Đừng Chạy Lão Sư - Chương 31

Tác giả: Lạc Dận

Bắt đầu từ ngày mai, sẽ là kì hạn ba ngày cho sinh viên nhập học.
Lạc Dĩ Mạt sẽ quay lại trường vào ngày thứ mấy đây?
Bức họa anh vừa hoàn thành cuối cùng đã được đặt tên là 《 Mai 》. Ân Nhược Triệt sau khi tắm rửa liền bật đèn đứng dựa vào cửa sổ, lẳng lặng nhìn ngắm cảnh đêm bên ngoài......
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng rúng động không gian tĩnh mịch.
Trễ như vậy rồi, là ai chứ?
Ân Nhược Triệt hiếu kỳ mở cửa, còn chưa kịp nhìn thấy tướng mạo kẻ đứng bên ngoài ra sao, đã bị một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt vào lòng иgự¢. Mạnh tay như vậy, chẳng khác nào muốn đem anh ép sâu vào xương tủy.
Mùi hương của người con trai ấy tràn ngập khoang mũi của anh, khẽ nâng cao đôi tay đã bắt đầu run rẩy tự lúc nào, anh nhẹ nhàng ôm chặt con người đối diện.
“Thầy, em về sớm hơn một chút......”
“Đau ૮ɦếƭ đi được, tên trâu bò này!” Ân Nhược Triệt sắp khóc đến nơi nên vội vã lãng sang chuyện khác, nỗ lực vùng vẫy thoát khỏi cái ôm của Lạc Dĩ Mạt. Nếu cứ tiếp tục thế này, anh sợ mình sẽ khóc mất thôi.
“Không được!” Lạc Dĩ Mạt không quan tâm đến sự giãy giụa của anh, vẫn dứt khoát ôm chặt lấy anh trong lòng иgự¢.
“Đồ ngốc, hoặc cậu vào trong phòng, hoặc tôi sẽ đá văng cậu ra ngoài cửa!” Nhìn cánh cửa phòng vẫn còn chưa khép, Ân Nhược Triệt cảnh cáo. Nếu có ai đấy xuất hiện thì đúng là không xong rồi.
Nghe thấy thế, Lạc Dĩ Mạt thả anh ra ngồi xuống giường. Đôi mắt hắn vẫn chung thủy nhìn về phía Ân Nhược Triệt, chờ khi anh đóng cửa xong đi đến bên giường, liền trở thành con mèo nhỏ ôm chặt lấy eo anh, dụi đầu vào bụng anh nũng nịu.
Ân Nhược Triệt cũng không nói thêm lời nào, chẳng biết làm gì khác ngoài đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen của Lạc Dĩ Mạt, xoa dịu hắn.
Đột nhiên, Lạc Dĩ Mạt mạnh mẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm thúy nhường như muốn nuốt chửng lấy anh.
Vòng tay đang ôm hờ lấy eo của Ân Nhược Triệt vội nắm lấy cổ áo anh, kéo anh cúi xuống. Trong nháy mắt môi đã chạm môi, chẳng khác nào sét đánh, không kịp né tránh......
Lạc Dĩ Mạt ấn mạnh anh xuống giường, hôn sâu, sâu hơn nữa......
Hôn đến mức nhịp thở hai người càng ngày càng nặng nề, hôn đến mức chẳng biết là ai đang quấn lấy ai......
Lạc Dĩ Mạt gần như phát điên xoa nắn cơ thể anh, phát điên xé toạt quần áo anh. Giờ này khắc này, hắn chỉ muốn тһô Ьạᴏ chạm vào anh, yêu anh, dùng hết sức lực bản thân mà chiếm đoạt anh.
Ân Nhược Triệt bị sự nhiệt tình của hắn làm cho kích động, đáp trả hắn, thuận theo hắn mà giật phăng toàn bộ y phục trên người, thậm chí còn giúp hắn ૮ởเ φµầɳ áo.
Ngay khi ngón tay điên cuồng của Lạc Dĩ Mạt chạm vào vùng cấm địa, Lạc Dĩ Mạt đột nhiên thức tỉnh, lặng người đi. Nhìn chằm chằm kẻ vừa bị mình quấn chặt, chẳng mấy chốc hắn đã vội nhảy xuống mặt đất.
“Cậu… làm sao vậy?” Khuôn иgự¢ của Ân Nhược Triệt vẫn phập phồng phấn khích, khó hiểu nhìn Lạc Dĩ Mạt.
“Em đi!” Lạc Dĩ Mạt bắt đầu chỉnh sửa lại quần áo.
“Tại sao?” Đôi mắt của Ân Nhược Triệt vẫn còn ướƭ áƭ. Anh thật sự không hiểu biểu cảm đầy tội lỗi ấy của Lạc Dĩ Mạt là gì.
“Em không tự khống chế được.” Không dám nhìn thẳng vào mắt người đối diện, Lạc Dĩ Mạt xoay lưng về phía anh, gượng cười. “Em sợ làm tổn thương thầy!”
“Nhưng cậu muốn đi đâu?” Ân Nhược Triệt không cam lòng thốt lên. Anh thật sự không muốn để hắn đi.
“Không biết. Nhưng hôm nay vẫn chưa về được.” Lạc Dĩ Mạt đưa tay mở cửa.
“Đừng đi!” Ngay khi tay hắn chạm vào cánh cửa, Ân Nhược Triệt không biết lấy đâu ra dũng khí, đã chạy vội từ giường đến sau lưng hắn, ôm ghì lấy hắn từ phía sau. Bởi vì quá cố sức, nên thay vì ôm lấy thắt lưng của Lạc Dĩ Mạt, anh đã ngã ngồi trên mặt đất, ôm chặt lấy chân hắn.
“Thầy......?” Lạc Dĩ Mạt khẽ cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống con ngươi đẫm nước trong suốt của Ân Nhược Triệt.
“Tôi không sợ.” Giọng nói nhẹ nhàng của Ân Nhược Triệt lại chẳng khác nào 乃úa tạ đập mạnh vào lòng иgự¢ của Lạc Dĩ Mạt.
“Thấy có biết thầy đang nói gì không?” Hô hấp của Lạc Dĩ Mạt bắt đầu gấp gáp.
“Biết.” Ân Nhược Triệt nhìn hắn, mỉm cười.
“Đây là do thầy tự tìm lấy đấy!” Lạc Dĩ Mạt gầm nhẹ một tiếng, nhấc bổng kẻ trên mặt đất ném lên giường, sau đó sấn tới, ngồi trên người anh, dùng ánh mắt quyến rũ mê hoặc giam cầm anh trong đấy.
Ân Nhược Triệt chẳng chút sợ hãi vươn hai tay ra, ngồi dậy thu ngắn khoảng cách giữa cả hai, hôn nhẹ lên иgự¢ áo của hắn, khiến phần da thịt bên trong lớp áo trở nên nóng rực.
Ý thức của Lạc Dĩ Mạt đến thời khắc này đã hoàn toàn đổ nát. Hai tay xé toang y phục, chớp nhẹ con ngươi chứa đầy Dụς ∀ọηg, dùng một loại giọng điệu khàn khàn chưa từng có thỏ thẻ với người bên dưới:
“Thầy, em muốn nghiền nát thầy......”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc