Đứa Trẻ Giấy - Chương 33

Tác giả: rain8x

Hồn về Thiên quốc
Cây ngâu đã biến mất, để lại một dấu tròn trên nền đất bùn.
Ngoài ra, trên nền đất bằng phẳng xung quang không hề có dấu vết gì khác thường, càng chẳng có bất kì dấu chân nào. Để hô biến một chậu cây ngâu nặng hơn trăm cân được đặt trong một nhà gỗ kiểu này, gần như chỉ có mỗi cách dùng dây thừng buộc cây rồi nhắc nó lên không trung. Song thần tích diễn ra nhanh đến mức, khi tôi cho rằng nó còn chưa bắt đầu, thì nó đã kết thúc, một khoảng thời gian ngắn ngủi chẳng đủ để thực hiện một động tác nhỏ. hơn nữa, dưới mọi cặp mắt chăm chú dõi theo của đám đông và giữa bầu trời trong xanh phía trên ngôi nhà gỗ, thì chúng lấy đâu ra cơ hội để giở trò.
Bất chợt, tôi nảy ra một ý tưởng trong đầu.
Đúng thế, không sai, giờ chỉ còn lại khả năng này.
“Thần tích đã được thực hiện, mọi người có thể lại gần để nhìn cho rõ!” - Lưu Giang Châu nói.
Ông ta vừa dứt lời thì tôi đã như một mũi tên, lao thẳng về phía trước. Ngay khi vào trong ngôi nhà gỗ, tôi đã ngẩng đầu nhìn mái nhà.
Để có thể hô biến một chậu cây vừa to vừa nặng như vậy ngay trước mắt chúng tôi trong tích tắc, thì chỉ còn một cách, phần mái của ngôi nhà gỗ này có vấn đề. Nếu phần mái ngôi nhà này có thêm lớp mái kép đủ để giấu một người, thì trong vòng một giây cửa được đóng lại, anh ta có thể dùng dây thừng hoặc công cụ nào đó, Ⱡồ₦g buộc vào chậu cây rồi kéo lên trên. Có thể lúc Chu Tiêm Tiêm mở cửa, anh ta chưa kịp kéo chậu cây lên phần mái kép, song do chiều cao hạn chế của cửa ra vào chính của ngôi nhà, những người đứng ngoài có tầm nhìn hạn chế như chúng tôi, chỉ có thể thấy chậu cây biến mất, mà không biết rằng nó đang lơ lửng trên không.
Nếu như dự đoán của tôi là đúng, thì giờ anh ta đã kéo chậu cây đó lên phần mái kép, song nhất định chưa thể mang nó ra ngoài ngôi nhà. Lúc đứng bên ngoài, tôi đã ước lượng độ cao của ngôi nhà, bây giờ chỉ cần so sánh độ cao này với chiều cao của trần nhà bên trong, thì câu trả lời có hay không có phần mái kép sẽ rõ ngay thôi.
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, tôi lại đờ ra.
Không rõ tôi đã ngẩn người ra như vậy trong bao lâu, đợi đến khi định thần lại, tôi đã bị các tín đồ khác xô ra khỏi ngôi nhà gỗ.
Không có lớp mái kép.
Chiều cao trần bên trong xấp xỉ bằng chiều cao mái nhà bên ngoài. Mái nhà chỉ là những tấm gỗ mỏng không khít chặt nhau, nên ánh nắng mặt trời vẫn có thể xuyên qua các khe hở hẹp. Lúc ngẩng đầu lên quan sát, tôi thấy hầu hết giữa các tấm gỗ đều có một khe hở hoặc nhỏ hoặc to, nơi ánh nắng có thể thoải mái len vào, đã phá hủy hoàn toàn chút kì vọng nhỏ nhoi còn sót lại của tôi.
Quả đúng là thần tích.
Ngay trong khoảnh khắc này, từ góc khuất nào đó trong con người tôi, một cảm giác bất lực lại len lén ùa về. Có lẽ khi những điều ta không thể lý giải và khó có thể chấp nhận xảy ra, mỗi người đều sẽ cảm thấy thứ niềm tin, mà ta từng ôm giữ trước đó lố bịch biết bao.
Thật không thể không chấp nhận kết quả này, phải chăng thế giờ này thực sự chỉ là thứ gì đó tạm bợ, ngay như tôi khi đứng trước Chu Tiêm Tiêm cũng không thực tồn tại sao?
Đúng là hồi nhỏ tôi đã từng hoài nghi, rằng tất cả mọi thứ trên thế gian này đều là trò ảo thuật được thực hiện bởi một con quỷ đang ẩn mình trong bóng tối, và tất cả trên thực tế đều chỉ là giả tạm. Song tôi không bao giờ nghĩ rằng, chính mình cũng có thể là thứ không có thực đó.
Nền đất bùn bị giẫm nát trong ngôi nhà gỗ đã vữa ra nhão nhoét. Từ cảm giác hoài nghi ban đầu, giờ mỗi người bước ra từ ngôi nhà gỗ đều hướng về phía Thánh nữ với cặp mắt kiên định, rồi từ kiên định chuyển sang thành mộ đạo, từ mộ đạo chuyển sang thành cuồng tín.
Lưu Giang Châu chọn rất đúng thời điểm để lên tiếng: “Thần tích xảy ra ngay trước mắt chúng ta, mọi thứ vật chất đều chỉ là hư ảo, bằng cách chọn đi theo Thánh nữ, linh hồn quý giá của ta mới có thể quay trở về Thiên quốc!”
Và vào đúng lúc đó, cuối cùng tôi cũng đã “bừng tỉnh”.
Một người mà ngay đến sự tồn tại của bản thân mình, anh ta còn nghi ngờ, thì anh ta sẽ còn lại gì chứ? Không lẽ ngoài cách chọn nương tựa vào hội Thánh Nữ giáo, mọi cái khác đều vô nghĩa hết sao?
Một cuộc sống mà ngay đến bản thân mình ta còn chối bỏ, nhưng lại chọn cách nương tựa vào người khác, ngẫm ra quả vô cùng đáng sợ.
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, tôi vừa được chứng kiến một hiện tượng siêu nhiên. Song đây cũng đâu phải lần đầu tôi được chứng kiến những sự việc kiểu này. Cái được gọi là siêu nhiên, chẳng qua chỉ vì trình độ nhận thức cuả nhân loại hiện giờ chưa đủ khả năng đưa ra lời giải thích thấu đáo, rõ ràng, nhưng khi hiểu biết của con người đạt đến mức độ nhất định nào đó, thì mọi hiện tượng siêu nhiên sẽ lần lượt được làm sáng tỏ. Thực tế là cây ngâu đã biến mất, song căn nguyên dẫn đến sự biến mất đó, không hẳn hấp dẫn như điều Lưu Giang Châu nói.
Sau khi nghĩ vậy, suy nghĩ của tôi lập tức vượt ra khỏi nút thắt.
Rõ ràng Lã Vãn Cường biến mất là do Chu Tiêm Tiêm đã vận dụng năng lực của mình, thế nên con bé chỉ đứng trước nhà vệ sinh một lát rồi đi ngay, khoảng thời gian con bé cần để thi triển dạng năng lực này ngắn đến mức chỉ là vài giây.
Ngược về trước, sự biến mất của đứa trẻ trong bụng Hoàng Chức cũng đã được giải đáp, còn người làm điều đó chỉ có mình Chu Tiêm Tiêm. Rất có khả năng đó là một dạng hành vi tự phát, khi đứa em nằm trong bụng mẹ sắp sửa ra đời, đại đa số trẻ đều cảm thấy lo lắng, e sợ, bởi điều đó có nghĩa là trẻ sẽ không còn là đối tượng được mẹ yêu thương duy nhất nữa.
Ở đứa bé có tính cách cô độc quái gở như Chu Tiêm Tiêm, cảm giác này nhất định sẽ mãnh liệt, sâu sắc hơn nhiều. Thế nên, con bé mới sử dụng năng lực của mình làm biến mất đứa em trai còn chưa được ra đời khỏi bụng mẹ, do đó Hoàng Chức chỉ sinh ra mỗi đứa trẻ giấy.
Một loạt vụ mất tích xảy ra trong gia đình Hoàng Chức cũng có mối liên quan mật thiết với Chu Tiêm Tiêm. Khả năng khác thường mà đứa bé này có, tựa như bao thuốc súng, nếu ai đó khiến con bé khó chịu, nó sẽ làm người đó hoàn toàn biến mất.
Rốt cuộc, khả năng làm người khác biến mất này là thế nào thì vẫn còn là một câu hỏi. Tôi có một người em gái kết nghĩa, cô ấy cùng mọi người trong gia tộc mình đều có một khả năng thiên bẩm kì lạ là: lấy được những đồ vật từ khoảng cách xa, có thể xa đến hàng nghìn hàng vạn dặm. Chỉ cần là thứ đồ vật mà họ biết, thì dù có ở trên mặt trăng họ cũng có thể mang về chỉ trong chớp mắt. Chính vì khả năng này tồn tại, nên một số nhà vật lý đã đưa ra những dự đoán mới về tính chất của không gian. Họ cho rằng, không gian không tồn tại độc lập, mà chỉ là một tính chất vốn có của vật chất, ta chỉ cần thay đổi dạng tính chất của sự vật thì vị trí không gian cũng sẽ thay đổi theo.
Song khả năng di chuyển đồ vật ở khoảng cách rất xa cũng có rất nhiều hạn chế, ví dụ như những sinh vật có sóng tinh thần cao như con người thì gần như không thể bị người khác di chuyển; trọng lượng vật thể cần di chuyển càng lớn độ khó càng tăng, di chuyển những vật có trọng lượng lên đến hơn trăm cân là rất khó nếu chỉ dựa vào sức của một người. Ngoài ra, thường thì họ chỉ có thể chuyển di các đồ vật từ xa về gần, nhưng lại rất khó di chuyển đồ vật ở gần ra xa.
Song khả năng của Chu Tiêm Tiêm vừa thể hiện không hề bị chi phối bởi những giới hạn này, trừ khi khả năng của con bé cao gấp trăm lần khả năng của Khấu Vân, cô em kết nghĩa của tôi. Dù vậy, tôi vẫn luôn tin khả năng con người đôi khi là vô cùng tận.
Lại nói, khả năng di chuyển đồ vật bằng mắt chỉ có thể di chuyển đồ vật từ nơi này sang nơi khác, nhưng không người nào bị Chu Tiêm Tiêm làm “biến mất” lại có thể xuất hiện trở lại mà vẫn còn sống. Con bé đã di chuyển họ ra ngoài không gian vũ trụ sao? Còn sự xuất hiện của xác đứa trẻ bên Hàn Quốc thì giải thích thế nào?
Vị Thánh nữ càng lúc càng bị nhiều người vây chặt hơn, con bé mím môi khiến đôi môi vốn đã mỏng giờ chỉ còn là một đường kẻ. Tôi quan sát thấy con bé vô thức đưa tay túm vạt áo của Tiết Dĩnh, được Tiết Dĩnh kịp thời nắm lấy. Như thể nạp thêm sự tự tin từ Tiết Dĩnh, con bé lại quay trở về với vẻ thờ ơ, lạnh lùng ban đầu.
Tôi càng thêm tin những lời Lưu Giang Châu đã nói là vô nghĩa. Nếu Thánh nữ đúng là người phát ngôn của vị thần, thì sao lại e dè, sợ sệt, sao lại phải cần đến sự động viên của Tiết Dĩnh? Đừng nói do Thánh Nữ còn nhỏ tuổi, bởi trong truyền thuyết, ngay lúc mới lọt lòng, Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đã một tay chỉ trời, một tay chỉ đất, nói “Thiên thượng địa hạ, duy ngã độc tôn[1]”.
[1] Trên trời dưới đất ta là bậc tôn quý hơn cả.
Cũng chẳng biết là đã làm cách nào mà Tiết Dĩnh khiến Chu Tiêm Tiêm tin tưởng cô ta đến vậy. Tôi luôn cảm thấy việc này nhất định có liên quan đến sự kiện đứa trẻ giấy. Có lẽ lúc đó Tiết Dĩnh phát hiện ra điều gì nên cố tình tiếp cận Chu Tiêm Tiêm. Về phần con bé, do cảm thấy mình bị bỏ rơi trong thời gian mẹ mang thai em, nó đã dần chuyển mọi tình cảm dành cho mẹ sang phía Tiết Dĩnh.
“Thế nào, giờ cậu hoàn toàn tin phục chưa?” – Không biết Viên Cát đến đứng cạnh tôi từ khi nào.
Tôi vội gật đầu: “Quả là kì tích, ồ không, nên nói là thần tích mới phải. Giờ tôi đang rất háo hức được gia nhập giáo phái.”
Viên Cát hà hà cười bảo: “Chớ nóng vội thế, Thánh nữ sẽ đích thân chủ trì nghi lễ nhập giáo sớm thôi, khi đó ta sẽ đều là con dân của thần cả”.
“Tôi thấy Tiết thượng sư và Thánh nữ gần gũi, như thể là mẹ con ấy nhỉ!” – Tôi thử dò hỏi.
Viên Cát lập tức lắc đầu, vẻ hơi phẫn nộ đáp: “Chớ có nói bừa, Thánh nữ là Thánh nữ, cô ấy là người phát ngôn của thần, không có ai là cha mẹ sất”.
“Không có ai là cha mẹ, thế sao được?”
Viên Cát nghiêm mặt bảo tôi: “Với thần thì không gì là không thể”.
Tôi chợt thầm giật mình, lờ mờ đoán ra lý do vì sao Hoàng Chức lại bị sát hại.
Không đợi tôi suy nghĩ thêm, Viên Cát đã đập đập vào vai; ngẩng đầu lên nhìn, tôi thấy Tiết Dĩnh đứng lẫn trong đám đông đang gật đầu về phía chúng tôi.
“Ta đến nói chuyện với Tiết thượng sư đi!” – Viên Cát bảo.
“Vâng… hay là anh đến đấy trước, tôi có chút việc tế nhị, muốn tìm nhà vệ sinh giải quyết trước đã”.
“Vậy cũng được, cậu phải quay lại chỗ cũ mới có nhà vệ sinh”.
Tôi rút khỏi đám đông, nhưng không quay về theo đường cũ. Cách đó không xa lắm là một sườn dốc có thể leo lên, trên đó là một bãi ngô. Tôi đến bên sườn dốc, nhân lúc hầu hết mọi người đang vây quanh Thánh nữ, tôi vội vàng leo lên, lẩn ngay vào trong bãi ngô.
Cây ngô mọc cao quá đỉnh đầu, tôi đưa tay rẽ gạt những phiến lá ngô to bản, len lách giữa những thân cây ngô, tiếp tục đi sâu vào trong.
Đương nhiên không phải tôi đang tìm chỗ trút bầu “tâm sự” mà là muốn ra khỏi vùng phủ ảnh hưởng của thiết bị phá sóng, nhằm liên lạc với phía cảnh sát bên ngoài.
Nếu không xảy ra tình huống gì đặc biệt, kế hoạch hành động lần này của phía cảnh sát tất sẽ diễn ra. Tôi tin họ đã biết Thánh nữ, Tiết Dĩnh cùng Lưu Giang Châu đều có mặt ở đây. Nếu chỉ cất một mẻ lưới mà có thể hốt trọn cả bọn, thì dù tín đồ nhiều thế nào đi nữa, sớm muộn gì cũng sẽ tan thôi.
Nhưng tôi cần phải báo cho họ ngay vì tình huống đặc biệt đã xảy ra.
Không thể so sánh sự chấn động khi nghe nói thần tích xảy ra, với việc được tận mắt chứng kiến nó xảy ra. Cú rung chuyển này có thể khiến một vài kế hoạch bị thay đổi hoàn toàn, vấn đề vốn dĩ không được xem là quan trọng, hay có thể bỏ qua ban đầu, giờ lại trở thành mối nguy lớn.
Trước khi xác định rõ tính chất năng lực đặc biệt của Chu Tiêm Tiêm cũng như các điều kiện phát huy, điều kiện hạn chế, và biện pháp khắc chế năng lực ấy, thì mạo hiểm hành động là việc vô cùng nguy hiểm.
Ta hãy thử tưởng tượng, nếu toàn bộ đơn vị cảnh sát vũ trang ập vào và từng người trong số họ bị Chu Tiêm Tiêm làm cho biến mất thì sẽ thế nào? Nói vậy có thể hơi quá song không một ai trong số những người đã bị Chu Tiêm Tiêm làm cho biến mất có thể sống sót quay về, chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ khiến ta phải có sự trù liệu cho trường hợp tệ hại nhất.
Huống chi, đi cùng đội cảnh sát hôm nay còn có cả Hà Tịch. Sao tôi lại có thể để Hà Tịch tham gia vào một kế hoạch hành động nguy hiểm như vậy!
Thế nên, kế hoạch hành động hôm nay đành phải hủy bỏ.
Đợi lát nữa, khi nghi thức nhập giáo được cử hành xong và tôi trở thành tín đồ Thánh Nữ giáo, thì dù phải cắm rễ mai phục ở đây, nhất định tôi phải tìm hiểu được nhiều chuyện hơn. Càng hiểu và nắm chắc tình hình của đối phương bao nhiêu, thì mối nguy về phía quân ta sẽ càng giảm đi bấy nhiêu.
Chắc thế này ổn rồi, công suất của thiết bị phá sóng di động đặt ở nhà dưỡng lão chẳng thể nào quá lớn. Tôi móc điện thoại di động ra, thấy quả đúng là có vạch tín hiệu. Song tôi còn chưa kịp gọi đi, vạch tín hiệu đó đã biến mất. Tôi chửi thầm một câu, lại phải đi vào sâu bên trong thử xem nữa rồi.
“Cứ đi tiếp vào trong chắc chắn sẽ gọi được điện thoại!” – Giọng nói như đến từ một bóng ma vang lên phía sau tôi.
Tôi bất ngờ khựng lại, từ từ quay về phía sau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc