Dựa Vào Hơi Ấm Của Em - Chương 05

Tác giả: Cúc Tử

Cứ mặt dày để cho anh cười giễu, tuy nhiên trước khi ra về, Chu Lạc còn lôi chai nước suối trong tủ lạnh ra, rót đầy nước vào hai cốc thủy tinh duy nhất trong phòng, đặt hai cốc nước đó ở trên chiếc tủ đầu giường tương đối gần với Dương Thụ Thành. Quay đầu lại, bắt gặp cái nhìn đầy suy xét của Diệp Minh Lỗi, cô nghiêm mặt nói: “Bà tôi bảo, người say R*ợ*u nếu không có nước uống sẽ rất nguy hiểm.”. Cũng chỉ vì là cô nam quả nữ thật sự không tiện ở chung một phòng, chứ thực ra cô cần phải ở lại để chăm sóc cho bạn.
Lần này Diệp Minh Lỗi lại không cười cô mà gọi một cú điện thoại để dặn dò: “Khách ở phòng 1503 uống say, các anh hãy cử một người nửa đêm tới kiểm tra một chút, xem có cần giúp đỡ gì không”.
Anh ta rốt cuộc là loại khách hàng cao quý thế nào? Dùng ngữ điệu đó để nói chuyện với nhân viên phục vụ, Chu Lạc chợt liên tưởng tới tên của tòa nhà này, trong lòng đã hiểu rõ, “Khách sạn này là sản nghiệp của nhà anh, đúng không?”. Không chỉ có khách sạn, bao gồm cả nhà hàng ở dưới lầu nữa, chắc chắn là cả tòa nhà này rồi. Vậy mà anh ta còn làm bộ làm tịch ngồi nhìn mình giậm chân trong nhà hàng, nhìn mình lục lọi khắp người tìm chứng minh thư nhân dân, nếu thực sự muốn giúp đỡ, đại thiếu gia chỉ cần ra lệnh một tiếng chẳng phải đã xong rồi sao? Nhân cách của con người này quả thật quá tệ!
“Haizz, xem ra phụ nữ mà đầu óc nhanh nhạy quá cũng không phải là việc tốt.” Lời giải của câu đố được đưa ra một cách nhanh chóng, sẽ không có niềm vui của sự quanh co.
Chu Lạc không hề có chút phản ứng gì với lời cảm khái của Diệp Minh Lỗi, cô cũng không phải là những cô gái nhỏ chạy theo anh để chơi trò theo đuổi đùa giỡn. Nhiệm vụ trọng yếu nhất của một cô gái đã cao tuổi là gì? Là lấy chồng! Từ đầu tới chân Diệp Minh Lỗi lại không có bất kỳ điểm nào giống với người tốt để có thể gửi gắm cả đời được, đương nhiên không đáng để cô phải tốn công sức, càng không phải giả ngây giả ngô để có được sự yêu thích của một đại thiếu gia như anh.
Lúc này, Chu Lạc lại nhớ tới Đại Đổng, tướng mạo của Đại Đổng và phong cách của Diệp Minh Lỗi hoàn toàn không giống nhau. Diệp Minh Lỗi là tài năng xuất chúng, có khí thế của một người sống trong nhung lụa, quen với việc ra mệnh lệnh. Đại Đổng lại vô cùng khôi ngô tuấn tú, khí chất sạch sẽ trong sáng. Nếu xét riêng vẻ bề ngoài, thực ra Đại Đổng lại hơn một bậc, nhưng theo bản năng, khi đem hai người so sánh với nhau, Chu Lạc lại cho rằng Diệp Minh Lỗi càng trêu hoa ghẹo nguyệt, Đại Đổng, anh chàng Đại Đổng đáng yêu, chắc sẽ không đùa giỡn tình cảm của người khác.
“Cô gái ở dưới lầu chắc đang đợi anh đấy nhỉ?” Trước khi bước vào trong thang máy, Chu Lạc cố làm ra vẻ quan tâm nhắc nhở anh.
Diệp Minh Lỗi lại cười, học theo cách nói của cô: “Thực ra cô muốn qua cầu rút ván phải không?”.
Người đàn ông này, sao lại không phải là người có tâm hồn linh hoạt nhạy cảm nhỉ. Đấu trí với những người như thế này thật mệt, có thắng cũng chẳng được lợi gì, chi bằng nhanh chóng kết thúc lại tốt hơn.
“Ngài Diệp, hôm nay đều nhờ vào sự giúp đỡ của anh, bây giờ tôi phải về rồi, về muộn quá thì dì Mai sẽ không vui, hôm khác tôi sẽ tới nhà tạ ơn.” Ngữ điệu trong giọng nói của Chu Lạc rất cung kính, cũng cực kỳ thành khẩn. Đối phương nếu như vẫy vẫy bàn tay nói một câu “Chuyện nhỏ ấy mà, không cần khách sáo” thì sẽ vừa đẹp, hoàn thành mỹ danh hiệp sẽ của anh.
“Khi nào?” Nhưng lại có người không chịu làm theo lẽ thường tình.
“Cái gì?” Chu Lạc quá bất ngờ, nhất thời không phản ứng kịp.
“Thì đến nhà tôi ấy, cô chẳng phải vừa nói sẽ đến nhà tạ ơn hay sao?”
Anh không thể không biết đến ý nghĩa khách sáo trong câu nói đó, làm dây dưa thêm thì sẽ trở thành bới lông tìm vết rồi, Chu Lạc liền không nói nữa. Bận rộn suốt cả một ngày, cô không còn hơi sức đâu mà vật lộn với anh, cũng không có gan thô lỗ làm bừa trên địa bàn của người khác, chỉ có thể duy trì sự im lặng.
Không ngờ, đối phương lại cho cô một lối thoát trước, “Đùa vậy thôi, không cần phải cảm ơn đâu, việc dễ như trở bàn tay thôi mà. Tuy nhiên, hoan nghênh cô tới nhà tôi chơi nếu có thời gian, dạo này tôi có thu thập được một số tranh chữ cổ, muốn tìm người hiểu biết tới cùng xem thật giả”.
Hóa ra là như vậy, cô nói rồi mà, bản thân mình lại không phải bậc tuyệt sắc chim sa cá lặn, đâu đáng để đại thiếu gia họ Diệp phải hao tâm tổn trí, hóa ra vẫn là chuyện do cô gây ra vì lắm mồm trong buổi tối hôm đó. Tuy nhiên, sau khi cô tới Bắc Kinh, do bận công việc, cũng ít chơi đồ cổ rồi, thấy việc hai người có cùng sở thích cùng bình phẩm với nhau cũng là một việc hay, liền nhanh chóng hào hứng nhận lời luôn. Theo yêu cầu của Diệp Minh Lỗi, Chu Lạc cũng đưa cho anh một tấm danh thiếp của mình để khi nào rảnh có thể hẹn gặp.
Sau đó, Diệp Minh Lỗi không hề đề nghị đưa cô về, Chu Lạc cảm thấy đó mới là chuyện bình thường, nếu không trong lòng cô lại cảm thấy nghi ngại. Đến lúc này, chút nghi ngờ cuối cùng đối với anh cũng tiêu tan hết. Khi đi ngang qua nhà hàng, Chu Lạc còn cố tình liếc mắt về phía vị trí sát cửa sổ bên trong nhà hàng, phát hiện ra cô gái kia đã không còn ở đó, nghĩ đến chuyện Diệp Minh Lỗi có khả năng đã bị người ta cho “leo cây”, trong lòng thầm cảm thấy vui vui một chút.
Ngày hôm sau, khi đi làm, đưa những tài liệu của hội nghị đã chỉnh lý xong cho phó viện trưởng Vương trước, lại hoàn thành nốt những công việc quan trọng, Chu Lạc định thần một chút, cuối cùng bấm điện thoại gọi cho Dương Thụ Thành.
“A lô?” Giọng Dương Thụ Thành hơi khàn khàn, tuy nhiên vẫn có thể coi là rõ ràng.
“Sao, đỡ hơn chút nào chưa? Hôm qua quả thật rất xin lỗi, bạn cũ lâu như vậy mới gặp nhau, lỗ mãng chuốc cho anh uống nhiều R*ợ*u quá, không ảnh hưởng tới việc đi làm của anh hôm nay đấy chứ?” Chu Lạc lớn tiếng trước để áp chế đối phương nói những câu đó với ngữ điệu bình thường nhất.
“Không, không có, khách sạn còn gần chỗ làm hơn cả chỗ ở của anh ấy chứ. Hôm qua cũng phải cảm ơn em đấy, đúng rồi, tiền ăn và tiền phòng nghỉ anh sẽ trả lại em sau, tối qua anh...” Đối phương im lặng một lát rồi mới trả lời, đồng thời ngữ điệu cũng rất chậm, giống như người vừa nói vừa phải suy nghĩ.
“Đùa gì vậy!” Chu Lạc kêu lên một cách bất mãn, đồng thời ngắt quãng lời nói của đối phương, “Bạn học cũ mới đến Bắc Kinh, em chỉ mời một bữa cơm thân mật với tư cách là chủ nhà thì có đáng gì đâu cơ chứ, tiền phòng nghỉ càng không cần phải nhắc tới, một người bạn của em đã thanh toán giúp rồi”. Xem ra, đáp lại sự ban ơn của Diệp đại thiếu gia, nhân viên thu ngân không thu tiền của anh ta, cô cũng không lập dị khác người tới mức phải trả tiền cho Diệp Minh Lỗi bằng được để tỏ rõ sự thanh cao, đương nhiên cũng không thể nhận tiền của Dương Thụ Thành được.
Đối phương lại yên lặng một chút, “Có phải là ngài Diệp đó không? Hôm qua anh ấy đã đưa anh lên khách sạn à?”
Cặp đồng tử của Chu Lạc di chuyển một vòng, lập tức hiểu rõ đối phương đang nghĩ gì, cũng biết rõ rằng Diệp Minh Lỗi không nhàn rỗi tới mức quay lại thăm anh ta, chắc chắn Dương Thụ Thành biết được thông tin đó qua nhân viên phục vụ, trong tia sáng lóe lên đã có sẵn quyết định, lập tức trả lời: “Đúng vậy, cũng chỉ có thể tìm anh ta thôi”. Nửa câu sau là: Ai bảo con người đó lại có mặt ở đấy cơ chứ. Tuy nhiên, Chu Lạc hiểu rõ rằng chỉ có nửa câu trước là đạt được hiệu quả như dự kiến, hơn nữa cô cũng không nói dối.
Qua tai của Dương Thụ Thành, thời gian để Chu Lạc suy nghĩ đó ngắn đến nỗi có thể bỏ qua không tính, giống như mở miệng nói một cách tự nhiên vậy, đương nhiên sẽ không có những nghi hoặc khác. Mấy lần định mở miệng nói rồi lại nuốt ngược trở lại, cuối cùng anh ta chỉ có thể lúng Pu'ng nói: “Vậy em giúp anh chuyển lời cảm ơn tới anh ấy”.
Chu Lạc nói một cách không hề lưu tâm tới chuyện đó: “Cảm ơn gì chứ, đó là việc cần làm mà”. Uống say trong khách sạn nhà Diệp Minh Lỗi, với tư cách là ông chủ, giúp đỡ một chút cũng là việc cần làm, câu này không sai chứ?
Dương Thụ Thành không còn cách nào để tiếp tục cuộc nói chuyện nữa, vừa hay có đồng nghiệp tìm, anh ta vội vàng cúp máy.
Sau khi cúp máy, Chu Lạc thở phào một hơi thật dài, cả người rệu rã đổ gục lên bàn. Trong thời gian làm việc còn phải mệt óc xử lý chuyện riêng, quả là đã đủ làm khó người ta rồi.
Uống một ngụm nước, Chu Lạc bấy giờ mới có sức lật giở chồng tài liệu nội bộ trên mặt bàn, trong đó có một công văn truyền nhau đọc vừa mới phát trong ngày hôm nay, liên qua tới việc cạnh tranh ứng cử chức trợ lý viện trưởng. Liếc mắt đọc lướt các điều kiện yêu cầu, ngụm nước trong miệng Chu Lạc suýt nữa thì phun ra ngoài.
Trình độ Thạc sĩ trở lên, có kinh nghiệm công tác từ tám năm trở lên, dưới ba mươi tuổi, là kỹ sư bậc cao, giữ chức vụ chủ nhiệm trở lên.
Tìm khắp cả viện, ngoài Chu Lạc cô ra, không thể tìm được người thứ hai phù hợp với các điều kiện đó. Những điều kiện này không phải là quá ghê gớm, nhân tài trong viện đầy rẫy, chỉ đáng tiếc là không có ai vượt cấp cả.
Nhanh chóng kết nối điện thoại nội bộ với viện trưởng, vận may khá tốt, đích thân viện trưởng nhấc máy, chỉ có điều còn đang nói chuyện, rõ ràng là đang bận một cuộc điện thoại khác.
Cuối cùng cũng đợi được đối phương nói lời tạm biệt, sau một tiếng “A lô”, Chu Lạc vội vàng nói luôn: “Viện trưởng Đồ, đích thân chú đã ký công văn ư? Chú muốn hại ૮ɦếƭ cháu đấy à!”. Cứ cho rằng việc cạnh tranh ứng cử chỉ là hình thức, cũng không nên dùng cách thức lừa bịp mọi người như thế chứ! Nếu đã vậy, trực tiếp bổ nhiệm chẳng phải tốt hơn hay sao? Dù sao là một doanh nghiệp nhà nước độc quyền, bản thân cũng không có quyền dân chủ gì đáng nói cả, cũng giống như việc cô bị túm đi khắp nơi làm việc mà chẳng có chút nhân quyền gì. Công văn này nếu chế thành áp phích quảng cáo dán lên bảng thông báo ở đại sảnh, không bị người ta nói rằng “Đã muốn làm XX, còn muốn lập đền thờ” mới là lạ. Chu Lạc đi lên từ tầng lớp cơ bản, hiểu rõ nỗi niềm ấm ức sâu sắc và miệng lưỡi độc địa của những phần tử tri thức bất mãn. Có một câu nói như thế này: “Có thể quản lý tốt một vạn binh sĩ, nhưng chưa chắc có thể quản lý tốt một trăm người có văn hóa”. Cả viện có tới vài nghìn phần tử trí thức, sao có thể dễ dàng khiêu khích được.
Viện trưởng Đồ là người rất thân thiện, ngoài những lúc cần nghiêm túc ra, Chu Lạc và những người khác thường nói chuyện với ông một cách rất tùy tiện, quả nhiên nghe thấy ông kêu lên: “Cái con bé này, ăn nói cái kiểu gì thế hả, chẳng phải cháu luôn than vãn rằng các chú bóc lột cháu hay sao, nói rằng không ở vị trí đó không mưu cầu việc đó. Cho cháu cơ hội để phát triển, cháu lại còn ý kiến, sao, không tự tin hả? Cũng phải, cạnh tranh vào vị trí mà, cháu cũng chưa chắc đã thắng đâu đấy”.
Xem ra hình như chỉ có một mình viện trưởng đang ở trong phòng, Chu Lạc liền cảm thấy yên tâm, cũng thật thà nói không hề khách sáo: “Viện trưởng đại nhân ơi, coi như chú không hiểu được tình hình cụ thể của nhân viên dưới trướng mình thì cũng phải biết hoàn thành văn bằng Thạc sĩ bây giờ cần bao nhiêu năm học chứ, ngoài cái đứa học vượt cấp như cháu ra, còn có ai phù hợp với tiêu chuẩn nữa đây?”. Nếu theo đúng những tiêu chuẩn đã ghi trong công văn, người dám ghi danh chỉ có một mình cô, còn cần lòng tin quỷ quái gì nữa chứ!
“Sao lại thế được”, viện trưởng Đồ lẩm bẩm một tiếng, tiếp đó vang lên âm thanh giở giấy tờ sột soạt, sau đó là sự im lặng, rồi lại bùng nổ, “Cái cô Tiểu Trương này, sao lại không biết làm việc thế cơ chứ, cháu đợi một chút!”.
Tiểu Trương mà viện trưởng Đồ vừa nhắc tới là trưởng phòng nhân sự mới được bổ nhiệm. Chu Lạc biết người này, nói thế nào nhỉ, là một người rất hiểu ý cấp trên, Chu Lạc cảm thấy cô ấy chắc không chú tâm đối đầu với mình, cô cũng mong rằng đúng như vậy. Cô phải bận rộn làm dự án, lại còn phải phục vụ lãnh đạo, nếu thêm những mối quan hệ nhân sự phức tạp, sẽ không thể nào gánh vác được nhiệm vụ nặng nề đó.
Những lúc như thế này, phương pháp đơn giản nhất chính là rút bớt củi dưới đáy nồi, cầm chắc người đứng đầu, những người như Tiểu Trương chắc không dám qua mặt. Đương nhiên, chuyện lần này cũng không loại trừ khả năng đối phương có ý đồ thăm dò, thăm dò xem vị trí của cô trong lòng lãnh đạo rốt cuộc quan trọng đến mức nào.
Rất nhanh, đến buổi chiều, công văn mới lại được phát trên bàn của tất cả những người phụ trách của các bộ phận, công văn cũ nhất loạt được thu hồi lại. Chu Lạc liếc mắt đọc qua, quả nhiên điều kiện đã nới lỏng hơn nhiều, độ tuổi quy định được sửa thành dưới ba mươi nhăm tuổi, kinh nghiệm công tác cũng hạ thấp xuống chỉ còn năm năm trở lên, trong đầu cô nhanh chóng quét qua một lượt, đã nắm rõ ràng ai sẽ ghi danh tham gia cạnh tranh ứng cử lần này.
Có lẽ các vị viện trưởng cũng đủ buồn phiền rồi, vốn muốn cất nhắc cô làm lao động khổ sai, bị ép buộc tới mức bất đắc dĩ phải đưa ra một hư danh trợ lý, còn nói rõ ràng không thoát ly sản xuất, cũng có nghĩa là cô vẫn phải tiếp tục làm dự án. Nhưng bởi vì cấp bậc được nâng cao lên rất nhiều, chắc là do không cam tâm bỗng dưng làm lợi cho cô, hoặc do sợ thâm hụt nhân lực, mới tiến hành một cuộc cạnh tranh vào vị trí từ trước tới nay chưa từng có một cách bắt kịp thời đại như vậy. Không ngờ ý của lãnh đạo quá rõ ràng, bị Tiểu Trương tự cho là thông minh lại mắc lỗi quá thông minh, để lại một kết cục xám xì xám xịt.
Công văn cầm chưa kịp nóng tay, chuông điện thoại lại vang lên, vốn cứ nghĩ rằng là vị viện trưởng xấu hổ quá đâm ra tức giận, không ngờ lại là trưởng phòng nhân sự Tiểu Trương.
Người phụ nữ này, thực ra vô cùng lanh lợi, vốn không đáng phạm phải lỗi lầm sơ đẳng ấy, quả nhiên, Tiểu Trương vừa lên tiếng đã trách mắng bản thân mình già nua hoa mắt, nói rằng trợ lý của cô ấy khi đánh máy đã bỏ soát mất số năm đằng sau số ba mươi, khi cô ấy kiểm tra lại cũng không phát hiện ra, tiếp đó còn nói thêm mấy câu để hiểu rõ lòng nhau.
Sự việc đã tới bước này, chân tướng ra sao không còn quan trọng nữa rồi, điều quan trọng chỉ có thái độ, thái độ đã thông suốt, quỷ thần đều có thể làm việc chung. Chỉ có điều, trong lòng Chu Lạc đã có sự chuẩn bị - lương công việc của cô có khả năng sẽ tăng lên rất nhiều.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc