Đừng Khóc Kẹo Ngọt - Chương 17

Tác giả: Lê Tiêm

“Đêm nay tôi làm chủ, mời hai vị đi ăn.”
“Thật ngại làm cho Nguyên tiên sinh tốn kém, xin hỏi Hiệp tiểu thư đi thay được không?” Hòang tiên sinh mỉm cười, chỉ thẳng tên người anh muốn tiếp khách.
Anh làm như nơi này là quán R*ợ*u a! Trả lại tiểu thư đó cho tôi, anh đi tìm ૮ɦếƭ đi!
“Hiệp tiểu thư thật không tiện.” Nguyên Hạo chịu đựng một bụng đầy lửa từ chối, ý tứ bảo vệ thực rõ ràng.
“Không cần lâu đâu, một giờ thôi.” Hoàng tiên sinh thực kiên trì: “Hiệp tiểu thư, cô thấy sao?” Anh ta thậm chí tiểu nhân trực tiếp hỏi Tương Quân.
Cô nên trả lời như thế nào? Hiện tại như là lúc ở Nhật bản, Hoàng đồng muốn cô xem mắt, cô cự tuyệt không phải, đáp ứng cũng không xong, tiến thoái lưỡng nan.
“Tôi…”
Cô còn lo lắng? Nguyên Hạo đều muốn phun hỏa với tiểu ngu ngốc này, lại cùng tình huống khi đó ở Nhật bản giống nhau, anh đã nói qua, anh không cần nhân viên của mình dùng phương thức như vậy đạt thành mục đích, anh khinh thường chuyện như vậy, hơn nữa, cô là bạn gái của anh thì phải? Cô vốn nên cự tuyệt, anh cho cô đặc quyền, cho phép cô bốc đồng nói không cần, mà anh sẽ lấy thận phận ông chủ kiêm bạn trai giải quyết chuyện này, anh rất thỏa mãn!
Nhưng mà anh đối với cô rất hiểu biết, cô ngu ngốc tuyệt đối sẽ miễn cưỡng chính mình đáp ứng chuyện mình không muốn làm.
“Đây là vinh hạnh của tôi.”
Ngay lúc Nguyên Hạo định mở miệng thay cô từ chối, Tương Quân chính mình đáp ứng rồi.
“Tôi thực mong chờ.” Hàong tiên sinh hai mắt đều snág: “Tôi có rất nhiều lời muốn nói với cô, Hiệp tiểu thư.”
“Ách…” Cô nên nói cái gì đây?” Tôi cũng vậy.” Vừa nói ra khỏi miệng, Tương Quân chợt thất thần. Chậm đã, cô nói gì đó?
“Tôi đây mong đêm nay mọi người sẽ tán gẫu thật vui vẻ.” Nguyên Hạo giọng nói lạnh, ánh mắt cũng lạnh, nhưng khóe miệng vẫn là giơ lên.
Khách hàng không biết, nhưng mọi người ở “Cương” biết rõ, thời điểm Nguyên Hạo giận tới cực điểm, chính là đưa ra sắc mặt này, sẽ quỷ rống quỷ kêu không cần lo lắng, anh la lối thì sẽ không sao, nhưng một khi anh lộ ra vẻ mặt này, liền đại biểu có người sắp gặp họa.
Tương Quân nhìn chung quanh phòng họp nhóm đồng nghiệp tham dự hội nghị, theo thần sắc đồng tình của bọn họ hiểu được, cái người gặp họa kia là cô…
Một chút buổi tối kia thực sự là một giậy như một năm.
Nguyên Hạo tức giận, Tương Quân rất rõ ràng, anh giận cô đến đòi mạng, bởi vì cô đáp ứng đến cuộc hẹn ăn tối này, tham dự buội tiệc tối cũng chỉ bốn người bọn họ, người phụ nữ vẫn làm cho cô thực tự ti kia vẫn cùng Nguyên Hạo nói chuyện phiếm, một dáng vẻ thực vui vẻ.
“Đây là cái gì?” Trương Tư Lâm ngồi ở bên người Nguyên Hạo, nghiêng người qua bắt lấy vòng trên cổ anh, thân mình kề thaật gần, một tay nắm vòng cổ thủy tinh kia.
Hình ảnh kia làm đau ánh mắt Tương Quân, không được, không thể, Nguyên Hạo rất để ý vòng cổ kia, tin tưởng mảnh thủy tinh mang đến từ trường tốt, anh không thích cho người chạm vào!
Chỉ có cô là ngoại lệ, chỉ cô có thể chạm vào vòng cổ của anh, chỉ có cô có thể.
“Hử? Lam thủy tinh của Tây Ban Nha?” Trương Tư Lâm nghi hoặc không xác định.
“Cô rất biết hàng.” Nguyên Hạo kinh ngạc không ai có thể nhận ra được loại thủy tinh khó gặp như vậy, huống chi đối tượng còn là một người phụ nữ.
“Chưa thấy qua lớn như vậy, lam thủy tinh Tây Ban Nha thường chỉ có hai mặt, không có một khối, hơn nữa rất ít khi nào to hơn năm cm, cái của anh tỉ lệ không sai, bên trong màu vàng hẳng là hoàng kim đi? Rất đáng tiếc, anh không nên mài, nên giữ lại quặng thô!” Trương Tư Lâm kề thật sự gần, quan sát tỉ lệ cùng độ cứng: “…làm chi nhìn tôi như vậy? Phụ nữ không thể có hứng thú với khóang thạch sao?”
“Không, chính là cảm thấy cô vẫn làm cho tôi thực bất ngờ.” Anh đáng lẽ nhanh rút thủy tinh về, nhưng là bởi vì đối phương biết hàng, anh vốn cũng không ngăn cản, quyết định cho cô xem thêm một phút đồng hồ.
Anh kết không ít bạn là người nhiệt tình thích cất chứa khoáng thạch, thấy lam thủy tinh của anh ai cũng kinh ngạc vì thiên nhân, Nguyên hạo đã thành thói quen, chính là đây là lần đầu tiên gặp được phụ nữ biết hàng, cảm giác này rất mới mẻ.
“Tuy rằng mài qua, nhưng kỹ thuật tốt lắm, cắt thực sự hoàn mỹ… A, thương lượng một chút, đưa tôi đi!”
“Không có cửa đâu.” Nguyên Hạo cười cho cô bốn chữ.
Ánh mắt Nguyên Hạo khích lệ, tán thưởng, thưởng thức cùng với ngoại lệ của anh, đủ loại đều làm cho Tương Quân khổ sở…
“Hiệp Tương Quân…Cô thật sự không nhớ rõ tôi sao?” Hoàng tiên sinh nhìn thẳng mặt Tương Quân, bất đắc dĩ nói.
Tương Quân thu lại cảm xúc khổ sở, xấu hổ cười với khách hàng: “Thực sự có lỗi, tôi đối với Hoàng tiên sinh không có ấn tượng.”
“Tôi gọi là Hoàng Thế Khải, cô có hay không một chút ấn tượng?”
“Hoàng Thế Khải?” Tương Quân cảm thấy tên này rất quen thuộc.
“Xem ra thật sự không nhớ rõ…Tôi chính là bạn cùng tổ học tự nhiên thời tiểu học với cô, người hại cô cùng Nguyên Linh cãi nhau, không nhớ rõ sao? Chúng ta cùng nhau nuôi tằm cưng, cô vẫn nói đó là sâu lông, cho nên tôi liền cố ý lấy tằm cưng dọa cô.”
Trí nhớ xa xôi mơ hồ hiện về, vẻ mặt Tương Quân từ nghi hoặc chuyển sang kinh ngạc.
“Hoàng Thế Khải! Tôi nhớ ra rồi, bạn thật là Hoàng Thế Khải? Trời ạ! Bạn khác thiệt nhiều nha?” Tương Quân hoảng sợ, ấn tượng của cô đối với Hoàng Thế Khải là cái thổ bá vương thích khi dễ người, tuy rằng trong lớp khác các nữ sinh đều nói anh ta đẹp trai, nhưng cô chán ghét anh ta, bởi vì anh ta không chỉ một lần hại cô cùng bạn tốt cãi nhau: “Mình không nhận ra được làn bạn.”
“Mình cũng hiểu được mình trở nên trưởng thành chính chắn, bạn không biết là sao?” Hoàng Thế Khải thấy cô thả lỏng cảm xúc, thậm chí còn lộ ra tươi cười, anh ý cười càng sâu.
Tốt lắm, cô còn nhớ rõ anh.
“Mình luôn chờ bạn nhận ra, nhưng thực làm cho người ta thương tâm, bạn quên mình.” Anh giả bộ như thật nói.
“Nguyên Linh rất đắc ý khoe với mình, ngay lúc bạn ấy nhận ra bạn, bạn liền nhận ra bạn ấy…” Thấy mặt cô lộ ra kinh ngạc, anh cười giải thích: “Thực kinh ngạc mình và Nguyên Linh còn liên lạc sao? Bạn ấy không nói cho bạn sao? Thật sự là hơi quá đáng, vị hôn phu của bạn ấy là bạn tốt của mình. Tương Quân, bạn cũng tực quá đáng, thế nhưng không nhớ rõ mình, chúng ta trước đây cảm tình còn tốt lắm.”
Sao mà cảm tình tốt lắm? Anh ta chính là một nam sinh thối thích khi dễ cô.
Hiệp Tương Quân không mang thù, chuyện tình quá khứ đều cho qua, đối với bạn học cũ cô không có nhận ra, cô cảm thấy thực áy náy.
“Cái kia, mình…Thực xin lỗi nha.” Cô chỉ nhớ rõ Nguyên Linh, bởi vì bạn ấy là bạn tốt nhất thôi, đương nhiên còn có Nguyên Hạo, đối tượng khi cô còn nhỏ có thời kì vụng trộm thầm mến.
Thổi phù một tiến, Hoàng Thế Khải cười thành tiếng: “Tương Quân, bạn vẫn đáng yêu như trước.”
Mặc danh kì diệu được khích lệ, Tương Quân thẹn thùng đỏ mặt.
Cô khóai trá nói chuyện phiếm cùng người đàn ông khác, ở trong mắt Nguyên Hạo, dấm chua lại bốc lên.
Hơn nữa thân là đàn ông có trực giác, cùng với hành vi Hoàng Thế Khải mang người khác đến giữ anh lại, hết thảy đều thực rõ ràng.
“Thật có lỗi a, chuyện xem mắt làm cho bạn xấu hổ, lúc ấy mình chỉ muốn cự tuyệt sắp xếp của ông, cá tính của mình bạn rất rõ ràng, trước đây mình chính là một người cố chấp, Nguyên Linh bảo mình không được tới gần bạn, mình lền nhất định phải đoạt lấy, làm chuyện gì đều với bạn cùng một chỗ, thầy giáo bảo mình không được khi dễ bạn, mình cũng nhất định phải khi dễ bạn đến khóc mới thôi.”
“Cho nên chỉ vì phản đối mà phản đối? Mình nghĩ đến bạn thức chán ghét mình.” Tương Quân không nghĩ đến bạn học cũ lại đề cập đến ý nghĩa của chuyện cũ.
Một bên Nguyên Hạo nghe, một bên có lệ vẫn ồn ào không ngừng, Trương Tư Lâm không cho người khác có không gian thở dốc, anh không biết nên giận Tương Quân chậm hiểu, vẫn là vui vẻ cô quá chậm hiểu, đến nỗi không nghe ra ám chỉ trong lời nói Hoàng Thế Khải.
“Chán ghét bạn sẽ không trộm hôn bạn.” Hoàng Thế Khải cười nói: “Đối tượng nụ hôn đầu của bạn hẳn là mình đi?”
Nghe thấy những lời này, lửa giận của Nguyên Hạo công tâm, chén R*ợ*u khéo léo trong tay phút chốc bị một lực lớn nắm phá.
“Nguyên Hạo, Nguyên Hạo! Anh không sao chứ?” Trương Tư Lâm bị dọa đến kêu lên thất thanh, nhìn thấy em họ triển khai thế tấn công, lại nhìn hướng Nguyên Hạo bị em họ của cô nhờ cô bám trụ, ai có mắt đều nhìn ra được, Nguyên Hạo ghen ghét dữ dội a!
Nghe thấy Trương Tư Lâm kinh hô, Tương Quân lo lắng nhìn phía Nguyên Hạo nhưng còn không kịp mở miệng, lại bị Hoàng Thế Khải lời nói không dứt đè lên.
Nguyên Hạo vứt mảnh nhỏ thủy tinh trong tay, hòan hảo vận khí anh tốt, tay nhưng lại không có bị thương, nhớ tới trên mặt anh tối tăm, trước đó vài ngày là ngày bàn công việc, Hoàng đổng từng yêu cầu anh mang Tương Quân đến Nhật Bản, nhưng anh cự tuyệt, cũng đối với lão nhân gia nghiêm chính nói rõ, nội trong một năm, anh sẽ đem Tương Quân gả vào cửa, dùng hôn nhân trói chặt cô.
Chẳng lẽ Hoàng đổng không nói cho cháu trai ông, Tương Quân là người phụ nữ của anh sao?
“Chuyện tình trước đây cứ cho qua đi, bạn không cần cảm thấy xấu hổ.” Không cho Tương Quân cơ hội dời đi ánh mắt nhìn Nguyên Hạo, anh quấn quít lấy Tương Quân nói chuyện, lời anh nói cùng chuyện anh làm hoàn toàn tương phản, muốn cô xấu hổ mới cố ý nhắc tới: “Có vẻ làm mình hối hận là, mình sau đó mới thấy ảnh chụp người xem mắt, cảm thấy người đó thực nhìn quen mắt, tò mò hỏi tên và tuổi, mới phát hiện hóa ra là mối tình đầu của mình, đáng tiếc, mình bỏ lỡ.”
Hóa ra ngày đó xem mắt anh ta cũng không đi dự, khó trách Hoàng đổng chưa cùng bọn họ so đo. Tương Quân vừa nghĩ, một bên quay đầu lo lắng nhìn Nguyên Hạo chăm chú, thẳng đến khi xác định anh không có việc gì, mới yên lòng.
Hoàng Thế Khải cười nhẹ, hơi hơi quay đầu cầm lấy ly R*ợ*u trên bàn uống một ngụm, xuyên thấu qua ly nhìn một hướng khác, hướng Nguyên Hạo khiêu khích liếc mắt một cái.
Liếc mắt một cái kia làm cho Nguyên Hạo hiểu được, người này mục đích đến Đài Loan không chỉ là vì dự án hợp tác mà thôi, còn có ý đồ khác.
Tiểu quỷ đáng ૮ɦếƭ, ngươi tưởng được à!
*** bụng có lửa thiêu đốt, anh áp lức bốc lên lòng đố kị.
“Tương Quân, theo giúp mình uống hai ly đi.” Hòang Thế Khải cầm lấy chén R*ợ*u, hướng Tương Quân kính R*ợ*u.
Nguyên Hạo lập tức vươn tay dài, đem R*ợ*u trong tay cô ςướק về: “Hoàng tiên sinh muốn uống R*ợ*u, tôi nên phụng bồi.”
Nguyên Hạo dùng phương thức của đàn ông, đáp lại thư khiêu chiến Hoàng Thế Khải quăng đến.
Anh nhớ lại một ly liền say, anh mới sẽ không cho cô uống R*ợ*u, nhưng là theo người đàn ông khác uống, nếu gặp được giống anh người đàn ông có ý xấu đem cô ăn thì làm sao bây giờ?
Anh quyết định dùng R*ợ*u dìm ૮ɦếƭ tiểu vương bát đản này! Dòm ngó phụ nữ của anh, anh sẽ làm cho Hoàng Thế Khải biết, cái gì gọi là chỉ còn đường ૮ɦếƭ!
Mang theo tâm tình phân cao thấp với nhau, Nguyên Hạo rót vào ly Hoàng Thế Khải R*ợ*u trong suốt không màu, nhưng độ cồn cao tới năm mươi tám độ.
Khiến cho tiểu vương bát đản hàng năm đi đến nước Anh cùng Nhật bản này một chút kiến thức, sản phẩm cao lương nổi tiếng lợi hại ở Đài Loan!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc