Dụ Lang - Chương 31

Tác giả: Minh Nguyệt Đang

Hoa Đào Tàn, Hoa Cải Mọc
Thẩm Thất chính là thực hiện hành vi cường đạo ăn ςướק, thiên hạ này là của Tây Hoa, làm gì có vị vua nào dẫn binh linh đi chém giết ςướק của từ chính con dân mình.
“Nàng nói cái gì?”
Lời này chắc hẳn không phải binh lính kia hỏi, giọng nói của người mới đến Thẩm Thất cảm thấy cực kì quen thuộc, không phải Hàn Sâm thì là ai.
Thẩm Thất vội vàng che miệng mình lại, “Ta, ta không nói gì hết.” Thẩm Thất thừa biết là mình không có đạo lý, xấu xa tới cực điểm, nàng nhất thời lanh mồm lanh miệng, nên nói ra mưu đồ, chứ nhìn thấy Hàn Sâm phải bôn ba cực khổ, nàng cảm thấy rất đau lòng.
“Nàng mau nói lại những lời hồi nãy!” Biểu tình của Hàn Sâm khá nghiêm túc, hắn nắm vai Thẩm Thất xoay người nàng lại đối diện với hắn.
Thẩm Thất chỉ có thể nói, không dám không nghe lời, “Ta, ta nói nếu chúng ta có thể đi ςướק trước bọn họ thì tốt quá rồi.”
Hàn Sâm đột nhiên nâng mặt Thẩm Thất lên, hôn xuống, “Trễ như vậy sao nàng còn chưa ngủ?” Sau đó liếc mắt nhìn xuống dưới, lập tức nhìn thấy vớ của hắn vẫn còn trong tay nàng, nước chảy tí tách.
Thẩm Thất bị biểu tình niềm nở của Hàn Sâm làm cho sợ ngây người, sau đó nghe hắn nói, “Nàng đi ngủ đi, ta còn có chuyện phải bàn bạc.”
“Tối như vậy?” Thẩm Thất không biết Hàn Sâm bị gió nào thổi trúng nữa.
“Đúng rồi, còn phải cám ơn nàng nữa.” Hàn Sâm nhéo mũi Thẩm Thất một cái, nói chút điều mát lòng, cứ cho là hắn đang khen nàng đi, Thẩm Thất suy nghĩ.
Chẳng lẽ thực sự muốn đi ςướק?
Hàn Sâm bàn bạc cả đêm, cuối cùng đưa ra phương pháp chính là để cho đội quân chia thành hai, một đội đi trước quân đội Bắc Hồ để ςướק đoạt, làm cho dân chúng vườn không nhà trống. Bởi vì người Bắc Hồ không mang theo lương thực, toàn bộ lương thực dựa vào dân chúng, biện pháp khắc chế duy nhất là không để cho bọn họ ςướק được thứ gì. Một đội khác ẩn nấp ở phía đông quân đội Bắc Hồ, trừ tình huống cực kì bất đắc dĩ, nếu không quân Bắc Hồ tuyệt đối không muốn chạm mặt quân đội Tây Hoa, bởi vì bọn họ sẽ mất nhiều hơn được, thiệt hại rất nhiều, bọn họ chính là dạng thích hưởng.
Như vậy một đội ở trước rời đi, một đội ở sau truy đuổi, dẫn người Bắc Hồ vào vùng núi Tây Bắc, phá được kỵ binh của bọn họ, mới có thể chiếm ưu thế chiến đấu.
Thẩm Thất vô tình nghe được quyết định là Hàn Sâm tự mình dẫn kỵ binh đi trước quân Bắc Hồ.
“Ta cũng muốn đi.” Thẩm Thất nhỏ giọng nói.
“Nàng có thể chịu đựng mấy ngày mấy đêm cưỡi ngựa không?” Nếu muốn đi trước kỵ binh Bắc Hồ, nếu không ngày đêm cưỡi ngựa thì sao có thể vượt mặt bọn họ.
Thẩm Thất lắc đầu, không thể không chấp nhận số phận bị bỏ lại, nàng đã sớm biết không có khả năng đó, cho nên dám nói ra yêu cầu đã là mạnh mẽ rồi.
Hàn Sâm rời đi, Thẩm Thất không bao giờ ngờ rằng mình sẽ gặp được người quen.
Ngày hôm đó, Thẩm Thất dẫn theo mấy thị vệ rồi tìm một người dẫn đường sang vùng lân cận đi dạo, sắp tới sinh nhật Hàn Sâm, Thẩm Thất đang nghĩ không biết phải chuẩn bị lễ vật gì cho hắn. Nhớ tới Hàn Sâm đột nhiên thấy giận, đến bây giờ còn dùng bản đồ quân dụng từ mấy chục năm trước, nhiều đường đã thay đổi, nếu tự mình đi không biết sẽ lạc tới chỗ nào, tuy không trông cậy vào bản đồ được, nhưng ít ra có thể để ý những con sông, vùng núi quân Bắc Hồ thường xuyên lui tới.
Bởi vì chuyện tình thế này, Thẩm Thất không nghĩ mình sẽ gặp lại Mai Nhược Hàm. Thẩm Thất đang trốn ở cửa sơn khẩu, thì nhìn thấy đội quân Bắc Hồ đang dẫn theo một đám dân chúng Tây Hoa. Bọn họ chỉ đi vài người, nếu gặp quân Bắc Hồ tất nhiên chỉ có thể trốn, Thẩm Thất không ngờ trong đám dân chúng kia nàng nhìn thấy một bóng hình cực kì quen mắt.
Thẩm Thất theo dấu đám người kia hồi lâu mới phát hiện, nữ nhân trong đó không phải Mai Nhược Hàm thì là ai? Nhưng không hiểu tại sao Mai Nhược Hàn lại ở chỗ này, còn rơi vào tay đám người Hồ.
Mặc kệ là tình nghĩa ngày xưa chung thành chung xã, hay là vì tâm tư khác, Thẩm Thất vẫn quyết định cứu Mai Nhược Hàm. Nàng nghĩ, Mai Nhược Hàm còn sống, vẫn tốt hơn là để nàng ta mãi mãi ở trong ký ức Hàn Sâm, bởi vì quyết định đó, thiếu chút nữa Thẩm Thất đã làm cho chính mình ở mãi trong trí nhớ Hàn Sâm.
Đội quân của Hàn Sâm hoàn thành nhiệm vụ dẫn địch vào phía tây, sau đó hắn dẫn quân trở về tập hợp với quân đội phía tây, chuyện hắn phát hiện đầu tiên chính là Thẩm Thất mất tích.
“Vương phi đâu?” Lúc Hàn Sâm thúc ngựa vào quân doanh, lập tức cảm thấy có chuyện gì không đúng. Suy nghĩ một chút, liền nghĩ ra là thiếu một người, thiếu mất nữ nhân vốn nên ở quân doanh đợi hắn rồi nhào vào *** hắn.
Sắc mặt Trương Tín Chi trắng bệch, tuy rằng không hiểu địa vị của Thẩm Thất trong lòng Hàn Sâm, nhưng giữa đường lạc mất một vương phi là chuyện lớn cỡ nào chứ.
“Hôm qua vương phi lãnh binh rời khỏi đây, bây giờ vẫn chưa về.” Trương Tín Chi theo Hàn Sâm tiến vào doanh trướng, bảo hai tên lính gác lui rồi nói.
“Sao ngươi có thể để nàng lãnh binh?” Vẻ mặt Hàn Sâm rất tức giận.
Lúc này Trương Tín Chi cũng rất hối hận, nếu thời gian có thể quay trở lại, cho dù có giết hắn, hắn cũng tuyệt đối không đồng ý. Đáng tiếc tài ăn nói của vị vương phi kia vô cùng giỏi, lại lấy cớ cứu dân chúng là mục đích hàng đầu, lấy cờ hiệu không thể để cho bất cứ dân chúng Tây Hoa nào rơi vào trong tay người Hồ, kích động mấy trăm binh lính đi theo nàng cứu người.
Lúc đó Trương Tín Chi đâm lao phải theo lao, không thể không đồng ý, nhưng mà hắn yêu cầu phái đại tướng khác đi, bảo Thẩm Thất ở lại, tuy nhiên Thẩm Thất lại nói không thể bởi vì nàng là người phụ nữ có chồng mà phá hủy quân quy, nàng muốn tự mình dẫn binh, chọn ra hai trăm dũng sĩ, đích thân nàng trả quân lương cho bọn họ đi cứu người.
Mặc dù Trương Tín Chi biết đây là hồ đồ, nhưng không có Hàn Sâm, ai dám tới ép buộc Thẩm Thất chứ, hơn bốn trăm người bị Thẩm Thất kích động, Thẩm Thất cũng từng xem qua việc quân đội, nhân tiện nói: “Là con trai duy nhất trong nhà thì bước ra khỏi hàng, có cha mẹ cần phải nuôi dưỡng bước ra khỏi hàng, có vợ con cần phải chăm sóc bước ra khỏi hàng…” Cuối cùng thật sự chọn được hai trăm người.
“Vương phi nói hai trăm người kia từ nay về sau đều là thân binh của nàng, tự nàng chi tiền nuôi dưỡng.” Trương Tín Chi cũng không ngăn cản được Thẩm Thất.
“Qủa thật là phản rồi, vô pháp vô thiên.”
“Nguyên soái bớt giận, thuộc hạ tự biết có tội, cam nguyện lĩnh một trăm roi.” Trương Tín Chi cởi mũ quan xuống.
“Đang lúc đối đầu với kẻ mạnh, trước cứ nợ bảy mươi roi.” Nhưng ba mươi roi kia chính là để khen thưởng, nếu không làm vậy thì sao trị quân, một Thẩm Thất tùy tiện làm bừa liền kích động được quân đội, sao có thể gọi là Vương giả chi quân nữa.
“Nguyên soái, bên phía vương phi có cần phái quân đến tiếp ứng không?” Thật ra Trương Tín Chi cảm thấy rất may mắn vì Hàn Sâm đã trở lại, nếu không hắn thật sự không biết có nên phái người đi tiếp ứng Thẩm Thất hay không, không biết phái nhiều hay ít, lại không biết việc này có ảnh hưởng đến kế hoạch bao vây Bắc Hồ hay không.
“Nàng tùy tiện làm bậy, cứ để nàng tự sinh tự diệt đi.” Hàn Sâm nghiêm mặt, khí lạnh quanh người hắn đủ để làm con cừu ૮ɦếƭ cóng.
Trương Tín Chi nhìn Hàn Sâm, có vẻ là muốn ở một mình, nên hắn lui về phía sau, khi đến cạnh cửa, bỗng nhiên nghe Hàn Sâm nói: “Nàng dẫn những người nào theo?”
“Đều là các tinh binh.” Trương Tín Chi cảm thấy mình cũng may mắn, may mắn vì lúc ấy nhận ra bản thân không thể ngăn cản nổi tình hình, liền chọn các tinh binh tốt đi theo Thẩm Thất.
Cuối cùng, Trương Tín Chi bổ sung một câu, “Lương Anh cũng đi theo.” Lương Anh là đại tướng thủ hạ dưới tay Hàn Sâm, có dung có mưu, rất được Hàn Sâm coi trọng.
“Có hắn thì không sao rồi.” Lúc lâu sau, Hàn Sâm mới nói ra được một câu.
Một ngày này, đợi mãi đến giờ Mùi, cũng không thấy bóng dáng Thẩm Thất trở về, xem xét kỹ, trời tối phải nên xong việc rồi mới đúng, lúc này bọn họ nên trở lại, bởi vì địa điểm cứu người không quá xa đi không quá một ngày đường. Trương Tín Chi chịu đựng đau đớn trên người, còn phải lo lắng cho Thẩm Thất, cô nãi nãi mà không trở lại, thì quả là chuyện xấu mà.
Vết thương trên người Hàn Sâm lúc này lại tái phát, bắt đầu hành sốt, Trương Tín Chi cực kì sốt ruột. Nhưng mà Hàn Sâm cố tình ngồi trong đại trướng, nghị sự với mọi người, sắc mặt hắn tái nhợt, lung lay như thể sắp ngã, nhưng không cho phép bất kì ai khuyên bảo, tuy rằng chiến sự với Bắc Hồ vô cùng khẩn cấp, nhưng không phải là không có thời gian để gặp đại phu.
Mặc dù lo lắng cho chiến tranh, nhưng tâm trí Trương Tín Chi rất rõ ràng, Hàn Sâm không phải là người không phân biệt được nặng nhẹ, sao hắn có thể không rõ lúc này là thời gian nghỉ ngơi hay nghị sự chứ?
Trương Tín Chi đang cực kì sốt ruột, cuối cùng thấy một tiểu binh nhẹ nhàng vén rèm cửa ra trao đổi ánh mắt với hắn, Trương Tín Chi vội vàng đi ra ngoài, “Trương đại nhân, Lương phó tướng đã trở lại.”
Tảng đá lớn trên đầu Trương Tín Chi rốt cuộc cũng được đặt xuống, Lương Anh trở lại, tất nhiên Lan Lăng Vương Phi sẽ trở lại. Đối với người đang mong đợi một điều gì đó, luôn là người dễ dàng bị người khác đánh lừa để rẽ sang hướng mà người đó muốn.
Sắc mặt Trương Tín Chi vui mừng bước đến bên cạnh Hàn Sâm, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Bọn người Vương phi đã quay về rồi.”
Cơ thể Hàn Sâm rung động rõ ràng, “Trước hết bàn bạc chỗ này.” Mặc dù trên mặt không có biểu tình, thân mình cũng không nhúc nhích, nhưng ánh mắt hắn đã sớm nhìn về phía rèm cửa.
Chính lúc này, mành bị vén lên, Lương Anh dẫn đầu đi vào, phía sau là một nữ tử.
Ánh mắt mọi người sang ngời, nàng kia là mỹ nhân khuynh thành khuynh quốc.
“Nhược Hàm!” Hàn Sâm kinh sợ kêu ra tiếng.
Mai Nhược Hàm ngẩng đầu yên lặng nhìn Hàn Sâm, nước mắt theo hai gò má chảy xuống.
Mọi người vừa thấy đã hiểu là cố nhân gặp nhau, nhưng không ngờ là một vị tuyệt sắc giai nhân, e rằng trong đó còn có ẩn tình sâu xa, vì thế bọn họ bắt đầu nhìn về phía Mai Nhược Hàm xem thử, muốn coi vị kia có biểu tình như thế nào.
Yên tĩnh chờ một lát, không thấy có người nào khác đi vào. Tay Hàn Sâm siết chặt tay ghế, vẻ mặt càng nhợt nhạt.
Mọi người thấy tình hình thế này, liền biết không nên ở lại đây thêm nữa, vì thế kéo nhau đi ra ngoài.
Hàn Sâm bước xuống ghế, nhẹ giọng hỏi: “Nhược Hàm sao nàng ở chỗ này?”
Rốt cuộc Mai Nhược Hàm không nhịn được nữa bật khóc, đã quên mất rụt rè cùng khoảng cách, nhào vào trong *** Hàn Sâm, cả người nàng run rẩy, có lẽ là rất sợ hãi.
Hàn Sâm đành phải nâng cánh tay phải vỗ lưng nàng an ủi.
“Là, là Thẩm Thất đã cứu ta.” Mai Nhược Hàm khóc không thành tiếng, “Đều là do ta hại nàng, là ta đã hại nàng, ta… ta thật mong nàng đừng cứu ta.”
Hàn Sâm giống như có thể nhìn thấy Thẩm Thất ở phía sau Mai Nhược Hàm, xoa lưng cười với hắn: “Ta biết nàng không muốn ta cứu nàng đâu, nhưng ta cứ thích cứu nàng đấy.” Chẳng qua tất cả đều là ảo ảnh.
“Nhược Hàm, nàng đừng khóc, bình tĩnh lại, rồi nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cho dù lòng hắn nóng như lửa đốt, nhưng Hàn Sâm không thể không an ủi Mai Nhược Hàm, vì nàng ta cũng phải chịu cực khổ lắm rồi.
“Là ta hại nàng, là ta hại nàng…” Đầu óc Mai Nhược Hàm rối bù, căn bản không thể sắp xếp lại ngôn ngữ của mình.
“Lương Anh.” Hàn Sâm cao giọng gọi một tiếng.
Lương Anh đứng bên ngoài, hắn biết nhất định phải cho Hàn Sâm một cái công đạo. Trừ Mai Nhược Hàm, cũng chỉ có hắn mới có thể nói rõ ràng sự việc.
“Lúc mạt tướng đi theo Vương phi giải cứu Mai cô nương, phát hiện phía trước cách đó không xa có một đội quân Bắc Hồ. Bọn họ đã phát hiện chúng tôi, nhưng cố tình không hành động. Vương phi, vương phi liền ra lệnh cho mạt tướng dẫn Mai cô nương và dân chúng đi đường nhỏ lẩn tránh.”
“Nàng đâu?” Hàn Sâm không rõ, nếu Mai Nhược Hàm có thể trốn về, vì sao Thẩm Thất nàng không trở lại.
Lương Anh nhớ lại lúc Thẩm Thất quyết tuyệt, “Vương phi, vương phi nói là nàng dẫn chúng tướng sĩ vào nguy cảnh, nếu phải ૮ɦếƭ thì nàng nên ૮ɦếƭ trước.” Lúc ấy Lương Anh thật không thể tưởng tượng được Thẩm Thất lại có khí phách đến vậy. Dù gì nàng cũng là Vương Phi, tất cả mọi người đều khuyên nàng chạy đi, nàng vẫn nhất quyết không chịu, ngay cả chiêu rút kiếm đòi tự tử cũng dùng đến.
“Các ngươi…” Hàn Sâm định nói ‘Sao lại không ngăn cản nàng’, cuối cùng hắn không nói, đổi lại là hắn, chỉ sợ hắn cũng sẽ làm giống như Thẩm Thất.
“Mạt tướng vô năng, không bảo vệ được sự an toàn của vương phi, mạt tướng nguyện lấy cái ૮ɦếƭ để tạ tội, sở dĩ sống tới lúc này, chỉ vì muốn dẫn Mai cô nương an toàn trở về.” Lương Anh tháo mũ giáp xuống.
Hàn Sâm không chống đỡ được thân thể, loạng choạng ngồi xuống, “Không liên quan đến ngươi. Nhưng ngươi làm trái quân lệnh, tự tiện rời khỏi quân doanh, đáng lý nên xử trảm, xét lại ngươi bởi vì cứu người, nên hạ ba cấp, răn đe.”
“Vậy, vương phi, vương phi chỗ đó, nếu bây giờ chúng ta phái quân cứu viện đi, có thể còn kịp.”
“Nàng tự tiện điều binh, bổn soái không phạt nàng tử tội đã là may mắn cho nàng, sao có thể phái người đi cứu được, nàng đã phá hủy toàn bộ quân đội của ta.” Hai tay Hàn Sâm nắm chặt tay ghế, buộc chính mình không ngã xuống.
“Nhưng chỉ sợ, chỉ sợ…” Lương Anh không dám nói tiếp. Chỉ sợ không tìm thấy tro cốt Thẩm Thất. Nhưng trên mặt Hàn Sâm biểu hiện sự cương quyết, đó là năng lực của hắn.
Mai Nhược Hàm đã sớm nhìn ra Hàn Sâm không ổn, lúc Lương Anh lui ra, nàng lập tức đi đến đỡ hắn, “Vương gia, vương gia…”
Hàn Sâm chỉ cảm thấy khuôn mặt Mai Nhược Hàm càng ngày càng mờ. Bệnh này của hắn thật nặng, đại phu trong quân đội đi ra ra vào vào suốt đêm, nhưng đều bó tay không có biện pháp, cả đêm hắn mơ màng, đầu đau như nứt ra.
Trương Tín Chi nhận được tin tức, đại quân Bắc Hồ đã rơi vào bẫy, đang chạy về hướng này, nhiều nhất là hơn một ngày sẽ tới, nhưng thật không may lúc này Hàn Sâm đang bị bệnh, vương phi gặp nạn, hắn không biết phải xoay chuyển như thế nào. Trương Tín xưa nay luôn thận trọng nay muốn “Khóc thiên oán địa”, ngay lúc đó hắn nhìn thấy một thân hình lén lút trốn vào quân doanh.
“Vương phi!” Trương Tín Chi nhìn thấy người kia liền nhận ra là Thẩm Thất.
“Xuỵt!” Thẩm Thất chạy tới ngăn cản Trương Tín Chi lớn tiếng ồn ào, “Vương gia ngủ rồi sao?” Thẩm Thất chột dạ, nàng biết chuyện lần này nàng hoàn toàn sai, kích động binh lính trong doanh không phải là tội nhỏ, huống chi còn là tư tâm riêng của nàng, muốn đi cứu tình địch. Thẩm Thất nghĩ lại, chợt cảm thấy trên cổ lạnh buốt, cho nên khi trở về doanh trại không dám đi đường hoàng, định trốn một ngày cho Hàn Sâm hết giận mới quay về.
“Vương phi, không phải người… Sao người lại…” Trương Tín Chi không kiềm được kích động đến mức nước mắt chảy ra.
“Không sao, không sao, các ngươi sợ bóng sợ gió rồi.” Thẩm Thất tiêu soái khoát tay, “Vương gia ngủ chưa, hắn không tức giận chứ, ngươi xem lỡ hắn tỉnh dậy rồi phạt roi ta thì sao.” Thẩm Thất rụt cổ lại, cảm thấy bản thân không có khả năng chịu đòn roi.
“Vương gia bị bệnh, đại phu bảo không có biện pháp, chỉ nói đêm nay rất nguy hiểm, nếu cơn sốt không giảm, vương gia sẽ, sẽ…”
Thẩm Thất bị gương mặt nghiêm túc của Trương Tín Chi dọa cho sợ, từ trước tới giờ Hàn Sâm ở trong lòng nàng là vị sơn thần không bao giờ ngã, sao lại bị bệnh được, sao có thể bị bệnh, sao bệnh tình của hắn lại nghiêm trọng đến vậy. Thẩm Thất cũng không tính toán nhỏ nhặt nữa, vội vàng chạy thẳng vào chủ trướng.
Trong lều Mai Nhược Hàm đang dùng khan mặt đẫm nước đắp lên trán Hàn Sâm, vừa thấy Thẩm Thất đi vào, nàng ta sợ hãi không thôi, “Ngươi…”
Thẩm Thất đặt ngón trỏ lên môi, nhỏ giọng nói: “Ta về rồi, đã vất vả cho ngươi, cám ơn đã chăm sóc chàng.” Giọng nói rất lễ phép, nhưng nàng lại đẩy Mai Nhược Hàm ra ngoài.
Mai Nhược Hàm cúi thấp đầu, có chút không muốn đứng lên, “Ta đi ra ngoài trước.”
“Ừ.” Thẩm Thất lên tiếng, nàng đã đặt toàn bộ lực chú ý vào người nằm trên giường, Hàn Sâm. Nàng nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, chau mày, khóe mắt có giọt nước không biết là do khăn mặt, hay là vì thứ gì khác, hắn luôn luôn anh dũng, lúc này chẳng khác gì một cơ thể không hồn.
Thẩm Thất nắm bàn tay Hàn Sâm, không kiềm chế được nước mắt, tí tách chảy xuống, thời điểm nàng đặt chân vào quỷ môn quan nàng còn chưa khóc, nhưng mà mới thấy Hàn Sâm bệnh thành thế này, nàng lập tức không nhịn được.
“Hàn Sâm, Hàn Sâm.” Thẩm Thất cúi đầu gọi tên Hàn Sâm, cứ sợ hắn cứ như vậy rời đi.
Hàn Sâm thật sự mở mắt, được một lúc, chợt nhắm mắt lại, nhưng bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay Thẩm Thất, sức lực rất lớn, đau tới mức Thẩm Thất phải hét lên. Làm gì có bệnh nhân nào có sức lực lớn như vậy, Thẩm Thất xem như là hắn đang trừng phạt nàng.
Thẩm Thất im lặng nhìn Hàn Sâm nắm cổ tay mình, môi hắn cũng bắt đầu đóng mở nói chuyện, gần sát mới nghe được tiếng, hắn đang nói, “Thất Thất, lạnh.”
Thẩm Thất lập tức đứng lên, định ra ngoài bảo người tìm chăn đệm, nàng muốn bỏ tay Hàn Sâm ra, nhưng phát hiện hắn càng dùng sức nắm lại, giống như là ăn mày tìm thấy kim nguyên quý giá.
“Nhẹ thôi, nhẹ thôi, không sẽ đứt đó.” Thẩm Thất không do dự ngồi xuống, chỉ cảm thấy mí mắt vô cùng nặng, một tay *** áo, nằm xuống bên cạnh Hàn Sâm. Nói chung là mấy ngày nay bôn ba nhiều Thẩm Thất cảm thấy khá mệt mỏi, cho nên còn ngủ say hơn người bệnh bên cạnh, đến nỗi Hàn Sâm tỉnh dậy cũng không biết, cho đến khi Hàn Sâm dùng tay véo mạnh vào mặt nàng, Thẩm Thất mới “A-----“ thét chói tai.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc