Đừng Chạy Lão Sư - Chương 46

Tác giả: Lạc Dận

Sự Chủ Động Của Tiểu Triệt
Ân Nhược Triệt vừa bước vào cửa đã ngồi quỵ trên mặt đất, đầu cúi gục xuống vất vả hô hấp.
“Thầy không khỏe sao?” Lạc Dĩ Mạt ngồi xỗm trước mặt anh, giương đôi mắt ngây thơ nhìn Ân Nhược Triệt.
“Rất… Rất khó chịu......” Ân Nhược Triệt nắm chặt vạt áo của hắn, nghẹn ngào nói. “Dĩ Mạt...... Thật sự rất khó chịu......”
“Thật vậy sao? Để em xem.” Lạc Dĩ Mạt đặt tay lên quần anh, thứ bên dưới lớp vải thật sự đang sưng phồng lên. “Đúng là cứng quá rồi! Phía sau thế nào? Cho em xem.”
Ân Nhược Triệt quỳ gối xuống đất để mặc cho hắn vuốt ve hạ thể của mình. Cả thân người rả rời không biết làm gì khác ngoài cố gắng ôm lấy vai của Lạc Dĩ Mạt. Bàn tay tàn ác của hắn thong thả ấn ấn vào chỗ lõm đằng sau quần anh, nhẹ nhàng dùng ngón tay đẩy đẩy về phía trước.
” Dĩ… Dĩ Mạt...... Đừng như vậy...... Cùng tôi… Làm cùng tôi đi… có được không......” Ân Nhược Triệt dùng đôi mắt ngập nước van xin.
Lạc Dĩ Mạt không hề để ý đến bộ dạng đáng thương của người đối diện. Mạnh bạo xộc tay thẳng vào trong quần anh.
“Oa! Bên trong thầy đã ướt đến thế này kia à! Thầy, em không ngờ thầy lại biến thái như thế! Mỗi lần ở nơi công cộng thầy đều hưng phấn khó lường. Thầy thích được người khác nhìn sao?”
Ân Nhược Triệt dựa đầu vào vai Lạc Dĩ Mạt, nâng thân dưới lên, vô thức nẩy nhẹ. Cánh tay của người con trai kia đang kề sát bụng anh, mang theo những ngón tay đầy ma lực đi thẳng vào cái động nhỏ đang bị ba viên bi dằn vặt. Tay hắn cứ thế tiến vào, hoàn toàn không chút trở ngại.
“Thầy xem, bên trong thầy đang nhiệt tình nuốt chửng tay em!”
Ba viên vi to lớn cùng nhau chuyển động hòa quyện cùng nhịp điệu đưa đẩy của hai ngón tay của hắn khiến cho cái huyệt nhỏ bên dưới của Ân Nhược Triệt như muốn rách toạt.
“Đừng...... Ư a... Như thế là… ђàภђ ђạ… tôi......”
Lạc Dĩ Mạt hôm nay đối với những khẩn cầu của anh đều vờ như không nghe không thấy, vẫn tiếp tục làm chuyện của mình, còn không ngừng dùng giọng điệu khiêu khích dằn vặt anh.
“Thầy, chúng ta lên giường có được không?”
“Đừng...... Tôi chịu hết nổi rồi… Cậu… Cậu làm ngay ở đây đi......” Ân Nhược Triệt khẽ lắc đầu. Anh bây giờ còn hơi sức nào mà lên giường kia chứ?
“Thế nhưng, thầy à, đây là cửa ra vào mà......”
“Lạc Dĩ Mạt..... Cậu là tên xấu xa......”
Ân Nhược Triệt gần như bị Dụς ∀ọηg Ϧóþ nghẹn. Không biết lấy đâu ra sức lực xô mạnh Lạc Dĩ Mạt ra sau.
Ngay khi hắn còn chưa kịp phản ứng, anh đã sấn tới, chủ động ép môi mình lên môi hắn.
Một nụ hôn chẳng chút kỹ xảo nhưng quấn quyện đến điên cuồng.
Ân Nhược Triệt giật phăng chiếc quần trên người mình. Nắm lấy tay người con trai đối diện tự động vuốt ve thân trước của bản thân.
Tay kia muốn lấy ngay ba viên bi độc ác đang ђàภђ ђạ mình ra. Nhưng những đầu ngón tay run rẩy chỉ khiến chúng càng lúc càng vào sâu hơn. Toàn thân anh nhường như bốc hỏa, bất giác lắc hông. Dù anh có cố gắng đến nhường nào thì đằng sau vẫn không ngừng sưng lên. Bây giờ, anh chỉ muốn được thỏa mãn mà thôi!
Lạc Dĩ Mạt cười thầm trong lòng.
Xem ra tiểu bảo bối của hắn quả thật nhịn không nổi nữa rồi!
Hắn cũng không muốn vội vàng chủ động làm gì. Cứ tùy ý anh muốn làm gì thì làm. Tự ý hôn môi, tự ý ăn hắn… Còn hắn chỉ nhàn nhã vui vẻ thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.
“Dĩ Mạt...... Tôi không được rồi...... Cậu giúp tôi đi… Có được không...... Tôi xin cậu......”
Tự mình lo liệu một hồi, chỉ khiến hạ thể thêm đau đớn. Không những không làm lắng dịu được trận hỏa hoạn trong người, mà còn nhanh chóng bị Dụς ∀ọηg chèn ép đến phát điên.
“Không phải thầy thích tự làm một mình sao?” Lạc Dĩ Mạt ra vẻ giật mình kinh ngạc nhìn anh.
“Tôi… tôi tự làm không được...... Giúp tôi đi......” Ân Nhược Triệt xiết chặt bàn tay đang đặt lên thứ ¢ươиg ¢ứиg của mình, không ngừng ma sát.
Lạc Dĩ Mạt nắm lấy phần thân thể đang tím tái đi vì nhẫn nhịn anh. Anh quả nhiên đã kiềm chế quá độ rồi!
Không muốn tiếp tục ђàภђ ђạ anh nữa, Lạc Dĩ Mạt nhanh chóng cởi hẳn quần anh ra. Kéo tuột xuống chân, để lộ cái động nhỏ đã ướt đẫm của anh. Vươn ngón tay dài, đem ba viên bi xấu xa kia ra, từng cái từng cái một.
Trong lúc lấy chúng ra, những chuyển động bên trong không ngừng khuấy động nơi sâu kín nhất của anh, phần da thịt mẫn cảm bên trong không ngừng bị kích thích…
Đến khi những thứ cần lấy đã lấy ra sạch sẽ, khó tránh bên trong cảm thấy vô cùng trống rỗng.
“Thầy, thầy có nghĩ là em nên tiến vào không?” Lạc Dĩ Mạt vỗ về cặp ௱ôЛƓ vẫn vô thức lay nhẹ của anh.
“Nhanh một chút...... Tôi không chịu nổi nữa......”
Ân Nhược Triệt vừa giục, vừa vươn tay ra phía sau mò mẫm tìm kiếm thứ ấy của hắn. Đến lúc tìm được thứ đã cứng như sắt kia, không chút chần chừ, liền cầm chặt lấy nó, đồng thời ấn người về phía sau, nhanh chóng nuốt trọn.
“...... Ưm.....” Ân Nhược Triệt thỏa mãn gầm nhẹ lên một tiếng. Sau đó tự mình bắt đầu di chuyển, muốn cho thứ Dụς ∀ọηg nóng như lửa kia đâm thẳng vào người mình, đến được nơi sâu kín nhạy cảm nhất. Thế nhưng lần đầu tiên làm chuyện thế này, chính anh lại bị sự ra vào vụng về của bản thân làm cho đau đớn…
Lạc Dĩ Mạt nhìn kẻ “giục tốc bất đạt” bên dưới mình. Cười ha ha đến rung cả người.
“Thầy, nếu đã làm xong rồi thì để cho em làm được không......”
Lạc Dĩ Mạt dùng thân dưới của mình đẩy thẳng vào điểm mẫn cảm của anh. Chỉ đưa đẩy vài cái thì người thanh niên kia đã nức nở phóng thích trên sàn nhà......
Lạc Dĩ Mạt ở trong thân thể đã gần như bất tỉnh của anh, điên cuồng vào. Một lúc sau, cũng đem toàn bộ tinh túy của mình giải phóng vào nơi sâu kín nhất của anh.....
Ân Nhược Triệt gục hẳn trên sàn, phía sau là Lạc Dĩ Mạt đang ôm nhẹ lấy anh. Lạc Dĩ Mạt vươn tay, lau đi những giọt mồ hôi nhễ nhại trên trán anh, chải những sợi tóc ướt sũng trên gương mặt Ân Nhược Triệt. Sau khi điều chỉnh lại nhịp thở, ôm chặt lấy người thanh niên trên mặt đất, hắn khẽ hôn lên má anh một cái.
“Thầy, chúng ta lên giường thôi. Đêm nay, em tuyệt đối không tha cho thầy......”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc