẽ bị ngăn cản, và nó sẽ được giải tỏa thông qua những lời nói khác sau đó, đây chính là quán tính của hành vi nói dối." Thấy tôi vẫn chưa hiểu lắm, cô ta lại giải thích thêm: "Lấy một ví dụ thế này: Có một một đứa bé không cẩn thận làm vỡ bình hoa, khi bị cha mẹ chất vấn, câu đẩu tiên của nó thông thường sẽ là "con cũng không biết nữa" - đây chính là sự né tránh bản năng, tiếp sau đó nó sẽ bổ sung thêm một câu nói dối kiểu như là "khi đó con đang chơi ở bên ngoài", hoặc "cả buổi chiểu con đều bận làm bài tập" - đây chính là quán tính của hành vi nói dối."
Tôi bất giác giật mình bừng tỉnh, liền khẽ gật đầu, trầm ngâm hỏi: "Nói vậy thì trong lần trả lời đầu tiên, lẽ nào anh ta cũng từng nói dối theo quán tính?" 
“Đúng vậy.” Diệp Thu Vi nói. “Ngay trong ngày Hai mươi sáu, qua lời của Tiêu Tiểu Yến, tôi biết được cả buổi tối ngày Hai mươi lăm, Lý Cương đều phải bận rộn xử lý công việc, căn bản không có thời gian ra ngoài chơi."
Thế giới tâm lý của con người quả đúng là vừa phức tạp vừa huyền diệu.
Tôi hít sâu một hơi, trong lòng ngấm ngầm cảm thán, thế rồi bèn nói: “Xin hãy tiếp tục đi."
Diệp Thu Vi bình tĩnh kể tiếp: “Anh ta đã lọt vào tầm kiếm soát của tôi, tôi đương nhiên không cần phải khách sáo với anh ta nữa. Tôi lập tức nhắn tin tiếp cho anh ta: Tôi không trêu chọc gì cậu cả, tôi dang nói tới việc cậu bán đứng anh Hải. Nhìn thấy tin nhắn đó, thân thể anh ta sau nháy mắt đã trở nên cứng đờ, sắc mặt thì trắng bệch, trông như người đang ốm nặng. Hai giây sau, anh ta tựa tấm thân đã mềm nhũn vào xô pha, tứ chi không ngừng run rẩy, trên trán thì túa đầy mồ hôi. Có điều, tố chất tâm lý của anh ta tốt hơn so với trong tưởng tượng của tôi, chỉ mấy phút sau anh ta đã lấy lại được sự bình tĩnh rồi liền gửi cho tôi một tin nhắn rất dài: Anh là ai? Dựa vào đâu mà anh dám nói tôi bán đứng anh Hải? Tôi chẳng khác nào em ruột của anh Hải, tại sao lại đi bán đứng anh ấy chứ? Anh rốt cuộc là ai? Nói ra những lời gây chia rẽ ấy là có ý gì? Anh là ai? Sao tôi lại đi bán đứng anh Hải chứ? Anh ấy giống như là anh ruột của tôi vậy!"
"Trùng lặp." Tôi nói ra sự phân tích của bản thân: "Anh ta dùng những lời trùng lặp để nhấn mạnh, đây là một hình thức tự an ủi hết sức điển hình.”
"Đúng vậy." Diệp Thu Vi nói. "Sự xuất hiện của hành vi tự an ủi là tín hiệu cho thấy phòng tuyến tâm lý của anh ta sắp sụp đổ đến nơi, thế là tôi lập tức nhắn tin trả lời: Cậu hoảng hốt cái gì? Tôi đang nói tới chuyện nào, cậu chắc đã rõ rồi. Anh ta cũng coi như là có chút bản lĩnh, dường như nhận ra tôi còn chưa thể xác định được anh ta đã bán đứng Triệu Hải Thời trong chuyện nào, thế là lập tức đáp lại: Anh đừng có giả vờ với tôi nữa đi, tôi thấy anh rõ ràng là đang cố tình kiếm chuyện. Tôi suy nghĩ chừng mười mấy giây, cuối cùng quyết định phải mạo hiểm, thế là bèn nhắn tin cho anh ta: Cậu nhất quyết muốn tôi phải nói rõ ư? Vậy được rồi, còn nhớ Đinh Tuấn Văn và khoản tiền sáu triệu kia không? Khi nhìn thấy tin nhắn này, thân thể anh ta lại một lần nữa rủ xuống, còn không ngừng đưa tay lên day mặt và cổ."
Tôi không kìm được hít vào một hơi khí lạnh. "Xem ra hành vi không trung thành của anh ta với Triệu Hải Thời quả thực có liên quan tới vụ việc mua bản báo cáo nghiên cứu kia. May mà sự phán đoán của cô là đúng, bằng không, manh mối này coi như cũng đứt luôn rồi."
"Trên đời này chuyện gì cũng đểu có rủi ro, thỉnh thoảng cũng cần nghe theo sự chỉ dẫn của trực giác mới được." Diệp Thu Vi nói. "Trong chuvện này, cho dù trực giác có sai lấm thì cũng không có gì là ghê gớm, chẳng qua chỉ bị đứt mất một manh mối mà thôi. Được rồi, chúng ta quay trở lại vấn đề chính, khi đó Lý Cương rất hoang mang, thế là tôi quyết định phải thừa thắng truy kích, lại gửi thêm một tin nhắn nữa: Tiểu Cương, tôi biết chuyện này kỳ thực không thể hoàn toàn trách cậu được. Cậu cứ thành thực nói cho tôi biết ngọn nguồn đi, tôi sẽ không nói lại với anh Hải đâu."
"Anh ta có nói cho cô biết không?" 
"Không." Diệp Thu Vi nói. "Tôi cứ ngỡ dưới áp lực nặng nề khi đó, anh ta sẽ bộc bạch hết với tôi mọi điều, nhưng sự thực thì không như vậy. Thậm chí, hai phút sau đó, không ngờ anh ta đã bình tĩnh trở lại và nhắn tin cho tôi: Có thể để tôi suy nghĩ một chút được không?"
"Đây là kế hoãn binh." Tôi nói. "Anh ta nhất định là muốn đi tìm ai đó để bàn bạc rồi."
"Như vậy cũng tốt." Diệp Thu Vi khẽ mim cười. "Vì nếu muốn tìm người để bàn bạc, anh ta sẽ phải lập tức làm ngay, và người này ắt hằn là có biết về sự kiện M. Nếu như người này chính là Hà Ngọc Bân hoặc là có quan hệ mật thiết với Hà Ngọc Bân, vậy thì tôi không cần phải tiến hành thăm dò Lý Cương thêm nữa làm gì."
Tôi nôn nóng hỏi: "Kết quả thế nào?"
"Gửi xong tin nhắn cuối cùng kia, anh ta lặp tức gọi điện thoại cho một số máy nào đó." Diệp Thu Vi nói: "Sau khi đầu bên kia bắt máy, anh ta nói một tiếng "anh", sau đó liền đi ra ngoài, tôi tất nhiên không thể bám theo để nghe lén được. Có điều, muốn tra ra số điện thoại mà anh ta đã gọi khi đó không phải là việc gì quá mức khó khăn."
Tôi hít sâu một hơi.
"Một người bạn làm ở công ty truyền thông giới thiệu với tôi một người "trong ngành"." Diệp Thu Vi nói. "Tôi bỏ ra một khoản tiền, thế là dễ dàng mua được từ trong tay người này nhật ký cuộc gọi của Lý Cương trong vòng ba tháng vừa qua cùng với tin tức đăng ký của những số điện thoại đã liên lạc với anh ta. Căn cứ theo đó, trong khoảng thời gian từ bốn giờ đến bốn giờ bốn mươi phút ngày 27 tháng 7, Lý Cương chỉ từng liên lạc với hai số điện thoại, trong đó một số có tên đăng ký là Triệu Hải Thời, số còn lại thì có tên đăng ký là Phùng Hỷ Quyên. Tôi nhờ người quen ở đồn công an giúp đỡ điều tra tin tức về gia đình cũng như công việc của người tên Phùng Hỷ Quyên này, và rồi tin tức hiển thị rất rõ: Chồng của Phùng Hỷ Quyên tên là Hà Ngọc Bân. Trong vòng ba ngày sau đó, thông qua nhiều nguồn, tôi đã có được một sự hiểu biết sơ bộ về Hà Ngọc Bân. Hà Ngọc Bân sinh năm 1974, trình độ học vấn đại học, sau khi tốt nghiệp đã vào làm việc trong Công ty Y dược thành phố, đến năm 2000 thì nhảy việc vào làm ở Công ty E, trở thành phó giám đốc bộ phận Thị trường. Năm 2003, Giám đốc bộ phận Thị trường cũ được thăng chức, Triệu Hải Thời vốn không có kinh nghiệm hay bằng cấp gì bất ngờ được bổ nhiệm làm giám đốc mới, còn Hà Ngọc Bân đã làm phó giám đốc ba năm thì vẫn phải giậm chân tại chỗ, đây có lẽ chính là nguồn cơn của sự mâu thuẫn giữa Hà Ngọc Bân và Triệu Hải Thời."
Tôi lẳng lặng gật đầu.
"Kế đó tôi liền hệ thống hóa lại các tin tức đã biết một chút." Diệp Thu Vi nói tiếp: "Hà Ngọc Bân có trình độ học vấn cao hơn Triệu Hải Thời nhiều, kinh nghiệm làm việc ở bộ phận Thị trường cũng nhiều hơn Triệu Hải Thời, ấy thế mà Triệu Hải Thời sau khi vào bộ phận Thị trường lại được ngồi trên đầu trên cổ anh ta. Chuyện này một mặt chứng tỏ năng lực giao thiệp xuất chúng của Triệu Hải Thời, một mặt cũng phản ánh sự bất tài của Hà Ngọc Bân. Ngoài ra, Hà Ngọc Bân chỉ có thể co mình trong bộ phận Thị trường, còn Triệu Hải Thời thì lại được lãnh đạo cao cấp của Tập đoàn A xem trọng, còn mở một công ty bảo lãnh ở bên ngoài, kiếm được một số tiền mà Hà Ngọc Bân khó có thể tưởng tượng nổi. Hai người tuy là hai lãnh đạo cấp cao nhất của cùng một bộ phận, vậy nhưng về mặt tiền bạc và địa vị lại khác nhau một trời một vực, chuyện này lại càng thể hiện rõ sự khác biệt to lớn về mặt năng lực và lòng can đảm của hai người. Những người bất tài thường hay đố kỵ, cho nên có thể đoán được, ngay từ sớm Hà Ngọc Bân đã mang lòng đố kỵ Triệu Hải Thời rồi. Vì điều này, anh ta nhất định là luôn nghĩ cách tìm kiếm sơ hở của Triệu Hải Thời, muốn qua đó quấy rối, thậm chí là phá hoại sự nghiệp và cuộc sổng cùa Triệu Hải Thời. Củng với đó, không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, Lý Cương cũng nảy sinh rất nhiều điều bất mãn đối với anh rể. Anh ta nắm được một số bí mật của Triệu Hải Thời, Hà Ngọc Bân thì vừa hay đang cần những bí mật ấy, hai người bọn họ có thể nói là đều cần đến nhau, lại cùng mang lòng bất mãn với một người, do đó về hùa với nhau cũng là lẽ dĩ nhiên. Thông qua Lý Cưong, Hà Ngọc Bân đã biết được một số bí mật của Triệu Hải Thời, thế rồi liền dựa vào đó để uy hiếp đối phương và thu về một khoản tiền không nhỏ, bên trong đó tất nhiên không thiếu phần của Lý Cương. Triệu Hải Thời vẫn luôn tìm kiếm người đã bán đứng mình, nhưng Lý Cương đã từng vì anh ta mà đánh nhau với người khác, còn là em họ của vợ anh ta, do đó anh ta khó có cách nào hoài nghi Lý Cương, mà cho dù có từng hoài nghi thì cũng vì nghĩ đến vợ mình mà không đi sâu vào điều tra chuyện này."
"Rất hợp tình hợp lý." Tôi suy nghĩ một lát rồi bèn trầm ngâm nói: "Có điều tôi còn có một sự nghi vấn thế này, đó là cuộc giao dịch giữa Triệu Hải Thời và Đinh Tuấn Văn làm sao lại có thể trở thành chỗ yếu của Triệu Hải Thời để rồi Hà Ngọc Bân dựa vào đó mà uy hiếp anh ta chứ? Chuyện này hẳn là mệnh lệnh do lãnh đạo cao cấp của Tập đoàn A đưa xuống, nếu Triệu Hải Thời vì thế mà bị uy hiếp, đây lẽ nào còn chẳng phải là một sự uy hiếp đối với lãnh đạo cao cấp của Tập đoàn A ư? Đã như vậy tại sao bọn họ lại không đối phó với Hà Ngọc Bân chứ? Bọn họ có thể vì mục đích của mình mà hãm hại cô và chồng cô, còn có thể *** Từ Nghị Giang nữa, tại sao lại không làm gì Hà Ngọc Bân, thậm chí là chẳng động đến chức vụ của anh ta như thế?"
"Anh ngày càng nhạy bén hơn rồi." Diệp Thu Vi đột nhiên hạ thấp giọng, lại nhìn tôi bằng ánh mắt lạ thường, nhưng rất nhanh sau đó giọng nói đã trở lại bình thường như cũ. "Đúng thế đây chính là vấn đề mà tôi cần suy nghĩ tiếp theo. Theo lý mà nói, việc Tập đoàn A không làm gì Hà Ngọc Bân chỉ có hai cách giải thích: Thứ nhất, bí mật mà Hà Ngọc Bân nắm được chỉ có thể cấu thành uy hiếp với Triệu Hải Thời, không liên quan gì đến lãnh đạo cao cấp của Tập đoàn A; thứ hai, lãnh đạo cao cấp của Tập đoàn A không hề biết tới chuvện xảy ra giữa Hà Ngọc Bân và Triệu Hải Thời."
Tôi thử phân tích: "Qua sự thăm dò của cô với Lý Cương, có thể dễ dàng thấy được, bí mật mà anh ta nói cho Hà Ngọc Bân biết chắc chắn là có liên quan tới cuộc giao dịch giữa Đinh Tuấn Văn và Công ty E. Chuyện này bị tiết lộ ắt hẳn là có thể gây ra uy hiếp đối với lãnh đạo cao cấp của tập đoàn A, do đó cách giải thích thứ nhất không hề hợp lý chút nào." 
"Đúng vậy." Diệp Thu Vi nói. "Do đó, chỉ còn lại cách giải thích thứ hai là hợp lý mà thôi. Nhưng nếu là như vậy, tại sao lãnh đạo cao cấp của Tập đoàn A lại không biết chuyện Triệu Hải Thời bị Hà Ngọc Bân uy hiếp chứ? Đơn giản thôi, vì cả hai người đều không muốn để bọn họ biết chuyện này."
Tôi không kìm được thè lưỡi *** môi. "Hà Ngọc Bân không muốn để lãnh đạo cao cấp của Tập đoàn A biết chuyện này là điều hiển nhiên, nhưng Triệu Hải Thời thì sao? Tại sao anh ta cũng không muốn để bọn họ biết chuyện này chứ? Bọn họ rõ ràng có thể giúp anh ta giải quyết vấn đề mà..."
"Rất đơn giản." Diệp Thu Vi cắt ngang lời tôi: "Bởi vì anh ta không dám để bọn họ biết. Chuyện mà Hà Ngọc Bân dùng để uy hiếp anh ta đúng là có liên quan tới cuộc giao dịch bí mật đó, vậy nhưng lại không phải là bản thân cuộc giao dịch."
Tôi hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, thế rồi rất nhanh đã hiểu ra ý của cô ta. "Ý cô là trong quá trình giao dịch, Triệu Hải Thời đã phạm sai lầm, hoặc cũng có thể là đã cố ý giở trò ư?"
"Việc mua bản báo cáo nghiên cứu đó nói trắng ra chính là một lần mua đồ bằng công quỹ." Diệp Thu Vi nói. "Mà trong chuyện mua đồ bằng công quỹ rốt cuộc có những mánh khóe thế nào thì chắc anh còn rõ hơn tôi. Hơn nữa, mọi việc lần đó đều là do Triệu Hải Thời toàn quyền phụ trách, lại không cần viết hóa đơn gửi cho Đinh Tuấn Văn, bắt gặp cơ hội tốt như vậy Triệu Hải Thời có ngấm ngầm kiếm lấy một khoản thì cũng là điều hợp tình hợp lý."
Tôi khẽ gật đầu, không kìm được cất lời cảm thán: "Nếu quả thực là như thế, lá gan của anh ta đúng là không nhỏ chút nào."
"Người ૮ɦếƭ vì tiền, chim ૮ɦếƭ vì mồi, từ cổ chí kim đây đâu phải là chuyện hiếm." Diệp Thu Vi nói. "Trong cuộc giao dịch đó, anh ta đã ngầm giở trò, Lý Cương là người phụ trách chuyển khoản đưong nhiên không khó để phát hiện ra sự lạ. Vì lòng tham nhất thời, Triệu Hải Thời đã tự tạo ra cho mình một mối họa ngầm khó có cách nào loại bỏ, mà về sau nó còn trở thành thứ mà Hà Ngọc Bân dùng để uy hiếp anh ta."
Tôi khẽ gật đầu, nói: "Việc này cũng khá trùng khớp với giấc mộng thứ hai của Tiêu Tiểu Yến, lũ dòi gắp mãi không hết kia chính là mối họa ngầm khó có cách nào loại bỏ, còn đám rắn độc mà Hà Ngọc Bân mang đến thì là sự uy hiếp trần trụi. Sau khi đám rắn độc xuất hiện, lũ dòi liền biến mất ngay, nhưng trên thực tế thì không phải vậy, lũ dòi không biến mất mà chỉ chuyển hóa thành rắn độc mà thôi."
Diệp Thu Vi không tỏ ý kiến gì vể những lời này của tôi, lại hờ hững kể tiếp: "Hà Ngọc Bân là người cũ của Công ty E, rất thông thạo các nghiệp vụ trong công ty cùng với tình hình sản xuất, do đó, anh ta ít nhiều gì cũng phải biết tới việc công ty bò ra một khoản tiền lớn để mua báo cáo nghiên cứu về từ tay Đinh Tuấn Văn cùng với ý nghĩa của bản báo cáo đó đối với công ty. Bước tiếp theo, tôi cần phải khai thác được các thông tin mà anh ta biết."
Tôi vô thức hơi nhếch khóe môi, nhìn chằm chằm vào Diệp Thu Vi, chậm rãi nói: "Điều này đối với cô mà nói thì quá mức dễ dàng, bởi vì cô đã nắm được thóp của anh ta rồi.”
Diệp Thu Vi nhìn thẳng vào mắt tôi một lát, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc hiếm khi xuất hiện. Cô ta nhanh chóng né tránh ánh mắt của tôi một cách hết sức tự nhiên, bờ vai hơi run rẩy, rồi liền nói: "Tối ngày 4 tháng 8 năm 2009, tôi đổi sang một số điện thoại khác, dùng máy thay đổi giọng nói gọi điện thoại cho Hà Ngọc Bân, nói là muốn cùng anh ta làm một cuộc giao dịch. Anh ta im lặng một lát, rồi bèn hỏi tôi muốn giao dịch cái gì. Tôi nói đơn giản thôi, dùng những tin tức anh biết và tôi muốn biết để đổi lấy sự an toàn của anh, vô cùng công bằng. Anh ta chắc đã sững người ra một lát, thế rồi đột ngột gác máy, khi tôi gọi tới lần nữa thì anh ta không chịu nghe. Sau đó, tôi đổi sang một số điện thoại khác nữa, gửi cho anh ta một tin nhắn: Anh có thể lựa chọn trốn tránh, nhưng chờ đến khi lãnh đạo cao cấp của Tập đoàn A xử lý anh thì đừng có trách tôi không cho anh cơ hội. Anh ta nhanh chóng trả lời: Tôi không biết cô(*) đang nói cái gì."
(*). Như đã nói trong chú thích trước, trong tiếng Hán, đại tù nhân xưng ngôi thứ hai số ít chỉ có một từ là 你 - ni, nên từ "cô" ở đây trên thực tế có thể là rất nhiều từ khác nữa, vì Hà Ngọc Bân có lẽ còn chưa biết người gọi diện và nhắn tin cho mình là nam hay nữ, tuổi tác già trẻ thế nào - ND.
Tôi phân tích: "Tôi không biết cô đang nói cái gì, tin nhắn này thoạt nhìn thì như là đang gạt cô, thực tế là anh ta đang gạt chính bản thân mình, và đây cũng là một trong số các hành vi tự an ủi điển hình nhất. Đúng như cô đã nói trước đó, sự xuất hiện của hành vi tự an ủi là tín hiệu cho thấy phòng tuyến tâm lý sắp sụp đổ. Xem ra, lần này cô chẳng cần phí thêm bao nhiêu công sức nữa rồi." Nói xong những lời này, tôi không kìm được bật cười, nói: “Gã Hà Ngọc Bân đó đúng là một người không có bản lĩnh. Cô đã nói rõ ràng như thế rồi mà anh ta còn giả bộ hồ đồ, chẳng trách lại luôn bị Triệu Hải Thời áp chế."
Diệp Thu Vi khẽ mỉm cười, sau đó liền kể tiếp: "Tôi lại gửi cho anh ta một tin nhắn nữa: Tôi cho anh thời gian một ngày để suy nghĩ, nếu đến tám giờ tối mai mà còn chưa liên lạc với tôi, vậy anh hãy ngồi nhà mà chờ ૮ɦếƭ đi. Nhớ lấy, là tám giờ tối."
Tôi tiếp tục phân tích: "Cho anh ta một thời hạn rõ ràng như thế, sự tự ám thị nhất định sẽ khiến anh ta nảy sinh áp lực tâm lý khổng lồ, tôi nghĩ đêm hôm đó anh ta chắc hẳn không thể nào ngủ ngon được rồi."
"Đúng vậy." Diệp Thu Vi nói. "Lúc bảy giờ năm mươi sáu phút tối hôm sau, anh ta rốt cuộc đã không kìm nén nổi nữa, thế là bèn gọi điện thoại cho tôi. Tôi vừa mới nghe máy thì anh ta đã đầu hàng, nói: "Thực sự xin lỗi, muộn thế này mới gọi điện thoại tới, mong cô đừng trách. Cô muốn biết điều gì thì cứ việc hỏi đi, tôi nhất định sẽ nói hết những gì mình biết."."
Một người vừa nhu nhược vừa không có đều óc như thế không ngờ lại có thể trở thành một mối uy hiếp lớn đối với Triệu Hải Thời, nói thực lòng, tôi không khỏi cảm thấy không đáng thay cho anh ta.
Diệp Thu Vi lại kể tiếp: "Quá trình trò chuyện cụ thể thi tôi không kể ra đây nữa, chỉ nói kết quả thôi. Nguồn cơn sự việc đại khái là như thế này: Đúng như tôi đã đoán, việc Triệu Hải Thời được đề bạt vượt cấp năm 2003 chính là nguyên nhân khiến Hà Ngọc Bân ghen ghét anh ta. Trong vòng mấy năm sau đó, Hà Ngọc Bân không ngừng tìm cách gây rắc rối cho Triệu Hải Thời, nhưng lại chẳng thể làm gì được anh ta. Dịp Tết năm 2009, Công ty E tổ chức một buổi họp mặt quy mô lớn, Lý Cương tuy sớm đã bị đuổi việc nhưng lại có không ít bạn bè trong công ty, hơn nữa còn có anh rể là Triệu Hải Thời, do đó cũng được mời. Do trùng hợp, Lý Cương sau khi uống R*ợ*u say vào toilet thì vừa hay gặp Hà Ngọc Bân. Lý Cương khi đó say rất dữ, chẳng còn biết ai với ai, cứ lầm bầm than vãn một mình rằng anh ta từng vì Triệu Hải Thời mà đi đánh nhau với người ta, còn phải vào ngồi trong đồn công an nữa, thế mà Triệu Hải Thời lại vẫn coi anh ta như người ngoài, hằng tháng chỉ phát cho anh ta chút tiền lương còm cõi. Về sau, Hà Ngọc Bân lén liên lạc với Lý Cương, hai người nhanh chóng nhất trí với nhau, đó là phải làm sao đó để khiến Triệu Hải Thời chi ra ít tiền.”
Tôi dời chiếc Pu't ghi âm từ chỗ cố áo xuống đến ống tay áo.
"Triệu Hải Thời quả thực đã ngấm ngầm giờ trò trong cuộc giao dịch đó." Diệp Thu Vi lại nói tiếp. "Lý Cương nói cho Hà Ngọc Bân biết, trong năm 2008 số tiền đi qua tài khoản của anh ta tổng cộng là mười sáu triệu nhân dân tệ. Lý Cương từng vô tình nghe chị họ kể lại, khoản tiền đó chuẩn bị được gửi cho bốn người. Tháng 6 năm 2008, theo lệnh của Triệu Hải Thời, Lý Cương lần lượt chuyển cho bốn tài khoản xa lạ mỗi tài khoản ba triệu, nửa tháng sau thì lại chuyển thêm cho một tài khoản trong số đó ba triệu nữa. Một triệu còn lại cuối cùng được chuyển vào trong tài khoản của chính Triệu Hải Thời. Sau khi xong việc, Triệu Hải Thời chi cho Lý Cương hai nghìn coi như là tiền công chạy đi chạy lại, đây chính là một trong số các nguyên nhân khiến Lý Cương bất mãn với anh ta."
Tôi cúi đẩu trầm tư suy nghĩ. Không khó để đoán ra, tháng 6 năm 2008, bốn tài khoản nhận được ba triệu từ Lý Cương lần lượt thuộc về bốn người Tạ Bác Văn, Tần Quan, Chu Vân và Đinh Tuấn Văn. Nửa tháng sau đó, Triệu Hải Thời lại lệnh cho Lý Cương chuyển cho một tài khoản trong số đó thêm ba triệu, và tài khoản này hiển nhiên là thuộc về Đinh Tuấn Văn. Vấn đề cũng theo đó mà xuất hiện, tại sao Triệu Hải Thời lại chỉ đưa thêm cho Đinh Tuấn Văn ba triệu mà không ngó ngàng gì tới ba người còn lại chứ?
Rất nhanh sau đó tôi đã hiểu ra: Việc đàm phán hoàn toàn là do Đinh Tuấn Văn và Triệu Hải Thời phụ trách, hai người bọn họ có ngấm ngầm câu kết với nhau cũng không phải là điều khó hiểu. Nhất định là Đinh Tuấn Văn đã nuốt của Tạ Bác Văn, Tần Quan và Chu Vân mỗi người một triệu, một triệu còn lại thì coi như là Triệu Hải Thời biển thủ từ công quỹ tập đoàn.
Diệp Thu Vi đưa mắt liếc nhìn tôi một chút, sau đó mới nói: "Khi tôi hỏi về M và bản báo cáo nghiên cứu kia, Hà Ngọc Bân liền đáp là mình cũng không rõ lắm. Có điều, dưới sự bức ép và dẫn dắt của tôi, anh ta đã nhớ ra một chi tiết rất quan trọng, đó là Triệu Hải Thời chẳng có bằng cấp gì, xưa nay chưa từng qua lại với người ở trung tâm Nghiên cứu Khoa học. Chủ nhiệm của trung tâm Nghiên cứu Khoa học là Lưu Hướng Đông rất coi thường Triệu Hải Thời, từng nhiều lần công khai chỉ trích lãnh đạo cao cấp của Công ty E là không biết dùng người, Triệu Hải Thời cũng chẳng chịu tỏ ra yếu thế, đã không ít lần xỉ nhục Lưu Hướng Đông ngay trước đám đông. Nhưng rất lạ, bắt đầu từ tháng 3 năm 2009, quan hệ giữa Triệu Hải Thời và Lưu Hướng Đông đột nhiên trở nên tốt đẹp, không chỉ chào hỏi thân mật khi gặp nhau trong công ty, nghe đồn còn thường xuyên gặp gỡ riêng bên ngoài, thậm chí sau những bữa tiệc R*ợ*u còn xưng anh gọi em với nhau nữa.”
"Tháng 3 năm 2009." Tôi đưa tay sờ cằm, trầm ngâm nói: "Tạ Bác Văn ૮ɦếƭ vào tháng Hai, Đinh Tuấn Văn thì ૮ɦếƭ vào đầu tháng Tư, lẽ nào..."
"Thời gian trùng khớp, chức trách cũng thích hợp." Diệp Thu Vi bình tĩnh nói. "Người tên Lưu Hướng Đông này rất có thể đã từng xem Báo cáo nghiên cứu thực nghiệm về tính ૮ɦếƭ gây nghiện của M."
Tôi vô thức làm động tác hít thở sâu, đồng thời nhắm mắt lại, lật nhanh trong đầu từng trang của tập tài liệu về những vụ ૮ɦếƭ người, thế rồi rất nhanh đã nhìn thấy cái tên Lưu Hướng Đông.
Tôi mở mắt ra, trầm giọng nói: "Lưu Hướng Đông là chủ nhiệm của trung tâm Nghiên cứu Khoa học, đến tháng Ba thì lại đột ngột thay đổi thái độ đối với Triệu Hải Thời, xem ra anh ta nhất định là biết không ít chuyện. Thông qua anh ta, cô có lẽ có thể làm rõ giá trị của bản báo cáo nghiên cứu kia đối với Công ty E, thậm chí là biết được nội dung cụ thể bên trong đó. Vì điều này, chắc cô đã quyết định phải trực tiếp tiếp xúc với anh ta. Có điều, thứ nhất là cô và anh ta chẳng hề quen biết, thứ hai là thông tin về anh ta là do Hà Ngọc Bân nói với cô, do đó cô cho rằng nếu đột ngột tiếp xúc với anh ta thì có thể sẽ khiến Hà Ngọc Bân nghi ngờ. Vì nguyên nhân này, cô đã quyết định phải trừ khử Hà Ngọc Bân trước, sau đó mới có thể tiến hành điều tra bước tiếp theo.”
Diệp Thu Vi nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, đôi môi hơi hé ra, nhưng rất nhanh sau đó đã khép lại, cuối cùng chỉ nói ra hai chữ: "Đúng thế."
Tôi lại tiếp tục thay cô ta phân tích: "Cùng với đó, cô còn có một nỗi lo lắng khác. Mối quan hệ giữa Triệu Hải Thời và Lưu Hướng Đông đột nhiên trở nên tốt đẹp, điều này chứng tỏ hai người bọn họ đã có một lợi ích chung nào đó, mà lợi ích này hiển nhiên là có liên quan tới bản báo cáo nghiên cứu kia. Một khi cô tiếp xúc với Lưu Hướng Đông để điều tra về báo cáo nghiên cứu, Triệu Hải Thời nhất định sẽ sinh lòng nghi ngờ. Nếu Triệu Hải Thời biết chồng cô là ai cùng với chuyện cô từng tiếp xúc với Tiêu Tiểu Yến, thân phận và ý đồ của cô ắt sẽ bị lộ ra hoàn toàn. Đặt lên bàn cân mà so sánh, Triệu Hải Thời mới là mốỉ uy hiếp cũng như hòn đá cản đường lớn nhất của cô, do đó trước khi tiếp tục tiến hành điều tra, cô còn phải trừ khử cả Triệu Hải Thời nữa mới được."
Diệp Thu Vi vẫn chỉ nói ra hai chữ: "Đúng thế."
"Thế là, cô liền nghĩ tới việc lợi dụng sự mâu thuẫn giữa hai người bọn họ." Khi tôi nói tới đây, trong rừng đột nhiên nổi lên một cơn gió mạnh, lá cây bị gió thổi bay xào xạc, ánh dương xuvên qua kẽ lá chiếu xuống khiến tôi không sao mở mắt ra được. Sau khi cơn gió qua đi, tôi chậm rãi mở mắt, lại hít sâu một hơi, nói tiếp: "Mâu thuẫn..." Tôi khẽ đưa tay dụi mắt, cảm thấy đẩu óc có hơi choáng váng. "Cô quyết định phải lợi dụng sự mâu thuẫn giữa hai người bọn họ." 
Cô ta khẽ gật đầu, trong mắt thoáng qua một tia rực rỡ mà trước đó tôi chưa từng nhìn thấy. "Đúng vậy."
"Ừm..." Tôi chầm chậm lắc đầu, dòng suy nghĩ trở nên hơi hỗn loạn. "Xin hãy tiếp tục đi, khi đó cô đã suy nghĩ thế nào? Việc Hà Ngọc Bân tống tiền Triệu Hải Thời không phải chỉ mới xảy ra, mà đó tuy là sự uy hiếp lớn nhất đối với Triệu Hải Thời nhưng cũng không thể tính là một mối thù sâu hận lớn gì cả. Hơn nữa, dưới tay Triệu Hải Thời có bao nhiêu đàn em như thế, cho dù có muốn giết Hà Ngọc Bân thì cũng không nhất thiết phải tự mình ra tay. Cô rốt cuộc đã làm gì mà lại có thể khiến anh ta bất chấp tất cả để *** Hà Ngọc Bân bằng S***g giữa nơi công cộng như vậy?"
Diệp Thu Vi im lặng một lát, đôi hàng lông mi không ngừng máy động, sau đó mới bình tĩnh nói: "Khi sự phẫn nộ của một người chiến thắng lý trí, anh ta sẽ có thể làm ra bất cứ việc gì mà không thèm quan tâm tới hậu quả."
Tôi hỏi dồn: "Làm thế nào để khiến sự phẫn nộ của anh ta chiến thắng lý trí?"
Cô ta hỏi lại: "Anh Trương, theo anh thì phẫn nộ là gì?"
"Phẫn nộ..." Tôi suy nghĩ rất lâu, vậy nhưng vẫn không biết nên biểu đạt thế nào. "Phẫn nộ là một loại tâm trạng nguyên thủy..."
Cô ta hỏi tiếp: "Vậy tâm trạng là gì?"
Tôi nghẹn lời chẳng nói được gì.
Một lát sau cô ta mới giải thích: "Tâm lý là hình thức biểu đạt trừu tượng của sinh lý, cho nên, xét về mặt bản chất thì hoạt động tâm lý chính là một bộ phận của cơ chế sinh lý. Vì vậy, đối với sinh lý mà nói, bất kỳ hoạt động tâm lý mộc mạc nào cũng đều chỉ có lợi mà không có hại, các tâm trạng nguyên thủy như phẫn nộ, vui mừng, bi thương đều là như thế. Lấy phẫn nộ mà xét, nếu anh có biết một chút về sinh vật học, vậy thì hẳn cũng rõ sinh vật sẽ chỉ cảm thấy phẫn nộ khi gặp phải ba loại tình huống. Thứ nhất là sinh mạng bị uy hiếp, chẳng hạn như cá nóc khi gặp phải nguy hiểm thì thân thể sẽ căng phồng lên, nhím khi gặp phải kẻ săn mồi thì toàn bộ lông trên người sẽ dựng đứng. Thứ hai là tranh giành nguồn tài nguyên để sinh tồn, chẳng hạn như các loài động vật ăn thịt vì tranh giành lãnh thổ mà liều mạng với nhau, linh cẩu với sư tử vì con mồi mà chiến đấu. Thứ ba là tranh giành bạn tình, có rất nhiều loài động vật chọn bạn tình bằng phưong thức quyết đấu. Tâm trạng phẵn nộ sẽ gây ảnh hưởng tới tâm lý thông qua các biện pháp như điều tiết bằng nội tiết tố, khiến cho cá thể sinh vật có thể phát huy sức mạnh vượt hẳn bình thường, từ đó làm tăng cơ hội sinh tồn và duy trì nòi giống. Nói cách khác, chỉ cần chịu sự uy hiếp trong việc sinh tồn, kiếm mồi và duy trì nòi giống, sinh vật sẽ nảy sinh tâm trạng phẫn nộ không sao kiềm chế được, đây chính là bản chất của sự phẫn nộ.”
Tôi nghiêm túc lắng nghe.
“Tâm trạng của con người tuy phức tạp, thế nhưng về bản chất thì không khác gì các loài sinh vật khác." Cô ta nói tiếp. "Chẳng hạn, hành vi nhổ đờm giữa nơi công cộng sẽ làm mọi người cảm thấy phẫn nộ. Tại sao lại thế? Nếu xét từ phương diện xã hội thì là bởi vì người nhổ đờm làm ô nhiễm môi trường công cộng, đi ngược lại với đạo đức của loài người. Cách giải thích này rất nhã nhặn, văn minh, nhưng lại không phải là nguyên nhân căn bản gây ra sự phẫn nộ. Nguyên nhân căn bản ở đây là người nhổ đờm đã để vật bài tiết có mang theo vi khuẩn gây bệnh xâm nhập vào lãnh địa của người khác - cũng chính là nơi công cộng, từ đó gây ra nguy hại cho sức khỏe của mọi người, theo tiềm thức, mọi người cảm nhận được sự uy hiếp tới sinh mạng của mình, do đó mà nảy sinh tâm trạng phẫn nộ. Lại có một ví dụ khác thế này, anh làm mất một món đồ, mà rõ ràng món đồ đó là do anh làm mất, nhưng anh vẫn vô duyên vô cớ cảm thấy phẫn nộ. Đưorng nhiên, sự phẫn nộ này thông thường được giải thích là tự trách mình, buồn bực, nhưng sự thực thì không phải thế. Việc mất đồ tương đương với tài nguyên sống của bản thân bị tước đoạt, thế nên anh mới sinh ra phẫn nộ. Thêm nữa, tại sao việc Ng*ai t*nh lại khiến bạn đời của người Ng*ai t*nh cảm thấy phẫn nộ? Khi gặp phài tình cảnh này, những người phụ nữ thường nói "anh ấy không yêu tôi nữa", "anh ấy là đồ vô trách nhiệm", "anh ấy có lỗi với tôi", những người đàn ông thì cũng gần tương tự như vậy, nhưng nói trắng ra, hành vi Ng*ai t*nh đã khiến cho tiềm thức của người kia nảy sinh tâm lý bạn tình bị ςướק đoạt, đây mới chính là căn nguyên của sự phẫn nộ. So với giống cái thì H*m mu*n tranh giành bạn tình của giống đực mạnh hơn, thế nên trong tình huống bình thường, nam giới mới cảm thấy phẫn nộ hơn nữ giới khi bị phản bội."
Tôi khẽ gật đầu. Xét cho cùng, câu nói của vị Giáo sư già từng dạy tôi thời đại học vẫn là chính xác: Xã hội chính là một sự ngụy trang tập thể đối với bản chất của loài người.
"Đã hiểu được thế nào là phẫn nộ rồi, tôi đương nhiên có thể trù tình kế hoạch khiến Triệu Hải Thời cảm thấy phẫn nộ." Diệp Thu Vi nói tiếp. "Chuyện này vẫn cần phải bắt tay tiến hành từ ba loại căn nguyên gây ra sự phẫn nộ. Đầu tiên là tranh giành tài nguyên sinh tồn: Hà Ngọc Bân tống tiền Triệu Hải Thời, điều này tương đương với việc tiến hành ςướק đoạt tài nguyên sinh tồn của Triệu Hải Thời trong một thời gian dài. Trong chuyện này Hà Ngọc Bân đã làm rất tốt, không cần tôi phải góp sức thêm vào làm gì nữa."
Tôi tỏ ý mời cô ta nói tiếp.
“Căn nguyên thứ hai gây ra tâm trạng phẫn nộ là sinh mạng phải đối mặt với sự uy hiếp." Cô ta cất giọng hờ hững. "Điều tôi cần làm là khiến Triệu Hải Thời cho rằng Hà Ngọc Bân đã uy hiếp đến sinh mạng của anh ta. Ngày 7 tháng 8, tôi lại gửi cho Lý Cương một tin nhắn nữa: Tiểu Cương, Hà Ngọc Bân đã nói hết tất cả với tôi rồi, cậu biết chưa? Anh ta chỉ nhắn lại hai chữ: Biết rồi. Tôi lại gửi một tin nhắn nữa: Vây cậu suy nghĩ thế nào rồi? Anh ta trả lời: Anh đã biết hết tất cả rồi, tôi suy nghĩ thế nào còn quan trọng ư? Anh cứ việc đi nói với anh Hải đi, muốn chém muốn giết thế nào tôi cũng đều chịu cả."
Tôi buột miệng nói: "Không ngờ anh ta cũng khá có khí phách đấy."
"Chẳng qua là hư trương thanh thế(*) mà thôi." Diệp Thu Vi thản nhiên nói. "Nếu thực sự có khí phách, anh ta sớm đã đi tìm Triệu Hải Thời để nhận tội rồi. Tôi lại gửi cho anh ta một tin nhắn nữa: Tiểu Cương, cậu không cần phải nói cứng với tôi làm gì, nếu tôi muốn hại cậu thì sớm đã nói hết mọi chuyện với anh Hải rồi. Anh ta trả lời: Vậy anh rốt cuộc có ý gì đây? Tôi nói: Ai mà không có lúc phạm sai lầm, sau nay cậu chỉ cần biết điều một chút là được rồi. Anh ta lập tức gỡ bỏ lớp ngụy trang, trả lời: Anh ơi, anh nghĩ mà xem, anh Hải giống như là anh ruột của em vậy, sao em lại muốn hại anh ấy chứ? Ôi, chỉ tại em nhất thời lú lẫn nên mới ra cơ sự này. Tôi nói: Đừng nói mấy lời thừa thãi đó nữa, anh Hải bây giờ đã bắt đầu hoài nghi cậu rồi, muốn tự giữ mình thì hãy nghe tôi. Anh ta lập tức trả lời: Dạ, anh cứ nói đi, chỉ cần em có thể thoát khỏi kiếp nạn này, sau này anh bảo em làm gì cũng được, mọi việc em đều nghe anh."
(*). Cố tình phô trương để làm ra vẻ như có lực lượng hùng hậu, trong khi thật ra không phải như vậy, để đánh lừa đối phương – ND.
Tôi thiếu chút nữa đã bật cười thành tiếng.
Diệp Thu Vi đưa mắt liếc nhìn tôi, kể tiếp: "Tôi lại gửi cho anh ta một tin nhắn nữa: Anh Hải hoài nghi cậu là bởi vì có người nói là từng nhìn thấy cậu đi ăn cơm với Hà Ngọc Bân. Thế này đi, cậu hãy chủ động đi tìm anh Hải, cứ nói là mình tiếp cận với Hà Ngọc Bân kỳ thực là để moi tin từ anh ta, qua đó giúp anh Hải tìm ra nội gián. Anh ta trả lời: Anh ơi, nhỡ anh Hải hỏi em nội gián là ai, em phải nói thế nào đây? Tôi nói: Cậu cứ nói nội gián chính là Tiêu Tiểu Yến là được rồi."
Tôi nhất thời không hiểu dụng ý của cô ta cho lắm, liền lắp bắp nói: "Cô... Tại sao... Lý Cương đã trả lời như thế nào? Anh ta đã làm theo ý của cô ư?"
Diệp Thu Vi nói: "Lúc gần bốn giờ ngày 12 tháng 8, Tiêu Tiểu Yến đến phòng tập thể thao trong bộ dạng buồn bực không vui, tôi đỡ cô ta đến khu vực nghỉ ngơi. Cô ta vừa mới ngồi xuống đã bật khóc nức nở, nói là mấy ngày nay Triệu Hải Thời thường xuyên vô duyên vô cớ nổi nóng với cô ta, còn thiếu chút nữa đánh cô ta."
Tôi khẽ gật đầu, thở dài nói: "Lý Cương vì bảo vệ bản thân mà không tiếc bán đứng người chị họ bấy lâu vẫn luôn quan tâm giúp đỡ mình, xem ra lòng người quả đúng là đáng sợ."
"Đây có lẽ mới chính là bộ mặt thật của con người." Diệp Thu Vi cất giọng hờ hững. "Sau khi biết Hà Ngọc Bân bất cứ lúc nào cũng có thể tố cáo mình, Triệu Hải Thời liền cảm thấy sinh mạng của mình bị uy hiếp, đây là căn nguyên thứ hai gây ra sự phẫn nộ. Anh ta nổi nóng với Tiêu Tiểu Yến chứng tỏ rằng sự phẫn nộ đã sắp tới mức không thể kìm nén nổi nữa, cho nên việc tiếp theo tôi cần làm là kích thích anh ta bằng căn nguyên thứ ba gây ra sự phẫn nộ, qua đó khiến cơn giận của anh ta hoàn toàn bùng phát."
"Căn nguyên thứ ba?" Tôi hơi sững người rồi đột nhiên hiểu ra ý đồ của cô ta khi xúi giục Lý Cương vu cáo Tiêu Tiểu Yến. "Cô muốn khiến Triệu Hải Thời cho rằng Tiêu Tiểu Yến Ng*ai t*nh, mà đối tượng Ng*ai t*nh chính là Hà Ngọc Bân!"
"Đối với giống đực mà nói, sự phẫn nộ khi tranh giành bạn tình chính là sự phẫn nộ khó kìm nén nhất." Diệp Thu Vi nói. "Đây chính là bước mấu chốt nhất để thổi bùng lên sự phẫn nộ của Triệu Hải Thời."
"Đồng thời cũng là bước khó khăn nhất nữa." Tôi nói. "Tiêu Tiểu Yến vô cùng căm ghét Hà Ngọc Bân, làm sao lại đi Ng*ai t*nh với anh ta được?"
"Tôi không cần cô ta phải thực sự Ng*ai t*nh, chỉ cần khiến Triệu Hải Thời cho rằng cô ta đã Ng*ai t*nh là được rồi." Diệp Thu Vi nói. "Sở dĩ tôi ép Lý Cương vu cáo Tiêu Tiểu Yến chính là vì muốn ngấm ngầm đặt nền tảng cho sự ám thị trong bước thứ ba này. Em họ đi tố cáo chị họ, loại hành vi vì đại nghĩa chẳng quản người thân này thông thường sẽ làm người ta nảy sinh cảm giác tin tưởng. Việc Triệu Hải Thời liên tiếp nổi nóng với Tiêu Tiểu Yến chứng tỏ anh ta tuy còn chưa hoàn toàn tin vào lời của Lý Cương nhưng cũng đã bắt đầu nghi ngờ vợ mình, mà đối với một người đã chìm sâu vào sự hoài nghi như thế, muốn dùng phương pháp ám thị để thao túng thực chẳng phải là việc gì quá khó khăn."
Tôi nói: "Xin hãy tiếp tục đi."
"Ngày 12 tháng 8, tôi đã ở lại phòng tập thể thao đó nói chuyện phiếm với Tiêu Tiểu Yến tới tận gần tám giờ." Diệp Thu Vi nói. "Cô ta biết tôi từng học về tâm lý học, thế là không ngừng xin ý kiến của tôi, mà ý kiến tôi đưa ra thì từ đầu chí cuối luôn xoay quanh hai chữ "chân thành". Tôi nói, giữa vợ chồng với nhau nếu muốn chung sống hòa thuận, tiền đề quan trọng nhất chính là hai bên đều phải chân thành. Nếu mỗi người đều mang một tâm tư riêng, vậy thì sẽ rất dễ nảy sinh khoảng cách. Tiêu Tiểu Yến lập tức tỏ ý tán đồng, nói rằng Triệu Hải Thời là một người theo chủ nghĩa đàn ông, chuyện gì cũng muốn tự mình gánh vác. Tôi nói: "Thực ra muốn hai bên chân thành với nhau cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn, sự việc lần này chưa biết chừng lại là một cơ hội. Theo như lời em nói, chồng em là một người theo chủ nghĩa đàn ông, vậy thì da mặt của anh ta nhất định là rất mỏng, chi bằng em hãy chủ động một chút. Tối nay quay về, em có thể bình tĩnh hỏi nguyên nhân anh ta nổi nóng, thái độ nhất định phải thành khẩn. Anh ta tốt với em như thế, nếu có chuvện gì chắc chắn sẽ nói với em thôi. Một khi anh ta mở miệng rồi, em cần phải giữ lấy tâm lý bình tĩnh mà tiếp tục trò chuyện với anh ta, một cuộc trò chuyện chân thành có thể hóa giải mọi sự mâu thuẫn."."
"Ý kiến này của cô có thể nói là rất hợp tình hợp lý." Tôi khẽ gật đầu. \'Tại sao cô phải nói với Tiêu Tiểu Yến những lời này? Cô thực sự muốn giúp vợ chồng bọn họ cải thiện quan hệ ư? Hay là còn có mục đích gì khác nữa?"
\'Tôi muốn khiến Tiêu Tiểu Yến biết rằng việc Triệu Hải Thời đột nhiên nổi nóng với cô ta có liên quan tới Hà Ngọc Bân." Diệp Thu Vi kể tiếp. "Trong hai ngày sau đó, Tiêu Tiểu Yến không đến phòng tập thể thao, cũng không liên lạc với tôi qua điện thoại, mãi đến chiều ngày Mười lăm, cô ta mới xuất hiện trở lại. Cô ta cảm ơn ý kiến của tôi, nói là cô ta đã trò chuyện chân thành với Triệu Hải Thời một phen, và quan hệ vợ chồng giữa hai người bọn họ đã được cải thiện rất nhiều. Khi nói ra những lời này, cô ta cứ cười suốt, nhưng nụ cười lại có vẻ rất gượng gạo."
"Gượng gạo thế nào?" Tôi hỏi. "Cô có thể miêu tả sơ qua một chút được không?"
Diệp Thu Vi giải thích: "Có một câu nói rất hay thế này: Đôi mắt chính là cửa sổ của tâm hồn. Con người ta khi sợ hãi sẽ nhắm mắt lại, khi căng thẳng sẽ chớp mắt và dụi mắt, khi nôn nóng hoặc giận dữ sẽ nheo mắt lại, khi bi thương quá độ thì đồng tử sẽ co rút, ánh mắt cũng mang vẻ đờ đẫn, còn khi cảm thấy nhẹ nhõm hoặc vui vẻ thì đồng tử sẽ dãn nở, ánh mắt trở nên sáng ngời. Nếu một nụ cười xuất phát tự đáy lòng, vậy thì đôi mắt của người đang cười nhất định phải mở to và rạng rỡ. Nhưng khi Tiêu Tiểu Yến cười thì đôi mắt của cô ta lại có vẻ nhỏ hơn thường ngày, đó rõ ràng là một hành vi nheo mắt trong vô thức. Cho nên, dù cô ta đã cố hết sức thể hiện là mình đang cười, vẻ ngoài của khuôn mặt cũng chứng tỏ điều đó, nhưng nhìn váo đôi mắt thì lại có thể thấy được cô ta đang không vui chút nào, thậm chí còn lờ mờ có chút lo lắng nữa."
Tôi khẽ gật đầu, nói: "Xem ra, cuộc trò chuyện của cô ta với Triệu Hải Thời đã không được thành công cho lắm."
"Để có thể hiểu sâu hơn về tâm lý của cô ta khi đó, tôi cố tình dẫn dắt chủ đề câu chuyện qua hướng những giấc mơ." Diệp Thu Vi hờ hững nói tiếp. "Tôi tùy ý bịa ra một giấc mơ, nhờ cô ta phân tích giúp tôi, sau đó lại giả bộ vô tình hỏi về giấc mơ của cô ta. Cô ta nói buổi trưa hôm đó cô ta đã nằm mơ một giấc mơ rất thú vị, trong giấc mơ xuất hiện cảnh cô ta thành hôn với Triệu Hải Thời, khi đó cô ta được ngồi trong một chiếc kiệu đỏ rực, Triệu Hải Thời thì cưỡi ngựa đi ngay trước kiệu, xung quanh rộn vang những tiếng hò reo náo nhiệt và tiếng kèn trống vui tươi. Triệu Hải Thời mặc một chiếc áo ngoài màu đỏ kiểu cổ, sau đầu lủng lẳng một bím tóc dài, trước *** thì cài một bông hoa đỏ rất lớn, rõ ràng là trang phục tiêu chuẩn của một tân lang thời nhà Thanh. Cô ta thì ngồi trong kiệu, thỉnh thoảng lại vén khăn trùm đầu lên nhìn chồng mình, Triệu Hải Thời cũng thỉnh thoáng lại ngoảnh đầu nhìn cô ta. Khi bọn họ đang tiến về phía trước, đột nhiên có một người giục ngựa phi nhanh đến bên cạnh Triệu Hải Thời, nói: "Tân lang này, tân nương của anh đang ăn thịt trong kiệu đấy." Triệu Hải Thời cười, nói: "Nhà tôi vốn mở quán cơm, vợ tôi ăn chút thịt thì đã sao nào?" Người kia nói: "Thứ cô ấy ăn là thịt dê nướng xiên que loại tám hào một xiên bán ở tiệm thuốc Bình An Đường đấy." Triệu Hải Thời lại cười, nói: "Không thể nào, cô ấy ghét ăn thịt dê nướng xiên que lắm mà, tôi phải xem thử một chút mới được." Dứt lời, Triệu Hải Thời ghìm cương ngựa lại, chui vào trong kiệu, thế rồi khung cảnh trong kiệu đột nhiên biến thành một phòng ăn riêng trong nhà hàng. Trên chiếc bàn ở chính giữa gian phòng đó có đặt một chiếc bếp nướng lớn, trên bếp có mấy con dê nướng nguyên con cỡ nhỏ, con nào cũng chỉ to ngang con vịt. Ngay sau đó, Tiêu Tiểu Yến ngửi thấy một mùi gây hết sức nồng đậm. Triệu Hải Thời lúc này đang ngồi ngay trước mặt Tiêu Tiểu Yến, hỏi: "Thịt dê nướng xiên que có ngon không?” Tiêu Tiểu Yến ngó nhìn quanh bốn phía, sau khi nhìn thấy nhân viên phục vụ của nhà hàng đang đứng ở cửa thì bèn nói: "Này, tôi đâu có gọi dê nướng nguyên con, sao lại mang dê nướng nguyên con lên đây? Mau bưng đi cho tôi!" Nhân viên phục vụ là một ông cụ, ông ta đưa tay gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Tiểu Yến, không phải cháu vẫn luôn thích ăn thịt dê nướng xiên que của nhà chú sao?" Khi đó Tiêu Tiểu Yến cảm thấy rất ấm ức, liền kéo tay ông cụ bước ra ngoài cửa, nói: "Chú Lâm, đi nào, đi nào, chúng ta ra ngoài này nói cho rõ ràng, chú không được ăn quỵt đâu đấy." Vừa mới ra khỏi cửa, ông cụ đó chợt kêu lên úi chao một tiếng, nói: "Xin lỗi, chú đưa nhầm đồ ăn rồi, bây giờ chú sẽ mang thịt dê nướng xiên que đi và thay bằng thịt lừa nướng cho bọn cháu." Sau khi quay trở lại trong phòng, gian phòng đó chợt biến về chiếc kiệu, Tiêu Tiểu Yến thì vẫn ngồi ngay ngắn bên trong, Triệu Hải Thời vừa cưỡi ngựa vừa ngoảnh đầu lại cười nói với cô ta: "Đến nhà rồi, đợi lát nữa em nhớ trải giường cho nhanh, sau đó thì sinh cho anh một đứa con trai béo tròn trắng trẻo nhé!"."
"Đúng là hỗn loạn thật đấy." Tôi nói. "Từ trong giấc mơ này cô phát hiện ra điều gì?"
"Giấc mơ là nơi phơi bày sự ngụy trang của tiềm thức, giấc mơ càng hỗn loạn thì chứng tỏ sự ngụy trang của tiềm thức càng sâu sắc." Diệp Thu Vi nói. "Muốn phân tích một giấc mơ như vậy, trước tiên cần phải lột bỏ sự ngụy trang của tiềm thức, cũng tức là phải hiểu được ý nghĩa tượng trưng của các sự vật chủ yếu trong giấc mơ. Đầu tiên là thịt dê, trong giấc mơ từng nhiều lần xuất hiện thịt dê nướng xiên que và dê nướng nguyên con, mà Tiêu Tiểu Yến còn từng nhắc đến cả mùi gây của thịt dê nữa, phải chăng đối với cô ta, thịt dê mang một thứ ý nghĩa đặc biệt nào đó? Tôi hỏi cô ta là có phải cô ta thích ăn thịt dê không, cô ta bèn nói tuy không thích nhưng cũng không đến mức ghét. Tôi lại hỏi cô ta là có phải từng cảm thấy khó chịu sau khi ăn thịt dê không, cô ta trả lời rằng không, cô ta không có vấn đế gì với thịt dê cả."
Tôi buột miệng nói: "Lẽ nào việc nằm mơ thấy thịt dê chỉ là một sự trùng hợp tình cờ."
"Trong giấc mơ không có cái gọi là trùng hợp tình cờ." Diệp Thu Vi nói. "Tôi tiếp tục tiến hành thăm dò cô ta về vấn đề thịt dê. Khi nói tới cách làm thịt dê, cô ta vô tình kể lại một chuyện. Hồi đầu năm 2009, Triệu Hải Thời đi nơi khác công tác chừng hơn một tuần, khi quay về thì có vẻ hốc hác đi nhiều. Tiêu Tiểu Yến mua về mấy miếng sườn dê thật ngon để nấu canh, định bồi bổ cho chồng mình. Chẳng ngờ đêm đó Triệu Hải Thời mãi đến hơn mười giờ mới về nhà, còn say túy lúy, chỉ tắm rửa sơ qua một chút rồi gục đầu ngủ luôn. Tiêu Tiểu Yến múc canh mang đến cho anh ta uống, nhưng anh ta không những không uống mà còn tức tối đẩy bát canh đi, nói là chỉ ngửi thôi đã thấy buồn nôn rồi. Anh ta đẩy rất mạnh, làm cho nước canh bắn đầy cả lên người Tiêu Tiểu Yến. Tiêu Tiểu Yến rất ấm ức, hỏi anh ta là có phải đã ăn gì bên ngoài rồi không, anh ta liền đáp là vừa mới cùng các anh em đi ăn thịt lừa nướng."
Tôi đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc một chút, trầm ngâm nói: "Trong giấc mơ đó cũng đã xuất hiện thịt lừa nướng."
"Đúng vậy." Diệp Thu Vi nói. "Tôi ý thức được chuyện nấu canh này có lẽ chính là nguyên nhân khiến cô ta nằm mơ thấy thịt dê và thịt lừa. Triệu Hải Thời là một người tôn thờ chủ nghĩa đàn ông, hơn nữa còn độc đoán, máu lạnh và khiến người ta sợ hãi. Tiêu Tiểu Yến thì là loại phụ nữ yếu đuối điển hình, rất ỷ lại vào đàn ông. Cô ta rất sợ chồng mình, bằng không đã chẳng nghe theo mệnh lệnh của chồng mà đi Pa' thai như thế."
Tôi khẽ gật đầu.
"Sự sợ hãi sẽ thể hiện ra qua rất nhiều chi tiết tâm lý." Diệp Thu Vi tiếp tục phân tích. "Ví dụ như trong chuyện nấu canh kia chắng hạn, Tiêu Tiểu Yến dày công nấu canh thịt dê cho chồng, thế mà chồng cô ta lại nói là chỉ ngửi thôi đã thấy buồn nôn, trong tiềm thức, Tiêu Tiểu Yến cho rằng canh thịt dê khiến cho chồng nổi nóng với mình, từ đó liền nảy sinh cảm giác sợ hãi và chán ghét đối với canh thịt dê, sau đó phát triển thành đối với tất cả mọi thứ được làm từ thịt dê. Ngoài ra, chồng cô ta không uống canh thịt dê là vì đã ăn thịt lừa nướng rồi, thế là theo tiềm thức, cô ta bất giác nảy sinh một thứ tình cảm đặc biệt đối với thịt lừa nướng."
Tôi nói ra suy nghĩ của mình: "Cô ta cố tình học theo sự yêu ghét của chồng mình một cách vô thức, đó hẳn là tâm lý lấy lòng sinh ra do sự sợ hãi rồi. Loại hoạt động tâm lý này kỳ thực có thể làm giảm bớt và xóa nhòa sự sợ hãi một cách hữu hiệu, cho nên xét kĩ ra cũng có thể tính là một hình thức tự bảo vệ của tâm lý."
"Hoàn toàn chính xác." Diệp Thu Vi nhìn tôi bằng một ánh mắt kỳ lạ, mà ánh mắt này đã xuất hiện mấy lần trong ngày hôm nay rồi. "Cho nên đối với Tiêu Tiểu Yến, thịt dê là một sự vật mang tính tiêu cực, còn thịt lừa nướng là một sự vật mang tính tích cực. Tiếp tục phân tích nhé, chi tiết đáng chú ý thứ hai chính là ông cụ họ Lâm trong giấc mơ, vì thịt dê là do ông ta đưa tới, cụm từ thịt lừa nướng cũng được nói ra từ miệng ông ta, mà càng quan trọng hơn là trong mơ, Tiêu Tiểu Yến đã gọi ông ta là chú Lâm – điều này chứng tỏ cô ta rất có thể quen biết người này. Sau khi nghe tôi hỏi chuyện về chú Lâm, Tiêu Tiểu Yến liền nói cho tôi biết, chú Lâm là một người bạn của cha cô ta, tên là Lâm Vũ Binh. Từ năm 1989 đến năm 1996, nhà họ Tiêu và nhà họ Lâm là hàng xóm với nhau sáu năm liền. Ngày ấy, Lâm Vũ Binh mở một tiệm thuốc tên là Bình An Đường, Tiêu Tiểu Yến thường xuyên đến tiệm thuốc đó chơi, cho nên có thể nói là vô cùng quen thuộc nơi đó."
Tôi không kìm được tò mò hỏi: "Người này rốt cuộc tượng trưng cho điều gì chứ?"
"Nếu một người đã nhiều năm không gặp đột nhiên xuất hiện trong giấc mơ của anh, vậy thì thông thường chỉ có hai loại khả năng." Diệp Thu Vi giải thích. "Thứ nhất, người này tượng trưng cho một số sự vật hoặc tâm trạng có liên quan nào đó, chẳng hạn như khi anh nằm mơ thấy một người bạn học đã lâu ngày không gặp, vậy thì có thể là anh đang nhớ tới những kỷ niệm tươi đẹp thời học sinh, hoặc như khi anh nằm mơ thấy người yêu của mình hồi trẻ, vậy thì có thể là lúc ban ngày anh đã nhìn thấy một vật nào đó có liên quan tới tình yêu của anh năm xưa. Thứ hai, người này tượng trưng cho một con người khác có những đặc điểm tương tự, loại tình huống này thì hay xuất hiện, chắng hạn như một học sinh Tiểu học nằm mơ thấy một con quái thú đeo kính biết phun lửa, rất có thể con quái thú đó chính là hình ảnh tượng trưng cho một giáo viên đeo kính nghiêm khắc trong trường."
Tôi suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu.
"Muốn làm rõ ý nghĩa tượng trưng của Lâm Vũ Binh, tôi nhất định phải tìm hiểu kĩ hơn về con người này mới được." Diệp Thu Vi kể tiếp. "Kế đó, dưới sự dẫn dắt của tôi, Tiêu Tiểu Yến đã nhớ lại rất nhiều chuyện có liên quan tới Lâm Vũ Binh, trong số đó có một chi tiết đã khiến tôi chú ý. Tiêu Tiểu Yến kể, quan hệ giữa hai nhà Lâm, Tiêu vốn luôn không tệ, nhưng tới năm 1994, Công ty Y dược thành phố tiến hành cải cách, cha mẹ của Tiêu Tiểu Yến vì thế mà đồng thời bị mất việc. Bọn họ muốn tới tiệm thuốc Bình An Đường kiếm kế sinh nhai, thế nhưng lại bị Lâm Vũ Binh từ chối. Sau khi cha mẹ Tiêu Tiểu Yến thất nghiệp, suốt một năm trời gia đình họ đều không có nguồn thu nhập ổn định nào, Tiêu Tiểu Yến cũng vì thế mà phải chịu không ít khổ sở. Một đứa trẻ khoảng mười một, mười hai tuổi vốn đang ở trong giai đoạn bước đầu nhận thức được các mối quan hệ trong xã hội, sự tác động từ cha mẹ có thể nói là quan trọng vô cùng. Do ảnh hưởng từ cha mẹ, đối với Tiêu Tiểu Yến, Lâm Vũ Binh đã trở thành sự tượng trưng cho một mối uy hiếp tới từ bên ngoài đối với gia đình bọn họ. Đến năm 2009, một mối uy hiếp tới từ bên ngoài khác đã lại một lần nữa xuất hiện trong cuộc sống của cô ta."
"Hà Ngọc Bân!" Tôi hít sâu một hơi, nỗi nghi hoặc trong lòng nhanh chóng tan biến hoàn toàn. "Lâm Vũ Binh chính là hình ảnh tượng trưng cho Hà Ngọc Bân!"
"Đúng thế." Diệp Thu Vi nói. "Lâm Vũ Binh và Hà Ngọc Bân đều đã cấu thành uy hiếp đối với sự an toàn của gia đình Tiêu Tiểu Yến, cùng với đó, tên của hai người đọc lên nghe cũng khá giống nhau(*). Giấc mơ là sự phơi bày và giải tỏa của những H*m mu*n bị kìm nén, H*m mu*n của Tiêu Tiểu Yến có liên quan tới Hà Ngọc Bân, thế nhưng cô ta lại không muốn nằm mơ thấy Hà Ngọc Bân, thế là liền dùng Lâm Vũ Binh để thay thế. Dù sao thì sự uy hiếp mà Lâm Vũ Binh tạo ra cho gia đình của cô ta cũng là chuyện từ mười mấy năm trước rồi."
(*). Trong tiếng Hán, tên của Lâm Vũ Binh có phiên âm là Lín Yũ Bing, tên của Hà Ngọc Bân có phiên âm là Hé Yù Bin - ND.
Tiềm thức của loài người quả đúng là huyền diệu.
Diệp Thu Vi hơi dừng lại một chút, sau đó tiếp tục phân tích: "Đến lúc này, tôi đã có thể tiến hành phân tích chỉnh thể giấc mơ đó được rồi. Kết hôn là một chuyện mừng, người phụ nữ nằm mơ thấy chuyện kết hôn thì chứng tỏ người đó quả thực đang cảm thấy hạnh phúc. Nhưng trong quá trình kết hôn lại đột nhiên có người xuất hiện và tố cáo với Triệu Hái Thời, rằng Tiêu Tiểu Yến đang ăn thịt dê. Đối với Tiêu Tiểu Yến, thịt dê là vật tượng trưng cho sự tiêu cực, cho nên sự tố cáo như thế vừa hay ứng với việc Lý Cương vu cáo cô ta ở ngoài đời thực. Nhưng sau dó cô ta lại ngạc nhiên phát hiện ờ trước mặt mình thực sự có thịt dê, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi gây của thịt dê nữa, điều này chứng tỏ sự vu cáo đã có tác dụng, và Triệu Hải Thời đã bắt đầu hoài nghi cô ta, từ đó cô ta liền nảy sinh cảm giác "có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch nỗi oan". Vì không muốn nhìn thấy thịt dê nữa, cô ta kéo nhân viên phục vụ ra ngoài cửa để nói chuyện cho rõ ràng. Trong giấc mơ, nhân viên phục vụ là Lâm Vũ Binh nhưng đồng thời cũng chính là Hà Ngọc Bân nữa. Hà Ngọc Bân thừa nhận đã đưa nhầm đổ ăn, sau đó đồng ý sẽ mang thịt lừa nướng lên, điều này chứng tỏ Tiêu Tiểu Yến đã thoát khỏi sự vu cáo, mà câu nói cuối cùng của Triệu Hải Thời kia thì hẳn nhiên là tượng trưng cho nguyện vọng tốt đẹp của Tiêu Tiểu Yến khi được chồng mình tin tưởng trở lại."
"Về giấc mơ thì tôi hiểu rồi." Tôi nói. "Nhưng điều này có thể giúp ích được gì cho hành động của cô trong bước tiếp theo ư?"
"Tiếp tục phân tích nhé." Diệp Thu Vi nói. "Trong giấc mơ, thịt dê là do Hà Ngọc Bân đưa tới, nói cách khác, Tiêu Tiểu Yến đã biết sự vu cáo mà mình gặp phải có liên quan tới Hà Ngọc Bân. Anh thử nghĩ lại xem, đến cuối cùng cô ta dựa vào đâu mà lấy lại được sự tin tưởng từ chồng mình?"
"Kéo Hà Ngọc Bân ra ngoài cửa nói rõ ràng mọi việc..." Nói tới đây, tôi lập tức hiểu ngay ra ý của cô ta. "Chẳng lẽ cô ta hy vọng Hà Ngọc Bân làm chứng cho sự trong sạch của mình? Lối suy nghĩ này hình như quá ngốc nghếch và ngây thơ thì phải?"
"Vì hôn nhân và gia đình, những việc ngốc nghếch mà phụ nữ làm ra còn ít hay sao?" Diệp Thu Vi lạnh lùng nói, "Lối suy nghĩ ngốc nghếch này của cô ta vừa hay thích hợp cho tôi lợi dụng."
Tôi đột nhiên cảm thấy buồn bã vô cùng.
"Vẫn còn một vấn đề nữa cần phải giải quyết." Diệp Thư Vi tiếp tục phân tích. "Tiêu Tiểu Yến tuy đã nảy sinh suy nghĩ ngây thơ là đi tìm Hà Ngọc Bân nhờ chứng minh sự trong sạch của bản thân, nhưng khi đó suy nghĩ này mới chỉ tồn tại trong tiềm thức của cô ta mà thôi, còn chưa đi vào khu vực ý thức. Hơn nữa, cho dù nó đã đi vào khu vực ý thức của cô ta rồi thì với tính cách nhu nhược và mềm yếu như thế, cô ta cũng chưa chắc đã có đù can đảm để biến nó thành hành động thực sự. Tôi cần phải khiến cô ta nhận thức được suy nghĩ trong nội tâm của bản thân, đồng thời đem tới cho cô ta đủ dũng khí."
"Cô đã làm như thế nào?"
"Để không khiến cô ta nghi ngờ, trong ngày hôm đó, tôi không có thêm hành động gì khác nữa." Diệp Thu Vi hờ hững kể tiếp. "Chiều ngày 16 tháng 8, sau khi chơi thể thao, chúng tôi lại vào khu vực nghỉ ngơi tán gẫu theo lệ thường. Khi đó, tôi làm bộ vô tình kể cho cô ta nghe một câu chuyện như thế này, rằng tôi có một người bạn tên là W, hồi trẻ từng yêu một người đàn ông tên là R, còn nhất quyết đòi lấy anh ta. Nhưng về sau cô ấy lại vô tình phát hiện R là lãnh đạo cấp cao của một mạng lưới buôn bán MT khổng lồ, có điều, dù là như thế nhưng tình cảm của cô ấy với R vẫn không hề thay đổi, còn tỏ ý sẵn lòng đồng sinh cộng tử với anh ta. Nhưng rồi một ngày, đột nhiên có người đến tố cáo với R rằng W chính là kẻ nằm vùng cùa một tập đoàn buôn bán MT đối địch. R tuy rất yêu W, thế nhưng kẻ nằm vùng rõ ràng là vô cùng nguy hiểm, cho nên anh ta không thể không đề phòng... Khi kể tới đây, tôi cố tình dừng lại một lát."
Tôi lập tức hiểu ngay ra ý của cô ta. "Xem ra cô muốn cho Tiêu Tiểu Yến thời gian để tưởng tượng, từ đó khơi dậy sự đồng cảm của cô ta rồi."
"Đúng vậy." Diệp Thu Vi nói. "Chờ đến khi cô ta nôn nóng hỏi tôi về chuyện xảy ra tiếp theo thì tôi mới lên tiếng, vậy nhưng vẫn úp úp mở mở, hỏi: "Em thử đoán xem W đã làm gì?" Tiêu Tiểu Yến bồn chồn nhìn tôi, đôi hàng lông mày nhíu chặt, khi nói năng thì úp úp mở mở. Điệu bộ cùng với giọng nói căng thằng của cô ta khiến tôi hiểu được, cô ta đã coi mình là W trong câu chuyện kia rồi. Thấy thời cơ đã chín muồi, tôi bèn kể tiếp, vì muốn chứng minh sự trong sạch của mình, không ngờ W lại chạy đi tìm người cầm đầu tập đoàn buôn bán MT đối địch kia, nhờ đối phương đi nói rõ ràng mọi việc với R. Tiêu Tiểu Yến thở dài một hơi, nói phụ nữ đúng là ngốc nghếch, không ngờ lại vì tình yêu mà bất chấp cả tính mạng như vậy, cuối cùng lại nôn nóng hỏi tôi: "Thế cuối cùng cô ấy có thành công không?" Tôi cười đáp, có, cô ấy đã thành công, người cầm đầu tập đoàn buôn bán MT đối địch kia còn vì chuyện này mà cất công đi gặp trực tiếp R một chuyến. Anh ta nói với R, người phụ nữ của anh biết chúng ta có mâu thuẫn mà còn dám tới tìm tôi, chỉ dựa vào điều này thôi cũng đủ để tôi tôn trọng cô ấy rồi, đồng thời tôi cũng tôn trọng anh nữa. Tuy hai bên chúng ta có mâu thuẫn với nhau, nhưng đây là chuyện của đàn ông, chớ nên để phụ nữ bị dính vào, người phụ nữ của anh hoàn toàn không dính dáng gì tới chúng tôi cả. Chuyện này anh tin cũng được, không tin cũng được, tôi chỉ nói tới đó thôi. Tiêu Tiểu Yến lập tức hỏi tôi, thế R có tin không? Tôi ra vẻ trầm ngâm một lát, sau đó mới nói, tin chứ, hơn nữa sau chuyện này anh ta không chỉ không còn nghi ngờ gì W nữa, còn trở thành bạn với người cầm đầu tập đoàn buôn bán MT đối địch kia."
Tôi suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Thế cuối cùng cô có thêm vào một kết cục kiểu như "R và người cẩm đầu tập đoàn buôn bán MT đối địch đều phải chịu sự trừng trị của pháp luật" không? Như vậy câu chuyện hiển nhiên sẽ chân thực hơn một chút."
"Tuyệt đối không thể nói ra những lời này được." Diệp Thu Vi phân tích. "Cần phải biết rằng công việc của Triệu Hải Thời cũng chẳng sạch sẽ gì, hơn nữa anh ta còn phải chịu sự uy hiếp tới từ lãnh đạo cao cấp của Tập đoàn A, do đó tôi không việc gì phải vẽ rắn thêm chân cả, làm như thế sẽ chỉ gây ảnh hưởng xấu tới tâm trạng của Tiêu Tiểu Yến mà thôi."
Tôi cười ngượng, nói: "Nói vậy cũng phải, vẫn là cô suy nghĩ chu toàn."
Cô ta lại kể tiếp: "Sau khi nghe xong chuvện về W, Tiêu Tiểu Yến liên tục hít sâu mấy hơi, tay phải thì nắm chặt tay trái, còn dùng sức mà day liên tục, đồng thời hết cắn môi trên lại cắn môi dưới. Những hành vi này đều chứng tỏ nội tâm của cô ta đang băn khoăn và day dứt bởi một quyết định khó khăn nào đó. Một lát sau, cô ta liền hỏi tôi: "Chị Thu Vi này, đàn ông thực sự có thể rộng lượng như vậy ư?" Tôi nói: "Đưong nhiên rồi, lòng dạ của đàn ông vốn rất rộng rãi, hoàn toàn không giống như phụ nữ chúng ta." Trong quá trình tán gẫu tiếp đó, tôi lại kể cho cô ta nghe mấy câu chuyện khác tương tự như vậy. Sau khi nghe kể xong câu chuyện cuối cùng, hơi thở của cô ta đột nhiên trở nên nhẹ nhàng và đều đặn, số lần chớp mắt cũng ít hẳn đi, đôi bờ môi thì mím chặt, những điều này chứng tỏ cô ta đã hạ quyết tâm."
Tôi lặng lẽ gật đầu.
"Tôi có một dự cảm, đó là rất nhanh thôi cô ta sẽ có hành động." Diệp Thu Vi lại nói tiếp. "Tối đó, tôi lại lần nữa gọi cho Hà Ngọc Bân. Anh ta rất sợ tôi, hỏi là có thể giúp gì được cho tôi nữa không. Tôi nói: "Không phải tôi cần anh giúp tôi, mà là tôi đang giúp anh, nếu anh và Triệu Hải Thời cứ tiếp tục hục hặc với nhau thế này, sớm muộn gì cả hai cũng sẽ gặp họa. Anh đã chịu nghe lời như thế, vậy tôi sẽ giúp anh giải quyết triệt để mối nguy hại lần này." Sau khi anh ta hỏi về tình hình cụ thể, tôi liền nói: "Tôi cũng đã nói chuyện với Triệu Hải Thời rồi, anh ta nói giữa các anh chỉ có một chút hiểu lầm nhỏ mà thôi, quả thực nên tìm một cơ hội nào đó để hòa giải. Mấy ngày tới, có thể anh ta sẽ kêu vợ mình hẹn gặp anh, anh cần phải đồng ý gặp mặt, sau đó nghiêm túc lắng nghe tất cả những lời mà cô ta nói. Có điều tính cách của vợ anh ta có hơi kỳ quặc, nếu như có đưa ra yêu cầu gì khác thường thì anh nhất định chớ có đồng ý." Hà Ngọc Bân tuy rằng bán tín bán nghi, nhưng vì sợ tôi nên vẫn luôn miệng đồng ý. Kế đó, tôi lại gửi cho Lý Cương một tin nhắn: Tiểu Cương, cậu làm tốt lắm, biện pháp mà tôi nghĩ ra cho cậu đã phát huy tác dụng rồi. Anh ta trả lời: Nhưng anh ơi, anh Hải hình như không tin vào lời của em lắm thì phải. Tôi đáp lại: Đừng nôn nóng, rất nhanh thôi sẽ có chứng cứ chứng minh lời của cậu là đúng. Mấy ngày tới cậu nhớ phải mở máy giữ liên lạc hai tư trên hai tư, khi chứng cứ xuất hiện tôi sẽ lập tức thông báo cho cậu biết. Anh ta nhắn lại: Em cám ơn anh, mọi việc đều trông cậy vào anh cả đấy."
Tôi đột nhiên cảm thấy căng thẳng vô cùng.
"Việc cần làm tiếp theo chính là chờ đợi." Diệp Thu Vi lại nói tiếp. "Mấy ngày sau đó, tôi thuê thám từ tư theo dõi Hà Ngọc Bân, bản thân thì để tâm chú ý tới hành tung của Tiêu Tiểu Yến. Khoảng ba rưỡi chiều ngày 18 tháng 8, Tiêu Tiểu Yến không đến phòng tập thể thao mà ghé qua một quán cà phê ở đoạn phía nam của đường vành đai bên mé tây thành phố. Tôi lập tức liên lạc với thám tử, thám tử báo lại rằng Hà Ngọc Bân đang lái xe chạy trên đưòng vành đai bốn mé tây theo hướng từ bắc xuống nam. Tôi lập tức nhắn tin cho Lý Cương: Chứng cứ xuất hiện rồi, dẫn anh Hải đến quán cà phê X, địa điểm: nơi giao cắt giữa đường vành đai bốn mé tây và đường Y. Sau đó, tôi tới nhà hàng ở phía đối diện bên kia đường của quán cà phê, chọn lấy một chỗ ngồi có vách ngăn ở ngay gần cửa sổ trên tầng hai. Lúc gần bốn giờ, chiếc suv màu đen mà Lý Cương vẫn lái bấy lâu chạy vào trong bãi đỗ xe của nhà hàng, không lâu sau đó thì Lý Cương, Triệu Hải Thời và một người đàn ông trẻ tuổi khác cùng đi lên tầng hai của nhà hàng, lại chọn lấy một chỗ ngồi ở ngay gần chỗ ngồi của tôi. Tôi đứng dậy giả vờ đi vệ sinh, sau khi quay lại thì ngồi vào chỗ ở sát chỗ của ba người bọn họ. Khoảng bốn giờ mười, tôi nghe thấy Lý Cương nói: "Anh Hải, xe của Hà Ngọc Bân tới rồi kìa." Khi ấy, tôi có thể nghe thấy những tiếng hít thở rõ ràng là mang đầy vẻ tức giận của Triệu Hải Thời. Rất nhanh sau đó, anh ta ra lệnh cho người trẻ tuổi còn lại kia: "Lão Hổ, chị dâu chú với Hà Ngọc Bân đều không biết chú, chú hãy qua bên đó thám thính xem sao, nhưng nhớ đừng đánh động bọn họ đấy, sau khi quay về thì kể lại cho anh biết bọn họ rốt cuộc đã nói với nhau nhũng gì."."
Tôi bất giác nhíu chặt đôi mày, trầm ngâm nói: "Triệu Hải Thời quả có thể coi là hạng già đời lọc lõi. Nếu người được gọi là lão Hổ kia nghe được nội dung của cuộc trò chuyện giữa Tiêu Tiểu Yến và Hà Ngọc Bân, vậy thì bao nhiêu công sức của cô trước đó há chẳng phải là uổng phí hết sao?"
"Tiêu Tiểu Yến tuy rằng ngây thơ, nhưng dù sao cũng là một người trưởng thành, những đạo lý cơ bản thì vẫn biết rất rõ." Diệp Thu Vi giải thích. "Việc cô ta tìm Hà Ngọc Bân nói chuyện vốn chẳng có gì là vẻ vang cho lắm, đương nhiên không thể để cho người khác biết. Anh có biết tại sao cô ta lại chọn quán cà phê X không? Quán cà phê đó tôi từng ghé vào rồi, trên tầng hai và tầng ba toàn là phòng riêng, hiệu quả cách âm cực tốt. Người được gọi là lão Hổ kia có thể tìm ra phòng của hai người bọn họ đã là không tệ rồi, làm sao mà nghe được nội dung cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ chứ."
Không thể không nói, sự suy tính của Diệp Thu Vi quả thực là vô cùng chu đáo.
Tôi đưa tay phải tới ra dấu mời. "Xin hãy tiếp tục đi."
"Lúc năm giờ, Tiêu Tiểu Yến và Hà Ngọc Bân cùng nhau rời khỏi quán cà phê, lão Hổ theo sát phía sau." Diệp Thu Vi nói. "Do khoảng cách quá xa nên tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt của hai ngưòi bọn họ, có điều cuộc trò chuyện của bọn họ dường như diễn ra không được thuận lợi cho lắm, nguyên nhân hiển nhiên là bởi tôi từng dặn Hà Ngọc Bân phải từ chối bất cứ yêu cầu "khác thường" nào của Tiêu Tiểu Yến. Sau khi Hà Ngọc Bân lên xe, Tiêu Tiểu Yến lại ngồi vào trong xe nói chuyện với anh ta thêm một lát nữa, vừa nói vừa rơi nước mắt, thỉnh thoảng còn lay cánh tay của anh ta, hiển nhiên là đang van nài cầu khẩn. Khi đó, Triệu Hải Thời đã không kìm nén được cơn phẫn nộ, miệng không ngừng mắng Hà Ngọc Bân và người nhà của anh ta. Hai phút sau, lão Hổ quay về bên cạnh Triệu Hải Thời, nói rằng gian phòng bên kia cách âm quá tốt, thành ra không thể nghe rõ Tiêu Tiểu Yến và Hà Ngọc Bân đã nói với nhau những gì, chỉ loáng thoáng nghe thấy Tiêu Tiểu Yến nói ra những lời như là "Hải Thời đã không còn tin tưởng tôi nữa rồi", "Chỉ có anh mới giúp được tôi thôi”, ngoài ra là những tiếng khóc đứt quãng. Sau khi hai người bọn họ rời khỏi phòng, Tiêu Tiểu Yến còn vừa khóc vừa kéo tay Hà Ngọc Bân, nói cái gì mà "Xin anh đấy", "Hãy giúp tôi đi mà". Triệu Hải Thời nghe tới đây thì giận dữ điên cuồng, đột ngột đứng bật dậy lật tung chiếc bàn trước mặt lên, mắng lớn: "Hà Ngọc Bân, mẹ kiếp, hôm nay tao phải giết mày." Kế đó, anh ta kêu Lý Cương đưa chìa khóa xe cho mình rồi hầm hầm bỏ đi. Lý Cương và lão Hổ thì đều bị nhân viên của nhà hàng ngăn lại, yêu cầu phải bồi thường tổn thất."
Tôi hít sâu một hơi.
"Sau đó cụ thể xảy ra chuyện gì, tôi không thể nào đoán trước. Nhưng có thể khẳng định một điều, Triệu Hải Thời ắt hẳn sẽ trút lửa giận lên người Hà Ngọc Bân, bằng không thì chẳng thể nào nguôi ngoai được." Diệp Thu Vi nói tiếp. "Để không khiến Tiêu Tiểu Yến nghi ngờ, tôi vội vàng đến phòng tập thể thao, nhưng ngày hôm đó cô ta không hề qua đó, hai ngày sau cũng vậy. Đến ngày thứ ba, tôi vừa mới đến phòng tập thể thao thì hai người khách quen vốn có quan hệ không tệ với Tiêu Tiểu Yến đã kéo tôi vào một góc, sau đó dùng giọng thần bí nói: "Biết gì chưa Thu Vi, chồng của Tiểu Yến *** rồi đấy."."
Tôi không kìm được thở dài hỏi: "Vậy Tiêu Tiểu Yến về sau thế nào?"
"Tôi với cô ta dần dần không còn liên lạc với nhau nữa." Diệp Thu Vi nói. "Cô ta không biết gì mấy về kinh doanh, không còn Triệu Hải Thời đứng sau giúp đỡ, phòng tập thể thao căn bản không thể duy trì tiếp được. Đến năm 2010, cô ta sang tên phòng tập thể thao cho người khác, quay về mở một tiệm bán hoa."
Tôi khẽ gật đầu, lại một cơn gió mạnh thổi tới, ánh dương từ trên đỉnh ngọn cây chiếu xuống làm tôi không mở mắt ra nổi.
"Đi thôi." Diệp Thu Vi nhắm mắt lại, chậm rãi hít một hơi thật sâu, sau khi mở mắt ra liền cất giọng hờ hững nói: "Bên ngoài này nóng thật."
Tôi dường như đã quen với việc ở bên cạnh Diệp Thu Vi. Sau khi cuộc trò chuyện hôm đó kết thúc, tôi không còn cảm thấy khó chịu nữa, ngược lại còn nảy sinh một sự tán đồng sâu sắc đối với những việc mà cô ta đã làm. Đương nhiên, cùng với đó, tôi cũng không thể tránh khỏi có chút thông cảm với cảnh ngộ của Tiêu Tiểu Yến.
Sau khi hỏi rõ địa chỉ tiệm bán hoa của Tiêu Tiểu Yến, tôi liền cùng các nhân viên bệnh viện đưa Diệp Thu Vi trở về phòng bệnh. Trước khi đi vào trong phòng bệnh, Diệp Thu Vi ngoảnh đầu nhìn tôi, chủ động nói: "Anh Trương, ngày mai gặp lại."
Tôi bất giác có chút kinh ngạc khi nghe thấy những lời này.
Sau khi cuộc gặp mặt kết thúc, theo như lệ thường, lão Ngô lại nhờ bác sĩ của bệnh viện kiểm tra tình trạng của tôi, sau đó mới cười hà hà để tôi rời đi. Sau khi ngồi lên xe, tôi mở tập tài liệu về những vụ ૮ɦếƭ người kia đến trang thứ sáu:
Triệu Hải Thời, nam, sinh tháng 3 năm 1974, lúc sinh tiền từng là giám đốc bộ phận Thị trường của Công ty Dược phẩm E. Tháng 9 năm 2009, bị tòa tuyên phạt án tử hình về các tội tàng trữ VK, đạn dược trái phép và cố ý ***, đồng thời bị tước đoạt quyền lợi chính trị suốt đời. Đến ngày 25 tháng 10 cùng năm, Triệu Hải Thời bị đưa đi thi hành án tử hình.
Tôi bất giác nín thở, thầm tưởng tượng về cơn tức giận sục sôi trong ***g *** Triệu Hải Thời khi nổ S***g bắn Hà Ngọc Bân, mà dường như còn có thể nghe thấy tiếng S***g nổ trong ngày hôm đó. Tiếng S***g đó làm chấn động lòng người, vang lên dữ dội, còn viên đạn thì tựa hồ không chỉ bắn trúng Hà Ngọc Bân, còn bắn trúng tôi lúc này đang ngồi trầm tư trong xe nữa. Tôi giật thót một cái, tức thì tỉnh táo trở lại, đưa tay vuốt trán, cảm thấy như vừa buông được một gánh nặng trong lòng.
Chỉ dựa vào việc phân tích những giấc mơ, không ngờ Diệp Thu Vi lại có thể lẳng lặng *** hai người đàn ông có bụng dạ khá sâu sắc. Loại năng lực thao túng tâm lý vượt ngoài sức tưởng tượng thế này thực sự khiến người ta phải khâm phục, nhưng đồng thời củng khiến người ta không rét mà run. Suy nghĩ tới đây, tôi ngẩng đầu ngó nhìn quầng sáng ௱ôЛƓ lung trên cửa sổ ô tô, một nỗi sợ hãi và nghi hoặc mãnh liệt lại một lần nữa nổi lên trong lòng: Trong quá trình gặp mặt, phải chăng Diệp Thu Vi cũng đã dùng một phương thức tương tự như vậy để tiến hành thao túng tâm lý của tôi ở một mức độ nào đó?
Tôi hít sâu một hơi, nhớ đến đôi mắt sâu thẳm như một câu đố không có lời giải của người phụ nữ đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc