Dựa Vào Hơi Ấm Của Em - Chương 37

Tác giả: Cúc Tử

Người xưa, việc cũ và lời cầu hôn tại hiện trường
Mặc dù thường nói sau khi uống R*ợ*u người ta sẽ nói những lời thật thà xuất phát tự đáy lòng, nhưng là một người thuộc khối Tự nhiên thực sự cầu thị, chú trọng đến logic, Chu Lạc vẫn quyết định sẽ hỏi rõ ngọn ngành khi cậu ở trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.
Trước đây, ngoài sự giận dữ ra còn có thêm chút ghen tỵ, nên cô chưa từng nói chuyện rõ ràng, hiện tại có ai đó, sau một trận say R*ợ*u đã bị cảm nặng, xem chừng khí thế suy giảm nhiều. Hình ảnh mũi đỏ rực, mắt rưng rưng lệ không sao liên tưởng được với “Chàng Đông-gioăng chuyên lừa gạt tình cảm”, mà lại gợi lên sự thương cảm dạt dào sâu trong trái tim Chu Lạc.
“Thành thật khai ra mau, Phan Lan rốt cuộc là như thế nào?” Thùy mị vẫn thùy mị, nhưng nếu cậu dám không thức thời cứ giả ngốc giả nghếch hoặc cố tình dựng chuyện làm cô tức giận, cô sẽ cho cậu thấy một con mèo ốm khi giận cũng có thể biến thành hổ.
“Nhà họ Phan và nhà anh là hàng xóm, quan hệ giữa hai gia đình rất tốt. Hồi anh còn nhỏ, mẹ không được khỏe lắm, bác Phan rất nhiệt tình, rất quan tâm, chăm sóc anh em anh, trong thâm tâm anh em anh đều vô cùng cảm kích nhà họ Phan.”
Phan Lan là cô con gái duy nhất của cả hai nhà, vừa lanh lợi lại xinh đẹp, tất nhiên sẽ được các anh em nâng niu cưng chiều, ngay cả cậu em út nhỏ hơn Phan Lan cũng phải nhường cô ấy trong mọi việc. Anh trai cậu lại càng phát huy đầy đủ vai trò của một người anh cả, đối xử với cô ấy còn tốt hơn cả Phan Đông, anh ruột cô ấy. Về sau, khi lớn lên, dần dần nảy sinh thứ tình cảm trên mức anh em.
Chỉ tiếc một điều, tình cảm này dường như không đúng hướng. Tình cảm mà anh trai cậu dành cho Phan Lan từ nhỏ đến lớn rất sâu đậm, bố mẹ hai nhà đều biết và cũng mặc nhận như vậy. Còn Phan Lan lại thích cậu hai nhà họ Đổng, người chưa bao giờ chủ động lấy lòng cô. Điều đặc biệt nhất là, Phan Đông cũng nghĩ rằng cậu hai nhà họ Đồng đẹp trai, nhã nhặn thích hợp với em gái mình hơn. Anh em họ đồng tâm hiệp lực để cùng đạt được mục tiêu, sau khi cậu hai nhà họ Đổng đi học đại học xa nhà, hai người này hợp lực lại, rốt cuộc cũng theo Đại Đổng cùng lên thành Bắc Kinh.
“Sự việc sau này thế nào, em cũng biết rồi đấy.” Đại Đổng cười đau khổ, “Có Phan Đông ở bên trong phá đám, mối quan hệ cũng không tiến triển thêm chút nào, anh còn phải dành thời gian để báo cáo tình hình định kỳ cho anh trai”.
Chu Lạc mở tròn mắt nhìn cậu, “Thế anh thì sao, anh nghĩ gì về cô ấy?”.
Đại Đổng giơ tay lên thề thốt, “Những lời anh nói sau khi uống R*ợ*u hôm đó đều là sự thật. Hồi nhỏ anh nhiều lần bị đánh vì cô ấy, về sau này cứ mỗi lần nhìn thấy cô ấy là ௱ô** anh lại đau như phản xạ có điều kiện, em nói xem anh còn có thể có ý nghĩ gì về cô ấy chứ?”.
Chu Lạc suýt chút nữa bị sặc, giơ nắm đấm, liền bị Đại Đổng cười hì hì tóm chặt tay ấn vào lòng, cô làm bộ giằng ra nhưng không được, rồi cứ để yên.
Chu Lạc thở phào nhẹ nhõm, với cách cư xử của Đại Đổng và tình cảm đối với anh em, cậu có thể cam tâm tình nguyện vào tù nhận tội thay em trai, làm sao có thể kể xấu anh trai mình được, trừ phi cậu cũng có ý định gì đó với Phan Lan, dù có đi nữa cũng không cho phép bản thân mình làm vậy.
Cô không biết, được chứng kiến mặt đó của con người cậu, đối với bản thân cô là may mắn hay bất hạnh. Chỉ có điều, ngay từ đầu là sự ngưỡng mộ coi trọng, thận trọng, bây giờ là nói cười gây lộn, không kiêng nể gì, tình hình lẽ ra nên phát triển theo chiều hướng tốt chứ? Uể oải tựa người vào Đại Đổng, cô có cảm giác cậu nhẹ nhàng cẩn thận, lại nhất quyết ôm chặt lấy, cho tới khi cậu phản kháng mới thôi. Cậu thu tay về ôm chặt eo cô từ phía sau, cằm tì lên vai cô, má áp sát vào cô thì thầm nói, “Lạc Lạc, anh thật may mắn và cũng thật hạnh phúc khi gặp được em, anh lại ngốc nghếch suýt nữa để mất em, hãy cho anh thêm một cơ hội được không?”.
Chu Lạc cố gắng kiềm chế không để cho khóe miệng nhếch lên, nói, “Xem biểu hiện của anh thế nào đã”. Nói xong vùng vẫy thoát ra trong nháy mắt, nhảy khỏi ghế sô pha, hối thúc: “Chúng ta nên đi thôi, chẳng phải là anh cần đến Cục bảo vệ môi trường lấy tài liệu sao, hôm nay em cũng có việc phải làm”.
Nhìn thấy ánh mắt thất thần của Đại Đổng, cô đột nhiên phát hiện ra, làm một cô gái nghiêm túc, cho dù là cố ra vẻ nghiêm túc cũng đều rất vui.
Những ngày tiếp sau đó, ban ngày mỗi người đều bận việc của mình, buổi tối hoặc là đi ăn các món đặc sản, ăn xong lại đi dạo trên phố đi bộ, hoặc là ăn những món đích thân Đại Đổng vào bếp nấu, ăn xong lại nằm trên ghế sô pha hay trên nền nhà xem phim, cuộc sống thật vui vẻ.
Chỉ là đôi lúc đi qua những chỗ tối hoặc trên phim xuất hiện những cảnh quay nhạy cảm, cảm giác bức xúc của người đàn ông nào đó ngày càng tăng, người phụ nữ nào đó nửa muốn từ chối nửa muốn đón nhận để người kia nắm tay, ôm hôn. Tiếp sau đó vừa luyến tiếc lại vừa kiên quyết từ chối, lý do là mình rất cổ hủ, từ chối “Hành vi *** trước hôn nhân”. Sau đó nhìn thấy bộ mặt buồn phiền, nuối tiếc, khóc dở mếu dở đành phải thỏa hiệp của anh chàng đó, trong lòng cô dễ chịu vô cùng.
Cuối cùng công việc của mỗi người cũng giải quyết xong, Đại Đổng về nhà vừa nhìn thấy Chu Lạc liền đưa cô hai tấm vé máy bay. Chu Lạc nhận lấy, ngắm nghía, gật đầu nói: “Ừm, cũng nên về thôi. Bác gái ngày kia ra viện rồi, may mà vẫn kịp đi đón”. Còn cô bé Châu Châu nữa, bây giờ đã biết cách gọi điện thoại, mỗi ngày đều nói chuyện với cô ít nhất nửa tiếng đồng hồ. Đại Đổng luôn đứng ngồi không yên, giả vờ bấm nhầm rồi nghe điện, thấy đúng là một cô bé thì mới yên tâm, khi cô nghe điện lại luôn cố ý tìm cớ gì đó để nhanh chóng cúp máy.
“Nếu về Bắc Kinh…”
Chu Lạc quay đầu lại áng chừng hành lý của mình. Đã mua nhiều đồ, có vẻ như túi hành lý cũ không đủ dùng. Nghe thấy Đại Đổng nói chuyện, cô bối rối quay đầu lại, phát hiện thấy khuôn mặt cậu hơi đỏ, trông rất căng thẳng, nhìn mình với vẻ mong đợi, cô hỏi: “Anh vừa nói gì vậy, em nghe không rõ”.
Đại Đổng hắng giọng, nói lại một lần nữa với chút ngượng ngùng, “Về Bắc Kinh mình đi đăng ký kết hôn nhé”.
“Muốn kết hôn á, ai cơ?” Chu Lạc hỏi bừa.
Sắc đỏ trên khuôn mặt Đại Đổng càng đậm hơn, hít một hơi thật sâu, lại phồng má lên rồi đẩy khí ra ngoài, cuối cùng cũng xong công tác chuẩn bị, mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Chu Lạc, “Lạc Lạc, chúng mình làm đám cưới nhé”. Thấy Chu Lạc không có chút phản ứng nào, cậu liền vội vàng lấy bó hoa giấy sau lưng, và chiếc hộp nhung trong túi áo ra, nói tiếp: “Đây là nhẫn cưới”.
Chu Lạc vẫn không có động tĩnh gì, Đại Đổng đưa tay lên dùng mu bàn tay lau lau mồ hôi trên trán, cố gắng hồi tưởng lại cảnh nam diễn viên chính cầu hôn trong bộ phim đã xem tối hôm qua, bỗng quỳ xuống.
Thấy Chu Lạc đang tròn xoe mắt vì kinh ngạc, Đại Đổng buồn bực vỗ đầu rồi vội vàng đứng lên, lần này đổi thành quỳ một chân, ngước lên nhìn Chu Lạc, nói lại lần nữa: “Lạc Lạc, lấy anh nhé”.
Chu Lạc hai tay nắm chặt để phía trước người, vẫn tiếp tục tròn mắt nhìn cậu, cho đến lúc Đại Đổng nghi ngờ hay là mình quỳ sai chân, Chu Lạc không nhịn được liền cười ha hả.
Chu Lạc cười đứt cả hơi, Đại Đổng vừa xấu hổ vừa lúng túng, không biết có nên ngốc nghếch tiếp tục quỳ nữa hay là đứng dậy. Nghĩ tới việc Chu Lạc vẫn chưa đồng ý lời cầu hôn của mình, nên không dám đứng dậy, rốt cuộc bị cười đến mức không thể chịu đựng nữa, liền hét lên: “Em nghiêm túc chút đi, không thấy người ta đang cầu hôn sao!”.
Chu Lạc dừng một lát, nghe xong câu này lại cười tiếp, ôm bụng cười tới mức ngã lăn trên sô pha, dường như lần này cô cũng không có chút dũng khí nào ngẩng lên nhìn cậu.
Đại Đổng ngao ngán, đành phải đặt hoa và nhẫn lên bàn, đỡ Chu Lạc dậy, vỗ lưng giúp cô lưu thông khí huyết.
“Anh đáng cười vậy sao?”, giọng điệu vô cùng ai oán u uất.
Chu Lạc từ từ thở đều trở lại, quan sát kỹ cậu một chút, cuối cùng như thể đã chắc chắn điều gì đó, kinh ngạc nói: “Anh thật lòng chứ?”.
Đại Đổng sững sờ trong giây lát, bỗng nhiên lửa giận phừng phừng, nhanh chóng đẩy cô ra, “Em nghĩ anh đùa à?!”.
Chu Lạc lo lắng, vội sát lại gần vỗ cậu an ủi, “Không phải thế, chỉ có điều, lúc nãy…”, đang nói, không nhịn được cô lại cười phá lên, “Ý em là, không biết từ khi nào trong anh lại có sự hài hước đó, kỹ năng diễn xuất còn hơn cả Châu Tinh Trì, ha ha… thì ra là tài năng diễn xuất… ha ha”.
Tính cách Đại Đổng ôn hòa, hành động mang dáng vẻ trẻ con, nhưng rốt cuộc vẫn là người đàn ông đích thực, làm sao có thể bỏ qua việc cô năm lần bảy lượt khiêu khích mình. Tức quá hóa giận liền xoay người đẩy ngã người phụ nữ đang vui mừng không xiết, không biết sống ૮ɦếƭ nào đó, đè chặt, kèm theo sự uy hiếp dữ tợn, “Nếu em không đồng ý, thì chúng ta sẽ động phòng trước!”.
Bị cơ thể Đại Đổng đè chặt, cảm nhận thấy thân thể rắn chắc sau lớp quần áo, cường tráng và tràn đầy sức sống, vẻ mặt vô cùng kiên định cứng rắn, những điểm này kết hợp với vẻ ngoài nhã nhặn, điển trai của cậu, không những có cảm giác hài hòa mà còn là vẻ hài hòa vô cùng đặc biệt. Hai người áp sát nhau, gần tới mức tai cô có thể nghe được rõ nhịp tim của cậu, có thể cảm nhận thấy hơi thở nóng hổi của cậu phả lên mặt, mũi có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc của cậu, còn có thể lại cảm nhận được rõ rệt sự thay đổi của bộ phận nào đó ở *** của Đại Đổng, lúc này, cô có phần mụ mị.
Cô nghĩ, nếu như cậu muốn làm chuyện ấy thật thì cô cũng không thể nào chống cự được.
Việc nằm ngoài dự đoán là sau khi hai người áp sát vào nhau hồi lâu, Đại Đổng không thực hiện những động tác tiếp theo, cũng không giống như ngày thường nhân cơ hội để lợi dụng, ngược lại, lại xoay người và ngồi dậy, còn thuận tay kéo Lạc Lạc lên, nhìn cô nói: “Có lẽ, chúng ta nên đi gặp bố mẹ em trước”.
Chu Lạc không cười nữa, sắc mặt trắng bệch, cắn môi lạnh lùng nói: “Không cần, việc của em không liên quan gì đến họ”.
Đại Đổng khuyên nhủ: “Dù thế nào thì họ vẫn là bố mẹ của em…”.
Không ngờ còn chưa nói dứt câu đã bị Chu Lạc chặn lại, “Có phải anh định nói, cho dù có thế nào đi nữa cũng vì họ muốn tốt cho em?”.
Đại Đổng nhìn cô gật đầu, “Họ đang đối tốt với em theo cách của mình, cho dù có thể không được em thừa nhận”.
“Tốt cho em? Thực sự đối xử tốt với em, bỏ mặc em ở nhà một năm trời không ngó ngàng gì tới, chờ khi em lớn lên mới quay trở lại để khua chân múa tay chỉ bảo? Hiện tại em không phải do họ nuôi dưỡng, dựa vào đâu phải nghe họ chứ?!” Sau một hồi kích động, giọng của Chu Lạc cũng dịu lại.
Đại Đổng nghĩ rồi nói tiếp: “Anh cảm thấy lúc đầu có thể là do họ bận công việc, thấy em còn nhỏ, dù sao đã có người khác chăm sóc, cũng có thể là do họ cố gắng phấn đấu để em có một cuộc sống tốt đẹp hơn…”.
“Thôi đủ rồi!” Đại Đổng một lần nữa bị ngắt lời, Chu Lạc giận dữ, cay nghiệt nói, “Anh nói đỡ cho họ như vậy, có phải đã nhận lợi lộc gì từ họ hay không? Có phải anh cho rằng chỉ cần em hòa hợp với họ, thì anh đường đường là con rể sẽ không cần phải vờ làm cháu như hiện tại? Anh có thể hô mưa gọi gió phát triển xưởng thép một cách thuận lợi?”. Tiếp đó cô cười mỉa mai, “Em khuyên anh nên từ bỏ đi, nếu như em nghe lời họ thì hai chúng ta đã không thể gặp nhau, xem ra tham vọng của anh hoàn toàn thất bại rồi!”. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Nhìn Đại Đổng nghe xong câu này, sắc mặt tái nhợt đi, Chu Lạc ngay lập tức thấy hối hận. Lời đã nói ra trong lúc tức giận thì làm sao thu lại được, cô quay đi với vẻ mặt tựa như cố chấp.
Trong giây lát hai người đều không nói gì, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở gấp của Đại Đổng. Chu Lạc bỗng cảm thấy tuyệt vọng: Mình sao thế này, mình bị sao thế này, tại sao cứ nhắc đến hai người đó là mình lại không thể bình tĩnh? Rõ ràng mình biết Đại Đổng mở xưởng thép là hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân, ngay đến việc nhận sự giúp đỡ của Diệp Minh Lỗi cũng chỉ là đôi bên cùng có lợi. Cậu luôn phải tìm cách, vắt óc suy nghĩ, đến nỗi người gầy đi rất nhiều. Đừng nói là dựa vào thế lực của bố mẹ cô, nếu như cô muốn tận dụng các mối quan hệ của mình thì cậu cũng sẽ ngăn lại, nói không muốn để cô phải nợ ân tình người khác. Vậy mà vì sao trong lúc nông nổi cô lại nói ra những lời như vậy, trong tiềm thức là cô không tin tưởng cậu hay là không tin vào bản thân mình? Không tin tưởng bản thân… thực sự yêu Đại Đổng.
Song dù sao đi chăng nữa, mọi chuyện đã kết thúc. Con người cậu kiêu ngạo như vậy, ngay thẳng như vậy, người mà cô si mê, yêu mến, hết lòng yêu thương, vất vả theo đuổi, lần này chắc hẳn rất thất vọng, e rằng bây giờ không tránh đi, thì đúng là chờ cô quay đầu lại để nói lời chia tay.
Đúng rồi, cậu là người rất lễ phép, có giáo dục, chắc chắn sẽ nói lời từ biệt. Cô thấy hối hận, cô không nên nói những lời như vậy. Cô không muốn rời xa cậu, không muốn quay trở lại những tháng ngày không có cậu, cô còn chưa nói với Đại Đổng rằng cô cũng thích và yêu cậu, lý do chưa thể hiện ra là muốn tận hưởng cảm giác ngọt ngào được cậu theo đuổi, được cậu cưng chiều. Cô đang rất nghiêm túc, gần đây luôn như vậy, thực ra cô chỉ mong Đại Đổng dỗ ngon dỗ ngọt và lừa cô đi, lừa cô về làm vợ, cô cam tâm tình nguyện.
Nhưng tất cả những điều này đều không kịp nói nữa, cô không thể nói chuyện với cậu, bởi vì lời nói sau của Đại Đổng rõ ràng là chia tay, nếu như cô tiếp tục không đối diện với cậu, chẳng phải cậu sẽ không có cơ hội mở lời hay sao?
“Lạc Lạc.” Đại Đổng khó khăn nói, lại phát hiện Chu Lạc bỗng nhiên ôm chặt đầu mình, cúi xuống, toàn thân co lại.
Đầu cúi xuống rất thấp, Đại Đổng sợ cô khó thở, đưa tay muốn gỡ ra, nhưng lại thấy cô càng ôm chặt hơn, hơn nữa cả cơ thể đang rung lên nhè nhẹ.
“Lạc Lạc, anh xin lỗi.”
“Á!” Bỗng nhiên Chu Lạc bịt tai và hét lên, cô không muốn nghe cậu nói lời xin lỗi, không muốn nghe Đại Đổng nói lời chia tay!
Đại Đổng lại càng hoảng sợ trước bộ dáng kích động của Lạc Lạc, sau khi định thần lại liền ôm chặt lấy cô, một tay gỡ bàn tay cô đang bịt tai, nhẹ nhàng dỗ dành: “Được rồi, được rồi, tại anh không tốt, tại anh không hiểu rõ tình hình gia đình em, không biết em lại bất mãn với họ đến như vậy, chúng ta, ừm, chúng ta…”.
Chu Lạc toàn thân run rầy, hai hàm răng đập vào nhau, cô không muốn chia tay, thực sự là vậy! Cô không muốn sau khi được cậu đối xử dịu dàng như vậy, nhìn cậu ngốc nghếch quan tâm mình, rồi bị bỏ rơi một cách lạnh lùng như thế. Nghĩ đến việc sau này Đại Đổng sẽ đối xử y như vậy với người phụ nữ khác, tim cô thấy đau buốt.
Bàn tay bịt tai bị cậu gỡ ra, thuận đà Chu Lạc liền ôm chặt lấy Đại Đổng, không cho cậu đi, nhất quyết không cho cậu đi.
“Được rồi, Lạc Lạc em bình tĩnh lại đi, anh sai rồi, dù thế nào anh cũng sẽ nghe theo em. Nếu như em không thích họ, chúng ta sẽ không qua lại với họ nữa, chúng ta kết hôn nếu có con, mẹ anh sức khỏe yếu chưa chắc đã trông cháu được, nhưng chúng ta có thể thuê người trông trẻ. Chúng ta sẽ thuê ba người giúp việc, một người trông trẻ, một người chăm sóc mẹ anh, một người nữa để nấu ăn…”
Chu Lạc đột nhiên ngẩng đầu lên, tròn mắt nhìn anh: “Anh nói thật chứ?”.
Đại Đổng sững lại, nói tiếp: “Tất nhiên là thật rồi, có phải em nghĩ thuê ba người giúp việc nhiều quá chăng? Đừng lo, anh sẽ cố gắng kiếm tiền”. Thấy biểu hiện của Chu Lạc hoang mang, cậu do dự nói: “Hay là em không muốn sống cùng với mẹ chồng, không sao, chúng ta sẽ mua căn nhà bên cạnh để mẹ ở, lúc đó không sống chung một mái nhà chắc sẽ ít va chạm, với lại tính tình của mẹ rất tốt…”.
Chu Lạc mặc cho Đại Đổng lau nước mắt đầy trên mặt cô, cố giữ lý trí, không nói ra suy nghĩ vừa nãy. Cậu nói muốn kết hôn, muốn sinh con, không phải muốn chia tay với cô, thế thì tốt rồi, tốt rồi.
Lại gục đầu vào lòng cậu, Chu Lạc nhẹ nhàng nói một câu: “Em xin lỗi”.
Sau cơn mưa trời lại sáng, Chu Lạc nói với chút bối rối: “Những lời em nói ban nãy, anh giận em lắm phải không?”, mắt liếc xuống không dám nhìn cậu.
Đại Đổng dừng lại một lát, nói: “Đúng là rất giận”.
Chu Lạc ngượng ngùng lại xin lỗi một lần nữa, nói: “Em quả thực không nghĩ về anh như vậy đâu. Chỉ là cứ nhắc đến hai người đó là em lại không kiểm soát được”.
Đại Đổng nhíu mày, thấy Chu Lạc đang sợ hãi, cậu vội nói ngay: “Anh biết em không phải là hạng người đó”. Cho dù thế nào, cô tin vào nhân phẩm của cậu.
Đại Đổng vẫn cau mày, lắc đầu nói: “Không phải điều này, anh không hổ thẹn với lương tâm, tất nhiên sẽ không bao giờ thẹn quá hóa giận sau khi bị vạch trần. Lúc nãy anh nghĩ, bố mẹ em ngoài việc không quan tâm, can thiệp mọi việc của em, còn có điều gì nữa không mà khiến em…”. Nói một cách công bằng, tính cách của Chu Lạc rất tuyệt, không có suy nghĩ cực đoan, có thể nói là rất dễ hòa hợp, bình thường những người khác nếu có đắc tội với cô cũng nhanh chóng được cô tha thứ, với tính cách như vậy tại sao lại có phản ứng cực đoan như thế với bố mẹ mình? Cậu luôn cảm thấy chút phiền muội, tình huống vừa nãy mang lại cho Đại Đổng mối nghi hoặc lớn.
Nhìn thấy Chu Lạc thay đổi sắc mặt trong chốc lát, ánh mắt có vẻ như trốn tránh mình, lòng Đại Đổng chùng xuống, cậu quả quyết nói: “Nếu em không muốn nói thì coi như anh chưa hỏi gì nhé, những chuyện không vui trước đây hãy quên hết đi”.
Mặt Chu Lạc đỏ ửng lên, một lát sau, dường như đã rất hạ quyết tâm, cô nói: “Em cho anh biết một việc, nhưng anh không được nhìn em với ánh mắt kỳ quặc, nếu anh không tin, hãy coi như em chưa từng nói, không được vì lý do đó mà bảo em nói dối”.
Đại Đổng thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, trong lòng thấy bất an, muốn khuyên cô đừng nói nữa, nhưng lại sợ cô vì thế mà hiểu lầm mình, đang do dự không biết nên làm thế nào, Chu Lạc đã mở lời.
“Em không biết là trên thế giới có việc nào như thế này không, nhưng bản thân em chắc chắn rằng nó như vậy.” Chu Lạc dừng lại, nhìn Đại Đổng, “Em nhận biết được mọi việc từ rất sớm, sớm hơn tất cả mọi người”.
Đại Đổng gật đầu, biểu thị sự tin tưởng, Chu Lạc là cô gái thông minh.
Không ngờ Chu Lạc lại lắc đầu, “Điều em nói là em có ký ức từ khi em còn chưa chào đời cơ”. Chu Lạc hơi nghiêng đầu về một phía, dáng vẻ đang hồi tưởng lại, “Em còn nhớ trong *** của mẹ có nước, lại rất tối, có một cái gì đó dài dài mỗi ngày em đều nghịch nó, sau này mới biết đó là dây rốn”.
Thấy Đại Đổng ngồi thẳng người, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe, hoàn toàn tin tưởng, lòng Chu Lạc bỗng ấm lại, nói tiếp: “Em có thể nghe được mọi động tĩnh bên ngoài. Có một hôm ở bên ngoài rất ồn ào, tiếng người cãi nhau, còn có cả âm thanh vứt ném đồ đạc, sau đó *** chứa đựng em bỗng không bằng lặng mà lắc lư lắc lư, lúc đó em có cảm giác bất an”.
“Sau đó không lâu…” Trong lòng Chu Lạc có chút xúc động, *** môi rồi mới nói tiếp: “Em cảm thấy có cái gì đó lạnh lạnh lướt qua và chạm vào em. Em không biết đó có phải là ảo giác hay không, nhưng em thực sự cảm nhận được, hơn nữa còn cảm thấy vật thể đó sẽ giết em. Sau đó em vùng vẫy ẩn nấp, nhưng muốn trốn thế nào cũng không trốn được. Chính vào lúc em thấy tuyệt vọng, đột nhiên bên ngoài rất ồn ào, còn có cả tiếng khóc gào, cái đó rời ra xa, sau đó em bảo toàn được tính mạng”. Nét mặt Chu Lạc hiện lên vẻ vừa buồn vừa vui.
Bất ngờ, Đại Đổng tiến lại gần, ôm cô, vỗ nhè nhẹ an ủi người con gái đang run rẩy trong lòng mình, “Bây giờ không sao rồi, không sao rồi”.
Chu Lạc cảm kích cười cười với cậu, hít thở sâu rồi nói tiếp: “Em còn có ký ức của thời kỳ sơ sinh. Em còn nhớ ánh mắt ruồng rẫy của mẹ khi nhìn em, nụ cười nhạt và không quan tâm của bố, còn cả việc họ cãi nhau”.
“Không biết từ khi nào, chắc vào thời điểm gần một tuổi, em đã có thể nghe hiểu họ nói chuyện. Nhưng họ đều nghĩ rằng em nghe không hiểu, vì thế cứ trắng trợn cãi nhau trước mặt em, chỉ trích lẫn nhau. Một người nói: ‘Giống nhà anh thật kém, sớm biết thế này tồi đã bỏ đi cho rồi’, người kia nói: ‘Ai bảo cô đã lên bàn mổ rồi còn hối hận’, sau đó người kia cười nhạt nói, ‘Còn không phải là do mẹ anh vừa khóc vừa la lối om xòm ở đó, lại còn đánh cả bác sĩ nữa’, người kia cũng không cam tâm yếu thế, ‘Bố cô chẳng phải cũng thế sao, lợi dụng chức quyền để xử lý vị bác sĩ chuẩn bị mổ cho cô, khiến không một bác sĩ sản khoa nào chịu tiếp nhận cô’.”
Cảm thấy toàn thân Đại Đổng cứng lại, Chu Lạc cười với vẻ tự mỉa mai, “Em có phải là quái vật không? Chờ đến khi em lớn khôn, em hiểu rõ tất cả những lời họ nói, em đã thề sẽ không coi họ là bố mẹ, cả đời này sẽ không!”. Nói xong cô liền cúi đầu rất thấp, không dám nhìn cậu.
Rất lâu sau, Đại Đổng mới nâng đầu của Chu Lạc từ trong lòng mình lên, nhìn cô và nói: “Anh rất muốn nói với em, người làm cha làm mẹ như vậy thật đúng là cặn bã, em không nhìn nhận họ là đúng, nếu em muốn báo thù họ, anh nhất định sẽ giúp em”.
Chu Lạc yên lặng nghe cậu nói, cô biết còn có đoạn sau.
Quả nhiên, Đại Đổng liền nói tiếp: “Nhưng không thể như vậy được, nếu là con người trước đây của anh có thể sẽ làm như thế, nhưng anh của hiện tại thì không. Khi đã chứng kiến những việc trong gia đình mình, anh nghĩ thù hận không phải là điều tốt đẹp”.
Đúng vậy, nếu không có sự thù hận một cách cực đoan, thì bố con nhà họ Đổng sẽ không đi tới bước đường này.
Ôm Chu Lạc vào lòng vỗ nhè nhẹ, giọng điệu của Đại Đổng rất nhẹ nhàng, “Về Bắc Kinh chúng ta sẽ làm đám cưới, sẽ mời tất cả bạn bè thân thiết, cũng gửi thiệp mời cho họ, giống như đối xử với những người họ hàng thông thường. Nếu họ đến dự, coi như mời họ uống ly R*ợ*u mừng. Nếu không đến cũng chẳng sao. Đúng rồi, tổ chức hôn lễ của mình em thấy đồ ăn Trung Quốc hơn hay là đồ ăn Âu hơn? Về mặt này anh không ‘hiểu rõ’[1], hay là mình tìm công ty tổ chức hôn lễ hỗ trợ nhé…”.
[1]Đồng âm với “Đại Đổng”.
Vậy là, kết quả buổi tối hôm đó liền biến thành buổi thảo luận về lễ cưới, khi kết hôn mặc váy cưới hay áo sườn xám, đón dâu theo phong tục của Giang Nam hay là phong tục Sơn Tây, người làm chứng là thầy giáo hướng dẫn của Đại Đổng hay là viện trưởng cũ của Chu Lạc.
Họ thảo luận cho đến khi cảm thấy mệt, hai mí mắt dính vào nhau, Chu Lạc mới mơ hồ có ý nghĩ… hình như cô còn chưa nhận lời cầu hôn của cậu, đang định cố tình làm ngược lại một phen, nhưng nghĩ tới chuyện lộn xộn trước đây, cô thấy sợ sệt liền im lặng.
Bên kia, Đại Đổng trong lòng có niềm vui thầm nho nhỏ. Cảnh cầu hôn ngượng ngùng này cũng trôi qua! Ban đầu là vui thầm trong bụng, tiếp đó nghĩ tới người vợ yêu đang ôm trong lòng. Những công việc bên phía Diệp Minh Lỗi cũng đã giải quyết ổn thỏa, nếu như đối phương biết được tham vọng của mình bị tan vỡ, không biết biểu hiện sẽ thế nào. Càng nghĩ càng thấy vui, không nhịn được liền cười thành tiếng.
“Anh cười gì vậy?” Chu Lạc nghi ngờ nhìn cậu, đây chẳng phải là người thật thà ư, sao lại có nụ cười gian xảo như thế?
Đại Đổng vội thu lại nụ cười, một lát sau không nhịn được liền nhếch môi, nụ cười lần này có vẻ ngốc nghếch, cười ha ha nói: “Mọi người đều nói anh giống mẹ, không những giống về ngoại hình, còn giống cả về tính tình. Lạc Lạc, em tiêu đời rồi”.
Chu Lạc sững sờ, “Vì sao?”.
Đại Đổng chỉ cười không nói, bị Lạc Lạc véo cho vài cái mới thành thật khai nhận, “Bố anh tính tình rất nóng nảy, luôn nổi cáu vô cớ, lúc nông nổi thì không từ một lời nào. Mỗi lần khi bố anh nổi cáu, bà đều phải rất điềm đạm, mặc ông nói gì bà cũng không nổi giận. Sau khi hết giận, bố anh có thể nhận ngay ra lỗi của mình, lại hạ giọng đi dỗ dành bà, sau đó bố luôn phải trả giá, vì thế bị mẹ anh nuốt gọn”.
Chu Lạc mặt đỏ lên, bực tức nói: “Tính tình em không nóng nảy, nhưng anh cũng đừng hòng muốn nuốt gọn em!”.
Ánh mắt Đại Đổng lướt trên chiếc nhẫn kim cương vừa được cậu đeo trên tay cô, cười hì hì không nói gì nữa. Chu Lạc cảm nhận được, vội giấu chứng cứ trên tay, ngửa mặt than rằng muốn khóc mà không có nước mắt, chẳng còn mặt mũi nào nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc