Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu - Chương 16

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Cao Ốc Vân Đính Tươi Đẹp Và Thần Bí
Anh liền xé mở chiếc áo tắm của cô ra, đáy mắt bốc lên luồng ánh sáng chói lóa. Anh cúi đầu ghé vào bên tai cô khẽ lẩm bẩm: " Văn Tương Tư! Xem ra, bản tính trời sinh của em đã ẩn giấu tiềm chất phóng đãng rồi!"
Tương Tư từng bước lui lại về phía sau bởi sự bức bách của anh. Vừa mới bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, nhưng đến lúc này dũng khí của cô đã lại trở nên thoáng mơ hồ. Khoảng cách giữa hai người không còn lại một chút gì, cô đã lùi lại thẳng đến trước bàn trang điểm, lưng tựa vào bên cạnh chiếc bàn gỗ mộc, không còn đường để lui nữa.
"Văn Tương Tư, hôm nay tôi phải làm cho em hiểu rõ ràng, ai mới là chủ nhân của em, ai mới được phép sai khiến em!"
Chuyện sau đó, cô gần như không nhớ rõ nổi nữa. Cho đến lúc cô tỉnh lại thì đã là hoàng hôn rồi. Cô có cảm giác như mình như là đã ngủ mê mệt suốt một thế kỷ vậy. Hà Dĩ Kiệt giống như một dã thú không hề biết đến thoả mãn, một lần lại một lần muốn cô. Anh dùng đủ các loại tư thế để tra tấn cô, đến cuối cùng, thân thể của cô dường như đã không còn phải là thân thể của cô nữa rồi. Cô giống như một Pu'p bê bằng vải rách nát, chỉ có thể mặc cho anh chà xát P0'p bẹp vo tròn. Không biết anh đã học được những mánh khóe này ở nơi nào, tới cuối cùng, anh càng đánh càng hăng. Cô đã không còn chịu đựng nổi nữa, bắt đầu khóc lóc cầu xin tha thứ. Cô càng khóc thảm thiết, anh lại càng hưng phấn không thôi, mãi cho đến cuối cùng khi cô đã thật sự không chịu nổi nữa rồi, liền bị anh bắt buộc dùng miệng làm cho anh một lần nữa, lúc ấy anh mới coi như buông tha cho cô.
Tương Tư suốt ngủ sáu giờ, đến khi đầu đau muốn nứt ra mới tỉnh dậy. Lúc này vẫn còn đang mùa Hạ, cuối tháng Chín, dù đã bảy giờ tối nhưng ngoài trời vẫn còn sáng. Cô mở mắt ra, qua tấm rèm cửa sổ được vén lên một nửa, liền nhìn thấy bên ngoài bầu trời lúc này giống như một đóa hoa hồng đỏ. Ánh nắng đã dịu bớt, không còn chói mắt nữa, còn có chút gió nhẹ nhàng thổi vào, mang theo hương thơm của hoa trong vườn bay vào chóp mũi của cô.
Đẩy chiếc chăn mỏng ra, cô vừa dự định ngồi dậy, lại chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên reng reng. Cô với cánh tay lấy chiếc di động từ dưới gối ra. nhưng khi nhìn thấy một dãy số quen thuộc đang nhấp nháy, cô không chút nghĩ ngợi liền nhấn từ chối. Lúc này cô mới phát hiện, hóa ra từ trưa đến giờ Quý Quảng Nguyên đã gọi cho cô hai mươi mấy cuộc điện thoại.
Tương Tư kinh ngạc nhìn một chuỗi những con số, lúc này đột nhiên cô cảm thấy, hẳn là cô nên đổi số điện thoại khác. Cô và Quý Quảng Nguyên đã không còn là tình nhân, vậy thì không cũng cần phải dùng số điện thoại di động tình nhân nữa.
Dường như đây là chút ràng buộc cuối cùng giữa hai người bọn họ, phải do chính tay của cô chặt đứt. Mặc dù cô đã sớm không còn cảm thấy đau đớn, nhưng vẫn không khỏi nảy sinh chút thê lương. Tựa như nhìn thấy hoa tàn cuối mùa xuân, tựa như là nhìn thấy vầng trăng sáng lạnh lẽo trong đêm đông, người trong quá khứ luôn đã từng quấn quít qua lại, nhưng rốt cuộc trong cuộc sống lại không khỏi làm cho mình mất đi sự vui vẻ.
Cô không phải là một người con gái quá thông minh sáng suốt, nhưng mà với sự thông minh ít ỏi của mình, cô biết rõ thân phận phi phàm của Hà Dĩ Kiệt. Anh có thể giải quyết gọn gàng sạch sẽ tang sự của cha mẹ như vậy, lại có thể làm biến sạch sẽ án tích của cô như thế, hơn nữa sau này cũng không có người nào còn tìm đến làm phiền phức cô nữa, cô đã biết rằng, cô không thể đấu lại với người này. Vậy thì, cô phải nhẫn nhục chịu đựng, sẽ tốt hơn rất nhiều, ngoại trừ việc cô không muốn sống nữa, mà cứ ngang ngạnh kháng cự lại anh. Cô muốn chiếm được sự yêu thích của anh, ít nhất không thể để cho anh chán ghét mình. Sau đó cô mới có thể yên ổn học xong đại học, lấy được bằng cấp mà cô đã chờ mong. Sau đó khi bản thân mình đã đầy đủ lông cánh rồi, cô sẽ rời khỏi anh, rửa sạch nỗi oan khuất của cha mẹ.
Đúng vậy, nhưng cô chưa hề biết rằng, trên đời này còn có những sự việc mà con người ta không thể nào đoán trước được, Trên đời này còn có một thứ gì đó nào đó mà người ta vĩnh viễn không thể đoán ra nổi.
Giống như khi đó Văn Tương Tư mới mười chín tuổi, cô vĩnh viễn cũng không biết, cũng chỉ vì một sự kiện, mà cô đã yêu cái người đàn ông có tên gọi là Hà Dĩ Kiệt kia.
Sau khi mất đi thân thể, cô đã để lạc mất trái tim, lạc mất cuộc đời tốt đẹp và sự may mắn.
Cô tắm rửa, xuống lầu ăn cơm, cả ngày nay cô không hề ăn một miếng cơm nào, bụng đã đói đến mức kêu lên òng ọc. May mắn là những người hầu ở đây cũng xem như đã hết lòng tận tụy với chức trách của mình. Chỉ một lát sau đã chuẩn bị xong bữa tối phong phú với đầy một bàn lớn đồ ăn. Tương Tư ngồi một mình ở phía sau chiếc bàn ăn khổng lồ, người hầu đứng thành hàng ở hai bên, ánh mắt của cô rơi vào món ăn nào đó, cô còn chưa kịp động chiếc đũa, lập tức đã có người ân cần gắp ngay món ăn đó cho cô .
Tuy nói trước kia cô cũng là thiên kim tiểu thư, nhưng ngay cả bạn học trong trường của cô đều không biết cô là thiên kim của thị trưởng, bởi vì cô mặc quần áo đậm chất học sinh, hoạt bát, gần gũi và bình dị, cùng mọi người đi ăn cơm ở căng tin, đi quán nhỏ để mua quà ăn vặt, dùng vài chục đồng tiền mua nước làm trắng da, cưỡi xe đạp đi học, đi thư viện. Chính bản thân cô cũng chưa từng bao giờ từng coi mình không giống người khác, bởi vậy, nghi thức ăn cơm kiểu "Quý tộc" như thế này khiến Tương Tư cảm thấy trong người không được tự nhiên.
"Mọi người... mọi người cứ đi ra ngoài đi, cứ để tôi ăn một mình là được rồi..." Rốt cục cô vẫn phải ăn, không thể nhịn được, nhiều đồ ăn ngon như vậy mà vừa vặn cô lại đang đói, vốn nên vùi đầu vào ăn thật nhiều cho thoải mái, nhưng trước một đống người nhìn mình ăn như thế, cô tuyệt đối không thể nào ăn ngon miệng được!
"Văn tiểu thư...." Bộ dạng quản gia có chút khó xử, bây giờ ông ta vẫn còn chưa thể biết chính xác rốt cuộc người con gái này có vị trí, cân lượng với Hà tiên sinh ra sao. Chỉ có điều ông ta làm việc trong ngôi biệt thự tư nhân này của Hà tiên sinh cũng đã hai ba năm rồi, nhưng cũng chỉ thấy duy nhất chỉ có một mình cô được Hà tiên sinh đưa về nơi này . Ông ta nghĩ ngợi, chắc địa vị của cô gái này cũng không tầm thường.
Nếu như quả thật như thế, nếu bọn họ chăm sóc cô không đúng như Hà tiên sinh đã căn dặn..., vậy thì biết trả lời cho Hà tiên sinh thế nào đây?
"Không có sao hết, tôi không có thói quen ăn trước nhiều người như vậy. Đợi đến hôm nào Hà tiên sinh dùng cơm ở nhà thì mọi người lại theo đúng quy củ như bình thường, tôi sẽ không nói cho anh ấy biết đâu."
Tương Tư cười ngọt ngào với quản gia: "Yên tâm đi."
Đoàn người đi ra ngoài, lúc này Tương Tư mới thở phào thật dài nhẹ nhõm, đồ ăn trên bàn thật phong phú khác thường. Có thể là bởi vì còn chưa hiểu rõ được khẩu vị của cô, nên trên bàn một nửa đồ ăn nấu kiểu Trung Quốc một nửa nấu theo kiểu cơm Tây.
Không phải Tương Tư không thích ăn cơm Tây, mà vì đồ ăn nấu kiểu Trung Quốc rõ ràng là theo khẩu vị của Hàng Châu, rất hợp với khẩu vị của cô. Trong khoảng thời gian ngắn, tay cô hoạt động liên tục, giơ đôi đũa gắp thức ăn, ăn uống cực kỳ thoải mái.
Buổi tối khi Hà Dĩ Kiệt trở về, từ xa xa đã nhìn thấy trong phòng ăn to như vậy chỉ có một mình cô đang ngồi ăn vẻ rất vui sướng. Anh yên lặng, xuỵt một cái ngăn quản gia và người hầu lại, *** khoác đưa cho bọn họ, rồi đi về phía phòng ăn.
Cô đang ngồi ăn rất nghiêm túc, tựa như đó là những đồ ăn thuộc loại mỹ vị trong thiên hạ, khiến cô cần phải ra sức hưởng thụ. Cô ăn không chậm rãi, nhưng vẫn lộ ra vẻ tao nhã vốn đã thấm vào trong xương tủy từ trước. Khi gắp một miếng xương sườn, cô bị rơi mất chiếc đũa, liền dùng ngón tay nhỏ nhắn nhặt lên, hàm răng trắng mảnh, nhẹ nhàng gặm miếng sườn còn dính đầy nước sốt trên đó. Trên môi và khóe miệng liền dính một chút nước sốt màu nâu đậm. Dường như món ăn này rất hợp khẩu vị của cô, nên mặt mày cô đều giãn ra, con mắt lấp lánh sáng ngời. Đến cuối cùng, thậm chí cô còn *** *** chút nước sốt còn dính lại trên đầu ngón tay, điệu độ nhìn cực kỳ đáng yêu.
Hà Dĩ Kiệt nhìn thấy đầu lưỡi màu hồng nhạt như ẩn như hiện kia, lập tức ở nào đó của anh lại bắt đầu rục rịch.
Cô đã để lại cho anh thêm nhiều ngạc nhiên.
Một người con gái tuổi còn trẻ, đối mặt với một cảnh ngộ như vậy, cửa nát nhà tan, tiền đồ chưa biết thế nào, lại còn bị người đàn ông như anh vừa va chạm như thế, vậy mà vẫn có thể vui mừng ăn cơm nhanh như vậy. Vậy rốt cuộc phải có cách gì đây mới có thể phá hủy cô được hoàn toàn, hủy diệt hoàn toàn cô tính khí quật cường, vô cùng kiên cường kia của cô? Hoàn toàn làm cho cô bị mất đi một chút vẻ cô đơn bướng bỉnh mà lại cực kỳ dũng cảm của cô?
Anh ngày càng cảm thấy hiếu kỳ đối với cô hơn.
Hình như cô đã ăn no rồi, dưới ánh sáng ấm áp của phòng ăn, thoạt nhìn thần sắc của cô nhìn rất khỏe mạnh, tay bưng một chén canh, cái miệng nhỏ húp từng ngụm từng ngụm canh một, điệu bộ nhìn rất lịch sự, xem ra cô là một cô gái đã được dạy dỗ rất tốt.
Trong lòng anh thoáng thở dài một hơi, nếu như cô không phải là người sinh ra trong một gia đình như vậy, cũng xứng đáng là bảo bối được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, thật đáng tiếc, rất đáng tiếc.
Anh cũng luôn kiêu hãnh và bằng lòng với chính bản thân mình. Anh chưa bao giờ là một tham quan, cũng không phải một kẻ vô lại vô pháp vô thiên coi mangh người như cỏ rác. Nhưng tất cả những chuyện tồi tệ mà anh đã làm với cô cũng chỉ vì cô là con gái của người kia, nếu không thì làm sao anh lại có thể đi gây khó dễ với một cô gái như cô chứ?
"Ăn no rồi hả?" Anh đứng ở ngay lối vào của phòng ăn, ánh sáng sáng ngời rọi vào gương mặt anh tuấn như tiên giáng trần của anh lúc ẩn lúc hiện.
Tương Tư liền giật mình, sau đó buông chiếc chén nhỏ, gật gật đầu: "Vâng, ăn no rồi."
"Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai tôi dẫn em đến một nơi rất hay."
Anh cũng không dừng lại thêm, nói xong liền xoay người rời đi.
Cả đêm này anh không ngủ một chỗ với cô.
Ăn bữa sáng xong, cô cùng anh đi ra ngoài. Anh chọn cho cô một bộ váy ngắn có đai lưng màu xanh nhạt. Tà váy cao chỉ cách gối mười cm, cặp chân thẳng tắp với bụng chân thon nhỏ liền lộ ra hoàn toàn. Anh cảm thấy bộ dạng của cô không tệ, rất hoạt bát và đáng yêu. Bởi vậy anh không cho cô mang giày cao gót, mà cầm một đôi giày Pu'p bê đế bằng đầu tròn lên đưa cho cô đi, sau đó buộc mái tóc dài của cô lên thành đuôi ngựa.
Cô còn nhỏ tuổi, vừa mới trưởng thành, nhìn thật xinh đẹp và đáng yêu. Cách ăn mặc của cô như vậy đi ra ngoài, đứng ở bên cạnh anh lại có cảm giác giống như là con gái của anh vậy. Hà Dĩ Kiệt đánh giá bộ dạng cô một lát, xem ra rất hài lòng gật gật đầu, sau đó dẫn cô đi ra ngoài.
Ở trên xe, cô nghe thấy Hà Dĩ Kiệt bảo lái xe đi đến Cao ốc Vân Đính.
Cô cảm thấy cái tên này đã từng nghe qua, nhưng lúc này bỗng nhiên nhớ lại thì không thể nhớ ra là ở đâu.
Xe đi thật lâu, đến lúc dừng lại thì Tương Tư liền nhìn thấy một tòa tòa nhà lớn bên ngoài sơn màu trắng xấu xí. Cô không hiểu ra sao, cứ theo Hà Dĩ Kiệt xuống xe, lập tức nhìn thấy có người ra chào đón, dẫn bọn họ đi về hướng một con đường nhỏ. Cô càng nhìn càng thấy như mê mang. Rõ ràng cô đã nhìn thấy cửa vào tòa nhà lớn này rồi, vậy mà tại sao lại không đi vào hướng đó nhỉ?
Đi một thời gian rất lâutrên con đường nhỏ mới nhìn thấy thang máy. Người đón tiếp bấm nút lên lầu 46 giúp bọn họ, sau đó liền kính cẩn lui ra ngoài. Khi cửa thang máy sắp khép lại, Tương Tư nghe thấy anh ta trầm giọng nói với Hà Dĩ Kiệt một câu: "Hôm nay Tần tiên sinh không có ở đây, có điều gì cần sai bảo, xin Hà tiên sinh cứ dặn dò."
Hà Dĩ Kiệt khẽ gật đầu, bộ dạng vô lại không thèm để ý.
Cửa thang máy khép lại, bắt đầu nhẹ nhàng đi lên.
Trong bụng Tương Tư rất hiếu kỳ, cô không nhịn được liền lôi kéo ống tay áo của anh. Anh đứng ở nơi đó, nhắm mắt như đang dưỡng thần, cũng không để ý tới cô, chỉ nặng nề nói một câu:"Đưa em đến nơi này để em được mở mang thêm kiến thức, chú ý học cho tốt một chút, khi trở về phục vụ cho tôi."
***************************
Chương 16: Cao ốc Vân Đính tươi đẹp và thần bí (2)
Anh đứng ở nơi đó, nhắm mắt như đang dưỡng thần, cũng không để ý tới cô, chỉ nặng nề nói một câu:"Đưa em đến nơi này để em được mở mang thêm kiến thức, chú ý học cho tốt một chút, khi trở về phục vụ cho tôi."
Tương Tư càng không hiểu, ngây ngốc hỏi anh một câu: "Muốn em học cái gì? Nơi này là trường luyện thi sao?"
Hà Dĩ Kiệt bị câu hỏi đột ngột của cô làm cho tức cười. Vẻ mặt của anh thoáng cau lại, khóe môi cũng khé nhếch lên một chút, đưa tay véo nhẹ vào gương mặt của cô một cái, "Trong cái đầu như quả dưa nhỏ này cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện la hét thôi sao?"
Động tác nhỏ này có một chút hương vị thân mật ở trong đó. Tương Tư cũng chẳng hiểu ra làm sao, khóe miệng hơi cong lên, nơi bị anh vừa véo có thoáng chút đau đớn rất nhỏ, tựa như nó chạy dọc theo mạch máu nhỏ li ti, chảy tràn ngập đến nơi trái tim.
"Muốn em học tập cho tốt, làm thế nào để trở thành một người phụ nữ thực sự, đúng như yêu cầu." Lúc này Hà Dĩ Kiệt mới đáp lại nửa như trêu chọc nửa như nói thật.
Tương Tư có chút bất mãn: "Em vốn đang là phụ nữ mà, cũng không cần thiết phải học."
Hà Dĩ Kiệt liếc cô một cái, ánh nhìn mang dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống, nhíu mày: "Thật không?"
Tương Tư ưỡn *** một cái, vừa mới định trả lời anh thì Hà Dĩ Kiệt đã không nhanh không chậm buông ra một câu: "Bề ngoài thoạt nhìn thì đúng yêu cầu, nhưng ở trên giường còn kém xa."
Anh đang nói, thang máy đã ngừng lại, kêu “đinh” một tiếng, cánh cửa thang máy màu vàng từ từ mở ra. Tương Tư vừa ngước mắt lên một cái, không khỏi thấy kinh sợ. Tòa nhà này nhìn bên ngoài thì thấy bình thường như thế, nhưng không ngờ bên trong thật sự lại có thể có sự khác nhau đến động trời như vậy!
Đối diện thang máy chính là một cái hành lang cực kỳ hoa lệ, trang trí lộng lẫy rực rỡ, nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy có chút tục khí. Hai bên hành lang treo chằng chịt vài chục bức vẽ của các danh họa trong ngoài nước, mọi điều kiện ở đây thực sự đều được bảo tồn một cách hoàn hảo. Hai bên trên vách tường, cách một khoảng nhất định chính là một hàng đèn tường tượng người làm bằng đồng, bắt trước hình dáng các thiếu nữ thời La Mã cổ đại. Những tượng cô gái *** kia đều giơ cánh tay lên cao khỏi đỉnh đầu vác một chiếc đèn sáng. Nhìn về phía sau ước chừng có đến vài chục bức tượng với các hình thái khác nhau, thần sắc cũng biểu lộ ngàn vạn kiểu, khác nhau. Ở tận cùng của hành lang mờ mờ có thể nhìn thấy tượng một người phụ nữ xinh đẹp giống như là các nàng tiên trên trời, phong cách cũng giống như thời La Mã cổ đại dựng ở trên sảnh lớn, hai tay ôm lấy cột trụ tròn La Mã thô tháp màu trắng đứng sừng sững giống như có thể chống được cả bầu trời lên, những nhân vật to lớn được chạm khắc quấn quanh ở phía trên, đẹp đẽ quý giá và xa hoa. Tương Tư nhìn đến ngây cả người. Cho tới bây giờ cô chưa nhìn thấy nơi nào xinh đẹp thần bí và xa hoa như vậy!
Hà Dĩ Kiệt đã đi về phía trước vài bước, thấy cô vẫn còn đứng ở tại chỗ đôi mắt to mở tròn, bất giác anh buồn cười, đưa tay kéo cô đi: “Đi thôi, đứng thất thần ở đấy làm gì.”
Tương Tư bị anh kéo đi về phía trước, đoạn đường này đi xuyên qua dãy hành lang dài hơn 10m, nhưng lại không thấy một bóng người. Mãi cho đến đi đến trước đại sảnh, mới thấy có một người. Một cô gái tuổi còn trẻ mặc áo *** màu đen váy ngắn đi tới, tướng mạo của cô cực kỳ xinh đẹp, đến ngay cả Tương Tư nhìn thấy mà không khỏi thầm tán thưởng. Đến khi cô gái mở miệng nói, Tương Tư càng cảm thấy trống *** đập nhanh hơn. Từng câu từng chữ cô nói ra bằng thứ giọng phổ thông mang đậm chất Thượng Hải nghe rất êm tai, đầy quyến rũ. Bộ dạng cúi người khép mắt đầy vẻ phục tùng, chỉ khi đã nói xong một câu thì mới có thể ngước mắt lên nhìn một cái. Đôi mắt sáng hơi hiếng nhìn giống như làn nước Tây Hồ, đầy dịu dàng và mê người, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác cô không hề cố ý, tựa như ngay từ nhỏ cô đã sống ở chỗ này vậy. Đôi mắt của Tương Tư mở to gần như không chớp, cứ nhìn mãi vào cô gái trẻ tuổi kia như vậy. *** của cô tuyết trắng, khí chất siêu phàm, mái tóc dài đen nhánh được Pu'i cao để lộ cái trán trơn bóng, xinh đẹp đến mức Tương Tư cảm thấy lòng mình cũng rung động.
”Hà tiên sinh, vẫn giống như lần trước phải không ạ?”
Hà Dĩ Kiệt khẽ gật đầu, dắt tay Tương Tư đi lên phía trước: “Tìm vài cô gái trẻ nom sạch sẽ một chút đưa tới, lát nữa tôi có khách.”
Cô gái trẻ tuổi tuân lệnh, cuống quít gật đầu, không một tiếng độngnghiêng người đi trước dẫn đường. Xuyên qua đại sảnh lại là một vài hành lang giống như mê cung, hai đầu đều có thể nhìn thấy vài cánh cửa đóng chặt. Hơn nữa mỗi một hành lang đều được bài trí đồ đạc với những phong cách hoàn toàn khác nhau. Bên này theo kiểu Gothic, bên kia đã được đổi thành phong cách nông thôn nước Anh. Tương Tư nhìn đến hoa cả mắt. Cô gái trẻ tuổi cũng đã đứng lại ở bên ngoài một cánh cửa làm bằng gỗ hạch đào, ngón tay cái ấn lên khóa cửa mở bằng vân tay. Cửa gian phòng lặng lẽ không một tiếng động, mở ra. Đây là một gian phòng lớn thiết kế thông thoáng rộng chừng 300 m2.
Cô gái kia mở cửa xong liền lặng yên lui ra không một tiếng động. Hà Dĩ Kiệt dắt tay Tương Tư đi vào. Tương Tư thoáng nhìn đánh giá khắp gian phòng, đồ đạc ở đây đều làm bằng gỗ đàn hương rất cổ kính, có giá trị rất lớn! Nhưng những thiết bị bài trí trong gian phòng này lại mang kiểu phong cách Trung Quốc, làm cho người ta có cảm giác nặng nề dày cộp. Đặc biệt những đồ đạc cổ kính kia không biết có phải được lưu truyền từ thời kỳ Tống Minh hay không, nó tỏa ra vẻ sáng bóng cổ xưa và mê người. Trong trong nháy mắt, nó làm cho con người ta có cảm giác không biết hiện tại mình đang ở thời kỳ nào.
Cặp mắt của Tương Tư cứ nhìn đăm đăm, xuất thân của cô cũng không phải loại thường, cũng không phải chưa từng nhìn thấy những đồ vật tốt, nhưng một căn phòng xinh đẹp và xa hoanhư vậy, thật đúng là lần đầu tiên cô được gặp.
Hà Dĩ Kiệt thấy cô chậc chậc lưỡi tán thưởng, cho rằng cô muốn nói vài lời văn vẻ gì đó để tán dương, ngờ đâu cô khẽ vươn tay cầm bức tượng “Bát Tiên quá hải” chạm khắc bằng gỗ Đào ở trên mặt bàn lên, vuốt vuốt trong tay, hai mắt sáng lóng lánh nhất mực tỏa rạng ngời, há miệng thốt ra một câu: “Ông chủ của nơi này quả thực rất có tiền!”
”Nhìn xem, còn đâu là thiên kim của một thị trưởng cơ chứ, bây giờ cũng tầm thường như vậy!” Hà Dĩ Kiệt nói một câu đầy vẻ chế giễu. Tương Tư không cho là đúng, bỏ bức tượng chạm khắc gỗ trong tay xuống, vừa nhìn thấy một bộ ly trà bằng sứ Thanh Hoa liền chạy đến, hết ngắm nghía bộ ly trà, cô lại chạy tới vuốt ve chiếc đồng hồ báo thức để đứng ở trên mặt đất một lát, y như một đứa bé, thấy cái gì cũng cảm thấy hiếu kỳ.
Hà Dĩ Kiệt cũng không để ý tới cô, quay lại ngồi xuống ghế sa lông ở bên cạnh, vừa mới bỏ chiếc áo khoác ra, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốcvang lên, chỉ đúng ba cái.
Tương Tư vừa nghiêng đầu tò mò nhìn anh, anh cũng đã hắng giọng nói: “Vào đi.”
Tương Tư không hề nhìn loạn trong phòng nữa, ngoan ngoãn đi về chỗ ngồi ở bên cạnh Hà Dĩ Kiệt, lại nhìn thấy cô gái trẻ tuổi vừa rồi đã dẫn đường cho bọn họ lại tới đây, đã dẫn theo đằng sau sáu cô gái khác, xem chừng còn ít tuổi hơn cả cô.
”Hà tiên sinh, người xem xem như thế nào?” Cô gái vẫn giữ thái độ khiêm nhường như cũ, nói xong câu này, người liền tránh sang một bên. Sáu cô gái trẻ đứng thành một hàng, đều xuất hiện ở trong tầm mắt của Tương Tư.
Thoạt nhìn, các cô gái này tuổi thật sự còn rất nhỏ, nhiều lắm là khoảng mười bảy mười tám tuổi, có quyến rũ, có thanh thuần, có gợi cảm, và có cả cô nhìn rất ngây thơ giống như học sinh trung học vậy. Tóm lại, sáu cô gái đứng ở chỗ này có vẻ đẹp không Pu't nào tả xiết. Có lẽ đàn ông ở trên đời này, cho dù có là người hay bắt bẻ, cũng có thể tìm ra cho bản thân một người mà mình thích nhìn!
Các cô đều mặc giống nhau như đúc, quần trắng vừa đủ bao lấy cái chiều dài cái ௱ôЛƓ, rất gầy, rất trắng, nhưng phía trước *** ai cũng có sóng lớn mãnh liệt, chỉ có duy nhất cô gái đứng ở phía ngoài cùng, thoạt nhìn ngây thơ như học sinh trung học, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, trước *** chỉ có chút phập phồng, làm cho nụ hoa như sắp sửa tràn ra vậy.
Hà Dĩ Kiệt chỉ nhìn lướt qua, liền gật đầu: “Đương nhiên là tôi rất yên tâm với ánh mắt của Châu tiểu thư rồi! Lấy tất cả sáu cô đi, nửa giờ sau, khách của tôi tới, Châu tiểu thư nhớ dặn mỗi người đón một người, có đượckhông?”
Cô gái kia bộ dáng đầy vẻ vừa mừng vừa lo, cười sáng lạn như sao: “Hà tiên sinh đã dặn dò em đương nhiên không dám không nghe theo. Sau đây em sẽ đưa người đi luôn, tuyệt đối sẽ không chậm trễ khách mời của Hà tiên sinh.”
Hà Dĩ Kiệt cười vẻ đầy thoả mãn, nhưng cũng chỉ hơi hơi khẽ động khóe môi một chút, “Còn muốn làm phiền Châu tiểu thư một chuyện đây.”
Cô gái kia thấy Hà Dĩ Kiệt khách khí với mình, càng tỏ ra xã giao, hai bàn tay giao nhau để phía trước người, thân thể hơi nghiêng một chút lên phía trước, cực kỳ cung kính đáp: “Hà tiên sinh có chuyện gì xin cứ chỉ bảo, không dám dùng đến hai chữ làm phiền.”
Hà Dĩ Kiệt đưa tay chỉ vào Tương Tư một cái, thấy ánh mắt của cô còn nhìn như đang xuyên qua người sáu cô gái kia, nơi đáy mắt hiện lên một vòng vui vẻ. Châu tiểu thư nhìn thất kinh, cũng nhanh chóng liếc nhìn đánh giá Tương Tư.
Là một cô gái tuổi còn rất nhỏ, thoạt nhìn rất đẹp, vẫn còn chưa học được cách nhìn mặt mà nói chuyện và chưa biết cách che dấu thần sắc của mình. Cô gái này sạch sẽ sáng long lanh, giống như là một quả táo nhỏ trên ngọn cây, còn xanh và chát.
Trong nội tâm của cô thoáng chút thở dài, tuổi của cô cũng không lớn lắm, bất quá cũng mới 24 tuổi mà thôi, so với cô ấy cũng già hơn rất nhiều.
”Cô nhóc này mọi chuyện vẫn còn chưa hiểu biết gì đâu, Hà mỗ muốn phiền Châu tiểu thư giúp đỡ dạy dỗ bồi dưỡng cho cô bé này một chút.” Giọng điệu Hà Dĩ Kiệt nói hết sức khách khí, giống như kiểu kính nhờ một người bạn ở bậc trên quan tâm nhiều hơn tới người ở vai dưới của chính mình vậy.
Châu tiểu thư nghe anh nói như vậy, đúng là hơi có chút kinh ngạc một chút. Nhưng cô là ai chứ, hôm nay đã ngồi được vào vị trí này của Cao ốc Vân Đính, điểm thứ nhất cô học được chính là nhìn mặt mà nói chuyện.
”Hà tiên sinh thật sự là quá khách khí rồi, nhất định em sẽ cố gắng hết sức, như vậy là ngay hôm nay, hay là hẹn một thời gian nào đó ạ?”
Ngón tay của Hà Dĩ Kiệt phủ trên cánh tay để lộ ra của Tương Tư, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên *** của cô, nghĩ sơ qua một lát, đầu ngón tay chống vào nơi đuôi lông mày nhẹ nhàng khép mắt, một lát sau mới nói: “Ngay hôm nay đi.”
Châu tiểu thư nghe anh nói như vậy, lập tức đi ngay tới trước mặt Tương Tư, thái độ của cô cực kỳ thân mật và mang theo vẻ kính cẩn làm cho người ta không ghét, nhưng không có vẻ tận lựcxu nịnh, rồi lại làm cho bạn cảm thấy cực kỳ được người ta tôn trọng. Cô mở miệng nói chuyện trước mang ba phần vui vẻ: “Tiểu thư họ gì?”
Văn Tương Tư bất giác nhích lại gần về phía bên cạnh Hà Dĩ Kiệt, nhỏ nhẹ đáp lại: “Tôi gọi là Văn Tương Tư, cô cứ gọi tôi là Tương Tư cũng được rồi.”
Cô vẫn tương đối có cảm tình đối với cô gái trẻ tuổi này, cũng nguyện ý nói chuyện thân mật với cô.
”Văn tiểu thư, cũng không thể để chậm trễ một chút thời gian của ngài, chúng ta sang phòng cách vách trò chuyện được không?”
Đương nhiên Tương Tư đã nghe thấy những lời mà Hà Dĩ Kiệt vừa mới nói ra lúc nãy... Tuy trong bụng cô không muốn, nhưng cho dù có là đồ ngốc cô cũng nhìn ra chốn này là nơi nào, là nơi kẻ có tiền dùng vàng mua xuân! (Nghĩa đen: xuân: lạc thú, tình ái)
Hà Dĩ Kiệt đã đi về phía trước vài bước, thấy cô vẫn còn đứng ở tại chỗ đôi mắt to mở tròn, bất giác anh buồn cười, đưa tay kéo cô đi: “Đi thôi, đứng thất thần ở đấy làm gì.”
Tương Tư bị anh kéo đi về phía trước, đoạn đường này đi xuyên qua dãy hành lang dài hơn 10m, nhưng lại không thấy một bóng người. Mãi cho đến đi đến trước đại sảnh, mới thấy có một người. Một cô gái tuổi còn trẻ mặc áo *** màu đen váy ngắn đi tới, tướng mạo của cô cực kỳ xinh đẹp, đến ngay cả Tương Tư nhìn thấy mà không khỏi thầm tán thưởng. Đến khi cô gái mở miệng nói, Tương Tư càng cảm thấy trống *** đập nhanh hơn. Từng câu từng chữ cô nói ra bằng thứ giọng phổ thông mang đậm chất Thượng Hải nghe rất êm tai, đầy quyến rũ. Bộ dạng cúi người khép mắt đầy vẻ phục tùng, chỉ khi đã nói xong một câu thì mới có thể ngước mắt lên nhìn một cái. Đôi mắt sáng hơi hiếng nhìn giống như làn nước Tây Hồ, đầy dịu dàng và mê người, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác cô không hề cố ý, tựa như ngay từ nhỏ cô đã sống ở chỗ này vậy. Đôi mắt của Tương Tư mở to gần như không chớp, cứ nhìn mãi vào cô gái trẻ tuổi kia như vậy. *** của cô tuyết trắng, khí chất siêu phàm, mái tóc dài đen nhánh được Pu'i cao để lộ cái trán trơn bóng, xinh đẹp đến mức Tương Tư cảm thấy lòng mình cũng rung động.
”Hà tiên sinh, vẫn giống như lần trước phải không ạ?”
Hà Dĩ Kiệt khẽ gật đầu, dắt tay Tương Tư đi lên phía trước: “Tìm vài cô gái trẻ nom sạch sẽ một chút đưa tới, lát nữa tôi có khách.”
Cô gái trẻ tuổi tuân lệnh, cuống quít gật đầu, không một tiếng độngnghiêng người đi trước dẫn đường. Xuyên qua đại sảnh lại là một vài hành lang giống như mê cung, hai đầu đều có thể nhìn thấy vài cánh cửa đóng chặt. Hơn nữa mỗi một hành lang đều được bài trí đồ đạc với những phong cách hoàn toàn khác nhau. Bên này theo kiểu Gothic, bên kia đã được đổi thành phong cách nông thôn nước Anh. Tương Tư nhìn đến hoa cả mắt. Cô gái trẻ tuổi cũng đã đứng lại ở bên ngoài một cánh cửa làm bằng gỗ hạch đào, ngón tay cái ấn lên khóa cửa mở bằng vân tay. Cửa gian phòng lặng lẽ không một tiếng động, mở ra. Đây là một gian phòng lớn thiết kế thông thoáng rộng chừng 300 m2.
Cô gái kia mở cửa xong liền lặng yên lui ra không một tiếng động. Hà Dĩ Kiệt dắt tay Tương Tư đi vào. Tương Tư thoáng nhìn đánh giá khắp gian phòng, đồ đạc ở đây đều làm bằng gỗ đàn hương rất cổ kính, có giá trị rất lớn! Nhưng những thiết bị bài trí trong gian phòng này lại mang kiểu phong cách Trung Quốc, làm cho người ta có cảm giác nặng nề dày cộp. Đặc biệt những đồ đạc cổ kính kia không biết có phải được lưu truyền từ thời kỳ Tống Minh hay không, nó tỏa ra vẻ sáng bóng cổ xưa và mê người. Trong trong nháy mắt, nó làm cho con người ta có cảm giác không biết hiện tại mình đang ở thời kỳ nào.
Cặp mắt của Tương Tư cứ nhìn đăm đăm, xuất thân của cô cũng không phải loại thường, cũng không phải chưa từng nhìn thấy những đồ vật tốt, nhưng một căn phòng xinh đẹp và xa hoanhư vậy, thật đúng là lần đầu tiên cô được gặp.
Hà Dĩ Kiệt thấy cô chậc chậc lưỡi tán thưởng, cho rằng cô muốn nói vài lời văn vẻ gì đó để tán dương, ngờ đâu cô khẽ vươn tay cầm bức tượng “Bát Tiên quá hải” chạm khắc bằng gỗ Đào ở trên mặt bàn lên, vuốt vuốt trong tay, hai mắt sáng lóng lánh nhất mực tỏa rạng ngời, há miệng thốt ra một câu: “Ông chủ của nơi này quả thực rất có tiền!”
”Nhìn xem, còn đâu là thiên kim của một thị trưởng cơ chứ, bây giờ cũng tầm thường như vậy!” Hà Dĩ Kiệt nói một câu đầy vẻ chế giễu. Tương Tư không cho là đúng, bỏ bức tượng chạm khắc gỗ trong tay xuống, vừa nhìn thấy một bộ ly trà bằng sứ Thanh Hoa liền chạy đến, hết ngắm nghía bộ ly trà, cô lại chạy tới vuốt ve chiếc đồng hồ báo thức để đứng ở trên mặt đất một lát, y như một đứa bé, thấy cái gì cũng cảm thấy hiếu kỳ.
Hà Dĩ Kiệt cũng không để ý tới cô, quay lại ngồi xuống ghế sa lông ở bên cạnh, vừa mới bỏ chiếc áo khoác ra, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốcvang lên, chỉ đúng ba cái.
Tương Tư vừa nghiêng đầu tò mò nhìn anh, anh cũng đã hắng giọng nói: “Vào đi.”
Tương Tư không hề nhìn loạn trong phòng nữa, ngoan ngoãn đi về chỗ ngồi ở bên cạnh Hà Dĩ Kiệt, lại nhìn thấy cô gái trẻ tuổi vừa rồi đã dẫn đường cho bọn họ lại tới đây, đã dẫn theo đằng sau sáu cô gái khác, xem chừng còn ít tuổi hơn cả cô.
”Hà tiên sinh, người xem xem như thế nào?” Cô gái vẫn giữ thái độ khiêm nhường như cũ, nói xong câu này, người liền tránh sang một bên. Sáu cô gái trẻ đứng thành một hàng, đều xuất hiện ở trong tầm mắt của Tương Tư.
Thoạt nhìn, các cô gái này tuổi thật sự còn rất nhỏ, nhiều lắm là khoảng mười bảy mười tám tuổi, có quyến rũ, có thanh thuần, có gợi cảm, và có cả cô nhìn rất ngây thơ giống như học sinh trung học vậy. Tóm lại, sáu cô gái đứng ở chỗ này có vẻ đẹp không Pu't nào tả xiết. Có lẽ đàn ông ở trên đời này, cho dù có là người hay bắt bẻ, cũng có thể tìm ra cho bản thân một người mà mình thích nhìn!
Các cô đều mặc giống nhau như đúc, quần trắng vừa đủ bao lấy cái chiều dài cái ௱ôЛƓ, rất gầy, rất trắng, nhưng phía trước *** ai cũng có sóng lớn mãnh liệt, chỉ có duy nhất cô gái đứng ở phía ngoài cùng, thoạt nhìn ngây thơ như học sinh trung học, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, trước *** chỉ có chút phập phồng, làm cho nụ hoa như sắp sửa tràn ra vậy.
Hà Dĩ Kiệt chỉ nhìn lướt qua, liền gật đầu: “Đương nhiên là tôi rất yên tâm với ánh mắt của Châu tiểu thư rồi! Lấy tất cả sáu cô đi, nửa giờ sau, khách của tôi tới, Châu tiểu thư nhớ dặn mỗi người đón một người, có đượckhông?”
Cô gái kia bộ dáng đầy vẻ vừa mừng vừa lo, cười sáng lạn như sao: “Hà tiên sinh đã dặn dò em đương nhiên không dám không nghe theo. Sau đây em sẽ đưa người đi luôn, tuyệt đối sẽ không chậm trễ khách mời của Hà tiên sinh.”
Hà Dĩ Kiệt cười vẻ đầy thoả mãn, nhưng cũng chỉ hơi hơi khẽ động khóe môi một chút, “Còn muốn làm phiền Châu tiểu thư một chuyện đây.”
Cô gái kia thấy Hà Dĩ Kiệt khách khí với mình, càng tỏ ra xã giao, hai bàn tay giao nhau để phía trước người, thân thể hơi nghiêng một chút lên phía trước, cực kỳ cung kính đáp: “Hà tiên sinh có chuyện gì xin cứ chỉ bảo, không dám dùng đến hai chữ làm phiền.”
Hà Dĩ Kiệt đưa tay chỉ vào Tương Tư một cái, thấy ánh mắt của cô còn nhìn như đang xuyên qua người sáu cô gái kia, nơi đáy mắt hiện lên một vòng vui vẻ. Châu tiểu thư nhìn thất kinh, cũng nhanh chóng liếc nhìn đánh giá Tương Tư.
Là một cô gái tuổi còn rất nhỏ, thoạt nhìn rất đẹp, vẫn còn chưa học được cách nhìn mặt mà nói chuyện và chưa biết cách che dấu thần sắc của mình. Cô gái này sạch sẽ sáng long lanh, giống như là một quả táo nhỏ trên ngọn cây, còn xanh và chát.
Trong nội tâm của cô thoáng chút thở dài, tuổi của cô cũng không lớn lắm, bất quá cũng mới 24 tuổi mà thôi, so với cô ấy cũng già hơn rất nhiều.
”Cô nhóc này mọi chuyện vẫn còn chưa hiểu biết gì đâu, Hà mỗ muốn phiền Châu tiểu thư giúp đỡ dạy dỗ bồi dưỡng cho cô bé này một chút.” Giọng điệu Hà Dĩ Kiệt nói hết sức khách khí, giống như kiểu kính nhờ một người bạn ở bậc trên quan tâm nhiều hơn tới người ở vai dưới của chính mình vậy.
Châu tiểu thư nghe anh nói như vậy, đúng là hơi có chút kinh ngạc một chút. Nhưng cô là ai chứ, hôm nay đã ngồi được vào vị trí này của Cao ốc Vân Đính, điểm thứ nhất cô học được chính là nhìn mặt mà nói chuyện.
”Hà tiên sinh thật sự là quá khách khí rồi, nhất định em sẽ cố gắng hết sức, như vậy là ngay hôm nay, hay là hẹn một thời gian nào đó ạ?”
Ngón tay của Hà Dĩ Kiệt phủ trên cánh tay để lộ ra của Tương Tư, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên *** của cô, nghĩ sơ qua một lát, đầu ngón tay chống vào nơi đuôi lông mày nhẹ nhàng khép mắt, một lát sau mới nói: “Ngay hôm nay đi.”
Châu tiểu thư nghe anh nói như vậy, lập tức đi ngay tới trước mặt Tương Tư, thái độ của cô cực kỳ thân mật và mang theo vẻ kính cẩn làm cho người ta không ghét, nhưng không có vẻ tận lựcxu nịnh, rồi lại làm cho bạn cảm thấy cực kỳ được người ta tôn trọng. Cô mở miệng nói chuyện trước mang ba phần vui vẻ: “Tiểu thư họ gì?”
Văn Tương Tư bất giác nhích lại gần về phía bên cạnh Hà Dĩ Kiệt, nhỏ nhẹ đáp lại: “Tôi gọi là Văn Tương Tư, cô cứ gọi tôi là Tương Tư cũng được rồi.”
Cô vẫn tương đối có cảm tình đối với cô gái trẻ tuổi này, cũng nguyện ý nói chuyện thân mật với cô.
”Văn tiểu thư, cũng không thể để chậm trễ một chút thời gian của ngài, chúng ta sang phòng cách vách trò chuyện được không?”
Đương nhiên Tương Tư đã nghe thấy những lời mà Hà Dĩ Kiệt vừa mới nói ra lúc nãy... Tuy trong bụng cô không muốn, nhưng cho dù có là đồ ngốc cô cũng nhìn ra chốn này là nơi nào, là nơi kẻ có tiền dùng vàng mua xuân! (Nghĩa đen: xuân: lạc thú, tình ái)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc