Đừng Chạy Lão Sư - Chương 47

Tác giả: Lạc Dận

Tin Dữ
Ân Nhược Triệt tỉnh dậy trong cơn ê ẩm kinh khủng.
“Đau quá......” Cố gắng cựa mình, Ân Nhược Triệt phát hiện bản thân vẫn nằm gọn trong vòng tay của ai đấy. Để không đánh thức hắn, anh ngoan ngoãn nằm lại chỗ cũ.
“Thầy tỉnh rồi à?” Mặc dù cố cử động thật khẽ, nhưng Lạc Dĩ Mạt cũng đã tỉnh dậy rồi. Xoa nhẹ mắt mình, hắn lại một lần nữa kéo sát anh vào trong lòng.
“Ngủ có ngon không?”
“Ừm, cũng được.”
Phần lưng mỏi nhừ được hắn ôm trọn, tựa vào khuôn *** ấm áp. Khiến cho môi anh vô thức thoát ra những lời tựa như đang nũng nịu…
“Nhưng cả người đều rất đau…”
Nghe thế, Lạc Dĩ Mạt thoáng mỉm cười, sau đó bắt đầu xoa P0'p cho anh.
“Thầy, giọng thầy làm sao vậy?” Nhìn vẻ mặt đáng yêu của Ân Nhược Triệt, hắn thật sự không nhịn được mà muốn trêu anh một chút!
Quả nhiên, lưng của Ân Nhược Triệt lập tức cứng đờ. Hắn có thể thấy toàn thân anh đỏ lừ chả khác nào tôm luộc, thế nhưng vẫn vờ như không nhận ra, nhẹ nhàng phả hơi ấm vào tai anh…
“Em nhớ rồi, đêm qua H**g phấn quá nên thầy bị khan tiếng phải không......”
“Đừng nói nữa......” Ân Nhược Triệt vội kéo chăn *** đầu, như muốn né tránh những lời thốt ra từ miệng hắn.
“Thầy, nói cho em biết, đêm qua thầy có thoải mái không?” Bên ngoài lớp chăn, Lạc Dĩ Mạt cúi người áp sát anh, nâng đầu gối vuốt ve phần ௱ôЛƓ được che đậy qua loa.
“Thoải… mái… Cậu… đừng hỏi nữa.” Trong chăn, Ân Nhược Triệt lí nhí xin tha mạng.
“Được, không hỏi nữa.” Bàn tay của Lạc Dĩ Mạt không báo trước luồn vào trong chăn. Chốc lát liền nắm chặt điểm nhỏ đã sưng lên trên *** anh, *** đùa nghịch…
“Nếu thầy chịu trả lời thành thật thì em sẽ không hỏi nữa.”
“Cậu… cậu hỏi đi......”
Điểm nhỏ màu hồng kia đêm qua đã bị Lạc Dĩ Mạt nhiệt tình âu yếm, khó trách bây giờ chỉ sau vài cái vuốt ve đã bắt đầu đau nhức. Tuy nhiên, kèm theo đó còn là một loại khoái cảm không thể gọi tên, đau đớn lẫn ngọt ngào.
“Tốt. Vậy thầy nói cho em biết, khi nào thầy thấy thoải mái nhất. Là lúc thầy gục ở cửa? Hay là lúc thầy cầu xin em tiến vào thầy ở trên giường? Hay là lúc thầy gần như hôn mê vẫn gào khóc bảo em nhanh hơn nữa? Hay là lúc thầy điên cuồng cắn chặt lấy *** em?” Vừa nói, bàn tay hắn càng lúc càng xiết mạnh. Đến khi câu cuối cùng được thốt ra, Lạc Dĩ Mạt liền dùng hai ngón tay nhéo chặt, kéo căng điểm nhỏ của anh.
“...... A...... Lạc Dĩ Mạt...... Cậu là tên khốn kiếp không hơn không kém......!”
“Thầy còn sức để mắng chửi người khác sao?” Lạc Dĩ Mạt chỉ bằng một động tác đã kéo phăng tâm chăn, đè hẳn lên người Ân Nhược Triệt.
“Xem ra Dĩ Mạt làm vẫn chưa đủ phải không? Hay là để cho em làm lại lần nữa, triệt để rút cạn sức lực của thầy!”
“Đừng đừng! Nếu vậy thì tôi sẽ ૮ɦếƭ mất!” Ngoài miệng thì nói thế, nhưng thân thể đã bắt đầu đáp lại Lạc Dĩ Mạt. Thế nên chỉ giãy giụa vài cái, liền để mặc cho hắn tùy ý xử lý.
Ngay khi hai người đang cao hứng, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, thô lỗ cắt ngang nhã hứng.
Hai người không hẹn mà cùng nhìn vào mắt của đối phương. Ánh nhìn tràn đầy sự hiếu kì.
Vốn tưởng nếu bọn họ không nói lời nào thì người bên ngoài sẽ chán nản bỏ đi. Thế nhưng hóa ra lại không phải vậy, tiếng gõ cửa không những không dừng lại, mà còn quật cường chuyển sang… đập cửa dữ dội.
Lạc Dĩ Mạt chịu thua rống lên một tiếng, nhảy xuống sàn nhà, mặc vội quần ra mở cửa.
“Tại sao lại là cậu?” Khi mở cửa, không ngờ lại là Khước Diệc Phiền.
Khước Diệc Phiền liếc mắt nhìn những dấu răng chi chít trên ***, vai và cổ hắn, cùng những vết đỏ trải khắp toàn thân, tỏ vẻ hiểu chuyện cười cười.
Xem ra đêm qua họ rất cuồng nhiệt rồi. Không ngờ thầy Ân vẻ ngoài dịu dàng yếu đuối thế kia cũng có lúc kinh người như vậy.
Ai da, Khước Diệc Phiền tự vỗ trán mình, mém nữa là quên mất vấn đề chính rồi. Nghĩ vậy, cậu liền nói: “Điện thoại di động của cậu đâu?”
Lạc Dĩ Mạt sờ sờ quần, lắc đầu.
“Cha cậu gọi cho cậu không được nên mới gọi vào số tớ.”
Chẳng khác nào sét đánh ngang tai, cả kẻ đứng ở cửa và người ngồi trên giường đều đồng loạt sững sờ.
“Ông ta nói gì?” Lạc Dĩ Mạt lo lắng hỏi.
“Ông ấy bảo cậu trở về một chuyến. Ông ta có vài chuyện cần nói với cậu.” Khước Diệc Phiền dừng lại một chút rồi mới tiếp tục: “Ông ta còn nói… Phải lập tức đi ngay, không được phản kháng.”
Cặp lông mày của Lạc Dĩ Mạt chau sát vào nhau.
Từ trước đã giao ước không được làm trái nội quy của nhà trường. Cha hắn nếu không có chuyện quan trọng tuyệt nhiên sẽ không tìm hắn đột ngột thế này.
Lý do duy nhất chỉ có thể là…
Đôi mắt của Lạc Dĩ Mạt liền phóng đến gương mặt ngơ ngác của Ân Nhược Triệt.
Không lẽ ông ta đã biết sự hiện diện của con người này.
Cha hắn một khi đã nói nhất định phải về thì hắn tuyệt đối không thể làm trái. Nếu hắn không trở về, chỉ khiến mọi chuyện càng thêm xấu đi…
Lạc Dĩ Mạt khẽ cắn môi.”Tôi biết rồi. Tôi lập tức về ngay.”
Khước Diệc Phiền gật đầu, khẽ vỗ vai hắn như muốn an ủi: “Dĩ Mạt, cẩn thận một chút. Nếu có chuyện gì bất trắc, cứ liên lạc với tớ.”
Lạc Dĩ Mạt ngẩng đầu cười khổ, sau đó cũng vỗ vỗ vai Khước Nhược Phiền, muốn nói cám ơn nhưng lại không biết cách nào cất lời.
Bầu không khí nhất thời rơi vào tĩnh lặng.
Cuồng phong chỉ mới bắt đầu. Nếu Lạc Dĩ Mạt cứ thế ra đi thì Ân Nhược Triệt nhất định sẽ lo lắng đến phát điên lên mất. Nghĩ vậy, Khước Diệc Phiền không biết làm gì khác ngoài ngóng cổ về phía người đang ngồi trên giường, oang oang nói:
“Thầy, nghệ thuật cắn người của thầy thật điêu luyện a!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc