Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu - Chương 33

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Con Gái Dịu Dàng Hiếu Thuận
Tương Tư đau đến gần như không nói được ra lời, cả đầu lẫn gương mặt mồ hôi vã ra đầm đìa, khó nhọc di chuyển đi đến phòng đẻ nằm ngay sát vách. Lúc này cả người cô đã mệt lả, cô nằm trên giường gần như không còn sức để cử động nữa...
"Thả lỏng người ra, sẽ không có chuyện gì đâu, mọi việc sẽ kết thúc rất nhanh thôi." Y tá ngày nào mà không tiếp đón đến chục thai phụ đến kỳ sinh nở, sắc mặt bình tĩnh an ủi cô mấy câu, tay chân cũng khẩn trương chuẩn bị bắt đầu giải phẫu.
Thím Phúc tư tưởng vốn lạc hậu, cứ một mực cho rằng phải sinh con theo cách thông thường thì mới có lợi cho đứa trẻ. Tương Tư nghe thấy bà nói đẻ thường mới có lợi cho con, nhưng sản phụ sẽ phải chịu một chút đau đớn, cô gần như đồng ý phương pháp đẻ thường luôn không chút do dự, chỉ là khi đã bước vào phòng sinh đẻ này rồi, mọi việc lại phải do bác sĩ chỉ định.
Đau tới nửa ngày mà đứa trẻ vẫn không có dấu hiệu muốn ra khỏi bụng mẹ. Bác sĩ kiểm tra một lượt, nói là cửa *** mở quá nhỏ, hơn nữa thân thể của cô cấu tạo không thích hợp cho việc đẻ thương, đề nghị với cô hay là sinh mổ. Tương Tư đau đã sớm mơ hồ đi rồi, thím Phúc cũng không nhẫn tâm để cô lại phải chịu tội, liền ký vào giấy đề nghị sinh mổ.
Thuốc mê bắt đầu được truyền từ trong khu vực quản lý vào trong cơ thể của cô, mới đầu bác sĩ còn đang vừa chuẩn bị khử trùng vừa nói chuyện cùng với Tương Tư, sau vài câu nói chuyện cô liền trở nên mơ hồ rồi ngủ thiếp đi. Đến khi cô mở mắt ra thì cô con gái bé nhỏ đã được tắm rửa sạch sẽ, được quấn gọn trong một chiếc chăn nhỏ đã nằm ở bên cạnh trên giường của cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé vẫn có chút hồng hồng, nhăn nhăn nhúm nhúm, Tương Tư liếc nhìn bé con, toàn bộ trái tim mềm nhũn, nước mắt cứ thế ào ạt tuôn rơi. Cô định di chuyển người tới muốn ôm lấy con gái, lúc này mới cảm thấy trên bụng truyền đến sự đau đớn khó nhịn. Thím Phúc đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy cô đã tỉnh, thím vội vàng bưng súp đi tới, đau lòng dỗ dành cô uống được non nửa chén, thấy sắc mặt cô có chút hồng hào hơn, lúc này mới thở dài một hơi. Người già vốn có tư tưởng bảo thủ, bà cảm thấy như cô đã bị trúng một đao ૮ɦếƭ bởi cuộc sinh mổ này rồi, vừa thấy cô được đẩy ra khỏi phòng đẻ, vẫn một mực hôn mê bất tỉnh, thím thấy đau lòng một mình trốn tránh khóc rất lâu.
Nếu như Tương Tư là một phụ nữ sinh con theo cách đẻ thường thì sức khoẻ sẽ khôi phục nhanh, cũng đã có thể xuống giường, tự mình đi đến buồng vệ sinh rồi. Thấy cô cũng sinh con gái, có một vài người lại lắc đầu thở dài. Tương Tư cũng không chấp nhận, sinh con gái mới tốt, con gái tri kỷ dịu dàng, hiếu thuận hơn nhiều so với việc sinh con trai. Sau đó mỗi ngày lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé xinh đẹp giống hệt như của anh.
"...Không phải chỉ có tôi nói thôi đâu, nuôi con trai vẫn tốt hơn nhiều, sinh con gái, sau này bản thân mình yêu thương nó như châu báu, của quý trong nhà, ai mà biết được rồi sau này khi nó phải lập gia đình, biết sẽ gặp gỡ được người đàn ông như thế nào, gặp được bà mẹ chồng thế nào?" Cô gái kia bĩu môi, nghiêng mắt liếc nhìn ra ngoài cửa, thấy chồng của mình không có ở đó liền bắt đầu có chút than thở, hổn hển nói:"Khi tôi mang thai thì coi trọng tôi giống như tôi là Bồ Tát vậy. Mẹ nó chứ, nghe người ta nói bụng tôi đây thoạt nhìn giống như mang thai con trai, mỗi ngày ngoác cái miệng ra đến lỗ tai mà cười, hầu hạ vô cùng cẩn thận. Cô xem hiện tại, vừa thấy tôi sinh ra con gái, đến nhìn thôi cũng chưa từng liếc qua một cái đã bỏ đi! Phì! Tôi đây sẽ không sinh nữa mặc kệ cho nhà bọn họ đoạn tử tuyệt tôn!"
Tương Tư nhìn cô gái kia tức giận, dù lúc này không có sức lực nữa cung cười cười khuyên nhủ cô gái: "Chị cũng đừng cảm thấy có gì quá tức giận, tôi thấy anh nhà mình mặc dù có chút mất hứng, nhưng hàng ngày vẫn tới để chăm sóc chị đấy thôi..."
Cô nói chưa dứt lời thì cô gái kia vành mắt đã liền đỏ hoe: "Cô em à cô đừng có nói đến anh ta làm gì. Khi còn yêu nhau không biết biểu hiện thật tốt thì thôi cũng không cần nói, chỉ là sau khi kết hôn được mấy năm, giữa hai chúng tôi có lúc là mật ngọt có lúc là dầu sôi. Nhưng có ai ngờ được đến khi sinh con ra, mọi bản chất lúc này đều đã bộc lộ ra bằng hết. Tôi giờ đây coi như đã suy nghĩ thấu đáo rồi, nói cái gì mà nam nữ bình quyền, nam nữ bình đẳng, tất cả đều là nói nhảm. Cô thử nhìn những người sinh ra con trai kia mà xem, có người nào là không thấy cao hứng, đầu ngẩng thật cao không!Ở nhà chồng đến cái lưng quần cũng phải giữ cho chắc, những người kia vẫn luôn miệng nói yêu mến con gái, nhưng chẳng phải khi sinh con gái liền lại thấy phải chịu đè nén hơn nếu như sinh được con trai đó sao?"
Tương Tư chợt nghe thấy cô gái kia ở đó mà phàn nàn, biết rõ trong lòng cô ta đang có nhiều điều uất ức, nói ra được, có lẽ có thể sẽ tốt hơn một chút... Nhưng còn cô cứ một mực nuốt nghẹn vào trong như thế, mọi tâm sự gì cũng đều dấu ở trong lòng, đều phải chịu đựng một mình không thể bày tỏ ra được với mọi người ...
Còn có thể được phàn nàn, còn có sức lực để mà tố khổ thế kia, lại còn có thể khóc, đây thực sự cũng là một loại phúc khí rồi.
Cô nhìn thấy con gái ngoan ngoãn nằm ngủ, tự nhiên trong lòng cảm thấy sự chua xót dâng lên tràn ngập, không sao kiềm chế nổi. Mẹ chỉ mong con ngàn vạn không gặp phải mệnh khổ như mẹ thế này, mẹ chỉ mong con có thể khỏe mạnh lớn lên, không cần phải thật xinh đẹp, không cần có nhiều tài hoa, không cần phải đi học ở những ngôi trường có tên tuổi, chỉ cần con giống như ngàn vạn con người bình thường khác trong biển người bình thường kia, trải qua một cuộc sống bình thường đơn giản nhất, đây cũng chính là phúc khí của con rồi...
Thân thể của cô bị suy nhược nghiêm trọng sau sinh. Sinh con bằng phương pháp mổ đẻ thực sự đã làm nguyên khí của cô bị tổn thương nặng nề. Những sản phụ khác sinh mổ sau một tuần đã có thể dứng dậy đi lại được, nhưng Tương Tư phải nằm trọn vẹn mất một tháng trời, đợi đến khi cô được xuất viện thì con gái đã được đầy tháng rồi.
Thím Phúc mua vải hoa mới, tự tay làm cho cô bé một bộ quần áo nho nhỏ bông màu đỏ rực. Nhất Nặc sau khi mặc vào, nhìn cô bé giống như con Pu'p bê phúc trắng trắng mập mạp thường vẽ trên tranh tết. Tương Tư nghiêng người trên giường, nhìn thím Phúc dỗ dành cô bé nằm ở trên giường cười khanh khách, trong lòng thấy thỏa mãn không nói nên lời.
Có thể nói sau khi cô quyết định mang thai cục cưng cô không hề cảm thấy hối hận, vậy thì giờ đây, quả thực cô thấy mình cực kỳ may mắn, may mắn cô đã có thể có được một thiên sứ nhỏ như vậy!
Tương Tư đặt tên cho con gái là Nhất Nặc, lấy ý từ câu “quân tử nhất nặc, trọng vu thiên kim” (Một lời hứa của người quân tử đáng giá ngàn vàng), tên thường gọi ở nhà của cô bé là Nặc Nặc.
Nhất Nặc từ lúc sinh ra cho đến bây giờ cũng rất ngoan ngoãn, không thích khóc cũng không thích ầm ỹ, chỉ có những lúc nước tiểu ướt tã lúc ấy cô bé mới có thể hừ hừ lên mấy tiếng, mở một đôi mắt to ra nhìn mọi người. Thím Phúc và Tương Tư lúc này chỉ cần nghe thấy cô bé hừ hừ lên là biết Nặc Nặc đã tè dầm rồi. Thím Phúc nói, đứa nhỏ này làm cho người ta bớt phải lo lắng, cực kỳ dễ nuôi, không cần người lớn phải quan tâm nhiều lắm!
Trong lòng Tương Tư cũng đặc biệt kiêu ngạo vì con gái. Con gái không giống như cô khi còn bé, nghe thím Phúc nói, khi còn bé cô rất hay khóc chỉ thích làm náo loạn cả nhà. Suốt cả đêm cứ oa oa khóc, lại còn không chịu để cho người khác ôm, chỉ thích được mẹ dỗ dành. Ngay cả ban đêm, mẹ cô cũng không có được một đêm nào ngủ yên lành, bà cứ phải ôm cô đi vòng quanh trong phòng, thật vất vả mới dỗ cô ngủ được. Nhưng vừa đặt cô tới trên giường nhỏ, cô liền vừa trớ ra vừa khóc ầm ĩ lên. Vì tính nết của cô như vậy đã làm cho mẹ của cô phải chịu rất nhiều khổ sở, cả người bị gầy sút đi vài vòng. Sau này khi lớn lên mẹ còn hay cười nói giỡn cùng cô, nói hiện tại tóc của mẹ rụng thưa đi như vậy, đều là do khi cô còn bé đã náo loạn làm cho mẹ bị ốm.
Nhìn bé con nhu thuận nằm ở trên giường, ăn uống no đủ rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính trắng hồng, không ngừng nhìn người khác cười toe toét, thím Phúc đang ở bên cạnh liền gấp quần áo lại, cẩn thận chặn lại ở bên giường, chỉ sợ Nhất Nặc bị rơi xuống. Nhìn thấy bộ dáng Tương Tư đang nhìn con gái mặt mày mỉm cười như vậy, trong lòng bà cũng thấy cao hứng, lại nghĩ tới khi cô còn bé, không kiềm chế được nói ra: "Lúc nào thím cũng cảm thấy con còn nhỏ, vậy mà chỉ chớp mắt một cái, bây giờ con cũng đã làm mẹ rồi. Thím còn nhớ ngày trước, hồi còn ở trong nhà họ Văn kia, lúc ấy bộ dáng của con vẫn còn nho nhỏ, suốt ngày đi theo thím, thân thể cứ uốn éo uốn éo chạy nhay. Bây giờ nháy mắt một cái, cô gái nhỏ của thím đã trưởng thành rồi, lại còn là mẹ của Nặc Nặc nữa. Bà lão già như thím đây có ૮ɦếƭ xuống mồ cũng thấy được thanh thản rồi..."
Thím Phúc nói xong, vành mắt liền đỏ ửng, đôi mắt của thím hơi khép lại thành một đường, loáng thoáng ánh lên mấy giọt nước mắt. Tương Tư dường như còn nghe thấy bà nói một câu: "Nếu như tiên sinh và phu nhân còn sống, nhìn thấy con bây giờ chắc hẳn là rất mừng..."
Cô nghiêng mặt đi, ngoài cửa sổ một ít cây dây leo quấn quanh mấy gốc cây xù xì đã sớm rụng hết lá, thì ra mùa đông đã tới.
Ban Kỷ Luật Thanh tra đang điều tra chuyện của Bí thư Tiếu, tuy rằng vẫn chưa có văn bản gửi xuống, nhưng thuộc hạ của Bí thư Tiếu đi công tác qua giao tiếp đã nói ra. Những ngày này ông đều nhàn rỗi ở nhà, đóng cửa từ chối tiếp khách. Buổi tối Hà Dĩ Kiệt lấy cớ có bữa tiệc dấu diếm Đỗ Phương Phương một mình lái xe tới .
"... Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không dối gạt cháu nữa, là chuyện của đứa nhỏ Tử Khiêm kia..."
Thoạt nhìn Bí thư Tiếu đã già đi rất nhiều, lúc đầu mái tóc chỉ hơi bạc một chút, vậy mà chỉ sau một tháng ngắn ngủn mái tóc giờ đây đã trắng phau. Ông ngồi ở trên ghế sa lon, bưng một ly trà, trên mặt có chút xấu hổ lẫn lúng túng, nhưng nhiều hơn vẫn là thần sắc thê lương không nói ra được.
Hà Dĩ Kiệt thấy ông như vậy, trong lòng chỉ cảm thấy rất khó xử. Lúc trước khi anh cùng đường, là một thanh niên choai choai mười bảy mười tám tuổi, hoàn toàn không biết tương lai sẽ ra sao, chính Bí thư Tiếu đã giúp đỡ anh, bỏ qua mọi hiềm nghi trợ giúp anh đi học. Ông đã cho anh xuất ngoại để du học, đợi cho đến ngày anh học thành tài trở về nước. Lúc này chuyện của cha anh đã sớm đã bị người ta quên lãng, những người cùng làm quan lúc trước cùng với cha anh sau khi điều tra giờ cũng thay đổi. Anh có thể bình yên vô sự trở thành trợ lý của Bí thư Tiếu, sau đó anh dưới sự trợ giúp từng bước một của ông mới đi cho tới hôm nay. Trong lòng của anh, đã sớm coi ông như một người cha nặng tình của mình rồi. Ông gặp phải chuyện không may, anh còn cảm thấy khó chịu hơn cả khi chính mình gặp phải chuyện không may.
"Tử Khiêm gần đây đã hiểu chuyện hơn, cũng đã biết nghe lời..." Hà Dĩ Kiệt còn định an ủi tiếp vài câu, nhưng Bí thư Tiếu lại khoát khoát tay, vẻ mặt đầy vẻ cay đắng, nhắm mắt lại, thở dài một tiếng: "Ta thật sự không nên khi nó còn nhỏ tuổi như vậy đã đưa nó ra nước ngoài. Nó không được như cháu, đứa nhỏ này đã bị làm hư rồi, không biết suy nghĩ, tới đó không đầy nửa năm mà đã học không biết bao nhiêu thói hư tật xấu rồi..."
Bí thư Tiếu nói xong liền gục đầu xuống, giọng nói trầm thấp nặng nề vang lên ở trong phòng khách nghe không lớn lắm nhưng lại rõ ràng vô cùng: "Mới đầu nó chỉ nhiều lần đòi tiền, ta còn chịu đựng được, lúc đó do công việc bận bịu, nên ta không hỏi nhiều xem nó ở bên kia đã làm những gì, càng về sau... Cho đến khi nó mắc phải chuyện đó, hết thảy đều đã chậm mất rồi..."
Hà Dĩ Kiệt cảm giác mình trái tim mình tựa như đang bị người ta thò tay vào P0'p chặt lấy vậy. Anh siết chặt lại Ng'n t, trong cổ họng tràn ngập vị đắng chát. Lẽ ra anh cần phải chú ý sớm một chút tới chuyện trong nhà của Bí thư Tiếu mới phải. Nếu như anh có thể tỉnh táo một chút thì mọi chuyện đã không phát triển đến tình trạng như vậy! Bí thư Tiếu cũng chỉ có một đứa con trai này, bất kể thế nào, cũng không thể để ông gặp phải chuyện không may!
"... Dĩ Kiệt à, ta chỉ một đứa con trai này mà thôi, mẹ của nó mất sớm, ta đã đồng ý với bà ấy là phải nuôi dạy con trai trưởng thành thật tốt, ta không thể nhìn đứa con của mình bị hủy hoại ở nước ngoài, bị ૮ɦếƭ ở nước ngoài như vậy. Cho dù phải dùng cả cái mạng già này của ta để bồi thường, ta cũng phải cứu con trai của ta trở về..."
Bí thư Tiếu chậm rãi ngẩng đầu lên, thần sắc trên mặt của ông lúc này đã bình tĩnh trở lại, nhưng Hà Dĩ Kiệt lại nhìn thấy rất rõ ràng trong khóe mắt của ông có vết ướt.
"Những số tiền kia là chính ta đã thu nhận, ta thực xin lỗi đảng cùng tổ chức đã bồi dưỡng ta. Bây giờ ta cũng đã không xứng tiếp tục giữ vị trí của một bí thư thị ủy ở thành phố này nữa, cũng không xứng là một đảng viên nữa. Dĩ Kiệt à, người đã đi nhầm một bước thì tất cả những bước tiếp theo đều sai hết. Cháu đừng có bắt chước giống ta, giờ tuổi tác đã già rồi vậy mà ta lại không giữa nổi khí tiết ...”
Chương 32: Không giữ được Tương Tư và ngẫu nhiên gặp được
Dĩ Kiệt à, người đã đi nhầm một bước thì tất cả những bước tiếp theo đều sai hết. Cháu đừng có bắt chước giống ta, giờ tuổi tác đã già rồi vậy mà ta lại không giữa nổi khí tiết ...”
Bí thư Tiếu nói xong, người run run rẩy rẩy đứng lên xoay người đi về phía phòng ngủ. Đèn trong phòng khách mờ nhạt mờ nhạt, Hà Dĩ Kiệt ngồi ở chỗ đó nhìn theo bóng lưng của Bí thư Tiếu. Lưng của ông đã còng xuống rồi, gầy gò, không bao giờ còn là một Bí thư Tiếu luôn hăng hái tiền hô hậu ủng như trước nữa. Giờ đây ông cũng không còn giống như núi lớn, giống như một người cha luôn che chở cho anh như ngày trước được nữa. Trong *** anh thoáng thấy từng đợt, từng đợt co rút đau đớn. Thoáng cái anh đứng phắt lên, ngọn đèn chiếu vào bóng dáng của anh in trên sàn nhà lắc lư qua lại. Cuối cùng anh nhẹ nhàng mở miệng nói: "Bí thư Tiếu, ngài sẽ không sao đâu, cháu đây sẽ không để cho ngài bị xảy ra chuyện gì hết. Cháu đến đây là để sắp xếp cho ngài đi đón Tử Khiêm trở về, những chuyện xảy ra lúc trước xin ngài cứ yên tâm, cháu có biện pháp giải quyết rồi..."
Anh nói xong, cầm áo khoác rồi bước ra phía bên ngoài.
"Dĩ Kiệt, cháu đứng lại đó cho ta!" Bí thư Tiếu trầm giọng quát anh: "Không cho phép cháu hồ đồ!"
Khóe môi của Hà Dĩ Kiệt hơi nhếch lên một nụ cười khổ sở. Anh xoay người lại nhưng lại nói như an ủi ông: "Ngài cứ yên tâm, cháu là do một tay ngài đào tạo nên, cháu không thể để cho ngài bị một vết đen bôi lên trên mặt được."
Bí thư Tiếu vừa định nói thêm điều gì đó, nhưng Hà Dĩ Kiệt cũng đã bước đi ra bên ngoài rồi: "Ngài hãy đi ngủ sớm một chút đi, mấy ngày nữa cháu sẽ lại đến thăm ngài."
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, bà cụ bảo mẫu trong nhà họ Tiếu tự mình đưa Hà Dĩ Kiệt đi ra ngoài. Lúc xuống lầu, Hà Dĩ Kiệt khách khí cáo biệt với bà cụ, anh nhìn bà cụ trở về, sau đó lấy xe rời đi...
Một mình anh lái xe vòng vo trên đường hồi lâu, chờ khi về đến nhà thì đêm đã khuya rồi. Đỗ Phương Phương đã sớm đi ngủ, Hà Dĩ Kiệt ngồi ở trong phòng khách dưới lầu, rầu rĩ hút vài *** lá.
Cuối cùng đã tới giờ khắc phải mở miệng rồi đây. Anh đã nhịn suốt một thời gian dài như vậy là muốn nhìn lại một chút mọi chuyện liệu còn có thời cơ để xoay chuyển hay không. Nhưng cho đến hôm nay, anh không thể không thừa nhận một điều rằng, anh vẫn luôn tự cho là mình có thể một tay che trời, người khác ở trong mắt anh bất quá cũng chỉ là trò cười mà thôi. Cuộc đời này, quả thật là ngoài người này còn có người khác, ngoài trời này còn có trời khác.
Sau khi hút hết ***, anh đứng lên đi lên lầu. Khi tiến vào trong phòng ngủ, anh không thả bước nhẹ nhàng, lúc anh mở ngăn tủ ra để lấy quần áo, Đỗ Phương Phương liền tỉnh ngủ, dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ nhìn anh, ngữ điệu mang theo một chút lười biếng mơ hồ: "Ông xã, anh đã về rồi..."
Hà Dĩ Kiệt khẽ ừ một tiếng, cầm quần áo đặt ở bên giường liền dự bị đi vào phòng tắm. Trong chốc lát Đỗ Phương Phương tỉnh táo hẳn. Khi thấy thần sắc trên mặt anh có chút u ám không vui liền vội vàng hỏi anh: "Anh làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Hà Dĩ Kiệt luôn luôn là người rất biết cách đối nhân xử thế, cho dù có gặp phải chuyện lớn hơn nữa, dứt khoát anh cũng sẽ không lộ ra vẻ mặt như vậy. Đỗ Phương Phương khó khi thấy được anh lộ ra bộ dáng như vậy, trong lòng cô ta cũng thấy hoảng hốt.
Hà Dĩ Kiệt đứng ở bên cạnh giường, nhìn thấy rõ ràng sự hốt hoảng nơi đáy mắt của Đỗ Phương Phương. Đáy lòng của anh giống như mặt trời đã khuất trong sa mạc, không có gió thổi qua, vạn dặm đều yên tĩnh.
Ai biết được trong lúc hốt hoảng có vài phần là thực sự quan tâm tới anh hay là có toan tính gì đối với tiền đồ của anh? Ai biết được, nếu một ngày kia anh lại dẫm vào vết xe đổ của nhà họ Hà, người phụ nữ này khi biết được, liệu cô có không chút do dự đứng chung một chỗ với anh hay không, hay là sẽ xoay người rời đi?
Lấy cô, chẳng qua cũng bởi vì một phần tư tâm kia của anh mà thôi. Cho tới bây giờ anh vẫn không hề có tình yêu, chỉ là lợi dụng, anh vẫn luôn luôn nhớ kỹ, nhớ rất rõ điều này.
Dựa vào cái gì mà anh phải lùi bước? Chẳng phải anh là chồng của cô ta đó sao, cô ta vẫn luôn mồm gọi anh là chồng, vậy cô ta phải chia sẻ với anh, phải phân ưu giải nạn cùng anh chứ. Ai bảo cô ngã vào, ai bảo cô tàn nhẫn độc ác như vậy chứ! Đỗ Phương Phương, đây chính là cái mà cô nên phải nhận lấy!
"Phương Phương!" Hai tay anh vịn lấy vai của cô ta, xoay người cô ta lại, giọng điệu êm dịu đến mê người trước nay chưa từng có. Đỗ Phương Phương chỉ cảm thấy trong đầu mình từng hồi từng hồi hoảng hốt. Mà lúc này dung nhan tuấn dật của anh đã chậm rãi ghé sát vào cô ta. Trong lúc cô ta còn chưa kịp phản ứng, giây phút ấy anh đã đặt một nụ hôn vào trên môi của cô ta.
Anh rất ít khi hôn cô ta, cho dù là đã từng có hôn môi, bất quá cũng chỉ là lướt qua rồi tức thì dừng lại. Còn lần này, nụ hôn của anh quá kịch liệt quá triền miên, trong đầu của Phương Phương lập tức trở nên trống rỗng, ngay cả năng lực tự hỏi mình cũng không có...
Cho đến hôm nay Đỗ Phương Phương mới coi như được nếm trải đến sự vui vẻ nhẹ nhàng ngập tràn *** này. Cô ta cảm giác mình tựa như một con thuyền nhỏ nhẹ nhàng lắc lư trong cơn gió nhẹ trên mặt hồ. Mỗi một dây thần kinh trên người, mỗi một tấc *** trên người đều cảm thấy đang thuận theo sự khoan khoái, thoải mái. Nụ hôn đã chấm dứt từ lâu, nhưng Phương Phương vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần. Cô ta được anh ôm vào trong *** rất chặt, tiếng tim đập giao nhau ở chung một chỗ, chỉ trong nháy mắt, không thể nhận rõ lúc này là ngày hay đêm nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc