Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu - Chương 84

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Tết âm lịch trôi qua khoảng hai mươi ngày, giới chính khách của thành phố A đã có một sự thay đổi không lớn không nhỏ. Mới đầu là chuyện Bí thư Triệu ở Ban kỷ luật Thanh tra được đề bạt làm Phó bí thư Tỉnh ủy A kiêm Bí thư Thành ủy thành phố A, kế tiếp vào vị trí của bí thư Tiếu, nguyên Bí thư Thành ủy thành phố A, năm trước đã lui vào trong hậu trường. Lại thêm chuyện Vụ trưởng vụ Tổ chức cán bộ Hà Dĩ Kiệt, người được coi là cánh tay phải thân tín, đã từng là trợ thủ đắc lực của bí thư Tiếu, thời điểm bắt đầu sang năm mới lại đột nhiên đệ đơn lên, báo cáo xin từ chức. Khi Bí thư Triệu nhìn thấy lá đơn từ chức của Hà Dĩ Kiệt, ông cũng cảm thấy giật nảy mình, mấy lần ông đã thuyết phục anh ở lại nhưng đều không có kết quả, cuối cùng đành phải chuyển đơn từ chức của anh lên cấp trên.
Mà lúc này trong thành phố A lại lan truyền ra một tin tức nói rằng, năm đó bí thư Tiếu có mối bất hòa với bí thư Triệu, mà hiện nay bí thư Tiếu đã lui vào trong, bí thư Triệu được thăng chức, thời gian tới Vụ trưởng phòng Hà sẽ không còn được sống dễ chịu nữa rồi. Bởi vì bị chèn ép cả ngoài sáng lẫn trong tối nên Vụ trưởng Hà mới phải tự động đệ đơn xin từ chức. Những lời này dần dần truyền rộng ra, Bí thư Triệu nghe thấy hết sức tức giận, sau mấy lần ông tức giận, dần dần chỉ còn nghe thấy tin tức phong thanh. Mà Hà Dĩ Kiệt lại cứ như mắt điếc tai ngơ, ngày ngày chỉ ở bên cạnh con gái yêu của mình. Khi đơn từ chức của anh được phê chuẩn thì mùa xuân đã bước sang tháng ba. Tĩnh Tri muốn mời Thanh Thu đi ra biển chơi để giải sầu, tất nhiên là Mạnh Thiệu Đình cũng đi theo các cô. Trước khi khởi hành, Cố Lưu Tô và Lục Phóng cùng với cậu con trai quý tử Lục Hải Không nhà mình cũng muốn đi để tham gia náo nhiệt, dứt khoát liền hẹn luôn cả Hà Dĩ Kiệt cùng đi.
Bởi vì nghĩ đến Nặc Nặc từ khi trở về sống bên cạnh mình đến giờ, anh vẫn chưa từng bao giờ đưa con gái đi du ngoạn bất cứ nơi nào, vừa vặn gặp lúc đơn từ chức của mình đã được phê chuẩn, không còn là quan chức, người anh thấy như nhẹ nhõm hẳn, Hà Dĩ Kiệt liền vui vẻ đồng ý luôn. Khi đoàn người đi tới sân bay, vô tình lại gặp được Thẩm Bắc Thành. Mạnh Thiệu Đình hết sức kinh ngạc, sau khi hỏi han một hồi sau đó anh mới biết rằng Thẩm Bắc Thành phải đi đến Tam Á để giải quyết công việc. Ở bên đó đang khởi công xây dựng một làng du lịch, nhưng hiện tại có một hạng mục đang gặp trở ngại. Vừa vặn nhóm người của Tĩnh Tri cũng đang có ý định muốn đến Tam Á nghỉ ngơi, vì vậy cả nhóm dứt khoát cùng nhau đi chung cho vui.
Sau khi lên máy bay, đương nhiên Tĩnh Tri và Thiệu Đình mang theo Khả Khả cùng ngồi một chỗ, còn cả gia đình Lục Phóng và Lưu Tô cùng với Lục Hải Không tất nhiên cũng sẽ ở cùng một chỗ, chỉ còn lại ba người nam nữ còn "độc thân" kia.
Hà Dĩ Kiệt ôm Nặc Nặc, ánh mắt thoáng đảo nhìn quanh một cái, dứt khoát chọn ngay cho mình một chỗ rồi ngổi xuống. Chỉ có Thanh Thu lúc này vẫn giữ bộ dáng không thèm quan tâm, vô cùng tự nhiên thoải mái dứt khoát đi đến vị trí chỗ ngồi ở ngay cạnh cửa sổ mạn tàu bay ngồi xuống. Trong phút chốc tất cả ánh mắt của mấy người đều tập trung ở trên mặt của Thẩm Bắc Thành. Thẩm Bắc Thành đứng ở lối đi trên máy bay, lòng dạ lúc này đã cuộn lên giống như nước đun sôi vậy, xao động không ngừng. Anh nhìn qua chiếc ghế còn trống ở bên cạnh cô, rất muốn đi sang đó để ngồi, muốn tới gần cô một chút rồi lại không dám. Thời tiết đầu mùa xuân tuy đã có ấm áp hơn nhưng lúc này khí trời vẫn còn có chút lành lạnh. Thanh Thu mặc chiếc áo khoác lửng màu đen, chiếc quần bó có hoa văn hình bông tuyết được nhét ở trong đôi bốt cao, mái tóc ngắn thoáng nhìn qua thấy hình như cũng đã dài hơn ra được một chút. Thoạt nhìn có cảm giác cả người của Thanh Thu lúc này tỏa ra khí chất đã dịu dàng và trầm lắng hơn rất nhiều. Chiếc khăn quàng cổ thật dài quấn quanh trên cổ Thanh Thu, cái cằm nhỏ xinh đã giấu kín ở trong chiếc khăn quàng cổ, đôi mắt mờ mịt như có lớp sương nhìn ra bên ngoài cửa sổ mạn tàu, yên tĩnh bất động.
Bàn tay của Thẩm Bắc Thành cứ nắm chặt lại rất nhanh rồi lại mở ra, sau ba phen mấy bận như vậy, lúc này trong anh, cảm giác một nồi nước đang sôi trào nơi đáy lòng đã dần dần ổn định lại, cuối cùng anh thở dài một tiếng nặng nề, đôi mắt hơi buông xuống, quay người lại, ngồi xuống chiếc ghế được sắp xếp cùng hàng với ghế của Thanh Thu nhưng cách một khoảng lối đi...
Tiếng thở dài ảo não của Cố Lưu Tô nghe thấy rất rõ ràng, nhưng trên gương mặt của Thanh Thu vẫn không biểu lộ cảm xúc gì rõ ràng, chỉ có nơi đáy mắt cô thoáng hiện lên chút ánh sáng, nhưng chỉ là nhất thời thoáng qua.
Trong hành trình, sự náo nhiệt dần dần nổi lên, ba người bạn nhỏ đều giãy ra khỏi vòng tay của ba mẹ mình, đến tụ tập chen chúc ở cùng một chỗ, thì thầm nói chuyện không ngừng. Những giọng nói ngây thơ non nớt và đáng yêu của trẻ con lọt vào trong tai người lớn, làm cho bọn họ cảm thấy trong lòng tràn đầy sung sướng. Ánh mắt yêu thương của Thanh Thu chăm chú nhìn vào trên gương mặt của Nặc Nặc. Còn Nặc Nặc lúc này trong tay đang ôm một con gấu bông nhỏ mới tinh, đang tủm tỉm cười với Lục Hải Không. Bé Hải Không lớn hơn Khả Khả hai tuổi, năm nay đã được năm tuổi rồi. Vì vậy trong số ba bạn nhỏ ở đây, đương nhiên lúc này bé phải đảm nhận trọng trách quan tâm chăm sóc mấy cô em gái nhỏ.
Thanh Thu nhìn bé Hải Không cứ lần lượt một chốc cho Khả Khả uống nước xong, rồi lát sau lại quay sang dỗ cho Nặc Nặc ăn bánh ngọt, lại còn cầm khăn tay lau đi những mảnh vụn bánh ngọt vương trên gương mặt của Nặc Nặc, điệu bộ rất thành thạo, không khỏi hé miệng cười, liền nói ra một câu đùa giỡn: "Lục Hải Không, con đối xử với em gái Nặc Nặc thật tốt, không bằng lớn lên con cưới luôn em ấy về làm vợ được đấy."
Nặc Nặc nghe không hiểu gì, nên gương mặt mũm mĩm vẫn ngây ngốc như cũ, vẫn nhìn Lục Hải Không cười hi hi. Nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn của Lục Hải Không lại lộ rõ vẻ sững sờ, hàng lông mi thật dài đen nhánh như mực tàu hơi cụp xuống, che khuất ánh mắt sáng ngời của cậu bé. Khả Khả đứng ở một bên, cứ chớp chớp đôi mắt to nhìn vào Nặc Nặc, rồi lại nhìn sang Lục Hải Không, cái miệng nhỏ nhắn đột nhiên chu lên.
Khả Khả đứng ở một bên, cứ chớp chớp đôi mắt to nhìn vào Nặc Nặc, rồi lại nhìn sang Lục Hải Không, cái miệng nhỏ nhắn đột nhiên chu lên.
Mấy người lớn đều nhìn vào Lục Hải Không. Lưu Tô thì vô cùng thích thú, cô cười nghiêng cười ngả, đến mức nằm xoài cả người vào trong *** của Lục Phóng, nói trêu ghẹo con trai: "Con trai à, nếu con thích ai thì hãy tranh thủ thời gian ra tay ngay đi, bây giờ con hành động càng sớm càng tốt, mau chóng chọn được con dâu tốt đưa về để mẹ tổ chức đính hôn trước, rồi để mẹ giữ dùm cho con! Cố gắng lên!"
Lục Phóng không nhịn được, cặp lông mày như vặn xoắn lại, cúi đầu nhìn Lưu Tô, trong ánh mắt vừa tràn ngập yêu thương lại vừa mang vẻ bất đắc dĩ. Anh ôm eo của cô, nghe tiếng cười ròn rã của cô tựa như tiếng chuông ngân nga, trong nội tâm càng thấy vui thích. Anh chăm chú nhìn cậu con trai của mình, bộ dạng cậu bé nho nhỏ đang nghiêm túc trầm tư suy nghĩ kia thật sự đã làm cho người ta thấy rất thú vị. Thanh Thu và Tĩnh Tri cũng không sao nhịn được cười, cùng cười rộ lên ha ha. Đến ngay cả người vẫn luôn có bộ dạng nghiêm túc như Hà Dĩ Kiệt cũng phải bật cười rộ lên, trong con ngươi lúc nào cũng mang vẻ thâm thúy và kín đáo, giờ đây toát ra ánh nhìn ấm áp và dịu dàng, nhưng giọng nói lại tỏ ra vẻ bất mãn nói với Lục Hải Không: "Này cậu nhóc, con còn muốn suy nghĩ cân nhắc đến bao lâu nữa vậy? Con gái bảo bối của chú có thế nào, nếu phải gả cho cháu chú vẫn còn chưa thấy vừa ý đâu..."
Anh ở bên này vừa nói dứt lời, đã thấy cậu nhóc đẹp trai kia đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt to đen nhánh sáng ngời, mái tóc đen nhánh che trên vầng trán rộng đầy đặn, trắng trẻo đáng yêu như những cậu bé phú quý trong tranh tết “Chiêu tài đồng tử” (*). Trong ánh mắt của cậu bé lại như có sự giằng co lẫn buồn rầu làm cho người lớn phải ôm bụng cười sặc sụa. Một lát sau, Lục Hải Không mới nhẹ nhàng buông bàn tay nhỏ bé của Nặc Nặc ra, tựa như một đứa trẻ đã phạm phải sai lầm rất muốn được người lớn tha thứ khẽ khàng lên tiếng gọi: "Mẹ..."
(*) Tranh “Chiêu tài đồng tử”: là loại tranh dân gian mà người Trung Quốc hay treo ngày Tết. Đây là bức tranh vẽ hai em bé một trai, một gái mặc bộ quần áo màu đỏ, tay cầm những đồng tiền xu được xâu lại thành chuỗi, có nét mặt tươi cười xinh xắn nhìn rất đáng yêu. Đây là bức tranh hay được các gia đình Trung Quốc treo trong dịp Tết để mang lại những điều may mắn đến cho cả năm. Nó còn có ý nghĩa cho lời chúc may mắn về đường con cái, vừa cầu sức khỏe may mắn cho những đứa trẻ trong gia đình, vừa được hưởng lộc phát tài
Lưu Tô vội vàng đáp lại một tiếng, trong đôi mắt của cô lóe lên vẻ hiếu kỳ, nhìn vào con trai, hỏi: "Làm sao vậy con?"
Cậu bé xinh đẹp định nói nhưng lại thôi, hàng mi dài cong hơi chớp chớp nhìn Khả Khả, đột nhiên gương mặt của cậu đỏ ửng lên một cách khác thường: "Mẹ, con không thể chọn được cho mẹ một con dâu nhỏ tốt giống như mẹ nói đâu. Con chỉ cảm thấy... là... là con vẫn thấy yêu thích Khả Khả hơn một chút thôi."
Lục Hải Không vừa nói dứt câu, thoáng cái Khả Khả liền mở to hai mắt: "Anh Hải Không..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Hải Không đỏ bừng lên, cậu bé xấu hổ bỏ chạy rầm rầm đến bên cạnh Lưu Tô, dúi đầu vào trong *** mẹ, uốn éo cái ௱ô** *** nhỏ thì thầm làm nũng...
Mấy người lớn đều ồ một tiếng rồi cười phá lên. Nhưng trên gương mặt của Nặc Nặc lại biểu lộ vẻ khó hiểu, cô bé nhìn ba ba của mình, lại quay sang nhìn mấy chú mấy dì kia vẫn đang cười to không ngừng, rồi lại ngoái nhìn về phía Lục Hải Không. Trong cái đầu nhỏ của cô bé lúc này chỉ nhớ duy nhất câu nói kia của anh Hải Không: "Con yêu thích Khả Khả hơn một chút", đột nhiên Nặc Nặc quắt cái miệng nhỏ nhắn lại, khóc òa lên hu hu...
Hà Dĩ Kiệt nhảy dựng lên vì sợ hãi, anh vội vàng ôm lấy con gái dỗ dành, nhưng cũng không biết làm thế nào hơn. Anh dỗ dành con gái thế nào đi nữa, Nặc Nặc cũng vẫn khóc không ngừng. Trong trái tim bé nhỏ của cô bé đang thấy tủi thân vô cùng! Vì sao anh Hải Không lại nói là yêu mến Khả Khả, mà không nói là yêu mến Nặc Nặc chứ? Tất cả mọi người đang chê cười bé đã không làm cho người thấy yêu mến kia kìa...hu...hu...
Càng nghĩ Nặc Nặc càng thấy tủi thân, càng khóc dữ dội hơn. Trên đầu Hà Dĩ Kiệt nhanh chóng vã ra lớp mồ hôi lạnh. Anh nhìn con gái, cực kỳ đau lòng mà không biết phải dỗ dành cô bé thế nào cho phải. Khả Khả ngoan ngoãn nhìn Nặc Nặc một lát, rồi lại quay sang nhìn anh Lục Hải Không, đôi môi nhỏ xinh mím lại. Cô bé đi đến bên cạnh Lục Hải Không, lôi kéo ống tay áo của cậu bé, dùng ngữ điệu nhỏ nhẹ trong veo, nói với Lục Hải Không: "Anh Hải Không, anh hãy lấy em gái Nặc Nặc đi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Hải Không nhăn lại như muốn vo lại thành một nắm: "Anh cũng thích em gái Nặc Nặc, nhưng lại thấy thích em gái Khả Khả hơn một chút...”
Nặc Nặc vẫn đang tại oa oa khóc, chợt nghe thấy câu này, thoáng cái cô bé liền nín khóc, lại cười lên giòn tan. Cô bé ngồi ở trong lòng Hà Dĩ Kiệt chỉ chỉ vào chiếc bánh ngọt đã ăn một nửa, lớn tiếng nói: "Ba ba, ăn bánh ngọt."
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, tuy nhiên một lúc lâu sau lại ồ lên cười. Thoáng cái cơn phong ba nho nhỏ kia chẳng mấy chốc đã bị bọn nhỏ nhanh chóng cho vào quá khứ, bỏ quên luôn. Nhưng liệu có ai biết được thứ trái cây nhỏ còn xanh, vị chát sít kia đã được lặng lẽ chôn đi thật chưa...
Tĩnh Tri đã đặt trước mấy phòng hướng ra biển ở khách sạn Hilton cho mọi người rồi, vì thế khi xuống máy bay, đoàn người liền đi thẳng đến khách sạn Hilton, còn Thẩm Bắc Thành sau khi chào tạm biệt mọi người xong, cũng lập tức đi lên ô-tô để đến làng du lịch hiện đang còn đang xây dựng dở dang kia. Khi chuẩn bị lên xe, ánh mắt của anh xẹt qua phía Thanh Thu, anh nhìn thấy cô đứng ở phía xa xa, vẻ mặt bình thản. Thanh Thu thấy anh nhìn lại, cô chỉ lễ độ cười đáp lại khiến anh nơi sâu thẳm trong lòng anh không khỏi có chút dao động, nhưng ánh mắt anh lại trở nên có chút ảm đạm, anh xoay người lên xe. Xe chạy nhanh đi ra bên ngoài, mãi một lúc lâu sau, anh vẫn còn ngoái đầu lại để nhìn, nhưng bóng hình xinh đẹp kia đã sớm bị xóa nhòa, không còn nhìn thấy đâu nữa.
**************************************
Tư Tư đeo chiếc kính che nắng thật to, chỉ để lộ ra cái miệng nhỏ nhắn hồng hào hơi hé mở. Cô nằm ở dưới cái ô che nắng, bộ bikini màu đỏ rực như muốn làm nổi bật những đường cong trên thân hình của cô, chỉ là bên cạnh cái eo nhỏ của cô vẫn còn một vết sẹo mờ mờ. Vết sẹo màu hồng nhạt như ẩn như hiện, lộ ra trên làn da trắng như tuyết của cô.
Gió biển thổi qua khiến cô thấy buồn ngủ. Trường Sinh vẫn còn đang bơi lội ở trong biển, thỉnh thoảng lại có một vài cô gái mặc bikini nóng bỏng bơi đến gần anh, nhưng Trường Sinh vẫn không hề để ý tới, dần dần bơi về hướng chỗ nước sâu. Càng ra phía xa, lại càng ít người hơn, nhưng được thả mình trong tại trong làn nước biển xanh thẳm, yên tĩnh đến độ có thể nghe rõ được tiếng gió thổi sóng biển dào dạt, lại càng cảm thấy thích thú vô cùng. Trường Sinh quay người lại, cánh tay dài bổ vào trong làn nước biển màu lam làm, lúc nhô lên, lúc ngụp xuống làm tóe lên những giọt nước mượt mà như ngọc trai. Giữa lúc đó, anh chợt nhìn thấy ngay bên cạnh mình, cách đó không xa cũng có một người đàn ông, thân hình cao to tuấn tú, tráng kiện và linh hoạt, rất giống một chú cá kiếm đang ngụp lặn trong nước, nhất thờianh bỗng nổi lên lòng háo thắng, động tác nhanh hơn quyết đuổi theo...
Người đàn ông kia mang theo kính không thấm nước, nghiêng mặt liếc nhìn anh một cái, khóe môi hơi nhếch lên, giơ cánh tay có bắp thịt rắn chắc, động tác quạt nước càng mạnh mẽ và mà mau lẹ hơn. Nhất thời hai người cùng lúc bơi tiến về phía trước, có lúc Trường Sinh bơi vượt lên phía trước, có lúc Trường Sinh lại bị rớt lại ở phía sau, cho đến lúc lên đến sát bờ biển thì cả hai người đã đồng thời cùng cập bờ một lúc.
Cận Trường Sinh há miệng thở gấp tháo chiếc kính bơi đang đeo ra, đúng lúc anh định mở miệng, thì thấy người nọ cũng đang tháo chiếc kính bơi không thấm nước ra, dần dần hé lộ ra một dung mạo anh tuấn, khí thế bức người. Trường Sinh liền giật mình, nhưng một lát sau lại cười thoải mái, vươn tay ra: "Hà tiên sinh, ngài khỏe chứ!"
Hà Dĩ Kiệt hơi nâng cằm nhìn anh, trên mái tóc đen những giọt nước biển tròn như ngọc đang nhỏ xuống. Từ phía này có thể nhìn thấy một bên gương mặt của anh, do phơi nắng nên nước da trở thành màu đồng cổ, càng làm tăng thêm vẻ cường tráng như nam tử hán của anh. Trong khoảnh khắc anh vươn tay ra, cầm lây bàn tay ở trước mặt mình, chỉ ***ng chạm ngắn ngủi liền lập tức buông ra, giọng nói nhẹ nhàng: "Cận Trường Sinh, từ khi chúng ta chia tay đến giờ, cậu vẫn khỏe chứ?"
"Hà tiên sinh từ khi chia tay đến giờ ngài cũng vẫn khỏe chứ, gần đây mọi việc vẫn tốt chứ?" Cận Trường Sinh mỉm cười, thu tay lại.
Ánh mắt bé nhỏ đang nghiêng ngả đuổi theo quả bóng da đang lăn ở phía trước, khóe môi của anh đột nhiên hơi mỉm cười. Cận Trường Sinh theo ánh mắt của anh nhìn về phía bên đó, đột nhiên sững sờ, cô gái nhỏ trắng trẻo bụ bẫm tròn trịa kia...đang chạy đuổi theo quả bóng da lăn về hướng Tư Tư đang nằm bên cạnh cái ô che nắng...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc