Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu - Chương 73

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Trái Tim Rắn Rết
Anh cúi đầu một lúc, giọng nói nặng nề: "Làm thế nào đây? Tôi là một cấp trên năng lực đã trở nên quá kém cỏi rồi chăng, hiện giờ ngay đến cả một người trợ thủ đắc lực cũng không thể giữ lại nổi như vậy?"
Thư ký Triệu nghe thấy anh nói như vậy, không biết phải biện bạch thế nào, cũng không xác định nổi cảm xúc trong lòng hiện giờ ra sao nữa. Thực thà mà nói, Hà Dĩ Kiệt đối xử với anh không phải là không tốt, nhưng anh còn có thể có biện pháp gì khác đây? Một người là thủ trưởng, một người là phu nhân thủ trưởng, cả hai người này anh đều không thể để đắc tội được.
"Ý tốt của ngài tôi rất cảm kích, nhưng tôi nghĩ muốn lần này ra ngoài để rèn luyện một phen, cũng muốn tạo được một chút thành tích tốt, cũng muốn làm cho ngài được vẻ vang, vì dù sao tôi cũng đã từng là cấp dưới của ngài."
Hà Dĩ Kiệt xoay người lại, anh cười mà lại giống như không cười nhìn thư ký Triệu nói: "Cậu không cần phải nói nữa, hiện giờ cậu là phụ tá đắc lực của tôi, tôi sẽ không để cậu đi ra nước ngoài đâu. Cậu đi ra ngoài trước đi. À, đúng rồi, cậu hãy tìm cho tôi một bảo mẫu đáng tin cậy, có thể ở cùng với Nặc Nặc, dù sao hàng ngày cũng vẫn cần phải có người lo lắng những công việc cơm nước giặt giũ."
Thư ký Triệu ngẩn ngơ một hồi, thấy Hà Dĩ Kiệt đối xử với mình vẫn một bộ dạng tin cậy như cũ, trong lòng cảm thấy bớt lo, không thể làm gì khác hơn là đành phải gắng gượng tự an ủi bản thân, nhận lệnh đi ra ngoài.
Hà Dĩ Kiệt nhìn thư ký Triệu đóng cửa lại, anh khẽ vươn tay cầm chiếc Pu't máy ở trên bàn dùng sức đập mạnh xuống trên mặt bàn, cây Pu't viết màu đen kia liền gãy thành hai đoạn.
Sắc mặt anh u ám, gần như sắp chảy ra nước, môi mỏng mím chặt lại thành một đường thẳng lạnh lẽo, nhưng cơ thịt bên khóe miệng lại đang co rút lại giật giật, hiển nhiên là anh đang rất tức giận nóng nảy.
Anh đã không thể nhịn nổi đám người này nữa rồi. Một trợ lý đắc lực của anh giờ cũng đã biến thành sói mắt trắng rồi (ý nói người ăn ở hai lòng). Đỗ Phương Phương, tôi thật sự đã xem thường cô rồi. Hóa ra tất cả những người bên cạnh tôi đều sợ cô, đều cảm thấy tôi đã bám vào nhà họ Đỗ cao sang, cho nên tôi sẽ phải sợ người nhà họ Đỗ của cô. Bởi vậy cho dù tôi là người lãnh đạo trực tiếp thì bây giờ cũng không thèm để mắt nữa rồi. Tốt lắm, thật sự rất tốt!
Anh không sao nuốt nổi cơn giận này, lại vỗ lên bàn một cái thật mạnh mẽ. Khóe môi liền nở một nụ cười lạnh lẽo, đã như vậy, sau này đừng có trách tôi là người có trái tim hung ác tàn nhẫn!
********************************
Đến tối, sau giờ tan tầm anh liền đi tới chỗ của Nặc Nặc. Cửa vừa mở ra, Nặc Nặc liền lao tới như một viên đạn nhỏ. Hà Dĩ Kiệt vội vàng cẩn thận giữ chặt lấy con gái. Nặc Nặc ngước đôi mắt to lúc này đã nước mắt vòng quanh nhìn anh, dùng thứ ngôn ngữ của trẻ con mà anh cũng không hiểu hết để lên án anh.
Hà Dĩ Kiệt cứ ngồi ở bên cạnh nghe con gái vừa khóc vừa nói, thỉnh thoảng lại gật đầu, thành thật nhận lỗi: "Ba ba sai rồi, ba ba không nên để Nặc Nặc ở nhà một mình lâu như vậy, ba ba nhận bị phạt có được không?"
Vừa nói anh vừa ôm ấp, hôn con gái an ủi dỗ dành. Cô bé cũng cảm thấy người lúc này đang ôm ấp mình là người thật sự thương mình, thật sự yêu mến mình, nên cũng yên lặng trở lại. Nhưng cô bé vẫn nép vào ở trong *** của anh như trước, không chịu rời đi nửa bước, thậm chí anh muốn đi vệ sinh, Nặc Nặc cũng mắt la mày liếc vội vàng đuổi theo.
Hà Dĩ Kiệt càng thấy đau lòng, anh ôm con gái đặt ở trên gối, cô bảo mẫu nhỏ cũng chỉ biết bó chân bó tay đứng ở bên cạnh nhìn hai cha con. Hà Dĩ Kiệt hỏi thăm vài câu về tình hình của Nặc Nặc, càng nghe mi tâm anh càng nhíu chặt lại. Anh không ở nhà, Nặc Nặc sẽ chịu không ăn uống gì, việc này phải làm thế nào cho tốt đây?
Trái lo phải nghĩ, anh lại không thể cả ngày ở nhà cùng con, mà mấy ngày nay một đống công việc đang quấn lấy anh, bắt buộc anh phải giải quyết. Anh có chút không vui, nhưng cũng chỉ có thể ôm con gái, cụng trán vào con nói dỗ dành: "Nặc Nặc, từ nay về sau con phải ngoan ngoãn nghe lời dì nói nhé, con phải ăn cơm thật ngoan, nếu con không nghe lời, mẹ sẽ tức giận, sẽ không đến đây đâu."
Nặc Nặc vừa nghe tới hai chữ “mẹ”, lập tức dùng ánh mắt đen láy của mình chăm chú nhìn Hà Dĩ Kiệt, miệng cười để lộ ra mấy chiếc răng sữa bé xíu chưa mọc hết, khoa tay múa chân nói, "Mẹ, mẹ... nhớ mẹ..."
"Nặc Nặc phải ngoan ngoãn ăn cơm, nghe chưa?"
Phải ngoan ngoãn ăn cơm, cô bé nghe hiểu ngay, lập tức dùng sức gật đầu, như sợ anh sẽ nuốt lời, cô bé dùng sức giữ chặt tay áo của anh lắc lắc.
Đáy lòng Hà Dĩ Kiệt cảm thấy chua xót, anh ôm chặt lấy con gái, hôn lên mái tóc của con: "Nặc Nặc thật là ngoan, thật là biết nghe lời, mẹ thích nhất Nặc Nặc như vậy đấy!"
Mặt mày đứa nhỏ hớn hở, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét, đôi mắt to tròn, cười lên giống như một đóa hoa nở rộ.
Hà Dĩ Kiệt nhìn qua khuôn mặt tươi cười của con gái, chỉ cảm thấy đáy lòng đau đớn, anh nhẹ nhàng ôm con vào trong ***, *** anh giống như là đang bị hàng ngàn chiếc kim đâm, thật sự rất đau. Anh không biết mình sẽ phải nói thế nào để cho con gái hiểu rằng mẹ sẽ không trở về nữa, con sẽ không bao giờ còn được gặp lại mẹ nữa.
"A, bây giờ cậu muốn ra nước ngoài làm việc, nhỡ sau này sự việc đó bị bại lộ, một mình tôi sẽ phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm sao? Trong lúc tôi trở thành kẻ ૮ɦếƭ thay thì cậu lại đang ở nước ngoài phiêu diêu tự tại?"
Đỗ Phương Phương nghe được ý tứ của thư ký Triệu, không khỏi nhướng mày. Sau khi vững vàng bưng ly trà nhỏ uống một ngụm, cô ngẩng đầu nhìn qua anh, vừa cười mà như không cười, vừa nói.
Nghe Phương Phương nói, sắc mặt của thư ký Triệu chợt đỏ bừng, nhưng anh vẫn nỗ lực giải thích: "Phu nhân, tôi không có ý tứ này. Dù sao phu nhân và bộ trưởng cũng là vợ chồng son, Văn Tương Tư kia có là cái gì chứ? Bộ trưởng sẽ không vì một người phụ nữ khác mà gây chuyện khó dễ với phu nhân. Nhưng mà tôi thì khác, tôi chỉ là người ngoài bị dính vào chuyện này. Mà một khi tôi đã dính vào rồi, tất cả lỗi lầm đều đổ lên tôi. Phu nhân, xin ngài nể tình những việc tôi đã từng làm cho ngài mà giúp tôi lần này đi ạ."
Thư ký Triệu không thuyết phục được Hà Dĩ Kiệt dĩ nhiên sẽ tìm tới Đỗ Phương Phương. Trong lòng anh vẫn giữ nhận thức sai lầm kia, anh nghĩ - Đỗ Phương Phương lợi hại hơn Hà Dĩ Kiệt nhiều. Ở bên Hà Dĩ Kiệt anh không giải quyết được chuyện của mình, nếu theo Đỗ Phương Phương nhất định sẽ có thành công, hơn nữa, anh tình nguyện đắc tội Hà Dĩ Kiệt, chứ không thể đắc tội với Đỗ Phương Phương.
Nhà họ Đỗ thế lực lớn, ở trước mặt Đỗ lão tướng quân, Hà Dĩ Kiệt cũng phải giữ thái độ cung kính, đương nhiên anh cho rằng Đỗ Phương Phương lợi hại hơn Hà Dĩ Kiệt nhiều.
Đỗ Phương Phương đặt ly trà nhỏ xuống, đuôi lông mày không thèm nhếch lên: "Được, chẳng qua cũng chỉ là chuyện ra nước ngoài mà thôi, cũng không phải là việc gì to tát. Nhưng việc này thành công rồi anh sẽ lấy gì để báo đáp tôi đây?"
Cô nói xong, ngẩng đầu lên cười: "Từ trước đến nay tôi là người không chịu thiệt thòi bao giờ. Tôi giúp anh, chính là vì muốn được báo đáp. Anh nói đi, mấy ngày hôm trước Dĩ Kiệt đang làm cái gì vậy, có chuyện gì mà hai ngày hai đêm nay anh ấy không trở về nhà? Tôi gọi điện cho anh ấy hoặc là không chịu bắt máy hoặc là trực tiếp tắt đi, đến cuối cùng điện thoại vẫn luôn khóa máy không sao liên lạc được."
Thư ký Triệu chợt rùng mình một cái, cảm thấy người lạnh run. Người đàn bà này thật sự rất đáng sợ! Nhưng anh phải nói như thế nào bây giờ? Làm sao có thể nói ra cô vừa gây ra chuyện gì, đến cuối cùng hại anh rước họa vào thân thì làm sao đây?
Bộ dáng của anh lúc này đã bị Đỗ Phương Phương quan sát kĩ càng. Cô dĩ nhiên hiểu được anh đang cảm kích. Ánh mắt cô phát ra vẻ lạnh lẽo, trong lòng cô đã hiểu rõ ràng, Hà Dĩ Kiệt đang giấu diếm cô làm chuyện gì đó, giọng điệu liền trở nên lạnh lẽo.
"Tốt nhất là cậu nên hai năm rõ mười nói thật hết cho tôi biết đi, đừng có tính toán lừa gạt tôi dù chỉ một chữ, bằng không, nếu sau này tôi biết cậu đã gạt tôi, cho dù cậu có chạy đến Nam Phi, có trở thành tù trưởng của bộ lạc nào đi chăng nữa, tôi cũng có thể đến đó *** cậu!"
Cô chậm rãi đứng lên, ánh mắt âm độc và nguội lạnh, toàn thân thư ký Triệu đều phát run lên. Anh không thể nói, nhưng lại không dám không nói, sớm biết sai một bước để rồi rơi vào cục diện bị động như ngày hôm nay thì thà lúc trước anh liều mạng, có ૮ɦếƭ cũng không nói cho cô biết.
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã chậm rồi. Anh biết rõ, chính mình lúc này cho dù không nói gì, cũng không thể trốn thoát nổi, người phụ nữ này có rất nhiều thủ đoạn, cô ta có thể chỉnh anh đến ૮ɦếƭ!
Anh đã bán rẻ Hà Dĩ Kiệt một lần thì coi như đã không còn đường rút lui nữa rồi. Không bằng bây giờ nhờ vả Đỗ Phương Phương giúp mình tìm đường đi ra nước ngoài. Cho dù Hà Dĩ Kiệt đã có ý nâng đỡ cho anh, nhưng hiện tại anh cũng đang bị vướng mắc trong cục diện rối rắm thế này, nếu như sau này chuyện xảy ra thì đã ngoài tầm tay với của Hà Dĩ Kiệt, coi như cũng sẽ không dính dáng đến anh.
Lúc này trong lòng anh còn đang suy nghĩ lung tung, mà miệng cũng đã vọt nói ra: "Tôi cũng không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Văn Tương Tư, nhưng đột nhiên cô ấy sai người mang đứa con gái tới giao cho bộ trưởng, khiến suốt hai ngày nay bộ trưởng Hà vẫn luôn ở cùng một chỗ với đứa bé kia!"
"Đứa con gái!" Đỗ Phương Phương thoáng sửng sốt, một hồi lâu sau cô mới phản ứng lại được, cô tức giận tới mức toàn thân đều run rẩy, lông mày dựng ngược, trong mắt tràn ngập tức giận, một bước nhảy vọt tới trước mặt thư ký Triệu, vung ra một cái tát, nghiến răng nghiến lợi quát to: "Tại sao đến bây giờ cậu mới nói cho tôi biết? Đứa bé nào vậy? Văn Tương Tư có con sao? Đồ tiện nhân Văn Tương Tư kia đã mang thai con của Dĩ Kiệt ư? Tại sao tôi lại không biết?"
Thư ký Triệu bị Phương Phương tặng cho một cái bạt tai đến nổ đom đóm mắt, phải nỗ lực lắm anh mới có thể đứng vững được. Trong bụng anh tràn đầy uất ức nhưng vẫn phải mở miệng nói: "Phu nhân, thật sự phu nhân đã trách oan tôi rồi. Tôi cũng mới được biết sự tồn tại của đứa nhỏ này. Hơn nữa, tôi cũng không biết đó có phải là đứa trẻ của bộ trưởng Hà hay không. Nhưng mà đứa bé thực sự rất giống Văn Tương Tư, nhìn đáng yêu vô cùng, như được đổ ra cùng một khuôn mẫu vậy!"
Đỗ Phương Phương hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại vung ra một bạt tai nữa: "Cậu câm miệng lại cho tôi!"
Thư ký Triệu đã hứng trúng hai cái bạt tai, dù như thế nào cũng có chút tức giận: "Phu nhân, phu nhân hỏi thì tôi trả lời, hiện tại lại muốn tôi câm miệng, rốt cuộc phu nhân muốn như thế nào?"
Đỗ Phương Phương muốn làm cho mình tỉnh táo lại, nhưng lại cảm thấy có một cơn nóng giận vô cớ cứ cuộn lên trong bụng, chỉ muốn vọt thẳng ra bên ngoài. Cô ta không ngừng đi đi lại lại lượn quanh vài vòng, rồi sau đó quay lại chạy vội tới trước mặt thư ký Triệu, thoáng cái tóm cổ áo anh xách lên, vẻ mặt giận dữ chất vấn: "Hiện giờ đứa bé kia đang ở chỗ nào?”
Thư ký Triệu đã nói ra chuyện của Nặc Nặc, thì chuyện Hà Dĩ Kiệt đã giấu Nặc Nặc ở chỗ nào, cũng không còn là điều quan trọng nữa. Nói một nửa cũng là nói, nói toàn bộ cũng là nói, cho dù thế nào cũng chỉ có một kết quả duy nhất. Anh nghiến răng cắn môi một lúc rồi nói "Đang ở tại một căn phòng trọ mà bộ trưởng Hà đã thuê."
"Địa chỉ như thế nào?" Đỗ Phương Phương tức giận đến độ môi đã run rẩy. Thư ký Triệu lập tức báo cáo, thậm chí ngay cả chuyện Hà Dĩ Kiệt đã dặn dò mình đi tìm một người bảo mẫu có khả năng đảm đương được mọi chuyện đưa tới sống ở đó, kể ra hết với Phương Phương.
Đỗ Phương Phương đuổi thư ký Triệu về, một mình ngồi trên ghế sa lon trầm tư suy nghĩ hồi lâu. Cô thực sự không sao nuốt nổi cơn tức này. Đồ đàn bà thối tha kia, Phương Phương đã nghĩ rồi, cô sẽ không thể bỏ qua chuyện này. Tương Tư đã tuân thủ lời hứa, sẽ không có quan hệ không rõ ràng với Hà Dĩ Kiệt nữa, nhưng cô ta lại đưa con gái của mình tới ở bên Hà Dĩ Kiệt. Văn Tương Tư, chiêu này của cô thật sự là rất thâm hiểm!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc