Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu - Chương 47

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Nụ Hôn Chung Tình
Hai hàng lông mày của Hà Dĩ Kiệt nhăn lại chạm tới nhau, anh cuống quít nghiêng người ôm lấy bả vai cô và an ủi: "Tư Tư, Tư Tư đừng sợ, anh đây, có anh ở đây rồi."
Tương Tư đang mơ mơ màng màng, dần dần nhìn rõ người trước mặt là ai, đáy mắt đột nhiên hiện lên vẻ sợ hãi. Cô vội vã rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, ống kim truyền dịch theo lực tay cô vì thế mà bị chệch ra khỏi ven, trong nháy mắt máu tươi đã nhuộm đầy nửa đầu của ống tiêm. Nhưng cô hoàn toàn không hề phát hiện ra, bàn tay vẫn che mặt rồi thét lên: "Hà Dĩ Kiệt... em không có, em không cố tình mang thai để ràng buộc anh... Em vẫn luôn uống thuốc... Em không nghĩ sẽ dùng đứa con để ép buộc anh... Anh đừng làm thế... Em đau quá... A... Hà Dĩ Kiệt... Em xin anh... Em đau quá..."
Tiếng thét chói tai của cô át hết mọi âm thanh khác ở trong phòng. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào chỗ hai người. Hà Dĩ Kiệt sững sờ ngồi yên tại chỗ, hai tay anh gắt gao siết thành quyền, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn. Những lời cầu khẩn của Tương Tư, từng tiếng từng tiếng một tựa như là hàng ngàn mũi kim đâm vào trái tim anh. Anh chưa bao giờ nghĩ chuyện đó lại gây ra nỗi ám ảnh lớn đối với cô như vậy.
Kể từ sau khi anh đưa cô từ Cam Túc trở về, cô chưa từng đề cập qua chuyện về đứa bé. Cô không đề cập tới, anh lại càng không chủ động nhắc tới nó. Anh vẫn cho rằng thời gian có thể xoá mờ những tổn thương kia, nhưng anh không biết, chuyện này hoàn toàn đã khiến cô sợ hãi đến tận xương tủy. Nếu như không phải hiện tại tinh thần của cô không được minh mẫn, cô sẽ không hé răng nói một câu, cô quá kiên cường, kiên cường đến mức làm anh thấy đau lòng.
"Tư Tư..." Tay anh vẫn run rẩy, thử muốn ôm lấy cô, nhưng cô lại co rúm người thành một khối, ôm lấy đầu núp ở giường bên kia, miệng thét lên chói tai. Ống truyền dịch bị kéo thẳng băng, chiếc giá sắt để treo bình truyền dịch bị kéo đến mức sắp đổ ập xuống. Anh tay mắt lanh lẹ vội vã đưa cánh tay ra đỡ lại, chiếc giá sắt đổ xuống, đập lên bả vai anh. Anh đau đến mức hàm răng nghiến chặt lại, phải một lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần. Anh cắm lại chiếc giá sắt vào chỗ cũ cho chắc chắn, kiên quyết cầm lấy cánh tay có kim truyền dịch của Tương Tư, ấn chặt miếng bông y tế lúc này đã biến thành màu đỏ thẫm, vội vã rút kim tiêm ra. Cô run lên một cái vì đau đớn, trong lúc vặn vẹo qua lại chợt nhìn thấy anh, cô không sao kiềm chế nổi lại bắt đầu tiếp tục thét lên, toàn thân run lẩy bẩy.
Mắt Hà Dĩ Kiệt tối sầm lại đỏ ngầu, mặc kệ cho cô gào thét anh vẫn ôm siết cô vào lòng. Thân thể cô nóng hổi dọa người, anh ôm lấy cô. Cô khóc nức nở, nước mắt chảy nhạt nhòa không sao ngừng lại được. Lúc này cô không còn giãy dụa, không có bất cứ hành động nào, cũng không còn la hét dữ dội giống như vừa rồi nữa. Cô co cụm người lại, núp ở trong *** anh, nhỏ giọng thì thào, tiếp tục cầu khẩn anh, tiếp tục nói rằng cô không hề dùng đứa trẻ để uy hiếp anh, van xin anh hãy buông tha cho đứa trẻ, nói rằng cô đau dữ dội, cô đau sắp không chịu nổi...
Hàm răng Hà Dĩ Kiệt va vào nhau cầm cập, đáy mắt anh ngập tràn sự đau đớn, nước mắt không kiềm chế nổi cứ thế trào ra. Anh gắt gao ôm chặt Tương Tư vào lòng, bàn tay anh vỗ nhè nhẹ từng cái từng cái ở phía sau lưng cô để trấn an. Anh run rẩy ghé miệng ở bên tai cô nhẹ nhàng nói như dỗ dành: "Tư Tư, Tư Tư đừng sợ, không sao rồi! Anh cũng biết mà, em không dùng đứa nhỏ để uy hiếp anh... Tư Tư là người phụ nữ tốt nhất, Tư Tư sẽ không làm những loại chuyện này... Đứa nhỏ đã không còn, chúng ta không cần phải đau thương nữa! Tư Tư yên tâm, Tư Tư đừng sợ, không cần phải sợ, không có gì phải sợ... Tư Tư ngoan, bây giờ em ngoan ngoãn nghỉ ngơi nhé, có được không?"
Xem ra thần trí của cô đã mơ hồ rồi, anh nâng cằm cô lên, từ trong *** anh hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, gầy gò, càng làm cho đôi mắt cô to hơn, nhưng cái nhìn lại hoàn toàn trống rỗng dường như không có tiêu cự. Cô cứ như vậy ngây ngẩn nhìn lại anh, trong ánh mắt lộ ra vài phần mê mang, làm cho anh đau lòng nói không ra lời, chỉ có thể ôm lấy cô chặt hơn: "Tư Tư, quên những chuyện không vui trước kia đi có được không? Không cần phải suy nghĩ nhiều nữa."
"Anh thật sự tin lời của em sao? Anh thật sự buông tha cho con của em sao?" Tương Tư kinh ngạc hỏi lại anh một câu, giọng nói giống như đang nỉ non, mơ hồ không rõ ràng. Hà Dĩ Kiệt dùng sức gật đầu, "Đúng vậy, anh tin lời em nói, anh cũng sẽ không làm tổn hại đến con của chúng ta, Tư Tư yên tâm, không sợ gì hết..."
Toàn thân cô đột nhiên như bị rút hết khí lực, thân thể cô ở trong *** anh nóng như lửa. Trong phòng cực kỳ khô nóng, cả người anh cũng ướt đẫm mồ hôi, chờ đợi thêm một giây cũng cực kỳ khó chịu, nhưng anh vẫn một mực ngồi yên ôm lấy cô. Giờ phút này, anh thừa nhận những ngày tháng qua cô đã phải chịu đựng quá nhiều khổ sở, tưởng chừng như không thể vượt qua được. Hà Dĩ Kiệt ơi Hà Dĩ Kiệt, ở trước mặt Tương Tư, mày vĩnh viễn không có tư cách nói lên những uất ức của mình, vĩnh viễn không có tư cách để phàn nàn, vĩnh viễn không có tư cách yêu cầu người khác phải thông cảm hay yêu thương.
"Tư Tư ngoan, em đừng khóc nữa, được không..." Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn *** đầu cô: "Anh đưa em đi gặp bác sĩ, được chứ?"
Tương Tư không nói năng gì, thân thể cô nóng bỏng, toàn thân đau nhức. Cô nằm ở trong *** anh, người không ngừng run rẩy. Hà Dĩ Kiệt đau lòng bế cô lên, bỗng nhiên anh nghe thấy hình như cô đang khe khẽ lẩm bẩm một câu: "Nhất Nặc..."
Anh ngẩn người, bước chân chậm lại, trong mắt tràn ngập hơi nước: "Tư Tư, là anh không tốt, là anh không giữ đúng lời hứa, là anh ruồng bỏ lời thề của chúng ta, em hãy trừng phạt anh đi..."(*)
(*) Tương Tư đặt tên cho con gái là Nhất Nặc, lấy ý từ câu: “Quân tử nhất nặc, trọng vu thiên kim” – Một lời hứa của người quân tử đáng giá ngàn vàng. (Xem chương 31)
Khi Tương Tư gọi tên con gái Nhất Nặc – Hà Dĩ Kiệt do không biết mình có con gái, nên đã hiểu nghĩa của từ Nhất Nặc là “Một lời hứa...”. Ngày trước anh đã từng hứa hẹn với Tương Tư sẽ lấy cô, nhưng rồi anh lại vứt bỏ cô. Do đó khi nghe thấy cô gọi tên con gái, anh lại nghĩ rằng cô đang nhắc lại lời hứa của anh ngày trước.
Trừng phạt anh suốt cuộc đời này ngồi một mình lẻ loi cô độc ở trên cái ghế đó, trừng phạt anh suốt cuộc đời này vĩnh viễn không bao giờ được sống với cùng em, không được ở chung một nhà, trừng phạt anh suốt cuộc đời này, không giữ được em, chỉ có thể nhìn em ra đi...
Thời điểm anh đưa Tương Tư đi ra ngoài, Trường Sinh đang đứng xa xa ở bên cạnh, cậu không hề tiến lên. Mãi đến thời khắc thấy Tương Tư sắp biến mất khỏi tầm mắt của mình, cậu mới đột nhiên cao giọng nói với theo một câu: "Tôi giao chị ấy cho anh, anh hãy che chở thật tốt cho chị ấy!"
Bước chân Hà Dĩ Kiệt thoáng ngừng một chút, anh không quay đầu lại, tiếp tục sải bước chân, đi thẳng về phía trước.
Cả người Trường Sinh tựa như suy sụp sắp ngã quỵ, cậu xoay người quay lại nhìn về phía vách tường, phía trên đó không biết vì sao lại có những dấu vết dơ bẩn. Cậu hít sâu mấy lần, buộc bản thân mình phải bình tĩnh trở lại. Tư Tư chị cứ yên tâm, em và thím Phúc sẽ chăm sóc Nặc Nặc thật tốt, mọi người sẽ chờ chị mạnh khỏe trở về.
**********************************
Thư ký Triệu đã sớm tới bệnh viện của Thẩm Bắc Thành để sắp xếp trước. Xe của Hà Dĩ Kiệt sau khi đi vào bệnh viện, liền đi thẳng tới một căn nhà nhỏ rất kín đáo. Bác sĩ cũng sớm đã được bố trí, chờ đợi sẵn sàng. Anh bế Tương Tư xuống xe, trực tiếp đưa cô đi tới phòng bệnh. Trong khoảng thời gian qua, cô đã nhiều lần sốt cao, đã dùng qua tất cả các loại thuốc uống và thuốc tiêm rồi, nên giờ đây đã sinh ra kháng thể, kháng tất cả các loại thuốc hạ sốt đã dùng. Sau khi làm các xét nghiệm phản ứng, bác sĩ liền cho cô dùng loại thuốc hạ sốt mới nghiên cứu ra, khoảng nửa giờ sau, nhiệt độ cơ thể cô dần dần đã hạ xuống. Người cũng đã ổn định hơn rất nhiều, Hà Dĩ Kiệt nhìn thấy hơi thở của cô đã đều đặn hơn rất nhiều, lúc này vẻ mặt mới có chút huyết sắc, thở một hơi thật dài yên tâm...
Vẫn như trước, sau khi treo chai nước muối sinh lí lên, y tá lại ngồi ở bên cạnh để theo dõi nhiệt độ cơ thể của cô, Hà Dĩ Kiệt theo bác sĩ cùng đi ra bên ngoài.
"Thể chất của vị tiểu thư này rất kém, tuy rằng hiện tại đã hạ sốt rồi, nhưng tôi nghĩ cô ấy cần ít nhất hai tháng nằm trên giường để tĩnh dưỡng. Tốt nhất nên có nhân viên điều dưỡng có chuyên môn chăm sóc đặc biệt, giúp cô điều trị sức khoẻ, bằng không, sợ rằng bệnh này cũng khó thuyên giảm..."
"Bác sĩ, có phải là sức khoẻ của cô ấy rất yếu không?" Hà Dĩ Kiệt lập tức nghĩ đến cái buổi tối hôm đó, lúc anh biết cô mang thai, mấy thuộc hạ đã moi được tin tức từ nhà họ nói cho anh biết, sau khi cha anh ૮ɦếƭ, anh và mẹ anh chuyển ra khỏi khu nhà ở cấp cao. Dù đã thuê một căn nhà trọ để sinh sống, nhưng suốt ngày bọn họ bị gây rối. Những kẻ đến quấy phá nhũng nhiễu hai mẹ con anh đều do người nhà họ Văn sắp xếp, lén lút thuê họ làm những việc đó! Ngày ấy anh đã bị sự phẫn nộ làm cho đầu óc bị mê muội đi, anh bị mất kiềm chế nên đã làm cái chuyện ác độc kia đối với cô...
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ sức khoẻ của cô hiện giờ không tốt, chính là bắt đầu từ khi đó.
"Theo lý mà nói, tuổi cô ấy còn nhỏ như vậy, cũng sẽ không xảy ra tình trạng sức khỏe quá tồi tệ như vậy. Nhưng ngày hôm nay qua kiểm tra tình hình sức khoẻ của cô ấy, tôi nghĩ việc này không thể lạc quan được đâu. Có lẽ trước mắt chúng ta thử quan sát một thời gian ngắn xem kết quả điều trị thế nào đã, cũng may cô ấy cũng còn trẻ, cố gắng điều trị tốt từ từ sẽ khoẻ lên, sức khoẻ vẫn có thể khôi phục lại như bình thường..."
"Cám ơn bác sĩ. Tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của ông." Sau khi Hà Dĩ Kiệt thành khẩn nói lời cảm ơn, anh bảo thư ký Triệu tiến bác sĩ đi ra ngoài. Anh quay trở lại phòng bệnh, y tá lặng lẽ tránh ra ngoài, trong phòng lúc này chỉ còn có hai người bọn họ.
Anh xoay người lấy tay đặt lên trán cô, rồi lại đặt lên trán mình thử nhiệt độ cơ thể. Tuy vẫn còn nóng, nhưng không nóng đến nỗi dọa người như lúc nãy. Tận sâu trong lòng anh thở ra nhẹ nhõm. Anh ngồi xuống bên cạnh giường, cầm lấy cánh tay của cô đang được cắm kim truyền dịch, ủ bàn tay của cô trong lòng bàn tay ấm áp của mình.
Lúc này cô đang ngủ vô cùng yên ổn, mi tâm đã giãn ra một chút, hai hàng lông mi đen nhánh cong ✓út, hai mi mắt đóng chặt như hai đường vòng cung, lộ ra cái mũi nho nhỏ thanh tú, duyên dáng đến động lòng người. Chỉ có điều đôi môi của cô vẫn còn tái nhợt, có lẽ do vừa rồi sốt cao nên cánh môi của cô đã bị rộp lên một lớp da khô. Hà Dĩ Kiệt ngẩng đầu nhìn thấy trên mặt bàn cạnh giường có nước ấm và khăn bông. Anh lấy khăn bông thấm vào nước ấm rồi chấm chấm lên trên môi của cô. Một lát sau, trong lúc đang mơ màng dường như cô cảm thấy có gì không đúng, nên cánh tay để trống kia liền giơ lên quơ múa lung tung rồi đẩy tay anh sang một bên.
Bất giác khoé môi của Hà Dĩ Kiệt liền nhếch lên cười cười, đột nhiên anh cúi đầu hôn vào trên môi cô. Anh không làm kinh động đến cô, chỉ áp môi mình vào trên môi cô, rất lâu rất dài. Đó là một nụ hôn rất đơn giản nhưng triền miên và rất dài.
Hơi thở của cô rất nóng phả lên trên mặt anh, làm cho tâm hồn của anh như bị mất đi sự kiềm chế. Anh thầm nghĩ ước gì cứ được như thế này mãi, cứ ở bên cô thế này để trông coi cô, sống cả đời như vậy, thật lâu thật dài không bao giờ phải chia xa, không bao giờ để cô lại biến mất trong thế giới của mình nữa.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ, trong nháy mắt thần trí của anh đang bay bổng đã được anh khống chế kéo lại. Anh nhẹ nhàng rời khỏi đôi môi cô, ánh mắt của anh như cũ vẫn quấn quanh trên người cô, không nỡ rời đi một giây, sau một lát yên lặng, anh không quay đầu lại chỉ khẽ trầm giọng nói: "Vào đi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc