Dụ Lang - Chương 43

Tác giả: Minh Nguyệt Đang

Khứ Niên Kim Nhật Thử Môn Trung
(*)Đề Đô Thành Nam Trang: Ngày này năm ngoái tại cửa đây
Văn Hi đế năm thứ tư, Nam Chiếu quốc.
Người trên giường chậm rãi mở mắt, đập vào trước mắt là những quả cầu hương lớn nhỏ treo trên màn, cảm thấy mùi hương rất lạ, làm cho người kia nhớ về mùi hương ngọt ngào của hoa hồng Ba Tư. Nhớ rất rõ ngày xưa khi Ngũ Ca đi qua Tây Vực buôn bán, có mang về một ít.
Người nọ ngồi dậy, hứng thú nhìn bốn phía, quan sát bài trí xung quanh, không có bất kì người nào quen thuộc, thậm chí có hơn phân nửa dụng cụ kỳ lạ mà nàng không biết nó là cái gì.
“Người đâu.”
Ngoài cửa “Thùng thùng” hai tỳ nữ chạy vào, kinh ngạc nhìn nàng, “Công chúa!”
Người nọ nhìn hai tỳ nữ ngạc nhiên há hốc miệng, ngờ nghệch, liền tức giận nói: “Trên mặt ta nở hoa sao?”
Hai nha đầu đó chẳng những không cúi đầu, mà còn kinh ngạc nói: “Công chúa, công chúa có thể nói chuyện được rồi sao?” Hai người đột nhiên quay qua nhìn nhau, trong đó một người nói: “Xuân Nhi, ngươi mau chạy đi bẩm báo vương thượng và vương hậu.”
“Công chúa?” Người nọ hí mắt nhìn, cảm thấy có chút không rõ ràng lắm, nhưng nhìn quần áo mà hai thị nữ này mặc giống như là của Nam Chiếu, trước kia nàng thấy mấy đồ này mới lạ cho nên có may vài cái.
Người nọ lẩm bẩm: “Tại sao ta lại ở chỗ man di này, chẳng trách vật gì cũng kì lạ.” Về phần hai chữ “Công chúa” trong miệng hai thị nữ kia, nàng lại càng không hiểu.
Đến khi hiểu được sự tình, “Ngươi nói ta là Nam Chiếu thất công chúa? Đây là chỗ sinh sống từ nhỏ đến lớn của nàng?” Người nọ cẩn thận dò hỏi nha đầu ở lại.
Nha đầu tên Hạ Nhi cảm thấy kì quái, vị thất công chúa này tuy rằng không thể nói chuyện, nhưng đầu óc linh hoạt bình thường càng không bị ***ng hư chỗ nào, sao lại hỏi vấn đề buồn cười như vậy. Nam Chiếu thất công chúa là mỹ nhân đẹp nhất Nam Chiếu, đáng tiếc bị câm từ nhỏ, cho nên được nuôi dưỡng trong cung vẫn chưa gả ra ngoài, đến bây giờ nàng đã mười bảy tuổi.
Người nọ xoay người lại, bắt đầu tự lẩm bẩm, “Rốt cuộc là ta đã ૮ɦếƭ hay chưa?” Nàng chỉ nhớ cảnh bản thân nhảy xuống Trích Tinh lâu, những chuyện tiếp theo nàng không có chút ấn tượng gì cả. Người nọ bỗng dưng dậm chân một cái, “Ta thật là ngốc, nhìn dáng vẻ hiện giờ sẽ biết thôi.”
Người nọ vội vàng chạy đến trước gương, nhìn trái nhìn phải, thật không biết ông trời đang đùa giỡn cái gì. Người nọ tiếp tục thì thầm: “Ừm, lông mày này không có đen bằng của ta, lông mi cũng không dài, đôi mắt to hơn của ta một chút, nhưng mà cái mũi không đẹp lắm, còn miệng giống nhau như đúc, cằm hơi nhọn, làn da này giống như chưa từng tiếp xúc với ánh nắng, tái nhợt đến mức trong suốt.” Người trong gương tất nhiên không phải Thẩm Thất, nhưng lại cực kì giống Thẩm Thất. Tuy nhiên Thẩm Thất lộng lẫy kiều diễm hơn nàng một chút, thất công chúa chỉ được coi là xinh đẹp thanh lệ.
“Thất Nhi, Thất Nhi.” Thẩm Thất còn đang nhìn chính mình trong gương, chợt nghe ngoài cửa có tiếng gọi chứa đầy mừng rỡ, “Thất Nhi, mau cho mẫu hậu nhìn một cái, con có thể nói rồi sao, nói cho mẫu hậu nghe một chút đi, nói đi con, thần linh phù hộ, con ta cuối cùng cũng nói chuyện được rồi.”
Thẩm Thất nhìn phu nhân trung niên ăn mặc hoa lệ trước mặt, cảm thấy hoàn toàn xa lạ, đầu óc của nàng đã sớm bay đi chỗ khác, chẳng lẽ trên đời này thật sự có chuyện mượn xác hoàn hồn? Còn diễn ra trên người nàng?
“Mẫu hậu.” Đối với người nàng không có chút cảm tình gì, Thẩm Thất tạm thời ứng phó để cho sớm qua chuyện.
Vương hậu lập tức khóc nức nở, liên tục nói thần linh phù hộ, “A, bản cung phải dâng lễ vật tạ ơn thần, bản cung phải chuẩn bị lễ vật tạ ơn thần.”
Vương hậu đi rồi, Thẩm Thất bảo mọi người lui xuống, bản thân lại đứng lên nhảy nhót, “Ta sống lại rồi, ta sống lại rồi.” Trên đời này làm gì có chuyện gì tốt hơn việc có thể sống thêm một lần nữa?
Nhảy nhót được một lát, Thẩm Thất ngừng lại, nghĩ tới người kia, lúc trước nàng chỉ lo tìm hiểu tình huống trước mặt, nên quên hỏi bây giờ là thời đại nào. Thẩm Thất nghĩ rằng có lẽ nàng đã ngủ rất lâu, nói không chừng hắn đã qua đời rồi?
Thẩm Thất lắc đầu, không muốn nghĩ tới kết cục như vậy, “Mặc kệ, cứ coi như hắn đã ૮ɦếƭ, ở trong lòng ta, hắn đã ૮ɦếƭ từ lâu.” Thẩm Thất âm thầm đi tới kết luận.
Bây giờ suy nghĩ lại cảnh tượng cuối cùng, rõ ràng có thể thấy được, nàng cũng ngạc nhiên với tình cách ngang ngược không nói đạo lý của bản thân, dù như vậy nhưng ở tình huống đó, ngoại trừ việc muốn tự tử, nàng không còn ý nghĩ nào khác.
Cả đời nàng không thể có con nối dõi, cho dù lúc ấy nàng còn trẻ dung mạo xinh đẹp có thể tạm thời giữ chân Hàn Sâm, nhưng về sau thì sao? Về sau nàng phải chứng kiến vô số nữ nhân tới tranh giành hắn? Như vậy cũng chẳng sao, hoàng đế nào chẳng có tam cung lục viện. Nhưng mà, đối với một nữ nhân mà nói, tàn nhẫn nhất chính là người mình yêu không yêu mình, lại yêu một nữ nhân khác.
Nếu trong tim hắn không có người nào cả, nàng có thể tự an ủi bản thân là hắn không biết yêu, nhưng mà rõ ràng là hắn biết thế nào là yêu, lại là một người thâm tình yêu một người duy nhất, mà người đó lại không phải là nàng.
Thẩm Thất nghĩ, “Nếu không xảy ra chuyện kia, có lẽ hắn sẽ toàn tâm toàn ý yêu một mình Dong Nhi, ta cũng không thể sống được.”
“Nhưng ta được sống lại lần nữa, ta phải cố gắng sống.” Thẩm Thất nắm chặt bàn tay, “Không cần hắn!”
Con người ta rất thần kì, lúc trước có thể vì người yêu vào sinh ra tử, nguyện ý ૮ɦếƭ đi cũng bởi vì yêu, tuy nhiên sau khi ૮ɦếƭ, đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện. Nàng vẫn là nàng, Thẩm Thất của trước đây!
Thẩm Thất mở cửa ra, híp một hơi thật sâu, “Ta phải quên hắn đi.” Đối với con người tốt nhất là không nên trả thù, bởi vì như vậy có nghĩa là chưa hoàn toàn quên đi.
Từ nay về sau không có Thẩm Thất, không có Hàn Sâm, tất cả đều chôn vùi trong quá khứ, hiện tại chỉ có thất công chúa, Nam Chiếu thất công chúa.
Ở trong cung này, nàng có rất nhiều huynh đệ tỷ muội, Thẩm Thất lại là người thích náo nhiệt ồn ào, cả hoàng cung đều bị nàng chơi đùa đến mức sinh động thú vị hơn rất nhiều. Thẩm Thất cảm thấy đây mới là những ngày tốt đẹp, chơi vô cùng vui.
Dưới gối Thẩm Thất có một quyển sách nhỏ, mỗi khi nàng nhớ tới Hàn Sâm nàng sẽ nhìn ngắm bức tranh đầu tiên, càng ngày càng ít, ngày hôm nay so với ngày hôm qua lại ít hơn, hôm nay mới nhớ hắn có mười lần.
Có lẽ ngày mai, hoặc là ngày mốt sẽ không còn nhớ nữa.
Đáng tiếc đời người không được như ý nguyện.
“Cái gì, muốn gả con tới Hoa triều, con không đi, con không đi.” Thẩm Thất nóng nảy đến mức hai mắt trợn lớn. Nói gả cho dễ nghe, thật chất là vì biên giới Nam Chiếu được Hoa triều che chở, cho nên muốn kết giao hữu với hoàng đế Hoa triều, mà thất công chúa lại là nữ nhân đẹp nhất Nam Chiếu.
“Vì bình anh của Nam Chiếu, con phải đi.” Vẻ mặt lão vương Nam Chiếu rất nghiêm túc, khóe miệng dựng thẳng càng làm cho hắn trở nên nghiêm khắc.
Từ lúc Thẩm Thất trở thành thất công chúa, nàng chưa từng nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của ông ta, lúc nào gặp, cũng là nét mặt lạnh lùng, điểm đó rất giống thái độ của cha với con gái. Thẩm Thất bắt đầu nhớ về cha mẹ mình.
“Hiện tại Hoa triều có niên hiệu gì?” Thẩm Thất đột ngột hỏi một vấn đề rất kì quái.
“Văn Hi đế năm thứ năm.”
Thẩm Thất vừa nghe xong, lập tức ngây người, nàng ૮ɦếƭ đi sống lại, chỉ mới trốn tránh được ba năm? Thẩm Thất bắt đầu tranh cãi ầm ĩ, giãy giụa, một khóc hai nháo ba đòi thắt cổ, ngay cả cách tuyệt thực hay tất cả các thủ đoạn khác, đều không có hiệu quả, lúc này nàng mới hiểu được rằng, đối với người mà ta không có chút cảm tình, ngươi sống ૮ɦếƭ như thế nào cũng không hề quan tâm, chẳng hạn như lão vương Nam Chiếu.
Thẩm Thất lại nhớ cha mẹ nàng, Ngũ Ca của nàng, nhân tiện nhớ tới Hàn Sâm, mỗi một cái lắc đầu thở dài, hay hung hăng trừng mắt nhìn nàng. Thật sự là thua rồi, hôm nay nàng đã nhớ hắn hơn hai mươi lần.
Thẩm Thất cực kì không muốn, nhưng vẫn bị bắt lên xe ngựa, nàng bắt đầu an ủi mình, “Không sợ, nếu muốn hoàn toàn quên một người, phải dám đối diện với hắn.” Thẩm Thất động viên bản thân, “Nếu con người ta liên tục phạm một lỗi đến hai lần, thì người đó chính là ngu không thể tả.”
(*)Đề Đô Thành Nam Trang: Ngày này năm ngoái tại cửa đây
Editor: Snowflake HD
Nhưng khi Thẩm Thất ở trong đế đô Hoa triều An Dương bọn họ được ở nơi dành cho Nam Chiếu, nàng không kiềm chế được thở nhẹ ra một tiếng, còn tưởng phải đi bái kiến hoàng đế. Nào biết hoàng đế gặp mặt sứ thần rồi, lại miễn xin nhận mỹ nhân mà bọn họ đưa tới. Chỉ nói có thể ban mỹ nhân này cho vương công quý tộc làm thê thiếp.
Thẩm Thất nghe xong tin tức này, bỗng nhiên nghĩ, nàng là Thẩm Thất, là thê tử của Hàn Sâm, nếu bản thân mình gả cho một người khác, vậy có được tính là hồng hạnh xuất tường không? Như vậy cũng hay.
Thẩm Thất thầm oán giận nói: “Không gặp thì không gặp, ta cũng đâu muốn nhìn thấy ngươi.”
Vì chứng minh bản thân mình không thương nhớ người vô tình kia, Thẩm Thất bắt đầu đi xung quanh, nàng là người không chịu ngồi yên, huống chi lúc này phải chọn một vị hôn phu tốt hơn Hàn Sâm trăm ngàn lần, người này nhất định phải chân thành với nàng, bảo sao làm vậy, cung phụng nàng như tiên.
Thẩm Thất càng nghĩ càng hăng hái, tốt nhất là phải làm cho Hàn Sâm tự mình ban hôn. Nàng hiện giờ lấy thân phận công chúa Nam Chiếu, ở kinh thành như cá gặp nước, ai thấy bọn họ đều kính nhường ba phần. Không phải vì Nam Chiếu quốc lợi hại, mà có thể lấy công chúa nam chiếu để đổi lấy một quốc gia không phải việc đơn giản.
Nam Chiếu quốc này, tuy quốc gia nhỏ, nhưng là nơi xa xôi, hàng năm nóng bức ẩm ướt, trùng độc thú dữ đều có thể dễ dàng xuất hiện trên đường, mà dân bản xứ, lại rất rành về dùng độc, hạ cổ, am hiểu vu thuật, cho nên Hoa triều muốn xây dựng quốc gia giống như sự tồn tại lâu dài của Nam Chiếu, không dùng binh chinh phạt, cho dù biên giới Nam Chiếu khá rộng, nhưng chỗ đó hoang vu hẻo lánh, cũng chẳng có béo bở gì. Lần trước, nếu Nam Chiếu không rat ay giúp đỡ phản quân, Hàn Sâm sẽ không nam chinh.
Cũng vì lần đó mà Nam Chiếu được một phen kinh sợ, sau khi Văn Hi đế đăng cơ lão vương Nam Chiếu mới bằng lòng khuất phục, lần này dâng con gái của mình lên để hòa thân.
Nhìn thái độ Văn Hi để đối với sứ thần có vẻ khá tôn trọng, như vậy có thể thấy vị trí Nam Chiếu trong lòng hoàng đế không hề thấp, ai có thể lấy được công chúa Nam Chiếu, sẽ được thăng chức rất nhanh.
Hơn nữa, trời sinh công chúa Nam Chiếu chính là một mỹ nhân.
Mới được một tháng, Thẩm Thất đã gia nhập tầng lớp thượng lưu ở An Dương, trở thành khách quý hoàng thất đắt tiền nhất, không ít phu nhân tranh nhau mời nàng.
Hôm nay Thẩm Thất đi đến An Khánh vương phủ. An Khánh vương là đệ đệ ruột của hoàng đế đương triều, khi Văn Hi đế đăng cơ hắn có công ủng hộ, rất được coi trọng. Có thể vào trong An Khánh vương phủ chắc chắn không phải người bình thường, vả lại còn được An Khánh vương phi dẫn theo nha hoàn thân tín tự mình đi nghênh đón Thẩm Thất.
“Thẩm tỷ tỷ, sinh nhật vui vẻ, chúc Thẩm tỷ tỷ ngày càng xinh đẹp.” Thẩm Thất cười ngọt ngào với An Khánh vương phi.
“Đa tạ công chúa.” An Khánh vương phi Thẩm thị thân thiết kéo cánh tay Thẩm Thất, “Đi, ta giới thiệu cho muội, hôm nay Danh viện tới đông đủ, Tú viện hội chúng ta cũng phải bàn bạc một chút.”
Kinh thành mở ra Danh viện và Tú viện hội, cho nên khắp nơi đều chào đón Thẩm Thất, nhiều người như vậy, nhưng ánh mắt của Thẩm Thất nhìn vào Mai Nhược Hàm đầu tiên. Cho dù trôi qua mấy năm nữa, nàng ta vẫn là hạc trong bầy gà, càng ngày càng trưởng thành đầy đặn, bớt đi vài phần xinh đẹp.
Thẩm Thất mở to mắt nhìn, người này nàng đã cố gắng xem nhẹ và quên đi, vào năm đó nàng chưa từng muốn nhìn thấy nàng ta dù chỉ một lần.
“Thẩm…” Mai Nhược Hàm kinh hãi kêu lên.
“Phu nhân, vị này là thất công chúa Nam Chiếu.” Thẩm thị cùng lúc tiến lên giới thiệu, hiện giờ Lỗ quốc phu nhân rất ít khi tiến cung, nhưng hoàng thượng vẫn đặc biệt quan tâm nàng ta, địa vị của nàng ta trong cung có chút khác biệt. Thẩm thị không biết lý do tại sao Lỗ quốc phu nhân lại kinh sợ như vậy. Đầu tiên, lúc Thẩm Thất rời Bắc Hồ về kinh thành, vẫn chưa gặp mặt các mệnh phụ phu nhân, thì một tháng sau đã hương tiêu ngọc vẫn. Cho dù trước kia nàng có sống ở kinh thành, nhưng người gặp nàng cũng không nhiều. Huống chi, Thẩm thị mới tới An Dương không lâu.
Văn Hi đế ba năm tuyển tú một lần, nàng không biết vì sao Văn Hi đế chọn nàng rồi, cuối cùng lại ban cho An Khánh vương, nàng cảm thấy vận mệnh quá tốt với nàng.
Thẩm thị vòng vo một hồi, quay sang nói với Thẩm Thất: “Công chúa, vị này là Lỗ quốc phu nhân.”
Thẩm Thất cúi người hành lễ, nhẹ cười: “Mong rằng về sau phu nhân chỉ điểm nhiều hơn.”
“Thật giống, thật giống.” Mai Nhược Hàm thì thầm nói.
Thẩm Thất giả vờ không nghe, cười nói: “Nếu phu nhân không chê, gọi ta Thích Thích, đây là nhũ danh của ta.”
“Thất Thất?” Mai Nhược Hàm lại hoảng sợ la lên.
“Ở trong lòng có ưu tư là Thích Thích.” Thẩm Thất cười giải thích. Hoặc là quên đi, hoặc là tự nhiên đối mặt, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng nhiều năm như vậy, nàng ta vẫn là Lỗ quốc phu nhân sao?
Ba người ở lại nói chuyện vài câu, nhưng mà hồn vía Mai Nhược Hàm bay đi đâu mất, sau đó nàng ta nhanh chóng khôi phục tinh thần. Ánh mắt Thẩm Thất thì bị người khác thu hút rồi.
“Ồ ---” Thẩm Thất nhìn một nữ tử chằm chằm không rời, nàng nhát gan trốn một góc, giống như sợ người khác nhìn thấy.
Thẩm thị nhìn theo ánh mắt Thẩm Thất, “À, đó là Như phu nhân của Tín Dương hầu.” Thẩm thị lại nhìn chăm chú, “Ồ, bộ dáng của nàng ta có năm phần tương tự công chúa.”
Nếu không phải giống nàng năm phần, thì sao Thẩm Thất lại có thể nhìn thấy nàng ta trong chốn đông người này, mà Tín Dương hầu chẳng phải Ngũ Ca nàng sao? Thẩm Thất nhớ lại ngày xưa, trong lòng có chút đau đớn, ai ta cũng có thể quên, nhưng Ngũ Ca của nàng, nàng không thể quên được, đó là ca ca yêu thương nàng nhất.
Thẩm Thất cười rạng rỡ đi đến, muốn chào hỏi Như phu nhân. Thẩm thị thấy thế vội vàng đi trước dẫn đường, “Đừng tưởng nàng ấy là tiểu thiếp mà bắt nạt, Tín Dương hầu không có chính thất, chỉ có một vị phu nhân duy nhất, nghe nói vô cùng yêu thương nàng ta. Nhưng tính tình nàng có chút kiêu ngạo, không thích hợp với đám đông.”
“Thật sao?” Thẩm Thất có chút không yên lòng, thầm nghĩ tại sao Ngũ Ca lại chọn người giống mình làm phu nhân hắn, như vậy chẳng phải là quá yêu thương muội muội.
Thẩm Thất vừa đi tới trước mặt nàng ta, lại nghe thấy một giọng nói cực kì quen thuộc, “Thất Thất.”
Thẩm Thất lập tức quay đầu lại, đây không phải là ca ca nàng Tín Dương hầu thì có thể là ai, miệng nàng định gọi một tiếng ‘Ca’ nhưng vội vàng thu lại, nhưng đôi mắt đỏ ửng lại không thể che giấu.
“Thất Thất.” Thẩm Thanh Thu tới hoa viên này để tìm Như phu nhân của hắn, ai cũng biết hắn yêu thương vị thiếp thất này nhất, quả thật rời khỏi nàng một canh giờ hắn cũng không chịu nổi, nhưng hắn không ngờ lại gặp được người kia.
“Thất Thất, Thất Thất, có phải là muội hay không, muội đã trở lại đúng không?” Thẩm Thanh Thu không để ý lễ nghi liền cầm tay Thẩm Thất, trong mắt hắn không nhìn bất cứ ai nữa, kích động ôm Thẩm Thất vào lòng.
Thẩm Thất cũng chẳng ngăn cản, nàng rất thích Ngũ Ca ôm nàng như vậy, bày vẻ xúc động, nhưng người khác lại cảm thấy không hợp lễ, Thẩm Thất lại không thể nói thân phận thật của mình. Thẩm thị vội nói: “Hầu gia ngài quen biết thất công chúa sao?”
“Thất công chúa?” Thẩm Ngũ lùi về sau một bước.
“Ta và hầu gia không hề quen biết.” Thẩm Thất giải thích, nàng không muốn sống cuộc đời Thẩm Thất lần thứ hai.
“Giống, thật sự quá giống.” Thẩm Thanh Thu cũng giống Mai Nhược Hàm tự mình lẩm bẩm nói.
“Không biết hầu gia nói ta giống ai?” Thẩm Thất cảm thấy nếu nàng không hỏi câu này, nhất định sẽ bị nghi ngờ, cho nên giả vờ ‘tò mò’ hỏi thăm.
Thẩm Thanh Thu cười đau khổ, lắc đầu, “Ngày khác mời công chúa đến nhà làm khách.” Tất nhiên hắn không muốn trả lời vấn đề kia.
Thẩm Thất chợt thấy vô cùng hiếu kì, muốn biết chuyện gì đã xảy ra sau khi nàng ૮ɦếƭ? Nàng lại tự trách bản thân, chẳng lẽ nàng vẫn còn ôm ảo tưởng. “Ngài ấy bảo ta giống ai?”
Thẩm thị lén lút kéo tay Thẩm Thất đi sang một bên, “Nghe nói là giống muội muội ngài ấy, chính là Quang Liệt hoàng hậu.”
“Quang Liệt hoàng hậu? Là đương kim hoàng hậu sao?” Thẩm Thất rất muốn biết rõ ràng.
“Xuỵt.” Thẩm thị tỏ vẻ thần bí, “Đừng nói lớn tiếng, người hoàng thượng hận nhất cũng là Quang Liệt hoàng hậu.”
(*)Đề Đô Thành Nam Trang: Ngày này năm ngoái tại cửa đây
Editor: Snowflake HD
Càng nghe Thẩm Thất càng tò mò, khuyến khích Thẩm thị mau nói, Thẩm thị kia cũng là một người nhiều chuyện, đối với việc bí mật này nàng cũng muốn thảo luận, “Vị Quang Liệt hoàng hậu được coi là truyền kỳ, ngày đó nàng vì nghĩa dũng cảm xông ra một mình đối phó hồ doanh, cứu dân chúng Tây Hoa, nhưng dù sao danh tiết của nữ nhân cũng rất quan trọng, tuy rằng hoàng thượng đưa nàng trở về, tuy nhiên nàng tự thấy không còn mặt mũi sống tiếp, liền nhảy xuống Trích Tinh lâu. Nghe nói trước đó nàng ấy chỉ là tần, sau khi mất được truy phong làm hoàng hậu, vì vậy hoàng thượng luôn luôn chiếu cố cả nhà Thẩm thị chúng ta, nhưng mà Quang Liệt hoàng hậu cũng là người đáng thương, nghe nói khi còn sống nàng rất yêu hoàng thượng, đáng tiếc hoàng thượng không động lòng.”
“Hừ, hoàng thượng cũng thật quá bạc tình.” Thẩm Thất đột nhiên cảm thấy tức giận, không nghĩ rằng ở phía sau nàng, có rất nhiều người nói nàng đáng thương, đáng thương vì nàng không lọt vào mắt xanh của hoàng thượng. Thẩm Thất chuẩn bị tinh thần tốt, lại hỏi tiếp: “Chúng ta?”
“À, ta là Thẩm thị một mạch họ hàng xa của Quang Liệt hoàng hậu. Nhưng công chúa cũng đừng nói hoàng thượng bạc tình, nghe nói trước kia hoàng thượng rất yêu một người, là Hiếu Thuần hoàng hậu, đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, đến giờ hoàng thượng vẫn nhớ mãi không quên, hai năm tuyển tú, chưa từng lưu lại một người, đến hiện tại trong cung chỉ có hai vị quý phi nương nương. Hoàng thượng của chúng ta là người si tình nhất trên đời, bộ dạng lại anh tuấn, vị Hiếu Thuần hoàng hậu kia thật đúng là tàn sát nữ nhân thiên hạ mà.” Thẩm thị tỏ vẻ buồn phiền.
Thẩm Thất càng nghe càng tức, nàng cố gắng kìm nén, may mắn bản thân đã sớm hạ quyết tâm, dù thế nào đi chăng nữa cũng không liên quan đến hắn. “Vậy tại sao không được nhắc đến Quang Liệt hoàng hậu?”
“Nghe nói Quang Liệt hoàng hậu phạm phải đại tội, dám hủy thánh chỉ, đây là tội tru di cửu tộc, may mắn hoàng thượng là người nhân hậu, chỉ hạ phong vị của nàng từ hoàng quý phi xuống tần, khiến hoàng hậu nhất thời nghĩ không thoáng liền nhảy lầu, sau đó truy phong hoàng hậu. Nàng phạm phải tội lớn như vậy, tất nhiên trong lòng hoàng thượng có chút không vui với nàng, nghe nói còn không muốn nghe bất cứ ai nhắc đến tên của nàng.” Thẩm thị một mực bào chữa cho Hàn Sâm.
Thẩm Thất nghe nàng nói xong, hồi nãy thì nói Quang Liệt hoàng hậu vì danh tiết mà nhảy lầu, lát sau lại bảo vì đốt thánh chỉ mà nhảy lầu, xem ra cũng chỉ là tin vỉa hè, tuy nhiên cũng thật quá đa dạng đi, nói trúng sự thật khá nhiều, dù sao bản thân Thẩm Thất là người rõ ràng nhất, cho nên nàng không hỏi nữa.
“Việc này cũng chỉ có thể trách Quang Liệt hoàng hậu quá ngốc, lại đem lòng yêu một người si tình như hoàng thượng, nàng ta không biết người càng si tình thì càng bạc tình sao.” Thẩm Thất cảm thán.
“Cũng không thể nói như vậy, ai nhìn thấy nam tử như hoàng thượng cũng đều rung động, ngài ấy vừa uy phong lại anh tuấn, nhìn xa trông rộng, chính chắn quyết đoán, nữ nhân nhà nào chẳng động tâm, nếu ngày đó hoàng thượng không ban ta cho vương gia, ta cũng…” Thẩm thị có chút xấu hổ.
Nhớ tới cảnh tượng tuyển tú nữ trên đại điện, nàng vốn là con gái của gia đình nghèo, nhưng lại có chút quan hệ với Lan Lăng Thẩm thị, rồi tới hôm tuyển tú, chung quanh năn nỉ, xin gia tộc đề tên nàng vào trong danh sách. Ban đầu nàng rất tự tin vào bộ dạng của mình, nhưng tới kinh thành rồi, nhìn thấy bộ dáng của tú nữ, mới biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên(*). Nếu so sánh, nhan sắc của nàng cũng chỉ được xếp ở tầng lớp giữa, nàng còn tưởng rằng mình không có cơ hội trúng tuyển.
(*) đại loại là: núi cao còn có núi khác cao hơn.
Nhưng hoàng đế tự mình tuyển chọn, ánh mắt Văn Hi đế căn bản chưa từng dừng trên người các nàng, cho dù đẹp như tiên giáng trần cũng không thể lọt vào mắt hắn, mà trái tim các nàng đều đặt vào vị cao cao tại thượng kia.
Không ngờ hoàng thượng còn trẻ như thế, lại vô cùng tuấn mỹ, nhưng mà trên người mang theo long khí, khiến không ai dám mở miệng, hơn nữa đôi mắt hắn hết sức thâm thúy, ai nhìn thấy cũng phải hít một ngụm khí lạnh.
Lúc nàng ta báo tên xong, “Thiếp thân Lan Lăng Thẩm thị.” Ánh mắt hoàng đế bỗng nhiên lóe lên ánh sáng, nam nhân tuấn tú như vậy, đến bây giờ vẫn khiến Thẩm thị rung động, sau đó nghe được giọng nói của hắn: “Lưu lại.”
Nàng còn nghĩ rằng từ nay về sau mình có thể ở bên cạnh hắn, nhưng rốt cuộc lại được ban cho An Khánh vương. Xuất thân của nàng như thế nào, có được kết quả thế này đã là may mắn lắm rồi.
“Đều ngốc cả.” Hiện tại, Thẩm Thất đã không còn trơ trẽn muốn lấy lòng hắn nữa.
“Đó là vì công chúa chưa gặp hoàng thượng, nếu không…” Thẩm thị không nói nữa, “Nhưng không gặp cũng tốt, trong lòng hoàng thượng chỉ có Hiếu Thuần hoàng hậu. Người đừng tưởng hai vị quý phi nương nương kia sung sướng, thật ra nghe cung nhân nói, một năm rưỡi rồi bọn họ không được gặp hoàng thượng, sống càng lâu, chẳng phải càng đáng thương sao.”
Thẩm Thất không hiểu, Hàn Sâm vẫn luôn lần lượt sủng ái các nàng, tại sao hiện tại lại không như vậy nữa, chẳng lẽ là do già rồi, vậy thì cũng quá phụ bạc đi nha, đúng rồi, hắn là kẻ bạc tình, Thẩm Thất âm thầm nhắc nhở bản thân. “Chắc là hai vị nương nương già rồi.”
“Sao lại nghĩ như vậy? Hai vị nương nương bảo dưỡng rất tốt, Triệu quý phi phong nhã tài hoa, ngoại trừ Lỗ quốc phu nhân, ta thấy nàng là đẹp mắt nhất, ta khẳng định không phải vì lý do các nàng già.” Thẩm thị vẫn giải thích giúp cho Hàn Sâm, nàng thấy vẻ mặt Thẩm Thất không có biểu tình gì, lại vội vàng nói: “Nhưng mà nhân ngoại hữu nhân, trước kia ta vẫn nghĩ Lỗ quốc phu nhân là đẹp nhất, sau khi nhìn thấy công chúa, ta mới biết hóa ra thiên hạ này còn có nhân vật xinh đẹp như công chúa.” Cái này không phải Thẩm thị nịnh hót, mà có ít nhất bảy tám phần là sự thật.
Tuy được người khác khen là xinh đẹp, Thẩm Thất cũng có chút vui vẻ, nhưng nàng chợt nghĩ đến đẹp cũng chẳng làm được gì, năm đó nàng đẹp như vậy cũng chẳng lọt vào mắt Hàn Sâm, không phải sao? Huống chi vị Hiếu Thuần hoàng hậu kia lại là đại mỹ nhân chân chính.
Trong lòng Thẩm Thất cứ nhớ về chuyện xưa cho nên không thoải mái lắm, nhưng Thẩm Thất cố gắng điều chỉnh nội tâm, nếu không bị trói buộc từ quá khứ, có lẽ nàng sẽ ở lại nói chuyện với Thẩm thị thêm mấy câu.
Ngày hôm sau, Thẩm Thất khá bận rộn, nhưng nàng vẫn muốn đi tới chỗ Tín Dương hầu. Sau khi gặp Ngũ Ca, ngày tiếp theo liền tới cửa làm khách. Bởi vì Thẩm Thất nhớ thương Ngũ Ca, cho nên quên hẳn thân phận chính mình, quên ánh mắt bốn phía, đi thân cận với Thẩm Ngũ.
“Công chúa.” Hôm nay Thẩm Ngũ mời Thẩm Thất đi Khổng Tước hồ trong An Dương du ngoạn, “Ta gọi như vậy có phải rất xa lạ không?”
Thẩm Thất nghe xong cũng hiểu hai chữ ‘Công chúa’ không dễ nghe, “Ngài có thể gọi ta là Thích Thích, trong nhà hầu gia xếp thứ năm, ta có thể gọi ngài là Ngũ Ca được không? Ta với Ngũ Ca mới gặp tưởng như đã quen thân, hay là chúng ta kết bái làm huynh muội đi?” Thẩm Thất suy tính đã lâu, nàng sợ mình không cẩn thận sẽ bị lộ tẩy hết, nói như vậy, về sau nàng gọi hắn Ngũ Ca, dễ dàng hơn. Nếu có thể kết bái làm huynh muôi, chẳng phải sẽ có thể giống như ngày xưa, hắn sẽ tiếp tục chăm sóc nàng.
Thẩm Ngũ yên lặng nhìn Thẩm Thất, dịu dàng cười, “Ta gọi muội là Thích Thích, muội gọi ta là Ngũ Ca.” Còn vấn đề sau của Thẩm Thất, hắn ra vẻ không nghe thấy.
Thẩm Thất nghĩ rằng, có lẽ Ngũ Ca nàng là người cẩn thận, không tùy tiện kết bái huynh muội, nhưng lại không thẳng thừng từ chối sợ làm nàng mất mặt, nhưng mấy ngày sau Thẩm Ngũ đối xử với nàng rất tốt, hỏi han ân cần, chỉ cần nàng có yêu cầu gì, hắn đều đồng ý.
Cho nên mấy ngày nay Thẩm Thất và Thẩm Ngũ đều đi chung với nhau gọi là một bước không rời. Ngay cả Thẩm thị vừa nhìn thấy nàng liền nói đùa, “A này, sao bữa nay lại không đi với Tín Dương hầu của người?”
“Tỷ có ý gì?” Thẩm Thất hỏi lại.
“Đến mức này rồi còn giấu ta, cả kinh thành ai chẳng biết công chúa Nam Chiếu được Tín Dương hầu coi trọng, chỉ chờ hoàng thượng ban hôn.”
“Tỷ nói bậy bạ gì thế?” Thẩm Thất lạnh mặt, nàng không hề nghĩ tới điều này, nhưng bây giờ nghe thấy, cả người lạnh toát, nàng chỉ sợ lỡ miệng nói ra chuyện cũ với Ngũ Ca, làm sao nghĩ tới bây giờ đã không còn giống trước đây nữa rồi.
Lúc này Thẩm Thất mới chịu nhìn thẳng vào vấn đề mà nàng đã sớm phát hiện. Ở Tín Dương hầu phủ, nghe nói vị tiểu thiếp của Thẩm Ngũ đột nhiên bị thất ngũ, mỗi lần nàng ta nhìn thấy nàng lập tức quay đầu rời đi, nhưng trong mắt nàng ấy là đau khổ và oán hận, Thẩm Thất không thể lừa gạt bản thân là nàng không hiểu.
Nhưng mà nàng vẫn xem Thẩm Ngũ là ca ca, chưa bao giờ có ý nghĩ khác, nàng tưởng tượng tới cảnh mình và ca ca kết làm vợ chồng, liền cảm thấy thiên lý khó dung. Có lẽ nàng nên thật sự buông tay, để Ngũ Ca sớm tìm thấy người thuộc về hắn.
“Tỷ đừng nghe lời đồn bậy bạ bên ngoài, ta với Tín Dương hầu chỉ là hợp tính nhau, chẳng phải tỷ nói ta giống muội muội ngài ấy sao, cho nên ngài ấy mới quan tâm ta nhiều hơn một chút.” Thẩm Thất nghiêm túc giải thích.
Thẩm thị là người thông minh, mặc dù bên ngoài không nói, nhưng trong lòng thầm nghĩ, nếu mà giống muội muội thì lại càng hỏng bét. Nghe nói năm xưa, sau khi nghe tin Quang Liệt hoàng hậu nhảy lâu bỏ mình, có tin truyền ra là Tín Dương hầu đánh hoàng thượng một quyền, đây tuyệt đối không phải tin tức đáng tin cậy, người dám đánh hoàng thượng, đều đã bị chém đầu hết rồi, nhưng mà không có lửa làm sao có khói, rõ ràng là Tín Dương hầu quá mức yêu thương muội muội, lại nhìn sang Như phu nhân mà hắn sủng hạnh đi, nghe nói nàng ta cũng có chút giống Quang Liệt hoàng hậu. Dĩ nhiên Thẩm thị sẽ không nói những lời này với Thẩm Thất.
Thẩm Thất chứa đầy tâm sự, không biết phải tránh những lời đồn này như thế nào, bất luận là đối với bản thân hay Ngũ Ca đều không tốt. Tuy rằng thân thể này không phải của Thẩm Thất, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn xem Thẩm Ngũ là ca ca ruột thịt, sao có thể cùng ca ca… dây dưa.
Thẩm Thất quyết định phải né tránh Thẩm Ngũ, cho đến khi hắn cưới chính thất. Cho nên những ngày tiếp theo Thẩm Ngũ tới tìm nàng rất nhiều lần, nàng đều tìm cớ không gặp.
Nhưng tới ngày đông chí(*) cũng không thể trốn được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc