Dùng Cả Đời Để Quên - Chương 24

Tác giả: Diệp Tử

Tôi kinh ngạc tới mức tròng mắt muốn rớt xuống, những khái niệm về sinh học anh cũng hiểu, còn gì có thể làm khó anh đây?
Hứa Lăng Phi đến thắng cảnh nào cũng nhất định phải đi vệ sinh. Ban đầu Mục Hàn còn đi cùng, sau khi đổi sang Kha Phong, cuối cùng công việc khổ sai này rơi xuống đầu Dận Chân.
Tứ Gia đùa rằng Hứa Lăng Phi đã dùng một cách khác để đạt đến cảnh giới cao nhất của chuyến du lịch lần này.
Tất cả mọi người đều cười nghiêng ngả.
Chặng cuối cùng trong chuyến du lịch đến Chu Gia Giác là cầu phóng sinh.
Dưới cầu có rất nhiều người không biết là thôn dân hay ngư dân tay cầm từng túi cá nhỏ chào bán: “Hai đồng một túi, phóng sinh những chú cá này là có lòng tốt, sẽ được báo đáp.”
Thực ra bên dưới đều đã giăng lưới, chỉ cần chúng tôi mua cá phóng sinh, chẳng bao lâu chúng sẽ lại bị lưới kéo lên.
Tôi tiết lộ với những người khác như thế, họ đều lần lượt bày tỏ rằng mình không muốn làm chuyện ngu ngốc.
Dận Chân thoáng suy nghĩ, rồi dạo quanh một vòng mua hết số cá đang được bán.
Những người bán cá vui tới mức không khép được miệng.
Mục Hàn chăm chú nhìn tôi. “Dận Chân đang làm gì thế không biết?”
Tôi biết chuyện tuyệt đối không đơn giản như những gì tôi đang nhìn thấy.
“Mọi người mau đến giúp tôi đi!” Khóe miệng Dận Chân cong lên cười, anh vừa cầm mười mấy túi cá, vừa móc tiền ra trả nên chân tay luống cuống.
Mục Hàn lẩm bẩm: “Anh chỉ nổi hứng vớ vẩn!”
Tôi nói: “Anh ấy có ý của mình”, rồi lon ton chạy tới giúp anh.
Dận Chân trả tiền xong, cầm túi đi.
Những người bán cá gọi: “Này, anh đi đâu đấy?”
Dận Chân quay đầu lại hỏi: “Tôi đã trả tiền chưa?”
“Trả rồi.”
“Vậy thì được rồi.” Dận Chân nói. “Các anh cần gì quan tâm tôi mang chúng đi đâu.”
“Nhưng đây là cá phóng sinh.” Những người bán cá hoang mang.
Dận Chân toét miệng cười: “Tôi mang chúng đi phóng sinh.”
Những người bán cá chẳng biết nói gì hơn.
Tôi cười. Anh chàng này đúng là rất trẻ con.
Trên đường về, chúng tôi tìm một con sông nhỏ rồi thả hết cá xuống.
Có thể chúng vẫn không sao thoát được số mệnh bị bắt của mình. Nhưng ít nhất thì cũng tránh được một thời gian.
Hứa Lăng Phi mệt tới mức ngáp hết cái này đến cái khác mà vẫn không chịu đặt Ⱡồ₦g chim xuống.
Kha Phong thấy chúng tôi ngủ gà ngủ gật, bèn mở nhạc cho sôi động.
Vừa mở lên đã nghe thấy tiếng quỷ khóc sói gào trong bài Thấp thỏm, đột nhiên cơn buồn ngủ bay biến.
Tôi dụi dụi mắt: “Quá bạo lực!”
Kha Phong cười khà khà: “Anh chính là muốn có hiệu quả ấy.”
Hứa Lăng Phi điềm nhiên nói: “Đôi chim nhỏ của cháu ngủ rồi, chú có thể vặn nhỏ âm lượng không?”
Kha Phong lập tức tắt luôn.
Trịnh Tiểu Vân sung sướng cười tới mức gập cả người.
Đáng đời, cả ngày mang cô ấy ra làm trò đùa, kể độc mồm độc miệng như Kha Phong cuối cùng cũng “૮ɦếƭ” trong tay Hứa Lăng Phi.
Thế nào là vui quá hóa buồn? Chính là khi về đến nhà, tôi phát hiện ra di động trong túi xách đã không cánh mà bay.
Sau khi “thăm hỏi” tổ tông mười tám đời của tên trộm, tôi đành phải đi mua một cái khác.
Để phòng lại bị trộm mất, tôi còn mua một cái khóa dây rất đẹp đeo ở cổ.
***
Mấy ngày sau, giáo sư Mục thông báo cho tôi biết tất cả đã được sắp xếp ổn thỏa.
Lễ cưới của Niên phu nhân sắp diễn ra, chúng tôi không có thời gian để đợi nữa, kế hoạch bắt đầu được tiến hành vào tối nay.
Tôi thức tới mười hai giờ đêm rồi gọi điện cho Niên phu nhân.
Dận Chân ngồi cạnh cổ vũ: “Đừng căng thẳng!”
Tôi nói như sắp khóc: “Mẹ, hỏng rồi, bố bị tai nạn rồi.”
“Cái gì?” Niên phu nhân rõ ràng bị tôi lôi ra khỏi giấc mộng đẹp, thần trí vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
“Bố bị tai nạn, đang cấp cứu trong bệnh viện HS, mẹ đến nhanh lên!” Tôi nói xong liền cúp máy, thở phào.
Rõ ràng biết là giả, nhưng khi nói những lời này, trái tim tôi vẫn không tránh khỏi loạn nhịp.
Dận Chân nắm chặt tay tôi: “Lát nữa đừng để lộ ra sự điềm tĩnh trước mặt bác gái đấy.”
Tôi gật gật đầu. Những gì mà tôi phải làm không nhiều, chỉ cần gọi xong cuộc điện thoại này và lát nữa rơi vài giọt nước mắt là được, vai chính ngoài Mục Hàn còn có giáo sư Mục.
Mục Hàn phải đóng một vai rất quan trọng, đó là đứng trước cửa phòng phẫu thuật phóng đại tình hình nguy kịch của bố, khiến mẹ hoảng hốt tới mức mất phương hướng. Đến khi bố được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, đầu băng bó và ống dẫn cắm khắp người, giới hạn chịu đựng của mẹ đã hoàn toàn vượt ngưỡng.
ThichTruyen.VN
Tôi bất an đi đi lại lại, thỉnh thoảng còn hỏi Mục Hàn: “Sao mẹ vẫn chưa đến?”
“Em đừng đi đi lại lại nữa, anh hoa hết cả mắt rồi. Yên tâm, mẹ nhất định sẽ đến.”
“Nếu mẹ không đến thì phải làm thế nào?” Đây chính là điều khiến tôi lo lắng nhất, bà không đến hoặc bà đến cùng bác Thẩm, giáo sư Mục chắc chắn sẽ rất sốc.
Mục Hàn nghiêm sắc mặt: “Em phải tin vào tình cảm của mẹ dành cho bố.”
Đối với việc trùng phùng của bố và mẹ, Mục Hàn có niềm tin hơn tôi.
Có lẽ do tôi nghĩ ngợi nhiều quá, Mục Hàn nói tôi chỉ lo vớ lo vẩn, tôi cũng hy vọng sự lo lắng của mình là thừa.
Thang máy “đinh” một tiếng, chúng tôi vội vàng nhìn ra, Niên phu nhân chân đi dép lê, chỉ khoác một chiếc áo ngoài bộ đồ ngủ, đầu bù tóc rối, hình tượng vô cùng không đẹp mắt.
Tôi suýt nữa thì cười ngất.
Dận Chân véo vào tay tôi một cái.
Tôi cụp mắt xuống, cố gắng hòa vào bầu không khí đau buồn.
Niên phu nhân loạng choạng đi đến, túm lấy cổ tay tôi: “Bố con sao rồi?”
Tôi nhìn Mục Hàn như cầu cứu.
Anh hiểu ý, đỡ lấy hai vai Niên phu nhân: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng quá, bố còn đang làm phẫu thuật” Anh ngừng lại, rồi đột ngột chuyển hướng: “Đã vào ba tiếng rồi, còn chưa ra.”
Niên phu nhân khuỵu chân, suýt nữa thì ngã.
Tôi thầm thở dài, chúng tôi lừa mẹ thế này, hình như không được tử tế cho lắm.
Mục Hàn cúi đầu, khi ngẩng lên, bộ dạng nghiêm túc, mi mắt ươn ướt: “Mẹ, bệnh viện nói tình hình không được lạc quan lắm, mẹ phải chuẩn bị sẵn tâm lý.” Anh trai tôi không làm diễn viên thì thật đáng tiếc, anh tuyệt đối là ứng viên sáng giá cho giải Oscar.
“Cái gì mà chuẩn bị tâm lý?” Niên phu nhân hoang mang.
Tôi không dám ngẩng đầu lên, khả năng diễn của tôi không bì được với Mục Hàn, nếu bị bóc mẽ sẽ hỏng việc lớn.
“Có thể là không thể xuống khỏi bàn phẫu thuật, cũng có thể là phẫu thuật xong không tỉnh lại nữa, hoặc là tỉnh lại nhưng bị mất hết trí nhớ.” Mục Hàn cúi đầu khẽ nói, quay người lại với mẹ, vai rung rung.
Nghe thấy câu đầu tiên, tim tôi đã rung lên, còn oán trách Mục Hàn nói quá độc, nghe đến câu cuối cùng, tôi lại thấy chắc anh xem phim Hàn Quốc nhiều quá.
Niên phu nhân không biết sự thật, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ngón tay run rẩy, dường như bị rút hết sức lực trong người.
Nếu như mẹ sớm tỉnh ngộ thừa nhận tình cảm dành cho bố thì chúng tôi có đến mức phải diễn vở kịch này không? Giờ mẹ đau lòng như thế, một khi chân tướng bại lộ, người có tính cách hung hăng như bà không biết sẽ phát tác thế nào!
Tôi bất giác rùng mình.
Mặt Dận Chân bình thản, anh chậm rãi nói: “Bác gái, người tốt trời phù hộ, bác trai sẽ không sao đâu!”
Mục Hàn lại nói: “Tai họa lưu ngàn năm, bố tốt như thế mà, con sợ…”
Bọn họ kẻ tung người hứng, sắc mặt Niên phu nhân càng lúc càng khó coi, hơi thở không ổn định, tôi chỉ sợ mẹ ngất xỉu.
Đèn đỏ trước cửa phòng phẫu thuật tắt.
Chúng tôi chen lên, đợi phán quyết cuối cùng.
Lòng bàn tay tôi rịn mồ hôi, tôi biết rõ chỉ là đang diễn kịch mà còn thế này, không biết tâm trạng của mẹ còn căng thẳng tới mức nào nữa.
Chú Hoàng chầm chậm bước ra, bỏ khẩu trang xuống: “Ca phẫu thuật rất thành công. Nhưng…” Chú đột nhiên ngừng lại, tim của mọi người có mặt đều vọt lên tận cổ. “Nhưng lão Mục còn chưa qua được thời kỳ nguy hiểm, nếu trong vòng hai mươi tư giờ mà không tỉnh lại thì tình hình cũng khó dự đoán.”
Khoanh mắt Niên phu nhân long lanh nước, phải cố gắng để nước mắt không chảy xuống.
Chú Hoàng khẽ thở dài: “Người nhà nên ở bên ông ấy, nói chuyện nhiều, sự kích thích của thế giới bên ngoài sẽ có tác dụng đánh thức ý thức của ông ấy.”
“Cảm ơn chú!” Niên phu nhân bắt tay bác sĩ Hoàng.
Khi giáo sư Mục bị đẩy ra, tôi giật mình thảng thốt.
Rõ ràng hình tượng của quái vật khoa học.
Hai mắt ông nhắm chặt, nằm im bất động, chúng tôi nói gì ông cũng không phản ứng.
Đây mới gọi là siêu sao!
Mũi tôi cay cay, hai hàng nước mắt chảy xuống.
Khả năng diễn xuất của tôi cũng không tồi.
Dận Chân ôm lấy tôi, khẽ vỗ vào lưng tôi, hơi thở nóng ấm của anh phả vào tai tôi.
Anh thừa cơ lợi dụng tôi, tôi nghiến răng, sẽ có lúc tôi tính sổ với anh.
“Các con về trước đi, mẹ ở đây với bố con là được rồi.” Niên phu nhân điềm đạm nói, ánh mắt thương yêu lướt qua trán giáo sư Mục. Bao nhiêu năm rồi, bà chưa từng nhìn ông dịu dàng một lần nào. Không biết giáo sư Mục lúc này nằm kia có cảm nhận gì không.
“Mẹ, con ở lại với mẹ.” Tôi nói.
Mục Hàn nháy mắt với tôi, ý nói tôi lắm chuyện.
Tôi cũng không chịu yếu thế hất hàm với anh, thế này gọi là lấy tiến làm lùi.
Niên phu nhân lắc đầu, cười nhạt: “Mẹ có rất nhiều chuyện muốn nói với bố con, bố mẹ đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, giờ không thể bỏ lỡ dù chỉ là một khắc.”
Tôi rất muốn bác Thẩm có thể nghe được những lời này, vợ chồng người ta âи áι, ông đừng tưởng có thể chia cắt.
“Vậy bọn con về trước, nếu có việc gì, bác cứ gọi điện cho con.” Ân Chân khẽ nói.
Niên phu nhân hoảng loạn gật đầu.
Tôi còn định nói thêm vài câu thì bị Dận Chân và Mục Hàn hợp lực đẩy ra khỏi cửa.
Mục Hàn lườm tôi: “Em ở lại không chừng lại hỏng việc!”
Tôi không phục: “Em làm sao, dựa vào cái gì mà anh bảo em làm hỏng việc?”
“Em dám nói em không thương mẹ không, em dám đảm bảo em ở lại sẽ không khiến mọi việc bại lộ không?” Giọng Mục Hàn đanh lại.
Tôi trầm mặc hồi lâu: “Diễn tới mức này rồi còn không được sao, mẹ cũng đã nói thế rồi, nếu là trước kia, còn lâu mẹ mới chịu.”
Mục Hàn nghiêm túc nói: “Vẫn chưa được, tính mẹ rất nóng, một khi bị bại lộ, chắc chắn mẹ sẽ bỏ đi ngay và không bao giờ tha thứ cho bố. Chỉ cần đợi tới ngày mai tinh thần mẹ sáng suốt hơn, những lời nói ân tình cũng đã nói đủ, kéo theo nhiều hồi ức tốt đẹp quay về, lúc ấy mẹ sẽ hiểu việc họ chia tay hoàn toàn không phải lỗi của bố.”
“Anh, anh đúng là chuyên gia tình cảm.” Tôi nừa đùa nửa thật trêu.
“Sau này em gặp phải vấn đề về tình cảm có thể nhờ anh tư vấn, anh chỉ thu nửa tiền thôi.” Mục Hàn cười hơi khoa trương.
Dận Chân cười nhẹ: “Cô ấy không cần đâu.” Vô tình nhưng rất kiên định, anh tặng cho tôi lời hứa hẹn chân thành nhất.
Mắt mờ đi, tôi vội cụp mắt, khẽ cười.
***
Không hiểu giáo sư Mục đã làm thế nào để thuyết phục Niên phu nhân, tóm lại sáng hôm sau khi chúng tôi đến bệnh viện, trời quang mây tạnh.
Giáo sư Mục ngồi ở đầu giường đi giày, tôi huých huých cánh tay ông: “Bố, tối qua không xảy ra chuyện gì chứ?”
Ông cười.
Niên phu nhân nghiêm mặt hỏi: “Chủ ý này rốt cuộc là ai đưa ra?”
Thế là Mục Hàn nhìn tôi, tôi nhìn Dận Chân, Dận Chân nhìn giáo sư Mục.
Ánh mắt Niên phu nhân long sòng sọc, mẹ lại sắp nổi cơn tam bành rồi!
Giáo sư Mục bình tĩnh nói: “Đã thống nhất sẽ không truy cứu chuyện này rồi mà.”
Niên phu nhân đột nhiên cười xòa.
Khóe miệng tôi nhếch lên cười, xem ra cuối cùng bố tôi đã tìm được cách đối phó với mẹ rồi.
Thời gian đôi oan gia này bỏ lỡ đúng là khá nhiều, nhưng rồi vẫn quay về bên nhau, còn hơn là lỡ dở cả một đời.
Tôi cố ý gây sự: “Mẹ, chỗ thi*p cưới mẹ giao cho con, con mang đến đây.”
Niên phu nhân cong môi, cười rất quỷ dị: “Vốn là không có hôn lễ nào cả!”
Chúng tôi đều ngẩn người.
“Thẩm Bách Vũ đúng là có cầu hôn mẹ, nhưng mẹ đã từ chối rồi. mẹ nói với ông ấy rằng trong lòng mẹ vẫn còn hình bóng của bố con.” Bà mỉm cười. “Đây chẳng qua là một vở kịch ông ấy phối hợp với mẹ để diễn thôi.”
Chúng tôi quay sang nhìn nhau, không biết phải nói gì.
Thì ra mẹ mới là “đại Boss”, chúng tôi đều bị bà quay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc