Dựa Vào Hơi Ấm Của Em - Chương 38

Tác giả: Cúc Tử

Người hát người phụ họa
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người đón tiếp một vị khách không mời mà đến. Sau khi Diệp Minh Lỗi nhìn thấy người ra mở cửa là Chu Lạc, vẻ mặt liền tối sầm lại, hét lên: “Cô chạy đến đây làm gì vậy!”.
Chu Lạc sợ làm kinh động đến hàng xóm, liền kéo anh vào phòng. Khi Diệp Minh Lỗi nhìn thấy chăn đệm cho một người ngủ trên ghế sô pha, sắc mặt mới dịu xuống, nhìn thấy Chu Lạc nhanh tay thu dọn chăn gối trên ghế, thấy Đại Đổng đang đi ra từ nhà vệ sinh, trên người mặc đồ ngủ, miệng còn dính bọt kem đánh răng, gương mặt lại sa sầm. Cảnh tượng này, quá ấm cúng quá đầm ấm!
Nếu như Diệp Minh Lỗi đã từng xem “Viên anh đào nhỏ” thì chắc chắn rằng sẽ thấy ngay trước mắt hiện lên hình ảnh mình nước mắt đầm đìa.
Anh bỏ tiền bỏ công sức ra chạy ngược chạy xuôi là vì cái gì? Chẳng phải là muốn thâu tóm chàng trai này sao, làm cho hai người họ mãi mãi chia xa. Sau đó thả con săn bắt con cá rô, nhân đó thể hiện hình tượng vĩ đại mình giống như Chúa cứu thế, tấm lòng bao dung như Thượng đế. Khi đó Chu Lạc sẽ cảm động đến mức sùng bái, anh sẽ tận dụng cự ly, trước lạ sau quen, hai người qua lại thân thiết, sau thời gian dài, Chu Lạc tự nhiên sẽ thấy được ai có sức thu hút hơn, hợp với cô hơn.
Đây dường như là chiêu thức cuối cùng trong phương pháp tán gái của nhà họ Diệp, trước đây chưa có cơ hội thực hành, đối phó với Chu Lạc, vị đại “boss” này mới sử dụng chiêu trên.
Còn về Đại Đổng, một là anh ngưỡng mộ tên tiểu tử này dám gánh vác đương đầu khó khăn, muốn giúp đỡ một tay. Tập đoàn Diệp thị cũng đã nhòm ngó mảnh đất của xưởng gang thép từ rất lâu, nhân cơ hội này đúng là nhất cử đa tiện, nếu hợp tác thành công vừa có thể kiếm tiền lại vừa có được người đẹp, chỉ có kẻ ngốc mới không làm.
Kết quả là, anh mới chỉ đi châu Âu khảo sát mười ngày, quay lại Bắc Kinh đã không thấy bóng dáng đâu. Liền tức tối về đây thì lại chứng kiến cảnh người ta thân mật, dáng vẻ phong trần, gió cát xông pha của anh nhìn thế nào lại giống tên ngốc sao lại thế này chứ!!!
Chu Lạc nhanh tay nhanh mắt, trước khi Diệp Minh Lỗi mặt mày cau có muốn gầm thét lên, Chu Lạc đã vội thu dọn để anh ngồi trên sô pha, mang một ly nước đến, nhẹ nhàng nói: “Anh đi đường vất vả quá, mau uống chút nước cho ngọt giọng, ở đây thời tiết khô hanh, rất dễ bị nhiệt”.
Nhớ lại mối quan hệ của Chu Lạc và Diệp Minh Lỗi, dường như luôn gay gắt, giọng điệu lúc nào cũng mỉa mai châm chọc, trước đây chưa từng nhẹ nhàng, quan tâm chăm sóc như vậy. Nhất thời tiếng gầm hét của Diệp Minh Lỗi bị nghẹn lại trong họng, anh ngồi xuống theo tiềm thức đón lấy cốc nước.
“Thời gian này quả thật nên cảm ơn anh, đã quan tâm đến tôi, giúp đỡ tôi rất nhiều. Trước đây là do tôi không hiểu biết, luôn thích chọc giận anh, con người anh quả thực rất tuyệt vời.”
Diệp Minh Lỗi suýt chút nữa bị sặc nước, vội ngẩng lên nhìn Chu Lạc. Sao càng nghe càng thấy là lạ thế này, có phải là muốn phát cho anh thẻ chứng nhận người tốt không vậy?
Đại Đổng nghe xong những lời này, ngay lập tức quyết định quay lại nhà vệ sinh tiếp tục công trình rửa mặt. Cậu không thể làm tổn thương người đàn ông được phát thẻ chứng nhận người tốt được!
Nhìn thấy ánh mắt nơm nớp lo sợ của Chu Lạc, Diệp Minh Lỗi cười nhạt, “Tôi tuyệt vời như thế nào? Tôi thật sai lầm! Cô được đấy, qua cầu rút ván! Có phải cô cho rằng ký hợp đồng rồi, vốn cũng đã rót vào thì nhà xưởng của tên tiểu tử đó có thể ‘hồi sức’, các người không cần tôi nữa phải không?”.
Chu Lạc nghe vậy nụ cười liền tắt ngấm, hơi nheo mắt nhìn Diệp Minh Lỗi, “Tôi còn nhớ lúc đầu tư, anh nói là ngưỡng mộ nhân cách và tài năng của Đại Đổng, hơn nữa theo dự tính sơ bộ, lợi nhuận từ công trình này sẽ cao hơn tất cả các công trình khác của nhà họ Diệp trong tỉnh cộng lại. Thế nào, hay là tổng giám đốc Diệp còn có mục đích khác?”.
Diệp Minh Lỗi nhất thời câm lặng, lần trước hai người đã ngồi nói chuyện thoải mái một lần, khi đó anh thể hiện bản thân không còn ý định gì với cô nữa, hai người là bạn bè. Nhưng đó chỉ là kế sách lùi một bước để tiến ba bước, đàn ông, người đàn ông giống như anh sao có thể thực sự từ bỏ người phụ nữ mà mình thực lòng yêu thương vẫn chưa có được?! Lần này sự đố kỵ ngút trời, lại bị cảnh tượng ban nãy gây kích động nên mới nói không kiêng dè. Nhưng, Chu Lạc, cô gái xảo quyệt này, anh không tin cô thực sự không hiểu!
Bị Diệp Minh Lỗi, một người luôn quen với việc ra lệnh nhìn với vẻ hung tợn, không phải là không có áp lực. Vì buổi tối trước đó, Chu Lạc đã giải quyết được một việc lớn luôn đè nặng trong lòng, nên cô cảm thấy rất thoải mái và vui vẻ, cô nói tiếp với ngữ điệu bao dung, “Được rồi, Minh Lỗi, mọi người đều là bạn cũ mà, đừng chấp làm gì. Chẳng phải anh cần mua đồ cổ mang đi biếu sao, tôi sẽ đưa anh đến một nơi lựa lấy vài món, đảm bảo anh sẽ hài lòng”.
Giọng điệu thật giống như đang dỗ trẻ con, Diệp Minh Lỗi cực kỳ bất mãn. Nhưng bị tiếng gọi “Minh Lỗi” làm cho rung động, lại nhìn ánh mắt trong và sáng không chút ám muội, trốn tránh của Chu Lạc, Diệp Minh Lỗi đành thở dài trong lòng.
Thành ra chuyến đi về Bắc Kinh vốn dự định chỉ có hai người, giờ lại bất đắc dĩ biến thành chuyến đi ba người. Đại Đổng và Chu Lạc có cùng một suy nghĩ lựa chọn cố gắng giữ khoảng cách, không dám thể hiện thân mật trước mặt người đàn ông nào đó với bộ dạng “hai người còn nợ tôi tám triệu nhân dân tệ”. Còn việc về Bắc Kinh để cử hành hôn lễ tuyệt nhiên không được phép nhắc đến.
Lên máy bay, Diệp Minh Lỗi có ý kiến nên ưu tiên phụ nữ, chủ động nhường chỗ ngồi ở khoang hạng nhất của mình cho Chu Lạc, còn anh và Đại Đổng cùng ngồi ở khoang thường. Đại Đổng cười ngầm tiếp nhận, biểu cảm trên mặt gần như là: “Để cho vợ tôi được lợi chút cũng hay”. Thấy người nào đó họ Diệp lại bức bối trong lòng.
Một chuyến du lịch vô vị, xem hết một lượt quyển tạp chí, xem phim cũng rất vô vị, không thể lên mạng, không được mở máy điện thoại. Vốn ngồi quen ở khoang hạng nhất dễ chịu, ngồi ở khoang hạng thường chật chội, chân không thể co duỗi thoải mái, Diệp Minh Lỗi khó chịu đến mức muốn phá tường. Lặng lẽ nhìn Đại Đổng dáng người thanh mảnh lại đang vui mừng đắc ý, Diệp Minh Lỗi rốt cuộc chịu không nổi bèn nói: “Này tiểu tử, ngay cả chỗ ngồi ở khoang thượng hạng cậu cũng không thể mua cho cô ấy, dựa vào đâu mà cậu để cô ấy phải chịu khổ theo cậu?”.
Không nhịn được rồi hả? Đại Đổng cười cười, “Lạc Lạc nói chỉ có những người béo mới phải mua khoang thượng hạng thôi, cô ấy rất thanh mảnh”.
Diệp Minh Lỗi cười nhạt, “Là cô ấy hiểu biết, muốn tiết kiệm tiền cho cậu. Cậu còn không thấy ngại, hơn nữa tiểu tử cậu cũng không nghĩa khí cho lắm, bên này người ta giúp đỡ cậu, thì ở bên kia cậu lại nói xấu người ta”.
Đại Đổng liếc nhìn anh một cái, nghiêm nghị nói: “Lạc Lạc là con người thật thà”.
Diệp Minh Lỗi chau mày tỏ ra không hiểu, cần lời giải thích.
“Cô ấy nói hai người không có quan hệ gì, tôi tin tưởng cô ấy.” Vì thế không thể coi cậu là kẻ nói xấu được, nếu như có ai đó biết người ta sắp lấy chồng, xem có còn bình tĩnh nổi hay không, điều đó mới thực sự đáng để nghi ngờ.
Diệp Minh Lỗi mặt tối sầm lại.
Vẻ mặt Đại Đổng thành khẩn, “Tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của anh. Tôi đã xin ý kiến giáo viên hướng dẫn rồi, bản quyền động cơ mà anh muốn đó sẽ nhượng lại cho anh theo điều kiện anh đưa ra”.
Khi thỏa thuận, Diệp Minh Lỗi mặt mày cau có đầy nếp nhăn. Giống như Đại Đổng, nếu không có sự giúp đỡ của Diệp Minh Lỗi thì khó có thể quay vòng vốn trong thời gian ngắn, không có sự nhượng bộ của Đại Đổng thì tập đoàn Diệp thị - nhà đầu tư mới trong ngành ô tô cũng không thể mua được bản quyền với giá thấp như vậy. Lại kể đến sự hợp tác trong việc di dời xưởng gang thép, tập đoàn Diệp thị không những tạo điều kiện, mà còn làm sống lại mảnh đất vốn sống dở ૮ɦếƭ dở đó.
Mảnh đất kia vốn định xin phép làm khu nghỉ mát, nhưng cùng với việc tu sửa đường sắt và di dời các xưởng công nghiệp nặng ở khu vực xung quanh, nơi đây vốn non xanh nước biếc lại trở nên ồn ào và lộn xộn, cộng thêm kết quả điều tra thị trường không đầy đủ, việc xây dựng khu nghỉ dưỡng không mang lại nhiều lợi nhuận như dự tính. Là một thương nhân nhạy bén, Diệp Minh Lỗi chưa từng làm việc thiện trên thương trường, anh làm như vậy cũng là vì tăng thêm lợi nhuận cho tập đoàn Diệp thị, còn về việc bán cho Đại Đổng món nợ ân tình, đã tiện càng thêm tiện.
Hành động này của Đại Đổng lại không đúng, cho dù xét từ lợi nhuận kinh tế hay mở rộng bản quyền, bán cho Diệp Minh Lỗi với mức giá đó không phải là hành động sáng suốt. Cậu làm như vậy là bán đi ân tình, không, có lẽ là trả lại ân tình.
Nhưng cho dù nắm rõ tình hình hiện tại, Diệp Minh Lỗi cũng không thể từ chối điều kiện này. Bởi vì đó là nhu cầu của một người làm kinh doanh như anh và cũng là nhu cầu của tập đoàn Diệp thị. Tương tự, nếu đổi là anh trong tình hình của xưởng thép trước đây, sau khi đánh giá lợi ích, quyết định của anh và tập đoàn Diệp thị đưa ra chắc chắn sẽ không thể là bán tài sản cá nhân để bù lấp cho nhà xưởng cũ đang dở sống dở ૮ɦếƭ, sắp phá sản thanh lý.
Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa người làm kinh doanh và một học giả, cũng là sự khác biệt giữa Diệp Minh Lỗi và Đại Đổng.
Lúc ban đầu, anh không nhịn được muốn giúp đỡ cậu, điều này xuất phát từ sự ngưỡng mộ và khâm phục. Ngưỡng mộ cậu dám làm những việc anh tuyệt đối sẽ không làm, khâm phục cậu bất chấp sự ngốc nghếch có thể đến mức độ này.
Không còn hy vọng gì, Diệp Minh Lỗi lặng lẽ liếc nhìn Đại Đổng, “Tôi rất tò mò, nếu giữa Chu Lạc và cái gọi là lương tâm, trách nhiệm của cậu có mâu thuẫn, cậu sẽ chọn như thế nào?”.
Lần này Đại Đổng không trả lời ngay, mà thận trọng suy nghĩ một lát mới chậm rãi nói: “Tôi nghĩ sẽ không xảy ra tình huống như anh vừa nói, bởi vì Chu Lạc, cô ấy sẽ không để mình vào tình huống đó”. Nói đến đây, khuôn mặt Đại Đổng từ từ nở nụ cười. Chu Lạc của cậu, một Chu Lạc nghiêm túc mà hoạt bát, nhiệt tình mà lý trí, mạnh dạn mà e thẹn, lương thiện mà can đảm, thông minh mà thận trọng, phóng khoáng mà nghiêm túc, một Chu Lạc có nhiều ưu điểm như vậy làm sao có thể để mình rơi vào bước đường khiến người khác phải chọn?
“Tôi nói là nếu như?” Diệp Minh Lỗi kiên trì hỏi lại, ngay lúc đó cũng có chút ngại ngùng, anh cảm thấy mình hỏi như vậy thật ngốc nghếch, rất hèn hạ, giống như một người phụ nữ cứ nhất quyết hỏi bằng được chồng nếu sau này mình già đi chồng có còn yêu mình nữa không. Khi trong đầu vừa xuất hiện sự so sánh này, anh lập tức nổi da gà, vì có kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trên thương trường nên anh vẫn có thể giữ được vẻ điềm nhiên và ánh mắt kiên định.
May thay Đại Đổng dường như không hiểu điều này, cậu suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói tiếp: “Tôi không biết, có lẽ vấn đề cụ thể cần phân tích cụ thể”. Những việc chưa từng xảy ra ai có thể biết trước đây?
Diệp Minh Lỗi lại thất vọng lần nữa, biết rằng Đại Đổng không hề nói dối, sự việc còn chưa xảy ra, chỉ dựa vào tưởng tượng Đại Đổng có lẽ không thể đưa ra lựa chọn. Nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu, quỷ tha ma bắt cái tinh thần trách nhiệm và đạo nghĩa của Đại Đổng, nếu là anh, anh có thể chọn người phụ nữ mình yêu mà không chút do dự.
Diệp Minh Lỗi hồi lâu sau lại nói với giọng tức giận, “Chẳng phải cậu cậy là cô ấy yêu cậu!”. Câu nói này dường như được thốt ra từng từ từng từ một, với vẻ vô cùng không cam tâm, nhưng lại không thể không thừa nhận, nói xong lại thấy hối hận…
May thay Đại Đổng cũng không cảm thấy gì, chỉ nhanh chóng gật đầu, kèm theo nụ cười méo xệch, “Đúng, tôi còn bội thu tình cảm cô ấy dành cho mình, song cũng may là vẫn còn có cơ hội, tôi sẽ từ từ bù đắp, cố gắng nhiều ơn nữa cho đến khi tài khoản thật dư dả, tiêu không hết tiền”.
Trước khi máy bay hạ cánh, Đại Đổng chủ động hỏi Diệp Minh Lỗi: “Câu hỏi lúc trước tôi đã có câu trả lời khác, có lẽ để anh thấy yên tâm hơn. Giữa Chu Lạc và lương t*** nghĩa, tôi không thể đưa ra lựa chọn, nếu Chu Lạc *** phóng hỏa, tôi không biết là có thể bao dung cho cô ấy một cách vô điều kiện hay không. Nhưng tôi có thể chọn giữa lợi ích của tôi và lợi ích của cô ấy, hạnh phúc và niềm vui của cô ấy luôn được đặt lên hàng đầu”. Dừng một lát cậu nói tiếp: “Tới lúc đó chào mừng anh tới dự đám cưới của chúng tôi, tôi sẽ gửi anh thiệp mời. Còn nữa nếu anh muốn làm phù rể, tôi cũng sẽ không ý kiến gì”.
Mặt Diệp Minh Lỗi lại tối sầm. Anh đá chân vào tường không chút phong độ. Anh yên tâm? Anh yên tâm điều gì chứ?! Chu Lạc lại không phải là người phụ nữ của anh, cũng không phải là em gái của anh, tại sao anh phải yên tâm khi cô ấy lấy người khác! Câu nói “Hạnh phúc và niềm vui của cô ấy luôn được đặt lên hàng đầu” có ý nghĩa gì đây? Rõ ràng là chỉ trích anh không nên bám riết lấy cô ấy, để Chu Lạc vui vẻ đi lấy chồng. Còn nữa, làm phù rể à, tại sao anh phải làm phù rể! Con người anh tuấn tú, lịch thiệp như vậy, chú rể nào dám mời anh làm phù rể…
Kế hoạch luôn luôn không theo kịp sự thay đổi, việc đầu tiên Chu Lạc làm khi về Bắc Kinh chính là vào bệnh viện, nhưng lại không phải đi đón bác gái ra viện, mà là đến viện nhi thăm Châu Châu.
Vội vàng đi tới trước cửa phòng bệnh, Chu Lạc đang định gõ cửa thì cánh cửa được mở ra từ bên trong. Người mở cửa là một phụ nữ tầm khoảng ba mươi, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất xuất chúng, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Chu Lạc, tiếp đó liền khách sáo hỏi: “Xin hỏi, chị tìm ai?”.
“Châu Châu, tôi muốn nói là Lịch Châu, em ấy ở phòng này phải không?” Cô nhìn lại số trên cửa, đúng là không sai, hơn nữa loại phòng bệnh VIP này tương đối phù hợp với thân phận và địa vị của thiên kim tiểu thư nhà ngài Lịch. Hai mươi tư giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể tới thăm, thuận tiện cho ngài Lịch công việc vô cùng bận rộn có thể tới thăm con gái bất cứ lúc nào. Chu Lạc trong lòng thầm cười nhạt, con gái ốm nằm viện đã ba ngày mà vẫn chưa thấy bóng dáng bố, còn đang bận với các cuộc họp, xem ra tất cả các chính khách đều giống nhau. Lịch Chủy bình thường có vẻ rất thương con gái, nhưng khi phải lựa chọn giữa con gái và sự nghiệp, thì sự lựa chọn cũng giống như những người khác.
“Cô là?” Người phụ nữ đối diện đầy vẻ hồ nghi, ánh mắt dò xét Chu Lạc.
“Tôi tên là Chu Lạc, là bạn của Châu Châu.” Nhận thấy rõ ràng sự đề phòng của đối phương, Chu Lạc cũng phần nào đoán được thân phận của người phụ nữ này.
Quả nhiên, sau khi nghe xong, người phụ nữ này lập tức tươi cười và nói: “Thì ra cô chính là chị Chu Lạc mà Châu Châu đã nhắc tới, tôi họ Lý, hiện tại đang giúp đỡ anh Lịch chăm sóc Châu Châu. Mời cô vào, con bé Châu Châu rất hay nhắc đến cô, nó vừa mới ngủ, tôi vào phòng xem thế nào”.
Phòng bệnh là cả một căn hộ, có đầy đủ tất cả các vật dụng gia đình, phong cách trang trí màu hồng phấn mà các cô bé rất thích. Nếu không phải là trong không khí sặc mùi thuốc tẩy thì người ta sẽ nghĩ đây chính là căn phòng dành cho trẻ con của nhà nào đó được bố mẹ tốn công chuẩn bị.
Mời Chu Lạc ngồi ở sô pha trong phòng khách, cô Lý đang chuẩn bị trà nước tiếp đón, một giọng nói hơi khàn khàn vang lên “Chị Chu ơi”, cùng lúc đó cánh cửa phòng trong được mở ra. Châu Châu trên người mặc đồ ngủ, đi chân đất, mặt đỏ bất thường, ánh mắt sáng long lanh nhìn Chu Lạc, không che giấu được niềm vui và sự cảm động.
Không ngờ Châu Châu chạy tới, cô Lý kêu lên một tiếng, lao như mũi tên chạy lại bế Châu Châu, “Bà cô tổ của tôi ơi, sao lại tự mình xuống giường thế này, còn không đi giày nữa, cháu mau trở về giường nằm đi”.
“Không cần, cháu muốn nói chuyện với chị Chu.” Âm thanh của Châu Châu không lớn, nhưng giọng điệu lại rất kiên quyết, “Cô giáo Lý, không phải là cô muốn gọi điện cho bố sao? Cô nói cho bố biết chị Chu tới thăm cháu đi, nếu bố rảnh rỗi thì mau tới đây”.
Thấy Châu Châu hình như không có vấn đề gì nghiêm trọng, Chu Lạc thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn tấm thảm lông cừu rất dày trên nền, lại thấy cô Lý lo lắng vội vàng tìm tất tìm giày cho Châu Châu. Sau khi nghe xong lời Châu Châu nói, sắc mặt cô ta hiện lên vẻ bối rối và giận dữ, Chu Lạc cảm thấy có chút buồn cười, bỗng liên tưởng tới vị ma sơ nghiêm khắc trong tiểu thuyết cổ xưa. Với thân phận địa vị của ngài Lịch, nếu ở thời xưa thì cũng được coi là quan nhị phẩm, Châu Châu cũng là thiên kim tiểu thư, còn nhỏ nhưng rất ranh ma, có thêm một người mẹ kế, có thể bùng nổ cuộc chiến trong gia đình bất cứ lúc nào. Nhưng vấn đề là ma sơ lại có thể chuyển thành mẹ kế sao?
“Chị Chu à, chị nói lời chẳng giữ lời gì cả! Chị đã hứa sẽ dạy em vẽ mà!” Ý nghĩ gian tà của Chu Lạc bị Châu Châu làm gián đoạn, nhìn thấy gương mặt đầy vẻ tủi thân và nước mắt lưng tròng của cô bé, bất giác cô thấy lo sợ và ân hận.
Chu Lạc dỗ dành mãi, cuối cùng Châu Châu cũng đồng ý quay lại giường nằm. Chu Lạc liền kéo ghế ngồi gần đầu giường, nói chuyện với cô bé.
Ngồi gần, Chu Lạc mới phát hiện ra trên mặt trên cổ cô bé có rất nhiều bọng nước nhỏ trong suốt, cô nhíu mày nhìn về phía cô Lý, người phía sau lập tức giải thích sự nghi hoặc của cô, “Châu Châu lên thủy đậu. Con bé này, từ nhỏ cơ thể đã yếu ớt, rõ ràng là tiêm phòng rồi, ở mẫu giáo có cháu lên thủy đậu, con bé vẫn bị lây. May mà sáng nay đã hạ sốt rồi, nốt thủy đậu cũng dần dần nổi lên, cuối cùng không phải quá lo lắng nữa”.
Giọng điệu thân thiết, đầy vẻ yêu thương, quan tâm đến cô bé, làm Chu Lạc luôn hoài nghi vẻ giận dữ trên mặt cô Lý mà mình nhìn thấy lúc nãy có thể là ảo giác.
Khi Chu Lạc thần người ra, cô Lý lại tiếp tục mở lời, “Thực ra tôi và anh Lịch quen nhau từ rất lâu rồi, cũng có thể coi là lớn lên cùng nhau. Hồi học đại học, tôi học khoa mầm non, anh Lịch lại rất bận, nên mới giúp anh ấy chăm sóc Châu Châu. Nhưng con bé Châu Châu này vẫn rất khách sáo, tôi đã nói gọi cô là được”.
“Người dọn dẹp ở nhà bà ngoại cũng gọi là cô Lý, cháu sợ bị nhầm lẫn.” Khi Chu Lạc đang không biết nên nói thế nào để đáp lại lời tự giới thiệu này, Châu Châu vẻ mặt không chút tình cảm nói chen vào một câu.
Chu Lạc cố gắng kìm nén không nhìn nét mặt cô Lý, cúi đầu đếm các nốt thủy đậu trên mặt Châu Châu. Tuy Chu Lạc chưa từng trông trẻ, cũng biết thủy đậu không phải là vấn đề nghiêm trọng, trong lòng phần nào cảm thấy đỡ lo hơn, nghĩ tới việc mình vừa mới thầm trách mắng Lịch Chủy, cũng có phần hơi quá đáng.
Biểu cảm của Châu Châu tuy có kích động, điệu bộ kéo Chu Lạc như thế có rất nhiều chuyện cần nói, nhưng vẫn mang chút đắn đo.
“Cô giáo Lý, cô gọi điện thoại cho bố chưa?”
“Trợ lý Tôn vừa mới trả lời điện thoại nói bố cháu đang họp, khi nào họp xong sẽ đến ngay.”
“Cô giáo Lý, cháu muốn ăn bánh chân giò bác Từ làm, phiền cô về lấy giúp cháu.”
“Cô gọi điện cho lái xe mang tới.”
“Cô giáo Lý, cháu không thích bộ đồ ngủ có hình con hươu, cô đến nhà bà ngoại lấy bộ đồ có hình ba con heo đi.”
“Đồ ngủ vẫn còn rất nhiều, ngày mai đi lấy được không?”
Nhìn thấy Châu Châu bĩu môi liền ngay đó, khóe miệng cô Lý hơi giật giật, cười nhạt, nói với Chu Lạc: “Mặc dù lên thủy đậu không có gì nguy hiểm, nhưng tôi sợ con bé không biết gãi lung tung, để lại sẹo sẽ không đẹp”. Cô Lý giải thích lý do vì sao không chịu rời đi.
Trong lòng Chu Lạc mỉm cười: Châu Châu cũng không phải quá nhỏ, hơn nữa hai tay đều đã đeo găng, mình cũng đang ở đây, gấp quá thì gọi y tá giúp đỡ là được. Chẳng phải lúc trước cô Lý cũng đang có ý định ra ngoài hay sao? Cô ấy lo sợ điều gì nhỉ?
Dù sao thì Châu Châu còn nhỏ tuổi, mặt mày cau có vẫn đang muốn lấy cớ, Chu Lạc bèn nói trước: “Châu Châu nghe lời nào, cô giáo Lý là người có trách nhiệm, khi bố em tới thăm lại không thấy cô ấy ở bên cạnh, nhất định sẽ không vui đâu”.
Mặt Châu Châu nhìn Chu Lạc đầy vẻ nghi hoặc, dường như muốn nói: Bố không vui càng tốt, vì sao chị lại nói đỡ cho cô ta?
Chu Lạc an ủi cô bé bằng ánh mắt, tiếp tục cười nói: “Bố em trả lương cho cô giáo Lý, là ông chủ của cô giáo Lý. Chị trong giờ làm việc ngay cả điện thoại riêng cũng không dám gọi, vì sợ bị ông chủ mắng. Lát nữa bố em tới đây, cô giáo Lý cũng sợ bị ông chủ mắng”.
Châu Châu nghe xong thấy rất vui, lập tức hỏi Chu Lạc: “Có thật vậy không chị, các ông chủ đều mắng người sao? Khi ông chủ mắng người, chứng tỏ rất ghét cô ta, có phải sẽ không kết hôn không nhỉ?”.
Lần này người khóe miệng giật giật lại là Chu Lạc. Mặc dù Châu Châu rất thông minh, không chỉ đích danh, nhưng đây là sự thông minh theo kiểu trẻ con. Điều này có quá lộ liễu không! Nhìn vẻ mặt cười gian của Châu Châu, rồi lại nhìn vẻ mặt tái mét của cô Lý, Chu Lạc ngầm lau mồ hôi… Lẽ nào cô bé này đang cố ý?
Cười trừ vài tiếng, Chu Lạc trả lời cô bạn nhỏ đang kiên quyết hỏi đến cùng, “Nếu là chị, chị sẽ không lấy ông chủ đã mắng mình đâu”. Ông viện trưởng hói họ Đồ ơi, ông yên tâm rồi nhé!
Cuối cùng Châu Châu cũng có được câu trả lời vừa ý, ngay lập tức ngoái đầu nhìn cô Lý, “Cô yên tâm đi đi, cháu và chị Chu nói chuyện một lát, nếu bố đến mà mắng cô thì cháu sẽ ngăn bố lại. Bố rất nghe lời cháu, cả chị Chu nữa, bố cũng nghe lời chị ấy”.
Chu Lạc trong lòng ngổn ngang, con bé này bị sốt thật sao? Người bị sốt chính là cô mới đúng, ngoài thì sôi sùng sục, bên trong đã mềm nhũn rồi! Là cô đi thăm bệnh nhân hay tự tìm rắc rối?! Thấy cô Lý mặt mày giận dữ nhìn mình, Chu Lạc thậm chí còn ngờ rằng một phút sau đó, cô sẽ phải nếm mùi đau khổ về thể xác.
Khổng Tử nói: Phụ nữ cũng giống như tiểu nhân, khó dạy dỗ. Trong giây lát cô đều gặp hết. Cô gọi là tai bay vạ gió, chính là đây! Rõ ràng cô nhận lời cầu hôn của người khác, căn bản chưa từng nghĩ đến việc làm vợ lẽ của người ta! Hồi chuông nội chiến gia đình còn chưa đổ, vậy mà người chứng kiến như cô đã trở thành bia đỡ đạn sao?
Cô bé ranh mãnh này đã hãm hại cô! Chu Lạc đang giận dữ đứng dậy, liền nhìn thấy Châu Châu ngẩng mặt lên, đôi mắt với hàng mi dài chớp chớp, hiện lên vẻ yếu ớt và khẩn cầu, run rẩy, cánh tay thon gầy ôm chặt hai đù*, người co rúm lại, vừa đáng yêu lại vừa tội nghiệp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc