Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh - Chương 33

Tác giả: Hữu Ảnh Vô Tung

Anh là người nói dối

Trần Diệu Thiên ở bên cạnh đột nhiên cười ra tiếng, cô gái kia hình như thấy anh cười nên can đảm tăng lên, lắc lắc thân hình như rắn nước, nháy mắt tiếp tục nói, “Kì thật cũng không phải là dì, bây giờ các bà dì đều đi đánh mạt chược cả rồi, cô là bác gái thôi!”
=_=|||
Tôi bị cô ta làm cho chán nản hết chỗ nói, Trần Diệu Thiên đứng ở kế bên vỗ vỗ mặt tôi, cười nói, “Bà xã không nên tức giận, các cô ấy đều là người quái dị, ghen tị với em đấy thôi!”
“Mĩ nam, anh nói là…………” Trần Diệu Thiên liếc mắt tới, cô gái kia thật thức thời im lặng, trên mặt hiện ra sợ hãi. Trần Diệu Thiên ôm vai tôi đi qua bên cạnh cô ấy mà cô ấy vẫn ngẩn người đứng bất động.
“Này………em thật sự nhìn già như vậy sao?” Tôi kéo áo Trần Diệu Thiên, rầu rĩ hỏi.
Anh cúi đầu, dùng sức nhéo hai má tôi, cười nói, “Già nhất là tiểu lão thái thái nhà anh!”
“……….Anh chán ghét!” Tôi tức giận giậm chân, anh cười ha ha, ôm sát tôi.
Vào trong quán Bar, tiếng nhạc ầm ĩ làm tôi chấn động tay chân. Trần Diệu Thiên kéo tay tôi đi vào phía bên trong, đi xuyên qua những người đang điên cuồng nhảy múa. Những ngọn màu cao áp liên tục chiếu rọi xuống sàn nhảy, những người trước mắt cứ như chợt hiện chợt khuất, khung cảnh quỷ dị vô cùng. Tiếng nhạc đinh tai nhức óc không chỉ tàn phá màng tai của tôi mà còn làm cho tim tôi đập ‘bùm bùm’ hỗn loạn. Tôi rất muốn giữ chặt Trần Diệu Thiên nói chúng ta ra ngoài nói chuyện đi nhưng ở trong này ngay cả muốn hô to câu đó mà cũng chẳng nói được.
Tôi bị anh nắm kéo xuyên qua một đường, cũng mà là chỉ cần nắm chặt tay anh, cho dù bốn phía đều là yêu ma quỉ quái cũng không đáng sợ nữa. Không lâu sau anh đã kéo tôi đến ngồi ở sô pha trong một góc khuất nhỏ. Bồi bàn đi tới, thắp sáng nến trên bàn chúng tôi, lúc này tôi mới phát hiện thì ra trên bàn còn có một ngọn nến xinh đẹp nha. Cậu ta đưa menu R*ợ*u ra, Trần Diệu Thiên chọn vài thứ.
Tôi bỗng dưng phát hiện Trần Diệu Thiên thật hợp với khung cảnh này, rất rất hợp. Tuy rằng anh mặc quần áo không hoa hòe lòe loẹt, hơn nữa là đang mặc áo sơ mi cùng quần Jean nhưng không hiểu sao làm cho người ta cảm thấy rất có hương vị, có cảm giác như là bất cần đời. Hơn nữa khi anh kéo cổ áo, lộ ra xương quai xanh thì có một loại mình hoặc gợi cảm không ngăn được.
Bồi bàn đi rồi, anh ôm tôi ngồi vào trên đùi anh, lớn tiếng nói bên tai tôi, “Thế nào? Không nên tới nên này đúng không, có cảm giác gì?”
Tôi không khỏi ôm chặt anh, lớn tiếng nói, “Âm nhạc cùng ánh đèn ở đây thật dọa người! Bị bệnh tim mất!” Tôi ôm ***, nói “Trái tim đập thật nhanh, tiết tấu rất mạnh!” Anh cười để tay đo nhịp tim tôi, vì chứng minh tim mình xác thật là đập rất nhanh, tôi tùy ý để anh vuốt. Nhưng tay anh đột nhiên xoa *** tôi, thậm chí còn tà ác nhéo vào cái.
Lúc này tôi đỏ bừng mặt, trừng mắt liếc anh một cái, đẩy tay anh ra, “Lưu manh!”
“Anh đùa giỡn lưu manh với Tiểu Trư, được chưa?” Anh cười vẻ mặt xấu xa.
“Không được!” Tôi tiếp tục trừng mắt.
Tôi đột nhiên phát hiện quán Bar vô cùng không thích hợp với tôi, đặc biệt là người không biết nhảy múa như tôi. Hơn nữa những người đến đây đều ra sức mà điên cuồng lắc, giống như muốn đem thắt lưng bẻ gẫy thắt lưng. Mọi người đều ra sức nhảy múa, tựa hồ không có ai ngu ngốc giống như tôi ngồi yên như vầy.
Bồi bàn bưng tới nước trái cây cùng R*ợ*u, Trần Diệu Thiên tự mình rót cho mình một ly, tôi giữ tay anh, nói: “Em cũng muốn uống!” Anh lại uống thêm một ngụm, tôi lườm anh một cái, chuẩn bị tay làm hàm nhai, anh đột nhiên lại cúi xuống, hôn vào môi tôi.
Bất ngờ tôi không kịp phòng bị, một hương vị cay xè dũng mãnh chảy vào miệng tôi, cổ họng tôi chịu kích thích chịu không nổi, khụ khụ hai tiếng.
“Con nít, không biết uống R*ợ*u còn muốn uống!” Trần Diệu Thiên giễu cợt nhìn tôi, “Ai nói em không biết uống!” Vì thế tôi can đảm bưng ly R*ợ*u của anh lên uống một ngụm, tức thì tôi bị kích thích, liên tục thè lưỡi. Rốt cuộc là R*ợ*u gì thế này ??????
………….
Trần Diệu Thiên tiến đến bên tai tôi, ngữ khí cực kì đen tối nói, “Bà xã, đừng uống R*ợ*u, hôn anh đi!” Sau đó nâng mặt của tôi lên, hôn môi của tôi.
Tôi luống cuống tay chân muốn tránh ra, ai lại càng thêm dùng sức, hôn thật sâu. Tôi phát hiện đầu tôi càng ngày càng năng, giống như thiếu dưỡng khí, bất tri bất giác, cánh tay tôi quàng lên cổ anh, cũng hôn anh. Tựa hồ nụ hôn này có thể làm cho tôi thoải mái một chút………
Thấy tôi đáp lại, anh hôn càng thêm cuồng nhiệt, tựa như mưa rền gió dữ, tôi dường như không thở nổi. Ở ௱ôЛƓ dừng như ***ng phải cái gì cứng cứng…….tôi vô ý lấy tay ***ng phải nói, thân thể Trần Diệu Thiên đột nhiên run lên!
Anh đột nhiên kéo tay tôi ra, không hôn nữa, khuôn mặt rất là chật vật.
Một lát sau, anh cúi xuống gần tay tôi, vừa cắn vành tay của tôi vừa nói, “………..Tiểu Trư hư hỏng! Dám đùa giỡn anh!” Tôi nheo mắt lại ngây ngốc nhìn anh, “Anh say R*ợ*u sao?” Anh gõ nhẹ đầu tôi, tôi vẫn như cũ ngây ngốc nhìn anh, “Thật là khờ!”
Tôi tự nhiên giật mình hồi phục tinh thần lại, đứng lên khỏi người anh “………..Em đi toilet!” “Nhìn em như vậy……..anh mang em đi!” Anh cũng đứng lên theo.
Đi một mình trong đám người đang điên cuồng vặn vẹo tôi thật sự sợ hãi, vì thế tôi kéo theo Trần Diệu Thiên đi cùng, sau anh lại ôm tôi tới trước của toilet.
“Em vào đi, anh chờ ở chỗ này!” Anh cẩn thận buông tôi xuống, nói.
Tôi vọt tới trước bồn rửa mặt, rửa mạnh một cái. Cũng may là trong toilet im tĩnh, trái tim cùng lỗ tai của tôi rốt cuộc cũng có thể hoạt động bình thường rồi. Quán Bar quả nhiên không phải là chỗ thích hợp với tôi. Đợi lát nữa nói Trần Diệu Thiên dẫn tôi về thôi.
Tôi mở vòi nước, một bên để cho nước chảy ào ào, một bên liều mạng mà phun ra, tựa hồ phun ra càng nhiều thì càng trở nên thoải mái.
“Cô có nhìn thấy ai vừa mới đến không?” Giọng một cô gái đang H**g phấn vang lên, “Cái gì?” Cô nàng kia tiếp lời, “Anh Thiên đó!” Một cô gái khác H**g phấn, “Cô là nói……..” “Đúng! Là Trần Diệu Thiên tổng tài của tập đoàn Hoa Diệu!”
Lòng tôi bỗng nhiên trầm xuống!
“Chị đừng gạt em, em không tin đâu, anh ấy đã lâu rồi không có tới đây chơi!”
“Đúng vậy, nghe nói bây giờ anh ấy không có hứng thú với quán Bar!” Lại một cô gái xen mồm nói.
“Anh ấy không đến hình như nơi đây hơi quạnh quẽ, dáng vẻ không giống như lúc trước, nhiều mĩ nữ tranh nhau khoe sắc, lúc đó náo nhiệt lắm!”
“Ồ, các cô nói chính là Trần Diệu Thiên đúng không?” Một cô gái đi xong WC gia nhập vào bàn luận, “Đàn ông như vậy, vừa đẹp trai vừa trẻ tuổi lại vừa giàu có, cô gái nào mà không ham!”
“Cô cũng biết anh ấy sao?”
“Người nào mà không biết đại danh của vị công tử phong lưu lừng lẫy kia!”
“Cũng đúng, chỗ nhỏ của chúng ta này, nhân vật truyền kì như vậy cũng không nhiều lắm!”
Một đám con gái không biết nhau hăng say đứng tán gẫu, hơn nữa càng nói càng H**g phấn. Tuy rằng tôi đã nôn xong nhưng tì trên bồn không ngừng rửa mặt. Vừa rửa mặt tôi lại vừa nghe bọn họ bàn luận.
“Tôi chỉ thấy anh ấy có một lần, chỉ một cái liếc mắt như vậy, hoàn toàn bị chinh phục, ánh mắt quả nhiên là tà mị nha, thật là cho người ta xương cốt cũng không còn.”
“Không biết cùng anh ấy ở trên giường có cảm giác gì nhỉ……… tôi đã ảo tưởng đến anh ấy không biết bao nhiêu lần!”
“Tôi đã ngủ cùng anh ấy!” Lại một giọng nói khác vang lên, một câu của cô ấy vừa nói ra làm cho tô không khỏi quay đầu lại nhìn cô ấy.
Một cô gái rất đẹp, một cô gái rất quyến rũ.
“Trời ơi! Chị Yến, là cảm giác gì vậy?”
“Đúng vậy, nói nhanh lên………..”
“Cảm giác là……….nếu tôi là phú bà, mà anh ấy lại không có tiền, tôi nhất định phải bao dưỡng anh ấy. Có táng gia bại sản cũng phải bao dưỡng anh ấy!” Cô ta chắc chắn nói, lập tức vang lên một trận hút không khí, “Từ khi ngủ cùng anh ấy, những thằng đàn ông khác lão nương đều cảm thấy đần độn vô vị!”
Tôi đột nhiên có muốn nôn tiếp.
“Ít nhất chị cũng được ngủ qua một lần rồi! Thấy đủ rồi! Chúng em chỉ là mơ mộng mà thôi!”
“Haizz, chị cũng muốn quyến rũ anh ấy, không phải nói tiền boa của anh ấy mà chỉ có thể cùng anh ấy ngủ một đêm là thấy thỏa mãn!”
“Nghe nói anh ấy thích con gái đầy đặn, chị đến bây giờ còn mặc áo *** độn đây, chính là vì một ngày kia có thể quyến rũ được anh ấy!”
“………. Chị cố lên! Tốt nhất là đi thẩm mĩ viện đi, cho phù hợp với khẩu vị của anh ấy!”
Khi tốp năm tốp ba mấy cô gái này đều rời đi, tôi vẫn còn đứng trong toilet, trong dạ dày vẫn còn sôi sục thật lâu sau cũng không thể ổn định.
Ổn định cảm xúc rồi, tôi tính là giả như không có việc gì trở lại trước mặt anh. Vừa ra khỏi toilet, đi không được hai bước, tim tôi đã run lên giống như gặp được chuyện vô cùng đáng sợ, tôi vội vàng xoay người. Tôi ngơ ngác đứng ở một góc, ngay cả dũng khí quay đầu lại nhìn anh một cái cũng không có. Trong lòng giống như là đang đi trong tháng chạp, lạnh đến phát run.
Xem đi ……..đây là báo ứng! Ai kêu tôi bày ra cái gì là yêu đương hai ngày, ai kêu tôi không chịu trách nhiệm nghĩ muốn bắt người ta đến tiêu khiển……….. Xứng đáng! Xứng đáng! Đều là tôi tự mình hại mình rồi!
Tôi đã muốn không biết nên dùng thái độ như thế nào đối mặt với anh………
Nhưng, vì sao tôi phải đối mặt với anh…………. Chúng ta vốn là người của hai thế giới khác nhau……….Căn bản là không nên biết nhau………
Tôi buồn bã chạy ra bên ngoài. Xuyên qua đám người đang điên cuồng nhảy múa mà liều mạng chạy ra bên ngoài.
Một hơi vọt tới bên ngoài, gió đêm thổi lạnh lạnh, tựa hồ hết thảy dơ bẩn hỗn độn đều rời xa.
Tôi đón một chiếc taxi, vốn dĩ là tính về nhà nhưng nghĩ đến Trần Diệu Thiên cũng sẽ đi đến nhà tôi nên đột nhiên không muốn về nhà, tôi kêu tài xế chở tôi đến trường tiểu học. Trên đường đi tiếng di dộng vang lên, tôi nhìn vào màn hình, là Trần Diệu Thiên gọi đến, trong lòng trống rỗng, tay cầm điện thoại run run nhưng tôi vẫn bấm ngắt cuộc gọi. Anh lại gọi đến, tôi lại gác máy. Lần thứ N gác điện thoại anh vẫn như cũ bám riết không tha, tôi quyết định gửi đi một tin nhắn, tôi nói, “Em không chơi nữa , trò chơi chấm dứt, từ giờ trở đi, em hy vọng anh không xuất hiện trước mắt em nữa!” Tin nhắn gửi đi, tôi tắt nguồn điện thoại.
Xe dừng lại trước trường tiểu học, không ngoài dự đoán, mọi nơi tối đen, cổng trường đóng chặt, tôi một mình một người vắng vẻ ngồi trên bậc thang trước cổng trường học.
Tôi cũng không biết mình suy nghĩ cái gì, có lẽ là không muốn nghĩ gì hết, chỉ đơn giản là ngơ ngác ngồi đó thôi. Không biết khi nào, bầu trời đêm đột nhiên lại mưa. Mưa thoạt nhìn như không lớn nhưng chỉ chớp mắt, tất cả quần áo cùng tóc tôi đều ướt đẫm.
Xui quá, ngay cả ông trời cũng gây phiền toái với tôi!
Quần áo ướt sũng nước dán vào cơ thể, lạnh quá! Tôi càng ngồi càng lạnh, rồi toàn thân vô lực lại không muốn nhúc nhích. Tôi cảm thấy như vậy nữa thì sẽ té xỉu, tôi muốn tìm một căn phòng ở qua đêm, nhưng khi tôi sờ túi áo, tiền trên người ngay cả ăn cơm cũng không đủ chứ đừng nói là thuê phòng trọ ở qua đêm.
Rõ ràng là có thể trở về nhà nhưng tôi lại bướng bỉnh không muốn trở về, chính xác là không muốn nhìn thấy mặt của Trần Diệu Thiên.
Tôi cũng không biết mình ngồi ngơ ngác ở trước cổng trường bao lâu, mãi đến khi có một lại hơi thở quen thuộc bao phủ phía trên tôi.
Tôi ngẩng đầu, trong bóng đêm, đôi mắt Lí Minh Ngôn hết sức trong trẻo mà thâm thúy. Anh ngồi xổm trước người tôi, nhẹ giọng hỏi, “Sao lại một mình ngồi ở đây?”
“Những lời này là em nên hỏi anh chứ?” Tôi gục đầu xuống không nhìn anh, lạnh lùng nói, “Anh không phải nên ở cùng Lưu Tuệ sao?”
“Thật xin lỗi, Chân Tâm?” Tay anh đột nhiên nắm lấy tay tôi, tôi run lên, vội vàng rút tay về, tôi cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh nhất, lãnh đạm nhất nói, “Anh theo đuổi người yêu trong lòng, em cũng theo đuổi người yêu trong lòng, chúng ta đều là tự nguyện, không ai có lỗi với ai cả!”
“Nếu anh nói người anh thích chính là em thì sao?” Giọng nói trầm thấp mà từ tính của anh vang lên.
Tôi bật mạnh người lên, trong lòng đã không thể cố gắng bình tĩnh được nữa, tôi nổi trận lôi đình rống với anh, “Anh đủ chưa Lí Minh Ngôn? Anh đùa giỡn với tôi vui lắm phải không? Anh cho anh có gì đặc biết hơn người ta chứ? Anh coi anh là thần thánh sao? Dựa vào cái gì mà tôi phải vây quanh anh ? Mẹ nói, tôi thích anh nhưng tôi không phải não tàn ngu ngốc!” Rống lên xong tôi mồm ta thở hổn hển, hung tợn theo dõi anh. Nhưng trong mắt anh tràn đầy ưu thương, trong cơn mưa, anh dõi theo tôi, làm người ta có loại cảm giác hít thở không thông.
Anh đứng lên, ôm tôi vào trong lòng ***. Tôi phản kháng giãy dụa nhưng hai tay anh càng ông càng chặt, “Chân Tâm, tha thứ cho anh. Anh không muốn thương tổn em, nhưng………” Anh dừng lại một chút, giọng nói đột nhiên trở nên ảm đạm, tuyệt vọng đến không dậy nổi một tia nước lặng, “Anh thật sự thích em!”
Tôi phát điên kêu to, “Lí Minh Ngôn, vì sao anh lại chán ghét như vậy?! Tôi không muốn lại thích anh một lần nữa! Tôi thích anh vất vả lắm anh có biết không! Nơi này, chính lại nơi này, tại đây trong cái trường học này mà tôi bắt đầu thích anh! Từng ngày từng ngày, thích anh đến ngô ngê như một con ngốc? Anh có thích qua tôi không? Không có! Anh có nghĩ tới tôi không? Không có! Anh thậm chí ngay cả liếc mắt xem qua tôi một cái cũng không có! Người giống như anh vậy, dựa vào cái gì mà nói thích tôi! Anh dựa vào cái gì mà dám nói thích tôi chứ………Anh cho tôi dễ bị lừa như vậy sao………….” Nói xong tiếng nói của tôi liền nghẹn ngào, tôi thật sự là không chịu thua kém, giờ khắc này mà còn có thể khóc nữa, “Tôi còn nhớ tới lần sinh nhật mười một tuổi của tôi………..tôi lấy tiền tiêu vặt mà mình để dành mà mua một quyển lưu Pu't làm quà sinh nhật cho anh………. Nhưng mà khi tôi lén lút đặt nó vào trong hộc bàn của anh thì bị bạn bè phát hiện, bọn họ đều nói tôi là kẻ trộm……….. Lúc ấy ngay cả ý định nhảy lầu tôi cũng đã có, anh có biết không?”
“Quà sinh nhật…………quyển lưu Pu't…………..” Lí Minh Ngôn thì thào tựa như đang nhớ lại cái gì. Anh đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, kích động hỏi, “Thì ra đó là em tặng sao?”
“………. Đúng vậy! Là tôi tặng! Tặng một người chưa bao giờ liếc mắt nhìn tôi một cái còn trong lòng thì lúc nào cũng lo sợ quà tặng rồi bị người ta ném đi! Mẹ nói, quà sinh nhật tặng cách mười bốn năm mới dám nói là mình tặng, ha ha ha !!!! Tôi thật sự là …………cực phẩm mà!”
Anh ôm tôi càng thêm chặt, giọng nói có chút nghẹn ngào giống như mưa đêm, “Cám ơn em, Chân Tâm!”
“Cảm tạ cái gì……..là tôi tự nguyện……..tôi mê trai………..bị coi là kẻ trộm là tôi tự mình chuốc lấy mà thôi!”
“Quyển sổ kia còn ở trong nhà của anh! Thật sự vẫn còn ở đó!” Anh nhẹ nhàng nói.
Tôi chăm chú nhìn anh, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói, “Anh lại gạt tôi…….”
Đúng lúc này, di động Lí Minh Ngôn vang lên. Anh nhìn di động, sắc mặt có chút do dự không biết là nên bắt máy hay không, cuối cùng anh vẫn nhắc máy.
“Uhm………tôi tìm được cô ấy rồi……….cô ấy……….” Anh đột nhiên nhìn qua tôi, “Trần Diệu Thiên hỏi em ở nơi nào?”
“Không được nói cho anh ta!” Tôi lập tức kích động trả lời, “Tôi không muốn nhìn thấy anh ta!”
Lí Minh Ngôn gật đầu, sau đó nói với di động, “Cậu nghe được không? Cô ấy nói không muốn gặp cậu!”
“………..Trần Diệu Thiên nói phải nói chuyện với em!” Lí Minh Ngôn lại hỏi tôi.
“Tôi không muốn!” Tôi lập tức từ chối, thậm chí xoay người đưa lưng về phía Lí Minh Ngôn, che lỗ tai lại. Không biết vì sao, bây giờ chỉ cần nghe thấy ba chữ Trần Diệu Thiên là tôi lại trở nên kích động khác thường.
Lí Minh Ngôn cúp di động, đi đến trước mặt tôi nói, “Anh đưa em về nhà!” “Không, tôi không trở về!” Tôi lần thứ hai cự tuyệt, trở về tới nhà chắc chắn là sẽ lại nhìn thấy Trần Diệu Thiên.
“Vậy em đến nhà anh ở không? ” Anh đột nhiên đề nghị, nói, “Cái này……” Lúc tôi đang do dự, anh lại nói, “Anh sống chỉ có một mình. Nếu như em lo lắng cô nam quả nữ thì yên tâm đi, anh sẽ không có cử chỉ vượt rào với em đâu! ”
“Tôi…….không phải có ý này!” Bị anh nói như vậy, tôi rất là thẹn thùng, thấp giọng trả lời.
Anh nhẹ nhàng cười, nắm tay của tôi đi đến bên đường, “Kì thật em có thể nhìn thấy quyển lưu Pu't mà em tặng!”
Quyển lưu Pu't…….món quà mà mình tặng cho anh mười bốn năm trước………..vô cùng xa xôi……………
Sau khi lên xe, tôi tò mò hỏi, “………….Vì sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở trong này!”
“Là Trần Diệu Thiên gọi điện cho anh nói không thấy em, hỏi em có tìm tới anh hay không? Cậu ta rất sốt ruột!” Lí Minh Ngôn dừng một chút, nói, “Anh chưa từng thấy qua cậu ta nóng lòng như vậy!”
“……….Cho nên anh tìm tôi?” Tôi thấp giọng nói, lại nhịn không được hỏi lại, “Anh không sợ rời khỏi Lưu Tuệ, cô ấy sẽ bị tổn thương sao?”
Lí Minh Ngôn khởi động xe, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng tôi, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng, “Chân Tâm, thật xin lỗi. Tuy rằng anh cùng cô ấy đã không còn gì nhưng………dù sao cũng đã từng yêu nhau, anh không thể bỏ mặc! ”
“Là từng có yêu hay là tình cũ khó quên………” Tôi có chút châm chọc nói.
Anh nắm tay tôi thật chặt, có chút bất đắc dĩ cười nói, “Em trở nên sắc bén rồi.”
Thật ra tôi cũng muốn trả lời anh nhưng tôi trầm mặc. Không phải là cái loại ẩn nhẫn trầm mặc mà là ………… loại tâm tình này thật không biết như thế nào để miêu tả. Toàn thân giống như thật vô lực, giống như tôi có nói nhiều, có nói nhiều nhiều hơn nữa thì cũng đều là phí công. Dường như tất cả đều trở nên không còn ý nghĩ nữa.
Bởi vì…….. tôi hiểu rằng………… người đàn ông này……. Anh ta không yêu tôi.
Rất nhanh xe đã chạy đến nhà anh. Đây là một ngôi nhà không lớn, chung quanh đều tràn ngập hơi thở đàn ông độc thân. Ví như chỉ có một đôi dép lên loại của nam, chỉ có một chiếc tách chuyên dụng, trong phòng không có màu mè gì, đều rất đơn giản.
Lí Minh Ngôn lấy cho tôi một bộ đồ ngủ của anh, ôn nhu cười nói, “Em chấp nhận mặc nó đi. Nhanh chóng tắm rửa một cái, ướt đẫm như thế rất dễ bị cảm mạo!”
Tôi đột nhiên lui về phía sau một bước, “Anh vẫn là cho tôi mượn ít tiền, tôi đến ngủ ở khách sạn là được rồi!”
“Không tin anh như vậy ?” Anh nhíu mi.
“Không phải như vậy, tôi cảm thấy………” “Mặc kệ thế nào, em cũng nhanh chóng tắm rửa đi! Như vậy sẽ cảm mạo!” Anh cắt ngang lời tôi, không nói thêm tiếng nào nữa liền đẩy tôi vào phòng tắm.
“Em tắm đi, anh đi nấu chút đồ ăn cho em!” Anh vỗ vỗ đầu tôi, ôn nhu nói.
“Không cần!” Tôi lập tức trả lời. Anh kinh ngạc nhìn tôi, “Anh không cần phiền toái như vậy, tôi không đói bụng!”
Như cự tuyện Lí Minh Ngôn sao mà khó quá?!
Trên người lạnh muốn thấu xương, hơn nữa hồi nãy lại có uống R*ợ*u, tôi rất không thoải mái, hắt xì liên tục. Tôi cũng không muốn mình bị bệnh trong nhà Lí Minh Ngôn nên nhanh chóng khóa cửa, tôi bắt đầu tắm rửa.
Trên bồn rửa mặt đều là đồ dùng nam tính, không có một chút dấu vết nào cũng con gái cả. Xem ra Lí Minh Ngôn thật sự là giữ mình trong sạch……….. Nghĩ đến đây tự nhiên tôi lại liên tưởng đến Trần Diệu Thiên, trong lòng bỗng dưng lại khó chịu mà không hiểu vì sao!
Thật ra tôi đã sớm biết Trần Diệu Thiên là công tử nổi tiếng đào hoa, người như vậy làm sao có thể trở thành bạn trai thật của tôi……….. nhưng mà bất quá anh chỉ đồng ý chơi trò chơi với tôi hai ngày mà thôi.
Nếu tôi không thích anh, vì sao tôi phải cứ chú ý việc này?
Cứ như vậy đi………. Đầu tiên là chấm dứt trước……….. chúng ta là người không cùng một thế giới…….. tôi cũng không có tinh thần để chơi đùa cùng anh ta………….
Sau khi tắm rửa xong, tôi mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình của Lí Minh Ngôn đi ra, thoạt nhìn rất là buồn cười. Đi ra khỏi phòng tắm, tôi vừa lau tóc vừa lớn tiếng hỏi về hướng phòng khách, “Máy sấy của anh ở nơi nào vậy?”
Không khí bên ngoài lại lặng thing. Lòng tôi lại buồn bực.
Mới vừa đi vào phòng khách là đã đón ngay một đôi mắt nóng rực đầy phẫn nộ. Trần Diệu Thiên hai ba bước đã vọt tới trước mặt tôi, gắt gao nắm tay của tôi, “Em có ý gì?” Sắc mặt anh khó coi tới cực điểm, giống như ngay phút sau sẽ bùng nổ.
Tôi muốn rút tay lại nhưng anh lại cứ nắm mãi không buông. Tôi quay đầu nhìn về phía Lí Minh Ngôn đang đứng bên kia, tức giận nói, “Tôi nói là không muốn nhìn thấy anh ta, vì sao anh còn gọi anh ta đến???”
Lí Minh Ngôn nhìn tôi ảm đạm cười, cũng không rõ là cảm xúc gì, anh nhẹ nhàng nói, “Là cậu ấy tự tìm tới!”
“Em nhìn anh đi!” Trần Diệu Thiên đột nhiên kéo mặt tôi phải đối diện với anh. Trong mắt anh dường như là lửa giận thiêu đốt ngập trời, quát, “Vì sao đột nhiên lại chạy trốn? Em có biết anh lo lắng lắm không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc