Dùng Cả Đời Để Quên - Chương 22

Tác giả: Diệp Tử

Tôi quay người nhìn, thấy ông chủ quầy hàng đó đang dùng hai ngón tay miết miết lên tờ giấy bạc một trăm tệ, vẻ mặt rất đắc ý. Tôi im bặt, không thể không thừa nhận rằng Dận Chân nói đúng.
Chúng tôi rẽ vào một con đường nhỏ, phía sau vọng tới tiếng bước chân gấp gáp.
Có người hét xé gan xé phổi: “Hắn ςướק túi xách của tôi, giúp tôi chặn hắn lại!”
Tôi vô thức giơ chân ra, tên trộm đó ngã sõng xoài trên mặt đất.
Không ngờ, tên kẻ cắp cũng có chút võ công, hắn bật người một cái đứng dậy, hung hăng nhìn tôi, rồi giật lùi bỏ chạy.
Tôi ném bức tranh cho Dận Chân: “Anh trông đồ, em đuổi theo.”
“Này!” Dận Chân kéo tay tôi lại. “Em mặc váy ngắn.”
“Mặc kệ đi!” Tôi nhanh nhẹn lao theo, tung chân đá, trúng ngay *** tên ςướק kia.
Hắn đau đớn la oai oái, tức tối quay phắt lại: “Muốn ૮ɦếƭ à! Còn không cút tao không khách khí đâu đấy.”
Tôi chẳng hoảng sợ nheo mắt lại: “Cút bằng cách nào, mày thử thị phạm cho tao xem.”
Tên ςướק kia tức tới muốn thổ huyết, vung chiếc túi trong tay lên lao tới phang xuống người tôi.
Tôi hoàn toàn không yếu thế, nhấc chân, nhắm trúng chỗ yếu nhất của đàn ông mà hạ xuống.
Hắn đau nghiến răng nghiến lợi, không thể nói thêm được câu nào nữa.
Tôi thản nhiên bẻ quặt hai tay hắn ra sau.
Lúc này Dận Chân và chủ nhân chiếc túi cũng chạy đến.
Người bị hại run rẩy nói: “Cảm ơn!”
Tôi dùng ngón chân móc chiếc túi lên rồi đá về phía cô ta đầy kỹ thuật: “Báo cảnh sát đi.”
Người bị hại vội vàng làm theo.
Cho đến khi cảnh sát xử lý xong vụ việc, đưa tên ςướק về đồn, Dận Chân không nói không rằng.
Tôi lạ lẫm hỏi: “Anh sao thế?” Tôi làm được một việc tốt, anh nên vui mừng mới phải, mặt mày cau có thế bày ra cho ai nhìn?
Sắc mặt Dận Chân hết trắng lại xanh: “Em là phụ nữ, phải để anh có cơ hội phát huy chứ.”
Tôi cười gập cả người. “Thì ra là vì em ςướק cơ hội của anh, em hứa lần sau nếu còn có cơ hội nữa sẽ nhường cho anh.”
Dận Chân bị chọc tức sắp phát điên: “Còn có lần sau!”
“Không có, không có.” Lúc này nhất định muôn sự phải thuận theo anh.
Anh tức tối quay đi, tôi vỗ trán, tôi đã xin lỗi rồi, anh còn muốn thế nào nữa.
Về đến nhà Dận Chân vẫn im lặng, không nói không rằng.
Tôi đi đến trước mặt anh, anh nhìn sang chỗ khác.
Được lắm, muốn đọ tính nhẫn nại với tôi phải không? Tôi tắm rửa xong lên mạng, chat chit, chẳng ai can thiệp vào việc của ai.
Tôi vào Google tìm kiếm thông tin về chiếc đĩa mà Dận Chân vừa mua, ngay lập tức đã có kết quả, chiếc đĩa đó có cái tên rất hay: Đĩa hình nam nữ quấn quýt hoa xanh. Tôi cầm đồ thật ra so sánh với hình ảnh trên mạng, thấy rất thú vị.
Vẻ mặt Dận Chân giãn ra một chút, muốn cười nhưng lại cố nhịn.
Tôi bắt đầu gõ lạch cạch, kể lại cho Hoài Ngọc nghe chuyện xảy ra hồi chiều, còn đắc ý tự khen ngợi mình: “Mình lợi hại không? Yêu cầu biểu dương!”
Nghe nói sinh một đứa con phải ngu ngốc ba năm. Câu nói này áp dụng vào trường hợp Hoài Ngọc đúng không còn chỗ nào mà chê nữa. Bình thường cô ấy phản ứng rất nhanh nhạy với những thông tin mình nghe được, giờ phải tới mười mấy phút sau mới trả lời tôi: “Ồ!”
“Ồ cái đầu cậu ấy!” Tôi tức tối.
Cô ấy gửi cho tôi một icon mặt cười: “Mình phải thoát đây, Thập Nguyên hạn chế giờ lên mạng của mình.
Tôi chẳng còn gì để nói nữa. Trước khi thoát, Hoài Ngọc còn gửi cho tôi một đường link: “Đây là cuốn tiểu thuyết mình đang theo dõi, rất hay.”
Thấy bộ dạng quỷ dị của cô ấy, tôi biết nội dung của nó chẳng có gì tử tế cả.
Nhưng vì tò mò, tôi vẫn mở ra xem.
Đấy là một cuốn tiểu thuyết đăng trên mạng có số lượt xem rất cao, kể về Bát A Ca Dận Tự sau khi được hồi sinh vì tránh giẫm vào vết xe đổ của kiếp trước, vờ ngu giả dại, không thể hiện sự sắc sảo của mình, ngược lại còn cư xử chân thành với Tứ A Ca. Hai người đều nghĩ cho đối phương.
Khi tôi đọc đến đoạn Dận Chân nảy sinh tình cảm với Dận Tự, da đầu tôi ngứa ngáy, tim đột nhiên nhảy thình thịch.
Hoài Ngọc đáng ghét lại dám giới thiệu chuyện đam mỹ cho tôi đọc, trước kia thì không sao, nhưng giờ đương sự đang ngồi lù lù trước mặt tôi thế này.
Tôi lẳng lặng quan sát Dận Chân, anh ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc, không biết đang nghĩ gì.
Tôi chậm rãi thở hắt ra, tiếp tục đọc. Mặc dù tiểu thuyết này hư cấu những tình tiết có liên quan tới lịch sử xảy ra trước tận hơn mười năm, nhưng giọng văn và ý tưởng tương đối hay, cuốn hút, tôi đọc chăm chú không rời.
Mỗi lần đọc đến đoạn Dận Chân có những cử chỉ thân mật với Dận Tự, tôi liền len lén liếc Dận Chân đang ngồi đối diện với mình, trong đầu hiện ra vô số cảnh tượng, và cố gắng nhịn cười. Đặc biệt là hình ảnh Tứ Gia đường bệ đạo mạo mỗi khi có cơ hội ở riêng với Dận Tự là lập tức hóa thân thành sói, rất giống với hình ảnh của người đàn ông ngồi trước mặt tôi đây, tôi bịt miệng cười, vai khẽ rung rung, nín nhịn thật khổ sở.
Nếu để Dận Chân đọc cuốn tiểu thuyết này, sau này khi nghĩ đến Bát Đệ chắc chắn sẽ gặp trở ngại về mặt tâm lý.
Tôi nghĩ xiên xẹo, miệng lại muốn ngoác ra.
Dận Chân vẫn chiến tranh lạnh với tôi.
Tôi không lo cũng chẳng buồn, lúc cảm thấy đói bụng bèn vào bếp nấu mỳ.
Có lẽ ngửi thấy mùi thơm, Dận Chân cũng vào theo, tôi cứ vờ như không biết, ngân nga vừa hát vừa đập trứng, rắc hành.
Anh vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, vùi đầu vào vai tôi, hít hít: “Thơm quá!”
Tôi cầm đũa, chỉ vào anh: “Nói cho rõ, là cái gì thơm?”
“Đương nhiên là…” Anh ngập ngừng.
Anh dám nói là mỳ thơm, tôi sẽ đánh anh.
Dận Chân sắc mặt không đổi. “Đương nhiên là em.”
Tôi hài lòng.
Anh thơm vào miệng, vào má tôi, thơm mãi thơm mãi, tay bắt đầu vô kỷ luật, từ từ luồn vào dưới áo tôi. Tôi như muốn ngừng thở: “Đừng gây chuyện nữa.” Nói rồi tôi nhảy sang một bên né, nhưng sau lưng là bồn rửa bát, tôi không muốn bổn cũ soạn lại.
Mắt Dận Chân thấp thoáng ý cười.
Tôi lùi một bước, anh bèn tiến một bước, tôi càng lùi, anh càng tiến, tôi tức giận nói: “Anh định làm gì?”
“Em đang sợ cái gì?” Anh hói.
“Em không sợ.”
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi: “Thế sao em phải tránh?”
“Em đang nấu mỳ, nước sắp sôi rồi.” Tôi cứng cỏi đáp.
“À.” Anh giơ tay tắt bếp ga, khẽ tóm lấy cổ tay tôi, vừa khẽ dùng lực, tôi đã ngã nhào vào lòng anh, đôi môi anh lập tức tìm tới.
Tôi vội vàng xin tha, ậm ờ nói: “Em nói thật, em sợ lạnh, sợ cứng, hơn nữa bồn rửa bát này rất lâu rồi em chưa cọ, bên trên dầu mỡ, sẽ làm bẩn quần áo.” Tôi không còn biết xấu hổ nữa, nói liền một hơi.
Mắt Dận Chân cong lên thành một đường thẳng, chân giậm giậm, cố nhịn cười. Anh vô tội nói: “Em đang nghĩ đi đâu thế?”
Là tôi nghĩ xiên xẹo sao, rõ ràng anh khiến tôi hiểu lầm.
Dận Chân dùng tay nâng cằm tôi lên: “Vừa rồi em đọc gì mà bộ dạng mập mờ thế?”
Đấy là chuyện tối mật, tôi đâu dám nói, bèn nói lảng: “Không có gì, đọc vớ vẩn ấy mà.”
Anh cười, ánh mắt sâu thẳm như biển, *** lấy môi tôi, ý như trừng phạt, giày vò không thương tiếc.
Khó khăn lắm tôi mới thoát ra được, thở đứt quãng nói: “Em nói cho anh biết, anh phải bình tĩnh.”
“Được!”
Tôi kéo anh tới ngồi trước máy tính, tìm ebook truyện: “Anh từ từ đọc đi.” Nói rồi tôi vội vàng nhảy vào bếp, chỗ này không ở lâu được.
Tôi cố ý ngồi lại trong bếp một lúc, khi tôi mang mỳ ra, vẻ mặt của Dận Chân giống như bị ăn gậy vậy. Không thể trách tôi, là tự anh muốn đọc, còn dùng thủ đoạn không chính đáng ép tôi. Đáng đời lắm!
Sắc mặt Dận Chân hết đỏ lại trắng: “Ngày nào em cũng đọc mấy thứ vớ vẩn này à?”
Đương nhiên tôi không thừa nhận: “Đâu có, hiếm lắm mới đọc.” Tôi vạch trần kẻ gieo mầm tội ác: “Hoài Ngọc giới thiệu cho em.”
Tâm trạng Dận Chân có vẻ rất phức tạp. Im lặng hồi lâu, anh mới lên tiếng: “Xem ra sau này anh phải hạn chế, không cho em tiếp xúc với cô ấy, toàn học cái xấu.”
Tôi: “…”
Dận Chân tiếp tục kể tội tôi: “Còn nữa, ai cho phép em mặc váy ngắn? Để đùi lộ ra ngoài, còn ra thể thống gì nữa?”
Tôi chính vì sợ đầu óc anh cổ hủ không thể chấp nhận được nên mới mặc váy liền, đến thế rồi mà anh còn tìm được lỗi?
Anh nghiến răng nghiến lợi: “Em còn mặc váy ngắn đá người ta!”
Tôi chợt hiểu ra, đây mới là nguyên nhân chính khiến anh tức giận. Tôi cười: “Sau này em sẽ chú ý.”
Mắt Dận Chân tối như đêm đen, không thèm nhìn tôi.
Tôi ôm một cục tức, nếu là bạn trai trước kia của tôi, chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh, cùng lắm là chia tay.
Nhưng ai bảo anh là Tứ Gia chứ, không thể mang tiêu chuẩn thời nay ra mà yêu cầu anh. Tôi đành dịu giọng: “Em biết sai rồi, cùng lắm sau này em chỉ đánh người, không đá nữa, được chưa?” Tôi lao vào lòng anh nũng nịu.
“Không được!” Anh nói.
Tôi nghiến răng: “Vậy sau này em không mặc váy ngắn nữa.”
“Em nói đấy nhé!” Cuối cùng Dận Chân cũng chịu cười.
Tôi quyệt mồ hôi, dỗ anh thật chẳng phải việc dễ dàng gì, hũ giấm này lớn quá.
Nhưng tôi thích.
Dận Chân mím môi nhìn tôi, mắt như có ý cười.
Tôi đẩy bát mỳ đã chín nhũn cho anh, không cam tâm bị anh khống chế, cố ý trêu anh: “Này, nói cho em nghe cảm giác của anh đối với Dận Tự đi!”
Một miếng mỳ như bị tắc nghẹn ở cổ họng, không nuốt xuống được, anh ho mạnh mấy tiếng, tôi vội vàng rút khăn giấy cho anh: “Anh cẩn thận một chút!”
“Sớm muộn gì em cũng làm anh tức ૮ɦếƭ!” Dận Chân ảo não.
Tôi cười như không. “Thực ra em vẫn luôn có thiện cảm với lão Bát, anh ta ít vợ hơn anh nhiều.”
Dận Chân cười nhẹ như gió: “Tâm tư của hắn không đặt ở đó.”
Tôi trợn trừng mắt: “Ý anh là tâm tư của anh đều đặt vào quan hệ nam nữ sao?”
Dận Chân cười ngất: “Kết cấu não em quả nhiên khác người thường!”
Mặt tôi nóng bừng.
“Gia Hòa vạn sự hưng, nếu phúc tấn của hắn ngày nào cũng ghen tuông gây chuyện thì hắn chẳng yên ổn được.”
Tôi cười tinh quái: “Xem ra anh là người khá nhiều thủ đoạn.”
Anh liếc tôi, khóe miệng cong lên thành hình vòng cung: “Tuyển tú nữ là quy định của tổ tông, chỉ hôn là ân điển, anh không có lý do gì mà lại từ chối, cũng chẳng có thời gian mà để ý tới mấy chuyện đó, việc trong phủ có người lo liệu rồi.
Anh không cần giải thích, tôi cũng hiểu anh không phải là người ham mê nữ sắc, thiếp thê đối với anh mà nói thêm một người không nhiều lên mà bớt một người cũng không thiếu, nhưng phụ nữ lại là động vật cảm tính, luôn vô cớ nảy sinh những tâm lý cổ quái, tâm trạng bỗng dưng thấy ngột ngạt. Có điều tôi chỉ có một ưu điểm duy nhất đó chính là tự điều chỉnh tâm trạng của mình, đặt bản thân vào địa vị của anh mà suy nghĩ thì cũng không còn cảm thấy khó chịu nhiều nữa. Xã hội mà anh sống thời đó đều như vậy cả, phụ nữ địa vị thấp kém, giờ anh đã bị đưa tới đây, chấp nhận thay đổi theo quan niệm tư tưởng thời hiện đại, thế là tôi lời quá rồi! Có một câu nói rất hay, em không thể tham gia vào quá khứ của anh, nhưng hiện tại và tương lai của anh em sẽ nắm giữ thật tốt.
Tôi chăm chú nhìn anh: “Tứ Gia, em rất muốn biết tên của vị Bát phúc tấn lợi hại kia.”
“Quách Lạc La Thanh Lê.” Dận Chân cong miệng.
Tôi cười rất tươi: “Tiểu Thanh nhất định sẽ rất hài lòng.”
“Nghĩa là sao?”
“Ít nhiều cũng có một chữ tương đồng.”
Dận Chân cười một tiếng.
Tôi cắn môi suy nghĩ. Vậy Tứ phúc tấn thì sao?”
Dận Chân chăm chú nhìn tôi: “Em muốn biết thật à?”
“Ừm!” Miệng tôi vẫn cười, tôi có thể viết tiểu thuyết xuyên không về thời Thanh đấy, đây là tư liệu đầu tiên.
“Nàng ấy tên là Nạp La Cẩn Ngọc.” Khóe miệng Dận Chân vẫn là nụ cười nửa miệng quen thuộc.
Tôi gật đầu: “Vậy còn Thập Tam phúc tấn?”
“Em vẫn chưa xong à?”
Tôi cười hì hì, thôi câu này không quan trọng, tạm gác lại đó đã. Tôi còn một việc nữa muốn biết hơn: “Vậy trong tất cả các thê thiếp của mình, anh thích ai nhất?”
Vốn tưởng rằng anh sẽ thấy khó xử, không ngờ anh đáp rất thẳng thắn: “Không thể so sánh được.”
“Thế nào gọi là không thể so sánh?” Tôi băn khoăn.
“Đều như nhau.” Vẻ mặt anh lãnh đạm.
Tôi ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt sâu hút của anh, đột nhiên phá lên cười. “Anh đối với Lão Bát thật sự không có tình cảm đặc biệt gì chứ?”
Dận Chân cười mà như không cười: “Xem ra anh phải chứng minh cho em thấy anh là một người đàn ông chân chính mới xong.”
Tôi tự tạo nghiệt, chẳng có gì để nói nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc