Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu - Chương 87

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Chính Là Mẹ
Cô bé chỉ chỉ Ng'n t về một căn phòng hướng ra biển ở cách đó không xa, cất giọng nói non nớt trong veo nói với Tư Tư: "Dì ơi, tên của cháu là Nặc Nặc, dì có thể đến tìm Nặc Nặc để chơi được không?"
Tư Tư nhìn về hướng khách sạn theo tay cô bé đang chỉ, thấy đó cũng chính là theo cũng mà mình đang ở, cô không khỏi cảm thấy tràn đầy duyên phận, lập tức gật đầu đồng ý: "Ừ, được rồi, dì sẽ đến tìm Nặc Nặc chơi."
Nặc Nặc hài lòng vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, vừa vẫy tay chào tạm biệt Tư Tư, sau đó đi về bên cạnh Hà Dĩ Kiệt. Cô bé bổ nhào vào trong *** của ba ba, thì thầm nói chuyện với Hà Dĩ Kiệt không ngừng. Hà Dĩ Kiệt chăm chú nhìn con gái đầy yêu thương, cười tinh tế. Tư Tư nhìn nụ cười của anh, vẻ ấm áp và đầy cưng chiều như vậy, thực sự cả đời này cô cũng chưa từng thấy bao giờ, trong lòng cô không khỏi sinh ra cảm giác hoài cảm không nói nên lời. Cô là một người không cha không mẹ, may được Trường Sinh nhặt về, cũng không biết trên đời này, đã từng bao giờ có người nào cũng cười với cô như vậy hay không!
Nghĩ tới đây, bất giác nơi đáy lòng cô chợt nảy sinh vài phần chua xót. Tư Tư ngồi trên mặt ghế ở bãi cát, cúi đầu, môi hơi mím lại. Hà Dĩ Kiệt xoay người định đi, giây phút này không hiểu sao, theo bản năng anh lại thoáng liếc nhìn về phía Tư Tư đang ngồi. Những biểu lộ của cô giờ phút này lọt vào trong mắt của anh, giống như đột nhiên có một tia chớp vụt qua giữa bầu trời đêm đen kịt và yên tĩnh vậy, bước chân của anh chợt như muốn ngừng lại... Bờ môi của anh khẽ mím lại, kéo căng thành một đường thẳng tắp, rốt cuộc anh vẫn quyết định xoay người sang chỗ khác, bước từng bước một bỏ đi...
Vừa vặn hai ba con anh chạm mặt Cận Trường Sinh, sau vài câu hàn huyên, Cận Trường Sinh ôm lấy Nặc Nặc. Ngày anh bị người của cha phái tới đưa về nhà, Nặc Nặc vẫn còn chưa biết nói, vậy mà bây giờ, cô bé đã có thể ngọt ngào, gọi anh một câu giòn tan “chú ơi” nghe rất H**g phấn.
Trong lòng của Trường Sinh tựa như ngũ vị tạp trần (không rõ cảm xúc thế nào), hồi lâu anh mới phục hồi lại tinh thần được. Sau khi cùng nhau chào hỏi từ biệt, anh liền đi trở về phía Tư Tư đang ngồi ở dưới cái ô. Anh nhìn thấy bộ dạng của cô lúc này như đang có điều gì suy nghĩ, mắt dõi theo về phía Hà Dĩ Kiệt và Nặc Nặc đã đi xa, trong cổ họng anh không khỏi hơi bị nghẹn lại. Anh cầm một lọ Coca cola mở ra, uống mấy ngụm, sau khi để cho tâm hồn đã ổn định lại, anh mới hỏi cô: "Làm sao vậy?"
Tư Tư cũng không đáp lại, cô đứng lên nhìn về phía xa xa, con đường ven biển thật dài, chạy xa tít tắp không biết đâu là tận cùng. Gió biển cứ tùy ý thoải mái thổi từng hồi từng hồi không ngừng, có thể nghe thấy tiếng sóng biển đang vỗ ì ầm vào các mỏm đá từ nơi xa vọng lại. Tất cả âm thanh và cảnh vật xung quanh đã tạo thành một bức tranh phong cảnh toàn mỹ, cực kỳ sinh động, nhưng lúc này trong lòng của cô đột nhiên lại sinh ra cảm giác rất khó giải thích, khác hẳn những ngày thường. Cảm giác này tựa như vừa hoang vắng vừa cô đơn nhưng lại không thể diễn tả ra được, lại tựa như đột nhiên có một thứ gì đó, đang lặng lẽ nảy mầm, cắm rễ vào trong trái tim vốn đang trống rỗng một mảnh của cô
Cô không thích cảm giác như vậy, sau khi nói với Trường Sinh một câu liền cầm lấy chiếc phao bơi tròn đi về phía bờ biển...
*******************************************
Đến thời điểm khoảng mười giờ đêm, đột nhiên Nặc Nặc thấy khó chịu trong người, chắc là do bởi lần đầu tiên cô bé tới nơi này, cộng thêm sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày giữa hai thành phố quá lớn, ban ngày lại có gió biển thổi quá nhiều, thời gian bé ngâm mình ở trong nước biển lại quá dài, nên sức khỏe của cô bé có phần không chịu nổi, buổi tối liền bị phát sốt.
Trong lòng Hà Dĩ Kiệt nóng như lửa đốt, lập tức dùng tấm chăn mỏng bọc con gái sau đó ôm Nặc Nặc vội vã chạy ra ngoài, thậm chí quên cả việc nhờ lễ tân khách sạn, thông báo trước với bệnh viện mời bác sĩ trực sẵn để chờ. Khi hai cha con sắp ra đến bên ngoài khách sạn, vừa vặn gặp Cận Trường Sinh và Tư Tư vừa đi ăn khuya trở về. Nặc Nặc bị sốt cao, trong người thấy khó chịu, cứ khóc ngằn ngặt ở trong *** Hà Dĩ Kiệt đến không còn hơi sức. Tư Tư nghe thấy tiếng khóc của cô bé, lập tức cảm thấy trong *** đột nhiên đau nhói lên, tựa như vừa bị người khác đập một cú thật mạnh.
Hà Dĩ Kiệt lo lắng cho con gái, cũng không có ý định hàn huyên nhiều với hai người bọn họ, chỉ tùy tiện nói qua loa mấy câu rồi sau đó liền chạy luôn ra bên ngoài khách sạn. Cậu bé giữ cửa sớm đã đi gọi xe taxi giúp anh, Hà Dĩ Kiệt ôm con gái liền chui vào trong xe, vô cùng lo lắng nói với người lái xe nói đi đến bệnh viện gần nhất. Xe vừa định khởi động, bỗng nhiên cửa xe lại bị mở ra, Hà Dĩ Kiệt giật mình, vừa mới quay đầu lại chợt nhìn thấy Tư Tư đang xoay người ngồi vào trong xe, anh không khỏi sững sờ: "Vị tiểu thư này..."
Trong ánh mắt của Tư Tư mang theo sự lo lắng lẫn sốt ruột, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn Nặc Nặc trong lòng *** của anh đang đỏ rực lên vì bị sốt cao, cô vừa dặn dò người tài xế lái xe khẩn trương đến bệnh viện, vừa nói: "Tôi lo lắng cho Nặc Nặc quá, anh cho tôi đi cùng đi đến bệnh viện chăm sóc cho cô bé với."
Hà Dĩ Kiệt thoáng ngơ ngác một chút, trong cổ họng anh có một cảm giác chua xót dường như đang chậm rãi xông lên. Anh chỉ khẽ gật đầu một cái, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu nhìn con gái ở trong *** mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé bị sốt cao nên nóng rực, giữa lúc mê man vẫn khóc không ngừng, cổ họng đã khàn đặc. Nhìn đứa trẻ nho nhỏ phải chịu đau ốm, chung quy trong lòng người lớn còn cảm thấy khó chịu hơn cả lúc bản thân mình bị đau ốm. Ngay cả Hà Dĩ Kiệt thời gian qua vẫn luôn cứng cỏi, trầm tĩnh, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng tâm can bảo bối của mình như vậy, cũng không sao chịu đựng nổi nữa, hốc mắt cũng đã cay xè.
Nặc Nặc sốt cao, tâm trí cứ mơ mơ màng màng, chìm trong sự mờ mịt vô thức, dường như cô bé đang mơ thấy mẹ trở về bên cạnh mình, nước mắt của cô bé cứ rơi xuống liên miên không ngừng, trong cái miệng nhỏ nhắn thỉnh thoảng lại khẽ lẩm bẩm một tiếng: "Mẹ, mẹ..."
Hà Dĩ Kiệt nghe thấy con G.i g.i mẹ như vậy, trong lòng vô cùng chua xót. Anh cúi đầu hôn lên trán con gái, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng dỗ dành con: "Nặc Nặc ngoan, con sẽ khỏe lại rất nhanh thôi, lập tức sẽ không còn đau nữa. Nặc Nặc ngoan, ba ba đang ở cạnh con đây..."
Nhưng Nặc Nặc vẫn cứ mơ mơ màng màng như cũ, luôn miệng gọi mẹ. Hà Dĩ Kiệt nghe thấy con gái cứ gọi mẹ từng tiếng, từng tiếng một như vậy, trong lòng không khỏi nhớ tới Tương Tư. Anh lặng lẽ thầm nghĩ, không biết giờ phút này hương hồn cô đang phiêu du ở phương nào, bất giác trái tim anh chợt đau nhức kịch liệt, nước mắt cứ thế liền trào ra, từng giọt, từng giọt một rơi xuống trên gương mặt đỏ rực vì sốt cao của Nặc Nặc. Nặc Nặc chợt co giật mấy cái, mồ hôi túa ra không ngừng trên thân thể bé nhỏ lúc lạnh lúc nóng của cô bé, tấm chăn mỏng đang quấn quanh cô bé gần như đã ướt đẫm. Hà Dĩ Kiệt đau lòng không sao chịu nổi, càng ôm siết lấy con gái không chịu buông tay. Tưởng chừng như chỉ cần anh hơi lỏng tay ra một chút thôi, con gái anh cũng sẽ rời khỏi anh, cũng như mẹ của cô bé đã rời khỏi thế giới của anh rồi, làm cho anh dù ngay cả trong mộng cũng không còn được gặp mặt cô nữa.
Trong tiếng động cơ chạy rì rì của xe ô tô, trong cơn mê man, Nặc Nặc lại kêu to từng tiếng từng tiếng, gọi mẹ liên miên không ngừng. Tiếng gọi mẹ của cô bé tựa như mũi dùi nhọn hoắt, thoáng cái đâm vào trong *** Tư Tư một cái. Tư Tư cũng không biết tại sao mình lại rơi nước mắt như thế, cũng không biết tại sao khi nhìn thấy đứa trẻ nho nhỏ kia cất tiếng gọi mẹ, trong lòng cô lại thấy khó chịu như vậy. Cô chỉ cảm thấy rất đau lòng, không cách nào khống chế được suy nghĩ của mình, không cách nào khống chế nổi lòng của mình nữa rồi. Trong ánh sáng của dãy đèn đường chiếu vào khoang xe lúc sáng lúc tối, Tư Tư nhìn thấy trên gương mặt của người đàn ông kia, những giọt nước mắt đang trào ra mãnh liệt, lăn xuống dưới. Giữa lúc đó, dường như có một cảm xúc gì đó đột nhiên ập đến, tập kích vào tâm trí của cô. Cô những muốn giơ tay ra để nắm bắt lấy nó, nhưng rồi cô lại chỉ biết trơ mắt ra nhìn trộm anh qua khe hở của Ng'n t...
Tư Tư cứ sững sờ ngồi ở chỗ đó, giống như là một bức tượng được tạc bằng đá không có linh hồn... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Trong ký ức của cô lúc này chỉ thấy trống rỗng, rốt cuộc đã từng có chuyện gì xảy ra chứ? Cô đã gặp nhiều người như vậy, đã gặp nhiều chuyện như vậy, nhưng tại sao hết lần này tới lần khác, mỗi lần nhìn thấy đứa trẻ và người đàn ông kia, tất cả mọi cảm xúc của cô đột nhiên lại trở nên bị chệch hướng khác biệt như vậy?
"Mẹ..." Bỗng nhiên thân thể của Nặc Nặc lại giật lên một cái, giọng nói ngây thơ non nớt mang theo tiếng khóc nức nở lại thốt lên tiếng gọi mẹ. Hà Dĩ Kiệt chỉ cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt, anh nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Nặc Nặc, vừa ôm siết lấy con gái vào trong ***: "Nặc Nặc ngoan nhé, Nặc Nặc không khóc nữa, mẹ sẽ lập tức đến với con...”
Nặc Nặc lại từ từ nhắm chặt hai mắt lại, lại lẩm bẩm một tiếng gọi mẹ, gần như không phát ra thành tiếng: "Mẹ... Mẹ..." Thân thể nho nhỏ của Nặc Nặc co rúc ở trong *** Hà Dĩ Kiệt, giữa lúc đó đột nhiên cô bé yên tĩnh trở lại, gần như không nghe thấy tiếng hít thở của cô bé nữa.
Trong lòng Hà Dĩ Kiệt liền gào lên một tiếng thảm thiết, anh ôm lấy Nặc Nặc không ngừng lên tiếng gọi con gái. Nhưng Nặc Nặc vẫn nghiến chặt hàm răng không chịu đáp lại một chữ, đến ngay cả những lời gọi mẹ trong mơ, tựa như những mũi dùi đâm vào trái tim anh cũng không có nữa. Nước mắt anh rơi xuống như mưa, anh áp mặt sát vào trên mái tóc của Nặc Nặc, trong cổ họng anh chỉ thấy vị đắng nghét giống như nuốt phải Hoàng liên vậy (Hoàng liên: tên một vị thuốc bắc có vị đắng). Cảm giác đắng chát khổ sở từ trong cổ họng của anh không ngừng dâng lên, lan tràn ra khắp thân thể. Rốt cuộc, anh đã không sao chịu đựng nổi nữa rồi, nghẹn ngào thốt lên gọi tên của cô “Tư Tư...” Nếu như quả thực có con đường nối liền giữa thế giới con người với thế giới Hoàng tuyền (Hoàng tuyền: suối vàng, chỉ thế giới âm phủ), liệu Tư Tư có thể nghe thấy tiếng của anh vừa gọi tên cô hay không? Cô có nghe thấy anh đang gọi cô, mong cô hãy trở về nhìn anh và con gái một lần hay không?
Trong lúc hốt hoảng, cô tựa như nghe thấy anh đang gọi to một cái tên, lúc này cô cũng không thể nghe thấy rõ ràng đó là cái tên gì nữa. Trong lòng cô giờ đây chỉ cảm thấy như có trăm mối tơ đang cuốn chặt vào nhau rối loạn thành một nùi. Tư Tư chỉ cảm thấy, đột nhiên trong đầu cô lúc này như đang bị thứ gì đó K**h th**h, làm cho cô không nén nổi sự xúc động. Cô còn chưa kịp định thần lại, bất giác đôi tay đã liền phản ứng trước, cô đưa tay ra hướng về phía Nặc Nặc...
"Nặc Nặc ngoan... Mẹ đang ở đây..." Tư Tư không biết tại sao lúc này chính mình lại có thể thốt ra được những lời này, tựa như cô đang bị người khác điều khiển vậy. Cô đỡ lấy Nặc Nặc từ trong *** của anh, đưa cô bé sang bên mình, ôm vào trong lòng. Hà Dĩ Kiệt chợt sững người, anh trơ mắt nhìn người phụ nữ mình mới gặp mặt một lần kia, giờ đây đang đỡ lấy Nặc Nặc từ trong *** của anh, ôm vào trong lòng cô, anh quên luôn cả ý nghĩ có cần ngăn cô lại hay không.
Xe chạy như bay trong đêm khuya, trong tốc độ cực nhanh và cũng rất ổn định đó, chỉ thấy ánh sáng loang loáng như đang bay múa trong không gian nhỏ hẹp của khoang xe. Anh nhìn người phụ nữ lúc này đang ngồi bên cạnh mình. Thoáng một giây phút nào đó, anh có cảm giác như có ma quỷ sai khiến hoặc là Thượng Đế đã nghe thấy lời khẩn cầu của anh, đã thành toàn cho tâm nguyện của anh. Bộ dạng khi cô ngồi ôm Nặc Nặc, khi cô cúi đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn Nặc Nặc, tiếng của cô khi dỗ dành Nặc Nặc nghe rất dịu dàng ấm áp, khuôn mặt của cô khi nhìn nghiêng, không có một nét nào là không giống với Tương Tư của anh.
Tay của anh đang run rẩy, trái tim của anh lúc này cũng đã bắt đầu run rẩy lên rồi. Anh không dám dịch chuyển ánh mắt đi chỗ khác, anh sợ hãi vì biết đây chỉ là một giấc mộng giữa đời thường mà thôi. Anh sợ rằng, nếu như anh chỉ cần hơi mất tập trung một chút thôi, tất cả những điều này sẽ tan biến thành mây khói ngay lập tức. Anh biết rõ Tương Tư của anh đã sớm không còn ở thế giới dương gian này nữa. Anh cũng biết rõ, cho dù có đang ở trong chốn mây khói của chốn Bồng Lai, cuộc gặp gỡ kia bất quá cũng chỉ là một cái bóng hư ảo. Nhưng mà anh lại cứ muốn được chìm đắm mãi ở trong đó, anh không muốn để mình tỉnh táo trở lại, anh muốn an ủi chính mình bằng chính sự đau thương và tuyệt vọng kia, thuận tiện coi như một lần anh buông thả cho bản thân mình, coi như đó chính là Tương Tư... Chắc ở dưới suối vàng Tương Tư cũng sẽ hiểu được cho anh, chắc cô biết anh nhớ thương cô, trong lòng anh cũng đã chịu biết bao điều chua xót, nên cô mới cho anh một đêm đầy mơ mộng này...
Cô dịu dàng vuốt ve mái tóc của Nặc Nặc, dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho Nặc Nặc hết lần này đến lần khác. Dáng dấp của cô khi ôm Nặc Nặc hết sức thành thạo, tựa như là từ lúc cô được sinh ra cho đến bây giờ đã thường có kiểu dáng như vậy. Cô ôm Nặc Nặc, nhẹ nhàng đung đưa, thỉnh thoảng lại cúi đầu xuống khẽ hôn Nặc Nặc. Dường như ở trong giấc mộng, Năc Nặc cảm thấy hơi thở của cô, giọng nói của cô cũng giống hệt như hơi thở và giọng nói của mẹ ngày trước. Đột nhiên cô bé khẽ rên lên một tiếng khàn khàn, bàn tay nhỏ bé cũng giật giật, hàng lông mi trên mí mắt khẽ rung rung, dường như cô bé đang nghĩ muốn mở mắt ra vậy...
Tư Tư thấy thế trong lòng không khỏi mừng rỡ, cô lại tiếp tục dịu dàng gọi tên của Nặc Nặc hết lần này tới lần khác. Bàn tay bé nhỏ mập mạp của Nặc Nặc giơ lên đầy vẻ yếu ớt, dường như cô bé đang muốn nắm giữ lấy cái gì đó. Tư Tư vội vàng đưa bàn tay của mình tới, dù vẫn đang chìm trong cơn sốt mê man, ngay lập tức, Nặc Nặc liền nắm lấy Ng'n t của cô thật chặt. Cô bé còn nhỏ như vậy, nhưng không hiểu sao lại có sức lực lớn đến như vậy, bé nắm lấy tay Tư Tư thật chặt, tựa như là vừa túm được tay của mẹ mình vậy. Cái miệng nhỏ xinh của bé hơi mấp máy mấy cái, Tư Tư cúi đầu xuống, cô nghe thấy tiếng Nặc Nặc đang thì thầm trong mơ, tiếng gọi không rõ lắm: "Mẹ ơi..."
Nước mắt của Tương Tư không khỏi trào ra, cô nhẹ nhàng gật gật đầu nghẹn ngào lên tiếng: "Nặc Nặc bảo bối ngoan, mẹ đang ở đây, mẹ đang ôm Nặc Nặc..."
Dường như Nặc Nặc đã cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, cô bé nằm im ở trong *** của cô vẫn không hề nhúc nhích. Sau một hồi yên tĩnh khá lâu, Tư Tư vừa định rút tay ra để lau mồ hôi trên trán cho Nặc Nặc, nhưng không ngờ Nặc Nặc lập tức nắm chặt lấy tay của cô, trên gương mặt nhỏ nhắn tròn trịa mập mạp, một dòng nước mắt chảy xuống, cô bé cất tiếng nói nghẹn ngào, đứt quãng, giọng đã khàn đi vì sốt cao, Tư Tư nghe thấy rất rõ có tiếng khóc nức nở xen lẫn trong tiếng gọi mẹ của cô bé: "Mẹ đừng đi... Nặc Nặc rất ngoan... Nặc Nặc nhớ mẹ, nhớ mẹ lắm... Mẹ đừng đi mà..."
Nước mắt của Tương Tư thi nhau rơi xuống như một cơn mưa rào, cô để mặc cho Nặc Nặc nắm thật chặt lấy tay của mình, cô không thể nào thốt ra nổi một câu nói trọn vẹn, đành chỉ lặp đi lặp lại một câu nói, hết lần này đến lần khác: "Mẹ không đi đâu hết, mẹ cũng rất nhớ Nặc Nặc... Từ nay về sau mẹ sẽ ở cùng với Nặc Nặc..."
Hà Dĩ Kiệt ngồi ở một bên, người ngây ngẩn như si như ngốc, không thể nào nhúc nhích nổi. Anh không thế nào phân định rõ được đây là một cảnh trong giấc mơ hay là trong cuộc sống đời thực, không thế nào phân định rõ được, đây là trong thế giới đời thường hay là ở trên Thiên đường nữa. Nhìn bộ dạng cô ôm Nặc Nặc, nói những lời nói đó, thực sự nghe rất tự nhiên, tựa như vốn dĩ vẫn luôn là như vậy, tựa như đây chính là công việc cô vẫn làm hàng ngày, tựa như cô vốn dĩ chính là...người đã banh da xẻ thịt, sinh ra Nặc Nặc vậy...
Anh ngồi đó, bàn tay của anh nắm chặt vào dưới ghế ngồi, gắt gao siết thật chặt. Trong bóng đêm, hàm răng của anh va vào nhau, phát ra tiếng lách cách nghe giòn tan. Anh cứ lẳng lặng như vậy, nhìn chằm chằm không hề chớp mắt một cái, cứ thế nhìn sang cô và Nặc Nặc đang ở trong *** của cô. Giữa lúc này, đột nhiên anh nảy sinh ra một suy nghĩ thật ảo tưởng, mọi chuyện cứ diễn ra như vậy đi, cứ diễn ra như thế này mãi, để cho anh được mãi mãi đắm chìm ở trong giấc mơ đầy ảo mộng này...
Anh không muốn bản thân được tỉnh táo lại, không muốn suy nghĩ đến cô nữa. Anh sợ nếu còn nghĩ đến cô nữa, một lúc nào đó anh sẽ không thể tự kềm chế được chính mình. Anh chỉ có thể ôm Nặc Nặc, chỉ có thể nhìn qua gương mặt của Nặc Nặc mà hồi tưởng lại gương mặt của cô. Anh chỉ có thể ôm Nặc Nặc mà tự ảo tưởng rằng là mình đang ôm cô. Cũng chỉ có thể ở trong giấc mộng mà thôi, chỉ có ở trong mộng anh mới có thể một lần lại một lần nữa, cầu khẩn ông trời, cầu xin ông trời hãy cho cô nhập vào trong giấc mộng của anh, cho dù chỉ được một lần, để cho anh lại được liếc nhìn thấy cô, chỉ cần liếc mắt nhìn thấy cô thôi, cũng đã tốt lắm rồi.
Nhưng xe đã nhanh chóng dừng lại, anh như tỉnh như mê thanh toán tiền xe, như tỉnh như mê đi theo cô chạy vào trong bệnh viện. Cô gầy gò như vậy, mỏng manh như vậy, nhưng không hiểu sao nhìn cô ôm Nặc Nặc lại thấy cực kỳ thành thạo. Bọn họ một đường vọt thẳng luôn tới phòng cấp cứu, anh đi đăng ký, cô ôm Nặc Nặc đi theo y tá chạy vào trong phòng cấp cứu.
Đo nhiệt độ cơ thể, vừa cắm kim truyền, vừa treo bình lnước muối sinh lý lên, bác sĩ nói như an ủi đối với bọn họ, Nặc Nặc chỉ là cảm mạo bình thường rồi bị phát sốt thôi, khi mồ hôi toát ra hết thì sẽ cơn sốt sẽ lui luôn, không việc gì.
Hà Dĩ Kiệt tựa như đã bị kiệt sức, anh ngã ngồi vào trên chiếc ghế dài kê ở ngoài hành lang. Mất một lúc lâu anh mới bình tĩnh trở lại, mới đứng lên nổi, nhưng lúc này hai chân anh đã không còn như trước, bước chân đi nặng trĩu, tựa như cả hai chân của anh vừa mới bị đổ chì vào vậy. Anh đẩy cửa phòng cấp cứu ra, nhìn thấy Nặc Nặc đã nằm ngủ yên lành ở trên giường, liền nhẹ nhàng khẽ thở một hơi dài đầy nhẹ nhõm. Nhưng cô thì vẫn như trước, vẫn đang ngồi ở trước giường bệnh, bước đến gần, anh mới nhìn thấy Nặc Nặc đang ngủ nhưng bàn tay con bé vẫn đang nắm lấy Ng'n t của cô rất chặt.
Cô cũng quay mặt lại, nhìn thấy anh, bất giác cô cũng thở phào nhẹ nhõm, thoáng mỉm cười: "So với lúc trước, bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, tôi vừa mới sờ lên trán con bé, cũng đã không còn nóng như trước nữa rồi."
Hà Dĩ Kiệt nhẹ nhàng gật đầu một cái, kéo một cái ghế lại, ngồi xuống ở bên cạnh cô, anh chăm chú nhìn sang cô, mi mắt không hề chớp một cái.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc