Dụ Tình - Lời Mời Của Boss Thần Bí - Quyển 5 - Chương 09

Tác giả: Ân Tầm

Bởi mấy ngày nay Lạc Tranh liên tục không tới văn phòng nên quần áo nàng mặc đều khá thoải mái, không còn là bộ trang phục mang nặng tính nghề nghiệp lạnh lùng thường ngày nữa. Mái tóc đen dài óng ả rủ xuống, dưới ánh đèn nhu hoà chiếu vào, sáng lên cùng ánh trăng dịu dàng. Một chiếc áo len mỏng khoác ngoài áo sơ mi trắng cùng chân váy mềm mại dài tới gối càng tôn thêm vẻ quyến rũ mê người.
Lạc Tranh đưa tay giật nút áo, từng chiếc, từng chiếc lạnh lùng rơi xuống nền đá cẩm thạch đen sẫm, nảy lên, văng tứ tán trên sàn.
Lạc Tranh không khóc, thậm chí ngay sắc mặt cũng vô cùng trầm tĩnh, giống như nữ thần chủ động đi lên tế đàn, cả thân hình xinh đẹp đứng trước mặt Thương Nghiêu, ngón tay di chuyển tới đâu, váy áo cũng theo đó mà rơi xuống.
Thương Nghiêu vẫn ngồi nguyên trên ghế như trước, lẳng lặng nhìn từng cử động dị thường của nàng, vô thức khẽ nhíu mày. Có một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đã nghĩ muốn tiến lên đem áo khoác choàng lên người nàng.
Ánh mắt hắn càng lúc càng toát lên vẻ thâm thúy khó lường. Khi chiếc váy mềm mại từ trên đùi Lạc Tranh rơi xuống nền nhà, một pho tượng nữ thần kiều mỵ hoàn toàn ngự trị trong mắt hắn, kích thích mọi giác quan cùng lý trí của hắn.
Sự chủ động của Lạc Tranh so với những người phụ nữ từng có ý đồ câu dẫn hắn thực không giống nhau. Lạc Tranh có một vẻ đẹp mê người đầy mị hoặc mà không một người nào có được. Đáng ra hắn cần phải tiến lên ngăn cản hành động của nàng, bởi hắn vốn khinh thường những phụ nữ sử dụng loại phương thức này để quyến rũ đàn ông. Nếu đổi lại là người phụ nữ khác, hắn đã sớm xoay lưng bỏ đi, nhưng mà...
Giờ khắc này, thân thể Thương Nghiêu dường như bị cố định xuống ghế, không thể động, cũng không muốn động.
Đồ lót tinh xảo càng tôn lên da dẻ mịn màng của Lạc Tranh, nàng mặc là đồ lót đăng ten màu đen tuyền, càng tôn lên thân thể trắng muốt như ngọc, mềm mịn như bông, gò иgự¢ tròn đầy lại thêm khe rãnh mê người ẩn hiện dưới lớp đăng ten càng thêm phần sinh động, đôi chân dài thon thả không biết bởi lý do gì mà run lên nhè nhẹ, càng khiến người ta có một cảm giác mê đắm…
Lạc Tranh cũng không có tiếp tục cởi đồ nữa. Cho tới giờ, dường như nàng vẫn còn chút ảo tưởng, ảo tưởng rằng người đàn ông kiêu ngạo như hắn sẽ không chấp nhận cách thức quyến rũ kiểu này, nhưng mà…
"Tiếp tục cởi, một món cũng không chừa!" Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên, thoảng qua bên tai Lạc Tranh như một làn gió, đem chút hy vọng cuối cùng của nàng đập tan tành.
Trong lòng nàng không khỏi dâng lên một cảm giác lạnh băng, loại đàn ông như hắn, sao có thể có lòng trắc ẩn?
Khi đã không còn bất kỳ hy vọng nào, sắc mặt Lạc Tranh rốt cục cũng phát sinh sự biến đổi, bên môi nàng toát lên nụ cười, nhưng là nụ cười lãnh khốc, nét cười lạnh lùng lan tràn tận đáy mắt, khiến cho sắc đẹp của nàng càng trở nên câu dẫn, giống như mùi hương của cây anh túc tỏa ra ngào ngạt giữa một đêm tối trời, đối với đàn ông thực sự có sức cám dỗ trí mạng.
Từng món đồ lót tinh xảo được cởi ra, rơi xuống mắt cá chân nàng.Dọc theo đôi chân thon dài thẳng tắp, vòng eo mảnh khảnh không có lấy một chút mỡ thừa, bầu иgự¢ tròn đầy với hai nụ hồng tươi tắn như đóa hoa đào chớm nở giữa mùa đông, bởi vì đột ngột mất đi sự bảo vệ mà khẽ run rẩy, nhưng mà bầu иgự¢ mịn màng đó giờ lại có thêm vết bầm tím do bàn tay để lại…
Hàng lông mày cương liệt của Thương Nghiêu khẽ nhăn lại, hắn đứng dậy, đi đến trước mặt nàng, bàn tay rắn chắc chiếm giữ bầu иgự¢ mê người, ngón tay thon dài dọc theo da thịt mềm mại nhẹ xoa lên vết bầm tím...
"Hắn động vào em?" Giọng nói của Thương Nghiêu mặc dù khá trầm, nhưng có thể nhận rõ sự không vui trong đó, giống như tiếng sấm nổi lên nơi chân trời, đè ép lên tâm tình đối phương.
Lạc Tranh chỉ cảm thấy nơi иgự¢ có một cảm giác nóng rát do nhiệt độ của ngón tay hắn đem lại. Nàng không thể không thừa nhận, một khi nam nữ đã phát sinh quan hệ, thân thể mỗi người đều có chút nhớ nhung cảm giác đó, giống như nàng giờ khắc này, mặc dù trong nội tâm đầy ắp cảm giác bi thống nhưng thân thể bị hắn ᴆụng chạm đã sớm trở nên mất cảnh giác, tựa như đã sớm quen với nhiệt độ của hắn..."
"Anh ấy là chồng hợp pháp của tôi, cho dù có chạm vào tôi cũng là chuyện rất bình thường". Lạc Tranh lạnh lùng nhếch môi, nếu thân thể đã khó có thể che dấu được cảm xúc, ít nhất cũng phải dùng ngôn ngữ đè nén lại.
Thương Nghiêu nghe vậy, cảm giác như đôi môi mỏng của hắn khẽ mím lại, chiếc cằm cương nghị toát lên vẻ lạnh lùng cùng kiêu ngạo, hắn không nói một lời, chỉ nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của nàng. Khi Lạc Tranh cảm thấy ánh mắt lạnh lùng của mình sắp bị hắn nung chảy, lại nghe thấy hắn bật lên một tiếng cười nhẹ.
"Cô bé, em đang nói dối…". Tiếng cười trầm khàn lại lần nữa vang lên.
Ôn Húc Khiên còn không có can đảm dám động vào người phụ nữ của hắn.
Ánh mắt lạnh lùng của Lạc Tranh bởi câu nói của Thương Nghiêu mà hoàn toàn bị phá vỡ. Nàng giật mình nhìn hắn, nụ cười trên môi hắn hệt một thanh đao sắc bén, trong nháy mắt xé tan mọi rào chắn nơi trái tim nàng.
Sao có thể như vậy? Hắn vì cái gì dám khẳng định nàng đang nói dối?
"Anh..."
"Còn đau không?" Thương Nghiêu cúi đầu xuống, dịu dàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, ánh mắt thoáng hiện đầy nét nhu tình, ngón tay có chút thô ráp khẽ vuốt nhẹ bờ môi nàng...
Trong lúc nhất thời Lạc Tranh thực có chút mê đắm, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại sự cảnh giác.
"Anh biết chuyện đêm đó? Làm sao anh biết được?"
Lòng nàng bỗng nhiên thấy thắt lại. Hắn, vì cái gì đối với những chuyện liên quan đến nàng lại biết rõ ràng như thế?
"Muốn chú ý một người có rất nhiều cách. Tranh, vào lúc này, em không định tính toán mấy chuyện đó với tôi chứ?" Thương Nghiêu có chút hăng hái nhìn nàng, so với bộ dạng ăn mặc chỉnh tề của hắn, nàng lại không một mảnh vải che thân quả thực rất đối lập.
Lạc Tranh nhìn thoáng qua bản thân mình, vẻ mặt có chút lúng túng. Thật lòng mà nói, nàng cũng chưa từng nghĩ tới bước tiếp theo phải làm như thế nào.
Thương Nghiêu giống như nhìn thấu tâm tư nàng, khẽ nhếch môi cười: "Em là người phụ nữ thông minh, có thể trong lúc cùng tôi hoan ái, biết đâu em sẽ tìm được sơ hở để công kích lại. Chẳng hạn như lúc này, bé cưng, em dùng cách thức như vậy chẳng phải đang muốn tìm cách khiến tôi thả em ra hay sao?"
Trong lòng Lạc Tranh nổi lên chút bi ai, thì ra, tâm tư của nàng sớm đã bị vạch trần trong mắt hắn.
"Đổi lại là những phụ nữ khác, tôi thật chẳng thèm ngó tới. Nhưng em thì không giống như vậy, tôi thích em, càng thích từng cử động nhỏ của em. Tôi muốn nhìn thử xem, rốt cuộc em có bản lãnh khiến tôi điên cuồng hay không?"
Thương Nghiêu cúi xuống, ghé sát vành tai nàng khẽ thì thầm, "Hoặc là, em cũng chỉ thế này, thế kia…mà thôi. Tôi nghĩ, chỉ chốc lát nữa, tôi sẽ làm cho em điên cuồng. Em vốn là người phụ nữ thông minh, lần này giành lấy quyền chủ động không phải sẽ tốt hơn sao?"
Lạc Tranh rốt cuộc cũng hiểu được ý tứ của hắn. Hắn thực sự là ma quỷ, không ngừng dồn ép nàng từ lý trí đến thể xác. Đêm nay, khi bước qua cánh cửa kia, nàng cũng biết rõ hắn mong mụốn điều gì, nếu đã không thể tránh, chẳng bằng làm như lời hắn, thay vì bị khống chế, nàng sẽ khống chế lại hắn.
Phụ nữ, vốn vẫn thường hành động có chút cảm tính. Cho dù thông minh như Lạc Tranh, cũng không thể vĩnh viễn duy trì sự tỉnh táo, nàng đã quá mệt mỏi, cũng quá cực khổ. Mấy ngày nay, gặp qua đủ loại chuyện không cách nào giải toả, tại sao nàng phải tuỳ ý mặc cho hai tên đàn ông kia khi dễ mình như vậy chứ?
***
Lạc Tranh nở nụ cười nhẹ, nàng thật sự rất muốn giành lấy quyền chủ động, bởi vì nàng thật sự muốn nhìn xem nguời đàn ông này có phải cũng có lúc mất đi lý trí mà trở nên điên cuồng.
"Nếu anh đã thích như vậy, tôi sẽ làm...." Đôi mắt trong veo cùa nàng mở to, khẽ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi môi đỏ mọng kề sát vành tai hắn thì thầm, "Tôi thực sự muốn nhìn xem, ông trùm ngành xa xỉ phẩm danh tiếng lẫy lừng bị phụ nữ đùa bỡn đến mất đi lý trí sẽ thế nào…"
Chiếc mũi thanh tú trên gương mặt xinh đẹp thanh thuần, lúm đồng tiền xinh xắn khẽ ẩn hiện, gò má trơn mịn, từng đường nét vô cùng tinh tế, rõ ràng là một tuyệt đại mỹ nhân khiến người ta khó có thể cưỡng lại mà chỉ muốn ôm vào lòng.
Thương Nghiêu đáng ra phải nổi giận, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cứ như vậy phiêu đãng xuất hiện trước mắt hắn, khiến hắn có chút thất thần nhìn không chớp mắt, kìm lòng không được muốn cúi đầu hôn lên đôi môi nàng, lại bị nàng cười lạnh tránh được. Ngay sau đó, nàng giống như một vị nữ vương vô cùng cao ngạo, nắm lấy bàn tay to của hắn, thẳng đường đi vào phòng ngủ.
Phòng ngủ lớn toát lên vẻ trang nhã không hề xa lạ với Lạc Tranh, bởi sự bài trí nơi này giống hệt như căn biệt thự tại Paris.
Lạc Tranh khẽ đẩy nhẹ, Thương Nghiêu thuận thế ngã xuống giường. Hắn mặc dù có chút kinh dị việc nàng đột nhiên trở nên lớn mật, nhưng vẫn dùng ánh mắt đầy mê hoặc cổ vũ nàng, đôi gò má cương nghị nổi lên chút tà khí càng thêm thôi thúc lòng người.
Lạc Tranh có một vóc dáng thực sự quá mức hoàn mỹ, thân hình kiều mỵ khẽ tiến lên, cánh tay mềm mại như ngó sen nâng lên, đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vòng qua cổ hắn, thấy rõ ràng yết hầu hắn nhấp nhô lên xuống, đôi môi căng mọng khẽ kầ sát đôi môi mỏng cùa Thương Nghiêu, thì thầm, "Tại sao, đàn ông các nguời đều thích bắt nạt phụ nữ như vậy?"
Trong lòng Thương Nghiêu mơ hồ nổi lên chút cảm giác đau lòng, sau một khắc, hắn chợt cảm thấy trên môi có một cảm giác vô cùng ấm áp. Không ngờ tới Lạc Tranh lại chủ động hôn lên môi hắn, cánh tay rắn chắc vừa muốn ôm lấy nàng, cánh môi liền bị Lạc Tranh hung hăng cắn mạnh một cái.
"A..." Hàng lông mày của hắn khẽ cau lại, trầm giọng kêu đau, khoé môi mơ hồ nổi lên mùi máu tanh, nhìn về phía Lạc Tranh, thấy nàng lạnh lùng nhếch môi cười, không khôi khẽ lắc đầu.
"Người phụ nữ nhẫn tâm!"
"Nhẫn tâm còn ở phía sau, anh có dám hay không?" Lạc Tranh nhẹ nhàng nửa quỳ nửa ngồi lên thân hình to lớn của hắn, cặp đùi thon dài, bắp chân nhỏ mịn màng, cùng với dáng vẻ thanh xuân mê người, lại thêm bầu иgự¢ căng tròn, phối hợp với làn da trắng mịn như bạch ngọc khiến đàn ông nhìn vào không nhịn được mà chảy nước miếng.
"Được, hôm nay để mặc cho em xử trí!" Thương Nghiêu nở nụ cười tà. Hắn luôn luôn thích phụ nữ nhiệt tình, mà một Lạc Tranh nhiệt tình tựa như còn có thêm chút phong tình.
Lạc Trang nghe vậy, cười nhẹ, liền đó đột ngột rời khỏi thân thể hắn, "Là chính miệng anh nói, cho dù tôi làm gì anh cũng không được động tay động chân, chỉ cần động một chút coi như anh thua cuộc."
Thương Nghiêu hơi nhíu mày, xem như đã chấp nhận.
Lạc Tranh chăm chú nhìn Thương Nghiêu, nụ cười của hắn vẫn luôn tự tin như vậy sao? Nghĩ tới đây, nàng xoay người cầm lấy dây lưng, đem hai tay hắn cột chặt vào đầu giường, khoé môi nở nụ cười lạnh lùng nhìn thẳng vào khuôn mặt tà mị của hắn.
Nàng thực không biết mình làm như vậy có đúng hay không nữa. Nàng chỉ biết rằng trong khoảng thời gian này, những uất ức dồn nén trong иgự¢ nàng thực sự quá nhiều, nàng cũng cần có chỗ để phát tiết, dùng một cách thức có thể khiến nàng thấy thoải mái để trút giận.
Thương Nghiêu nhìn bộ dạng bị trói gô của mình, không khỏi trầm giọng bật cười.
"Thế này là sao?"
"Anh nói thử xem?" Chỉ thấy Lạc Tranh bước đến chỗ tủ rượu, cầm lấy một bình rượu đỏ sẫm. Nàng chẳng cần liếc nhìn cũng biết rượu ở nơi này quý giá đến chừng nào, thành thục mở nút bình rượu, ưu nhã chầm chậm đi đến trước mặt Thương Nghiêu, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, đem dung dịch đỏ sẫm trong bình…từ từ rót xuống thân thể mình.
Ánh mắt Thương Nghiêu càng lúc càng trở nên sâu thẳm.
Màu đỏ sẫm của rượu dần dần lan ra trên thân thể nàng, từ từ chảy xuống hạ thân. Màu đỏ sẫm đối lập với làn da trắng mịn như bạch ngọc tạo nên một cảm giác mãnh liệt đánh thẳng vào thị giác. Giờ khắc này, thân thể Lạc Tranh càng thêm mê hoặc dị thường, giống như một nữ thần mang theo mùi hương thơm ngát từ từ nở rộ trước mắt Thương Nghiêu.
Thương Nghiêu chỉ cảm thấy cổ họng khô cháy, hắn biết rõ Lạc Tranh vẫn luôn là một phụ nữ đẹp nhưng không nghĩ tới nàng còn có thể đẹp hơn. Lúc bình thường, kể cả khi nàng nhút nhát đứng yên ở đó, hắn vẫn luôn có một khát vọng cực đại với nàng.
Vậy mà hiện giờ, nàng lại chủ động lớn mật thế này, thậm chí còn khiến hắn có chút khi*p sợ một màn trước mắt, khiến hắn càng thêm đói khát nhìn chằm chằm thân thể mê người kia, một luồng nhiệt nóng từ bụng dưới dâng lên như một nhu cầu sinh lý vô cùng tự nhiên.
Hắn thực muốn đứng dậy đẩy nàng ngã xuống giường, nhưng mà hai tay lại bị dây lưng trói chặt, lúc này mới chợt nở nụ cười khổ, thì ra nàng thực có lòng muốn ђàภђ ђạ hắn.
"Gấp gáp như vậy làm gì chứ?" Lạc Tranh không thể không thừa nhận, trong xương cốt của mỗi phụ nữ đều tiềm ẩn khí chất quyến rũ mê nguời. Và nàng cũng biết, vì sao đàn ông lại thích nghe người phụ nữ dưới thân mình phải lên tiếng cầu xin. Đó là bởi vì bản tính thích chinh phục trời sinh của đàn ông. Loại cảm giác chinh phục này thật ra không chỉ đơn thuần tồn tại trên người đàn ông mà ngay bản thân phụ nữ cũng có, chẳng qua bởi nhiều năm đè nén dưới tư tưởng trọng nam khinh nữ khiến cho loại cảm giác này ở phụ nữ bị trói chặt mà thôi.
Nhìn yết hầu Thương Nghiêu không ngừng lên xuống, Lạc Tranh khẽ nhếch môi cười, cũng không buồn nhìn đến ánh mắt hắn, ngón tay nhỏ còn vương mùi rượu nhẹ nhàng phác hoạ hình dáng gương mặt cương nghị kia, cảm giác được hô hấp của hắn càng lúc càng thô trọng, nàng khẽ thì thầm, "Không cho phép nhúc nhích nha, chỉ cần nhúc nhích một chút, anh coi như thua cuộc."
Nói xong, nàng cầm lấy bình rượu đỏ trong tay khẽ nghiêng đi, phần rượu còn lại trong bình từ từ đổ xuống trên thân hình vạm vỡ của Thương Nghiêu...
Thương Nghiêu nhìn nàng đến sững sờ.
Sau một khắc, đã thấy Lạc Tranh đem cái bình rỗng đặt lên bàn, cả thân hình nhỏ nhắn lại nửa quỳ nửa ngồi trên người hắn, làn môi thơm ngát khẽ lướt trên từng đường nét tinh tế trên khuôn mặt cương nghị. Bị nàng hôn lên từng chút, hắn vừa muốn hôn đáp lại nàng, lại bị nàng khẽ cười né đi, nụ hôn nóng bỏng được thay thế bởi bàn tay nhỏ bé, một đường lướt xuống phía dưới...
Dịch rượu khiến áo sơ mi của hắn hoàn toàn ướt nhẹp, mùi rượu hoà quyện với hương thơm trên thân thể nàng, dịch rượu lạnh băng xen lẫn từng nụ hôn mềm mại ấm áp, nhất là khi nàng dùng đầu lưỡi có chút ngốc nghếch khẽ đẩy nút áo sơ mi của hắn, đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng dán sát Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc, ʍúŧ vào từng chút rượu khiến cho toàn thân hắn bị kích thích cực độ, bàn tay không khỏi nắm chặt lại, Ⱡồ₦g иgự¢ bắt đầu phập phồng cao thấp.
"Tiểu yêu tinh đáng ૮ɦếƭ, em có từng đối với gã đàn ông khác như vậy hay chưa?" Giọng nói của hắn dường như phát ra từ đan điền, mang theo chút run rẩy nhẹ nhàng.
"Đừng tức giận, anh mới là người đầu tiên thí nghiệm mà thôi." Lạc Tranh cười mê hồn, bàn tay nhỏ bé không chút an phận trêu chọc trên người hắn, cởi ra áo sơ mi, rồi sau đó lại chậm rãi dời xuống, buông lỏng quần dài của hắn. Vật cứng rắn dưới hạ thân kia đã sớm căng lên, ngẩng cao đầu, khiến Lạc Tranh không khỏi khi*p sợ.
***
Thấy bàn tay hắn siết chặt lại vì khó chịu, Lạc Tranh hài lòng nhếch môi cười, nụ cười của nàng lúc này đầy tà mị mang theo sức mê hoặc khó cưỡng, khiến người ta không tiếc sinh mạng mà lao vào bẫy tình do nàng bày ra.
Chỉ là, nụ cười này lại xuất phát từ nội tâm băng giá... từng chút từng chút hững hờ ђàภђ ђạ người đàn ông phía đối diện.
Lạc Tranh dứt khoát ngồi xuống nửa giường bên kia, nàng biết rõ Thương Nghiêu sẽ nhìn mình không chớp mắt, vì vậy đánh bạo tất cả sự thẹn thùng của bản thân, truớc mặt hắn, đưa ngón tay nhỏ bé thăm dò vào hoa viên bí mật giữa hai chân mình, cái miệng nhỏ nhắn khẽ phát ra âm thanh kiều mị mê người.
Thương Nghiêu không ngờ tới nàng có thể to gan cùng cuồng dã như vậy, con nguơi đen sẫm khẽ nheo lại, ánh mắt đầy mê muội nhìn chăm chú vào ngón tay nàng, nhìn ngón tay nhỏ dần dần thấm ướt dịch, một màn này khiến hắn cảm thấy cổ họng càng thêm khô cháy.
"Tranh, em đẹp quá..."
Có trời biết, hắn thực muốn đè nàng xuống giường, nhấm nháp từng chút sự mềm mại của da thịt nàng, dùng mùi hương mê người trên cơ thể nàng để làm dịu cơn khát trong lòng.
Ánh mắt chăm chú không chớp của Thương Nghiêu khiến cho Lạc Tranh càng lúc càng lớn mật, nàng vừa thủ dâm vừa thở gấp gáp nhìn về phía hắn, "Nghiêu…"
Một từ này của nàng khiến cho xương cốt của Thương Nghiêu hoàn toàn mềm nhũn, chưa từng có một phụ nữ nào dám to gan gọi tên hắn như vậy. Mà nàng, chẳng những dám gọi, còn gọi bằng một thanh âm đầy ái muội. Nương theo tiếng gọi mê người của nàng văng vẳng bên tai, lại nhìn đến ngón tay nhỏ không ngừng vùi chôn trong hoa tâm ấm áp, khiến cho máu trong người hắn như muốn sôi lên, dục hoả không ngừng điên cuồng tăng vọt. Bản thân lúc bình thường vốn đã có Dụς ∀ọηg to lớn với nàng, khung cảnh trước mắt lúc này khiến hắn càng thêm sốt ruột khó nén nhịn.
"Thích không?" Từ trong ánh mắt hắn, Lạc Tranh đọc được sự khao khát cháy bỏng, nhẹ giọng thân ngâm, "Nghiêu.. .nơi này là của anh, muốn hay không?"
"Tranh... cho tôi!" Thương Nghiêu cũng nhịn không được nữa, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào thân thể xinh đẹp của nàng, hô hấp thô cát tựa dã thú, ҨЦầЛ ŁóŤ dường như đã không thể giữ được vật cứng rắn đang càng lúc càng phình lên, biểu hiện sự nhẫn nại của hắn đã tới mức đỉnh điểm.
"Đừng động nha, Nghiêu, anh thua nhanh quá..." Lạc Tranh đâu có dễ dàng buông tha hắn như vậy? Nàng vẫn như cũ bày ra tư thế vô cùng mê người, lại giữ khoảng cách nhất định với hắn. Hạ thân bị kích thích càng lúc càng ướt đẫm, một bàn tay nhỏ bé nắm lấy bầu иgự¢ chính mình, khẽ ngửa đầu cất tiếng kêu yêu kiều, thực khiến cho Thương Nghiêu muốn điên cuồng mà xông vào cơ thể nàng hung hăng chà đạp.
Hắn thật sự nhịn không được nữa rồi! Thương Nghiêu nổi điên nhào về phía Lạc Tranh, dù cho hai tay không cách nào nhúc nhích, cũng không ngăn cản được sự ham muốn điên cuồng của hắn với nàng.
Lạc Tranh nở nụ cười mê người nhìn hắn, có chút cao hứng khi chứng kiến bộ dạng mất khống chế kia, bên môi ánh lên sự đắc ý, "Anh thua rồi!"
"Tôi nhịn không nổi nữa. Tranh, cho tôi, được không?" Thương Nghiêu thất bại năn nỉ nàng.
"Nhanh như vậy đã không nhịn được rồi? Vậy cũng không được." Thân thể Lạc Tranh mềm mại như con rắn nhỏ khẽ dựa vào bộ иgự¢ vạm vỡ của hắn, bàn tay nhỏ bé dọc theo Ⱡồ₦g иgự¢ đã sớm bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp thẳng một đường xuống dưới, cuối cùng, đem thứ che chắn cuối cùng trên người hắn giật xuống.
Không còn bị đè ép bởi ҨЦầЛ ŁóŤ, cự long nhanh chóng thoát ra ngoài, tuy đã từng trải nghiệm sự cường thế của hắn nhưng lúc này nhìn thấy vật cứng rắn đang không ngừng ngẩng cao đầu kia vẫn khiến Lạc Tranh không khỏi khi*p sợ, thầm nhủ may mà đã đem hắn trói chặt.
"Tranh…"
"Như vậy không giống anh chút nào.. .ngoan..." Lạc Tranh thấy hắn không khống chế được bản thân, cảm giác thành tựu trong lòng càng lúc càng lớn. Bộ dạng này cùa Thương Nghiêu trước giờ nàng chưa từng được thấy. Cho tới giờ, hắn vẫn luôn là nguời vô cùng kiên định, chỉ có người khác bị hắn thao túng mà thôi. Hôm nay nhìn thấy vẻ mặt thất bại cùng sự điên cuồng của hắn, khiến trong lòng Lạc Tranh có một cảm giác vô cùng thoả mãn.
Bàn tay nhỏ của nàng đặt lên vật cứng rắn nóng bỏng của hắn, đôi chân thon dài nhẹ nhàng quấn lấy bắp đùi tráng kiện, nàng dùng sự mềm mại của bản thân phác hoạ từng chút từng chút thân thể rắn chắc của hắn, khiến toàn thân hắn như rơi vào nước sôi lửa bỏng.
"Tranh!" Thương Nghiêu cắn chặt răng, từng giọt mồ hôi không ngừng nhỏ xuống cho thấy hắn đang cố nhẫn nhịn sự cám dỗ mãnh liệt tới mức nào. Thân thể cao lớn vặn vẹo không ngừng, muốn Lạc Tranh đem dây lưng trên tay tháo xuống.
"Anh đã thua rồi, chẳng lẽ còn muốn thua một cách triệt để hơn sao?" Lạc Tranh nhếch môi cười, giống như một nữ hoàng đầy quyền lực nâng lên bàn tay ngọc, nhẹ nhàng vuốt ve Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc của hắn, thỉnh thoảng lại tăng thêm chút lực nơi tay. Nàng hơi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng liếm hôn từng chút cơ bụng cùa hắn.
"Tranh..."
Ánh mắt Thương Nghiêu lúc này đã trở nên đỏ ngầu, tiếng nói từ cổ họng phát ra thô cát tựa dã thú, khát vọng điên cuồng bị nàng khơi mào nhanh chóng dâng lên bức hắn sắp phát điên. Một cảm giác kích thích cực hạn giống như gãi không đúng chỗ ngứa khiến cho hắn càng lúc càng khó chịu, thực muốn lập tức tiến vào cơ thể nàng một cách điên cuồng.
Lạc Tranh vuốt ve từng đường cong trên thân thể hắn, da thịt cứng rắn như thép, lại nóng rực như lửa, cảm giác từ bàn tay truyền lại khiến nàng cảm thấy vô cùng dễ chịu. Cơ bụng của hắn nổi lên từng múi rắn chắc, uy mãnh hệt chúa sơn lâm, thân hình hệt như một bức tượng điêu khắc bằng đá cẩm thạch vô cùng hoàn mỹ, toát lên khí chất đàn ông mạnh mẽ
Nguời đàn ông như vậy, sao có thể có người phụ nữ nào có bản lĩnh cự tuyệt đây?
"Tranh, đáng ૮ɦếƭ, qua đây cho tôi!" Thương Nghiêu hoàn toàn bị nàng bức điên rồi, thanh âm vốn trầm thấp thô cát lúc ban đầu giờ như biến thành tiếng gầm, giống như dã thú muốn được thoả mãn Dụς ∀ọηg.
"Không!" Đôi môi ngọt ngào thốt ra một câu có chút tàn nhẫn. Nàng sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy. Loại cảm giác thành tựu thế này đâu dễ gì có được.
Nghĩ tới đây, Lạc Tranh càng lúc càng lớn mật, trực tiếp dang chân ngồi lên bụng hắn, cố tình để lộ thân thể quyến rũ trước mắt hắn, khiến hắn không được thỏa mãn mà nổi điên lên.
"Lạc Tranh! Lập tức cho tôi, nếu không em nhất định sẽ hối hận!" Cặp mắt Thương Nghiêu nheo lại đầy nguy hiểm, nhìn chằm chằm thân thể hấp dẫn của nàng, gầm nhẹ cảnh cáo.
"Dám khiêu khích tôi như vậy, ngày mai em không muốn xuống giường có phải không?"
Tối nay, sự cuồng dã cùng mê người của nàng thật sự khiến hắn không dám cam đoan bản thân mình sẽ làm ra loại chuyện mất khống chế như thế nào nữa?
"Có bản lĩnh tự anh đến đi" Lạc Tranh vẫn không chút sợ sệt khiêu khích hắn, cặp ௱ôЛƓ trắng mịn đầy khiêu khích cọ tới cọ lui. Thấy tầm mắt hắn càng lúc càng mất khống chế, sau lại cảm giác chơi đùa đã đủ, nàng liền bước xuống giường, kéo lấy chiếc khăn tắm lớn bao lấy thân thể, cười lạnh lùng, "Họ Thương kia, thì ra anh cũng có ngày hôm nay, thật là thú vị."
Mục đích của nàng đã đạt được, đương nhiên sẽ không ở lại nơi này thêm một khắc nào nữa. Dụς ∀ọηg trong mắt hắn khiến Lạc Tranh có chút sợ, chuyện hôm nay quả thực nàng chưa từng dám nghĩ tới, vậy mà lại dám lớn mật dạy dỗ hắn đến mức này.
"Đứng lại!" Thương Nghiêu nhìn ra sự mỉa mai trong mắt nàng, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh, "Bây giờ lập tức cho tôi, nếu không, tôi sẽ khiến em ngày mai không xuống nổi giường!"
Lạc Tranh giống như nghe được chuyện cười lớn nhất trên đời, đi đến trước mặt hắn, nhìn vầng trán ướt nhẹp mồ hôi kia, nhẹ nhàng nhếch môi.
"Doạ quỷ sao? Họ Thương kia, đêm nay lúc không có việc gì làm hãy tự suy nghĩ xem bản thân mình đã tạo ra nghiệt chướng gì, tôi không có thời gian bồi tiếp anh, tự mình chơi đi."
Nói xong, nàng xoay người rời đi.
"Tôi đã cảnh cáo rồi, đây chính là em tự chuốc lấy!" Dục hỏa điên cuồng dâng lên đỉnh đầu, Thương Nghiêu cũng không thể chịu đựng thêm nữa, dùng sức hung hăng giật mạnh. Chỉ nghe "phựt" một tiếng, dây lưng trói nơi tay hắn đã bị giật đứt tung, sau một khắc, cả người Lạc Tranh bị hắn kéo mạnh trở lại, dùng sức ném thẳng lên giường.
Hắn đã cho nàng cơ hội, là chính nàng không cần, vậy cũng đừng trách hắn!
***
"A! Anh…" Lạc Tranh sợ hãi hét lên, không ngờ tới hắn có thể giật đứt dây lưng. Việc này quả thực khiến nàng quá bất ngờ.
"Hiện giờ mới biết sợ, đã quá muộn. Nếu tôi đã thua, vậy cũng nên thua một cách triệt để mới được." Thương Nghiêu nở nụ cười xấu xa, bàn tay nâng phần hông nhỏ nhắn của nàng lên, mạnh mẽ tiến thẳng vào, trực tiếp đưa nàng lên đỉnh cao nhất.
"Uhm..." Lạc Tranh căn bản không có cơ hội phản kháng, chỉ trong nháy mắt đã bị hắn hoàn toàn khống chế. Nàng thực có chút hối hận. Thương Nghiêu vốn là một người đàn ông có thói quen thao túng người khác, vừa có cơ hội phản kích lại, dĩ nhiên là sẽ phát ra sự công kích mãnh liệt nhất.
Nàng có thể nghe rõ tiếng tim hắn đập thình thịch, cũng có thể nghe được hơi thở dồn dập cùng nặng nề của hắn, càng có thể cảm nhận được cơ thể hắn đã căng cứng như mũi tên đã lên dây cung.
Đôi môi điên cuồng cùng nóng bỏng của Thương Nghiêu bao phủ cánh môi nàng, dùng sức ʍúŧ lấy đôi môi ngọt ngào. Một bàn tay đã sớm không thể chờ đợi thêm, phủ lên bầu иgự¢ căng tròn, dùng sức nắn Ϧóþ, khơi dậy một cảm giác vui thích cực hạn trong cơ thể nhỏ bé.
Mỗi lần tiến vào cơ thể nàng là một lần tăng thêm sự cuồng bạo khiến Lạc Tranh kinh hoàng thở dốc, tim đập tựa như lạc đi vài nhịp. Sau đó, dần dần bị tiếng tim đập mạnh của hắn bao trùm, tận sâu trong cơ thể dâng lên một cảm giác ấm áp khó nói thành lời, khiến cho toàn thân nàng không ngừng nóng lên, nhịn không được khẽ liếm đôi môi khô nóng, lại không kìm chế được mà phát ra tiếng thân ngâm mê người.
Vẻ mặt kiều mị của nàng rơi vào tầm mắt hắn chính là liều thuốc trợ tình công hiệu nhất, khiến cho lý trí cùa hắn cơ hồ phiêu tán, hai tay có chút тһô Ьạᴏ nắm lấy đầu gối nàng, nhiệt độ nóng bỏng trên thân thể hắn như muốn đem nàng nung chảy, hơi thở của hắn bao trùm làn môi đỏ mọng, chiếc lưỡi bất nhã quấn lấy khoang miệng thơm ngát. Mà thân thể nàng lúc này cũng có phản ứng hết sức trung thực, vòng eo nhỏ nhắn khẽ cong lên, nghênh hợp với sức mạnh mẽ cuồng dã của hắn, như đáp lại sự áp chế cường mãnh mà không ngừng co rút…
Lạc Tranh vô lực phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ mê hồn, đầu ngón tay bấu chặt lưng hắn, tựa như người ૮ɦếƭ đuối vớ được bè gỗ. Nàng rốt cục chịu không nổi sự kích thích lớn đến vậy, thân thể mềm mại cố sức giãy dụa để mong thoát khỏi sự thống khổ của Dụς ∀ọηg dày vò.
Thương Nghiêu hài lòng nhếch môi, đôi mắt thâm thúy khẽ nheo lại, hưởng thụ thân thể đang không ngùng co rút của nàng, đầy yêu thương vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn có chút thất thần. Đột nhiên, hắn rút khỏi thân thể nàng, đưa tay kéo nàng xoay người lại, phần lưng trắng mịn lúc này đối diện với tầm mắt hắn.
"Uhm..." Toàn thân không còn chút sức lực nào, Lạc Tranh đành mặc cho hắn tùy ý xếp đặt, khoé miệng nhỏ chỉ có thể khẽ cất lên tiếng thở dốc mê người.
"Tiểu yêu tinh, tôi sẽ khiến em cảm thấy thật thoải mái..." Bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ đầy tà mị của Thương Nghiêu, hắn quỳ giữa hai chân nàng, hung hăng đưa thắt lưng thẳng tiến tận nơi sâu thẳm.
"A..." Không tưởng tượng được phương thức xâm lược của hắn, Lạc Tranh kinh hoàng mở to hai mắt. Theo sự tấn công mạnh bạo của hắn từ trên cao dội xuống, nàng chỉ có thể bất lực nằm sấp, nửa thân người áp xuống giường. Tư thế này khiến nàng có thể cảm nhận được sự xâm lược của hắn cuồng dã tới mức nào.
"Đừng.. .đừng như vậy." Khoái cảm mãnh liệt thực sự vượt quá khả năng thừa nhận của Lạc Tranh, theo bản năng từ khoé môi nàng bật ra sự cự tuyệt hoà cùng tiếng thở gấp gáp.
"Tranh…" Thương Nghiêu đâu dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy. Hắn khẽ cúi xuống hôn lên tấm lưng tuyết trắng, đôi môi mỏng nóng rực miêu tả từng đường cong trên thân thể nàng. Thân thể nàng toả hương thơm ngát. Sự mềm mại của nàng, sự khít chặt của cơ thể nàng khiến cho hắn điên cuồng, không thể khống chế được động tác dưới hạ thân càng thêm cuồng dã.
"A... tôi... tôi không thể." Lạc Tranh cảm giác như mình sắp ngất đi. Mỗi lần hắn mạnh mẽ tiến vào lại dấy lên trong cơ thể nàng một cảm giác kinh hãi, làm nàng không ngừng hét lên, chỉ có thể lắc đầu. Mái tóc đen mượt có chút rối, nàng nằm dưới thân hắn thở gấp gáp, run rẩy cầu xin hắn ngừng lại...
Không rõ là hắn cảm thấy thống khổ hay thoải mái, mỗi một lần tiến vào đều giống như muốn đem thân thể nàng nối liền...Nhiều lần điên cuồng như muốn đưa hạ thân mình tiến thật sâu vào tận linh hồn nhỏ bé, một cảm giác giao hoà vô cùng kinh tâm động phách, khiến cả hai đều cảm thấy run rẩy.
Mỗi một lần cuồng dã lại càng thêm nóng bỏng, so với trước chỉ có hơn chứ không hề kém đi.
Lạc Tranh chưa từng trải qua sự kích tình mãnh liệt đến thế này. Lúc này nàng thực khát vọng vùi mình vào Ⱡồ₦g иgự¢ rộng lớn của hắn, ngửi lấy mùi hương đặc trưng trên cơ thể hắn, để cho hơi thở nóng rực của hắn xầm nhập từng lỗ chân lông của nàng.
Sự xâm lược mạnh bạo của hắn vẫn vô cùng bền bỉ, cho đến khi nơi yết hầu của hắn khẽ gầm lên một tiếng, toàn thân Lạc Tranh cũng run lên, bật ra tiếng khóc thổn thức, khuôn mặt nhỏ nhắn đột ngột ngửa ra sau, thân thể mềm mại cong lên như một sợi dây cung đã kéo căng, ánh mắt xinh đẹp đã mờ mịt màn sương, cái miệng nhỏ nhắn khẽ hé mở, ý thức dường như hoàn toàn tan rã...
Một đêm điên cuồng không chợp mắt!
Nàng rốt cuộc cũng biết, sự cám dỗ không phải là một trò chơi mà nàng có thể thử.
Khi Lạc Tranh một lần nữa tỉnh lại, sắc trời hỗn độn khiến nàng trong lúc nhất thời không phân biệt được thời gian. Chỉ biết là sau lưng đang dựa vào một Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp vững chãi khiến ý thức nàng có chút thanh tỉnh, nhớ lại một đêm đến cỡ nào điên cuồng.
Nàng không muốn động, cũng không cách nào cử động, toàn thân nàng hoàn toàn bị hắn ôm vào trong иgự¢, cánh tay đàn ông rắn chắc bao chặt lấy thân thể nàng, mà đôi chân dài cùa hắn cũng quấn lấy đôi chân mảnh khảnh của nàng, khiến nàng cứ như vậy vùi vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ thoang thoảng mùi hoắc hương của hắn, trong lúc nhất thời còn có chút cảm giác như bị lạc lối.
Trong sách nói, nam nữ ở tư thế này cho sự tin tưởng giữa đôi bên.
Nàng, tin tưởng hắn sao?
Nhìn ngón tay mình đang đan vào bàn tay rắn chắc của hắn, Lạc Tranh nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhìn nguời đàn ông phía sau, hô hấp của hắn vững vàng mà mạnh mẽ. Cả đêm cuồng dã kích tình khiến gương mặt hắn đầy vẻ thoả mãn, nhưng mà lại khiến nàng thực sự sợ hãi sự bộc phát mạnh mẽ của hắn.
Hắn giống như chúa sơn lâm đầy quyền uy, bá đạo, tà mị lại tràn trề ma lực cùng bí ẩn khiến người ta khó có thể phỏng đoán. Hắn giống như một kẻ cô độc, thân phận thần bí, mặc dù ở bên ngoài mọi người đều gọi hắn là giám đốc theo cách này hay cách khác. Chỉ là mỗi lần nàng nhìn thấy hắn, lại cảm thấy hắn chính là một người như vậy, lặng lẽ bước đến, lặng lẽ ra đi, không để lại chút dấu vết.
Lạc Tranh ngơ ngẩn nhìn hắn hồi lâu, trong đầu đột nhiên nhớ đến lời của Lưu Ly. Dựa theo phán đoán của Lưu Ly, người đàn ông này là con cháu của vua Louis 14, có khả năng như vậy sao? Suy đoán này quả thực quá lớn mật rồi, thời đại đó, truyền thuyết đó đã quá xa vời, mà người đàn ông trước mắt nàng lại vô cùng chân thật.
Louis 14 còn được gọi là "Hoàng đế mặt trời" bởi sự vương giả, dũng mãnh, thiện chiến, bá đạo, uy nghiêm cùng tình cảm chân thành của ông ta. Người đàn ông trước mắt nàng, nếu thật sự là người kế thừa huyết thống của Louis 14 vậy hắn cũng mang trong mình sự kiêu ngạo của huyết thống cao quý. Nếu như hắn sống ở thời cổ đại, nhất định sẽ là một vị vua cao cao tại thượng, không cho phép sự ngỗ nghịch, cũng không dung túng cho bất kỳ hành vi nổi loạn nào...
Louis 14, nàng không rõ hình dáng của ông ta trông thế nào, nhưng hình dáng của Thương Nghiêu đã in sâu trong lòng nàng rồi. Thật lòng mà nói, đây là lần đầu tiên, nàng nhìn hắn một cách nghiêm túc đến vậy, hắn thật sự rất có khí phách đàn ông, ngũ quan cân đối toát lên vẻ nghiêm nghị đầy sức thu hút. 
Quả thực hắn là một người đàn ông vô cùng hấp dẫn.
Những người phụ nữ mê luyến hắn, nhất định là nhiều không kể xiết?

Nàng không biết chút gì về cuộc sống riêng tư của hắn, cũng không biết những sự việc hắn đã từng trải qua cũng như tương lai sau này, chỉ là lúc này, hắn cường hãn đem nàng giữ lại bên mình mà thôi. Vậy...còn vợ hắn thì sao? Hoặc là vị hôn thê của hắn? Nàng thực sự không tin bên cạnh hắn không có người phụ nữ nào, ít nhất cũng phải có một người khiến hắn quan tâm chứ?
Nếu như hắn thật sự là con cháu của dòng dõi Louis 14, như vậy cần gì phải mua lấy phiền toái mà dây dưa cùng một người có thân phận bình thường như nàng? Vợ của hắn nhất định sẽ là con cháu của một dòng dõi hoàng thất nào đó như Anh hay Thuỵ Điển? Ít nhất người phụ nữ đó sẽ mang huyết thống vương giả thuần khiết và cao quý, mà nàng chỉ là một luật sư nhỏ bé tính tình cương liệt, ngoại trừ niềm kiêu hãnh thấm sâu tận xương tuỷ, cái gì nàng cũng không có.
Không biết tại sao, trong lòng bỗng mơ hồ dâng lên một cảm giác đau đớn, khẽ chớp mắt, Lạc Tranh quay đầu trở lại. Nàng bắt đầu thấy oán hận chính bản thân mình bởi vì nàng phát hiện ra, trái tim mình đã đi chệch hướng từ bao giờ. Cho tới lúc này, nàng mới dám nhìn thẳng vào lòng mình, nàng, có lẽ đã yêu người đàn ông sau lưng mất rồi.
Lạc Tranh thực không có cách nào dùng ngôn ngữ để thể hiện sự đau đớn trong lòng, thân thể nàng đã thực sự biết nhớ nhung hắn, cho nên mới không hề có chút phản kháng, mới có thể cùng hắn trầm luân như vậy. Từng hơi thở của hắn, đã sớm âm thầm tồn tại trong hô hấp của nàng và không ngừng sinh sôi, cho dù khi hắn không có ở bên cạnh, nàng cũng sẽ cảm nhận được hơi thở của hắn.
Loại cảm giác này thực sự không giống như khi ở bên cạnh Ôn Húc Khiên. Trước đây, Ôn Húc Khiên thường đem đến cho nàng một cảm giác ấm áp như ánh mặt trời. Khi ở bên cạnh hắn, nàng sẽ cảm thấy rất thoải mái, giống như dựa vào một khối bông mềm mại, khiến tâm tình nàng vô cùng nhẹ nhàng.
Còn Thương Nghiêu thì sao?
Hắn nguy hiểm, bá đạo, nhưng lại vô cùng dịu dàng...
Chỉ cần ở chung một chỗ với hắn, tâm tình của nàng như có cảm giác bay bổng trên chín tầng mây, trái tim không ngừng đập loạn nhịp, cảm giác như đang cưỡi trên lưng cọp, vừa khiến nàng có cảm giác an toàn lại cũng có cảm giác bất an vô cùng...
Loại cảm giác phức tạp thế này, đến tột cùng có ý nghĩa gì...
Vô thức cất tiếng thở dài khe khẽ, còn chưa kịp định thần lại, bên hông đã cảm thấy bị siết chặt lại, khiến cho lưng nàng hoàn toàn áp vào vòm иgự¢ ấm nóng. Bên vành tai nhạy cảm truyền đến thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng đầy quyến luyến của hắn, "Ngây người nhìn cả nửa ngày trời, cuối cùng lại thở dài sẽ khiến cho lòng tự trọng của tôi bị tổn thương đấy."
Thì ra, hắn đã sớm tỉnh lại.
Lúc này, Lạc Tranh thực muốn xoay người tránh ra, nhưng lại bị hắn vòng tay siết chặt lấy người, khiến nàng không thể nào nhúc nhích. Cả khuôn mặt hắn vùi vào phần cổ nàng, hai mắt vẫn nhắm nghiền, như thể đang hưởng thụ mùi hương thơm ngát cùng thân hình mềm mại trong иgự¢, khẽ lên tiếng, "Đừng động, để cho tôi ôm em thêm một lát."
Cảm giác muốn giãy giụa lập tức tan biến, nàng hoàn toàn thuận theo lời hắn, lẳng lặng nằm im trong иgự¢ hắn, cảm thụ từng nhịp tim đập mạnh mẽ trầm ổn.
Giờ khắc này, có một loại tình cảm khó có thể diễn ta nảy sinh giữa hai người họ.
Tim Lạc Tranh có chút thắt lại, nàng không biết nên hình dung quan hệ giữa mình và Thương Nghiêu như thế nào nữa. Nếu gọi là tình yêu thì trước giờ chưa từng ai trong hai người họ nói ra câu này, ít nhất, nàng cũng đã là vợ người khác rồi. Là tình nhân? Cũng không phải, bởi cho tới nay giữa nàng và hắn cũng không hề có loại ước định này.
Trong lúc nhất thời Lạc Tranh có chút giận dỗi, khẽ nhích người một chút nói, "Tôi muốn rời khỏi đây."
"Rời khỏi đây? Đi đâu?" Thương Nghiêu vẫn ôm chặt nàng, giọng nói cũng vẫn vô cùng bình tĩnh như thường ngày, hệt như một dòng suối an tĩnh chầm chậm chảy.
"Làm việc." Lạc Tranh nhẹ nhàng lên tiếng.
Thân thể nhỏ bé lập tức bị bàn tay hắn xoay lại, khiến nàng nhìn thẳng vào hắn. Hai mắt hắn lúc này đã mở to, ánh lên một tia sáng có chút kỳ dị như thể chim ưng săn mồi.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, lại xấu xa dời xuống phần lưng thanh mảnh, "Công việc và tôi đều quan trọng cả."
Lời nói của hắn mang theo đầy hàm ý tán tỉnh.
"Đừng lộn xộn nữa." Nàng đẩy bàn tay không an phận của hắn ra, khẽ chớp mắt. Có thể nói, nàng đã sớm quen với việc nhìn thấy hắn mỗi khi tỉnh giấc rồi.
"Lộn xộn?" Thương Nghiêu cười cười nhíu mày, bàn tay to siết chặt lấy hông nàng, kéo lại gần hắn hơn, "Em cảm thấy việc tôi đang làm với em là lộn xộn hay sao?"
Lạc Tranh sợ hết hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên đỏ bừng, nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được rõ ràng Dụς ∀ọηg của hắn đã thức tỉnh, vô cùng cường đại khiến tim nàng đập loạn lên.
"Đừng như vậy..."
"Như vậy là rất bình thường, không cần phải xấu hổ." Thương Nghiêu cúi xuống ngậm lấy cánh môi nàng, đầu lưỡi khẽ khiêu khích khoang miệng nhỏ. Hít lấy hương thơm thoang thoảng trên thân thể nàng, một cảm giác phấn khích khó nói thành lời dâng lên nhanh chóng khiến hắn không thể kìm chế mà bắt đầu dùng đầu lưỡi khiêu khích bầu иgự¢ tròn trịa của nàng, một tay bao lấy bầu иgự¢ kia, tuỳ ý nhào nặn trong lòng bàn tay có chút thô ráp.
Tiếng thở dốc của hắn truyền tới đánh thẳng vào tâm trí nàng, theo từng động tác liếm ʍúŧ linh hoạt của đầu lưỡi hắn, hô hấp của Lạc Tranh dần thở nên gấp gáp.
"Đừng... tôi, tôi thật sự có chuyện phải làm..." Lạc Tranh nghĩ đến việc rời đi Macau.
Thương Nghiêu ngẩng đầu lên, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt trở nên vô cùng nghiêm túc.
"Tôi biết rõ em có việc phải làm. Tranh, đừng cự tuyệt tôi. Qua hôm nay, mai tôi sẽ cùng đi với em."
Lạc Tranh thực sự bị lời nói cùng ánh mắt hắn làm cho kinh ngạc...Hắn muốn nói điều gì? Lời nói của hắn rốt cuộc là có ý gì?
Thấy vẻ mặt giật mình đến sững sờ của nàng, Thương Nghiêu khẽ cười, cho rằng nàng đã đồng ý, trong mắt ánh lên nét nhu tình chưa từng có, thân hình cao lớn thuận thế đè lên thân hình nhỏ nhắn của nàng, khiến thân thể hai người họ kết hợp thật chặt chẽ. Trong phòng chỉ còn tiếng thở dốc cùng ՐêՈ Րỉ càng lúc càng thô trọng. Hắn không chỉ tham lam ʍúŧ lấy hương vị ngọt ngào trên thân thể nàng, tay kia còn không chút an phận trượt xuống bắp đùi trắng mịn, men theo từng đường cong đẹp đẽ thẳng tiến tới nơi nữ tính của nàng. Ngón tay thon dài chạm đến nụ hoa mẫn cảm liền nhẹ nhàng xoa nắn, khiến thân thể nàng run lên dưới một hồi khoái cảm khó nói thành lời.
"Chờ một chút..." Lạc Tranh biết rõ hắn muốn làm gì, tâm tình càng thêm hoảng loạn, bàn tay nhỏ bé cố chống đỡ Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc, lại nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đầy đam mê của hắn, tâm tư bất giác xao động.
Nàng không có nhìn lầm chứ?
"Em sao vậy?" Thương Nghiêu dùng ánh mắt trìu mến nhìn nàng, thấy nàng mở to đôi mắt trong veo nhìn mình chăm chú, hắn không kìm được mà cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi anh đào của nàng, nói "Có tôi ở đây, chuyện gì em cũng không cần lo nữa. Hôm nay, ngoan ngoãn ở bên tôi, đừng rời đi. Ngày mai, tôi sẽ dạy cho em biết nên làm thế nào, được chứ?"
Tâm tình Lạc Tranh theo từng lời nói của hắn bất giác lại có chút xáo trộn. Ánh mắt thâm tình của hắn không giống như đang gạt người, mà giống như tình cảm của hắn đối với nàng càng lúc càng sâu đậm vậy.
"Tôi...tôi thật sự không hiểu anh đang nói gì." Hắn biết rõ nàng muốn đi Macau sao? Biết rõ nàng muốn đi bàn chuyện của tập đoàn thần bí kia? Cho dù như vậy, tại sao hắn lại nói sẽ dạy cho nàng nên làm như thế nào?
Thương Nghiêu bị bộ dạng của nàng chọc cười, tâm tình hắn lúc này quả thực đang rất tốt, "Không hiểu lời tôi nói cũng không sao, chỉ cần hiểu tôi muốn gì là được rồi."
Toàn thân Lạc Tranh lại run lên khe khẽ.
"Tranh..." Thương Nghiêu dịu dàng thì thầm bên tai nàng, "Tôi thích em, thật sự rất thích em..." Vừa nói, bàn tay hắn liền luồn vào thăm dò giữa hai chân nàng.
"Chờ một chút..." Lạc Tranh bị lời nói đầy sự nghiêm túc của hắn làm cho mơ mơ hồ hồ. Thấy hắn ngẩng đầu nhìn mình, Lạc Tranh khẽ chớp mắt, đem sự hoảng loạn trong ánh mắt giấu đi hoàn toàn, cố gắng nở nụ cười, "Buông tha tôi một lát được không? Tôi rất đói, thực sự rất đói. Anh...cả đêm qua...khiến tôi mệt rã rời rồi." Nói xong, gương mặt nàng đỏ ửng lên. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thương Nghiêu thấy dáng vẻ xinh đẹp của nàng, không khỏi động lòng, hít sâu một hơi như thể đè nén Dụς ∀ọηg bản thân, khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của nàng.
"Được, em muốn ăn gì?"
"Gì cũng được, chỉ cần anh tự tay chuẩn bị, tôi đều muốn ăn." Lạc Tranh dịu dàng nói.
Thương Nghiêu nở nụ cười, từ ánh mắt đến khoé môi đều ánh lên sự hài lòng, cúi đầu khẽ hôn nhẹ lên đôi môi nàng, "Chờ tôi, lập tức sẽ chuẩn bị đồ ăn sáng cho em." Nói xong, hắn bước xuống giường.
Cho đến khi bóng lưng của hắn biến mất khỏi phòng ngủ, Lạc Tranh vội vàng ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt. Nàng muốn chạy trốn, chỉ có thể chạy trốn mà thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc