Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu - Chương 122

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Cô cho anh ăn sáng xong, sau đó lại giúp Nặc Nặc thu thập "tàn cuộc", lúc này cô mới ăn một bát cháo ăn với một chút trứng tươi, cô vừa dọn đồ ăn định đi ra khỏi, Nặc Nặc liền nói muốn đi tìm dì Tĩnh Tri, liền nhảy lên một cái rồi bỏ đi.
Trong phòng trở lại an tĩnh, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tương Tư đi rửa tay đã trở lại, chậm rãi đi tới bên giường của anh.
Hà Dĩ Kiệt nhìn cô một cái, đưa tay kéo cô ngồi xuống: "Nói đi, em có chuyện gì muốn hỏi anh hay sao?"
Tương Tư hơi kinh ngạc, theo bản năng ngước mắt nhìn anh, trong mắt cô có chút ngạc nhiên.
Hà Dĩ Kiệt cầm ngón tay của cô, tròng mắt cụp xuống, giọng nói nhẹ nhàng: "Em vẫn luôn không giấu được tâm sự trong lòng của mình được, từ buổi sáng hôm nay, lúc em mới tới, anh biết ngay là em có điều gì nghi vấn."
Nói xong, anh ngẩng đầu lên nhìn nhìn cô, lại vuốt ve mặt của cô: "Mọi cảm xúc của em đều được viết rất rõ ở trên khuôn mặt này rồi còn gì, nói đi, em muốn hỏi anh điều gì?"
Đột nhiên Tương Tư liền rớt nước mắt: "Anh đã từng nói sẽ không bao giờ lừa gạt em nữa, tại sao lại vẫn còn lừa gạt em như thế?"
Hà Dĩ Kiệt lập tức bị câu hỏi của cô làm khó, không khỏi có chút cảm thấy khó hiểu: "Anh đã lại lừa gạt em bao giờ vậy hả?"
Tương Tư chợt ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đang chan chứa nước mắt đã có chút tức giận: "Anh lại còn không chịu nói thật ra, anh có biết rằng, hôm nay em tức giận đến nỗi thiếu chút nữa đã bỏ đi rồi hay không? Rõ ràng là anh không hề mắc bệnh ung thư, tại sao lại còn thông đồng với vợ chồng chị Tĩnh Tri, cùng bọn họ lừa gạt em?"
Nghe xong lời này, Hà Dĩ Kiệt không khỏi vội vã đến mức trên đầu vã mồ hôi: "Cũng mãi buổi tối hôm qua anh mới được biết kết quả kiểm tra xét nghiệm của anh là tốt, trước giờ vợ chồng Thiệu Đình và Tĩnh Tri, hai người bọn họ cũng vẫn luôn lừa gạt anh. Anh vẫn luôn nghĩ là anh mắc bệnh ung thư, cũng không sống không được lâu nữa, còn nữa, tất cả mọi chuyện trước khi em tới đây, anh cũng hoàn toàn không hề hay biết gì, cũng bởi vì chứng kiến thấy em tới đây thì mới sợ hết hồn! Anh đã nghĩ rằng anh đã sắp ૮ɦếƭ rồi cho nên Tĩnh Tri mới gọi điện thoại bảo em và Nặc Nặc tới gặp anh..."
"Anh cũng không hề hay biết gì?" Tương Tư thoáng kinh ngạc, "Vậy... Vậy tối hôm qua em nghe thấy..."
"Tư Tư..."
Cửa chợt bị đẩy ra, Tĩnh Tri đang đứng ở nơi đó, trên mặt thoáng hiện vẻ rất khó xử.
... ......
".... Mọi chuyện, chính là như vậy đó, Tư Tư, đây là do chị đã tự chủ ý nghĩ muốn đánh lừa em trở lại với Dĩ Kiệt, trong chuyện này, Dĩ Kiệt hoàn toàn không biết một chút nào hết..." Tĩnh Tri liền kể hết lại đầu đuôi câu chuyện cho Tương Tư nghe, bầu không khí trong phòng chợt có chút hơi trầm xuống.
Tư Tư vẫn cúi đầu không nói lời nào, Hà Dĩ Kiệt cũng vẫn nhìn cô vẻ khẩn trương không dứt.
Mạnh Thiệu Đình cầm lấy tay Tĩnh Tri nhẹ nhàng nắm chặt lấy, ôm lấy cô như an ủi...
"Tư Tư... Nếu như em muốn tức giận, thì hãy cứ oán trách chị là được. Thật sự là anh Dĩ Kiệt không hề biết chuyện gì đã xảy ra đâu...”
Trong lòng Tĩnh Tri có chút xấu hổ, thoáng cái không sao nhịn nổi, giọng nói liền trở nên nghẹn ngào .
Tương Tư chợt đứng lên, cô đi tới bên cạnh Tĩnh Tri, hai người, bốn con mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều chan chứa nước mắt.
Không biết qua bao lâu, Tương Tư chợt vươn cánh tay ra, Tĩnh Tri kinh ngạc nhìn lại cô: "Tư Tư..."
Tương Tư đưa tay ôm lấy Tĩnh Tri: "Chị Tĩnh Tri, em không trách chị, em còn muốn cám ơn chị là khác!"
Nước mắt của Tĩnh Tri lập tức rớt xuống, kể từ sau khi Tư Tư trở về, cô vẫn đối xử với bọn họ đều không nóng không lạnh. Tĩnh Tri và Thanh Thu đã từng có biết bao nhiêu nỗi đau khổ thầm kín ở trong lòng, nhưng cũng không dám biểu lộ ở trước mặt Tư Tư.
Còn lần này, đã từ lâu lắm rồi, cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên Tư Tư gọi cô là chị Tĩnh Tri. Như vậy điều này có phải là đã đại biểu cho chuyện quan hệ giữa các cô, giờ đây rốt cuộc đã trở lại như ngày trước rồi hay không?
"Tư Tư, em có biết không, chị luôn hi vọng em được sống một cuộc sống thật tốt, cả chị và Thanh Thu, vẫn luôn luôn hy vọng như vậy, cho tới tận bây giờ cũng chưa từng thay đổi... Nếu như có thể lại lựa chọn một lần nữa, nhất định lúc trước chị sẽ không rời đi khỏi nơi này, chỉ vì những nguyên nhân nho nhỏ như thế. Chị sẽ nhất định luôn luôn ở bên cạnh em, em cũng sẽ không phải chịu những nỗi đau khổ kia..."
Tĩnh Tri đã khóc nức nở, khóc không thành tiếng, Tương Tư cũng không nhịn được, liền bật khóc, cô dùng sức lắc đầu, ôm chặt lấy Tĩnh Tri: "Em không trách các chị, cho tới bây giờ em cũng chưa từng bao giờ oán trách các chị. Khi đó em đối xử lạnh nhạt với các chị, không phải là bởi vì em tức giận đâu, em không hề tức giận bởi vì vào đúng thời điểm em cần có các chị xuất hiện thì không có các chị ở đó. Chẳng qua là em không muốn trở lại cuộc sống của nhiều những ngày trước, em không muốn đối mặt với những người và những chuyện mà em đã từng gặp phải. Giống như mình càng coi trọng điều gì, lại càng bị bỏ lỡ quá nhanh, nếu như đến cuối cùng, em lại không còn thứ gì cả, chi bằng vừa bắt đầu cũng không nên lưu luyến làm gì... Khi đó...em thực sự chỉ muốn bỏ đi sống một mình, tìm một chỗ nào đókhông ai biết gì về em, để sống cuộc sống cô độc của mình, ở nơi đó không có ai biết được quá khứ của em... Chị Tĩnh Tri... em không muốn nhìn thấy ánh mắt thương hại của người khác, cũng không muốn bị người khác thương hại, em cũng không phải là người đáng thương, cho dù là khi đó em đã sắp ૮ɦếƭ rồi, em cũng không hề cảm thấy bản thân em là người đáng thương. Em không muốn mỗi một lần gặp gỡ với các chị lại nói những chuyện về em, giống như là em đang cầu xin sự đồng tình của mọi người vậy... Chị Tĩnh Tri, nếu như chị có thể trải nghiệm qua loại cảm xúc đó, chị cũng sẽ hiểu được em. Giống như là... Giống như là nhìn thấu tất cả, muốn giữ lại quá khứ đầy lưu luyến, mà cũng đành dứt bỏ đi. Bởi vì như vậy, nếu về sau này, có mất đi cái gì, cũng sẽ không còn đau lòng, cũng sẽ không thấy khó chịu... Dù là cõi đời này, không còn có người nào yêu em nữa, em cũng đã luyện được cho mình thói quen sống một mình rồi..."
"Tĩnh Tri, mọi người có thể đi ra ngoài trước một lát có được không?"
Trong khi Tương Tư còn đang nghẹn ngào nói đến lạc giọng, Hà Dĩ Kiệt chợt chậm rãi mở miệng nói.
Tĩnh Tri ngẩn ra, quay đầu lại thấy Hà Dĩ Kiệt đã xuống giường, anh đứng ở nơi đó, thân thể cao gầy có một chút suy yếu, nhưng vẻ mặt của anh, lúc này cũng không cách nào hình dung nổi
Mạnh Thiệu Đình kéo Tĩnh Tri đi ra ngoài.
Tương Tư cúi đầu, nhẹ nhàng che mặt, nước mắt vẫn như cũ không ngừng tuôn ra, tràn qua đầu ngón tay, rơi xuống.
Hà Dĩ Kiệt đi tới bên cạnh cô, chợt hung hăng ôm lấy cô.
Hơi sức của anh lớn như vậy, hoàn toàn không giống như là sức lực của một người bị bện***.
Tương Tư bị anh siết chặt gần như không thở nổi, tròng mắt rưng rưng lập tức ngước lên, như muốn chống lại anh.
Đáy mắt anh như có lửa giận, nhưng cuối cùng lại bị tình cảm dịu dàng nồng đậm bao phủ.
"Văn Tương Tư, em hãy nghe đây, bắt đầu từ bây giờ, bắt đầu ngay từ giờ phút này, tốt nhất em nên nhớ cho kỹ, anh không cho phép em được nói như thế nữa, anh không cho phép em được tự giận mình nữa, không có ai vứt bỏ em hết. Tĩnh Tri không có, Thanh Thu không có, em còn có anh, còn có Hà Dĩ Kiệt anh đây, anh chưa từng bao giờ nghĩ tới chuyện vứt bỏ em, có rất nhiều người yêu quý em, em có biết hay không? Anh yêu em rất nhiều, rất rất nhiều, em có biết hay không?"
Anh càng ôm càng chặt, ánh sáng nơi đáy mắt anh gần như sắp đốt cô cháy thành tro. Hai con ngươi sáng ngời của anh nhìn cô đầy chăm chú thân thiết, như muốn xóa sạch bao nỗi lo lắng ưu phiền cuối cùng ở nơi đáy lòng của cô.
Cô dần dần ngừng nước mắt, cũng nhìn lại anh như vậy, nhìn lại người đàn ông mà cô yêu. Trên cõi đời này, còn có chuyện gì hạnh phúc hơn, vui sướng hơn, khi được người đàn ông mà bạn đã yêu thương nhất, đang ở bên bạn, chân tình nói với bạn rằng, anh ấy yêu bạn, rất rất yêu bạn!
"Tư Tư...." Anh than nhẹ một tiếng vẻ bất đắc dĩ, lại lưu luyến gọi tên cô lần nữa:"Em có biết hay không, cô bé ngốc của anh, em có biết hay không, em đã trộm của anh mất trái tim rồi, nếu như đời này không có em, anh giống như là một pho tượng gỗ không có tim mà thôi. Em nói xem, nếu như vậy anh còn sống nữa, cũng có ý nghĩa gì nữa đây?"
"Nhưng mà... Nhưng mà... lúc trước chính anh đã đuổi em đi, anh cưới người khác, anh ép em phải rời khỏi anh, chuyện ấy mà anh cũng làm được sao, anh cũng không chút mềm lòng hay sao..."
Bỗng nhiên nước mắt của cô lại bừng lên, cô không nhịn được, lên tiếng tố cáo anh, không nhịn được, hung hăng đấm anh.
Bao nhiêu uất ức như vậy, bao nhiêu năm phải chịu nhiều nỗi khổ sở như vậy, làm sao cô có thể quên được đây?
Ở giữa cơn bão tuyết đầy trời, trên đường chỉ có một mình cô bước đi, cô đã ôm trong *** biết bao nhiêu tuyệt vọng? Cô đã từng cho là anh sẽ đuổi theo, nhưng cô đi cả đêm, anh cũng không hề đuổi theo cô.
Nếu như không phải cô may mắn sống sót, nếu như thsự cô đã ૮ɦếƭ rồi, như vậy, cô nằm ở trong phần mộ nghe những lời tâm tình này thì phỏng có ích lợi gì đây?
"Anh không muốn nói lời thật xin lỗi, anh cũng không muốn cầu xin được em tha thứ, những chuyện khốn kiếp mà anh đã làm trong quá khứ, anh thừa nhận, anh không chống chế, hơn nữa, Tư Tư, anh không sợ em hận anh, nếu như muốn anh lại lựa chọn lại một lần nữa, tất cả những chuyện lúc trước đã từng xảy ra, anh vẫn phải làm như vậy ."
Tương Tư liền giật mình: "Tại sao? Chẳng lẽ... Anh chưa bao giờ cho rằng những việc lúc trước anh đã làm là sai sao?"
Anh cúi đầu hôn hôn cô: " Anh vần làm như vậy, là vì người lúc trước đã có chút ân tình với anh, anh nhất định phải báo đấp, mà vì người đó, chút tình cảm của riêng anh, anh cũng không thể không dứt bỏ."
"Em không hiểu, em không hiểu, nếu quả như thật sự một người yêu một người khác, làm sao có thể làm ra những chuyện tàn nhẫn như vậy đối với người mình yêu được. Tại sao có thể nhìn thấy cô ấy ở trước mắt mình gần như sắp ૮ɦếƭ, mà vẫn có thể chịu được? Hà Dĩ Kiệt? Nếu đổi lại là em, em không sao làm được, em không làm được. . . . . ."
"Tư Tư, chuyện anh kết hôn với Đỗ Phương Phương, từ trước đến nay anh chưa bao giờ giải thích qua đối với em đúng không?"
Tương Tư gật đầu, trên mặt cũng là có chút biểu cảm khổ sở không nói ra được.
Hà Dĩ Kiệt kéo cô ngồi xuống, ". . . . . . Em có biết không, những gì chúng ta đã từng trải qua. . . . . . Rất tương tự với nhau! Mà khi đó, anh mới có mười mấy tuổi, một thiếu niên mười mấy tuổi, đã từng sống trong cẩm y ngọc thực, nhưng sau lại, trải qua một đoạn đau khổ, cha ૮ɦếƭ thảm, mẹ anh vì bảo vệ con trai, đã chịu phải để cho những gã đàn ông hạ lưu dày vò thân thể của mình . . . . . . Sau lại bị gục ૮ɦếƭ sớm ở đầu đường, anh trời cao không đường chạy, Tư Tư, anh không bị điên đã là kỳ tích rồi ."
Tương Tư lần đầu tiên nghe anh kể đến những thứ này, không nhịn được lòng chua xót một hồi, cô trở tay ôm anh: "Sau đó thì sao, thời điểm đó anh còn nhỏ như vậy, làm thế nào tiếp tục sống đây?"
"Sau đó là một người bạn cũ của ba anh khi còn sống, nhưng cũng đã vài chục năm cũng mất tin tức, chính là Bí thư Tiếu đã cứu anh, ông ấy bất chấp tất cả để che chở cho anh, đưa anh ra nước ngoài du học, ông sống ở thành phố A, chờ sau khi anh từ nước ngoài trở lại, vừa ông đã tự mình bồi dưỡng cho anh, tự tay rèn dạy anh, ở trên con đường làm quan của anh, đầy chìm nổi trôi giạt, mỗi một bước thăng tiến của anh, cũng thấm bao mồ hôi và tâm huyết của ông ấy."
"Em biết về Bí thư Tiếu, thường nghe anh kể lại, em cũng đã từng gặp qua. . . . . . ông ấy thật là một người tốt."
Hà Dĩ Kiệt khẽ vỗ tóc của cô, ôm cô vào trong ***: "Người tốt, người tốt đặc biệt có nhiều bất đắc dĩ cùng nỗi khổ tâm, Bí thư Tiếu chỉ có một con trai, coi như bảo bối trong lòng bàn tay, sau i ở nước ngoài gặp chuyện không may, Bí thư Tiếu bất đắc dĩ nhận một số tiền lớn dự định chuộc con về, nhưng còn chưa kịp gửi tiền, liền bị người ta tố cáo. Tư Tư, anh không thể nhìn ông ấy gặp chuyện không may, cũng không thể nhìn con trai duy nhất của ông ấy ૮ɦếƭ yểu ở nước ngoài, Tư Tư, anh không có lựa chọn thứ hai."
Giờ phút này Tương Tư mới hiểu được, tại sao anh chợt thay đổi quyết tuyệt như vậy, tại sao đột nhiên anh muốn kết hônvới Đỗ Phương Phương.
"Cho nên, anh nhờ vào quan hệ, là vì cứu Bí thư Tiếu cùng con trai của ông ấy?"
Anh gật đầu, vừa cười khổ sở: "Em nghe hết rồi đấy, nghe xong tất cả chuyện này thật giống như có thể tha thứ cho chuyện đoạn tình được, nhưng là, vứt bỏ người yêu, làm sao có thể tha thứ được đây?"
Tương Tư nhẹ nhàng mở miệng: "Không, nếu như nếu đổi lại là em, em cũng sẽ lựa chọn như vậy."
Hà Dĩ Kiệt lắc đầu: "Em chưa từng trải qua, cho nên em không thể hiểu được đâu Tư Tư, loại thống khổ này, không cách nào hình dung được, cuộc đời này anh không muốn nếm thử lần thứ hai nữa."
Anh cúi đầu, chống đỡ trán vào trán cô, ở chung một chỗ: "Cho nên, bây giờ đây anh muốn dùng cả đời này để chuộc tội với em."
"Sau đó, đời sau, sẽ phạt anh phải khổ sở theo đuổi em, phạt anh phải khổ sở mới yêu được em, phạt anh phải sống ૮ɦếƭ cũng chỉ vì em...."
Tương Tư muốn cười, nhưng nước mắt lại rớt xuống, cô siết chặt ngón tay của anh, rưng rưng gật đầu;"Được, đây là lời anh tự nói, em đều nhớ, nếu như anh dám gạt em, em liền phạt anh vĩnh viễn không tìm được em, không, em liền phạt anh phải trơ mắt nhìn em yêu người khác, cùng người khác kết hôn. . . . . ."
"Cái này không thể nào xảy ra."
Anh bá đạo nhìn lại cô, ánh mắt thâm trầm và không kềm chế được: "Chỉ cần anh phát hiện ra, em cũng không thể có người khác, vĩnh viễn, cũng không thể có người khác, bởi vì, em là của anh!"
Cô chợt giảo hoạt nhìn lại anh, đưa tay lên kéotai của anh: "Này, ông bác già! Đến lúc đó, anh cũng già rồi, mà em, phong nhã hào hoa, giữ mãi được vẻ xinh đẹp, làm sao anh quản được em đây?"
Ánh mắt anh sáng ngời, xoay người đè côxuống dưới thân thể mình, ánh mắt anh nhìn cô quấn quít ở chung một chỗ, dần dần bên môi hiện lên nụ cười mê người. Anh hôn cô, giọng nói thì thầm: "Xem ra. . . . . . anh chỉ có thể sử dụng chiêu sát thủ quen thuộc này, để cho em từ nay về sau... Không ngừng sinh cho anh thật nhiều cục cưng nữa mới được, không thể để cho người bên ngoài dính vào Văn Tương Tư của anh?"
"Này này, em đây không cần sinh..., sinh con, á đau quá...." Đôi mắt cô ửng đỏ, không tự chủ được, liền làm nũng đối với anh.
Ánh mắt của anh dừng lại, đáy mắt hiện lên vẻ thương yêu, anh càng hôn càng giọng nói càng trở nên êm ái: "Được, được, chúng ta sẽ không sinh thêm nữa...”
Khóe mắt Tương Tư khẽ cong lên, sau đó nhẹ nhàng nhắm lại, đáp lại nụ hôn của anh ... .
Cửa phòng chợt bị đẩy ra, một cái đầu tròn tròn , nho nhỏ đáng yêu thò vào, cặp mắt to linh hoạt xoay chuyển một vòng, sau đó nhìn thấy hai người kia đang chồng chất lên nhau, lập tức gương mặt mập mạp cười toét ra thành bông hoa nhỏ, lật đật liền chạy tới: "Ba, mẹ, hai người đang chơi trò làm xiếc chồng người lên nhau sao? Con cũng vậy, cũng muốn chơi, cũng muốn chơi!"
Nặc Nặc cởi bỏ đôi giày nhỏ hật nhanh, bò lên giường trèo lên luôn lưng của Hà Dĩ Kiệt như cưỡi bò. . . . . .
Tương Tư kinh hãi, trong nháy mắt gương trở nên đỏ bừng một mảnh.
Hà Dĩ Kiệt đầu tiên là sửng sốt, ngược lại, tiếp đó nở nụ cười ha ha . . . .
Nặc Nặc vẫn giữ bộ mặt phớt tỉnh nghiêm túc, nỗ lực hì hà hì hục bò ở trên lưng của ba, trò chơi thú vị như vậy, làm sao có thể thiếu được một tiểu mỹ nữ vô cùng xinh đẹp và đáng yêu như cô bé chứ...!
Trong nhà, tiếng cười nói liên miên. . . . . .
Mà ngoài cửa sổ, ánh mặt trời vừa lên...
Anh nhớ, cực kỳ lâu trước kia anh cũng đã từng nói, nếu như xác định đã yêu một người, như vậy, bất kể như thế nào cũng không được buông tay cô ra.
Anh đã từng buông tay ra, bỏ qua cô, nhưng thật may là, vẫn còn có cả cuộc đời kế tiếp, anh sẽ bù đắp lại những lỗi lầm của mình ngày xưa...
HOÀN CHÍNH VĂN
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc