Đừng Cố Gắng Chạy Trốn ... Vì Đó Là Định Mệnh - Chương 16

Tác giả: BMW (thuphamld)

Mita cùng đến đứng bên cạnh bàn Anna
- Tao đây, có chuyện gì? – Raindy gằn giọng.
- Mày không phải là Anna, mày là Raindy, con chó cùng bầy với con Anna – Con nhỏ đó nói và đám nữ sinh đi theo nó phá lên cười.
- Lin à, để con khốn này tham gia luôn đi. Dù sao đánh một đứa cũng đâu đã tay – Một nữ sinh ở phía sau nói với lên con nhỏ đầu đàn.
- Nói cũng phải. Tụi mày trọn đi! Đứa nào sẽ chịu trận trước? Sau khi ăn đòn tao sẽ cho tụi mày cái “đặc ân” được biết vì sao mình bị đánh – Lin nói và nhìn nhóm Raindy đầy ngạo mạn.
- Không cần đâu! Tao cho mày trọn – Raindy nở nụ cười “quỷ hút máu”. Cái dáng vẻ thiên sứ địa ngục lại một lần nữa xuất hiện.
- Tao chọn mày! Bọn tao sẽ xử mày trước, rồi đến con Mita, phần li kỳ nhất sẽ để lại cuối cùng, dành cho con Anna.
- Mày muốn bị tao đánh trước à? – Raindy lại cười. Và ngay lập tức cô lao nhanh đến chỗ 7 nữ sinh kia. Nhìn cô bây giờ giống như một con quỷ hút máu đang lao đến chỗ phát ra mùi máu thơm.
Tất nhiên 7 nữ sinh xấu số kia bị Raindy đánh không còn một manh giáp, nhưng xem ra Raindy không có ý định tha cho tụi nó. Cô vẫn ra tay một cách tàn nhẫn như muốn lấy mạng tụi nó vậy.
Một vòng tay khỏe khoắn ôm Raindy lại từ phía sau. Raindy bị khóa chặt trong vòng tay này. Cô không vùng vẫy vì cô ngửi thấy mùi bạc hà quen thuộc.
- Dừng lại đi! Cậu sẽ giết bọn chúng mất – Min Won thì thầm vào tai Raindy.
Bây giờ Raindy mới nhận ra 7 nữ sinh kia đang nằm thoi thóp trên sàn. Có đứa đã bất tỉnh.
Khi nhận ra hơi thở của Raindy đã trở lại nhịp độ bình thường, tức là Raindy đã bình tĩnh lại. Min Won mới buông cô ra.
Raindy đến bên bàn Anna, ánh mắt dò xét xem trạng thái tinh thần của Anna như thế nào.
- Tuyệt quá Rain ạ! Đánh rất đẹp – Anna cười toe, đưa Ng'n t cái ra trước mặt.
- May quá! Cậu ấy không sao – Raindy nở nụ cười nhẹ nhõm.
- Sao cậu biết mà tới? – Raindy quay qua hỏi Min Won.
- Tớ có chuyện cần gặp thằng kia. Cũng may mà tớ đến kịp – Min Won nói rồi chỉ tay về phía cái đầu đen đang gục trên bàn. Là Shin đang ngủ đó. Thua luôn! Đánh nhau ồn ào như thế mà ngủ ngon lành không hề hay biết gì.
- Thằng kia! Dậy đi! – Min Won chọc chọc vô vai Shin.
Không có phản ứng.
- ૮ɦếƭ tiệt! Mày có dậy không? – Min Won lớn tiếng.
Vẫn không có phản ứng.
Min Won bỏ ra ngoài và ba phút sau trở lại với xô nước trên tay.
- Ào! – Xô nước bị trút xuống đầu Shin, không còn một giọt.
- Thằng khốn nào liều mạng vậy? – Shin quát lên.
- Tao đây – Min Won trừng mắt nhìn.
- Mày làm cái trò gì vậy thằng này? – Shin đứng bật dậy nắm cổ áo Min Won.
- Tao không đến để đánh nhau với mày. Có người muốn gặp mày.
- Thằng chó! Là đứa nào muốn gặp tao mà mày dùng cách này để đánh thức tao dậy?
- Hai năm nay, người mày muốn gặp nhất là ai?
Shin buông tay khỏi cổ áo Min Won, ngồi phịc xuống ghế.
- Mày đi đi! Tao không muốn gặp người đó – Giọng Shin buồn bã.
- Được! Tao đi. Dù sao người hối hận sẽ là mày chứ đâu phải tao.
Chap 9
Sân thượng
Cánh cửa sắt dẫn ra sân thượng vừa mở ra. Trước mắt Shin là cái hình dáng bé nhỏ mà Shin luôn in trong tim.Mỗi khi đêm về Shin lại thấy lòng mình cồn cào trong nỗi nhớ, mỗi khi nghĩ về người đó trái tim Shin lại quặn đau.
- Cậu ấy gầy đi nhiều quá! – Shin nhìn vào người con gái đang đứng trước mặt mình mà không khỏi xót xa.
- Lee Shin!!! – Cô gái ấy lao đến ôm chầm lấy Shin mừng rỡ như vừa tìm lại một báu vật đã mất.
- Cô làm cái quái gì vậy? – Shin hỏi, giọng xa lạ. Tuy nhiên cậu không hề đẩy người con gái đang ôm mình ra.
- Chúng ta làm lại từ đầu nhé! – Người con gái ấy nói.
- Chúng ta quen nhau sao? – Shin hỏi.
- Cậu… không nhận ra tớ sao? – Cô gái ấy buông Shin ra và nhìn Shin bằng đôi mắt hoang mang.
- Là tớ đây, Bo Ra đây mà. Cậu không nhận ra tớ sao?
- Tôi chưa bao giờ quen ai tên Bo Ra cả - Shin nói nhưng thật ra lòng Shin đâu có nghĩ vậy. Lúc này Shin đang phải đấu tranh rất nhiều. Trái tim đóng băng kia đang vùng vẫy đòi hơi ấm quen thuộc. Nó biểu tình bằng cánh tạo ra những cơn đau liên tục đến ngộp thở.
Cả thân hình Bo Ra sụp xuống không còn chút sức lực.
Shin muốn đến ôm lấy người con gái Shin luôn nhớ nhưng Shin sợ rằng rồi Bo Ra lại vụt mất và Shin sẽ lại chới với một lần nữa.
Shin thèm khát cái hơi ấm ấy như một kẻ nghiện thèm MT. Và giờ đây Shin phải quyết định sao đây? Tiếp tục làm kẻ nghiện đê mê trong cơn cuồng quay hay quyết tâm “cai”?
Shin đang rất sợ hãi. Cậu sợ cái hơi ấm chút ít này sẽ khơi lại nỗi đau mà cậu cố chôn chặt.
Và cuối cùng Shin cũng có quyết định. Shin bỏ đi. Từng bước nặng nề. Cơ thể cậu như muốn sụp xuống. Đúng như Shin nghĩ, hơi ấm nhỏ nhoi từ cái ôm ban nãy đã đánh thức nỗi đau đang ngủ quên trong lòng.
Trong nỗi đau ấy còn xen lẫn sự tức giận. Shin giận tại sao ngày ấy Bo Ra chia tay rồi bây giờ đột ngột xuất hiện, để bao cố gắng của Shin trở về con số không.
Shin đã rất khổ sở. Có một thời gian cậu đã rất ngơ ngác, và Shin hiểu đó là sự trống trải.
Shin đang rất giận vì sự xuất hiện của Bo Ra làm Shin nhận ra mình chưa bao giờ hết yêu cô. Nhận ra rằng Raindy chỉ là cái cớ mà Shin bám vào để cứu vớt trái tim tội nghiệp. Nhận ra rằng Shin đã từng có cái ý muốn tồi tệ dùng Raindy làm miếngvá tạm bợ cho cái lỗ hổng vô hình trong trái tim.
Shin giận vì Bo Ra không biết Shin đã khổ sở như thế nào.
Phải. Shin đã rất khổ sở. Mỗi buổi sáng mở mắt ra Shin đều tự an ủi mình rằng “hôm nay cậu ấy sẽ về” để rồi đêm đến, khi vây quanh là bốn bức tường và sự cô đơn đang từ từ từng chút bòn rút sức lực, Shin lại tự an ủi mình rằng “ngày mai cậu ấy sẽ về”.
Cánh tay nhỏ bé gầy gò của Bo Ra ôm chặt lấy Shin từ phía sau.
- Xin… xin cậu… hãy… nghe… tớ… nói! – Bo Ra thổn thức.
Shin cứ đứng im không nhúc nhíc. Thậm chí thở cũng không dám thở mạnh vì Shin sợ cánh tay đang ôm mình sẽ rơi xuống.
- Tớ… tớ đã luôn nghĩ về cậu… - Bo Ra nói trong nước mắt.
- Ngày ấy… khi phải nói với cậu những lời đó… tớ đau đớn muốn ૮ɦếƭ đi.
- Nói dối! Là nói dối thôi! Lee Shin à, mày đừng tin! Mày đừng quên mày đã đau khổ như thế nào – Dù nghĩ thế nhưng Shin vẫn không đủ can đảm đẩy Bo Ra ra và bỏ đi.
- Tớ rời xa cậu… vì khi đó… tớ phát hiện ra… mình bị ung thư máu… và đã sắp chuyển sang… giai đoạn cuối…
- Không được tin! Lee Shin! Mày tỉnh táo lại đi! – Dù nghĩ thế nhưng nước mắt Shin đã bắt đầu rơi.
- Hồi đó ba mẹ tớ… quyết định… đưa tớ sang Úc chữa trị.
- Tại sao… tại sao không nói… cho tớ biết? - Shin không thể cứng rắn thêm được nữa.
- Nói với cậu… thì… có thể… khỏi… bệnh… sao?
- Nhưng tớ sẽ ở bên cậu – Shin nói.
- Chính vì tớ biết… cậu sẽ ở bên tớ… nên tớ mới phải dùng cách tàn nhẫn đó với cậu.
- Khi biết mình bị bệnh… điều khiến tớ đau khổ nhất… chính là suy nghĩ “nếu cậu biết tớ sẽ ૮ɦếƭ, cậu sẽ rất đau khổ”
- Đồ ngốc! Cậu dựa vào cái gì mà tự ý quyết định như vậy hả? Đau khổ là chuyện của tớ. Cậu dựa vào cái gì mà làm như vậy chứ? – Shin gào lên.
Vòng tay yếu ớt của Bo Ra siết chặt lấy Shin hơn.
- Vì… cậu đau… thì lòng tớ… còn đau hơn. Tớ… nói với cậu… những lời tàn nhẫn như vậy… để… lỡ như… tớ không thể khỏi bệnh… và ૮ɦếƭ đi… thì cậu sẽ không đau lòng… khi cậu nghĩ tớ… là đứa con gái không ra gì… là đứa đã bỏ cậu… để theo người khác.
- Nhưng tớ vẫn nuôi hi vọng… nếu tớ khỏi bệnh… tớ sẽ về tìm cậu… và sẽ ở bên cậu… không rời xa nữa…
- Tớ những tưởng… mình đã bỏ cuộc… vì phương pháp trị liệu còn đau đớn hơn… sự ђàภђ ђạ của căn bệnh.
- Nhưng vì nghĩ đến chuyện… có thể nhìn thấy cậu… thêm lần nữa. Có thể nghe tiếng cậu… thêm lần nữa. Có thể thấy nụ cười của cậu… thêm lần nữa mà tớ đã cố gắng đến giờ phút này… để về đây gặp cậu.
Một nỗi đau lớn gấp trăm ngàn lần nỗi đau Shin đã chịu đựng ùa về trong trái tim cậu. Shin đau đớn khi biết rằng người con gái Shin yêu phải chịu đựng những điều khủng khiếp như vậy. Trong trường hợp này, người lựa chọn ra đi chính là người đau khổ.
Không chút do dự. Shin quay lại ôm Bo Ra thật chặt. Ôm cho thỏa nỗi nhớ suốt hai năm qua.
Min Won đang đứng nói chuyện với đám đàn em trong lớp thì từ đâu một cú đá như trời giáng vào bụng làm Min Won đau điếng. Tác giả của chuyện này chính là Shin. Shin lao đến đánh Min Won một cách điên cuồng. Nhưng Min Won không hề đánh trả một lần, cũng không hề tránh. Thật ra Min Won đã sớm biết rằng Shin sẽ đến tìm mình. Vậy nên Min Won đã dặn đám đàn em dù có chuyện gì cũng không được xen vô.
Min Won nằm trên sàn nhà. Mặt tím bầm. Khóe miệng rỉ máu nhưng vẫn nở một nụ cười nửa miệng đặc trưng.
- Thằng khốn! Mày đã biết mọi chuyện ngay từ đầu đúng không? – Shin nhào tới nắm cổ áo Min Won, kéo đầu Min Won lên khỏi mặt đất.
- Ừ, tao biết – Câu trả lời của Min Won đã “giúp” cậu nhận thêm một đấm.
- Tại sao mày không nói với tao? Tại sao mày để Bo Ra một mình chịu đựng vậy hả?
- Bo Ra nói nếu mày biết chuyện, cậu ấy sẽ không chấp nhận điều trị nữa. Nếu mày là tao, mày có nói không?
- Vậy tại sao nãy giờ mày không đánh trả?
- Không thích thì không đánh trả chứ sao.
- Thằng điên! – Shin nói rồi bỏ đi.
- Đại ca không sao chứ? – Bây giờ đám đàn em mới vây quanh Min Won.
- Tao không sao – Min Won trả lời.
Giờ tan học
- Này, có nghe gì chưa? Hôm nay Shin và Min Won đánh nhau vì một cô gái tên Bo Ra gì đó đấy.
- Cái gì? Hai hotboy đánh nhau vì một đứa con gái sao? Không thể tin được!
- Mà nói là đánh nhau cũng không đúng. Chỉ có Shin đánh thôi, còn Min Won thì không đánh cũng không tránh.
- Cái gì? Ma Vương đứng yên cho người khác đánh á? Cậu có nói xạo không vậy?
Đó là toàn bộ câu chuyện Raindy nghe được từ hai nữ sinh đi phía trước, trên đường đi học về.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay