Đừng Nói Chuyện Với Cô Ấy - Chương 03

Tác giả: Ngộ Cẩn

Quá Khứ Bi Thảm Không Muốn Nhớ Lại
Tôi vén chăn lên xem, thấy trên giường toàn những máu là máu, còn có rất nhiều cục máu đỏ tươi. Khi đó, tôi hoàn toàn sững sờ, căn bản không nhìn thấy gì cả, không nghe thấy gì cả, chỉ nhớ được một thứ màu đỏ ngợp đầy trong mắt.
Đối với phụ nữ, nhắc đến người chồng đã ૮ɦếƭ của mình hẳn là một chuyện vô cùng đau khổ. Tôi suy nghĩ một lát rồi thở dài nói: “Cô Diệp, nếu cô cảm thấy khó xử...”
“Không có gì khó xử xả.” Diệp Thu Vi khẽ lắc đầu. “Tôi với anh ấy quen nhau từ năm lớp 10, đến năm lớp 11 thì bắt đầu yêu nhau, về sau còn cùng thi vào một trường đại học, cùng học tiếp cao học, cuối cùng thì kết hôn. Ngay từ hồi cuối đại học, chúng tôi đã rất muốn có một đứa con, thế là sau khi kết hôn chúng tôi đã cùng nhau cố gắng. Nhưng sức khỏe của tôi không được tốt lắm, mãi tới tháng 7 năm 2008 tôi mới mang thai lần đầu tiên.”
Nhìn người phụ nữ bình tĩnh đến mức khiến người ta phải nể sự trước mắt, tôi thực sự không thể tưởng tượng được bộ dạng của cô ta khi yêu và kết hôn như thế nào.
“Khi đó, tôi vừa được đặc cách phong hàm phó giáo sư, chồng tôi cũng mới xuất bản một cuốn sách khoa học rất có giá trị.” Giọng cô ta nghe hết sức bình thản, không xen lẫn một tia cảm xúc nào, cứ như thể đang nói tới chuyện của người khác vậy. "Lại thêm vào việc tôi mang thai nữa, quả thực có thể tính là tam hỷ lâm môn [1]. Trong quãng thời gian ấy, hai vợ chồng tôi đều rất vui mừng, cảm thấy tương vai vô cùng xán lạn. Có điều, khi đó chúng tôi vẫn còn quá trẻ, do đó mới xảy ra chuyện về sau."
[1]. Câu này được biến tấu từ câu thành ngữ "song hỷ lâm môn" có nghĩa là hai niềm vui đến cùng một lúc, ở đây thì là ba niềm vui đến cùng một lúc - ND.
Tôi viết vào cuốn sổ tay mình như sau:
Vào khoảng tháng 7 năm 2008, được phong hàm giáo sư, chồng xuất bản sách khoa học, mang thai, tam hỷ lâm hôn. Diệp Thu Vi từng vì vậy mà hết sức vui mừng.
“Về sau đã xảy ra chuyện gì?” Viết xong những dòng trên, tôi dừng Pu't, hỏi.
“Tôi được đặc cách phong hàm như vậy có một phần nguyên nhân rất lớn là nhờ vào một hạng mục nghiên cứu khoa học đã kéo dài hai năm mà tôi tham gia.” Diệp Thu Vi liếc qua cuốn sổ tay của tôi một chút, sau đó mới nói tiếp: “Hồi tháng Năm, hạng mục này đạt được thành tựu rất lớn, kể từ đó về sau tôi thường xuyên được mời tham dự một số hoạt động. Sau khi trở thành phó giáo sư, những lời mời như vậy lại càng nhiều hơn.”
“Khi đó, có phải cô đã cảm thấy có chút lâng lâng phơi phới không?” Dựa vào trực giác nhạy bén của mình, tôi đánh bạo hỏi.
“Quả đúng như vậy, cho nên tôi mới nói khi đó tôi vẫn còn quá trẻ. Đương nhiên, trẻ ở đây không phải nói về tuổi tác, mà là nói về kinh nghiệm sống. Từ hồi ấy còn quá ư khờ khạo, căn bản không hiểu gì về lòng người.” Cô ra khẽ gật đầu, nhìn tôi, hỏi: “Anh có hiểu ý của tôi không?”
“Đương nhiên.” Tôi cũng khẽ gật đầu.“Mọi người đều từng phải trải qua giai đoạn như vậy mà.”
“Tôi nhớ là vào tháng Chín, trong ngày nhà giáo Trung Quốc[2], tôi có tham gia một bữa tiệc R*ợ*u vào buổi tối.” Hơi dừng một chút, cô ta kể tiếp: “Những người tham gia phần lớn đều là nhân viên nghiên cứu khoa học ở trong và ngoài trường, ngoài ra còn có một số cơ quan chức chính phủ có liên quan.”
[2]. Tức ngày 10 tháng 9 - ND.
Tôi viết tiếp vào trong sổ tay như sau:
Tối ngày 10 tháng 9 năm 2008, tham gia một bữa tiệc R*ợ*u, người tham gia là các nhân viên nghiên cứu khoa học và một số quan chức chính phủ.
Sau khi suy nghĩ một chút, tôi bèn sửa cụm từ “quan chức chính phủ” thành “người không nghiên cứu khoa học”.
“Tôi vốn muốn bảo chồng mình đi cùng, có điều sáng hôm đó anh ấy nhận được thông báo là phải đại diện cho học viện và khoa đi tham gia một buổi hội thảo nghiên cứu, do đó không cách nào đi cùng với tôi được.” Diệp Thu Vi cầm cốc nước để bên cạnh lên, khẽ nhấp một ngụm, nói tiếp: “Tôi vốn không định đi nữa, nhưng lãnh đạo của học viện lại gọi điện với nói là bữa tiệc R*ợ*u đêm đó rất quan trọng với trường[3], tôi nhất định phải góp mặt. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng bèn tìm một người bạn đi cùng. Cô ấy là giảng viên trong học viện, tuy không nhận được lời mời nhưng tham gia bữa tiệc đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Có cô ấy đi cùng, tôi cảm thấy yên tâm hơn nhiều.”
[3]. Ở Trung Quốc, học viện và khoa là hai phân cấp nhỏ hơn của một trường đại học. Một trường thì có nhiều học viên, một học viện lại có nhiều khoa. Ngoài ra, học viện còn thường được gọi tắt là viện - ND.
“Người bạn này của cô tên là...” Khi nghe thấy hai chữ “giảng viên”, tôi đã nhạy cảm phát giác ra điều gì đó.
“Cô ấy tên là Thư Tình.” Diệp Thu Vi đưa ra câu trả lời đúng như tôi dự liệu. “Bắt đầu từ năm thứ nhất đại học, cô ấy đã là người bạn tốt nhất trong cuộc sống của tôi. Về sau, chúng tôi còn có chung với nhau một số bí mật đủ để ℓàм тìин bạn thêm gắn kết.”
“Bí mật?”
“Trong việc học tập và nghiên cứu, cô ấy có hơi xốc nổi. Nội dung chủ yếu trong luận văn tiến sĩ của cô ấy là do tôi viết thay, đề tài cũng là thành quả nghiên cứu của tôi.” Diệp Thu Vi giải thích. “Bên cạnh đó, cô ấy rất giỏi phát triển các mối quan hệ, cũng rất giỏi tìm đường thăng tiến. Nếu không nhờ có cô ấy, tôi ắt không thể nào trở thành giảng viên rồi sau đó là phó giáo sư một cách thuận lợi như vậy.”
“Đây quả thực là một mối quan hệ không tầm thường.” Tôi khẽ gật đầu, cẩn thận ghi chép những điều này vào trong sổ tay.
“Đêm đó, tôi và Thư Tình chỉ trốn ở một góc uống R*ợ*u, trò chuyện với nhau. Cô ấy vẫn còn chưa biết chuyện tôi đã mang thai.” Diệp Thu Vi kể tiếp. “Khi đang suy nghĩ xem nên nói với cô ấy thế nào, tôi chợt nhìn thấy lãnh đạo vẫy tay với tôi.”
“Vị lãnh đạo này...”
“Tạ Bác Văn.”
Tôi hơi sững người ra một chút, thần kinh sau nháy mắt đã trở nên căng thẳng, một mặt viết cái tên này vào sổ tay, một mặt đưa mắt liếc nhìn Diệp Thu Vi. “Cô kể tiếp đi.”
“Ông ta là Viện phó của Học viện Hóa học và Phân tử, cũng là người lãnh đạo của hạng mục nghiên cứu khoa học mà tôi từng nói với anh, đồng thời còn là người thầy mà tôi vô cùng kính trọng từ hồi đại học.” Khóe miệng cùng với cánh mũi bên trái của cô ta hơi nhếch lên. “Cuộc điện thoại hồi chiều tối hôm đó cũng là do ông ta gọi cho tôi. Tôi bước tới cất lời chào ông ta, ông ta đưa tôi đến trước mặt một người đàn ông ước chừng năm mươi tuổi, giới thiệu chúng tôi với nhau. Người đàn ông đó tên là Từ Nghị Giang, nghe nói sau lưng có một chỗ dựa cực kỳ vững chắc. Vì nể mặt Tạ Bác Văn, tôi đành trò chuyện riêng với người này vài câu, rất nhanh sau đó đã cáo từ rồi quay trở về bên cạnh Thư Tình. Không lâu sau, Tạ Bác Văn đi tới bên cạnh tôi, hỏi tôi là đã trò chuyện với Từ Nghị Giang đến đâu rồi.”
Tôi viết cái tên Từ Nghị Giang vào trong sổ tay.
“Tôi nói, người đó có giọng điệu hách dịch, hơn nữa còn thường xuyên nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi rất khó chịu. Tạ Văn Bác nói, người ta là gốc đại thụ trong hệ thống giáo dục đấy, ở bộ Giáo dục và viện Khoa học Trung quốc cũng có thế lực không nhỏ chút nào đâu. Tôi nói, thế thì sao chứ? Liên quan gì tới tôi ư? Tạ Bác Văn liền hỏi tôi: “Cô có muốn hạng mục nghiên cứu về tính năng của dung môi X được xét duyệt sớm một chút không?”.” Kể tới đây, Diệp Thu Vi thấy tôi có chút ngu ngơ, bèn giải thích sơ qua: “Nghiên cứu về tính năng của dung môi X là phương hướng nghiên cứu tiếp theo của tổ nghiên cứu chúng tôi.” Sau đó lại kể tiếp: “Tôi nói, đương nhiên là muốn rồi. Tạ Bác Văn liền gật đầu, khẽ vỗ vai tôi, nói nếu muốn, cô hãy đi mời ông ta một ly R*ợ*u đi.”
“Khi đó vẫn còn mang đầy lòng nhiệt thành đối với khoa học, tôi nghĩ, nếu có thể giúp được cho việc xét duyệt của hạng mục nghiên cứu này, đi mời một ly R*ợ*u thì có tính là gì đâu?”
“Nhưng khi đó không phải là cô đang mang thai ư?” Tôi khẽ gõ chiếc Pu't vào sổ tay mấy cái, ngạc nhiên hỏi.
“Ừm.” Diệp Thu Vi chớp mắt mấy cái. “Khi đó, tôi cũng đã nói rồi, tôi đang mang thai, không thể uống quá nhiều R*ợ*u. Tạ Bác Văn liền nói, chỉ cần bày tỏ ý tứ một chút là được. Thư Tình thì tỏ ra hết sức kinh ngạc sau khi biết tin tôi mang thai, vẻ mặt có chút phức tạp, lại hỏi tôi mang thai được bao lâu rồi. Tôi đáp là một tháng. Sắc mặt cô ấy dường như không được tốt lắm, còn khẽ ho một tiếng. Tạ Bác Văn lại vỗ vai tôi lần nữa, nói là: “Cô Diệp, cô mau đi đi, loại người như ông ta sẽ không ở lại đây lâu đâu.”.”
Tôi nghi lại tỉ mỉ những lời miêu tả của Diệp Thu Vi về cử chỉ cũng như vẻ mặt của Thư Tình vào trong sổ tay.
“Tôi lắc nhẹ ly R*ợ*u trong tay mấy cái, lại bước đi một bước, đột nhiên bị vấp phải thứ gì đó, thế là R*ợ*u đổ hết ra ngoài. Thư Tình vội vàng rút khăn giấy ra lau giúp tôi, Tạ Bác Văn thì đưa ly R*ợ*u của mình cho tôi. Tôi đi tới bên cạnh Từ Nghị Giang, bắt đầu trò chuyện câu được câu chăng với ông ta, chẳng bao lâu sau đã nói tới chuyện xét duyệt hạng mục nghiên cứu kia. Từ Nghị Giang đảm bảo với tôi là sẽ nghĩ cách xử lý, còn nói ra một trành những lời nịnh nọt tôi, nào là nhà khoa học trẻ tuổi, nào là niềm hy vọng của sự nghiệp khoa học Trung Quốc. Sau đó, ông ta đưa ra lời cáo từ trước. Tôi bèn cụng chén với ông ta, lại khẽ nhấp một ngụm R*ợ*u nhỏ.”
Nghe tới đây, một số thông tin bắt đầu dâng lên trong khu vực tiềm thức của tôi, sau đó tràn vào khu vực ý thức để rồi đan xen, kết hợp với những tin tức có sẵn, từ đó mang lại cho tôi khả năng dự đoán tốt hơn thường ngày.
“Chén R*ợ*u đó...” Tôi nhìn Diệp Thu Vi, dè dặt hỏi: “E là có vấn đề đúng không?
“Sau khi từ biệt Từ Nghị Giang, tôi mới đi được mấy bước thì hoàn toàn mất đi ý thức.” Khi kể ra câu chuyện này, Diệp Thu Vi vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh. “Những chuyện tiếp sau đó thì tôi không cần nói nhiều nữa, tóm lại khi tôi thức dậy lúc nửa đêm, người ngủ bên cạnh tôi chính là Từ Nghị Giang.”
Tôi hít một hơi sâu, viết vào sổ tay mấy chữ “bị bỏ thuốc mê, ***”
Tôi cố gắng ngồi dậy, liền phát hiện phần từ đầu gối đến bụng của mình gần như chẳng còn cảm giác. Mãi lâu sau tôi mới cảm nhận được một cơn đau đến từ thấu tâm can. Khi đó, theo bản năng, tôi biết rằng con của mình đã không còn nữa. Từ Nghị Giang nghe thấy động tĩnh thì liền tỉnh dậy, bật đèn lên, sắc mặt lộ rõ vẻ hoang mang. Ông ta nói ông ra đã để ý tới tôi và thích tôi từ rất lâu rồi, thích thật lòng, để xảy ra chuyện thế này, ông ra rất áy náy, nhưng ông ra sẽ cố hết sức bù đắp cho tôi. Tôi chẳng có tâm trạng đâu mà để ý tới những lời đó, vén chăn lên xem thì thấy trên giường toàn máu là máu, còn có rất nhiều cục máu đỏ tươi. Khi đó, tôi hoàn toàn sững sờ, căn bản không nhìn thấy gì cả, không nghe thấy gì cả, chỉ nhớ được một thứ màu đỏ ngợp đầy trong mắt. Chờ tới khi tôi tỉnh táo trở lại thì Từ Nghị Giang sớm đã biến mất chẳng còn bóng dáng. Tôi bây giờ chẳng thể nào nhớ được mình đã rời khỏi khách sạn đó như thế nào, chỉ nhớ rằng khi về đến nhà thì chồng tôi đang đi vắng. Tôi lấy điện thoại từ trong túi xách ra, thấy điện thoại đang để ở chế độ máy bay. Tôi gọi cho chồng, thấy giọng nói của anh ấy đầy vẻ nôn nóng, khiến tôi khi đó nghe mà lòng như muốn vỡ nát.”
“Về sau anh ta đã biết toàn bộ sự việc đúng không?”
“Chuyện đến nước này tôi có thể giấu chồng mình được sao?” Diệp Thu Vi chỉ khẽ *** môi, không hề có lấy một tia xao động. “Anh ấy đưa tôi đến bệnh viện. Bác sĩ nói, sau này tôi không thể nào mang thai được nữa.”
Tôi hít sâu một hơi, cảm thấy vô cùng khó hiểu. Dù Diệp Thu Vi có cái nhìn khoáng đạt tới mức nào đi nữa, thậm chí là có thể phân tích bản ngã và tự ám thị mình, nhưng cô ta dù gì cũng là một người phụ nữ. Những chuyện cô ta từng phải trải qua tôi chỉ nghe thôi mà đã cảm thấy tim đập chân run rồi, thế mà cô ta lại có thể mặt không đổi sắc, ung dung kể lại, cô ra rốt cuộc đã làm thế nào mà được như vậy chứ?
Tôi thở dài một hơi, viết tiếp vào trong sổ tay như sau:
Sẩy thai, mất khả năng sinh nở, chồng biết chuyện.
Cô ta dùng giọng bình tĩnh kể tiếp: “Ngày hôm sau, Thư Tình và Tạ Bác Văn đều gọi điện thoại tới, nói là tôi bị ngất trong bữa tiệc R*ợ*u, Từ Nghị Giang nhìn thấy bèn kiên quyết muốn đưa tôi về nhà. Đêm đó, hai người bọn họ đã gọi cho tôi vô số cuộc điện thoại, còn cùng chồng tôi đi tìm tôi. Tôi kiểm tra lại điện thoại, thấy quả nhiên có mấy chục cuộc gọi nhỡ do bọn họ gọi tới.”
“Tôi cảm thấy sự thực dường như không phải vậy.” Tôi hơi cụp mắt xuống. “Có phải hai người bọn họ đã thông đồng hãm hại cô không?”
“Đúng thế.” Cô ta nhìn thẳng vào mắt tôi, chừng như có thể nhìn thấu nội tâm của tôi vậy.” Nhưng đầu đuôi của việc này phức tạp hơn so với tưởng tượng của anh nhiều. Mãi đến năm ngoái trước khi nhập viện tôi mới thực sự hiểu ra tất cả.”
“Lẽ nào...” Nghe tới đây, tôi bất giác cả kinh, thế là vội vàng lật mở tài liệu trong tay. “Lẽ nào hơn hai mươi người đã ૮ɦếƭ kia đều có dính dáng tới chuyện này?” Chờ đợi một lát, thấy Diệp Thu Vi không nói gì, tôi mới phát hiện mình hỏi như vậy không ổn lắm, thế là vội vàng nói thêm: “Tôi biết, chúng ta cần tiến dần từng bước, bây giờ hãy nói tiếp về bước ngoặt khiến cô thay đổi trước đi đã. Bước ngoặt mà cô nói tới phải chăng chính là chuyện xảy ra đêm đó?”
“Không, sự việc đâu có đơn giản như vậy.” Cô ta nói: “Tôi nói rồi, bước ngoặt này có liên quan tới chồng tôi.”
Tôi viết tiếp vào trong sổ tay của mình như sau:
Hơn hai mươi người ૮ɦếƭ có khả năng đều có liên quan tới chuyện xảy ra trong bữa tiệc rược. Bước ngoặt dẫn đến sự thay đổi về tâm lý có mối liên quan mật thiết tới chồng của đương sự.
“Cô nói tiếp đi.” Tôi cúi xuống nhìn chân của Diệp Thu Vi
“Quãng thời gian đó, tôi đã từng nghĩ tới cái ૮ɦếƭ.”
“Cô?” Tôi nhìn cô ta bằng ánh mắt khó mà tin nổi. “Quả là khó tin!”
“Khi đó, tôi chỉ là một người phụ nữ hết sức bình thường mà thôi.” Hơi dừng một chút, cô ta nói tiếp: “Xảy ra một chuyện như vậy, tôi không biết phải đối mặt với chồng mình như thế nào. Tôi không còn trong sạch nữa, đứa nhỏ cũng mất rồi, mà tôi còn hoàn toàn mất đi khả năng sinh nở, một con người như vậy có ý nghĩa gì với anh ấy nữa đây? Tôi khóc lóc cầu xin anh ấy hãy rời bỏ tôi, tranh thủ kiếm tìm hạnh phúc mới. Đương nhiên, chắc anh cũng hiểu, tuy ngoài miệng nói như vậy, trong lòng cũng nghĩ như vậy, nhưng sâu thẳm trong tiềm thức tôi vẫn mong mỏi nhận được sự thông cảm và sẻ chia từ anh ấy.”
“Đây là điều hết sức bình thường thôi mà.”
“Cho nên, ý nghĩ tìm tới cái ૮ɦếƭ không tồn tại quá lâu trong đầu tôi.” Cô ta nói. “Tôi dù sao cũng từng học về tâm lý học, biết cách tự giúp bản thân thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, lại nhờ có sự an ủi và động viên của chồng tôi nữa, thế là cuối cùng tôi cũng có thể chấp nhận mọi chuyện, dù rằng chẳng dễ dàng gì. Cuộc sống dường như vẫn có thể tiếp diễn giống như trước đây.”
“Vậy còn Từ Nghị Giang thì sao?” Tôi hỏi.
“Chờ sau khi tâm trạng tôi ổn định lại, chồng tôi liền thề với tôi rằng nhất định phải khiến Từ Nghị Giang trả giá. Nhưng loại người có quyền có thế đó dân đen bình thường đâu dễ gì động đến được. Tôi lo chồng tôi sẽ bị thua thiệt, bèn cố hết sức khuyên ngăn, hy vọng anh ấy có thể cùng tôi quên đi chuyện này.”
“Anh ta nhất định là không cam chịu như thế.” Tôi thở ra một hơi dài.
“Ừm.” Diệp Thu Vi khẽ gật đầu, lại uống một ngụm nước. “Anh ấy đã báo án. Ban đầu chúng tôi cho rằng đi theo con đường pháp luật để giải quyết chuyện này ắt sẽ gặp phải muôn vàn gian khó, nhưng chuyện xảy ra sau đó lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của chúng tôi. Ngày thứ hai sau khi báo án, Từ Nghị Giang bị bắt giữ, đến ngày thứ tư thì quyết định khởi tố được đưa lên tòa án nhân dân thành phố, hơn một tuần sau khi vụ án bắt đầu được tiến hành thẩm tra xử lý không công khai/”
“Chuyện này...” Tôi không kìm được hít vào một hơi khí lạnh. “Về mặt trình tự, hình như nhanh quá thì phải?”
Từng nghiên cứu về mảng tâm lý học tội phạm nhiều năm, tôi đã được tiếp xúc với các vụ án *** đủ mọi chủng loại. Trong tình huống bình thường, từ khi lập án tới khi xét xử ít nhất cũng cần thời gian một hai tháng, có một số vụ án thậm chí còn kéo dài tới một hai năm mà vẫn chưa được đưa ra xét xử. Hơn nữa, Từ Nghị Giang còn là người có chỗ dựa vững chắc, tại sao vụ án của Diệp Thụ Vi lại tiến triển nhanh chóng đến mức bất bình thường như thế?
Tôi lại viết tiếp vào sổ tay của mình:
Báo án thuận lợi, từ lúc lập án tới khi xét xử chỉ mất chừng nửa tháng.
“Tình hình trong phiên tòa đó cô có thể nói sơ qua cho tôi biết không?” Tôi tiên miệng nói tiếp.
“Cũng rất thuận lợi.” Diệp Thu Vi đáp. “Ngay trong hôm đó tòa án đã đưa ta phán quyết, Từ Nghị Giang bị xử tù chung thân.”
“Ông ta có kháng cáo không?” Do bản năng nghề nghiệp, tôi tức khắc hỏi thêm một câu theo thói quen.
“Không hề.” Câu trả lời tiếp theo của Diệp Thu Vi lại lần nữa vượt qua khỏi dự liệu của tôi. “Ông ta ngay đến luật sư cũng chẳng mời, bất kể công tố viên nói gì, cũng đều lập tức thừa nhận. Sau khi toàn tuyên án, công tố viên nói với tôi và chồng tôi rằng vốn dĩ có thể khuyên chánh án đưa ra phán quyết tử hình, nhưng việc không kháng cự của Tư Nghị Giang đã vô tình nhận được sự cảm thông của chánh án, vì vậy kết quả cuối cùng mới là tù chung thân.”
Tôi hít sâu một hơi, cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Luật pháp Trung Quốc quy định, khung hình phạt của tội *** trong tình huống thông thường là phạt tù có thời hạn từ ba năm đến mười năm. Nếu có tình tiết tăng nặng, chẳng hạn như *** nhiều người, *** ở nơi công cộng, *** tập thể, gây tổn hại nghiêm trọng đến sức khỏe của nạn nhân, thì tòa có thể tuyên án tù có thời gian từ mười năm trở lên, tù chung thân hoặc là tử hình.
Từ Nghị Giang *** phụ nữ có thai, khiến người bị hại sẩy thai và mất đi khả năng sinh nở, xét về mặt chủ quan thì quả thực là phù hợp với điều kiện để tăng nặng hình phạt, tòa có tuyên án tử hình cũng không có gì là quá.
Nhưng tòa án là nơi rất xem trọng chứng cứ, muốn xác định Diệp Thu Vi có mất đi khả năng sinh nở hay không thì cần phải trông vào những chứng cứ y học đáng tin cậy do phía bệnh viện cung cấp mới được.
Theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, để có được giấy chứng minh về khả năng sinh nở ắt sẽ phải trải qua rất nhiều gian khó. Hơn nữa, cho dù có giấy rồi thì phía bác sĩ và bệnh viện để né tránh trách nhiệm cũng thường chỉ viết ra những lời mơ hồ nước đôi mà thôi. Nếu Từ Nghị Giang mời tới một vị luật sư có nhiều kinh nghiệm, lại tập trung nói tới lỗ hổng trong giấy chứng minh khả năng sinh nở, tôi cảm thấy ông ta không chỉ có thể thoát được án tử hình, mà thậm chí thoát cả án tù chung thân nữa.
Nhưng không ngờ ông ta lại chẳng mời luật sư, hơn nữa còn không hề phản bác lời của công tố viên. Nghĩ tới đây, lại liên tưởng tới sự nhanh chóng đến bất bình thường của quá trình lập án, xử án, tôi mờ hồ cảm thấy có chút bất an.
Tôi bỗng nhớ tới một câu mà Diệp Thu Vi nói trước đó:
“Nhưng đầu đuôi của việc này phức tạp hơn so với tưởng tượng của anh nhiều.”
Tôi viết vào sau cái tên Từ Nghị Giang:
Biết rõ là có cơ hội giảm nhẹ hình phạt, nhưng lại không mời luật sư tới biện hộ. Lạ thường.
“Buổi xét xử không ngờ lại diễn ra thuận lợi như vậy. Về sau còn xảy ra chuyện gì khác nữa không?” Tôi trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi lại hỏi tiếp.
Diệp Thu Vi ngồi ngay ngắn, nói: “Trong quãng thời gian sau đó, cuộc sống tạm thời quay trở lại quỹ đạo bình thường. Tuy có rất nhiều chuyện đã thay đổi, mọi thứ cũng không thể giống như trước kia được nữa, nhưng tôi và chồng đều đã dần bước ra khỏi nỗi ám ảnh do chuyện đó mang lại.”
Tôi viết tiếp vào sổ tay:
Từng có một thời gian thoát khỏi nỗi ám ảnh.
“Đầu tháng Mười một, hạng mục nghiên cứu về tính năng của dung môi X đã qua được vòng xét duyệt. Nhưng khi đó tình trạng của tôi vẫn không được tốt lắm, có thể hoàn thành nhiệm vụ giảng dạy đã là không tệ rồi, căn bản chẳng còn bao nhiêu sức lực để tham gia nghiên cứu khoa học nữa.” Diệp Thu Vi gạt nhẹ một lọn tóc buông xõa bên tai. “Học viện cần tìm người thay thế vị trí của tôi, tìm đi tìm lại, cuối cùng liền tìm tới chồng tôi. Kỳ thực, cơ hội nghiên cứu giúp tôi trở thành phó giáo sư kia chính là do anh ấy trao cho tôi trước đây. Cho nên, việc anh ấy thay thế tôi tuy không thể nói là nhận được sự đồng thuận của tất cả mọi người, nhưng về tình về lý thì đều chấp nhận được.”
Tôi khẽ “ừm” một tiếng, tỏ ý bảo cô ta nói tiếp.
Diệp Thu Vi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, hai giây sau mới lại mở ra, trong mắt dường như có một ngọn lửa đang bùng cháy.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt cô ta có sự thay đổi rõ ràng như vậy.
“Sau khi ổn định về vấn đề nhân sự, hạng mục liền đi đến giai đoạn chuẩn bị.” Chỉ sau hai ba giây, cô ta đã lại khôi phục được sự bình tĩnh, chậm rãi kể tiếp: “Giai đoạn chuẩn bị thông thường kéo dài trong hai ba ngày, mục đích là để những người tham gia có thể làm quen với các máy móc và thiết bị, đồng thời tìm hiểu về quy trình sơ lược của việc nghiên cứu và những điều cần chú ý khi làm việc. Tuy rằng những người tham gia hạng mục này đều không phải là lũ nhỏ mới học đại học, thạc sĩ, nhưng thí nghiệm hóa học dù gì cũng vô cùng nguy hiểm, quá trình chuẩn bị đương nhiên là không thể thiếu.’
“Ừm, điều này thì tôi hiểu.” Tôi cầm Pu't lên, rồi lại đặt xuống, ngồi thẳng người dậy, nói: “Cô kể tiếp đi.”
“Đó là ngày 7 tháng 11, ngày cuối cùng của quá trình chuẩn bị. Chiều tối hôm đó, tôi đang nấu bữa tối thì nhận được điện thoại của chồng gọi về. Anh ấy nói, mình vẫn còn chưa thành thạo một số chi tiết trong việc thí nghiệm cho lắm, muốn ở lại phòng thí nghiệm thêm một lúc, bảo tôi cứ ăn trước đi. Tôi nói tôi sẽ đợi anh ấy, anh ấy cũng không miễn cưỡng. Kỳ thực, ngay từ lúc đó, tôi đã cảm thấy giọng nói anh ấy hơi quái lạ rồi.”
Tôi nhớ tới lời của lão Ngô lúc trước, thế là bèn căng thẳng hỏi: “Có phải ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì không?”
“Ừm.” Diệp Thu Vi khẽ gật đầu. “Tôi sợ làm ảnh hưởng tới anh ấy nên không gọi cho anh ấy thêm lần nào nữa. Tới gần chín giờ, văn phòng học viện gọi đến cho tôi. Nhìn thấy số của văn phòng, tôi dường như linh cảm được điều gì đó, trái tim đập rộn lên, thiếu chút nữa thì ngất xỉu. Sau khi tôi nhấc máy, người của văn phòng nói với tôi: “Cô Diệp, thầy Tần gặp chuyện không may rồi, vừa mới được đưa tới Bệnh viện Nhân dân số 2 của thành phố, cô mau qua đó xem sao đi”.”
Nghe tới đây, trái tim tôi không kìm được đập thình thịch.
“Khi đó, hai chân tôi đều mềm nhũn, không cách nào đứng dậy được. Tôi ngẩn ngơ mất một lúc, thế rồi liền gọi điện thoại cho Thư Tình, cô ấy vừa an ủi tôi vừa tới đón tôi. Khi tới Bệnh viện Nhân dân số 2, chồng tôi vẫn đang được cấp cứu trong phòng phẫu thuật. Mãi đến mười một giờ, anh ấy mới được đẩy ra ngoài và đưa vào IUC[4].”
[4]. Phòng chăm sóc đặc biệt - Tác giả.
“Anh ta bị sao vậy? Tối đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tôi vô thức đưa tay lên sờ cằm.
“Anh ấy trúng độc hydro sulfua (H2S), hơn nữa nồng độ hít vào còn rất cao, khiến phổi bị ăn mòn nghiêm trọng, cùng với đó, hệ thống trung khu thần kinh còn bị tổn thương nặng tới mức không thể cứu vãn. Bác sĩ nói, vết thương ở phổi thì không khó chữa, nhưng anh ấy có thể tỉnh lại hay không thì chỉ có thể trông vào ý trời thôi. ”Khi nói tới tình cảnh thê thảm của người chồng quá cố, cô ta vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh, cứ như đang kể một câu chuyện chẳng hề liên quan tới mình. “Khi bác sĩ nói ra những điều này, tôi bật khóc nức nở, mà lúc ấy Thư Tình cũng khóc, thậm chí còn khóc to hơn tôi.”
Tôi viết tiếp vào trong sổ tay:
Tần Quan, tối ngày 7 tháng 11 năm 2007, trúng độc hydro sulfua trong phòng thí nghiệm. Phổi bị ăn mòn, trở thành người thực vật.
Sau đó, tôi suy nghĩ thêm một chút, cuối cùng thêm vào mấy chữ: Thư Tình khóc lóc đau khổ.
“Bước ngoặt thay đổi tâm lý của cô có phải chính là chuyện này không?” Tôi vừa hỏi vừa xuống dòng viết ra hai chữ “bước ngoặt”.
“Vẫn chưa phải.” Cô ta đưa mắt liếc nhìn tôi, nói: “Có điều cũng sắp tới rồi.”
Tôi khẽ gật đầu, hít sâu một hơi, thầm nôn nóng muốn biết “bước ngoặt” mà cô ta nói tới rốt cuộc là gì.
“Chắc anh cũng biết, để đề phòng tình trạng chế tạo chất độc, trong các phòng thí nghiệm hóa học căn bản đều có lắp camera theo dõi toàn cảnh. Ngày hôm sau, Thư Tình đã cùng tôi tới trường để kiểm tra băng hình được camera trong phòng thí nghiệm ghi lại.”
“Kết quả thế nào?” Tôi bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
“Băng hình đã ghi lại rõ ràng toàn bộ quá trình xảy ra chuyện. Khi đó, trong phòng thí nghiệm chỉ có một mình chồng tôi. Có lẽ vì muốn kiểm tra độ khít của thiết bị phản ứng hóa học thể khí, anh ấy đã dùng phương pháp thủy phân nhôm sunfua (Al2S3) để chế tạo ra một bình khí hydro sulfua (H2S) nồng độ cao. Tiếp đến, không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào mà anh ấy lại mở chiếc bình thép đó ra, còn ghé mũi tới mà hít một hơi. Hai giây sau, anh ấy lộ vẻ vừa chán ghét vừa hoảng loạn, vội vàng vứt chiếc bình thép đó đi. Vài giây sau, anh ấy loạng choạng xô đổ một lượng lớn thiết bị thủy tinh, cuối cùng thì gục ngã xuống đất. Vừa khéo lúc này bảo vệ tuần tra đi ngang qua, nghe thấy tiếng động thì vội vàng chạy vào, sau đó đưa anh ấy tới bệnh viện.”
“Tại sao anh ta lại...” Tôi nhíu chặt đôi mày, cảm thấy hết sức khó hiểu. “Lẽ nào anh ta không biết là chất khí đó có độc?”
“Vậy vụ tai bạn về sau được xử lý thế nào?”
“Sau khi xem xét băng ghi hình và kiểm tra hiện trường, phía cảnh sát nhất trí cho rằng đây là một vị tự sát. Nhưng không có người nào hiểu rõ chồng tôi hơn tôi, tôi biết, anh ấy tuyệt đối không bao giờ lại đi tự sát. Rất nhanh sau đó, một tin đồn đã lan truyền ra ngoài, nói rằng vì muốn hạng mục nghiên cứu của mình nhanh chóng được phê duyệt mà tôi đã lên giường với một vị quan to nào đó, chồng tôi chính vì thế nên mới nghĩ quẩn.”
“Lời đồn còn đáng sợ hơn thú dữ.” Tôi thở dài một hơi nặng nề. “Khi đó nhất định là cô đã rất khó chịu đúng không?”
“Đúng vậy, nhưng lúc đó đối với tôi, lời đồn kỳ thực không phải là thứ đáng sợ nhất.” Diệp Thu Vi đưa tay phải lên nhẹ nhàng chỉnh lại gọng kính một chút. “Tôi buồn nản não nề, ngày nào cũng chỉ làm duy nhất một việc là ở trong bệnh viện với chồng. Tuy kết luận chồng tôi tự sát của cảnh sát khiến tôi không nhận được một đồng xu bảo hiểm nào, nhưng lãnh đạo của học viện đã bàn bạc với nhau, cuối cùng quyết định lẳng lặng trích ra một khoản tiền từ trong kinh phí của hạng mục nghiên cứu dung môi X gửi tới cho tôi, hy vọng tôi có thể yên tâm chăm sóc chồng.”
“Khó khăn về vật chất chính là thứ khó khăn dễ làm người ta bất lực nhất, cô được đối xử như vậy đã có thể coi như là không tệ rồi.” Tự nơi đáy lòng tôi có cảm giác được an ủi phần nào.”
“Đúng thế.” Diệp Thu Vi tỏ ra rất tán đồng quan điểm của tôi. “Trong các hành vi xã hội tuyền túy, tiền bạc quả thực có tác dụng vô dùng quan trọng. Có khoản tiền đó rồi, tôi có thể để chồng tôi ở luôn trong ICU, qua đó được tiếp nhận sự điều trị và chăm sóc tốt nhất. Trong quãng thời gian tiếp theo, ngày tháng cứ thế chầm chậm trôi qua, mãi đến khi bước ngoặt khiến tôi thay đổi xuất hiện.”
Tôi tức thì nín thở, lẳng lặng chờ đợi những lời kể tiếp theo của cô ta.
“Chuyện xảy ra đúng vào diệp Tết Dương lịch năm 2009, buổi tối hôm đó, tôi ngồi bên giường bệnh, gục xuống người chồng tôi mà ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay. Tôi đã nằm mơ một giấc mơ dài, trong mơ, tôi nhìn thấy cảnh mình đi hưởng tuần trăng mật sau khi kết hôn, anh ấy dẫn tôi đến bên bờ biển vui đùa, chúng tôi ôm nhau trên bãi cát không người giữa lúc đêm khuya. Lúc gần hai giờ sáng, tôi giật mình tỉnh dậy, trong người như có một ngọn lửa nóng bỏng đang thiêu đốt. Tôi nhìn chồng mình trên giường bệnh, không kìm được đưa tay tới sờ mặt anh ấy, lại sờ vào cổ và *** của anh ấy.”
“Một giấc mơ khiến bản năng S*** d*** bị kìm nén bấy lâu của cô thức tỉnh ư?” Tôi nhìn cô ta, hỏi.
“Đúng vậy” Diệp Thu Vi khẽ gật đầu. “Tôi không thể kiềm chế được bản thân, bèn khẽ vuốt ve anh ấy, cuối cùng thì run rẩy đưa tay tới *** của anh ấy, nhưng...” Hơi dừng một chút, cô ta nói tiếp: “Vật đó không hề nóng bỏng như trong tưởng tượng của tôi, còn thu lu lại một chỗ, lạnh giá tột cùng.”
Tôi hít sâu một hơi, trái tim chừng như sắp nhảy ra khỏi ***g *** tới nơi.
“Thứ cảm giác lạnh giá đó dường như ẩn chứa một sức mạnh lạ kỳ, nhanh chóng dập tắt ngọn lửa nóng bỏng trong người tôi. Chỉ sau nháy mắt tôi đã chẳng còn chút H*m mu*n S*** d*** nào nữa, cùng với đó, năng lực cảm nhận của tôi trở nên cực kỳ nhạy bén, khả năng phán đoán cùng tư duy cũng đều khác hẳn lúc xưa.” Lồng *** cô ta rõ ràng hơn phập phồng, dường như vừa mới hít sâu một hơi. “Tôi có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập, đồng thời dễ dàng tính ra được nhịp tim của mình. Tôi có thể nghe những tiếng rì rầm trò chuyện bên ngoài cửa, qua đó nhanh chóng phán đoán ra tâm trạng tâm lý của chủ nhân những giọng nói đó. Một y tá đẩy cửa đi vào, chuẩn bị tiến hành trị liệu cho chồng tôi bằng biện pháp xông hơi. Cô ta khẽ mỉm cười với tôi, nhưng từ những biểu hiện của cô ta như cánh mũi hơi nhếch lên, đôi bờ môi mím chặt, cặp mắt lộ vẻ hững hờ, tôi liền nhìn ta ngay sự chán ghét được giấu ở nơi sâu thẳm trong nội tâm của cô ta.”
Nghe thấy những lời kể này, tôi bất giác nghĩ tới cảm nhận của Diệp Thu Vi khi đó, thế là dần dần có chút thẫn thờ . Mãi một hồi lâu sau tôi mới tỉnh táo trở lại, bèn cầm Pu't lên, hỏi: “Ý cô là bắt từ khoảng khắc đó, cảm quan của cô đột nhiên trở nên cực kỳ nhạy bén, thậm chí còn có thể nhìn thấu nội tâm người khác.?”
“Tôi cũng không rõ anh có thể hiểu được thứ cảm giác đó hay không.” Cô ta kiên nhẫn giải thích: “Trong thời gian chưa đầy một giây, tôi có thể nắm bắt và phân tích tất cả các điệu bộ, cử chỉ nhỏ nhất của người bên cạnh, việc này đơn giản như là dùng mắt để nhìn, dùng mũi để ngửi, dùng tai để nghe vậy.”
Tôi nhắm mắt lại trong khoảng hai giây, thử nghĩ về thứ cảm giác mà cô ta đã miêu tả. Thứ cảm giác đó tôi có thể tưởng tượng ra được, nhưng lại không cách nào hoàn toàn thấy hiểu. Tôi mở mắt ra hỏi tiếp: “Đây chính là bước ngoặt mà cô nói tới ư?”
“Đúng vậy.” Cô ta khẽ đáp. “Sự thay đổi đó xảy ra chỉ trong thời gian một cái chớp mắt mà thôi. Dường như, trong khoảnh khắc đó tôi đã hoàn thành xong mộ sự tiến hóa nào đó vậy.”
“A...” Tôi không kìm được hít vào một hơi khí lạnh. “Tại sao lại xuất hiện sự biến hóa này vậy?”
“Theo như phán đoán của tôi, sự lạnh lẽo trong khoảnh khắc đó đã hoàn toàn dập tắt bản năng S*** d*** vừa mới thức tỉnh trong tôi. ”Cô ta chậm rãi giải thích. “Mà bản năng S*** d*** chính là bộ phận quan trọng nhất trong bản năng S*** d***, do đó sau khi bản năng S*** d*** biến mất, những bộ phận khác của bản năng tính dục đã dần không thể khống chế ý thức được nữa.”
“Bản năng S*** d*** biến mấy, bản năng tính dục không khống hế được ý thức...” Tôi lắc đầu quầy quậy, cảm thấy không sao hiểu nổi. “Những chuyện này thực sự có thể xảy ra được ư?”
“Tôi biết là anh khó có cách nào lý giải được điều này, ngay đến bản thân tôi cũng vậy.” Cô ta lại tiếp tục giải thích. “Nhưng tôi phải nói với anh một điều rằng, bắt đầu từ đêm đó tôi đã không còn chủ động nghĩ tới những thứ mà mình thích ăn thêm một lần nào nữa, đối với phần lớn các hoạt động trong xã hội cũng chẳng còn mặn mà gì. Mà càng quan trọng hơn, kể từ đó về sau, H*m mu*n S*** d*** cũng không còn xuất hiện trở lại trong tôi. Anh biết không? Bắt đầu từ đêm đó, tôi đã hoàn toàn không còn kinh nguyệt nữa.”
Bàn tay bất giác run lẩy bẩy, tôi viết tiếp vào sau hai chữ “bước ngoặt”:
Đầu năm 2009, H*m mu*n S*** d*** bị thân thể lạnh băng của chồng dập tắt, tác dụng của bản năng tính dục với ý thức dần dần suy giảm, tâm lý bước vào một...
“Đó là một trạng thái như thế nào đây?” Tôi dừng Pu't, nhìn cô ta với vẻ nghi hoặc. “Bản năng tính dục là ngọn nguồn của mọi hoạt động tâm lý, sau khi tác dụng của nó suy giảm, tại sao cảm quan của cô lại trở nên nhạy bén hơn trước chứ?”
“Nội tâm thực sự của một người sẽ được truyền đạt ra ngoài qua những thần thái và cử chỉ vô thức, cho nên đương nhiên phải nhờ vào tiềm thức thì mới có thể nhạy bén cảm nhận được những điều này.” Diệp Thu Vi lại tiếp tục kiên nhẫn giải thích. “Tôi đoán, có thể là vì khả năng khống chế của bản thân tính dục suy giảm, khiến tiềm thức của tôi rơi vào một trạng thái đặc biệt, thế nên tôi mới có thể cảm nhận nó...”
“Cảm nhận tiềm thức?” Rất nhiều quan niệm thâm căn cố đế liên tục bị xô đổ khiến tôi nhất thời có chút ngơ ngẩn, đồng thời còn cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. “Nếu tiềm thức mà có thể cảm nhận được, vậy nó còn có thể được gọi là tiềm thức nữa ư?”
“Tâm lý là sản phẩm của tự nhiên, còn tâm lý học thì lại là sản vật của xã hội.” Cô ta liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi dừng một chút rồi mới tiếp: “Cho nên, việc gì phải quá chú tâm tới các khái niệm trong tâm lý học chứ? Ý thức và tiềm thức vốn chỉ khác biệt ở chỗ có thể cảm nhận được hay không, giữa chúng kỳ thực không có một ranh giới rõ ràng nào cả.”
Câu nói này đã thuyết phục được tôi, đồng thời khiến tôi phát hiện ra rằng ngay đến bản thân Diệp Thu Vi cũng không biết rõ nguyên nhân của sự biến đổi diễn ra vào ba năm trước. Suy cho cùng, tiềm thức tuyệt đối không phải là vấn đề có thể nói rõ ràng chỉ bằng vào đôi ba câu được.
Chủ đề này đã không cần thiết phải thảo luận tiếp nữa.
Phần nội dung sau hai chữ “bước ngoặt” được tôi bổ sung hoàn chỉnh như sau:
Đầu năm 2009, H*m mu*n S*** d*** bị thân thể lạnh băng của chồng dập tắt, tác dụng của bản năng tính dục với ý thức dần dần suy giảm, tâm lý bước vào một trạng thái đặc biệt, có thể cảm nhận (có khả năng là cảm nhận một phần) sự tồn tại của tiềm thức. Cảm quan và khả năng quan sát đột nhiên trở nên cực kỳ nhạy bén.
Tôi nhìn vào mấy dòng chữ này suốt một hồi lâu, thế rồi lại ngẩng lên nhìn cô ta, suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Sự thay đổi đó có lẽ tôi còn cần thêm thời gian để lý giải. Tạm thời không nói tới chuyện này nữa, cô có thể kể tiếp cho tôi nghe những chuyện xảy ra sau sự thay đổi đó không?”
Cô ta đưa mắt liếc nhìn tôi một chút. “Sự thay đổi đó không chỉ thay đổi tương lai của tôi, còn thay đổi cả quá khứ của tôi nữa.”
“Thay đổi quá khứ?” Tôi cảm thấy vô cùng hứng thú với cách nói này.
“Chính trong đêm đó, tôi đã có được một sự nhận thức hoàn toàn mới về những chuyện đã từng xảy ra trước đây.”
“Chẳng hạn như những chuyện mà cô và chồng cô từng gặp phải ư?”
“Đúng vậy.” Cô ta dùng tay phải nhẹ nhàng vuốt ve bắp tay trái. “Sau khi y tá rời đi, tôi nhìn chồng mình nằm lặng im không động đậy trên giường, đầu óc chừng như mất kiểm soát, không ngừng suy nghĩ. Vừa nhắm mắt lại, mỗi một chuyện xảy ra trong quãng thời gian đó, mỗi người trong mỗi chuyện, mỗi chi tiết nhỏ trên mỗi người, tất thảy đều tự động dâng trào từ nơi sâu thẳm nhất trong ký ức của tôi, cuối cùng thì kết hợp lại với nhau để tạo nên một bức tranh hoàn toàn khác.”
“Ý cô là, cô đã phát hiện ra chỗ khả nghi trong những chuyện đó ư? Cô đã phát hiện ra điều gì?” Vấn đề mà tôi muốn làm rõ quả thực có quá nhiều. “Vì điều này nên cô mới bắt đầu *** ư? Hơn hai mươi người đó lẽ nào đều có liên quan tới vụ việc này? Cô...”
“Anh Trương.” Diệp Thu Vi khẽ xua tay một cái. “Những vấn đề này chờ lần sau chúng ta gặp mặt rồi hãy nói tiếp đi.
“Lần sau?” Tôi ngẩng lên, ngó thấy những gốc hòe xanh biếc bên ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng chim hót véo von thỉnh thoảng vang lên, mới phát hiện mình bây giờ vẫn đang ở trong thế giới hiện thực.
Trong mười mấy phút vừa rồi, lời kể của Diệp Thu Vi đã khiến tôi bất tri bất giác đi vào trong thế giới của cô ta, khiến tôi chừng như phải trải qua cuộc sống của cô ta trong mấy năm rồi.
Tôi đặt Pu't xuống, khẽ *** môi, lại đưa tay day mắt, cảm thấy mình như vừa tỉnh mộng.
Cô ta đứng dậy, cầm một trái táo từ trong chiếc giỏ hoa quả để ở giữa bàn lên, chậm rãi đi tới bên cửa sổ, chẳng buồn ngoảnh đầu lại, nói: “Bác sĩ Thang chắc sắp gọi anh rồi đấy.”
“Làm sao cô biết? Cuộc gặp mặt của chúng ta có sự hạn chế về thời gian ư?” Tôi ngẩng lên quan sát xung quanh một chút, nhưng không thấy trong phòng có thiết bị gì có thể tính thời gian cả.
“Không có thiết bị tính thời gian đâu, tôi chỉ phán đoán mà thôi.” Cô ta trả lời. “Tôi rất hiểu anh ta, cho nên, ngay từ khoảnh khắc anh đi vào đây, tôi đã bắt đầu mô phỏng những biến hóa tâm lý của anh ta rồi. Ban đầu anh ta rất thong dong, vì anh dù sao cũng từng gặp tôi một lần rồi, hơn nữa còn là một chuyên gia có thâm niên về tâm lý học tội phạm. Nhưng một lúc sau, anh ta cảm thấy buồn chán, thế là bắt đầu nghĩ tới những trải nghiệm và cảm giác của bản thân khi gặp tôi. Để làm giảm sự căng thẳng, anh ta liền trò chuyện với các nhân viên bảo vệ, nhưng cuộc trò chuyện có liên quan đến tôi đó cùng với sự ám thị không ngừng xuất hiện trong cuộc trò chuyện chỉ khiến anh ta cảm thấy lo âu và nôn nóng hơn mà thôi. Anh ta bắt đầu tưởng tượng đến tình cảnh khi tôi và anh gặp mặt trong phòng, nghĩ liệu anh có bị thiệt thòi gì không? Liệu anh có bị tôi khống chế hay không? Anh ta đã do dự rất lâu, rồi lại nghĩ đến việc anh là bạn của Viện phó Ngô, thế là cảm giác bất an không ngớt dâng trào. Anh vốn đi cùng anh ta đến đây, nếu như xảy ra chuyện gì đó trong phòng bệnh của tôi, anh ta sẽ phải giải thích với Viện phó Ngô và xã hội như thế nào đây? Hai năm trước, có một người thăm viếng đi cùng anh ta, thế rồi bất ngờ bị một người bệnh tấn công và bị thương nặng, bệnh viện vì việc này mà đã đưa ra quyết định xử phạt rất nghiêm khắc. Bắt đầu từ đó, thói quen trốn tránh trách nhiệm đã trở thành điểm yếu của anh ta. Nghĩ tới việc nếu anh xảy ra chuyện, bản thân rất có thể sẽ bị phạt nặng, thậm chí là mất đi công việc này, anh ta liền không thể nào chờ đợi thêm được nữa. Một loạt những hoạt động tâm lý này chỉ mới vừa kết thúc được mười mấy giây mà thôi.”
“Ồ...” Tôi cảm thấy cô ta chỉ đang phô trương thanh thế. “Ý cô là, trong lúc trò chuyện với tôi, cô còn có thể mô phỏng và phán đoán tâm lý của một người khác ư? Chuyện này thực sự là quá...”
Lời còn chưa dứt, những tiếng chuông “tít tít” đã liên tiếp vang lên, rồi kế đó giọng nói của Thang Kiệt Siêu vang vào từ ngoài cửa: “Anh Trưng gần nửa tiếng rồi đấy, anh không sao chứ? Hay là cuộc gặp hôm nay hãy dừng lại ở đây đi. Ngày mai Viện phó Ngô về tồi...”
Giọng anh ta nghe hơi run run, câu cuối cùng đã thể hiện rõ tâm lý sợ phải chịu trách nhiệm. Tôi không kìm được hít sâu một hơi, nhìn Diệp Thu Vi mà không biết phải nói gì, trong lòng càng lúc càng cảm thấy cô ta quá ư thần bí.
Tôi cất giấy Pu't đi, lại liếc nhìn bốn cuốn Nguyệt san Phổ Pháp để ở trên bàn, nói: “Cô Diệp, bốn cuốn tạp chí này...”
“Anh cứ để đó là được rồi.” Cô ta cắn một miếng táo. “Tự khắc sẽ có người đưa vào đây cho tôi.”
“Tôi vẫn còn điều này chưa hiểu, cô nói là cô đã mất hết hứng thú với đồ ăn, tại sao còn ăn hoa quả như vậy?”
“Vì nhu cầu sinh lý thôi.” Cô ta nhìn tôi, lần đầu tiên để lộ một nụ cười hết sức rõ ràng. “Tuy bản năng tính dục suy yếu khiến tôi không còn hứng thú với đồ ăn nữa, nhưng ý thức lý tính lại nói với tôi rằng, ăn uống là điều kiện cơ bản để duy trì sự sinh tồn của tôi. Tôi bây giờ ăn uống không phải theo bản năng, mà là theo ý thức.” Cô ta lại cắn một miếng táo nữa. “Sau khi ra ngoài, anh nhớ để ý một chút xem bác sĩ Thang có tỏ vẻ như vừa trút được một gán*** không, lần sau gặp mặt hãy nói cho tôi biết.”
Tôi vốn định nói lời từ biệt chính thức với Diệp Thu Vi, nhưng lúc này cô ta lại quay lưng về phía tôi, chẳng nói năng gì. Tôi do dự một lát, cuối cùng liền lẳng lặng rời khỏi phòng bệnh. Vừa ra ngoài cửa, tôi liền nhìn thấy Thang Kiệt Siêu mặt mày tái nhợt, mười Ng'n t đan chặt vào nhau để trên bụng, còn không ngừng lẽ lười *** môi. Nhìn thấy tôi, chỉ sau chưa đầy ba giây mặt mũi anh ta đã hồng hào trở lại, hai bàn tay đang đan chặt thì từ từ buông lỏng, kế đó lại đưa tay tới khẽ vỗ vai tôi, đôi môi cũng không mím nữa, còn hé miệng nở một nụ cười vui vẻ.
Những biến hóa này hiển nhiên đều là hành vi vô thức thể hiện tâm lý vừa trút được gán*** trong lòng của anh ta.
Bắt đầu từ khi nào mà tôi lại có được khả năng quan sát và phán đoán nhạy bén như thế này nhỉ?
Khi đi tới bên cạnh cầu thang, tôi ngoảnh đầu nhìn căn phòng của Diệp Thu Vi một chút. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy cô ta giống như là cô giáo của tôi vậy, còn việc quan sát Thang Kiệt Siêu thì là một bài tập về nhà đơn giản mà tôi cần phải hoàn thành.
Đi ra khỏi khu bốn, nhìn ánh mặt trời rạng rỡ phủ khắp nơi nơi, tôi đột nhiên cảm thấy có một bộ phận nào đó trong linh hồn của mình đã bị nhốt vào trong phòng bệnh đó rồi.
Sau khi rời khỏi Bệnh viện Tâm thần thành phố, tôi lập tức đến tòa soạn để làm một bài báo cáo tổng kết về tình hình trong hai lần gặp mặt vừa rồi, nhân tiện tính toán xem nên làm thế nào để kết nối chuyện của Diệp Thu Vi với chủ đề chính của tháng Chín lại với nhau.
Khi đó, tôi vừa suy nghĩ, vừa tiện tay lập tập tài liệu kia ra xem. Trong quá trình này, tôi dần phát hiện ra sự lạ thường.
Diệp Thu Vi chưa từng thừa nhận, sở dĩ cô ta bị ngất đi trong bữa tiệu R*ợ*u hôm đó là do bị Tạ Bác Văn và Thư Tình thông đồng hãm hại. Vậy vụ *** người đầu tiên, cũng chính là vụ tai nạn mà Thư Tình và Tạ Bác Văn đã gặp phải, hiển nhiên chính là di Diệp Thu Vi dùng một cách thức nào đó để gây ra. Cô ta muốn trả thù hai người đó.
Nhưng, cho dù cô ta có thể dùng biện pháp ám thị để gây ra một vụ tai nạn thì chưa chắc đã có thể đoán trước được chuẩn xác hậu quả của nó. Sự thực cũng chính là như thế, trong vụ tai nạn đó chỉ có Tạ Bác Văn mất mạng, còn Thư Tình thì may mắn sống sót.
Nếu là Diệp Thu Vi, tôi nhất định sẽ dùng biện pháp khác để trả thù Thư Tình lần nữa. Nhưng, dù đã lật hết cả tập tài liệu rồi mà tôi vẫn chẳng thể nhìn thấy cái tên Thư Tình thêm một lần nào.
Thư Tình bây giờ rốt cuộc còn sống hay đã ૮ɦếƭ? Nếu đã ૮ɦếƭ, vậy thì tại sao sự việc lại không được ghi vào trong tập tài liệu này?
Chẳng lẽ cô ta vẫn còn sống?
Nghĩ đến đây, tôi không sau ngồi yên được nữa, thế là vội vàng tới Đại học Z – trường của Diệp Thu Bi – một chuyến. Sau mấy lần nghe ngóng, tôi tới bên ngoài một phòng học ở gần cầu thang của Học viện Hóa học và Phân tử. Trong phòng học, một giọng nữ dịu dàng đang chậm rãi giảng giải các tri thức về hóa học. Tôi đứng cạnh cửa, lẳng lặng ngó mắt nhìn vào phía trong, trái tim lập tức nẩy lên thình thịch.
Cô giáo trên bục giảng trong phòng học phải ngồi trên một chiếc xe lăn.
Tôi đứng chờ bên ngoài cửa một mạch cho đến tận trưa. Đúng mười hai giờ, tiếng chuông tan học vang lên, các sinh viên thi nhau ùa ra phía ngoài. Hai phút sau, tôi đi vào trong phòng học, khẽ ho một tiếng. Cô giáo kia đang thu dọn đồ đạc, nghe thấy thế bền ngoảnh đầu nhìn tôi, chẳng nói năng gì.
“Chào cô.” Tôi đứng ngay cạnh cửa, hỏi: “Xin hỏi cô có phải là cô Thư không?”
“Ô, chào anh.” Cô ta ngẩng lên, gạt nhẹ tóc mai một chút, tồi liền nhìn tôi vẻ tò mò. “Tôi chính là Thư Tình. Anh tìm tôi có việc gì sao?”
Tôi vừa bước về phía bục giảng vừa tự giới thiệu về mình: “Tôi là Trương Nhất Tân, biên tập của một tòa báo. Gần đây tôi đang làm một chuyên đề, có mấy chuyện muốn được hỏi cô Thư một chút.”
“Ra vậy...” Cô ta thở phào một hời, sau đó bèn cười nói với tôi: “Gần đây có mấy tờ tạp chí hóa học từng liên hệ với tôi, thật không ngờ anh còn tự mình tìm tới đây như vậy.” Nói rồi, cô ta liền quay xe đẩy về phía tôi. “Anh là người của tập chí Hóa học Thời đại mới hay là của tuần san Hóa học Vật liệu vậy?”
Tôi đi tới bên cạnh cô ta, cười ngượng, đáp: “Tôi không làm cho tạp chí hóa học. Tôi biên tập cho tờ Nguyệt san Phổ Pháp.”
“Tạp chí pháp luật ư?” Một giây trước đó cô ta còn cười lịch sự, nhưng một giây sau thì đã đờ người ra như bị điện giật. “Anh...”
“Tôi muốn tìm hiểu một chút về Diệp Thu Vi, chẳng hay...”
“Đi ăn cơm thôi cô Thư...” Một người phụ nữu khoảng hai, ba mươi tuổi đẩy cửa đi vào, nhìn thấy tôi thì thoáng lộ vẻ do dự, rồi lại đưa mắt nhìn qua phía Thư Tình. “Cô Thư?”
“Tiểu Mạn, cô tới chỗ cầu thang chờ tôi một lát được không?” Thư Tình xoa hai tay vào nhau, cố làm ra vẻ bình thản nói: “Tôi đang được phỏng vấn, sẽ xong rất nhanh thôi.”
Tranh thủ lúc cô ta trò chuyện với Tiểu Mạn, tôi cẩn thận quan sát cô ta một lượt. Người phụ nữ này thoạt nhìn rất trẻ, hoàn toàn không giống như đã qua tuổi ba mươi, lại có khuôn mặt hình trái xoan, mũi dọc dừa, mắt to tròn, thêm vào đôi môi căng mọng và mái tóc được chải chuốt kĩ càng nữa, thực là một đại mỹ nhân hạng nhất. Hôm đó, cô ta mặc một chiếc váy liền màu hồng nhạt, loại váu rủ tới tận mắt cá chân.
Tôi nhìn chằm chằm vào phía dưới tà váy của cô ta suốt một hồi lâu, nhưng vẫn chẳng thấy đôi chân của cô ta đâu cả.
Sau khi Tiển Mạn rời đi, cô ta nhìn tôi, hạ thấp giọng nói: “ Xin lỗi, ang Trương, anh đi đi, tôi e là không thể giúp gì cho anh được đâu.”
“Không phải là cô có mối quan hệ rất thân thiết với Diệp thu Vi ư?” Tôi ngó nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, rồi cũng hạ thấp giọng nói: “Chuyện của cô ấy, cô nhất định là biết rõ.”
“Từ đâu mà anh biết được chuyện này?” Cô ta trừng mắt lên nhìn tôi, đồng tử chừng như hơi co lại. “Bất kể anh nghe ai nói thì điều đó cũng không phải là sự thật. Tôi với cô ta chỉ là đồng nghiệp mà thôi, chuyện về cô ta tôi chẳng biết được bao nhiêu cả.” Nói rồi, cô ta hơi ngả người về phía sau như thể muốn tránh xa khỏi tôi.
“Nhưng cô ấy nói bọn cô ngay từ thời đại học đã là bạn bè thân thiết của nhau rồi...”
“Anh từng gặp cô ấy ư?” Thư Tình hít vào một hơi khí lạnh, vô thức đưa tay trái lên che miệng, rồi lại nhanh chóng buông xuống. “Từ bao giờ vậy?”
Tôi suy nghĩ một chút rồi thành thật trả lời: “Mới gần đây thôi, cô ấy hiện đang là đối tượng phỏng vấn của tôi.”
“Anh Trương.” Thư Tình hít sâu một hơi, đột nhiên bình tĩnh trở lại, lắc đầu nói: “Xin lỗi, tôi thực sự không thể giúp gì được cho anh.” Cô ta nhìn tôi, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cất giọng mang đầy thâm ý: “Anh Trương, tôi chỉ có thể chân thành khuyên anh mấy lời như thế này, hãy tránh xa Diệp Thu Vi ra, cũng đường điều tra chuyện về cô ta nữa, bằng không, anh nhất định sẽ phải hối hận đấy.”
Nói thực lòng, lời khuyên của Thư Tình đã từng khiến tôi hơi dao động.
Buổi chiều hôm đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều, trong lòng càng lúc cảm thấy bất an. Tôi kỳ thực mới gặp Diệp Thu Vi có hai lần, tổng thời gian gặp gõ thậm chí chỉ vào khoảng nửa tiếng, thế nhưng tôi lại cảm thấy mình đã bị lún sâu vào trong thế giới của cô ta, căn bản không có cách nào tự mình rút ra được.
Bình tâm lại suy xét, cô ta là người đang sống ở nơi kín đáo nhất trong bệnh viện tâm thần cơ mà.
Có lẽ tôi nên nghe theo lời khuyên của Thư Tình, rời xa Diệp Thu Vi từ đây, còn chủ đề chính của tháng Chín, tôi có thể hoàn thành bằng cách đi phỏng vấn các phạm nhân bình thường. Sau đó, tôi sẽ yên tâm công tác, đồng thời chăm sóc tốt cho gia đình, tiếp tục sống một cuộc sống tuy nhạt nhẽo nhưng yên ổn như trước đây.
Đương nhiên, tôi cũng có thể không nghe theo lời khuyên can, tiếp tục tiếp xúc với Diệp Thu Vi, từ đó tìm hiểu sâu hơn về người phụ nữ thần bí khó lường này cùng với thế giới tinh thần cực đoan đến khó có thể tưởng tượng của cô ta, để rồi hoàn thành một lần thám hiểm ngay tại chỗ.
Tôi cứ do dự mãi đến tận khi chiều tối. Có mấy lần, ý nghĩ né tránh Diệp Thu Vi đã chiếm được vị trí chủ đạo trong ý thức tôi, nhưng rất nhanh sau đó một số tin tức trong khu vực tiềm thức đã lại tràn vào khu vực ý thức và tiến hành phản kích, qua đó khiến tôi lần nữa do dự.
Cuối cùng, tôi lôi cuốn sổ ghi chép thông tin liên lạc thời đại học từ trong tủ sách ra, chẳng bao lâu sau đã tìm được số máy điện thoại của thầy Chủ nhiệm khoa năm xưa. Sau khi đầu bên kia nhấc máy, tôi lập tức nghe ra giọng của thầy.
“Ai đó?”
“Thầy Trần, em là Trương Nhất Tân đây.”
“Trương Nhất Tân?” Thầy ngập ngừng khoảng hai giây, rồi cười vang ha hả, nói: “Úi chà, tôi nhớ ra rồi! Những năm qua cậu cứ như là đã bốc hơi rồi vậy, lần họp lớp trước cũng không tham gia! Thế nào, cuộc sống vẫn ổn chứ? Sao tự dưng lại nhớ đến tôi mà gọi điện vậy?”
Tiếp đó tất nhiên là một phen hàn huyên thăm hỏi. Hàn huyên xong xuôi, tôi bèn kể ra nỗi do dự của mình, hy vọng thầy có thể chỉ ra cho tôi một con đường sáng để đi.
“Tiểu Trương.” Thầy suy nghĩ suốt một hồi lâu rồi mới trả lời: “Tôi không biết những năm qua cậu đã trải qua những chuyện gì, do đó khó có cách nào hiểu được tâm trạng của cậu hiện tại. Theo tôi thấy, cả hai lựa chọn đều không có gì là sai, nhưng tôi không thể tùy tiện quyết định thay cậu được, vì như thế là vô trách nhiệm với cậu. Thế này đi...” Thầy im lặng một lát, sau đó nói tiếp: “Tại saocậu không mang theo câu hỏi này mà đi ngủ một giấc, rồi tự hỏi bản thân trong giấc mộng nhỉ?”
Đêm đó, tôi đã mơ một giấc mơ vừa dài vừa phức tạp, sau khi tỉnh dậy tôi kinh ngạc phát hiện mình không còn chút do dự nào nữa.
Tôi quyết định sẽ tiếp tục đi gặp Diệp Thu Vi.
***
Lần thứ ba đi gặp Diệp Thu Vi, người đưa tôi đi vẫn là Thang Kiệt Siêu. Trước cửa phòng bệnh, tôi đưa ra đề xuất muốn được gặp Diệp Thu Vi lâu một chút, nhưng Thang Kiệt Siêu lập tức từ chối.
“Không được, anh Trương.” Anh ta tỏ ra vô cùng kiên quyết. “Bệnh viện đã có quy định, người đến thăm chỉ có thể gặp bệnh nhân tối đa ba mươi phút, dù là một phút cũng không thể quá được.”
Tôi đành khẽ gật đầu, lại lẳng lặng cắn môi, sự hạn chế về thời gian bằng bất kỳ hình thức nào đều có thể mang tới cho người ta một thứ áp lực vô hình. Tôi đi vào trong phòng bệnh, đóng cửa lại. Diệp Thu Vi lúc này đang ngồi bên cửa sổ đọc một cuốn Nguyện san Phổ Pháp, trong bộ dạng có vẻ nghiêm túc vô cùng. Hôm đó, cô ta mặc một chiếc áo phông ngắn lại bó sát màu xanh đen, phía dưới thì là một chiếc quần thể thao rộng rãi màu xanh da trời, so với hai lần gặp mặt lần trước thì rõ ràng là có vẻ trẻ trung hơn hẳn.
Thấy tôi bước vào, cô ta ngẩng lên, chỉnh lại gọng kính một chút, tỏ ý bảo tôi ngồi xuống. Tôi đi tới ngồi xuống bên cạnh bức tường thủy tinh, lại mở cửa trò chuyện. Cô ta thì không hề vội vã, xem báo thêm hơn một phút rồi mới kéo ghế mây tới chỗ đối diện với tôi.
Bước vào cuộc gặp mặt mà mình mong chờ đã lâu, tôi bỗng dưng lại chẳng biết mở lời thế nào.
“Anh Trương.” Diệp Thu Vi ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế mây, hai chân duỗi về phía trước, chân trái gác lên mắt cá chân của bên phải, dáng vẻ hết sức thong dong. “Mảng tâm lý học tội phạm của anh không đến nỗi tệ.”
Tôi khẽ mỉm cười, nói: “Hôm qua khi tôi ra ngoài, bác sĩ Thang quả thực đã tỏ ra rất lo lắng. Khi nhìn thấy tôi, sắc mặt anh ta từ trắng nhợt biến thành hồng hào, hai tay từ đan chặt vào nhau biến thành buông thõng tự nhiên, đôi môi từ mím chặt biến thành hé mở, những điều này có phải là biểu hiện của trạng thái tâm lý vừa buông được gán*** trong lòng không?”
“Ừm.” Cô ta tỏ vẻ hờ hững nhìn tôi. “Chúng ta có thể nói chuyện tiếp được rồi. Anh cứ hỏi, tôi sẽ trả lời, hai bên cùng chân thành với nhau.”
Tôi hít sâu một hơi, cảm thấy toàn thân đều tràn trề sinh lực. Tôi mở tập tài liệu ra, lật đến trang ghi về vụ tai nạn mà Thư Tình và Tạ Bác Văn gặp phải, nói: “Chúng ta đi thẳng vào chuyện chính luôn nhé, đầu tiên hãy nói về Tạ Bác Văn đi. Tại sao cô phải giết ông ta? Ngoài ra, cô làm thế nào mà gây ra được vụ tai nạn xe đó?”
“Hãy bắt đầu nói từ đêm mà trạng thái tâm lý của tôi đột nhiên thay đổi đi.” Cô ta nói: “Hôm trước tôi đã nói rồi, bước ngoặt đêm đó không chỉ thay đổi tương lai của tôi, còn thay đổi cả quá khứ của tôi nữa. Có rất nhiều chi tiết nhỏ mà trước đây tôi không chú ý tới đã đồng loạt chui vào trong khu vực ý thức của tôi.”
“Chuyện về Tạ Bác Văn cô đã nhớ lại được chuyện gì?”
“Trong bữa tiệc đêm đó, chính ông ta đã bỏ thuốc tôi.”
“Cô phát hiện ra điều này như thế nào?” Tôi mở cuốn sổ tay, viết lên đó cái tên Tạ Bác Văn.
“Điều tôi nhớ tới trước tiên là một cử chỉ của ông ta đêm đó. Anh còn nhớ không, tôi từng kể với anh là trong bữa tiệu R*ợ*u đêm đó, khi bảo tôi đi mời R*ợ*u Từ Nghị Giang, ông ta từng vỗ vai tôi đến hai lần.”
“Vậy thì sao chứ?”
“Bản thân hành vi này đương nhiên không có gì lạ thường cả. Những hành vi kiểu như thế này thường do cấp trên làm với với cấp dưới, chuyên gia làm với kể ngoại đạo, hoặc là các bậc về trên làm với con cháu trong nhà, nó vừa thể hiện dự quan tâm lại vừa tỏ rõ địa vị chủ đạo của người thực hiện.”
Tôi cầm Pu't lên, bất giác nhớ tới một cử chỉ mà lão Ngô từng làm với tôi khi tôi tới khu bốn lần đầu. Khi đó, sự tĩnh lặng quá mức làm tôi căng thẳng, lão Ngô nhìn ra được bèn khẽ vỗ vai tôi, lại giới thiệu với tôi về tường cách âm, qua đó khiến nỗi nghi ngoặc và lo lắng của tôi tan đi hoàn toàn. Bây giờ ngẫm lại, việc cậu ta vỗ vai tôi khi đó chính là một hành vi thể hiện sự quan tâm của chuyên gia với người ngoại đạo, đồng thời cũng vô tình tỏ rõ địa vị chủ đạo của cậu ta. Trong các công ty, người cũ cũng thường làm các cử chỉ tượng tự như vậy với người mới.
Tôi viết vào sau hai cái tên Tạ Bác Văn:
Hai lần vỗ vai Diệp Thu Vi, tỏ ý quan tâm và thể hiện địa vị chủ đạo.
“Sau đó thì sao?” Tôi ngẩng lên hỏi.
“Theo lý mà nói, trong tình huống đó làm ra động tác như vậy không có gì bất thường cả. Nhưng ...” Cô ta giơ tay phải lên, đưa bàn tay về phía tôi nói: “Bàn tay là một trong những bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể con người, do đó nó cũng có thể biểu hiện ra những trạng thái tâm lý phức tạp nhất. Khi vỗ tai tôi, ông ta không hề xòe hẳn bàn tay ra mà hơi khum lại một cách vô thức.”
“Hơi khum lại?” Tôi đưa tay khẽ gãi đầu mấy cái. “Đó là sự thể hiện của trạng thái tâm lý gì vậy?”
“Nó thể hiện ông ta căng thẳng, do dự và không thành thực với tôi.” Diệp Thu Vi giải thích. “Trong vô thức, nếu một người đang ung dung bình thản, vậy thì bàn tay của anh ta sẽ xèo ra. Có rất nhiều người khi căng thẳng thường sẽ tìm lấy một thứ gì đó mà nắm vào tay, mục đích chính là để tìm lý do cho việc bàn tay của mình khum lại.”
Tôi vội vàng viết vài sau cái tên Tạ Bác Văn:
Khi vỗ vai bàn tay hơi khum lại, thể hiện sự căng thẳng, do dự và không thành thực.
“Cô chỉ dựa vào điều này mà phán đoán ra được là ông ta đã bỏ thuốc cô ư?”
“Đâu có đơn giản như vậy.” Diệp Thu Vi khẽ lắc đầu. “Tâm lý con người rất phức tạp, không thể chỉ dựa vào một cử chỉ mà phán đoán được.”
“Ừm...” Tôi khẽ gật đầu, buông Pu't xuống, tay phải đưa về phía trước làm tư thế mời. “Xin hãy tiếp tục đi.” Sau khi làm xong động tác này, tôi mới phát hiện bàn tay của mình đang hoàn toàn dang rộng, lòng bàn tay chĩa thẳng về hướng Diệp Thu Vi.
“Tuy chưa thể khẳng định nhưng chi tiết này đã khiến tôi sinh lòng nghi ngờ ông ta.” Cô ta hơi dừng một chút rồi mới tiếp: “Sự hoài nghi này rất nhanh đã khiến tôi nhớ lại nhiều chuyện hơn nữa. Khi khuyên tôi đi mời R*ợ*u, ông ta có nhắc đến tác dụng quan trọng của Từ Nghị Giang trong việc xét duyệt hạng mục này. Nếu một người hết sức xem trọng một chuyện nào đó, vậy thì khi nói tới chuyện này với người khác, anh ta sẽ chăm chú nhìn đối phương, qua đó thể hiện sự chân thành của mình, khiến đối phương tin vào những gì mình nói. Nhưng khi đó, ông ta không hề chăm chú nhìn tôi, còn dõi mắt nhìn qua hướng khác nữa...”
“Vậy tức là khi đó, ông ta không hề thực sự xem trọng chuyện này rồi.” Tôi lộ vẻ suy tư chăm chú nhìn cô ta. “Cô Diệp, tôi có thể cắt ngang lời cô một chút không? Có một vấn đề làm tôi rất tò mò, ý nghĩa thực sự ẩn sau các vẻ mặt cử chỉ, làm sao cô lại biết được vậy? Các công trình nghiên cứu về vấn đề này tôi cũng từng được tiếp xúc một chút, nhưng sự hiểu biết của cô thực sự là quá toàn diện hơn nữa...” Tôi suy nghĩ một chút rồi mới nói tiếp: “Cũng có phần đột ngột quá mức.”
“Quả thực là rất đột ngột. Trong thời gian học thạc sĩ tâm lý học, tôi từng đọc rất nhiều sách về phương diện này.” Diệp Thu Vi giải thích. “Nhưng trước đó, tôi khó có cách nào lý giải và vận dụng được các tri thức trong sách. Sau bước ngoặt kia, một bộ phận năng lực cảm nhận của tôi đột nhiên được kích hoạt, rất nhiều tri thức vốn chỉ từng đọc lướt qua theo đó mà ồ ạt tràn vào trong khu vực ý thức. Bắt đầu từ lúc đó, đối với tôi mà nói, từng cử chỉ, hành động cùng nét mặt nụ cười của người khác đều trở nên dễ hiểu hơn so với ngôn ngữ rất nhiều.”
Tôi không kìm được hít sâu một hơi khí lạnh, sau đó cúi đầu trầm tư.
Thời viễn cổ, con người chắc hẳn chỉ có thể giao tiếp với nhau bằng vẻ mặt và cử chỉ. Về sau, ngôn ngữ trở thành một thứ công cụ giao tiếp mới, phương thức giao tiếp ban đầu vì thế mà thoái trào, bị giấu vào một nơi rất sâu trong gen của con người.
“Xem ra bước ngoặt đó đã khiến một số năng lực nguyên thủy của cô trỗi dậy. “Tôi gật đầu trầm ngâm nói:” Tôi có thể hiểu như vậy được không?”
“Anh hiểu thế nào cũng được, mấu chốt là phải trông vào hiệu quả.” Rồi cô ta lại tiếp: “Vẫn trong bữa tiệc R*ợ*u đêm đó, tôi còn nhớ lại được những biến hóa xuất hiện thoảng qua trên khuôn mặt của Tạ Bác Văn khi đưa ly R*ợ*u của mình cho tôi.”
“Cụ thể là sao?” Tôi nôn nóng hỏi dồn.
“Trong vòng một giây, ông ta đã liên tục chớp mắt ba lần, cuối cùng còn nhắm mắt lại chừng nửa giây. Sau đó, ông ta vô thức mím chặt môi. Lúc ấy tôi là phụ nữ có thai, hơn nữa còn suýt bị ngã, thế mà ngay đến một câu an ủi theo phép lịch sự ông ta cũng chẳng nói ra được.” Cô ta không đợi tôi hỏi đã giải thích luôn: “Chớp mắt và nhắm mắt chứng tỏ ông ta không muốn nhìn thấy tôi, hoặc là một số chuyện sắp xảy ra và có liên quan tới tôi. Mím chặt môi lại chứng tỏ áp lực mà ông ta phải chịu đột nhiên tăng vọt. Vì thế mà tôi phán đoán ông ta có khả năng đã biết trước đêm đó tôi sẽ gặp phải điều gì.”
Tôi hít sâu một hơi, vô thức nhắm chặt mắt lại.
“Anh xem, thị giác có thể ngăn cản hành vi.” Cô ta nhìn tôi, nói: “Khi người ta không muốn tiếp nhận một chuyên nào đó thì sẽ vô thức làm ra hành động như vậy.”
Cô ta có thể dễ dàng nhìn thấu nội tâm của tôi, điều này khiến tôi cảm thấy rất mất tự nhiên. Tôi né tránh ánh mắt của cô ta theo bản năng, thế rồi liền cúi xuống, bất ngờ phát hiện tay trái của mình đang giữ chặt mép của cuốn sổ tay, tay phải thì nắm chặt cây Pu't bi nước mà mình đã dùng được hơn một năm rồi. Tôi nhận ra rằng mình tuy đang cúi đầu hòng che giấy sự căng thẳng và bất an của bản thân, vậy nhưng động tác vô thức ở đôi tay đã khiến điều này bị lộ ra hết sức rõ ràng.
Trong khoảnh khắc đó, tôi nhận thức rõ được rằng ở trước mặt Diệp Thu Vi, mình kỳ thực không cần phải che giấu bất cứ tâm trạng nào.
“Cô Diệp.” Tôi lấy hết can đảm, thoáng lộ vẻ lúng túng ngẩng đầu lên nhìn cô ta. “Xin hãy nói tiếp đi.”
“Ngoài thế ta, tôi còn nhớ lại được mười mấy chi tiết nhỏ nhặt khác, có điều xin phép không kể hết ra ở đây với anh.” Cô ta liếc nhìn đôi tay của tôi một chút, nở một nụ cười hết sức kín đáo. “Tóm lại, trong đêm xuất hiện bước ngoặt đó, theo bản năng tôi biết được mọi chuyện xảy ra trong bữa tiệc R*ợ*u kia khó tránh khỏi mối liên quan với Tạ Bác Văn. Nhưng khi đó tôi còn chưa thích ứng được với trạng thái mới của bản thân, thế nên tuy trực giác đã hết sức mãnh liệt nhưng tôi vẫn không được tự tin cho lắm.”
“Hẳn là cô muốn gặp trực tiếp ông ta, sau đó mới đưa ra phán đoán.” Tôi lập tức đoán ngay ra ý của cô ta.
“Đúng vậy.” Cô ta tặng cho tôi một ánh mắt khen ngợi. “Tôi nhất định phải gặp ông ta một lần, vậy thì mới có thể đưa ra phán đoán chính xác nhất. Nhưng khi đó, tôi đã đột ngột trở nên hết sức lý tính tồi. Tôi biết, mình không thể trực tiếp đi tìm ông ta được, vì như thế thì lộ liễu quá. Tôi nhất định phải đợi, đợi cơ hội gặp mặt ông ta tới một cách thật tự nhiên.”
“Xét về mặt đạo nghĩa và theo phép lịch sự, chắc ông ta cần phải đến thăm chồng cô không ít lần đúng không?” Tôi đưa ra ý kiến của mình.
“Ừm.” Cô ta cầm cốc nước lên, khẽ nhấp một ngụm, sau đó nói tiếp: “Năm ấy, sau Tết Dương lịch là Tết Lạp Bát [5]. Sáng hôm đó, ông ta thay mặt tổ nghiên cứu khoa học đến bệnh viện thăm chồng tôi, nhân tiện mang tới cho tôi một hộp cháo. Trước khi xuất hiện bước ngoặt kia, tôi chưa từng hoài nghi ông ta, do đó ông ta cũng không đề phòng gì tôi cả. Sau khi bắt đầu trò chuyện không lâu, tôi giả bộ vô tình nhắc đến chuyện xảy ra trong bữa tiệc R*ợ*u đêm đó.”
[5] Tết Lạp Bát là một ngày tết truyền thống của Trung Quốc, được tổ chức vào ngày mùng 8 tháng 12 âm lịch hằng năm, vào ngày này người dân có lập tục ăn cháo Lạp Bát. Ngày tết này ban đầu mang ý nghĩa là cúng tế tổ tiên và thần ling, cầu chúc cho mùa màng bội thu, người người may mắn, nhưng về sau đã biến đổi và trở thành ngày tết của Phật giáo. Tương truyền vào ngày này Phật Thích Ca Mâu Ni đã đắc đạo bên dưới gốc bồ đề và sáng lập nên Phật giáo – ND.
Tôi đưa tay vân vê cằm, nhìn cô ta bằng ánh mắt chờ mong.
“Ông ta không ngừng an ủi tôi, lại khẽ vỗ vai tôi. Bàn tay của ông ta vẫn không xòe ra hoàn toàn, có điều đã bớt khum hơn trong bữa tiệc R*ợ*u đêm đó, chứng tỏ ông ta tuy không còn căng thẳng nữa nhưng vẫn có chuyện gì đó giấu tôi, hoặc cũng có thể ông ta còn cảm thấy hơi áy náy với tôi nữa.”
Tôi vừa gật đầu vừa ghi lại từng chi tiết nhỏ mà cô ta kể vào trong sổ tay.
“Có một chuyện này tôi còn chưa kể với anh.” Diệp Thu Vi kể tiếp.” Sau khi xảy ra chuyện đó mấy ngày chồng tôi mới đi báo án, cho nên khi điều tra, người ta không thể nào dựa vào biện pháp y học để tìm ra nguyên nhân tôi hôn mê được nữa. Phía cảnh sát cũng từng hoài nghi ly R*ợ*u đó, nhưng lại chẳng thể tìm ra chứng cứ. Trên tòa, Từ Nghị Giang thừa nhận tất cả mọi việc đã làm với tôi, nhưng tỏ ý rằng bản thân cũng không rõ tại sao tôi lại bị ngất đi như thế. Tòa án cuối cùng đã tin vào những lời này của ông ta, cho rằng tôi bị hôn mê là do đang ở trong thời kỳ thai nghén.
“Có hơi khiên cưỡng.” Tôi khẽ lắc đầu.
“Đúng vậy, nhưng tôi có thể cảm giác được, khi đó bất kể là nhân viên công tố, Từ Nghị Giang hay là thẩm phán, tất cả đều hy vọng vụ án này có thể kết thúc nhanh một chút.”
Tôi lẳng lặng cắn môi một cái, biết rằng bên trong ắt có nội tình, nhưng vì không muốn cắt ngang dòng suy nghĩ của Diệp Thu Vi nên không hề đưa ra câu hỏi.
“Tất cả mọi người đều không còn gì nghị gì về nguyên nhân tôi hôn mê, nhưng tôi biết sự việc không đơn giản như thế.” Cô ta lại kể tiếp: “Hôm đó, tôi cố rặn ra mấy giọt nước mắt, dùng giọng vừa ấm ức vừa nghi hoặc nói với Tạ Bác Văn: “Thầy Tạ, hôm đó tại sao em lại ngất đi chứ? Thầy nói xem, liệu có phải là Từ Nghị Giang đã bỏ thuốc em không?”.”
“Ông ta đã nói thế nào?” Tôi nôn nóng hỏi dồn.
“Ông ta tiếp tục an ủi tôi, nói ra những lời đại loại như Tiểu Diệp, chuyện đã xảy ra rồi thì hãy để cho qua đi, cô không thể sống mãi trong sự đau thương được. Cô cần phải phấn chấn lên, Tần Quan vẫn còn cần sự chăm sóc của cô đấy...” Cô ta cầm cốc nước lên, nhưng lần này lại không uống ngụm nào. “Tôi tỏ vẻ như thể mình vô cùng cố chấp, không ngừng lẩm bẩm một mình trước mặt ông ta, nói mình nhất định là đã bị bỏ thuốc. Kế đó, tôi bắt đầu liệt kê tên của từng loại thuốc ra, đồng thời ngấm ngầm quan sát phản ứng của ông ta.”
Tôi căng thẳng lắng nghe, đồng thời cầm Pu't lên, chuẩn bị ghi chép bất cứ lúc nào.
“Các loại thuốc gây mê dạng thường thấy còn có thể hòa tan trong R*ợ*u, tôi nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có mấy loại mà thôi. Hơn nữa, chúng còn là do Tạ Bác Văn giảng giải cho tôi nghe hồi học tiến sĩ.” Cô ta hít thở đều đều, giọng nói bình tĩnh như thể đang đọc lời thoại kịch bản vậy. “Tôi để tay lên trán, giả bộ nôn nóng nói: “Thầy Tạ, thầy phân tích giúp em một chút, là Phenobarbital? Scopolamine? Hay là Atropinaol?” Cứ mỗi khi nói ra tên một loại thuốc, tôi lại dừng lại khoảng hai giây, đồng thời khẽ gõ bàn mấy cái.”
“Tại sao lại phải gõ bàn?”
“Đó là cách để làm phân tán sự chú ý, giảm bớt ý thức để phòng của ông ta.” Diệp Thu Vi giải thích. “Biên pháp này tôi được học từ năm 2004, vậy nhưng mãi đến lúc đó mới dùng lần tiên.”
Tôi khẽ gật đầu, đồng thời dùng những chữ có âm đọc tương tự để ghi lại tên của mấy loại thuốc mà cô ta nhắc tới [6], sau đó hỏi: “Vậy ông ta có phản ứng như thế nào?”
[6]. Chữ Trung Quốc là loại chữ biểu ý chứ không phải biểu âm, do đó cùng một âm đọc có thể có rất nhiều chữ viết khác nhau, nếu không có sự am hiểu nhất định về thứ mình đang nghe thì khó có thể viết ra chính xác tên của nó trong tiếng Trung được – ND.
“Ông ta liên tục vỗ vai tôi, muốn qua đó để an ủi. Nhưng khi tôi nhắc đến Scopolamine, bàn tay ông ta đột nhiên trở nên cứng đờ, rốt cuộc không thể vỗ vai tôi thêm nữa. Kế đó, ông ta lùi về phía sau hai bước, ngồi xuống một chiếc ghế ở chỗ đối diện tôi, tiếp tục nói ra những lời an ủi.”
“Hẳn là ông ta đã cảm nhận được sự uy hiếp từ trên người cô, thế nên mới muốn giữ khoảng cách với cô.” Tôi dựa vào cảm giác của mình mà đưa ra phán đoán. “Đúng vậy không?”
“Về cơ bản là đúng.” Cô ta khẽ gật đầu, sau đó lại kể tiếp: “Khi đó tôi đã đại khái nắm được tình hình, có điều để cho chắc chắn, tôi quyết định thử thêm lần nữa. Sau khi trò chuyện vu vơ thêm một lúc, tôi thay đổi trình tự cho thêm vào mấy loại thuốc mới, thế rồi liền nói ra tên của sáu bảy loại thuốc khác nhau. Trước đó, bất kể là khi nhìn thấy tôi hay là nhìn thứ gì đó khác, ông ta đều hướng thẳng ánh mắt về phía trước. Nhưng khi tôi nhắc đến Scopolamine một lần nữa, ông ta lại đột nhiên cúi đầu, đồng thời nhanh chóng rụt chân vào dưới gầm ghế, chân trái còn quấn lấy một cái chân ghế nữa.”
“Tôi hiểu rồi.” Chẳng dễ dàng gì bắt gặp những động tác mà mình hiểu được, tôi vội vàng tiếp lời: “Giấu hai chân đi và cúi đầu đều là biểu hiện của tâm trạng lo lắng khi gặp phải sự uy hiếp.”
“Kế đó, tôi giả bộ bình thản hỏi: “Thầy Tạ, công thức hóa học của Scopolamine là như thế nào ấy nhỉ?” Ông ta ngẩng lên, trong mắt lộ ra những tia sợ hãi hết sức rõ ràng. Nhưng một giây sau đó ông ta lại cố gắng mở to mắt, cố kìm nén không để nỗi sợ hãi thể hiện ra ngoài nữa, thế rồi liền cười nói: “Úi chà, lâu lắm rồi không tiếp xúc với thứ đó, tôi quên mất rồi.”.”
“Cố gắng gạt bỏ mối liên quan, đồng thời còn nói dối một cách quá ư lộ liễu.” Tôi bất giác bật cười thành tiếng, kế đó lại tiếp tục trích dẫn các tri thức mà mình từng được xem trong sách: “Càng cố gắng gạt bỏ mối liên quan, lại càng chứng tỏ người đó đang chột dạ. Cô Diệp, cách nói này có chính xác không?”
“Chính xác.” Cô ta nói. “Sau đó tôi còn tìm cơ hội thăm dò thêm mấy lần, và phản ứng của ông ta đều nằm trong dự liệu của tôi. Lúc đó tôi có thể hoàn toàn xác định, ông ta đã bỏ vào trong ly R*ợ*u đưa cho tôi một lượng lớn Scopolamine.”
Tôi ghi lại tỉ mỉ quá trình Diệp Thu Vi thăm dò Tạ Bác Văn vào trong sổ tay, sau khi trầm tư một lát liền không kìm được tò mò: “Cô Diệp, cô vừa nói tới cái gì mà sco... cái gì mà mine, đó rốt cuộc là thứ gì vậy.”
“Đó là một loại thuốc amin nguồn gốc tự nhiên do thực vật tạo ra, có thể gây ra tác động tới công năng của vỏ não, hiệu quả cực nhanh và rõ ràng, khiến người ta hôn mê và mất đi thần trí, từ đó rơi vào trạng thái bị thôi miên.” Cô ta giải thích. “Chắc anh có biết tới thứ thuốc mê ௱ô** Hãn dược nổi tiếng thời cổ đúng không? Thành phần chủ yếu của nó chính là thứ này đấy.”
Tôi giật mình hiểu ra, bèn khẽ gật đầu, sau khi ghi chéo sơ lược một chút bèn hỏi tiếp: “Sau khi xác định được ông ta là người bỏ thuốc, cô liền quyết định sẽ trả thù ư?”
“Không.” Cô ta đưa ra một đáp án khiến tôi khá bất ngờ. “Khi đó tôi căn bản chưa hề nghĩ tới việc *** ông ta.”
“Vậy tại sao...”
“Bởi vì Thư Tình.” Cô ta chớp mắt hai cái thật nhanh. “Ý nghĩa *** bằng phương pháp ám thị chính là vì cô ta nên mới xuất hiện.”
Tôi cúi xuống, nhanh chóng tìm thấy cái tên Thư Tình trong quyển sổ tay, liền hít sâu một hơi và chậm rãi thở ra. Khi ngẩng lên, tôi bất giác nhớ tới tấm dung nhan xinh đẹp của Thư Tình cùng với những lời khuyên mang đầy thâm ý.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc