Đừng Đến Trêu Chọc Ta - Chương 07

Tác giả: Vô Vị Bi Thương

Cao trung ban D, giờ phút này trình diễn tiết mục thường ngày, các học sinh đều làm chuyện riêng của mình, nếu nói có điều gì khác lạ, thì đó là giáo viên đang lải nhải trên bục giảng đã thay đổi người khác, và nữ sinh ngồi trong góc cuối lớp không hề thẳng lưng nhìn bục giảng.
Tỉ mỉ quan sát sẽ phát hiện, nữ sinh dường như không bình thường, thân thể gầy yếu gục xuống bàn có chút run rẩy, màu hồng nhạt nổi lên trên cánh tay trắng nõn, lờ mờ có thể thấy được khuôn mặt ửng hồng nhỏ nhắn đang bị che khuất bởi mái tóc dài, lớp mồ hôi mỏng thấm đầy trên trán.
“Uh….”
Tô Mộ Thu cắn chặt đôi môi đỏ mộng, cổ họng tràn ra một vài âm thanh ՐêՈ Րỉ yếu ớt.
Cô cố gắng muốn bỏ qua rung động khắp nơi trong cơ thể, nhưng thân thể mẫn cảm càng cảm giác được rõ ràng sự hoành hành tra tấn trong ɦσα ɦµყệƭ, khi thì dùng phân thân thô ráp chậm rãi ma xát ɦσα ɦµყệƭ mềm mịn, khi thì nhảy lên cao thấp trái phải rất nhanh, khi thì dùng sức chạm vào điểm mẫn cảm trong cơ thể cô.
Cô gắt gao khép lại đôi chân dài run run, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản hành động đang tra tấn cô.
Tiểu huyệt không ngừng tràn ra chất lỏng dinh dính, thấm ướt cả ҨЦầЛ ŁóŤ, sâu trong thân thể xuất hiện lửa nóng tê dại, cảm giác trống rỗng thật sâu giày vò cô, cô nhíu chặt lông mày, hô hấp dồn dập, giãy dụa thân thể, nhưng lại càng thêm gia tăng sự ma xát bên trong.
Quá nhiều khoái cảm làm cho thần trí cô bắt đầu trở nên mơ hồ, trong lúc mê man, lại nghĩ tới chuyện một tuần trước.
Đêm hôm đó, sau khi sự xâm phạm không thương tiếc kết thúc, Phượng Dạ Diễm vừa đi, cô lập tức mặc quần áo, để lại tờ giấy giải thích với mẹ nguyên nhân, sau đó lê tấm thân đau nhức giống như bị sức mạnh to lớn nghiền nát chạy trốn, cô cảm thấy vô cùng sợ hãi và mệt mỏi Phượng gia.
Cô nằm trên giường suốt một ngày một đêm, hôm sau cô sửa sang lại túi sách muốn lên lớp, vừa mở cửa liền thấy một nam sinh khôi ngô đang đứng bên ngoài.
“Tô tiểu thư, chủ tịch và phó chủ tịch hội học sinh cho mời.”
Trong lòng cô cảm thấy rất sợ hãi, cô gật đầu, đi theo nam sinh xuống lầu, ngồi trên chiếc xe xa hoa.
Trong văn phòng hội học sinh xa hoa, hai người đàn ông lớn lên hoàn toàn khác biệt lại giống nhau ở điểm tuấn tú, lạnh lùng, tà mị đang lười biếng ngồi trên ghế dựa.
Nhìn cô, Phượng Dạ Diễm vẽ ra một nụ cười tà, “Xin chào! Cô giúp việc, chúng ta lại gặp mặt.”
“Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia.” Cô có chút khom lưng hành lễ, suy nghĩ lung tung. Cô không ngạc nhiên về việc bọn họ tìm được mình, cô biết rõ thế lực và thực lực của Phượng gia, chỉ là, cô không hiểu, Phượng Dạ Hoàng đã hứa không truy cứu, tại sao còn muốn tìm cô? Giống như bọn họ nói, cô chỉ là một nữ giúp việc rất bình thường. Nhưng mà, bất luận vì nguyên nhân gì, cô cũng sẽ không kiêu ngạo mà cho rằng đó là bởi vì bọn họ coi trọng cô.
“Ha ha…” Phượng Dạ Hoàng cười nhẹ, “Đừng tự xem thường mình, đúng là chúng tôi coi trọng cô.”
Ách!
Cô lắp bắp kinh hãi, trái tim đập không khống chế được. Vì lời nói của anh ta, cũng vì anh ta có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Phượng Dạ Diễm đi đến trước mặt cô, bàn tay xoa xoa khuôn mặt trắng noãn, hành động giống như đôi tình nhân, “Nữ giúp việc, mùi vị của cô thật sự rất tuyệt, tôi cùng Hoàng quyết định, cô, từ hôm nay trở đi thuộc về chúng tôi.”
Thanh âm vẫn gợi cảm mị hoặc như trước, nhưng lời nói ra lại làm cho người ta khi*p sợ.
“Đừng ᴆụng vào tôi.” Cô đẩy tay anh ta ra, “Trò chơi của thiếu gia, tôi không có tư cách tham dự, cũng không muốn tham dự.”
“Chậc chậc…” Phượng Dạ Diễm lắc đầu, vẻ mặt bi thương, “Thật vô tình, ăn xong rồi thì trở mặt, rõ ràng đêm đó trong иgự¢ tôi ՐêՈ Րỉ giống như tiểu dâm phụ, không phải muốn làm nữ chủ nhân của Phượng gia sao? Hầu hạ hai người, có lẽ cơ hội sẽ lớn hơn!”
“Anh…” Trong mắt đẹp hiện lên bi thương, cô lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, “Nếu như thiếu gia chỉ tìm tôi nói đùa, xin thứ lỗi tôi không thể tháp tùng.”
Cô xoay người rời đi, lúc tay chạm được nắm cửa, thanh âm Phượng Dạ Hoàng vang lên.
“Nghe nói mẹ cô bị bệnh máu trắng, phải không?”
Thân thể cô run lên, tay đặt ở nắm cửa liền rơi xuống.
“Cô nói xem, nếu như tôi đuổi mẹ cô ra khỏi Phượng gia, bà ấy sẽ như thế nào?” Giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi.
“Anh thật hèn hạ!” Cô xoay người trừng mắt nhìn anh, “Chuyện này không liên quan đến mẹ tôi, không được kéo bà vào.”
Mẹ quả thật bị bệnh máu trắng tuy nhiên bệnh tình đã được khống chế, không hề chuyển biến xấu, nhưng lại cần ba ngàn nhân dân tệ mỗi tháng để làm vật lý trị liệu, nếu rời khỏi Phượng gia, bọn họ căn bản không thể đóng viện phí.
Bỗng chốc sắc mặc Phượng Dạ Hoàng trầm xuống, môi mỏng câu lên một nụ cười lạnh, đáy mắt xẹt qua tia phẫn nộ hung ác nham hiểm “Cô đang ra lệnh cho tôi sao?”
“Hoàng, anh hù dọa sủng vật đáng yêu của chúng ta.” Phượng Dạ Diễm mở miệng, kéo cô ôm vào trong иgự¢ mình, tay vỗ nhè nhẹ lưng cô “Mèo hoang nhỏ, thu hồi móng vuốt của em lại, chọc phải Hoàng, tôi không bảo vệ được em đâu, nếu thiếu một sủng vật, chúng tôi sẽ rất thương tâm! Em cũng đừng nói Hoàng hèn hạ, tuy tôi cũng hiểu anh ấy rất hèn hạ, nhưng anh ấy là một thương nhân, thương nhân xuất sắc sẽ nắm chắc điều kiện có thể lợi dụng, không phải sao? Chúng tôi không miễn cưỡng em, em hoàn toàn có quyền lựa chọn.”
Lời nói của anh ta cũng không giúp cô buông lỏng, từ đáy lòng dâng lên sự ớn lạnh làm cho cô không thể khống chế mà run nhẹ.
Thật sự có quyền lựa chọn sao?
Cô chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng cùng bất lực như giờ phút này, “Mộ Thu nguyện ý phục vụ hai vị thiếu gia.”
“Thật ngoan.” Phượng Dạ Diễm ấn xuống một nụ hôn trên mặt cô, “Hoan nghênh gia nhập chúng tôi, mèo hoang nhỏ đáng yêu.”
Đô đô đô….
Rung động có quy luật từ dưới bàn truyền đến, đánh thức Tô Mộ Thu, cô phục hồi lại tinh thần, bàn tay mệt mỏi mò vào học bàn, lấy ra điện thoại tinh xảo, sau khi nhìn dòng chữ trên màn hình, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sự sợ hãi, đau khổ, cùng với, giải thoát…..
Cô chịu đựng sự bủn rủn chỗ tư mật giữa hai chân, chống đỡ thân thể, hai chân run run gian nan đi đến cửa ra vào, đi đi lại lại khiến tiểu huyệt ma xát mang đến cảm giác đau nhức làm cho cô muốn ngã xuống tại chỗ.
Cô vịn vào vách tường khó khăn bước từng bước một, lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì tướng mạo bình thường của mình, những người đi tới đi lui trên hành lang không có ai chú ý tới cô, cho dù có nhìn cũng chỉ là liếc nhẹ một cái sau đó dời ánh mắt đi .
“Sai Sai xem tôi vừa rồi gặp được ai?”
Một nữ sinh không nén được hưng phấn kêu to, không hề có hình tượng của một thiên kim đại tiểu thư, “Tôi nhìn thấy chủ tịch Phượng Dạ Hoàng cùng phó chủ tịch Phượng Dạ Diễm, bọn họ thật sự quá đẹp trai nha!”
“Làm sao có thể?” Nữ sinh khác hừ lạnh, vẻ mặt không tin, “Bọn họ làm sao có thể đến khối cao trung của chúng ta? Cô ngủ đến hồ đồ à?”
“Rõ ràng chính là bọn họ, tôi không nhìn lầm.” Nữ sinh kia không phục hô to.
Thanh âm xa dần, Tô Mộ Thu cố nén cảm giác không khỏe, bước chân gia tăng tốc độ.
Gần trường cao trung của Học viện Thánh Tu Tư có một công viên nhỏ, trong một góc nho nhỏ có cây đại thụ và bụi hoa tạo thành một không gian bí mật có vẻ mờ ám. Giờ phút này, trên bãi cỏ, cô gái nằm ngửa, toàn thân xích lõa, thân thể nhỏ bé và yếu ớt run run, hai chân dài mảnh khảnh bị hai bàn tay to lớn một trái một phải đẩy ra, tạo thành một góc độ không được tự nhiên, nơi tư mật giữa hai chân lộ hẳn ra trong không khí, cánh hoa ướt sũng mật dịch trắng nhạt có chút run rẩy, chính giữa cái miệng nhỏ tràn ra chất nhầy trong suốt óng ánh, từ từ trượt xuống, dần dần biến mất giữa hai ௱ôЛƓ trắng noãn.
Mà hai người đàn ông ăn mặc đẹp đẽ chỉnh tề đang ngồi chồm hỗm giữa hai chân cô, ánh mắt chăm chú khóa ở lổ nhỏ hồng nhạt, gương mặt tuấn mỹ vẫn lạnh lùng hờ hững như trước, chỉ là mắt phượng đã lây nhiễm tình dục và hơi thở gấp ồ ồ tiết lộ cảm xúc thật sự của bọn họ.
Hình ảnh cực kỳ dâm mỹ, ngay cả không khí cũng trở nên mập mờ khô nóng.
“Tự mình lấy thứ bên trong ra.”
Giọng điệu mềm mại trầm thấp như trước, nhưng lại không còn sự từ tính mà lại có vẻ thô ráp.
Tô Mộ Thu vốn đang nằm dưới đất đột nhiên ngẩng đầu, mắt đẹp mở lớn, không thể tin nhìn người vừa mới nói chuyện Phượng Dạ Hoàng, Tô Mộ Thu lộ ra khuôn mặt vốn đã đỏ lên nay còn đỏ hơn thế nữa.
“Không muốn lấy ra sao?” Phượng Dạ Diễm cười tà mị, “Tốt lắm, chúng tôi cứ như vậy đi vào, có lẽ sẽ có khoái cảm khác thường.”
“Không cần.” Cô hoảng sợ lắc đầu, “Tôi lấy ra.”
Bàn tay nhỏ bé run rẩy duỗi đến hạ thể, chạm tới ɦσα ɦµყệƭ như chạm vào lửa, cảm giác thẹn thùng làm cho cô thật sự không thể nào ra tay.
“Sao?”
Phượng Dạ Hoàng hừ lạnh uy Hi*p.
Cắn chặt đôi môi đỏ mọng, cô nhắm mắt lại, một lần nữa đem bàn tay nhỏ bé dò xét xuống phía dưới.
“Ư…..”
Cô than nhẹ, ngón tay thâm nhập vào trong động, ɦσα ɦµყệƭ mẫn cảm non nớt liền gắt gao bao quanh, gắt gao ʍúŧ lấy ngón tay của cô.
Cô hơi dùng sức gạt mở vách tường thịt, ngón tay tiếp tục đi về phía trước, thuận lợi va chạm vào một viên ngọc xinh xắn, ngón tay khều nhẹ, cố gắng đem nó ra bên ngoài, nhưng nó lại nương theo mật dịch đang chảy xuống để tiến vào càng sâu, trùng hợp ma sát nhẹ qua nơi mẫn cảm nhất của cô.
“Ách a….” Cô khó nhịn ngửa đầu, tóc đen như mực trên không trung tạo thành một đường vòng cung duyên dáng, bộ иgự¢ hoàn mỹ no tròn lắc lư tạo ra một con sóng nhỏ.
Phượng Dạ Hoàng, Phượng Dạ Diễm chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, nhìn nhau, hai người ăn ý mười phần vươn tay ra, mỗi người một bên bắt lấy nơi mềm mại của cô.
“Ô…. Không cần… Ân…” Cô lắc lắc thân thể, tay đang đặt ở hạ thể giơ lên, hai tay cố gắng đẩy tay bọn anh ra.
Phượng Dạ Diễm kéo tay cô ra, “Không lấy nó ra sao?”
“Ô….”
Mắt đẹp chứa đầy nước mắt, cô tủi thân duỗi tay trở về ɦσα ɦµყệƭ.
Tay to dùng lực mạnh xoa nắn ✓ú nhỏ của cô một cách vô tình, bộ иgự¢ hoàn mỹ bị biến thành nhiều hình dáng, hai khỏa anh đào sớm đã cao cao đứng thẳng, động tác hai tay như nhau cùng dùng ngón trỏ cùng ngón cái kẹp lấy một khỏa anh đào lôi kéo.
“Ân…. Ách a….”
Trong đau đớn mang theo tê dại thỏa mãn.
“A…” Phượng Dạ Diễm cười nhẹ, “Tiểu ∂âм ô.”
Cô im lặng phớt lờ lời anh nói, bàn tay nhỏ bé động tác nhanh hơn, khó khăn mà lấy viên ngọc ra, tiếp theo là viên thứ hai…. Viên thứ ba….
Phượng Dạ Hoàng nhíu mắt lại, ngay lúc viên thứ ba rơi xuống đất, đã nắm vòng eo mảnh khảnh của Tô Mộ Thu, lửa nóng to và dài chẳng biết từ lúc nào đã lộ ra ngoài ngang ngược đẩy ra hoa khẩu, gạt mở tầng thịt non nớt, rốt cuộc tiến vào, cơ hồ đâm thẳng đến țử çɥñğ của cô, hung hăng rút ra, lại hung hăng tiến vào, vật nam tính rất to đem tiểu huyệt nho nhỏ mở rộng ra đến mức cực đại.
“Ô a….” Cô lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đau đớn, sắc mặt ửng đỏ trong nháy mắt chuyển sang trắng, mặc dù đã đủ trơn, nhưng mà thứ của anh ta đối với cô mà nói là quá lớn, quá thô, tiểu huyệt giống như bị xé rách.
“Thật chặt!” Thịt mềm gắt gao bao bọc lấy anh, như cái miệng nhỏ nhắn ʍúŧ lấy anh, đem phân thân của anh ngậm vào càng sâu, từng đợt run rẩy khoái cảm chạy qua lưng anh, cái khoái cảm này làm cho Phượng Dạ Hoàng kêu lên một tiếng đau đớn, thân mình động càng nhanh hơn.
“Ô…. Không…. Quá nhanh…. Sẽ rách mất….” Thân thể nhỏ gầy bị xóc nảy cao thấp, cô nắm chặt cánh tay anh, đau khổ cầu khẩn.
Anh không để ý lời cầu xin của cô, tốc độ vẫn như trước.
Nhìn đến cái miệng nhỏ nhắn của cô, đôi mắt phượng hiện lên một tia phức tạp, bỗng dưng, anh cúi thấp đầu, hung hăng gặm cắn môi cô, đầu lưỡi trơn trượt thăm dò vào trong miệng cô, lục lọi ʍúŧ liếm.
“Ưm….”
Tiếng mật dịch chảy ra từ tiểu huyệt hòa cùng tiếng lách cách do bụng dưới va chạm với ௱ôЛƓ tuyết trắng tạo ra làm cho thần trí cô mê muội, tùy ý để anh tàn sát bừa bãi trong miệng cô, căn bản là cô không hề có sức lực chống trả.
Động tác càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh, bỗng dưng, anh động thân một cái cắm vào chỗ sâu nhất trong ɦσα ɦµყệƭ, lửa nóng trong cơ thể cô phun ra chất lỏng nóng bỏng.
Than nhẹ một tiếng, anh rút ra phân thân đang chôn sâu trong huyệt động. Phượng Dạ Diễm ở một bên nhìn màn biểu diễn tình ái miễn phí, ngay lập tức kéo thân thể Tô Mộ Thu qua, đem chân của cô gác ở trên vai mình, tay anh đặt trên cái ௱ôЛƓ tuyết trắng của cô, không thể chờ đợi được vùi sâu ngay vào trong cơ thể cô, phân thân tráng kiện biến mất tại hoa khẩu nho nhỏ.
Đã bị khai phá qua lần thứ nhất nhưng tiểu huyệt vẫn nhỏ hẹp khó có thể di chuyển, mỗi một lần lui ra đều đem тιин ∂ị¢н của Phượng Dạ Hoàng đã lưu lại tống ra bên ngoài cơ thể, thấm ướt bụng dưới của cô và anh, bên trong cô ẩm ướt ấm nóng và thít chặt làm anh không khống chế được mạnh mẽ xuyên vào.
“Đừng… Ô….”
Cô vô ý thức than nhẹ, cái miệng nhỏ nhắn từng ngụm từng ngụm thở gấp.
Mắt phượng híp lại, bỗng chốc cắn hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, lôi kéo đầu lưỡi khéo léo của cô khẽ cắn, ʍúŧ vào hương vị ngọt ngào của cô, tư vị ngọt ngào làm cho anh cảm thấy kinh ngạc, anh khóa chặt cặp ௱ôЛƓ mềm mại của cô, mỗi lần thẳng tiến đều hung hăng ma sát qua một điểm trong cơ thể cô.
“Ân a…. Ân….”
Cô không ngăn được tiếng ՐêՈ Րỉ từ cổ họng tràn ra, trong cơ thể tiết ra càng nhiều mật dịch.
Mật dịch ấm áp rưới vào lỗ nhỏ trên đỉnh vật nam tính làm cho anh suýt nhịn không được bắn ra, anh khẽ cắn môi, cái ௱ôЛƓ căng cứng chật vật, hung hăng luật động, tới tới lui lui mạnh mẽ xuyên vào vài lần, cuối cùng gầm nhẹ một tiếng đem nhiệt dịch phun vào vách tường ɦσα ɦµყệƭ non nớt.
Tiểu huyệt của cô không ngăn được một trận co rút nhanh, thỏa mãn đến cực hạn làm cho tâm trí cô như được bay lên trời cao.
Không đợi cô định thần lại, thân thể lần nữa lại bị Phượng Dạ Hoàng giành qua, nóng bỏng gắng gượng hung hăng gia nhập, bắt đầu chu kỳ ςướק đoạt khác.
“Ô a…. Không được…..”
Cô không chịu được quá nhiều lần hoan ái, liền ngất đi.
Màn trình diễn tình ái luân phiên diễn ra không ngừng nghỉ, thỏa mãn một dã thú, lại đón lấy một ác ma, hương vị tình dục nồng đậm phiêu tán trong không khí, không biết qua bao lâu, tất cả mới khôi phục lại yên tĩnh.
Tô Mộ Thu mất đi ý thức như 乃úp bê bị hư nằm ngửa trên bãi cỏ, da thịt trắng nõn trên người nhiễm một màu hồng nhạt, trước иgự¢, vòng eo và đùi từng mảng vết tím xanh nổi lên, đùi mở lớn, hoa khẩu giữa chân lúc mở lúc đóng, như cái miệng nhỏ nhắn phun ra chất dịch trắng ᴆục, làm chân cô ướt đẫm.
“Hoàng, đó là nụ hôn đầu tiên của anh!”
Không phải là câu hỏi mà là câu nói khẳng định.
Phượng Dạ Hoàng dựa trên cành cây không nói chuyện, mắt phượng xinh đẹp hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào Tô Mộ Thu đang hôn mê.
“Ha ha…” Phượng Dạ Diễm cười ra tiếng, “Thú vị.”
Tình ái là cách thức phát tiết của bọn họ, nhưng mà bọn họ chưa bao giờ hôn bất kỳ một người phụ nữ nào, hôm nay, cả hai bọn họ đều vì một nữ sinh mà không khống chế được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc