Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh - Chương 16

Tác giả: Hữu Ảnh Vô Tung

Gặp tình địch ở đại sảnh nhà hàng

Bồi bàn cứng ngắc đứng tại chỗ, lúc sau thật có tinh thần trách nhiệm nói tiếp, “Thật có lỗi, tiên sinh, nhà hàng chúng tôi cấm hút thuốc.” Vẫn như cũ sương khói lượn lờ, Trần Diệu Thiên ngoảnh mặt làm ngơ với lời nói của bồi bàn, ánh mắt dừng ở điểm hư không, sắc mặt lạnh lùng dọa người.
Cậu ta giống như đại ca xã hội đen đến đòi nợ cho vay nặng lãi, sát khí mười phần, mà cậu bồi bàn nơm nớp lo sợ cũng vừa vặn phối hợp cảnh tượng đấy. Nếu cậu ta mang thêm chiếc kính râm mặc áo vét đen cầm thêm một cây gậy nữa là giống y chang đại ca xã hội đen trong TV, nghĩ đến hình ảnh đấy, tôi đột nhiên phì cười một tiếng.
Trần Diệu Thiên đảo mắt liếc qua tôi, tôi nhanh tay che miệng lại, lưu loát lau nước mắt sạch sẽ. Ổn định cảm xúc rồi, tôi thấp giọng nói, “Tôi ăn no rồi, chúng ta đi thôi.” Nói xong đứng dậy đi ngay.
Đi đến cửa, đang chuẩn bị xem Trần Diệu Thiên có đi ra không, tự dưng lại thấy Lí Minh Ngôn đang sánh bước cùng Lưu Tuệ bước ra!
Tôi lẳng lặng nhìn bọn họ lại chẳng biết nên chào hỏi như thế nào. Lúc nào Lí Minh Ngôn lại cười hỏi tôi trước, “Một người?”
“Tôi mang đến.” Trần Diệu Thiên đi đến trả lời câu hỏi của Lí Minh Ngôn.
“Ô, thật là trùng hợp!” Lưu Tuệ ngạc nhiên vừa Trần Diệu Thiên đến.
Trần Diệu Thiên cũng hơi hơi gật đầu với Lưu Tuệ một cái, xem như đáp lại. Cậu ta đi tới choàng tay lên vai tôi, nói, “Nha đầu này sao lại chạy loạn thế, không sợ người ta lo sao.” Tư thế thân mật này làm tôi rất không thoải mái, tôi giật giật, ý bảo cậu ta tay buông đi. Nhưng cậu ta lại thêm ôm càng chặt càng nhanh. Tôi vừa tức vừa vội thật hận không thể đạp cho cậu ta một cước.
Lưu Tuệ cười nói với cậu ta, “Tháng sau Mỹ Dung của em sẽ khai trương, Trần tổng nên đến cổ động nha.”
“Nhanh như vậy đã kinh doanh rồi ?”
“Tiếp nhận cửa hàng của thân thích trong nhà, đồ đạc đều có sẵn thì còn chờ gì nữa. Nhưng thật ra là chúng em muốn ông chủ Trần trong ngày khai trương đến cắt băng khánh thành, không biết có thể mời anh không nhỉ.”
“Đấy là tâm tư của em mà, anh làm sao mà không đến.” Trần Diệu Thiên một mặt chuyện trò vui vẻ cùng Lưu Tuệ, một mặt gắt gao nắm bả vai của tôi. Tôi giãy không ra nhưng bây giờ trở mặt cũng không tốt, chỉ phải âm thầm ngắm thần sắc của Lí Minh Ngôn, vẻ mặt anh vẫn như cũ lạnh nhạt mỉm cười, nhìn không ra chút gì thay đổi. Tôi đột nhiên cảm thấy mình lo xa thật rồi, để ý nhiều như vậy để làm gì? Tôi sợ bị người ta chú ý tới nhưng kỳ thật căn bản là không có chú ý tôi.
Lí Minh Ngôn cũng nói chuyện với bọn họ hai người, ba người ngươi một lời ta một câu trò chuyện, nhưng anh hiển nhiên là vì giúp đỡ Lưu Tuệ. Tôi làm bộ như không chút để ý nhìn người ta đi tới đi lui trên đường cùng những công trình kiến trúc xa xa, hoàn toàn tùy ý để Trần Diệu Thiên nắm bả vai mình. Nói thì cũng buồn cười, hình như cũng có động tác thân cận này của cậu ta là làm tôi còn là tồn tại bên trong bọn họ.
Mãi đến khi Lí Minh Ngôn cùng Lưu Tuệ phất tay tạm biệt, tôi vẫn như cũ tùy ý Trần Diệu Thiên nắm bả vai tôi, tùy ý để cậu ta mang tôi đi đến phía trước. Trong lòng lạnh đến phát run làm cho tôi cảm thấy ngay cả cất bước đi cũng cực kì gian nan.
Hai người ấy cùng nhau sánh bước nhìn xứng đôi đến cỡ nào . . . . . .
Mỗi cái ánh mắt mỗi cái nhíu này, mỗi tiếng nói mỗi cử động, thậm chí bọn họ nhìn nhau cười, đều hoàn mỹ như là từ trong tranh đi ra . . . . . .
Quách Chân Tâm, mày rốt cuộc là đang ảo tưởng cái gì đây?
Nếu ban đầu anh không hẹn với em, không cần tươi cười với em, không cần đối tốt với em, không cần ôn nhu với em, không cần cho em hy vọng lớn như vậy. . . . . . có lẽ bây giờ em sẽ không đau khổ đến nhường này. . . . . .
Trần Diệu Thiên ôm bả vai tôi đi đến chiếc xe trước mặt, tôi đang đờ đẫn chuẩn bị lên xe, cậu ta đột nhiên xoay người tôi lại, ôm tôi vào trong lòng иgự¢.
“Anh. . . . . . Làm gì?” Tôi chần chờ hỏi, cơ thể đã không còn khí lực cãi lộn với cậu ta nữa rồi .
Cậu ta ôm tôi càng chặt dường như là muốn đem tôi nhập vào trong lòng cậu ta, một câu cũng chưa nói.
. . . . . . Đây rốt cuộc là gì ? An ủi với người bị thất tình?
Tôi tùy ý để cậu ta ôm, nhẹ giọng nói, “Bị anh chê cười. . . . . . Kỳ thật cũng không có gì, tôi từ nhỏ đến lớn cứ bị cười mãi. . . . . .” Chiếc mũi thật là cay, tôi hít một cái, khống chế nỗi lòng lại sắp mênh ௱ôЛƓ của mình, tự giễu cười cười, “Nếu trước kia bạn học biết tôi thích Lí Minh Ngôn có lẽ ai cũng cười ૮ɦếƭ mất. Tôi ai chứ? Còn Lí Minh Ngôn người ta là ai? Đó là người để tôi thích được sao?”
Khi đó tuy rằng mỗi ngày đều trộm nhớ Lí Minh Ngôn nhưng ngay cả bạn thân bên người tôi cũng dám không nói với nó. Tỷ muội tốt của tôi hễ mà mỗi khi nói về anh thì đều thần thái bay lên hưng phấn không thôi, nói anh là đẹp trai cỡ nào là cá tính cỡ nào cỡ nào, đúng vậy, cô ấy cũng là một trong số đông những người thầm mến anh, mà cô ấy cũng chỉ dám ở trước mắt bạn thân mới nói như thế. Còn tôi, ngay cả trước mặt bạn tốt cũng xấu hổ mở miệng. Tôi phải là người không biết tự lượng sức mình mà nói mình thích một người vĩ đại như vậy, mà quan trọng hơn nữa là tôi xấu hổ khi nói về anh!!!
Cho nên mỗi khi các nữ sinh hưng phấn bàn luận về Lí Minh Ngôn thì tôi đều làm ra vẻ mặt khinh thường, tôi cố gắng biểu hiện mình là thanh cao cỡ nào tâm tư ngây thơ cỡ nào. Tựa hồ chỉ có như vậy mới là biểu hiện nên có của đầu heo tôi. Một chuyện quan trọng như vậy, tôi chỉ có thể chôn ở đáy lòng thật sâu thật sâu, e sợ cho bị người ta nhìn ra manh mối.
Đúng vậy, cái loại heo mập xấu xí giống tôi đây vốn dĩ chẳng nên mơ màng với người nào, như vậy mới không làm mình trở thành một người vừa buồn cười lại vừa đáng xấu hổ.
Đã nhiều năm như vậy qua đi, tôi vốn nghĩ tất cả đã không còn giống như xưa, tôi nay đã có thể thản nhiên hào phóng đối mặt với Lí Minh Ngôn , tôi nghĩ giấc mộng ở tận đáy lòng của mình rốt cuộc cũng viên mãn rồi. Thì ra, chẳng có cái gì thay đổi cả. Tôi vẫn không dám mở miệng nói thích anh, tôi vẫn chỉ có thể giả bộ một bộ dáng không sao cả, thậm chí ngay cả dũng khí đối diện với Lưu Tuệ tôi cũng không có. . . . . . Vì sao cảm tình của tôi lại hèn mọn như vậy. . . . . . Vì sao cuối cùng tôi còn nhỏ bé như vậy. . . . . . Tôi cũng muốn làm thiên nga kiêu ngạo . . . . . . Tôi cũng muốn được người ta yêu thích. . . . . . Tôi nghĩ thật là hay mà. . . . . .
Trong lòng đột nhiên bị bi thương cuốn lấy, tôi ôm Trần Diệu Thiên, lớn tiếng khóc.
Tôi khóc, “. . . . . . Tôi rất đau khổ. . . . . . Thật sự rất đau khổ. . . . . . Tôi không dám nói để ý anh ấy . . . . . . Tôi không dám biểu hiện làm mình thương anh ấy. . . . . . Ngay cả chữ thích tôi cũng không dám nói. . . . . . Tôi sợ mình trở thành trò cười. . . . . . Loại cảm giác này. . . . . . Thật là khó chịu. . . . . . Tôi biết mình không xứng với anh ấy . . . . . . Nhưng mà. . . . . . Tôi vì sao phải thích anh ấy . . . . . . Anh có biết tôi đã mơ về anh ấy bao nhiêu lần không. . . . . . Nhưng tôi chỉ dám mơ. . . . . . Tôi vĩnh viễn chỉ dám mơ về anh ấy trong lòng. . . . . .”
Hồi lâu sau tôi khóc cũng mệt mỏi, cảm xúc dần dần khôi phục bình tĩnh, lúc này tôi bắt đầu cảm thấy được thật xấu hổ. Tôi nói cái gì vậy trời? Tôi tự nhiên có thể nói với nam nhân những lời ngu ngốc như thế! Mà nam nhân này không ai khác lại là Trần Diệu Thiên!
Tôi nhanh chóng đẩy ra cậu ta, Trần Diệu Thiên cúi đầu lẳng lặng nhìn tôi, vương tay khẽ vuốt tóc tôi. Mắt cậu ta thoáng đỏ lên mang theo chút ưu thương, giọng nói cũng có chút khàn khàn, “Tiểu Trư. . . . . . Tiểu Trư. . . . . .” Cậu ta nhẹ nhàng kêu hai tiếng, dường như có trăm ngàn điều để nói nhưng lại chẳng nói nên lời, cậu ta tiến lên hai bước ôm tôi vào trong lòng иgự¢. Lúc này đây cậu ta ôm rất nhẹ rất mềm, mềm nhẹ đến nỗi làm tôi cảm thấy giãy dụa cậu ta thật là chuyện quá phận. Hồi lâu, cậu ta cúi đầu ở bên tôi tai nhẹ nhàng mà nói, “Đừng nghĩ đến cậu ấy nữa, ngoan.”
Cậu ta tự dưng ôn nhu làm tôi không biết làm sao, đột nhiên nhớ ra mình đang tựa vào lòng иgự¢ của một nam nhân chẳng có quan hệ huyết thống cũng chẳng có quan hệ nam nữ, trên người cậu ta tỏa ra một hương vị đặc biệt nam tính, mặt tôi liền đỏ !
Tôi giống như yết hầu ngứa khụ khụ vài cái, vừa khụ vừa đẩy cậu ta ra, mình cũng liên tục lui về phía sau. Cậu ta vươn tay muốn bắt lấy tôi, nhất thời tôi lui càng nhanh nhẹn, ai ngờ thắt lưng đánh mạnh vào cửa kính phía sau! Tôi đau thật đau hít mạnh một hơi, cúi người xuống, Trần Diệu Thiên đại kinh thất sắc, bước nhanh tiến lên, tay trái lướt qua tôi sờ sờ vào cửa kính thủy tinh phía sau, vẻ mặt đau lòng nói, “Không có bị nứt kính chứ? Cái này cũng nhờ thịt béo tạo ra nè!” Tôi. . . . . . (╰_╯)#!
Đối mặt với ánh mắt phẫn nộ bắn ra tên lửa của tôi, cậu ta cúi đầu dùng ánh mắt đặc biệt tiếc, đặc biệt bất đắc dĩ nhìn tôi nói, “Anh vốn nghĩ muốn giữ chặt em.”
Tôi rầu rĩ theo sát lên xe của Trần Diệu Thiên, rầu rĩ nhìn về phía trước, trong lúc xe chạy cậu ta nói tôi phải đi xoa Ϧóþ giảm đau có cái hông của mình, tôi kiên quyết bãi bỏ, kiên trì kêu cậu ta chở tôi chạy thẳng về nhà.
Tới rồi đầu ngõ, cậu ta lại mặt dày đi theo tôi về đến cửa nhà, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ , “Anh buổi sáng ở trước mặt dì mang em đi ra ngoài, bây giờ cũng phải ở trước mặt dì giao em trở về.” Nói xong cậu ta còn cười hắc hắc, “Không nghĩ cũng biết, dì thấy anh đi theo làm tùy tùng tận tâm hết sức như vậy, xác định vững chắc là tối nay anh được giữ lại ăn bữa tối phong phú rồi.” Tôi tà mắt liếc cậu ta một cái, cũng hướng cậu ta cười hắc hắc.
Sự thật chứng minh, Trần Diệu Thiên nếu muốn nghĩ tìm mẹ tôi kết giao minh hữu thật sự là sai lầm. Mamy giờ này chẳng biết đi đánh mạt chược ở đây rồi, trả lại chuẩn bị bữa tối cho cậu ta! Ha ha! Cậu ta hố to rồi!
Khi Trần Diệu Thiên buồn bực nhìn thấy cửa nhà tôi đóng chặt, tôi cố gắng duy trì mặt ngoài nghiêm túc trong lòng cười muốn rút gân. Tưởng tượng nếu mẹ già biết chuyện này sẽ càng thêm buồn bực, chỉ sợ hối hận không thể về nhà sớm thôi, tôi lại sung sướng chịu không nổi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc