Dư Vị Trà Chiều - Chương 11

Tác giả: Minh Hiểu Khê

Nguyệt Sa Anh đầu đội vòng hoa, gấu váy xanh lục nhạt khẽ bay trong gió, nụ cười bên khóe môi trong sáng và dịu dàng, như nữ thần mùa xuân trong khu rừng sâu thẳm.
Những ngón tay ngọc ngà của cô khẽ khàng lướn qua đôi môi của Hạ Dạ Huân, dịu dàng như mộng, mang theo tình cảm tràn đầy; cô khẽ dựa vào lòng anh, sóng mắt ngập dâng tình cảm, khẽ nhướn chân lên, e thẹn chờ đợi nụ hôn tràn đầy tình yêu của anh…
Tất cả những ánh đèn, máy quay phim đều hướng về phía anh và cô…
Chờ đợi…
Cánh phóng viên nín thở…
Chờ đợi…
Nụ hôn dâng hiến đầu tiên trước ống kính của Hạ Dạ Huân!
“Cắt…”
Đạo diễn MV Mục Thân khoát tay, gầm lên với Hạ Dạ Huân:
“Cảnh này là cảnh hôn! Đứng đực ra đó làm gì? Ôm lấy cô ấy! Hôn cô ấy!”
Quỷ thật, rõ ràng tâm trạng Hạ Dạ Huân mấy hôm nay xem ra rất tốt, mới đặc biệt sắp xếp cảnh hôn này, cứ tưởng nhân lúc cậu ta thấy vui vẻ có lẽ sẽ đồng ý, không ngờ vẫn chỉ một kết quả.
Hạ Dạ Huân gỡ thoát ra khỏi đôi tay đang ôm lấy anh của Nguyệt Sa Anh:
“Trong kịch bản gốc không có cảnh hôn nhau.”
Nếu mà có thì anh đã không đến. Chưa từng quay những MV có cảnh thân mật hoặc hở hang là nguyên tắc nhất quán của anh.
Mục Thân bất lực:
“Hạ Dạ Huân, cậu có thể thay đổi một chút được không? Nếu trong MV này có thêm cảnh cậu và Nguyệt Sa Anh hôn nhau, nhất định là sẽ bán đắt như tôm tươi!”
Hạ Dạ Huân trả lời:
“Trước kia không có cũng bán rất tốt!”
Một câu thôi đã khiến Mục Thân ú ớ.
Quả vậy, tất cả những album của cậu ta đều sạch sẽ trong sáng, nhưng số lượng tiêu thụ lẫn mức độ được hâm mộ đều rất “hot”. Mục Thân thấy rằng Hạ Dạ Huân nổi tiếng chóng mặt và duy trì được lâu như vậy trong ngành giải trí đúng là một kỳ tích, có điều, cũng chỉ có mình cậu ta là kỳ tích thôi.
“Xin ông hãy sửa lại kịch bản quay MV.” Dù gì, Mục Thân cũng là một đạo diễn mà anh tương đối kính trọng, hiếm khi đề nghị quay những MV “phù hợp với nhu cầu của thị trường”.
Mục Thân thở dài.
Thái độ khiêm nhường từ chối của Hạ Dạ Huân thế này đã là hiếm có rồi. Thôi bỏ đi, có kiên trì nữa cũng vô dụng thôi. Ông khoát khoát tay, gọi phó đạo diễn đến để bàn bạc sửa lại kịch bản.
Trong một góc yên tĩnh.
Nguyệt Sa Anh cắn chặt môi bước lại gần Hạ Dạ Huân:
“Tại sao anh lại làm thế?”
Hạ Dạ Huân ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi, không nói gì.
“Anh biết rõ lần này là cơ hội rất quan trọng với em mà.” Hôn Hạ Dạ Huân trước ống kính, một scandal tốt biết bao, cô sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của toàn thế giới. Nếu có thể nắm bắt được thì sẽ lên như diều gặp gió, nổi tiếng càng thêm nổi tiếng.
“Không liên quan đến tôi.” Giọng anh lạnh băng.
Nguyệt Sa Anh giậm chân:
“Anh biết rõ tâm ý của người ta, sao lại không liên quan đến anh được?” Một mỹ nữ thuần khiết tươi trẻ như cô đây, có bao nhiêu người phải thèm thuồng mơ ước, anh nhất định cũng có hứng thú với cô, chỉ là ngại ngùng không nói ra mà thôi. Về điểm này thì cô rất tự tin.
Hạ Dạ Huân đứng dậy.
Cô ta cứ quấn lấy không chịu đi, thế thì anh bỏ đi vậy. Thời gian nghỉ ngơi quý báu, không muốn bị cô ta làm lãng phí chút nào.
Nguyệt Sa Anh túm lấy anh, nũng nịu:
“Huân…”
“Tách tách!”
Ánh flash lóe sáng.
Một cô gái tóc đỏ nhảy ra, cười hi hi rất gian tà:
“Tuyệt quá! Thiên vương Hạ Dạ Huân và tân nữ vương Nguyệt Sa Anh có tình ý này!”
Nhìn thấy cô, niềm vui sướng dần dần dâng lên trong đáy mắt Huân.
Nguyệt Sa Anh đờ ra trước.
Sau đó cô ta ưỡn иgự¢, cười rất thoải mái:
“Thế thì sao nào? Phản ứng của cô cũng nhanh thật, bao nhiêu phóng viên thế kia cũng chỉ có mình cô chụp được.” Ha, scandal giữa cô và Hạ Dạ Huân lại có thể dậy sóng rồi! Cô gái tóc đỏ này xuất hiện kịp thời quá!
Tiểu Tuyền thu máy ảnh lại:
“Phải thế thôi, hai người chọn địa điểm khuất mắt quá, ngoài tầm quan sát của cánh phóng viên, chỉ có Tiểu Tuyền thiên tài phóng viên của tuần san Quất Tử mới nhanh nhạy nắm bắt được những khoảnh khắc tuyệt vời thế này!”
“Cô chính là Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ Tiểu Tuyền đó sao?” Đã nghe đến cái tên này từ lâu rồi, nghe nói rất có bản lĩnh, trên trời dưới đất chẳng có tin tức nào mà cô ta không moi ra được, thì ra là một cô bé còn măng sữa thế này.
“Đúng thế!” Tiểu Tuyền cười rất đắc ý, hì hì, xem ra danh tiếng của mình cũng to gớm nhỉ, cày ruộng một phần thu hoạch một phần mà.
Huân mỉm cười:
“Sao giờ em mới đến đây?”
“Hi hi!” Tiểu Tuyền cười với anh. “Em có chút chuyện nên trễ mất. Sao nào, ở đây có xảy ra chuyện gì đáng tiền không?” Cái gọi là “đáng tiền”, tất nhiên là chỉ giá trị của tin tức rồi.
“Không có.”
Huân đưa cho cô một tờ khăn giấy, trán cô đã lấm tấm mồ hôi.
Nguyệt Sa Anh nghi ngờ quan sát hai người:
“Hai người quen nhau?”
Hạ Dạ Huân lạnh lẽo cao ngạo như tủ lạnh mà lại có thể vui vẻ tán chuyện với một phóng viên giải trí? Nhất định có gì đó rồi.
Tiểu Tuyền lườm cô ta một cái:
“Làm gì có chuyện phóng viên không quen ngôi sao?”
“Không phải đơn giản như thế.”
Vẻ mặt hai người không chỉ là quen biết đơn thuần, Nguyệt Sa Anh quan sát Tiểu Tuyền từ trên xuống dưới, ngoại trừ mái tóc đỏ nổi bật cực kỳ ra, cô ta chẳng có điểm gì nổi bật nữa.
Tiểu Tuyền rất ghét ánh mắt khinh khỉnh của cô ta, khoát tay bảo: “Này, cô tránh ra một chút có được không? Tôi có chuyện muốn nói với Hạ Dạ Huân”.
Nguyệt Sa Anh tức đến nỗi mũi muốn lệch đi:
“Cô bảo tôi đi? Cô là cái thá gì chứ?”
Huân nghe câu này thấy trong lòng rất khó chịu, ánh mắt lạnh lẽo như dao:
“Cô ấy là bạn tôi.”
“Bạn?” Nguyệt Sa Anh kêu the thé: “Tôi thấy là tình nhân ngầm thì có! Hạ Dạ Huân, tiêu chuẩn thẩm mỹ của anh thực sự là quá quái lạ!”.
Tiếng kêu của cô ta thu hút mọi sự chú ý của cánh phóng viên.
Tiểu Tuyền nheo mắt:
“Rốt cuộc cô có đi hay không? Nếu nói bậy nữa thì đừng tránh tôi nhẫn tâm tàn ác đấy nhé!”
“Rồi sao? Cô làm gì được tôi?”
Nguyệt Sa Anh trừng mắt.
Tiểu Tuyền cười hề hề, nói với vẻ ranh mãnh:
“Cô quên mất những tấm ảnh khi nãy rồi à? Muốn có scandal ѕєχ hả, cẩn thận tôi bôi xấu cô bây giờ!”
Nguyệt Sa Anh trợn tròn mắt.
“Hề hề, tân nữ vương muốn nổi danh, cố ý dụ dỗ thiên vương Hạ Dạ Huân đã bị từ chối thê thảm… Thế nào, có đủ chưa nhỉ?”
Ma nữ… cô ta tin rằng Tiểu Tuyền dám làm điều đó…
“Nhân lúc tâm trạng tôi còn đang vui vẻ, thì cô chạy càng xa càng tốt đi.” Tiểu Tuyền cười thỏa mãn. “Nhớ đó, cô không nói bậy thì tôi sẽ làm điều đó thay cô.”
Nguyệt Sa Anh chạy tóe khói.
Tiểu Tuyền ngồi xuống bên cạnh chiếc ghế nghỉ của Huân, mệt mỏi duỗi thẳng chân tay ra:
“Ai da, chạy suốt một ngày, mệt muốn ૮ɦếƭ đi được.”
Huân mở một bình nước suối mát lạnh đưa cho cô.
Cô uống ừng ực từng ngụm lớn, thở phào một cái rồi ngoẹo đầu, liếc nhìn anh cười.
“Huân, anh có thấy em quá đáng không?”
“Này Hi*p Nguyệt Sa Anh?” Huân đưa khăn tay ra, cô rất dễ đổ mồ hôi.
“Ừ.”
“Cô ta vốn rất phiền phức, chỉ có em mới đủ khả năng đuổi đi. Vả lại…” Ánh mắt anh sáng rỡ. “Em hoàn toàn không nhẫn tâm như em tự tuyên bố.”
Tiểu Tuyền lúng túng nuốt ực một ngụm nước miếng:
“Hi hi, phải vậy không?” Cô lại không dám bảo đảm. Nhìn thấy tay Nguyệt Sa Anh túm lấy cánh tay Huân, cô bỗng nổi lên ý nghĩ muốn đánh nhau.
Huân bỗng hỏi:
“Em đang bận gì thế?”
Tiểu Tuyền ngẩn ra một lúc, đảo đảo mắt:
“Hì hì…” Thôi thì đừng nói anh biết là ổn. “Hì hì…”
Huân mỉm cười:
“Không tiện nói thì thôi vậy, anh chỉ muốn biết xem có thể giúp được gì không thôi.”
Tiểu Tuyền cảm động muốn chảy nước mắt, không kìm được nắm lấy tay anh:
“Huân, anh tốt với em quá.”
Huân cũng siết chặt tay cô, ấp tay cô vào lòng bàn tay mình.
“Anh có làm gì đâu.”
Tiểu Tuyền cật lực lắc đầu:
“Anh quan tâm em, lo lắng cho em, khiến em thấy rất hạnh phúc!”
Huân nhìn cô chăm chú:
“Trước kia chưa ai quan tâm em à?”
“Khác nhau chứ!” Tiểu Tuyền cười rất đáng yêu. “Được người mình yêu quan tâm, sẽ cảm thấy đặc biệt hạnh phúc mà.”
Lời nói của cô dội thẳng vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh.
Cảm giác ấm áp bao bọc lấy anh, anh không kìm nén được mà kéo tay Tiểu Tuyền, khẽ hôn lên mu bàn tay cô.
Nụ hôn dịu nhẹ, từ bàn tay ngọt ngào dâng đến trái tim cô.
Hồi lâu sau Tiểu Tuyền mới sực tỉnh, vội vã giằng tay ra, cuống quýt nói:
“Anh điên rồi, ở đây nhiều phóng viên lắm đó!”
Huân cười vẻ tự nhiên:
“Anh thích em thì có phải chuyện gì đáng xấu hổ đâu.” Yêu cô, cho dù cả thế giới này biết thì anh vẫn yêu cô.
Tiểu Tuyền dở cười dở mếu:
“Anh là ngôi sao, là người của công chúng, nếu mọi người mà biết anh có bạn gái thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng đó.”
“Nếu anh rút khỏi làng giải trí…” Huân nhìn cô thật chăm chú. “Em vẫn ở bên anh chứ?”
Cô sững sờ.
Một lúc sau, nhìn Huân đẹp trai siêu phàm trước mặt mình, cô hỏi:
“Anh có thích hát không?”
Huân ngẫm nghĩ:
“Thích.”
“Thế thì…”
“Nhưng nếu chỉ có thể chọn lựa, anh mong được giữ em lại bên mình.”
Nơi mềm yếu nhất trong trái tim Tiểu Tuyền đã bị chạm đến, ánh mắt cô dịu dàng như nước hồ trong đêm xuân:
“Huân, yên tâm, em không bao giờ để anh phải đối diện với sự lựa chọn như thế.”
Cô sẽ bảo vệ anh.
Không một ai có thể làm tổn hại đến thiên sứ mà Tiểu ma nữ đã thề sẽ bảo vệ!
Trong quán nước.
Minh Hiểu Khê đặt một túi hồ sơ lên bàn.
Tiểu Tuyền đôi mắt sáng rực nhào đến, mở nó ra, chỉ có vài trang giấy mỏng và một tấm hình, thế nhưng…
Đã đủ lắm rồi!
Cô thoải mái dựa vào ghế, cười với Minh Hiểu Khê:
“Chị em tốt, cám ơn cậu nhé.”
Minh Hiểu Khê khuấy mấy viên đá trong ly nước cam, liếc nhìn cô vẻ không yên tâm:
“Tóm lại cậu đang muốn làm gì? Sao mà bí ẩn thế, bắt tớ phải nhờ Đồng giúp, lại không chịu nói là chuyện gì, túi hồ sơ chuyển đi chuyển lại cứ như đang làm gián điệp ấy. Này, chắc không phải là đang làm chuyện gì xấu đó chứ?”
Tiểu Tuyền lườm cô một cái:
“Xì! Tiểu Tuyền tớ đây là chính nghĩa nhất, hành hiệp trượng nghĩa, giúp yếu chống mạnh là nguyên tắc làm người của tớ!”
Một ngụm nước cam suýt nữa thì phun ra, Minh Hiểu Khê cười lăn lộn:
“Đó là cậu hả? Phóng viên Tiểu Tuyền sở trường moi móc chuyện đời tư thiên hạ?”
Tiểu Tuyền phẫn nộ:
“Chuyện đó sao cậu cứ nói mãi thế hử?”
“Tớ thật đáng thương!” Minh Hiểu Khê than thở: “Bị người ta bán đứng n lần, mà nói một câu cũng không được!”.
Tiểu Tuyền lay lắc cô:
“Được rồi được rồi, Hiểu Khê là người tốt độ lượng khoan dung nhất thế gian, sẽ không bao giờ nhớ mãi lỗi lầm bé xíu người khác phạm phải.”
Chậm rãi hút vài ngụm nước cam, Minh Hiểu Khê vẫn có phần lo lắng:
“Tư liệu cậu tìm được có làm tổn hại ai không?”
Tiểu Tuyền bất lực giơ cao tay phải:
“Tớ xin thề, nếu tớ dùng những tư liệu này làm tổn thương người khác, thì để tớ…”
“Mãi mãi mất đi sự tin tưởng.”
Minh Hiểu Khê nhanh chóng tiếp lời.
Tiểu Tuyền chớp chớp mắt:
“Tớ cứ nghĩ cậu sẽ bảo tớ vĩnh viễn mất cậu.”
Minh Hiểu Khê mỉm cười:
“Một ngày là bạn, mãi mãi là bạn.”
Tiểu Tuyền cũng cười.
Trong khoảnh khắc cô nhận ra, thì ra mình là người hạnh phúc nhất thế giới.
“Còn một chuyện nữa.”
Minh Hiểu Khê nghiêm chỉnh nói:
“Lần trước có nhắc đến chuyện người của xã hội đen đeo bám uy Hi*p Hạ Dạ Huân, cậu có biết nguyên nhân là gì không?”
Tiểu Tuyền lắc đầu:
“Tớ đã hỏi Huân nhiều lần rồi, nhưng anh ấy cứ bảo không cần lo lắng, chẳng chịu nói gì cả.”
Minh Hiểu Khê gật gù:
“Có lẽ anh ấy thấy nếu nói ra sẽ chỉ khiến cậu phiền muộn, hoàn toàn không giải quyết được vấn đề.”
“Tóm lại là tại sao?” Tiểu Tuyền biết bạn mình không phải vô duyên vô cớ mà nhắc đến chuyện này.
Minh Hiểu Khê nhìn cô:
“Chắc là người của bang Hải Hưng muốn đánh trống giương cờ đây mà, nhưng địa bàn và chuyện làm ăn trước kia đã bị Liệt Viêm Đường ςướק mất, họ bèn chuyển mục tiêu vào ngành giải trí lấy được tiền nhanh nhất.”
Tiểu Tuyền nín thở lắng nghe.
“Hạ Dạ Huân là ngôi sao hiện nổi tiếng nhất, được hàng vạn người tung hô, nhưng trước nay luôn giữ gìn hình ảnh trong sáng, chưa từng có cảnh gì hớ hênh gợi dục.” Minh Hiểu Khê ngừng lại rồi thở dài: “Thế là bọn họ nghĩ, nếu có thể bắt Hạ Dạ Huân đóng một bộ P҉h҉i҉m҉ x҉x҉x҉, chắc chắn sẽ kiếm được khối tiền”.
“P҉h҉i҉m҉ x҉x҉x҉?”
Tiểu Tuyền suýt ngất, cho dù trái đất này sẽ diệt vong ngay giây sau đó, thì Huân cũng tuyệt đối không đóng loại phim đó đâu!
Minh Hiểu Khê cười khổ:
“Chính là vậy đó.”
“Thế thôi hả?”
“Ừ, tớ nói xong rồi, nhưng việc mà người bang Hải Hưng muốn làm thì vẫn còn đang tiếp tục.”
Tiểu Tuyền không nói nổi lời nào.
Minh Hiểu Khê nhìn bạn mình đang tái mét cả mặt, thở dài:
“Bảo Hạ Dạ Huân cẩn thận một chút nhé.”
* * *
Trong biệt thự của Hạ Dạ Huân.
Trên chiếc bàn dài bày đầy những món ăn đẹp mắt ngon miệng.
Ánh nến khẽ lay động.
Lãng mạn mà ấm áp.
Một chậu cúc đang kỳ nở rộ, lan tỏa hương thơm thanh thoát nhẹ nhàng.
Huân bưng món ăn cuối cùng ra khỏi nhà bếp – gà rán thơm nồng, màu sắc vàng rộm khiến Tiểu Tuyền chảy cả nước miếng. Anh ngồi xuống phía đầu bàn bên kia, mỉm cười giục:
“Bắt đầu được rồi.”
Huân đã thay bộ đồ mặc ở nhà, mái tóc sạch sẽ thơm mát, đôi mắt màu tím violet có mùi vị trong sáng thanh tân như đóa cúc nhỏ.
Tiểu Tuyền không nhúc nhích, lắc đầu:
“Không.”
Ánh mắt Huân đầy vẻ nghi hoặc, cô ấy không thích những món này ư?
Tiểu Tuyền cong môi:
“Chúng ta ngồi hai đầu bàn, xa quá, không vui!” Không thể ngồi gần bên Huân, món ăn ngon đến mấy cũng mất cả thú vị.
Huân cười: “Vậy phải làm sao?”.
Tiểu Tuyền ngoạc miệng ra cười, dời ghế ra gần anh, đẩy hết món ăn ra đó, nến cũng đặt trước mặt hai người. Nhìn Huân ngồi gần ngay bên mình, cô cười tươi như hoa:
“Như thế này là tốt rồi!”
Thế là anh và cô tựa vai ngồi sát bên nhau, ánh nến dịu dàng tụ bóng hai người trên nền nhà, lay động nhập lại thành một.
“Ừ, tay nghề của anh đúng là tuyệt quá!”
Tiểu Tuyền khen mãi không ngớt.
Huân mỉm cười cúi đầu, cảm thấy ấm áp trong lòng. Có câu nói này của cô, anh suốt đời suốt kiếp nấu cho cô ăn cũng vẫn thấy vui sướng.
“Sao anh không nói gì hết vậy?” Tiểu Tuyền nghiêng đầu, cười toe toét với anh.
Huân đặt một miếng thịt gà vàng rộm vào đĩa của cô, nụ cười có phần ngại ngùng:
“Anh thích nghe em nói.”
Tiểu Tuyền trợn mắt:
“Em cũng thích nghe anh nói mà.”
“Nói gì?”
Tiểu Tuyền đặt dao nĩa xuống:
“Thì nói, có người dọa dẫm bắt anh đóng P҉h҉i҉m҉ x҉x҉x҉.”
Huân đờ ra:
“Em biết hết rồi?”
Tiểu Tuyền gật đầu.
“Em thật giỏi quá.” Huân cười. “Anh cứ tưởng ít ai biết chuyện này.” Trừ anh và Bảo La ra, chắc chẳng còn ai biết được.
“Bọn họ uy Hi*p anh thế nào?” Cô ngắt lời.
“Tiểu Tuyền…”
“Anh nói đi!”
Huân vò vò đầu, nói gọn:
“Họ nói, nếu anh không chịu đóng thì sẽ hủy hoại vẻ ngoài của anh, sẽ làm anh tàn tật, hơn nữa dù anh không muốn đóng cũng phải đóng!”
Hơi lạnh từ đỉnh đầu Tiểu Tuyền len lỏi toàn thân.
Cô túm chặt lấy anh:
“Rồi anh trả lời thế nào?”
“Anh bảo cút đi.”
Tiểu Tuyền trợn mắt:
“Vậy thôi à?”
Huân mỉm cười:
“Anh không sợ bọn họ.”
Tiểu Tuyền mềm nhũn người. Trời ơi, Huân rốt cuộc là không biết hay là không sợ?
Mái tóc xoăn xoăn màu vàng, đôi mắt to xanh thẫm như nước biển, một đôi lúm đồng tiền đáng yêu tỏa sáng, chàng trai như thiên sứ đang cười vui vẻ với Huân và Tiểu Tuyền.
Tiểu Tuyền quan sát anh:
“Chính là cậu?”
“Đúng, là tôi.”
Để bảo vệ sự an toàn của Huân, cô đã nhờ Hiểu Khê tìm giúp một vệ sĩ thông minh, thân thủ bất phàm. Hiểu Khê đã nhanh chóng tìm thấy, đồng thời hẹn thời gian, địa điểm để họ gặp mặt nhau trước.
Nhưng mà…
Chính là cậu nhóc này?
Cậu chàng này là nam hay nữ thì khó thể phân biệt nếu chỉ nhìn ngoại hình, hơn nữa nhìn nước da mềm mại của cậu, yếu không chịu được gió thế này, quả thực làm người ta lo lắng quá.
“Tôi là Lan Địch.” Chàng trai bắt đầu tự giới thiệu.
Tiểu Tuyền vẫn một mực nghi ngờ:
“Hiểu Khê bảo cậu đến phải không? Cậu có biết việc cần làm là gì không?”
Lan Địch ngoác miệng ra cười:
“Biết, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ Hạ Dạ Huân không bị uy Hi*p và tổn hại.”
Tiểu Tuyền nhíu mày, không biết sao mà vẫn không yên tâm được:
“Cậu có làm được không?”
Trong lòng Lan Địch làu bàu, chọn vật theo loại, phân người theo nhóm, bạn của cô nàng đáng ghét Minh Hiểu Khê quả nhiên cũng phiền phức chẳng kém. Cậu cố ý cười vẻ rất tự tin:
“Chắc chị biết Quỷ Đường của Liệt Viêm Đường chứ.”
“Ừ.” Quỷ Đường nghe đồn là tài giỏi xuất chúng nhất trong Liệt Viêm Đường.
“Địa vị của tôi và anh ta ngang nhau.”
Ánh mắt Tiểu Tuyền lóe lên:
“Cậu á?”
Lan Địch thầm nghiến răng, bà chị tóc đỏ này dám sỉ nhục cậu. Nhưng mà, vì đại cuộc…
Cậu cười lạnh:
“Cho dù không tin tôi thì cũng nên tin Minh Hiểu Khê chứ, là chị ấy bảo tôi đến.”
Chuyện này…
Tiểu Tuyền ngắc ngứ. Hiểu Khê làm việc gì thường không đến nỗi xảy ra sơ sót lớn, có lẽ cậu chàng Lan Địch này không thể đánh giá chỉ qua vẻ bề ngoài.
Lúc này, Huân lên tiếng:
“Tiểu Tuyền, không cần thiết phải tìm người bảo vệ anh đâu, công ty có vệ sĩ chuyên nghiệp mà.”
Tiểu Tuyền thở dài:
“Nhưng mà, anh không thích vệ sĩ theo sát hai tư trên hai tư mà, cơ hội bọn xấu hạ thủ là quá nhiều.”
“Bọn họ có lẽ chỉ dọa dẫm thôi, không cần lo lắng thái quá.”
“Không sợ gì cả, chỉ sợ “lỡ như”…”
Huân cười khổ:
“Chẳng lẽ Lan Địch phải theo anh suốt ngày?”
Lan Địch cười hì hì thêm vào:
“Tôi cũng ý tứ lắm, nếu không nguy hiểm thì tôi sẽ trốn sang một bên…” Hi hi, vui thật. “Lúc Tiểu Tuyền đến tìm anh thì tôi sẽ biến ngay.” Nếu không sẽ thấy rùng mình vì sến mất.
Tiểu Tuyền trợn mắt:
“Cậu em nhỏ này cũng biết điều quá nhỉ.”
Lan Địch cười toe toét không khép miệng:
“Còn phải nói à!” Nói xong, cậu ta mới sực nhận ra, mặt nhăn nhó, gào lớn: “Tôi không phải cậu em nhỏ!”.
Lúc ấy, Tiểu Tuyền đã kéo Huân đi xa rồi, văng vẳng nghe thấy giọng nói hờ hững của cô:
“Biết rồi… em gái nhỏ…”
Lan Địch cuống quýt nhảy chồm chồm, mặt đỏ bừng hét lên:
“Tôi cũng không phải em gái nhỏ! Tôi bằng tuổi Lưu Băng!”
Cô nàng đáng ghét!
Đúng là đồng bọn của Minh Hiểu Khê!
Phía xa kia.
Tiểu Tuyền phớt lờ Lan Địch.
Cô ngắm Huân bên cạnh mình mỉm cười như một đóa cúc nhỏ, mặt cô nhăn nhó méo xệch…
Vệ sĩ nhóc con…
Có vấn đề gì không nhỉ?
“Sao vậy? Tiểu Tuyền.” Huân nhìn cô.
“Không có gì.”
Cô vội vàng cười giả lả.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc